Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?
Chương 13: Hàm số và tập số
Sau khi Đồ Hóa ôm đùi lớn Tôn Duy và nhận được phần thưởng khó hiểu từ hệ thống, Vương Bác Vũ bên kia cũng thuận lợi qua cửa trở về. Nhưng Vương Bác Vũ trông có vẻ rất mệt mỏi, giống như một quả cà tím bị tuyết đóng băng. (chắc kiểu tím tái, mệt mỏi, phờ phạc,…)
Không đợi Đồ Hóa mở miệng hỏi, cậu ta đã giàn giụa nước mắt nước mũi: “Ông biết không, cửa ải【 giai đoạn toán học 】kia yêu cầu người khiêu chiến phải vừa leo cầu thang vừa giải đề toán, sai một câu là sẽ tăng thêm mười bậc thang! Tôi đã phải bò hơn hai ngàn bậc thang, chân muốn gãy luôn rồi!”
Đồ Hóa an ủi vỗ vỗ vai cậu ta, Tôn Duy không khỏi cười nhạo: “Loại cửa ải lao động chân tay này thích hợp với cậu hơn là động não đấy.”
Vương Bác Vũ nhỏ giọng hỏi Đồ Hóa: “Ý của cô ấy là nói tôi đầu óc ngu si tứ chi phát triển à?”
Đồ Hóa gật đầu: “Đại loại thế.”
Vương Bác Vũ khóc không ra nước mắt: “Ngoại hình xinh đẹp với học giỏi là có thể muốn làm gì thì làm sao?!”
Tôn Duy hừ nhẹ: “Đương nhiên.”
Đồ Hóa: …
48 giờ trôi qua, giao diện hệ thống biểu hiện số người khiêu chiến đủ tư cách tiến vào vòng hàm số đã dừng lại, dừng lại ở con số 15.000 người, đôi khi sẽ có vài người giảm xuống, có lẽ đó là những người bị loại trong những cửa ải của vòng hàm số. Đồ Hóa phát hiện thời gian bên trong trò chơi này và thể trạng của người khiêu chiến đều ở trạng thái ổn định, ở trong game vượt qua 48 giờ cũng không có nghĩa là ở trong cuộc sống hiện thực cũng trôi qua thời gian ngang nhau, bởi vì từ khi cậu tiến vào trò chơi này đến giờ, cậu chưa bao giờ cảm thấy đói bụng hay là buồn ngủ, có lẽ ở trong cuộc sống hiện thực chỉ là thời gian ngủ một giấc mà thôi.
Đây là chuyện tốt đối với tất cả người khiêu chiến. Bởi vì dù không thể vượt qua tầng tầng lớp lớp cửa ải trong « Vượt ải toán đại học » thì bọn họ vẫn còn có cơ hội trở lại trong cuộc sống hiện thực để tiếp tục học tập, tham gia thi đại học. Trò chơi này cũng không làm cho bọn họ lỡ quá nhiều thời gian, ngược lại còn là một cơ hội ngàn năm có một.
Ba người Đồ Hóa sau khi vượt qua một nhiệm vụ chi nhánh thì lập tức kiểm tra tỉ lệ qua cửa một lần nữa, tỷ lệ chiến thắng của Đồ Hóa đã tăng lên 12.1%, Tôn Duy tiến bộ còn nhanh hơn: 15. 3%, Vương Bác Vũ cũng đạt tới 9. 5%. Đồ Hóa tiện tay mở bảng điều khiển hệ thống ra để kiểm tra đạo cụ của mình:
【 Đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X + 15, một khối minh thạch】.
Đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu nổi tác dụng của hai đạo cụ này, đặc biệt là tảng đá vừa thu được kia, chẳng lẽ lại là vũ khí phòng vệ sao?
Tôn Duy đứng ở phía sau Đồ Hóa, nhìn thấy màn hình hệ thống của cậu thì nghi ngờ nói: “Thiện cảm tiên sinh X là gì thế?”
“Cậu không có đạo cụ này sao?” Đồ Hóa rất buồn bực, lần đầu tiên cậu thu được thiện cảm tiên sinh X là ở trong cửa ải 24 điểm. Lúc đó, cậu và Tôn Duy đồng thời qua cửa, nên cậu vẫn cho rằng Tôn Duy cũng nhận được thiện cảm tiên sinh X +5 giống mình. Nhưng bây giờ nhìn lại thì Tôn Duy cũng không hề nhận được đạo cụ kỳ quái này.
Chẳng lẽ chỉ có mình cậu nhận được Thiện cảm tiên sinh X thôi sao?
Tôn Duy khẽ lắc đầu, sau đó mở bảng đạo cụ của mình ra. Ngoại trừ chiếc máy tính vừa nhận được ở ải trước, cô còn có một cái ê ke (thước tam giác), nhìn qua cũng giống như đạo cụ của Đồ Hóa, không biết sử dụng thế nào.
Điều này khiến Đồ Hóa không thể nào không suy nghĩ về tiêu chuẩn phát thưởng của hệ thống. Tại sao thiện cảm tiên sinh X… Chỉ mỗi mình cậu nhận được? Cậu không khỏi nhớ tới NPC được gọi là tiên sinh X kia. NPC của trò chơi này được xây dựng quá mức chân thật, nhưng Đồ Hóa vẫn cảm thấy tiên sinh X và những NPC khác không giống nhau lắm.
Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt của hắn cũng không hề máy móc chương trình, hắn dường như cũng có suy nghĩ của mình, hơn nữa còn cao thâm khó đoán, khiến người ta không thể nào nhìn thấu nổi. Có thể nhận được thiện cảm tiên sinh X, là vì trên người cậu có điểm gì đặc biệt sao?
Đồ Hóa đột nhiên nhớ tới cảnh tặng hoa trong mê cung, bởi vì tiên sinh X có thiện cảm với cậu, nên mới cho phép cậu tặng hoa, sau khi tặng hoa… Độ thiện cảm lại tăng lên. Lẽ nào độ thiện cảm được tăng lên là vì phúc lợi của việc tặng hoa? Mặt Đồ Hóa hơi nóng lên, cậu vội vỗ mạnh vào gáy mình vài cái, đuổi những ý nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu. Đây là trò chơi vượt ải toán học, chứ không phải là trò chơi phát triển tình cảm mà mấy nữ sinh hay chơi!
Vương Bác Vũ và Tôn Duy dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đồ Hóa đang tự mình đánh mình: “Ông làm gì thế?”
Đồ Hóa xoa xoa mặt, nghiêm túc nói: “Cái kia… Chúng ta mau tìm một cửa ải nào đó đi!”
Cửa ải tiếp theo mà Đồ Hóa chọn cho bọn họ là một nhiệm vụ chi nhánh ở tầng ba, tên là【 Hàm số và tập số 】. Nếu như ba người bọn họ muốn đồng thời vượt ải, vậy cách tốt nhất là tìm những loại nhiệm vụ có thể tổ đội, như vậy mới có thể giảm bớt tính cạnh tranh giữa đồng đội với nhau, đồng thời xác suất qua cửa cũng sẽ tăng cao hơn. Dựa theo suy nghĩ của Đồ Hóa, 【 Hàm số và tập số 】 có lẽ là một nhiệm vụ cùng tổ đội cửa ải.
Bởi vì từ khi cửa ải này mở ra cho đến bây giờ, bên trong phòng học đã có 4 người, theo lý mà nói cửa ải phải tự động đóng lại, nhưng Đồ Hóa lại phát hiện tên gọi của nhiệm vụ trước cửa phòng học vẫn phát sáng như cũ. Điều này chứng minh việc 4 người vẫn không đủ để phát động trò chơi, bọn họ chắc vẫn còn đang chờ đợi, chờ càng nhiều người đi vào thì mới có thể chính thức mở ra trò chơi.
Thông thường, nhiệm vụ có số lượng người khiêu chiến nhiều thì sẽ không xuất hiện tình huống đối kháng, vì thế Đồ Hóa cho rằng đây là một nhiệm vụ tổ đội.
Ba người thuận lợi tiến vào cửa ải【 Hàm số và tập số 】. Bên trong phòng học này là một mảng trắng xóa, bốn phía đều là sương mù mờ ảo, giống như là đang đứng trong mây. Giữa sương mù có mấy người khiêu chiến đang đứng đợi, nam sinh dẫn đầu nhìn thấy có người tiến vào, vội vã bước tới, đếm thấy bọn họ chỉ có ba người thì lại buồn bực ngán ngẩm quay lưng trở về.
Đồ Hóa đi tới chào hỏi: “Xin chào, tôi là Đồ Hóa. Tình huống hiện tại thế nào, vẫn phải tiếp tục chờ thêm người sao?”
Nam sinh kia đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, cậu ta ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Đồ Hóa một cái, xoay vành mũ một vòng chuyển ra sau gáy, sau đó mở giao diện hệ thống của mình ra: “Nhiệm vụ chi nhánh này tên là【 Hàm số và tập số】, phải cần mười người khiêu chiến tiến vào thì mới có thể phát động trò chơi.”
Cậu ta nhún vai một cái, trông có vẻ rất mệt mỏi: “Chúng tôi đã đợi ở đây nửa tiếng rồi, chỉ có ba người các cậu tới, vẫn còn thiếu ba người nữa.”
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, Đồ Hóa lại không phải kiểu người hướng ngoại, đặc biệt trong bốn người này chỉ có mũ lưỡi trai là nam sinh, Đồ Hóa cũng chỉ tình cờ tán gẫu hai câu. Ngược lại, Vương Bác Vũ lại líu ra líu ríu không ngừng.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai đến từ thành phố A, học trường nhất trung, đây là một ngôi trường nổi tiếng toàn quốc. Trong ba nữ sinh còn lại, có hai người là bạn tốt, cũng đến từ thành phố A, nữ sinh tóc ngắn tên là Trần Lệ, nữ sinh tóc dài gợn sóng là Trương Văn Văn. Nữ sinh còn lại tên là Triệu Nghệ Vi, cô gái này cũng chỉ giới thiệu một chút về tên mình rồi không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi cùng một chỗ với Tôn Duy.
Vương Bác Vũ nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, vừa nói vừa cười, thậm chí còn nói tới một cuốn tiểu thuyết huyền ảo rất hot gần đây. Trần Lệ hưng phấn nói: “Hai ngày trước khi tham gia trò vượt ải này, tôi và Văn Văn đã tới nhà sách xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ mới có thể mua được quyển sách này! Quá hot, cả thành phố A đều hết hàng rồi!”
Mũ lưỡi trai uể oải nói: “Tháng trước tôi định đặt mua một quyển, vừa tới tay không được hai ngày, đã bị mẹ tôi phát hiện. Bà ấy nói trước kỳ thi tốt nghiệp trung học không cho tôi xem loại sách ngoại khóa này, sau đó còn quyên góp hết tiểu thuyết và truyện tranh của tôi đến những khu vực chịu thiệt hại sau thiên tai.”
Triệu Nghệ Vi dường như cũng cảm thấy hứng thú với đề tài này, nhưng không gia nhập cuộc thảo luận của bốn người bọn họ, chỉ nhẹ giọng hỏi Tôn Duy: “Cậu thích đọc sách không?”
Tôn Duy: “Thích, nhưng tôi không đọc sách huyền ảo, tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám hơn. Cậu có biết cuốn « ám sát 711 » không? Tôi rất thích nó.”
Mắt Triệu Nghệ Vi sáng bừng lên trong nháy mắt: “Tôi cũng thích! Tôi còn mua đ ĩa trò chơi trực tuyến « ám sát 711 », chuẩn bị thi đại học xong thì chơi!”
Đồ Hóa lấy tay chống cằm, cậu không nghĩ tới nữ sinh nhìn qua thì rất trầm lặng nhưng lại thích một trò chơi bạo lực máu me như vậy, trước đây cậu cũng từng chơi « ám sát 711 », nhưng cũng không hứng thú với việc xoát phó bản lắm, nên sau đó đã đưa đ ĩa trò chơi cho bạn cùng bàn.
Một lúc sau, có một người tiến vào phòng học. Mấy người kia đang mải hào hứng nói chuyện, nên Đồ Hóa đứng lên kiểm tra, không ngờ đó lại là người quen.
“Đường Bác?!”
Từ khi tách ra ở vòng sơ tuyển, Đồ Hóa và Vương Bác Vũ một đường qua cửa, cũng chưa từng gặp lại Đường Bác và Bạch Giai Kỳ. Vốn cho rằng bọn họ có khả năng đã bị loại, không nghĩ tới vậy mà còn có thể gặp lại nhau một lần nữa trong cửa ải này.
Đường Bác cũng rất phấn khích: “Đồ Hóa! Cậu và Vương Bác Vũ đều tới sao?”
Đồ Hóa nói: “Tôi khi ấy lấy số 1, Vương Bác Vũ là số 2, nên cả hai chúng tôi đều may mắn qua cửa. Bạch Giai Kỳ đâu?”
Đường Bác thở dài: “Bạch Giai Kỳ là số 5, cậu ấy bị loại rồi. Nhưng mà cậu ấy vẫn luôn chuẩn bị sau khi thi đại học xong sẽ đi du học, tới tham gia trò chơi này chỉ là thử thách bản thân thôi, nên cũng chẳng có gì tiếc nuối cả.”
Đồ Hóa đang chuẩn bị dẫn Đường Bác vào trong thì cửa phòng học lại bị mở ra một lần nữa. Lần này đi vào là hai người, người đi ở phía trước nhìn thấy Đồ Hóa thì sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười trào phúng: “Thực sự là oan gia ngõ hẹp mà…”
Là Lý Đào và Trầm Tư Dịch.
Đồ Hóa cũng không ngờ lại gặp hai người trong nhiệm vụ 【 phúc lợi cửa ải 】 một lần nữa. Hơn nữa rõ ràng cái người tên Lý Đào này “lai giả bất thiện”, ánh mắt tối tăm dường như sắp che mất Đồ Hóa.
* “lai giả bất thiện” là một vế trong câu “thiện giả bất lai, lai giả bất thiện”. Nghĩa là người tốt thì không đến, người đến thì chẳng tốt lành gì.
Mười người tập hợp lại ngay lập tức, lớp sương mù dày trong phòng học dần dần tản đi, lộ ra bộ dạng ban đầu của cửa ải. Trước mắt bọn họ có hai đài cao hình tròn, trên đài màu đỏ bên trái viết ba chữ “Miền xác định”, đài màu xanh lam bên phải viết “Miền giá trị “. Ánh đèn phía sân khấu cùng lúc lóe sáng, mười chùm ánh sáng đồng loạt rọi thẳng vào mọi người, như thể thứ đang chờ bọn họ là một màn trình diễn tuyệt vời.
【 Keng —— 】
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Hàm số và bộ số 】
【 Quy tắc: Yêu cầu 10 người khiêu chiến hợp tác cùng nhau, tìm ra mối quan hệ hàm số giữa từng người, sau đó chia 10 người vào hai khu vực là “Miền xác định” và “Miền giá trị”. Tổng cộng có 3 cơ hội khiêu chiến. 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đồ Hóa: Tiên sinh X là một NPC rất đặc biệt.
Tiên sinh X: Tôi không phải là NPC! Cậu chạm vào tôi mà xem! Chân thật! Tôi còn có 【 bíp bíp —— im lặng 】!
PS: Đừng cảm thấy nội dung tán gẫu trước đó của bọn họ tẻ nhạt, đó là tin tức rất quan trọng đấy ~
Không đợi Đồ Hóa mở miệng hỏi, cậu ta đã giàn giụa nước mắt nước mũi: “Ông biết không, cửa ải【 giai đoạn toán học 】kia yêu cầu người khiêu chiến phải vừa leo cầu thang vừa giải đề toán, sai một câu là sẽ tăng thêm mười bậc thang! Tôi đã phải bò hơn hai ngàn bậc thang, chân muốn gãy luôn rồi!”
Đồ Hóa an ủi vỗ vỗ vai cậu ta, Tôn Duy không khỏi cười nhạo: “Loại cửa ải lao động chân tay này thích hợp với cậu hơn là động não đấy.”
Vương Bác Vũ nhỏ giọng hỏi Đồ Hóa: “Ý của cô ấy là nói tôi đầu óc ngu si tứ chi phát triển à?”
Đồ Hóa gật đầu: “Đại loại thế.”
Vương Bác Vũ khóc không ra nước mắt: “Ngoại hình xinh đẹp với học giỏi là có thể muốn làm gì thì làm sao?!”
Tôn Duy hừ nhẹ: “Đương nhiên.”
Đồ Hóa: …
48 giờ trôi qua, giao diện hệ thống biểu hiện số người khiêu chiến đủ tư cách tiến vào vòng hàm số đã dừng lại, dừng lại ở con số 15.000 người, đôi khi sẽ có vài người giảm xuống, có lẽ đó là những người bị loại trong những cửa ải của vòng hàm số. Đồ Hóa phát hiện thời gian bên trong trò chơi này và thể trạng của người khiêu chiến đều ở trạng thái ổn định, ở trong game vượt qua 48 giờ cũng không có nghĩa là ở trong cuộc sống hiện thực cũng trôi qua thời gian ngang nhau, bởi vì từ khi cậu tiến vào trò chơi này đến giờ, cậu chưa bao giờ cảm thấy đói bụng hay là buồn ngủ, có lẽ ở trong cuộc sống hiện thực chỉ là thời gian ngủ một giấc mà thôi.
Đây là chuyện tốt đối với tất cả người khiêu chiến. Bởi vì dù không thể vượt qua tầng tầng lớp lớp cửa ải trong « Vượt ải toán đại học » thì bọn họ vẫn còn có cơ hội trở lại trong cuộc sống hiện thực để tiếp tục học tập, tham gia thi đại học. Trò chơi này cũng không làm cho bọn họ lỡ quá nhiều thời gian, ngược lại còn là một cơ hội ngàn năm có một.
Ba người Đồ Hóa sau khi vượt qua một nhiệm vụ chi nhánh thì lập tức kiểm tra tỉ lệ qua cửa một lần nữa, tỷ lệ chiến thắng của Đồ Hóa đã tăng lên 12.1%, Tôn Duy tiến bộ còn nhanh hơn: 15. 3%, Vương Bác Vũ cũng đạt tới 9. 5%. Đồ Hóa tiện tay mở bảng điều khiển hệ thống ra để kiểm tra đạo cụ của mình:
【 Đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X + 15, một khối minh thạch】.
Đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu nổi tác dụng của hai đạo cụ này, đặc biệt là tảng đá vừa thu được kia, chẳng lẽ lại là vũ khí phòng vệ sao?
Tôn Duy đứng ở phía sau Đồ Hóa, nhìn thấy màn hình hệ thống của cậu thì nghi ngờ nói: “Thiện cảm tiên sinh X là gì thế?”
“Cậu không có đạo cụ này sao?” Đồ Hóa rất buồn bực, lần đầu tiên cậu thu được thiện cảm tiên sinh X là ở trong cửa ải 24 điểm. Lúc đó, cậu và Tôn Duy đồng thời qua cửa, nên cậu vẫn cho rằng Tôn Duy cũng nhận được thiện cảm tiên sinh X +5 giống mình. Nhưng bây giờ nhìn lại thì Tôn Duy cũng không hề nhận được đạo cụ kỳ quái này.
Chẳng lẽ chỉ có mình cậu nhận được Thiện cảm tiên sinh X thôi sao?
Tôn Duy khẽ lắc đầu, sau đó mở bảng đạo cụ của mình ra. Ngoại trừ chiếc máy tính vừa nhận được ở ải trước, cô còn có một cái ê ke (thước tam giác), nhìn qua cũng giống như đạo cụ của Đồ Hóa, không biết sử dụng thế nào.
Điều này khiến Đồ Hóa không thể nào không suy nghĩ về tiêu chuẩn phát thưởng của hệ thống. Tại sao thiện cảm tiên sinh X… Chỉ mỗi mình cậu nhận được? Cậu không khỏi nhớ tới NPC được gọi là tiên sinh X kia. NPC của trò chơi này được xây dựng quá mức chân thật, nhưng Đồ Hóa vẫn cảm thấy tiên sinh X và những NPC khác không giống nhau lắm.
Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt của hắn cũng không hề máy móc chương trình, hắn dường như cũng có suy nghĩ của mình, hơn nữa còn cao thâm khó đoán, khiến người ta không thể nào nhìn thấu nổi. Có thể nhận được thiện cảm tiên sinh X, là vì trên người cậu có điểm gì đặc biệt sao?
Đồ Hóa đột nhiên nhớ tới cảnh tặng hoa trong mê cung, bởi vì tiên sinh X có thiện cảm với cậu, nên mới cho phép cậu tặng hoa, sau khi tặng hoa… Độ thiện cảm lại tăng lên. Lẽ nào độ thiện cảm được tăng lên là vì phúc lợi của việc tặng hoa? Mặt Đồ Hóa hơi nóng lên, cậu vội vỗ mạnh vào gáy mình vài cái, đuổi những ý nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu. Đây là trò chơi vượt ải toán học, chứ không phải là trò chơi phát triển tình cảm mà mấy nữ sinh hay chơi!
Vương Bác Vũ và Tôn Duy dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đồ Hóa đang tự mình đánh mình: “Ông làm gì thế?”
Đồ Hóa xoa xoa mặt, nghiêm túc nói: “Cái kia… Chúng ta mau tìm một cửa ải nào đó đi!”
Cửa ải tiếp theo mà Đồ Hóa chọn cho bọn họ là một nhiệm vụ chi nhánh ở tầng ba, tên là【 Hàm số và tập số 】. Nếu như ba người bọn họ muốn đồng thời vượt ải, vậy cách tốt nhất là tìm những loại nhiệm vụ có thể tổ đội, như vậy mới có thể giảm bớt tính cạnh tranh giữa đồng đội với nhau, đồng thời xác suất qua cửa cũng sẽ tăng cao hơn. Dựa theo suy nghĩ của Đồ Hóa, 【 Hàm số và tập số 】 có lẽ là một nhiệm vụ cùng tổ đội cửa ải.
Bởi vì từ khi cửa ải này mở ra cho đến bây giờ, bên trong phòng học đã có 4 người, theo lý mà nói cửa ải phải tự động đóng lại, nhưng Đồ Hóa lại phát hiện tên gọi của nhiệm vụ trước cửa phòng học vẫn phát sáng như cũ. Điều này chứng minh việc 4 người vẫn không đủ để phát động trò chơi, bọn họ chắc vẫn còn đang chờ đợi, chờ càng nhiều người đi vào thì mới có thể chính thức mở ra trò chơi.
Thông thường, nhiệm vụ có số lượng người khiêu chiến nhiều thì sẽ không xuất hiện tình huống đối kháng, vì thế Đồ Hóa cho rằng đây là một nhiệm vụ tổ đội.
Ba người thuận lợi tiến vào cửa ải【 Hàm số và tập số 】. Bên trong phòng học này là một mảng trắng xóa, bốn phía đều là sương mù mờ ảo, giống như là đang đứng trong mây. Giữa sương mù có mấy người khiêu chiến đang đứng đợi, nam sinh dẫn đầu nhìn thấy có người tiến vào, vội vã bước tới, đếm thấy bọn họ chỉ có ba người thì lại buồn bực ngán ngẩm quay lưng trở về.
Đồ Hóa đi tới chào hỏi: “Xin chào, tôi là Đồ Hóa. Tình huống hiện tại thế nào, vẫn phải tiếp tục chờ thêm người sao?”
Nam sinh kia đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, cậu ta ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Đồ Hóa một cái, xoay vành mũ một vòng chuyển ra sau gáy, sau đó mở giao diện hệ thống của mình ra: “Nhiệm vụ chi nhánh này tên là【 Hàm số và tập số】, phải cần mười người khiêu chiến tiến vào thì mới có thể phát động trò chơi.”
Cậu ta nhún vai một cái, trông có vẻ rất mệt mỏi: “Chúng tôi đã đợi ở đây nửa tiếng rồi, chỉ có ba người các cậu tới, vẫn còn thiếu ba người nữa.”
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, Đồ Hóa lại không phải kiểu người hướng ngoại, đặc biệt trong bốn người này chỉ có mũ lưỡi trai là nam sinh, Đồ Hóa cũng chỉ tình cờ tán gẫu hai câu. Ngược lại, Vương Bác Vũ lại líu ra líu ríu không ngừng.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai đến từ thành phố A, học trường nhất trung, đây là một ngôi trường nổi tiếng toàn quốc. Trong ba nữ sinh còn lại, có hai người là bạn tốt, cũng đến từ thành phố A, nữ sinh tóc ngắn tên là Trần Lệ, nữ sinh tóc dài gợn sóng là Trương Văn Văn. Nữ sinh còn lại tên là Triệu Nghệ Vi, cô gái này cũng chỉ giới thiệu một chút về tên mình rồi không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi cùng một chỗ với Tôn Duy.
Vương Bác Vũ nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, vừa nói vừa cười, thậm chí còn nói tới một cuốn tiểu thuyết huyền ảo rất hot gần đây. Trần Lệ hưng phấn nói: “Hai ngày trước khi tham gia trò vượt ải này, tôi và Văn Văn đã tới nhà sách xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ mới có thể mua được quyển sách này! Quá hot, cả thành phố A đều hết hàng rồi!”
Mũ lưỡi trai uể oải nói: “Tháng trước tôi định đặt mua một quyển, vừa tới tay không được hai ngày, đã bị mẹ tôi phát hiện. Bà ấy nói trước kỳ thi tốt nghiệp trung học không cho tôi xem loại sách ngoại khóa này, sau đó còn quyên góp hết tiểu thuyết và truyện tranh của tôi đến những khu vực chịu thiệt hại sau thiên tai.”
Triệu Nghệ Vi dường như cũng cảm thấy hứng thú với đề tài này, nhưng không gia nhập cuộc thảo luận của bốn người bọn họ, chỉ nhẹ giọng hỏi Tôn Duy: “Cậu thích đọc sách không?”
Tôn Duy: “Thích, nhưng tôi không đọc sách huyền ảo, tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám hơn. Cậu có biết cuốn « ám sát 711 » không? Tôi rất thích nó.”
Mắt Triệu Nghệ Vi sáng bừng lên trong nháy mắt: “Tôi cũng thích! Tôi còn mua đ ĩa trò chơi trực tuyến « ám sát 711 », chuẩn bị thi đại học xong thì chơi!”
Đồ Hóa lấy tay chống cằm, cậu không nghĩ tới nữ sinh nhìn qua thì rất trầm lặng nhưng lại thích một trò chơi bạo lực máu me như vậy, trước đây cậu cũng từng chơi « ám sát 711 », nhưng cũng không hứng thú với việc xoát phó bản lắm, nên sau đó đã đưa đ ĩa trò chơi cho bạn cùng bàn.
Một lúc sau, có một người tiến vào phòng học. Mấy người kia đang mải hào hứng nói chuyện, nên Đồ Hóa đứng lên kiểm tra, không ngờ đó lại là người quen.
“Đường Bác?!”
Từ khi tách ra ở vòng sơ tuyển, Đồ Hóa và Vương Bác Vũ một đường qua cửa, cũng chưa từng gặp lại Đường Bác và Bạch Giai Kỳ. Vốn cho rằng bọn họ có khả năng đã bị loại, không nghĩ tới vậy mà còn có thể gặp lại nhau một lần nữa trong cửa ải này.
Đường Bác cũng rất phấn khích: “Đồ Hóa! Cậu và Vương Bác Vũ đều tới sao?”
Đồ Hóa nói: “Tôi khi ấy lấy số 1, Vương Bác Vũ là số 2, nên cả hai chúng tôi đều may mắn qua cửa. Bạch Giai Kỳ đâu?”
Đường Bác thở dài: “Bạch Giai Kỳ là số 5, cậu ấy bị loại rồi. Nhưng mà cậu ấy vẫn luôn chuẩn bị sau khi thi đại học xong sẽ đi du học, tới tham gia trò chơi này chỉ là thử thách bản thân thôi, nên cũng chẳng có gì tiếc nuối cả.”
Đồ Hóa đang chuẩn bị dẫn Đường Bác vào trong thì cửa phòng học lại bị mở ra một lần nữa. Lần này đi vào là hai người, người đi ở phía trước nhìn thấy Đồ Hóa thì sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười trào phúng: “Thực sự là oan gia ngõ hẹp mà…”
Là Lý Đào và Trầm Tư Dịch.
Đồ Hóa cũng không ngờ lại gặp hai người trong nhiệm vụ 【 phúc lợi cửa ải 】 một lần nữa. Hơn nữa rõ ràng cái người tên Lý Đào này “lai giả bất thiện”, ánh mắt tối tăm dường như sắp che mất Đồ Hóa.
* “lai giả bất thiện” là một vế trong câu “thiện giả bất lai, lai giả bất thiện”. Nghĩa là người tốt thì không đến, người đến thì chẳng tốt lành gì.
Mười người tập hợp lại ngay lập tức, lớp sương mù dày trong phòng học dần dần tản đi, lộ ra bộ dạng ban đầu của cửa ải. Trước mắt bọn họ có hai đài cao hình tròn, trên đài màu đỏ bên trái viết ba chữ “Miền xác định”, đài màu xanh lam bên phải viết “Miền giá trị “. Ánh đèn phía sân khấu cùng lúc lóe sáng, mười chùm ánh sáng đồng loạt rọi thẳng vào mọi người, như thể thứ đang chờ bọn họ là một màn trình diễn tuyệt vời.
【 Keng —— 】
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Hàm số và bộ số 】
【 Quy tắc: Yêu cầu 10 người khiêu chiến hợp tác cùng nhau, tìm ra mối quan hệ hàm số giữa từng người, sau đó chia 10 người vào hai khu vực là “Miền xác định” và “Miền giá trị”. Tổng cộng có 3 cơ hội khiêu chiến. 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đồ Hóa: Tiên sinh X là một NPC rất đặc biệt.
Tiên sinh X: Tôi không phải là NPC! Cậu chạm vào tôi mà xem! Chân thật! Tôi còn có 【 bíp bíp —— im lặng 】!
PS: Đừng cảm thấy nội dung tán gẫu trước đó của bọn họ tẻ nhạt, đó là tin tức rất quan trọng đấy ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất