Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 5: Tiên sinh X và tiểu thư Y là một đôi?

Trước Sau
Khiêu chiến thất bại?!

Vương Bác Vũ không thể tin vào tai mình, vội chạy về phía Đồ Hóa, nghi hoặc hỏi tiểu thư Y: “Cậu ấy rõ ràng đã tới vạch đích trước mà, tại sao lại khiêu chiến thất bại?”

Tiểu thư Y vô cùng hả hê, vui vẻ xoay người nhảy múa trên sân băng: “Khiêu chiến thất bại, điều đó chứng minh cậu ta thua rồi!”

“Nhưng mà…” Vương Bác Vũ cau mày, còn định giải thích thêm, nhưng lại bị Đồ Hóa kéo ống tay áo.

Sắc mặt Đồ Hóa vô cùng nghiêm túc, cậu giống như cũng không quá bất mãn hay ngạc nhiên về kết quả của hệ thống. Sau khi thi đấu xong thì ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo tiểu thư Y.

Chẳng mấy chốc đã đến vòng hai của Vương Bác Vũ. Thấy Đồ Hóa thảnh thơi bình chân như vại, lòng Vương Bác Vũ lại nóng như lửa đốt: “Làm sao bây giờ? Dù thắng cũng không thể qua cửa, thua cũng không thể qua cửa, vậy phải làm gì thì mới có thể qua cửa đây?”

Đồ Hóa nhìn chằm chằm tiểu thư Y, sau đó nghiêng đầu nói với Vương Bác Vũ nói: “Vòng này ông cứ trượt đại đi.”

Vương Bác Vũ chịu áp lực rất lớn, quy tắc cuộc thi này cũng không hề rõ ràng, thậm chí đối với kết quả thắng thua cũng không công bằng, cậu ta vẫn phải kiên trì trượt tiếp, lẽ nào chỉ có thể đợi hết ba vòng thi rồi bị loại sao?

Đồ Hóa dường như hiểu được tâm trạng của Vương Bác Vũ, mỉm cười với tiểu thư Y: “Tôi đã biết cách để thắng cuộc thi này. Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, nếu như Vương Bác Vũ thắng cô, có phải cả hai người chúng tôi đều có thể qua cửa?”

Tiểu thư Y nhíu mày nhìn cậu, trên mặt thoáng qua chút hoảng loạn và khó chịu: “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”

Đồ Hóa nghe xong thì cười cười, cũng không hỏi gì nữa, im lặng đi ra ngoài sân thi đấu, nghiêm túc quan sát cuộc tranh tài này.

Hiệu lệnh vừa vang lên, tiểu thư Y vẫn giống như hai vòng trước, nhẹ nhàng trượt khỏi vạch xuất phát, còn Vương Bác Vũ thì lại lảo đảo trượt theo sau cô, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa dần.

Sau khi lướt qua vị trí khúc ngoặt, tiểu thư Y quay đầu lại kiểm tra tình hình của Vương Bác Vũ, biểu cảm trên mặt cũng chẳng nhẹ nhõm như trước nữa, mãi tới khi nhìn thấy Vương Bác Vũ trượt qua khúc ngoặt chữ U, thì cô mới chuyên tâm trượt tới đích.

Vương Bác Vũ một mặt ủ rũ vì bị bỏ lại phía sau, vô cùng vất vả trượt đến vạch đích, âm thanh hệ thống vang lên:

【Vòng thứ hai, Vương Bác Vũ khiêu chiến thất bại. 】

Lần này tiểu thư Y cũng không cười nhạo cậu ta nữa, chỉ im lặng trượt tới bên người Đồ Hóa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khó đoán: “Cậu ta thua rồi, đến lượt cậu.”

Đồ Hóa nở nụ cười, trượt tới điểm xuất phát với tiểu thư Y: “Tôi sẽ thắng.”

Giọng điệu tự tin bình tĩnh, động tác thoải mái tự nhiên, cậu rõ ràng không hề lo lắng chút nào về vòng thi này. Tiểu thư Y hừ lạnh một tiếng, tà váy khẽ đung đưa theo chuyển động, cô đứng ở bên trái Đồ Hóa, bầu không khí giống như chuẩn bị đánh nhau đến nơi rồi.

Chẳng mấy chốc, vòng thi bắt đầu. Tiểu thư Y linh hoạt trượt khỏi vạch xuất phát, đuôi tóc màu bạc của cô vẽ lên không trung một độ cong hoàn mỹ. Tiểu thư Y giống như một tinh linh dạo chơi giữa ngày tuyết, nhanh chóng lướt qua khúc ngoặt chữ U, trượt thẳng về vạch đích.

*tinh linh: linh hồn thuần khiết, không chứa tạp niệm. Đây là tên một chủng tộc vô cùng xinh đẹp như thiên thần. Bạn nào đọc “Độc giả và nhân vật chính đích thị là chân ái” hay “Đi vào nhân cách phân liệt” thì cũng xuất hiện chủng tộc này nha:v

Đồ Hóa cũng không dốc hết sức như vòng thứ nhất, cậu thong dong đi phía sau tiểu thư Y, cách cô một khoảng. Tới khi trượt đến khúc ngoặt hình chữ U thì cậu giảm dần tốc độ, rồi dừng lại ở đỉnh chữ U. Ngay lúc đó, tiểu thư Y quay đầu lại thì nhìn thấy Đồ Hóa đã không tiếp tục đi về phía trước nữa, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt ngưng đọng, nhìn bộ dáng bình tĩnh của Đồ Hóa, cô chỉ đành nghiến răng trượt về vạch đích.



【 Keng —— 】

【Vòng thứ hai, Đồ Hóa khiêu chiến thành công. 】

【 Keng —— 】

【 Người khiêu chiến Đồ Hóa và Vương Bác Vũ thông qua nhiệm vụ chính: Vũ điệu trên băng tiểu thư Y, mở khóa điều kiện của vòng sơ tuyển: y = x2 – 3x + 2 】

Vương Bác Vũ nhìn về phía Đồ Hóa ở trên đường băng không hiểu vì sao lại dừng lại, vốn cho rằng cậu định bỏ thi, không hề nghĩ rằng vậy mà lại thắng! Cậu ta lảo đảo chạy tới, nhìn về phía tiểu thư Y mặt đen sì, sau đó lại nhìn về phía Đồ Hóa đang vô cùng thoải mái, ngạc nhiên hỏi: “Sao ông lại thắng rồi? Hơn nữa… Ngay cả tôi cũng qua cửa?”

Đồ Hóa trượt ra ngoài sân thi đấu, khoa tay múa chân chỉ về phía sân thi đấu hình chữ U, nói với Vương Bác Vũ: “Ông nhìn xem sân thi đấu này giống hình gì?”

Vương Bác Vũ đầu óc mơ màng: “Hình vòm? Cây cầu?”

“Ông giỏi toán hơn tôi, nghĩ về phương diện toán học đi.” Đồ Hóa nhắc nhở cậu ta.

Vương Bác Vũ vuốt cằm im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó hai mắt sáng lên như bừng tỉnh: “Đường parabol! Đồ thị hàm số bậc hai!”

“Đúng thế, đây chính là lí do vì sao sân thi đấu lại được tạo thành hình chữ U, đó là để đại diện cho đề thi vòng sơ tuyển, đồ thị hàm số bậc hai.” Đồ Hóa giải thích, “Mà trước mặt chúng ta, cô gái xinh đẹp này tên là ‘Tiểu thư Y’, liên tưởng tới đồ thị hàm số bậc hai thì rất dễ kết luận rằng: Quy tắc nói trình độ cao hơn tiểu thư Y, đây vốn không phải so sánh xem ai tới vạch đích trước, mà là so sánh xem ai đạt giá trị y lớn hơn.”

“Đồ thị hàm số bậc hai có bề lõm hướng xuống dưới, y đạt giá trị lớn nhất ở đỉnh của đồ thị, nên chúng ta cũng không cần so sánh tốc độ với cô ấy, chỉ cần đứng ở khúc ngoặt chờ cô ấy chạm vạch đích là được.”

Tiểu thư Y tức giận nhìn cậu, rõ ràng có chút không cam lòng: “Suy nghĩ của cậu tuy đúng, nhưng đây cũng chỉ là một phương pháp mạo hiểm mà thôi. Ở trong tình huống không có bất cứ gợi ý nào, sao cậu dám đảm bảo làm vậy sẽ thắng?”

“Ai nói là không có gợi ý, cô không phải đã cho tôi gợi ý sao?” Đồ Hóa mỉm cười dịu dàng nhìn tiểu thư Y, khuôn mặt lộ rõ vẻ giảo hoạt.

Tiểu thư Y choáng váng: “Cái gì cơ?”

“Còn nhớ trước vòng thi đấu thứ hai của Vương Bác Vũ, tôi đã nói với cô điều gì không? Tôi nói rằng tôi biết cách để chiến thắng, đồng thời tôi còn hỏi cô một điều là, có phải Vương Bác Vũ thắng thì cả hai người chúng tôi đều có thể qua cửa không. Mà cô lại nói cô sẽ không nói cho tôi biết.”

Đồ Hóa chậm rãi trượt tới bên người tiểu thư Y: “Lúc đó, tôi cũng không dám xác định cách của mình có đúng không. Cách giành chiến thắng trò chơi này cũng có thể là thi đấu về kỹ thuật. Nếu như muốn so về kỹ thuật thì cả hai chúng tôi phải thắng trên phương diện kỹ thuật mới được, đạt tới giá trị lớn nhất của hàm số là phương pháp duy nhất. Chỉ cần một người thành công thì người kia hoàn toàn có thể học tập theo, sau đó giành chiến thắng.”

“Cho nên tôi mới hỏi cô vấn đề đó để thăm dò thái độ của cô. Nhưng thái độ né tránh của cô đã chứng minh rằng, suy đoán của tôi là chính xác. Vì vậy, tôi mới dám khẳng định, muốn thắng được trò chơi thì cần phải nghĩ tới một hướng đi khác.”

“Được rồi.” Tiểu thư Y rũ mắt xuống, “Hai người các cậu đã qua ải.”

Tiểu thư Y vừa dứt lời, “Cùm cụp” một tiếng, cánh cửa phía sau họ lập tức văng ra. Hai người đang chuẩn bị rời đi, tiểu thư Y đột nhiên lấy một món đồ ra, miễn cưỡng nói: “Chờ đã, phần thưởng của cậu.”

Trong tay cô là bông hồng làm bằng băng trong suốt như pha lê, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ. Tiểu thư Y đưa bông hồng cho Đồ Hóa, không cam lòng nói: “Đây là hoa hồng tôi tặng cho tiên sinh X, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu. Cậu phải giúp tôi giao nó cho tiên sinh X, nhớ kỹ, chỉ có tiên sinh X chân chính mới có thể nhận lấy bông hoa này.”

Đồ Hóa nhận lấy bông hoa kia, cậu cảm thấy nó vô cùng lạnh lẽo, nhưng cũng không hề bị tan chảy. Sau khi cất bông hoa vào ba lô của hệ thống, cậu đột nhiên vô cùng tò mò về thiết lập thế giới của trò chơi này.



“Tiên sinh X là gì của cô?” Đồ Hóa hỏi.

Nhắc tới tiên sinh X, trên mặt tiểu thư Y thoáng một nét đỏ ửng: “Tiên sinh X… Là người trong lòng của tôi.”

“Người trong lòng? X và Y là một đôi?” Vương Bác Vũ thuận miệng nói, “Trong chuyện này có ẩn chứa tin tức gì không nhỉ?”

“Ngốc!” Đồ Hóa vỗ một cái lên đầu cậu ta, cười ha hả nhìn về phía tiểu thư Y, “Người trong lòng có nghĩa là, cô đơn phương thầm mến hắn.”

Biểu cảm trên mặt tiểu thư Y từ ngượng ngùng biến thành tức giận: “Cái tên này, cậu thật đáng ghét!”

Đồ Hóa tiếp tục cười vui vẻ: “Đúng thế mà, trong hệ tọa độ, cô và x chỉ có một giao điểm, hơn nữa hai người càng chạy thì càng xa nhau, nên cho dù cô muốn gặp hắn thì cũng là điều vô cùng khó khăn.”

Tiểu thư Y thẹn quá hóa giận: “Hai người cút cho tôi —— “

Sau tiếng gào thét, phòng thiết bị khôi phục lại bộ dạng ban đầu. Tiểu thư Y và thế giới băng tuyết đều biến mất. Giao diện hệ thống lập tức xuất hiện:

【 Cấp độ hiện tại: Vòng sơ tuyển】

【 Nhiệm vụ chính: Không 】

【 Nhiệm vụ chi nhánh: Không 】

【 Đạo cụ: Thiện cảm tiên sinh X +5, hoa hồng băng 1 bông 】

【 Điều kiện vòng sơ tuyển: y = x2 – 3x + 2 】

Sau khi Đồ Hóa và Vương Bác Vũ qua cửa nhiệm vụ chính “Vũ điệu trên băng tiểu thư Y”, nhiệm vụ này đã biến mất hoàn toàn, cánh cửa phòng thiết bị đã mở ra, bên trong cũng không có bất cứ thứ gì.

Cửa ải tuy rằng vô cùng kì lạ, nhưng cũng may là nó thuộc về nhiệm vụ chính, mang lại một chút manh mối cho đề bài không thể giải được của vòng sơ tuyển, hiện tại ít nhất đề bài đã biến thành một hàm số bậc hai, mặc dù vẫn còn thiếu tập xác định của hàm số.

Đồ Hóa phân tích, cửa ải tiếp theo sẽ cung cấp cho bọn họ thông tin về tập xác định hoặc giá trị của y. Nói cách khác, nếu tham gia một nhiệm vụ chính nữa thì bọn họ nhất định có thể thông qua vòng sơ tuyển này.

Thời gian còn lại 45 giờ. Nhìn qua thì tiến triển của bọn họ rất nhanh, nhưng thực ra đều là chó ngáp phải ruồi. Vì trong ngôi trường này không biết còn có bao nhiêu nhiệm vụ nữa, mặt khác tất cả nhiệm vụ đều sẽ được làm mới mỗi khi có người khiêu chiến qua cửa, mục đích của hệ thống chính là không cho người khiêu chiến bọn họ hợp tác để gian lận. Cho nên muốn tìm được nhiệm vụ chính trong vô số những nhiệm vụ khác là vô cùng khó khăn.

Đồ Hóa cảm thấy bọn họ phải cùng những người khiêu chiến khác trao đổi một chút, biết rõ tiến độ nhiệm vụ của mọi người, mới có thể biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Rõ ràng Vương Bác Vũ vẫn còn đang suy nghĩ về thắng lợi của nhiệm vụ vừa rồi, cậu ta bỗng quay sang hỏi Đồ Hóa: “Sao ông biết tiểu thư Y và tiên sinh X không phải một cặp?”

Đồ Hóa cười cười, lấy bông hồng ra khỏi balo của hệ thống, giơ lên cao để quan sát những cánh hoa óng ánh như pha lê của nó dưới ánh mặt trời: “Làm gì có ai muốn tặng hoa hồng mà lại cần người khác chuyển hộ chứ? Muốn tỏ tình bằng hoa hồng thì nhất định phải tự mình đưa mới được, cho nên tôi mới đoán… Hai người bọn họ chắc chắn không phải là một đôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Trong nhiệm vụ tiếp theo, Đồ Hóa tận tay đưa hoa pha lê cho tiên sinh X: Muốn tỏ tình bằng hoa hồng thì nhất định phải tự mình đưa mới được.【Mặt kiên định】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau