Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng

Chương 46: A

Trước Sau
Diệp Vân Linh lịch sự đáp: "Xem ra đứa trẻ nào cũng thích ăn thịt nhỉ."

Tưởng Mỹ Hàm khẽ cau mày, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Diệp Vân Linh.

Dương Diệp vẫn còn đang làm ầm ĩ, Tưởng Mỹ Hàm chỉ đành dỗ dành: "Thôi nào, ở nhà ngày nào con cũng được ăn thịt còn chưa chán à, lần sau mẹ làm cho con nhé. Lần này chúng ta ăn trứng xào cà chua nhé, đây không phải là món con tự bốc thăm sao? trứng xào cà chua cũng ngon mà."

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến trứng xào cà chua, Dương Diệp càng cáu hơn, bực tức nói: "Con không muốn ăn trứng xào cà chua, con muốn ăn thịt."

Nói xong liền nhìn Lục Ngữ Nịnh, dùng giọng điệu ra lệnh: "Đưa món đó cho tôi."

Lục Ngữ Nịnh không biết là sợ hãi hay sao, lùi lại hai bước, giấu bức ảnh ra sau lưng, yếu ớt nói: "Không cho."

Dương Diệp tức giận, tiến lên đẩy ngã Lục Ngữ Nịnh.

May mà Diệp Vân Linh vẫn luôn đứng bên cạnh, nhanh tay đỡ lấy cô bé, ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, sắc mặt hơi khó chịu.

Chưa kịp để Diệp Vân Linh lên tiếng, Lục Tử Hạo bên cạnh đã xông tới, đẩy mạnh Dương Diệp ngã xuống đất, tiếng khóc của Dương Diệp vang lên.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tưởng Mỹ Hàm lại không có phản ứng nhanh như Diệp Vân Linh.

Nhìn thấy con trai ngã trên đất, cô ta đau lòng vội vàng chạy tới đỡ cậu bé dậy kiểm tra, "Diệp Diệp, con sao rồi, không sao chứ?"

Dương Diệp giơ hai tay lên, khóc lóc nói: “Mẹ ơi, anh ấy bắt nạt con, tay con đau, mẹ đánh anh ấy giúp con được không?”



Tay Dương Diệp bị ngã vào chỗ có hòn đá nhỏ, không chảy máu nhưng cũng bị trầy da một chút.

Sắc mặt Tưởng Mỹ Hàm lập tức sa sầm, trước ống kính livestream, cô ta không nói lời khó nghe nào mà an ủi Dương Diệp: “Diệp Diệp ngoan nào, con trai phải mạnh mẽ lên, chúng ta chảy máu chứ không rơi lệ, anh Tử Hạo cũng không cố ý, chúng ta đừng giận anh ấy nữa được không?"

Diệp Vi Vi lên tiếng: “Vân Linh, chị tin chắc Tử Hạo không cố ý đâu, Diệp Diệp là em trai, hay là em để Tử Hạo nhà em dỗ dành nó một chút, xin lỗi nó một tiếng đi, dù sao nó cũng là anh mà."

Diệp Vân Linh: “…” Cái kiểu luận điệu anh trai em gái này là từ đâu ra vậy?

Làm anh trai thì nhất định phải nhường nhịn em trai hoặc em gái vô cớ gây sự.

Cô vừa định lên tiếng thì nhận được nhiệm vụ của hệ thống.

Diệp Vân Linh nhìn nhiệm vụ của hệ thống và đoạn cốt truyện này, trong tiểu thuyết, nguyên chủ vì muốn lấy lòng Tưởng Mỹ Hàm nên luôn trách mắng Lục Tử Hạo, cộng thêm lời nói của Diệp Vi Vi nên nguyên chủ đã ép buộc Lục Tử Hạo phải xin lỗi người khác.

Hệ thống đưa ra nhiệm vụ: [Nhiệm vụ cốt truyện chính: Buộc Lục Tử Hạo và Dương Diệp xin lỗi]

Diệp Vân Linh rất bất lực nói: “Lục Tử Hạo, dì cũng thấy con nên xin lỗi đi.”

Lục Tử Hạo nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sa sầm: “Con không sai.”

Diệp Vân Linh rất nghiêm túc nói: “Sao con lại không sai? Em sai là sai ở chỗ nhìn thấy em gái mình bị bắt nạt cũng không được phép ra mặt, không được phép bảo vệ nó, phải trơ mắt nhìn nó bị đánh trước mặt mình, nhìn nó khóc lóc tủi thân. Cho dù nguyên nhân sự việc là do đối phương không hài lòng với kết quả sau khi bốc thăm thực đơn, đẩy ngã em gái 3 tuổi của con, con cũng nên khoanh tay đứng nhìn, không được phép động lòng. Con không những không được động lòng mà còn phải khuyên nhủ em gái mình, đổi thực đơn đó cho anh trai nhỏ kia, chẳng lẽ con không học qua tinh thần Khổng Dung nhường lê hay sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau