Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng

Chương 30: A

Trước Sau
Đúng lúc này Lục Ngữ Nịnh ngước mắt nhìn cô, lau sạch nước mắt và nước mũi, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, giống như mắt thỏ con.

Khóc nhiều quá, đến cả chóp mũi cũng hơi đỏ ửng lên, khi nhìn mình còn nấc lên một tiếng.

Diệp Vân Linh nhìn cảnh tượng trước mắt, chết tiệt, nhóc con này đang quyến rũ cô.

Chết tiệt, cô lại có chút động lòng.

Lục Tử Hạo đẹp trai, là em gái của cậu ta, Lục Ngữ Nịnh đương nhiên cũng có nhan sắc cực phẩm.

Đôi mắt to tròn đen lánh, ngũ quan thanh tú đáng yêu, khi chớp mắt nhìn người khác, thật muốn làm tan chảy trái tim của người ta.

Hình ảnh này khiến cư dân mạng ngồi trước màn hình đều đồng loạt kêu lên ‘đáng yêu’.

[Khuôn mặt nhỏ nhắn thật đáng yêu, chỉ muốn véo một cái]

Cách màn hình mọi người đều cảm nhận được sức mạnh, huống chi là Diệp Vân Linh đối mặt trực tiếp.

So với khí chất tổng tài nhỏ tuổi lạnh lùng của Lục Tử Hạo, phong cách dễ thương muốn tan chảy trái tim như Lục Ngữ Nịnh mới là thứ Diệp Vân Linh không thể nào cưỡng lại được.

Thật sự là nhịn rồi lại nhịn mới không đưa tay lên xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương, nói: “Trước tiên con lau mặt sạch sẽ đã.” Nói xong lập tức lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy đưa cho đối phương.



Lục Ngữ Nịnh hít hít mũi, có chút rụt rè nhận lấy khăn giấy, cẩn thận lau lên mặt, thỉnh thoảng còn lấy gương ra xem thử đã lau sạch chưa, lại vuốt vuốt tóc hai cái.

Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết yêu cái đẹp rồi.

Ngước mắt nhìn Diệp Vân Linh, im lặng dò hỏi.

Diệp Vân Linh đáp: “Sạch rồi.”

Nói xong đi sang một bên, bên cạnh túp lều tranh có mấy cây tre dại, Diệp Vân Linh đưa tay hái mấy lá tre bắt đầu đan.

Lục Ngữ Nịnh tò mò nhìn cảnh tượng này, không bao lâu sau liền nhìn thấy những chiếc lá bình thường, trong tay Diệp Vân Linh đã biến thành một con chuồn chuồn, đôi mắt còn đọng nước mắt, tràn đầy vẻ khó tin.

Diệp Vân Linh đưa con chuồn chuồn tre đến trước mặt Lục Ngữ Nịnh, hỏi: “Con có muốn không?”

Lục Ngữ Nịnh nhìn con chuồn chuồn tre sống động như thật trong tay Diệp Vân Linh, do dự một chút, có chút sợ hãi gật đầu.

Diệp Vân Linh nói: “Cho con chơi cái này, mượn anh trai con một chút được không?”

Khóe miệng Lục Ngữ Nịnh cong lên, nín khóc mỉm cười gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

Lục Tử Hạo bị bán đứng trong tích tắc: “…”



Diệp Vân Linh nhét con chuồn chuồn tre vào tay Lục Ngữ Nịnh, sau đó nhìn sang Lục Tử Hạo nói: “Đi thôi, giúp dì làm việc.”

Lục Tử Hạo nhìn em gái đang chơi chuồn chuồn tre, thấy tâm trạng con bé đã thực sự ổn định, lúc này mới yên tâm đi theo Diệp Vân Linh vào nhà.

Khi bước vào căn lều tranh nhỏ bé đó, Lục Tử Hạo phát hiện bên trong đã thay đổi rất nhiều.

Căn lều tranh vốn dĩ tối tăm chật hẹp,

Ngẩng đầu hỏi: "Giúp gì ạ?"

Diệp Vân Linh chỉ vào túp lều tranh nói: “Giúp dì kéo rèm cửa sổ.”

Lục Tử Hạo có chút hoang mang, hình như không hiểu được, tại sao lần này Diệp Vân Linh lại dễ nói chuyện như vậy?

Diệp Vân Linh đi về phía trước hai bước, thấy Lục Tử Hạo không theo kịp, quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta, thúc giục: “Nhanh lên.”

Lục Tử Hạo cất bước đi tới, vừa đi vừa cẩn thận tránh những mô đất lộn xộn, cố gắng giữ cho đôi giày của mình sạch sẽ.

Cảnh tượng cẩn thận này đều bị Diệp Vân Linh nhìn thấy, trong lòng cô không khỏi cảm thán: Còn nhỏ tuổi mà đã cầu kỳ rồi.

Lục Tử Hạo theo vào trong, có chút kinh ngạc trước sự thay đổi bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau