Xuyên Về 60: Quả Phụ Nóng Bỏng, Mang Theo Nhãi Con Lên Phố Làm Giàu
Chương 32:
"Mẹ, con đã nói là con không sao mà mẹ không tin, bây giờ mẹ yên tâm chưa?" Tống Tĩnh Xu hơi xót tiền khám bệnh, mặc dù chỉ có năm xu, nhưng trong thời đại này năm xu có thể tiêu được rất nhiều, họ sống ở thành phố, không giống như ở nông thôn, ngay cả ăn một miếng rau cũng phải mua bằng tiền.
Bà Thẩm nhìn ra Tống Tĩnh Xu đau lòng vì tiền, im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Tin Tạ Vân Tranh tử trận cũng đã truyền đến một năm rồi, không biết khi nào tiền trợ cấp mới đến tay chúng ta."
Chính vì tiền trợ cấp vẫn chưa đến nên trong lòng bà vẫn hy vọng con trai mình chưa chết, chỉ là do truyền nhầm tin tức tử trận.
Trong một năm qua cái tên Tạ Vân Tranh này là điều cấm kỵ trong nhà họ Tạ, không ai được nhắc đến.
Hôm nay những người trong đại viện đã bắt nạt nhà họ Tạ quá đáng, bà Thẩm vì vết thương trên mặt, cộng thêm nỗi nhớ con trai, tâm trạng buồn bã nên không nhịn được nói ra những lời trong lòng.
Chỉ là vừa nói ra bà mới nhớ ra mình không nên nói những lời như vậy vào lúc này, là một người mẹ, bà nhớ con trai là lẽ thường tình, nhưng con dâu là người gối đầu tay ấp với con trai, cái chết của con trai chắc chắn cũng là nỗi đau với con dâu.
"Tĩnh Xu, mẹ..." Bà Thẩm vừa áy náy vừa hơi lo lắng nhìn Tống Tĩnh Xu, bà muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Là một người mẹ, bà biết con trai mình về nước là để giúp xây dựng đất nước, nhưng cũng chính vì biết nên có một số chuyện bà không thể nói, vì có quy định bảo mật.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, tin Vân Tranh tử trận đã truyền đến một năm rồi, nỗi đau lòng ít nhiều gì cũng đã nguôi ngoai theo thời gian, con không sao, con sẽ đến đơn vị của anh ấy hỏi thăm về chuyện tiền trợ cấp xem." Tống Tĩnh Xu là người xuyên đến, không có tình cảm gì với Tạ Vân Tranh, cũng không đau lòng vì sự ra đi của Tạ Vân Tranh.
Tạ Vân Tranh có ưu tú đến đâu thì đối với cô cũng chỉ là người xa lạ.
Quan trọng hơn, không biết có phải vì sự ra đi của nguyên chủ hay không mà trong đầu cô không có nhiều thông tin về Tạ Vân Tranh, ngay cả khuôn mặt của Tạ Vân Tranh cũng chỉ là một đốm mờ nhạt.
Bà Thẩm nhìn ra Tống Tĩnh Xu đau lòng vì tiền, im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Tin Tạ Vân Tranh tử trận cũng đã truyền đến một năm rồi, không biết khi nào tiền trợ cấp mới đến tay chúng ta."
Chính vì tiền trợ cấp vẫn chưa đến nên trong lòng bà vẫn hy vọng con trai mình chưa chết, chỉ là do truyền nhầm tin tức tử trận.
Trong một năm qua cái tên Tạ Vân Tranh này là điều cấm kỵ trong nhà họ Tạ, không ai được nhắc đến.
Hôm nay những người trong đại viện đã bắt nạt nhà họ Tạ quá đáng, bà Thẩm vì vết thương trên mặt, cộng thêm nỗi nhớ con trai, tâm trạng buồn bã nên không nhịn được nói ra những lời trong lòng.
Chỉ là vừa nói ra bà mới nhớ ra mình không nên nói những lời như vậy vào lúc này, là một người mẹ, bà nhớ con trai là lẽ thường tình, nhưng con dâu là người gối đầu tay ấp với con trai, cái chết của con trai chắc chắn cũng là nỗi đau với con dâu.
"Tĩnh Xu, mẹ..." Bà Thẩm vừa áy náy vừa hơi lo lắng nhìn Tống Tĩnh Xu, bà muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Là một người mẹ, bà biết con trai mình về nước là để giúp xây dựng đất nước, nhưng cũng chính vì biết nên có một số chuyện bà không thể nói, vì có quy định bảo mật.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, tin Vân Tranh tử trận đã truyền đến một năm rồi, nỗi đau lòng ít nhiều gì cũng đã nguôi ngoai theo thời gian, con không sao, con sẽ đến đơn vị của anh ấy hỏi thăm về chuyện tiền trợ cấp xem." Tống Tĩnh Xu là người xuyên đến, không có tình cảm gì với Tạ Vân Tranh, cũng không đau lòng vì sự ra đi của Tạ Vân Tranh.
Tạ Vân Tranh có ưu tú đến đâu thì đối với cô cũng chỉ là người xa lạ.
Quan trọng hơn, không biết có phải vì sự ra đi của nguyên chủ hay không mà trong đầu cô không có nhiều thông tin về Tạ Vân Tranh, ngay cả khuôn mặt của Tạ Vân Tranh cũng chỉ là một đốm mờ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất