Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng

Chương 39: A

Trước Sau
Thậm chí có người chỉ nghe thấy tiếng, còn màn hình thì tối om.

Đạo diễn Tần nhìn số người xem trong phòng livestream của Diệp Vân Linh, thắc mắc: “Lượng người xem trong phòng livestream của Diệp Vân Linh đang tăng lên, nhưng vẫn chưa vượt qua cả Trương Thư Du, sao lại bị lag đến mức không vào được thế này?"

Cùng lúc đó, Diệp Vân Linh cũng nhận được thông báo này từ hệ thống.

Đối với chuyện này, cô không hề bất ngờ.

Ban ngày con trai của Thư Nhã rơi xuống nước, nhiều người xem trực tiếp như vậy, thế mà một cái hashtag trending cũng không có.

Tuy rằng cũng có khả năng là do chương trình đã can thiệp, nhưng cho dù có can thiệp thì chuyện lớn như vậy, trên mạng cũng không thể nào không có một chút thảo luận nào.

Nói cho cùng, vẫn là do chuyện này có liên quan đến cô.

Cô đã cứu con trai của Thư Nhã, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, ít nhiều cũng có thể tẩy trắng cho cô một chút và tăng thêm một lượng fan.

Nhưng Thiên Đạo không cho phép một nhân vật phản diện như cô có cơ hội tẩy trắng như vậy.

Ví dụ như bây giờ, có người thích xem cô và Lục Tử Hạo đấu khẩu, trùng hợp là máy chủ lại bị sập, nhiều người bị văng ra ngoài, người ngoài cũng không vào được.

Thấy Diệp Vân Linh ủ rũ, cau mày, hệ thống vội vàng an ủi: [Chủ nhân, cô đừng buồn, chỉ cần chúng ta hoàn thành tốt cốt truyện, phá bỏ được xiềng xích trên người, đến lúc đó sẽ không ai quản được cô nữa]

Diệp Vân Linh thuận tay nhổ một cọng cỏ non ngậm vào miệng, nghe tiếng bụng réo, nói:[Tôi rất buồn, buồn vì bữa tối nay không có gì ăn. Tôi đang nghĩ xem sáng mai ăn gì đây? Trong tiểu thuyết có nhắc đến sáng mai ăn gì không?]

Hệ thống: ... Là nó đã nghĩ nhiều rồi, tâm lý chủ nhân của nó vững như kiềng ba chân.

Diệp Vân Linh xem kỹ diễn biến trong tiểu thuyết vào khoảng thời gian này, không thấy nhắc đến việc sáng mai ăn gì.

Ôi, xoa bụng, muốn trầm cảm quá.



Lục Ngữ Nịnh bước tới, đưa cho Diệp Vân Linh hai quả dại màu đỏ, nói: “Dì Vân, dì đói thì ăn tạm cái này trước đi ạ.”

Diệp Vân Linh nhìn hai quả dại màu đỏ nhỏ xíu trên tay cô bé, nhận lấy nói: “Cũng may là còn có con bé như con có chút lương tâm.”

Quả tuy không to, nhưng lại là tấm lòng của cô bé.

Cô nhận lấy quả, lau qua loa vào người rồi cho vào miệng cắn, vừa cắn một cái, cả khuôn mặt nhăn lại, chua đến mức ngũ quan cũng không khống chế được.

Trời ơi, quả gì mà chua thế này, chua đến mức cô muốn có bầu luôn rồi.

[Ha ha ha ha ha ha ha chết cười, tôi vừa vào đã thấy Diệp Vân Linh nhăn nhó mặt mày, chuyện gì thế này?]

[Nịnh Nịnh cho Diệp Vân Linh một quả gì đó, cô ấy cắn một miếng liền như vậy, có chua đến mức đó không? Hay là đang diễn hả?]

[Đây là quả lý gai, trước đây tôi đã từng ăn rồi, chua dã man, vừa nãy thấy Diệp Vân Linh ăn đã đoán được kết quả này, ha ha ha ha]

[Tôi cũng không biết tại sao mình lại thấy buồn cười, dù sao nhìn biểu cảm của Diệp Vân Linh là thấy mắc cười rồi]

[Vẫn không vào được phòng livestream của Diệp Vân Linh, vào một cái là bị văng ra, bực mình quá…]

Lục Tử Hạo vừa mới nhận quả lý gai từ tay em gái, đang định cho vào miệng ăn thì nhìn thấy biểu cảm méo xệch của Diệp Vân Linh im lặng cất quả lý gai vào trong túi.

Buổi tối, Diệp Vân Linh xịt thuốc chống côn trùng cho bản thân xong liền nhanh nhẹn leo lên võng ngủ.

Lục Tử Hạo thì dẫn Lục Ngữ Nịnh lên giường ngủ.

Lục Ngữ Nịnh còn sợ Diệp Vân Linh nửa đêm sẽ ăn thịt thỏ, nên ôm cả ba con thỏ lên giường ngủ cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau