Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 48: A
Diệp Vân Linh gật đầu ra hiệu: “Xin lỗi đi chứ!”.
Lục Tử Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Xin lỗi.”.
Lời xin lỗi này giống như một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Tưởng Mỹ Hàm.
Cô ta muốn Lục Tử Hạo xin lỗi con trai mình, nhưng không phải theo cách này.
Bị Diệp Vân Linh nói móc mỉa một hồi, Tưởng Mỹ Hàm cũng đoán được sau khi chương trình phát sóng, đám kênh marketing kia sẽ viết bài như thế nào.
Diệp Vi Vi có chút không nhịn được nữa, đứng dậy khuyên nhủ: “Vân Linh, tôi thấy chuyện này vốn dĩ cũng không có gì to tát, cần gì phải so đo như vậy?”.
Diệp Vân Linh nghiêng đầu nhìn cô ta, đáp trả: “Tôi so đo sao? Tôi không phải đã bảo Lục Tử Hạo xin lỗi rồi sao? Hay là cô cảm thấy xin lỗi thôi là chưa đủ, còn phải quỳ xuống dập đầu ba lạy chín vái nữa?”.
Diệp Vi Vi không ngờ Diệp Vân Linh cũng nói móc mỉa mình, nhất thời cảm thấy hơi mất mặt, bèn quay sang hỏi Phương Từ: “Tiểu Từ, mẹ tin con, nếu gặp phải trường hợp này, nhất định con sẽ nhường em đúng không?”.
Phương Từ đứng đó do dự một chút, nhìn ánh mắt mong đợi của Diệp Vi Vi, đáp: “Vâng ạ.”.
Diệp Vi Vi rất hài lòng với câu trả lời của Phương Từ, đang định nói gì đó thì quay đầu lại thấy Trương Thư Du lắc đầu với mình, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Lúc này, Thư Nhã tiến lên hai bước, nói: “Được rồi, con nít chơi với nhau cãi cọ là chuyện thường, chúng ta là người lớn cũng đừng nên quá để tâm. Hai đứa cháu trai nhà anh tôi, giây trước còn đang cãi nhau, giây sau đã ôm nhau chơi game rồi, cho nên mọi người đừng để ý quá.”.
Thấy vậy, Trương Hi Minh vội vàng nói thêm vài câu khách sáo, với kinh nghiệm nhiều năm làm MC, anh ta rất giỏi ứng biến, ba câu hai lời đã lái chuyện này sang hướng khác.
Tuy nhiên, Diệp Vân Linh vẫn nhận được một tia cảnh cáo trong mắt Tưởng Mỹ Hàm, tất nhiên cô cũng chẳng để tâm.
Dưới sự sắp xếp của Trương Hi Minh, mọi người bắt đầu bước vào phần chơi tiếp theo, các bé được chia nhóm để đi “xin” nguyên liệu.
Lục Tử Hạo cùng nhóm với Lục Ngữ Nịnh và Hứa Duyệt, Phương Từ cùng nhóm với Trương Duyệt Hân và Dương Diệp.
Lục Tử Hạo một đứa bé 6 tuổi phải dẫn theo hai đứa bé 3 tuổi, còn Phương Từ 9 tuổi thì dẫn theo hai đứa bé 5 tuổi.
Nhìn từ cách phân nhóm đã thấy Lục Tử Hạo thiệt thòi hơn hẳn, cũng không biết đây là do sức mạnh của vòng sáng nữ phụ trên người cô, hay là do vòng sáng nam chính trên người Phương Từ nữa.
Nhìn tấm ảnh thịt ba chỉ trên tay Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh cảm thấy chuyến “xin” nguyên liệu lần này có chút khó khăn rồi đây.
Bên kia, Diệp Vi Vi đang dặn dò Phương Từ về những món cần “xin”, tiện thể nói luôn cả phần của hai bạn nhỏ còn lại, hy vọng cậu bé có thể nhớ hết.
Chuyện này đối với nam chính chẳng phải vấn đề gì to tát, nghe qua một lần là nhớ, nhưng cậu vẫn bắt đầu phân chia nhiệm vụ, trông đâu ra đấy lắm.
Cũng may là Lục Tử Hạo cũng có trí nhớ tốt, nhân tiện ghi nhớ luôn cả phần của hai người bạn.
Các bà mẹ đều đang dặn dò con cái những điều cần lưu ý.
Chỉ có Diệp Vân Linh là người duy nhất khoanh tay đứng nhìn, dáng vẻ "nước sông không phạm nước giếng" ấy khiến cư dân mạng vừa tức anh ách vừa bất lực.
Trương Hi Minh liền gợi ý cho Diệp Vân Linh: “Mẹ Tử Hạo, mẹ có gì muốn dặn dò con trai mình không?”
“Không.” Diệp Vân Linh đáp lại rất dứt khoát, có lẽ là ánh mắt của Trương Hi Minh quá nồng nhiệt, Diệp Vân Linh suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm hai câu: “Lục Tử Hạo, xin ăn là chuyện mẹ có kinh nghiệm, chủ yếu là phải mặt dày, không bỏ cuộc, không từ bỏ, đúng lúc thì phải dùng khuôn mặt trời ban ấy của con để làm nũng, như vậy thường sẽ xin được thôi.”
Lục Tử Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Xin lỗi.”.
Lời xin lỗi này giống như một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Tưởng Mỹ Hàm.
Cô ta muốn Lục Tử Hạo xin lỗi con trai mình, nhưng không phải theo cách này.
Bị Diệp Vân Linh nói móc mỉa một hồi, Tưởng Mỹ Hàm cũng đoán được sau khi chương trình phát sóng, đám kênh marketing kia sẽ viết bài như thế nào.
Diệp Vi Vi có chút không nhịn được nữa, đứng dậy khuyên nhủ: “Vân Linh, tôi thấy chuyện này vốn dĩ cũng không có gì to tát, cần gì phải so đo như vậy?”.
Diệp Vân Linh nghiêng đầu nhìn cô ta, đáp trả: “Tôi so đo sao? Tôi không phải đã bảo Lục Tử Hạo xin lỗi rồi sao? Hay là cô cảm thấy xin lỗi thôi là chưa đủ, còn phải quỳ xuống dập đầu ba lạy chín vái nữa?”.
Diệp Vi Vi không ngờ Diệp Vân Linh cũng nói móc mỉa mình, nhất thời cảm thấy hơi mất mặt, bèn quay sang hỏi Phương Từ: “Tiểu Từ, mẹ tin con, nếu gặp phải trường hợp này, nhất định con sẽ nhường em đúng không?”.
Phương Từ đứng đó do dự một chút, nhìn ánh mắt mong đợi của Diệp Vi Vi, đáp: “Vâng ạ.”.
Diệp Vi Vi rất hài lòng với câu trả lời của Phương Từ, đang định nói gì đó thì quay đầu lại thấy Trương Thư Du lắc đầu với mình, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Lúc này, Thư Nhã tiến lên hai bước, nói: “Được rồi, con nít chơi với nhau cãi cọ là chuyện thường, chúng ta là người lớn cũng đừng nên quá để tâm. Hai đứa cháu trai nhà anh tôi, giây trước còn đang cãi nhau, giây sau đã ôm nhau chơi game rồi, cho nên mọi người đừng để ý quá.”.
Thấy vậy, Trương Hi Minh vội vàng nói thêm vài câu khách sáo, với kinh nghiệm nhiều năm làm MC, anh ta rất giỏi ứng biến, ba câu hai lời đã lái chuyện này sang hướng khác.
Tuy nhiên, Diệp Vân Linh vẫn nhận được một tia cảnh cáo trong mắt Tưởng Mỹ Hàm, tất nhiên cô cũng chẳng để tâm.
Dưới sự sắp xếp của Trương Hi Minh, mọi người bắt đầu bước vào phần chơi tiếp theo, các bé được chia nhóm để đi “xin” nguyên liệu.
Lục Tử Hạo cùng nhóm với Lục Ngữ Nịnh và Hứa Duyệt, Phương Từ cùng nhóm với Trương Duyệt Hân và Dương Diệp.
Lục Tử Hạo một đứa bé 6 tuổi phải dẫn theo hai đứa bé 3 tuổi, còn Phương Từ 9 tuổi thì dẫn theo hai đứa bé 5 tuổi.
Nhìn từ cách phân nhóm đã thấy Lục Tử Hạo thiệt thòi hơn hẳn, cũng không biết đây là do sức mạnh của vòng sáng nữ phụ trên người cô, hay là do vòng sáng nam chính trên người Phương Từ nữa.
Nhìn tấm ảnh thịt ba chỉ trên tay Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh cảm thấy chuyến “xin” nguyên liệu lần này có chút khó khăn rồi đây.
Bên kia, Diệp Vi Vi đang dặn dò Phương Từ về những món cần “xin”, tiện thể nói luôn cả phần của hai bạn nhỏ còn lại, hy vọng cậu bé có thể nhớ hết.
Chuyện này đối với nam chính chẳng phải vấn đề gì to tát, nghe qua một lần là nhớ, nhưng cậu vẫn bắt đầu phân chia nhiệm vụ, trông đâu ra đấy lắm.
Cũng may là Lục Tử Hạo cũng có trí nhớ tốt, nhân tiện ghi nhớ luôn cả phần của hai người bạn.
Các bà mẹ đều đang dặn dò con cái những điều cần lưu ý.
Chỉ có Diệp Vân Linh là người duy nhất khoanh tay đứng nhìn, dáng vẻ "nước sông không phạm nước giếng" ấy khiến cư dân mạng vừa tức anh ách vừa bất lực.
Trương Hi Minh liền gợi ý cho Diệp Vân Linh: “Mẹ Tử Hạo, mẹ có gì muốn dặn dò con trai mình không?”
“Không.” Diệp Vân Linh đáp lại rất dứt khoát, có lẽ là ánh mắt của Trương Hi Minh quá nồng nhiệt, Diệp Vân Linh suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm hai câu: “Lục Tử Hạo, xin ăn là chuyện mẹ có kinh nghiệm, chủ yếu là phải mặt dày, không bỏ cuộc, không từ bỏ, đúng lúc thì phải dùng khuôn mặt trời ban ấy của con để làm nũng, như vậy thường sẽ xin được thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất