Xuyên Về 60: Quả Phụ Nóng Bỏng, Mang Theo Nhãi Con Lên Phố Làm Giàu
Chương 23:
Thông thường nên dùng cồn rửa vết thương, nhưng sáng nay bà Thẩm đã dùng hết toàn bộ cồn trong nhà để lau người hạ sốt cho nguyên chủ nên trong nhà không còn nữa, Tống Tĩnh Xu chỉ có thể dùng nước muối để xử lý sơ qua vết thương cho bà Thẩm.
Bà Thẩm vẫn luôn lặng lẽ quan sát Tống Tĩnh Xu, nghe Tống Tĩnh Xu nói vậy, bà vẫn hơi rụt rè.
Bà hơi sợ đau.
Tống Tĩnh Xu cảm nhận được nên nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, vết thương dính đất, phải rửa sạch, chúng ta ở nhà rửa qua trước, lát nữa đến bệnh viện sẽ tiện hơn." Cô có thể nhẹ nhàng giúp bà Thẩm rửa vết thương, nhưng đến bệnh viện, y tá sẽ không từ từ được.
Bà Thẩm cũng hiểu được, do dự vài giây rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Mẹ, Vân Tranh không còn nữa, chúng ta phải thay đổi, nếu không đại viện sẽ không còn chỗ cho chúng ta." Tống Tĩnh Xu biết bà Thẩm nghi ngờ điều gì, vừa giải thích vừa lau bông tẩm nước muối lên mặt bà Thẩm.
Ban đầu bà Thẩm căng thẳng toàn thân vì sợ đau, sau khi nghe Tống Tĩnh Xu nói thì đã hoàn toàn chuyển dời sự chú ý.
Khoảnh khắc mất tập trung, bông tẩm nước muối trong tay Tống Tĩnh Xu đã lau lên mặt bà.
Cơn đau dữ dội khi nước muối tiếp xúc với vết thương khiến bà Thẩm ngả người về sau theo bản năng, tránh bông tẩm nước muối trong tay Tống Tĩnh Xu, đồng thời miệng cũng phát ra tiếng kêu đau nhẹ, đây là phản ứng theo bản năng, không phải bà có thể kiểm soát được.
"Mẹ, thích nghi rồi thì sẽ không đau như vậy nữa."
Tống Tĩnh Xu thấy đáy mắt bà Thẩm xuất hiện chút nước mắt, vội vàng vừa giải thích vừa nhẹ nhàng thổi hơi vào mặt bà Thẩm.
Cũng không biết thổi hơi có thực sự hữu ích hay không, hay chỉ là tác dụng tâm lý.
Vài giây sau, bà Thẩm cảm thấy vết thương trên mặt không còn đau nữa, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng, nhìn con dâu rồi cười ngại ngùng: "Tĩnh Xu, để con chê cười rồi."
"Mẹ, nước muối dính vào vết thương thì đừng nói mẹ không chịu được, đổi lại là con, con có thể đau đến mức nhảy dựng lên." Tống Tĩnh Xu an ủi bà Thẩm, cô phải quan tâm đến mẹ chồng nhiều hơn.
Bà Thẩm vẫn luôn lặng lẽ quan sát Tống Tĩnh Xu, nghe Tống Tĩnh Xu nói vậy, bà vẫn hơi rụt rè.
Bà hơi sợ đau.
Tống Tĩnh Xu cảm nhận được nên nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, vết thương dính đất, phải rửa sạch, chúng ta ở nhà rửa qua trước, lát nữa đến bệnh viện sẽ tiện hơn." Cô có thể nhẹ nhàng giúp bà Thẩm rửa vết thương, nhưng đến bệnh viện, y tá sẽ không từ từ được.
Bà Thẩm cũng hiểu được, do dự vài giây rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Mẹ, Vân Tranh không còn nữa, chúng ta phải thay đổi, nếu không đại viện sẽ không còn chỗ cho chúng ta." Tống Tĩnh Xu biết bà Thẩm nghi ngờ điều gì, vừa giải thích vừa lau bông tẩm nước muối lên mặt bà Thẩm.
Ban đầu bà Thẩm căng thẳng toàn thân vì sợ đau, sau khi nghe Tống Tĩnh Xu nói thì đã hoàn toàn chuyển dời sự chú ý.
Khoảnh khắc mất tập trung, bông tẩm nước muối trong tay Tống Tĩnh Xu đã lau lên mặt bà.
Cơn đau dữ dội khi nước muối tiếp xúc với vết thương khiến bà Thẩm ngả người về sau theo bản năng, tránh bông tẩm nước muối trong tay Tống Tĩnh Xu, đồng thời miệng cũng phát ra tiếng kêu đau nhẹ, đây là phản ứng theo bản năng, không phải bà có thể kiểm soát được.
"Mẹ, thích nghi rồi thì sẽ không đau như vậy nữa."
Tống Tĩnh Xu thấy đáy mắt bà Thẩm xuất hiện chút nước mắt, vội vàng vừa giải thích vừa nhẹ nhàng thổi hơi vào mặt bà Thẩm.
Cũng không biết thổi hơi có thực sự hữu ích hay không, hay chỉ là tác dụng tâm lý.
Vài giây sau, bà Thẩm cảm thấy vết thương trên mặt không còn đau nữa, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng, nhìn con dâu rồi cười ngại ngùng: "Tĩnh Xu, để con chê cười rồi."
"Mẹ, nước muối dính vào vết thương thì đừng nói mẹ không chịu được, đổi lại là con, con có thể đau đến mức nhảy dựng lên." Tống Tĩnh Xu an ủi bà Thẩm, cô phải quan tâm đến mẹ chồng nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất