Chương 19
Chu Quốc Đống thấy con trai trở về bèn cất nửa bao thuốc vào túi, giới thiệu: "Từ Thận à, đây là người yêu của Chu Cường, tên Lâm Tuyết Hoa, tuần sau chúng nó kết hôn, con và Tiểu Huệ sẽ trở về uống rượu mừng cưới chứ?"
"Cái này con không làm chủ được." Từ Thận nói, "Con bàn bạc với chị Chu Định sau rồi mới quyết định được. "Lâm Tuyết Hoa chua loè chua loét, đàn ông đẹp vậy vậy thì thôi, còn nghe lời Chu Huệ nữa.
"Ha ha, cũng được." Chu Quốc Đống vui mừng vì quan hệ của con rể và con gái rất tốt, tốt nhất là để con gái làm chủ nhà, ông gọi: "Nào, vào nhà, vào nhà đi."
Sắp đến giờ cơm, cũng đến giờ nấu ăn, Chu Cường nói với người yêu: "Tuyết Hoa, đi giúp mẹ nấu cơm đi."
Lâm Tuyết Hoa gật đầu, đi vào phòng bếp nhìn, em trai Chu Huệ cũng ở đây, đang rửa một cái giò heo lớn, cô nom mà thèm, "Chu Định, buổi trưa ăn một cái giò heo lớn như vậy có ăn hết không?"
Chu Cường nói không sai, em rể này quả nhiên ra tay rất hào phóng, một cái giò heo to phải tốn không ít tiền, vậy mà cũng không tiếc tiền mua.
Hồ Kim Hoa cũng thấy vậy, không thì chia làm hai bữa, cho thêm chút rau khô hút mỡ.
Thư Nhiên biết rõ tâm tư của chị dâu tương lai này, nói: " Nhiều người như thế, làm sao mà không ăn hết được?"
Nếu không lúc cậu đi rồi, chỗ giò heo còn lại chắc chắn sẽ bị Lâm Tuyết Hoa mang về nhà mẹ đẻ.
Chu Cường tai mềm sợ vợ, căn bản không quan tâm đến sống chết của gia đình mình.
Giò heo làm 2 món, một hấp với khoai sọ, một món hầm cách thủy, vẫn còn đun trong nồi, bọn nhỏ thèm nhỏ dãi. Mùi thơm bay ra, đừng nói là trẻ con, người lớn cũng thèm.
Lâm Tuyết Hoa là người nhanh trí, sớm biết vậy đã gọi cả cha mẹ mình tới đây, nhưng giờ mình đi gọi, không khỏi có chút khó coi, vì thế bèn nói thầm với Chu Cường: "Ba mẹ em còn chưa từng gặp em rể nhà anh, sau này đều là người thân cả, không bằng nhân cơ hội gặp mặt một lần?"
Chu Cường thầm hiểu, lập tức nói với cha mẹ: "Ba, không thì con cũng gọi ba mẹ Tuyết Hoa đến đây, coi như làm quen với em rể một chút được không?"
Chu Quốc Đống cũng không phải kẻ ngốc, nói, "Sắp ăn cơm rồi gọi cái gì, muốn gặp thì đợi cơm nước xong."
Chu Cường"..."
Thư Nhiên sau khi biết chuyện này, trong lòng trợn trắng mắt ngoác mồm, chị dâu này cũng thật biết lợi dụng, cái gì cũng muốn lấy chút về nhà mẹ đẻ. May mà Chu Quốc Đống vẫn còn tỉnh, giờ còn có thể giữ được Chu Cường.
Thức ăn được bưng lên bàn, mọi người trong phòng ăn uống say sưa.
Chỉ có Thư Nhiên và Từ Thận ăn ít, hai người bọn họ chỉ muốn ăn chút gì đó. Đói bụng quá thì về nhà ăn nữa cũng được, bọn nhỏ ở Chu gia ăn như hổ đói, thật không muốn xuống đũa tranh giành với chúng nó.
Buông bát đũa xuống, Thư Nhiên nhỏ giọng hỏi Từ Thận: "Anh có ăn mía không? Ăn thì em ra vườn rau chặt cho.”
Cậu nhớ trong vườn rau có mấy cây mía đen, Chu Huệ trồng.
"Em muốn ăn hả, anh đi chặt." Từ Thận đi vào phòng bếp xách một con dao thái, dẫn vợ đi ra ngoài.
Bốn phía không có ai, hắn lập tức ôm eo Thư Nhiên, giống như nạp điện lại hôn hai cái.
"Này" Thư Nhiên không ngờ hắn lại xông tới như vậy, vội vàng nhìn trái nhìn phải.
"Không có ai, anh nhìn qua rồi." Từ Thận cười cười, nửa ngày không ôm vợ, hắn cảm thấy cả người không thoải mái, luôn muốn chạm vào.
"Vậy cũng không được, anh chú ý một chút." Thư Nhiên nói.
Ban ngày ban mặt, Thư Nhiên cũng không có dây dưa với hắn, tâm tư đều đặt trên cây mía, giò heo toàn là mỡ, cậu ăn hai miếng là ngấy không chịu nổi.
"Ngay cả thịt em cũng không ăn, chẳng trách em gầy thế." Từ Thận đi tới trước cây mía, thuần thục chọn một cây tốt, một dao sắc bén chặt xuống, kéo ra chặt đứt đầu đuôi.
Một khúc mía đen nặng như vậy, ngoan ngoãn ở trong tay hắn, mặc cho hắn chơi đùa..
"Quá ngán." Thư Nhiên nói, đầu năm nay thịt lợn đều là chăn nuôi tự nhiên, không dùng chất tạo nạc, thịt lợn bán trên thị trường đều rất béo, không nhiều thịt nạc.
"Thịt bò toàn thịt nạc, cũng không thấy em thích ăn." Từ Thận nói, chém một đoạn mía cẩn thận gọt vỏ, còn tri kỷ đánh dao hoa, lúc này mới đưa cho Thư Nhiên "Ăn cẩn thận chút, đừng để bị đâm vào miệng."
"Ai." Thư Nhiên nhận lấy cắn một miếng, thanh ngọt ngon miệng, xong rồi nhớ tới, mình có phải là quá tự nhiên rồi không, bèn quay qua nói " Cảm ơn anh Thận. ”
Từ Thận dừng một chút, lập tức tiến lại ôm lấy cổ Thư Nhiên, híp mắt rất mất hứng∶ "Em nói lời cảm ơn với ai? Giữa hai chúng ta còn phải nói cảm ơn à, "Thư Nhiên đúng là chọc tức chết hắn mà!
"A, vậy không nói nữa." Đối phương phản ứng lớn như vậy, Thư Nhiên lập tức ý thức được mình nói sai, quên đi.
"Em đúng là chọc giận người khác mà." Từ Thận nhìn chằm chằm cậu chốc lát, buồn bực buông cậu ra.
"Anh Thận, đừng giận mà, sau này thật sự không nói nữa." Thư Nhiên lắc lắc tay Từ Thận, còn cắn một miếng mía của mình cho hắn: "Anh nếm thử đi, ngọt."
Từ Thận nhìn miếng mía đưa tới, dễ dỗ như vậy đấy, hắn cắn một miếng, cũng gọt cho mình một đoạn.
Kỹ thuật dùng dao của hắn xuất thần nhập hóa, Thư Nhiên nhìn mà sửng sốt, còn hơi muốn học, nhưng lại hiểu bản thân chắc chắn không học được. Chỉ riêng sức mạnh tay của Từ Thận, cậu đã không thể theo kịp.
"Sao anh cả em lại nhát gan vậy chứ?" Từ Thận ngồi trên ruộng, tư thái tùy ý ăn mía, thuận tiện nói với Thư Nhiên chuyện Chu gia.
"Con trưởng mà." Thư Nhiên ngoài cười trong không cười, " Cha mẹ đã trông cậy vào anh ấy từ nhỏ, xem như chỗ dựa tinh thần, sau này dưỡng lão còn phải dựa vào anh ấy". Dần dà dưỡng thành tính cách ích kỷ, tự cao tự đại của Chu Cường, hắn có ham muốn kiểm soát mọi thứ trong nhà rất mạnh.
Giáo dục thực sự là một vấn đề lớn, đặc biệt là trong gia đình đông con, Thư Nhiên tràn đầy cảm xúc.
Từ Thận: "Dựa vào hắn là được á"
Nếu thật sự dựa vào hắn, cha mẹ Thư Nhiên rất đáng thương, già rồi còn bị con dâu bòn rút hành cho xem.
Ngay cả Từ Thận cũng nhìn ra được vấn đề, có thể thấy được một mức độ nào đó.
"Không thì dựa vào em à?" Thư Nhiên không có ý nghĩ này, sau này nhiều lắm là bỏ tiền ra, sẽ không trả giá trị tình cảm.
Đối với em trai và em gái cũng vậy, có thể giúp đỡ thì giúp, nhưng không quá thân mật, đây là nguyên tắc của mình. Chu Huệ là một ngoại lệ, có ân cứu mạng với cậu.
"Trên đầu anh không có cha mẹ, em muốn quan tâm cũng không phải không được, phải xem em." Từ Thận tỏ vẻ, đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó, thêm hai đôi đũa ăn cơm mà thôi.
"Còn sớm, đến lúc đó nói sau." Thư Nhiên phun ra một ngụm bã mía, bỗng nhiên nhắc tới "Anh Thận... Nếu cha mẹ anh tới tìm anh, anh sẽ như thế nào, có từng nghĩ qua chưa?
Tình huống cụ thể của cha mẹ Từ Thận, Thư Nhiên cũng không rõ lắm, chỉ biết cha ruột của Từ Thận vẫn rất muốn nhận lại Từ Thận. Năm đó chủ yếu là không biết nữ thanh niên tri thức mang thai đứa nhỏ, hai mươi mấy năm sau nữ thanh niên mới liên lạc lại, ông mới biết sau khi mình rời khỏi nông thôn, nữ thanh niên sinh cho ông một đưa bé.
"Không nghĩ tới." Từ Thận nói, "Hai mươi mấy năm cũng chưa từng xuất hiện, đột nhiên xuất hiện có ích lợi gì, người ta có thể không còn sống, có lẽ đã chết từ lâu."
Thư Nhiên líu lưỡi, mồm miệng tàn nhẫn, xem ra đây chính là thái độ của Từ Thận đối với cha mẹ ruột của mình.
"Không chừng trong đó có hiểu lầm, ví dụ như, nhà trai căn bản không biết sự tồn tại của anh, nếu biết người ta hẳn rất muốn nhận lại anh..."
Lời nói của Thư Nhiên bị cắt ngang.
"Đây đều là chuyện em biên soạn, hiện thực nào có lý tưởng như vậy." Từ Thận xoa xoa tóc Thư Nhiên, vợ mình đơn thuần ngây thơ, "Người với người đều muốn lợi ích, thật muốn nhận lại anh cũng là bởi vì có lợi ích, hiểu chưa?"
Thư Nhiên nghĩ lại, thế mà không thể phản bác, cũng đúng, cậu không biết tình huống cụ thể, không chừng người đàn ông kia là bởi vì dưới gối không có con mới muốn nhận Từ Thận, tóm lại khẳng định không phải đơn thuần là vì tình cha con.
Do cậu nghĩ quá ngây thơ.
"Cũng đúng, dù sao bây giờ anh cũng sống rất tốt, về sau sẽ rất tuyệt." Thư Nhiên thu hồi chủ nghĩa duy tâm của mình, nói, "Sống tốt cuộc sống của chính mình, cho dù người ta đã chết hay còn sống."
Từ Thận ôm bả vai Thư Nhiên, "Hẳn là phải sống tốt cuộc sống của hai chúng ta, chồng em sau này sẽ để cho em có cuộc sống tốt, tin anh đi. ”
Thư Nhiên vẫn chưa quen nghe chồng đến rồi đi, nhưng biết làm sao đây, chỉ có thể mặc kệ: “Cuộc sống bây giờ cũng khá lắm rồi.”
Từ Thận yêu thương nhìn cậu: "Đó là bởi vì em chưa nhìn ra thế giới, không biết còn có ngày tốt hơn. ”
"..." Nghe thấy lời này, Thư Nhiên không vui, cậu chưa từng tiếp xúc với xã hội bên ngoài? Từ Thận đang nói mơ gì vậy,rõ ràng đang thoả mãn bản thân, "Đúng vậy, anh tiếp xúc nhiều, anh hết thuốc chữa."
"Đừng giận mà, anh sai rồi." Từ Thận vội vàng tỏ vẻ.
Không bao lâu sau, mấy đứa nhỏ cũng đến vườn rau tìm bọn họ, từng người một gọi anh rể, Từ Thận bèn gọt mía cho chúng nó.
Nhìn thấy đám trẻ con quần áo chắp vá, Từ Thận liền nhớ tới mình khi còn bé, sống khổ hơn thế này nhiều.
Đã từng vì một cây mía mà bị người ta đuổi theo đánh đến ngã gục.
Cũng đã từng vì một chén cơm mà nhận về bao ánh mặt khinh bỉ. Chưa từng trải qua thì vĩnh viễn không biết được cảm giác ăn mày là như thế nào.
Thư Nhiên hỏi hắn, nếu như cha mẹ tới tìm hắn, hắn sẽ nghĩ như thế nào, vấn đề này Từ Thận cũng từng nghĩ tới, lúc sống không nổi, lúc bị đánh, mỗi một lần nghĩ là thất vọng một lần.
Sau đó dần dần lớn lên, hơi hiểu chuyện thì không nghĩ nữa.
Thời điểm khó khăn nhất đều đã trôi qua, sau đó gặp phải bất luận kẻ nào, Từ Thận cũng sẽ không hoàn toàn thổ lộ tâm tình mình ra, cũng không phải hắn muốn bảo trì tỉnh táo, chỉ là bản năng.
"Anh Thận, trở về đi." Thư Nhiên vỗ vỗ cỏ vụn trên mông, dẫn bọn nhỏ trở về.
Trong nhà thiếu đi hai lao động, Chu Cường đang vô cùng bức xúc, thấy bọn họ trở về bèn nói" Định tử, giờ em đừng đi làm vội, lúc em chưa về đã bận mấy ngày rồi, bận không tả được. ”
Tất cả công việc ở nhà đều đổ dồn lên một mình hắn, Chu Huệ và Chu Định thì hay rồi, trốn ở trong thành phố lười nhác.
Từ Thận cau mày, vốn rất không thích Chu Cường, lần này Chu Cường càng làm hắn cảm thấy khó chịu, hắn hỏi Chu Quốc Đống: "Ba vợ, thật sự bận như vậy à?"
Chu Quốc Đống vội vàng nói, "Không có không có, còn chưa tới thời gian bận nhất. "Sau đó hút một hơi thuốc, thấy con dâu lớn không có ở đây, trừng mắt nhìn Chu Cường: "Biết nhà bận rộn, mày còn rảnh đến nhà Lâm Tuyết Hoa làm việc?"
Thư Nhiên chả lạ gì cái tính quậy phá của Chu Cường, cho nên cậu mới không muốn ở nhà vội vàng làm áo cưới giúp cho Chu Cường.
Chu Cường chán ghét người ta, cậu cũng ghét Chu Cường, " Anh cả, công việc đồng áng trong nhà vất vả anh rồi, em thật sự cũng không nỡ đi. Đến lúc đó nếu bận rộn quá, anh có thể tìm anh em nhà chị dâu tới giúp, đều là người thân, nói vậy người ta nể mặt anh sẽ không từ chối."
Chu Cường nào dám hé răng gọi anh em nhà Lâm Tuyết Hoa đến giúp, Lâm Tuyết Hoa chẳng giết hắn à.
Từ Thận trong lòng thầm nghĩ trông thì quyền lực mà lại là đồ hèn nhát.
Cha mẹ, anh chị em ruột đều sống như vậy, còn luôn muốn lấy đồ đạc nhà mình đi trợ cấp cho nhà người khác.
"Hừ." Chu Quốc Đống thấy con trai lớn không nói lời nào, trong lòng cũng khó chịu, nhưng chung quy vẫn là con trai trưởng, già rồi còn phải trông cậy vào Chu Cường nuôi hai vợ chồng ông nên cũng không nói gì.
Uống vài ngụm trà, Thư Nhiên nói muốn trở về thành phố, Hồ Kim Hoa vẫn thương con trai thứ hai của mình, nghe nói hiện tại cậu đang ăn cơm ở nhà Từ Thận, bèn lấy ít gạo, dầu, dưới sự đồng ý ngầm của Chu Quốc Đống, chuyển đến xe của Từ Thận.
Lâm Tuyết Hoa nhìn thấy một màn này, trong lòng đang nhỏ máu, ở trong lòng cô, mấy thứ này đều là của cô.
"Ở thành phố mua gạo và dầu không tiện sao? Tại sao còn lấy ở nhà?" Đương nhiên, cô chỉ dám thì thầm điều này với Chu Cường.
"Mẹ anh coi trọng lắm." Chu Cường chua xót nói: "Định tử tìm được việc làm trong thành phố, trong mắt ba mẹ nào còn có đứa con trai thành thật làm ruộng.”
Nhưng cũng không dám nói to, tương lai hắn muốn đi thành phố tìm việc làm, còn phải dựa vào em trai hoặc là em rể, không thể trở mặt.
Lâm Tuyết Hoa, "Vậy sau này để em trai anh phụng dưỡng ba mẹ anh. ”
Lời này Chu Cường lại không dám đồng ý, tài nguyên trong nhà đến tột cùng nghiêng về phía ai, hắn vẫn không dám giả bộ hồ đồ.
Buổi chiều lái xe dễ mệt, Thư Nhiên câu được câu chăng nói chuyện với Từ Thận: "Lát nữa lái xe về nhà anh Phàm à? Hay là trực tiếp lái về nhà chúng ta."
Từ Thận nhìn Thư Nhiên một cái, trên môi nở nụ cười, bởi vì Thư Nhiên nói nhà chúng ta, chút chuyện nhỏ này đáng để hắn trộm vui vẻ, "À, trực tiếp lái về nhà chúng ta, ngày mai Giang Phàm muốn xe thì tự tới lấy."
"À, anh Phàm thật có tiền, xe nói mua thì mua." Thư Nhiên cũng không muốn dò hỏi, chỉ là tán gẫu.
"Không cần phải hâm mộ nó, sau này anh cũng sẽ làm một chiếc cho em lái." Từ Thận nói.
"Không hâm mộ." Thư Nhiên không nói nên lời, chỉ thản nhiên nói: “Em không phải loại con trai ham vật chất như vậy.”
Từ Thận buồn cười," Ừ, anh biết, anh chỉ muốn cho em một cuộc sống tốt. ”
Hai năm nay Từ Thận kiếm được rất nhiều tiền, hắn sống một cuộc sống rất tốt, nhưng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Thẳng đến khi Thư Nhiên xuất hiện, hắn rốt cục cảm thấy tiểu viện 2 tầng mua được kia là nhà, mỗi ngày ở bên ngoài bận rộn xong về nhà dính lấy vợ, rất hạnh phúc.
Về đến nhà đã là hơn bốn giờ, còn cách bữa tối một thời gian, Thư Nhiên rất quan tâm nói với Từ Thận: "Hôm nay anh lái xe một ngày cũng mệt rồi, lên lầu ngủ một lát đi, buổi tối em gọi anh ăn cơm."
Từ Thận "Ừ, em không mệt sao?" Hắn hy vọng Thư Nhiên cũng đi cùng, cả ngày không được ở một mình cùng nhau, trong lòng nghĩ đến hoảng hốt.
Thư Nhiên: "Em phải nấu cơm với chị, nếu không chị ấy sẽ viết một chữ lười biếng trên mặt em, kéo ra đường cho mọi người xem."
"Nào có khoa trương như vậy" Chu Huệ đi ngang qua nghe em trai nói mình, tức giận nói,"Mệt mỏi thì đi lên nằm một lát đi, chị cũng không phải quỷ doạ xoa, còn quản em chuyện này làm gì."
Từ Thận cười, "Có nghe thấy không, mau cảm ơn chị, đi thôi. " Hắn ra hiệu Thư Nhiên đi lên.
Vào phòng, không thể thiếu chuyện thân mật được, Thư Nhiên trước tiên trốn vào toilet rửa mặt, rửa đi mồ hôi trên người, biết cậu ưa sạch sẽ, Từ Thận cũng tắm rửa trước.
Xe cũ không có điều hòa, một đường nóng trở về, áo sơ mi của Từ Thận đã sớm ướt đẫm mồ hôi, sau khi cởi ra thì dội một chậu nước lạnh xuống, lông mày còn đọng những giọt nước.
Vuốt lại mái tóc trên trán, Từ Thần liếc nhìn mình trong gương, khuôn mặt trẻ tuổi góc cạnh sắc sảo, lông mày một thời phóng túng cùng ánh mắt sau khi kết hôn bắt đầu có chút dịu dàng.
Thư Nhiên mặc áo lót của Từ Thận, ngồi trước quạt điện thổi.
Hình dạng của gió siết chặt cậu, siết chặt vóc dáng gầy gò. Dấu vết thân mật với Từ Thận lúc trước như ẩn như hiện, vì sự ngây ngô cùa cậu tăng thêm vài phần tương phản.
Mà loại tương phản này từ trước đến nay luôn có sức quyến rũ nhất.
Từ Thận vừa vào cửa thì thấy Thư Nhiên mặc áo của mình, yết hầu ngứa ngáy tức thì.
Không chỉ là yết hầu, cả người đều có loại cảm giác tê dại bị trêu chọc.
Thư Nhiên cũng liếc Từ Thận một cái, toàn thân Từ Thận từ trên xuống dưới chỉ một cái quần dài, đầu quần kéo rất thấp, nhưng không phải hắn cố ý muốn kéo thấp như vậy, chỉ là từ phòng vệ sinh đi ra không thắt thắt lưng.
Khác với những người đàn ông béo ú cố ép thân hình gợi cảm, Từ Thận ăn mặc như vậy rất nam tính.
"Làm sao vậy" Từ Thận cúi đầu nhìn quần của mình, hắn quên mang theo quần để thay, muốn thay cái này đi.
"Nãy quên mang đồ thay, anh đổi cái khác." Từ Thận đi vào tủ quần áo lục lọi.
"Lần sau có thể nhờ em lấy." Thư Nhiên thưởng thức cảnh đẹp của người ta, trong lòng vô cùng cảm ơn.
"Được." Từ Thận gật đầu, "Chờ sau này chị chúng ta kết hôn, anh gọi em, em cũng đừng có mà lười động đậy đấy."
"..."
Từ Thận rất chờ mong Chu Huệ kết hôn, Thư Nhiên lại đang phiền não, cậu thầm than một tiếng, come out quá khó khăn.
Năm 2022 đã khó rồi, 1983 chẳng phải khó hơn à.
Từ Thận cởi quần, ngồi đến bên cạnh Thư Nhiên cùng nhau hóng mát, nhẹ giọng nói: "Có hơi chật, không bằng em ngồi trên người anh đi.”
Khoảnh khắc Thư Nhiên bị ôm, lập tức cảm nhận được sự tồn tại nặng trịch kia đang mạnh mẽ nảy ngay dưới thân mình.
"Cái này con không làm chủ được." Từ Thận nói, "Con bàn bạc với chị Chu Định sau rồi mới quyết định được. "Lâm Tuyết Hoa chua loè chua loét, đàn ông đẹp vậy vậy thì thôi, còn nghe lời Chu Huệ nữa.
"Ha ha, cũng được." Chu Quốc Đống vui mừng vì quan hệ của con rể và con gái rất tốt, tốt nhất là để con gái làm chủ nhà, ông gọi: "Nào, vào nhà, vào nhà đi."
Sắp đến giờ cơm, cũng đến giờ nấu ăn, Chu Cường nói với người yêu: "Tuyết Hoa, đi giúp mẹ nấu cơm đi."
Lâm Tuyết Hoa gật đầu, đi vào phòng bếp nhìn, em trai Chu Huệ cũng ở đây, đang rửa một cái giò heo lớn, cô nom mà thèm, "Chu Định, buổi trưa ăn một cái giò heo lớn như vậy có ăn hết không?"
Chu Cường nói không sai, em rể này quả nhiên ra tay rất hào phóng, một cái giò heo to phải tốn không ít tiền, vậy mà cũng không tiếc tiền mua.
Hồ Kim Hoa cũng thấy vậy, không thì chia làm hai bữa, cho thêm chút rau khô hút mỡ.
Thư Nhiên biết rõ tâm tư của chị dâu tương lai này, nói: " Nhiều người như thế, làm sao mà không ăn hết được?"
Nếu không lúc cậu đi rồi, chỗ giò heo còn lại chắc chắn sẽ bị Lâm Tuyết Hoa mang về nhà mẹ đẻ.
Chu Cường tai mềm sợ vợ, căn bản không quan tâm đến sống chết của gia đình mình.
Giò heo làm 2 món, một hấp với khoai sọ, một món hầm cách thủy, vẫn còn đun trong nồi, bọn nhỏ thèm nhỏ dãi. Mùi thơm bay ra, đừng nói là trẻ con, người lớn cũng thèm.
Lâm Tuyết Hoa là người nhanh trí, sớm biết vậy đã gọi cả cha mẹ mình tới đây, nhưng giờ mình đi gọi, không khỏi có chút khó coi, vì thế bèn nói thầm với Chu Cường: "Ba mẹ em còn chưa từng gặp em rể nhà anh, sau này đều là người thân cả, không bằng nhân cơ hội gặp mặt một lần?"
Chu Cường thầm hiểu, lập tức nói với cha mẹ: "Ba, không thì con cũng gọi ba mẹ Tuyết Hoa đến đây, coi như làm quen với em rể một chút được không?"
Chu Quốc Đống cũng không phải kẻ ngốc, nói, "Sắp ăn cơm rồi gọi cái gì, muốn gặp thì đợi cơm nước xong."
Chu Cường"..."
Thư Nhiên sau khi biết chuyện này, trong lòng trợn trắng mắt ngoác mồm, chị dâu này cũng thật biết lợi dụng, cái gì cũng muốn lấy chút về nhà mẹ đẻ. May mà Chu Quốc Đống vẫn còn tỉnh, giờ còn có thể giữ được Chu Cường.
Thức ăn được bưng lên bàn, mọi người trong phòng ăn uống say sưa.
Chỉ có Thư Nhiên và Từ Thận ăn ít, hai người bọn họ chỉ muốn ăn chút gì đó. Đói bụng quá thì về nhà ăn nữa cũng được, bọn nhỏ ở Chu gia ăn như hổ đói, thật không muốn xuống đũa tranh giành với chúng nó.
Buông bát đũa xuống, Thư Nhiên nhỏ giọng hỏi Từ Thận: "Anh có ăn mía không? Ăn thì em ra vườn rau chặt cho.”
Cậu nhớ trong vườn rau có mấy cây mía đen, Chu Huệ trồng.
"Em muốn ăn hả, anh đi chặt." Từ Thận đi vào phòng bếp xách một con dao thái, dẫn vợ đi ra ngoài.
Bốn phía không có ai, hắn lập tức ôm eo Thư Nhiên, giống như nạp điện lại hôn hai cái.
"Này" Thư Nhiên không ngờ hắn lại xông tới như vậy, vội vàng nhìn trái nhìn phải.
"Không có ai, anh nhìn qua rồi." Từ Thận cười cười, nửa ngày không ôm vợ, hắn cảm thấy cả người không thoải mái, luôn muốn chạm vào.
"Vậy cũng không được, anh chú ý một chút." Thư Nhiên nói.
Ban ngày ban mặt, Thư Nhiên cũng không có dây dưa với hắn, tâm tư đều đặt trên cây mía, giò heo toàn là mỡ, cậu ăn hai miếng là ngấy không chịu nổi.
"Ngay cả thịt em cũng không ăn, chẳng trách em gầy thế." Từ Thận đi tới trước cây mía, thuần thục chọn một cây tốt, một dao sắc bén chặt xuống, kéo ra chặt đứt đầu đuôi.
Một khúc mía đen nặng như vậy, ngoan ngoãn ở trong tay hắn, mặc cho hắn chơi đùa..
"Quá ngán." Thư Nhiên nói, đầu năm nay thịt lợn đều là chăn nuôi tự nhiên, không dùng chất tạo nạc, thịt lợn bán trên thị trường đều rất béo, không nhiều thịt nạc.
"Thịt bò toàn thịt nạc, cũng không thấy em thích ăn." Từ Thận nói, chém một đoạn mía cẩn thận gọt vỏ, còn tri kỷ đánh dao hoa, lúc này mới đưa cho Thư Nhiên "Ăn cẩn thận chút, đừng để bị đâm vào miệng."
"Ai." Thư Nhiên nhận lấy cắn một miếng, thanh ngọt ngon miệng, xong rồi nhớ tới, mình có phải là quá tự nhiên rồi không, bèn quay qua nói " Cảm ơn anh Thận. ”
Từ Thận dừng một chút, lập tức tiến lại ôm lấy cổ Thư Nhiên, híp mắt rất mất hứng∶ "Em nói lời cảm ơn với ai? Giữa hai chúng ta còn phải nói cảm ơn à, "Thư Nhiên đúng là chọc tức chết hắn mà!
"A, vậy không nói nữa." Đối phương phản ứng lớn như vậy, Thư Nhiên lập tức ý thức được mình nói sai, quên đi.
"Em đúng là chọc giận người khác mà." Từ Thận nhìn chằm chằm cậu chốc lát, buồn bực buông cậu ra.
"Anh Thận, đừng giận mà, sau này thật sự không nói nữa." Thư Nhiên lắc lắc tay Từ Thận, còn cắn một miếng mía của mình cho hắn: "Anh nếm thử đi, ngọt."
Từ Thận nhìn miếng mía đưa tới, dễ dỗ như vậy đấy, hắn cắn một miếng, cũng gọt cho mình một đoạn.
Kỹ thuật dùng dao của hắn xuất thần nhập hóa, Thư Nhiên nhìn mà sửng sốt, còn hơi muốn học, nhưng lại hiểu bản thân chắc chắn không học được. Chỉ riêng sức mạnh tay của Từ Thận, cậu đã không thể theo kịp.
"Sao anh cả em lại nhát gan vậy chứ?" Từ Thận ngồi trên ruộng, tư thái tùy ý ăn mía, thuận tiện nói với Thư Nhiên chuyện Chu gia.
"Con trưởng mà." Thư Nhiên ngoài cười trong không cười, " Cha mẹ đã trông cậy vào anh ấy từ nhỏ, xem như chỗ dựa tinh thần, sau này dưỡng lão còn phải dựa vào anh ấy". Dần dà dưỡng thành tính cách ích kỷ, tự cao tự đại của Chu Cường, hắn có ham muốn kiểm soát mọi thứ trong nhà rất mạnh.
Giáo dục thực sự là một vấn đề lớn, đặc biệt là trong gia đình đông con, Thư Nhiên tràn đầy cảm xúc.
Từ Thận: "Dựa vào hắn là được á"
Nếu thật sự dựa vào hắn, cha mẹ Thư Nhiên rất đáng thương, già rồi còn bị con dâu bòn rút hành cho xem.
Ngay cả Từ Thận cũng nhìn ra được vấn đề, có thể thấy được một mức độ nào đó.
"Không thì dựa vào em à?" Thư Nhiên không có ý nghĩ này, sau này nhiều lắm là bỏ tiền ra, sẽ không trả giá trị tình cảm.
Đối với em trai và em gái cũng vậy, có thể giúp đỡ thì giúp, nhưng không quá thân mật, đây là nguyên tắc của mình. Chu Huệ là một ngoại lệ, có ân cứu mạng với cậu.
"Trên đầu anh không có cha mẹ, em muốn quan tâm cũng không phải không được, phải xem em." Từ Thận tỏ vẻ, đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó, thêm hai đôi đũa ăn cơm mà thôi.
"Còn sớm, đến lúc đó nói sau." Thư Nhiên phun ra một ngụm bã mía, bỗng nhiên nhắc tới "Anh Thận... Nếu cha mẹ anh tới tìm anh, anh sẽ như thế nào, có từng nghĩ qua chưa?
Tình huống cụ thể của cha mẹ Từ Thận, Thư Nhiên cũng không rõ lắm, chỉ biết cha ruột của Từ Thận vẫn rất muốn nhận lại Từ Thận. Năm đó chủ yếu là không biết nữ thanh niên tri thức mang thai đứa nhỏ, hai mươi mấy năm sau nữ thanh niên mới liên lạc lại, ông mới biết sau khi mình rời khỏi nông thôn, nữ thanh niên sinh cho ông một đưa bé.
"Không nghĩ tới." Từ Thận nói, "Hai mươi mấy năm cũng chưa từng xuất hiện, đột nhiên xuất hiện có ích lợi gì, người ta có thể không còn sống, có lẽ đã chết từ lâu."
Thư Nhiên líu lưỡi, mồm miệng tàn nhẫn, xem ra đây chính là thái độ của Từ Thận đối với cha mẹ ruột của mình.
"Không chừng trong đó có hiểu lầm, ví dụ như, nhà trai căn bản không biết sự tồn tại của anh, nếu biết người ta hẳn rất muốn nhận lại anh..."
Lời nói của Thư Nhiên bị cắt ngang.
"Đây đều là chuyện em biên soạn, hiện thực nào có lý tưởng như vậy." Từ Thận xoa xoa tóc Thư Nhiên, vợ mình đơn thuần ngây thơ, "Người với người đều muốn lợi ích, thật muốn nhận lại anh cũng là bởi vì có lợi ích, hiểu chưa?"
Thư Nhiên nghĩ lại, thế mà không thể phản bác, cũng đúng, cậu không biết tình huống cụ thể, không chừng người đàn ông kia là bởi vì dưới gối không có con mới muốn nhận Từ Thận, tóm lại khẳng định không phải đơn thuần là vì tình cha con.
Do cậu nghĩ quá ngây thơ.
"Cũng đúng, dù sao bây giờ anh cũng sống rất tốt, về sau sẽ rất tuyệt." Thư Nhiên thu hồi chủ nghĩa duy tâm của mình, nói, "Sống tốt cuộc sống của chính mình, cho dù người ta đã chết hay còn sống."
Từ Thận ôm bả vai Thư Nhiên, "Hẳn là phải sống tốt cuộc sống của hai chúng ta, chồng em sau này sẽ để cho em có cuộc sống tốt, tin anh đi. ”
Thư Nhiên vẫn chưa quen nghe chồng đến rồi đi, nhưng biết làm sao đây, chỉ có thể mặc kệ: “Cuộc sống bây giờ cũng khá lắm rồi.”
Từ Thận yêu thương nhìn cậu: "Đó là bởi vì em chưa nhìn ra thế giới, không biết còn có ngày tốt hơn. ”
"..." Nghe thấy lời này, Thư Nhiên không vui, cậu chưa từng tiếp xúc với xã hội bên ngoài? Từ Thận đang nói mơ gì vậy,rõ ràng đang thoả mãn bản thân, "Đúng vậy, anh tiếp xúc nhiều, anh hết thuốc chữa."
"Đừng giận mà, anh sai rồi." Từ Thận vội vàng tỏ vẻ.
Không bao lâu sau, mấy đứa nhỏ cũng đến vườn rau tìm bọn họ, từng người một gọi anh rể, Từ Thận bèn gọt mía cho chúng nó.
Nhìn thấy đám trẻ con quần áo chắp vá, Từ Thận liền nhớ tới mình khi còn bé, sống khổ hơn thế này nhiều.
Đã từng vì một cây mía mà bị người ta đuổi theo đánh đến ngã gục.
Cũng đã từng vì một chén cơm mà nhận về bao ánh mặt khinh bỉ. Chưa từng trải qua thì vĩnh viễn không biết được cảm giác ăn mày là như thế nào.
Thư Nhiên hỏi hắn, nếu như cha mẹ tới tìm hắn, hắn sẽ nghĩ như thế nào, vấn đề này Từ Thận cũng từng nghĩ tới, lúc sống không nổi, lúc bị đánh, mỗi một lần nghĩ là thất vọng một lần.
Sau đó dần dần lớn lên, hơi hiểu chuyện thì không nghĩ nữa.
Thời điểm khó khăn nhất đều đã trôi qua, sau đó gặp phải bất luận kẻ nào, Từ Thận cũng sẽ không hoàn toàn thổ lộ tâm tình mình ra, cũng không phải hắn muốn bảo trì tỉnh táo, chỉ là bản năng.
"Anh Thận, trở về đi." Thư Nhiên vỗ vỗ cỏ vụn trên mông, dẫn bọn nhỏ trở về.
Trong nhà thiếu đi hai lao động, Chu Cường đang vô cùng bức xúc, thấy bọn họ trở về bèn nói" Định tử, giờ em đừng đi làm vội, lúc em chưa về đã bận mấy ngày rồi, bận không tả được. ”
Tất cả công việc ở nhà đều đổ dồn lên một mình hắn, Chu Huệ và Chu Định thì hay rồi, trốn ở trong thành phố lười nhác.
Từ Thận cau mày, vốn rất không thích Chu Cường, lần này Chu Cường càng làm hắn cảm thấy khó chịu, hắn hỏi Chu Quốc Đống: "Ba vợ, thật sự bận như vậy à?"
Chu Quốc Đống vội vàng nói, "Không có không có, còn chưa tới thời gian bận nhất. "Sau đó hút một hơi thuốc, thấy con dâu lớn không có ở đây, trừng mắt nhìn Chu Cường: "Biết nhà bận rộn, mày còn rảnh đến nhà Lâm Tuyết Hoa làm việc?"
Thư Nhiên chả lạ gì cái tính quậy phá của Chu Cường, cho nên cậu mới không muốn ở nhà vội vàng làm áo cưới giúp cho Chu Cường.
Chu Cường chán ghét người ta, cậu cũng ghét Chu Cường, " Anh cả, công việc đồng áng trong nhà vất vả anh rồi, em thật sự cũng không nỡ đi. Đến lúc đó nếu bận rộn quá, anh có thể tìm anh em nhà chị dâu tới giúp, đều là người thân, nói vậy người ta nể mặt anh sẽ không từ chối."
Chu Cường nào dám hé răng gọi anh em nhà Lâm Tuyết Hoa đến giúp, Lâm Tuyết Hoa chẳng giết hắn à.
Từ Thận trong lòng thầm nghĩ trông thì quyền lực mà lại là đồ hèn nhát.
Cha mẹ, anh chị em ruột đều sống như vậy, còn luôn muốn lấy đồ đạc nhà mình đi trợ cấp cho nhà người khác.
"Hừ." Chu Quốc Đống thấy con trai lớn không nói lời nào, trong lòng cũng khó chịu, nhưng chung quy vẫn là con trai trưởng, già rồi còn phải trông cậy vào Chu Cường nuôi hai vợ chồng ông nên cũng không nói gì.
Uống vài ngụm trà, Thư Nhiên nói muốn trở về thành phố, Hồ Kim Hoa vẫn thương con trai thứ hai của mình, nghe nói hiện tại cậu đang ăn cơm ở nhà Từ Thận, bèn lấy ít gạo, dầu, dưới sự đồng ý ngầm của Chu Quốc Đống, chuyển đến xe của Từ Thận.
Lâm Tuyết Hoa nhìn thấy một màn này, trong lòng đang nhỏ máu, ở trong lòng cô, mấy thứ này đều là của cô.
"Ở thành phố mua gạo và dầu không tiện sao? Tại sao còn lấy ở nhà?" Đương nhiên, cô chỉ dám thì thầm điều này với Chu Cường.
"Mẹ anh coi trọng lắm." Chu Cường chua xót nói: "Định tử tìm được việc làm trong thành phố, trong mắt ba mẹ nào còn có đứa con trai thành thật làm ruộng.”
Nhưng cũng không dám nói to, tương lai hắn muốn đi thành phố tìm việc làm, còn phải dựa vào em trai hoặc là em rể, không thể trở mặt.
Lâm Tuyết Hoa, "Vậy sau này để em trai anh phụng dưỡng ba mẹ anh. ”
Lời này Chu Cường lại không dám đồng ý, tài nguyên trong nhà đến tột cùng nghiêng về phía ai, hắn vẫn không dám giả bộ hồ đồ.
Buổi chiều lái xe dễ mệt, Thư Nhiên câu được câu chăng nói chuyện với Từ Thận: "Lát nữa lái xe về nhà anh Phàm à? Hay là trực tiếp lái về nhà chúng ta."
Từ Thận nhìn Thư Nhiên một cái, trên môi nở nụ cười, bởi vì Thư Nhiên nói nhà chúng ta, chút chuyện nhỏ này đáng để hắn trộm vui vẻ, "À, trực tiếp lái về nhà chúng ta, ngày mai Giang Phàm muốn xe thì tự tới lấy."
"À, anh Phàm thật có tiền, xe nói mua thì mua." Thư Nhiên cũng không muốn dò hỏi, chỉ là tán gẫu.
"Không cần phải hâm mộ nó, sau này anh cũng sẽ làm một chiếc cho em lái." Từ Thận nói.
"Không hâm mộ." Thư Nhiên không nói nên lời, chỉ thản nhiên nói: “Em không phải loại con trai ham vật chất như vậy.”
Từ Thận buồn cười," Ừ, anh biết, anh chỉ muốn cho em một cuộc sống tốt. ”
Hai năm nay Từ Thận kiếm được rất nhiều tiền, hắn sống một cuộc sống rất tốt, nhưng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Thẳng đến khi Thư Nhiên xuất hiện, hắn rốt cục cảm thấy tiểu viện 2 tầng mua được kia là nhà, mỗi ngày ở bên ngoài bận rộn xong về nhà dính lấy vợ, rất hạnh phúc.
Về đến nhà đã là hơn bốn giờ, còn cách bữa tối một thời gian, Thư Nhiên rất quan tâm nói với Từ Thận: "Hôm nay anh lái xe một ngày cũng mệt rồi, lên lầu ngủ một lát đi, buổi tối em gọi anh ăn cơm."
Từ Thận "Ừ, em không mệt sao?" Hắn hy vọng Thư Nhiên cũng đi cùng, cả ngày không được ở một mình cùng nhau, trong lòng nghĩ đến hoảng hốt.
Thư Nhiên: "Em phải nấu cơm với chị, nếu không chị ấy sẽ viết một chữ lười biếng trên mặt em, kéo ra đường cho mọi người xem."
"Nào có khoa trương như vậy" Chu Huệ đi ngang qua nghe em trai nói mình, tức giận nói,"Mệt mỏi thì đi lên nằm một lát đi, chị cũng không phải quỷ doạ xoa, còn quản em chuyện này làm gì."
Từ Thận cười, "Có nghe thấy không, mau cảm ơn chị, đi thôi. " Hắn ra hiệu Thư Nhiên đi lên.
Vào phòng, không thể thiếu chuyện thân mật được, Thư Nhiên trước tiên trốn vào toilet rửa mặt, rửa đi mồ hôi trên người, biết cậu ưa sạch sẽ, Từ Thận cũng tắm rửa trước.
Xe cũ không có điều hòa, một đường nóng trở về, áo sơ mi của Từ Thận đã sớm ướt đẫm mồ hôi, sau khi cởi ra thì dội một chậu nước lạnh xuống, lông mày còn đọng những giọt nước.
Vuốt lại mái tóc trên trán, Từ Thần liếc nhìn mình trong gương, khuôn mặt trẻ tuổi góc cạnh sắc sảo, lông mày một thời phóng túng cùng ánh mắt sau khi kết hôn bắt đầu có chút dịu dàng.
Thư Nhiên mặc áo lót của Từ Thận, ngồi trước quạt điện thổi.
Hình dạng của gió siết chặt cậu, siết chặt vóc dáng gầy gò. Dấu vết thân mật với Từ Thận lúc trước như ẩn như hiện, vì sự ngây ngô cùa cậu tăng thêm vài phần tương phản.
Mà loại tương phản này từ trước đến nay luôn có sức quyến rũ nhất.
Từ Thận vừa vào cửa thì thấy Thư Nhiên mặc áo của mình, yết hầu ngứa ngáy tức thì.
Không chỉ là yết hầu, cả người đều có loại cảm giác tê dại bị trêu chọc.
Thư Nhiên cũng liếc Từ Thận một cái, toàn thân Từ Thận từ trên xuống dưới chỉ một cái quần dài, đầu quần kéo rất thấp, nhưng không phải hắn cố ý muốn kéo thấp như vậy, chỉ là từ phòng vệ sinh đi ra không thắt thắt lưng.
Khác với những người đàn ông béo ú cố ép thân hình gợi cảm, Từ Thận ăn mặc như vậy rất nam tính.
"Làm sao vậy" Từ Thận cúi đầu nhìn quần của mình, hắn quên mang theo quần để thay, muốn thay cái này đi.
"Nãy quên mang đồ thay, anh đổi cái khác." Từ Thận đi vào tủ quần áo lục lọi.
"Lần sau có thể nhờ em lấy." Thư Nhiên thưởng thức cảnh đẹp của người ta, trong lòng vô cùng cảm ơn.
"Được." Từ Thận gật đầu, "Chờ sau này chị chúng ta kết hôn, anh gọi em, em cũng đừng có mà lười động đậy đấy."
"..."
Từ Thận rất chờ mong Chu Huệ kết hôn, Thư Nhiên lại đang phiền não, cậu thầm than một tiếng, come out quá khó khăn.
Năm 2022 đã khó rồi, 1983 chẳng phải khó hơn à.
Từ Thận cởi quần, ngồi đến bên cạnh Thư Nhiên cùng nhau hóng mát, nhẹ giọng nói: "Có hơi chật, không bằng em ngồi trên người anh đi.”
Khoảnh khắc Thư Nhiên bị ôm, lập tức cảm nhận được sự tồn tại nặng trịch kia đang mạnh mẽ nảy ngay dưới thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất