Xuyên Về 60: Quả Phụ Nóng Bỏng, Mang Theo Nhãi Con Lên Phố Làm Giàu

Chương 44:

Trước Sau
Hôm nay Tống Tĩnh Xu nhất định phải bắt nhà họ Trịnh trả tiền thuốc.

Cũng coi như giết gà dọa khỉ.

Ba đồng năm không nhiều cũng không ít, trong thời đại này, lương tháng của hầu hết mọi người chỉ có vài chục đồng, ba đồng năm hào đủ để nhà cô ăn rau cả tháng rồi.

Vì vậy, nhà họ Trịnh phải bồi thường tiền thuốc cho bà Thẩm.

"Tống Tĩnh Xu, có phải cô không hiểu tình hình không, cô nhìn đầu của bà Trịnh đi, nhìn cho kỹ vào." Lúc đầu, La Cúc Phương không định ra mặt nhưng bị thái độ đòi bồi thường như lẽ đương nhiên của Tống Tĩnh Xu làm cho kinh ngạc, không nhịn được đứng ra.

Nói xong, thậm chí còn nói thêm một câu: "Đồng chí Tống Tĩnh Xu, cô nhìn kỹ đầu của bà Trịnh đi, là cô đập vỡ đấy, nhà họ còn chưa đòi cô tiền thuốc, sao cô lại có thể mở miệng đòi, lúc cô đập đầu bà Trịnh, chúng tôi đều tận mắt chứng kiến, chúng tôi đều là nhân chứng."

Nói xong những lời này trong lòng La Cúc Phương hả hê lắm.

Cô ta rất ghét Tống Tĩnh Xu.



Sự ghét bỏ này không phải vì nhân phẩm của Tống Tĩnh Xu không tốt, mà là vì cô quá tốt.

Dù là ngoại hình hay công việc đàng hoàng của Tống Tĩnh Xu đều khiến cô ta vô cùng ghen tị, lúc Tạ Vân Tranh còn sống, cô ta không dám chèn ép công khai, bây giờ nhà họ Tạ chỉ còn người già và trẻ nhỏ, ở giữa là một góa phụ không có đàn ông chống lưng, cô ta hả hê như vậy thì sao có thể không dẫm Tống Tĩnh Xu một cái.

Trong đại viện có rất nhiều người có suy nghĩ giống La Cúc Phương.

Tống Tĩnh Xu quá xinh đẹp, khí chất khuê các của bà Thẩm lại không hòa hợp với những người như họ, ngay cả cô con gái họ nuôi, cô bé trắng trẻo mịn màng, được nuôi dưỡng tinh tế hơn con cái nhà khác trong đại viện, làm sao mọi người có thể chấp nhận được.

Người của hai thế giới thì đừng sống trong cùng một đại viện.

Đây là tiếng lòng của không ít người trong đại viện.

Lời nói của La Cúc Phương nhắc nhở nhà họ Trịnh, mặc dù đầu bà Trịnh không phải được băng bó ở bệnh viện nhưng họ cũng không tốn ít tiền, vì đầu chảy khá nhiều máu, họ đã phải mất năm đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau