Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt
Chương 22:
Cô khóa cổng viện lại, đi về phía nhà ăn của đội sản xuất, trên đường gặp mấy người, ai nấy đều cầm theo thau, theo bát, có người đi một mình, có người đi cùng gia đình.
Cô vừa đi vừa chào hỏi mọi người: "Bác gái, đi ăn cơm ạ?"
"Bác trai dậy sớm thế ạ?"
Mọi người nhìn thấy cô cũng nhiệt tình chào hỏi lại: "Con bé Thư à, sao không mang bát?"
Diệp Thư vừa đi vừa nói: "Hôm nay cháu không ăn cháo, chỉ ăn bánh bao thôi, ăn xong đi làm luôn, đỡ phải quay lại trả bát ạ."
"Con bé này, không đi học nữa à?" Người hỏi là bác gái hàng xóm cách nhà Diệp Thư mấy chục mét, nhà bác ấy cũng họ Diệp nhưng là họ hàng xa.
"Cháu đi làm ở đội sản xuất rồi." Ngoại trừ nhà đội trưởng, chưa ai biết Diệp Thư cũng đi làm.
Bác gái vỗ vai Diệp Thư: "Đi làm cũng tốt, tự nuôi sống bản thân là được, sau này có việc gì thì cứ gọi, nhà bác nghe thấy hết." Nhà trong khe núi đều dựa theo thế đất mà xây, ít khi xếp thành hàng, có việc đều phải gọi nhau.
"Vâng." Hai con gà nhà Diệp Thư lúc bà nội mất đã làm thịt rồi, cô cảm thấy phải nuôi gà để lấy trứng, trứng ở siêu thị lấy ra cũng cần có lý do: "Bác ơi, bác biết nhà ai bán gà mái không, cháu muốn mua hai con."
Hôm bà nội mất bác gái cũng đến giúp đỡ, biết nhà Diệp Thư đã làm thịt gà.
"Không cần mua đâu, gà nhà bác đang ấp trứng, định ấp một ổ gà con, nở ra bác cho cháu hai con."
Diệp Thư nghe vậy vội nói: "Bác ơi, cho cháu xin thêm mấy con nữa được không ạ, cháu đổi bằng trứng."
Nghe Diệp Thư nói vậy, bác gái càng vui vẻ: "Bác định ấp 16 quả, nhà bác giữ lại 10 con, số còn lại cháu muốn lấy hết không, muốn thì bác cho hết."
Trong làng thường là ba quả trứng đổi hai con gà con, điều này Diệp Thư biết, bà nội đã từng đổi rồi.
"Lấy hết ạ, bác để dành cho cháu nhé." Diệp Thư cũng vui vẻ nói, nuôi nhiều thêm một chút, sau này có thể làm thịt ăn.
Rất nhanh đã đến nhà ăn của đội sản xuất, ở đây đã đông nghịt người, hai nồi lớn bốc khói nghi ngút, người nhà ăn múc từng muôi cháo nóng hổi vào bát mọi người, hoặc múc đầy vào một chiếc chậu cho cả nhà, múc vào chậu là để mang về nhà ăn.
Cầm bát cháo rồi đến bên cạnh nhận thêm hai cái bánh bao, có người ngồi hoặc ngồi xổm xuống ăn ngay cho nóng, có người bưng bát cháo cầm theo bánh bao về nhà ăn cùng người thân.
Diệp Thư cũng xếp hàng nhận hai cái bánh bao, tìm một chỗ trống ngồi xuống gặm nhấm từ từ. Buổi sáng Diệp Thư đã uống một túi sữa, ăn bánh mì nên không đói, ăn bánh bao chỉ là làm cho giống mọi người.
Lúc này Xuân Hạnh cũng ngồi xuống, bưng một bát cháo, cầm hai cái bánh bao, Xuân Hạnh chỉ ăn cháo, không ăn bánh bao, Diệp Thư vừa nhìn đã biết Xuân Hạnh muốn để dành bánh bao mang về cho cháu ăn.
Cháu trai lớn của Xuân Hạnh cũng đã hơn 10 tuổi, quy định của thôn chỉ được nhận một bát cháo, một cái bánh bao, căn bản là không đủ no, "Trẻ con ăn bằng chết người lớn" thật không sai chút nào, người lớn trong nhà chỉ có thể mỗi bữa ăn ít đi một chút, từ trong miệng tiết kiệm lương thực mang về nhà cho con cái.
Nhìn Xuân Hạnh dùng giấy dầu bọc bánh bao cất vào túi áo, Diệp Thư đưa bánh bao của mình cho Xuân Hạnh: "Xuân Hạnh, cậu ăn giúp mình đi, mình ăn không hết."
Xuân Hạnh không nhận: "Diệp Thư, cậu cứ giữ lấy mà ăn, bây giờ không ăn hết thì lát nữa chăn dê đói bụng lại ăn, mình đủ rồi, bây giờ nông nhàn, mình không phải đi làm, đói chậm."
Thấy Xuân Hạnh không nhận, Diệp Thư cũng không miễn cưỡng, Diệp Thư hiểu đạo lý "quá mức thì phản tác dụng", cũng lấy giấy dầu bọc lại, cất vào túi áo.
Mọi người ăn xong lần lượt đi ra đầu làng đợi đội trưởng phân công nhiệm vụ, Diệp Thư chào tạm biệt Xuân Hạnh cũng đi theo ra đầu làng, đội trưởng thấy cô đến liền vẫy tay gọi cô lại gần, lớn tiếng tuyên bố, sau này giao đàn dê của đội sản xuất cho Diệp Thư chăn, mỗi ngày được 5 công điểm, có lẽ là đội trưởng đã bàn bạc trước với các cán bộ khác nên không ai có ý kiến phản đối.
Dưới kia không biết ai đó hét lên: "Mẹ tôi cũng muốn chăn dê, tại sao lại để cho nó chăn?"
Cô vừa đi vừa chào hỏi mọi người: "Bác gái, đi ăn cơm ạ?"
"Bác trai dậy sớm thế ạ?"
Mọi người nhìn thấy cô cũng nhiệt tình chào hỏi lại: "Con bé Thư à, sao không mang bát?"
Diệp Thư vừa đi vừa nói: "Hôm nay cháu không ăn cháo, chỉ ăn bánh bao thôi, ăn xong đi làm luôn, đỡ phải quay lại trả bát ạ."
"Con bé này, không đi học nữa à?" Người hỏi là bác gái hàng xóm cách nhà Diệp Thư mấy chục mét, nhà bác ấy cũng họ Diệp nhưng là họ hàng xa.
"Cháu đi làm ở đội sản xuất rồi." Ngoại trừ nhà đội trưởng, chưa ai biết Diệp Thư cũng đi làm.
Bác gái vỗ vai Diệp Thư: "Đi làm cũng tốt, tự nuôi sống bản thân là được, sau này có việc gì thì cứ gọi, nhà bác nghe thấy hết." Nhà trong khe núi đều dựa theo thế đất mà xây, ít khi xếp thành hàng, có việc đều phải gọi nhau.
"Vâng." Hai con gà nhà Diệp Thư lúc bà nội mất đã làm thịt rồi, cô cảm thấy phải nuôi gà để lấy trứng, trứng ở siêu thị lấy ra cũng cần có lý do: "Bác ơi, bác biết nhà ai bán gà mái không, cháu muốn mua hai con."
Hôm bà nội mất bác gái cũng đến giúp đỡ, biết nhà Diệp Thư đã làm thịt gà.
"Không cần mua đâu, gà nhà bác đang ấp trứng, định ấp một ổ gà con, nở ra bác cho cháu hai con."
Diệp Thư nghe vậy vội nói: "Bác ơi, cho cháu xin thêm mấy con nữa được không ạ, cháu đổi bằng trứng."
Nghe Diệp Thư nói vậy, bác gái càng vui vẻ: "Bác định ấp 16 quả, nhà bác giữ lại 10 con, số còn lại cháu muốn lấy hết không, muốn thì bác cho hết."
Trong làng thường là ba quả trứng đổi hai con gà con, điều này Diệp Thư biết, bà nội đã từng đổi rồi.
"Lấy hết ạ, bác để dành cho cháu nhé." Diệp Thư cũng vui vẻ nói, nuôi nhiều thêm một chút, sau này có thể làm thịt ăn.
Rất nhanh đã đến nhà ăn của đội sản xuất, ở đây đã đông nghịt người, hai nồi lớn bốc khói nghi ngút, người nhà ăn múc từng muôi cháo nóng hổi vào bát mọi người, hoặc múc đầy vào một chiếc chậu cho cả nhà, múc vào chậu là để mang về nhà ăn.
Cầm bát cháo rồi đến bên cạnh nhận thêm hai cái bánh bao, có người ngồi hoặc ngồi xổm xuống ăn ngay cho nóng, có người bưng bát cháo cầm theo bánh bao về nhà ăn cùng người thân.
Diệp Thư cũng xếp hàng nhận hai cái bánh bao, tìm một chỗ trống ngồi xuống gặm nhấm từ từ. Buổi sáng Diệp Thư đã uống một túi sữa, ăn bánh mì nên không đói, ăn bánh bao chỉ là làm cho giống mọi người.
Lúc này Xuân Hạnh cũng ngồi xuống, bưng một bát cháo, cầm hai cái bánh bao, Xuân Hạnh chỉ ăn cháo, không ăn bánh bao, Diệp Thư vừa nhìn đã biết Xuân Hạnh muốn để dành bánh bao mang về cho cháu ăn.
Cháu trai lớn của Xuân Hạnh cũng đã hơn 10 tuổi, quy định của thôn chỉ được nhận một bát cháo, một cái bánh bao, căn bản là không đủ no, "Trẻ con ăn bằng chết người lớn" thật không sai chút nào, người lớn trong nhà chỉ có thể mỗi bữa ăn ít đi một chút, từ trong miệng tiết kiệm lương thực mang về nhà cho con cái.
Nhìn Xuân Hạnh dùng giấy dầu bọc bánh bao cất vào túi áo, Diệp Thư đưa bánh bao của mình cho Xuân Hạnh: "Xuân Hạnh, cậu ăn giúp mình đi, mình ăn không hết."
Xuân Hạnh không nhận: "Diệp Thư, cậu cứ giữ lấy mà ăn, bây giờ không ăn hết thì lát nữa chăn dê đói bụng lại ăn, mình đủ rồi, bây giờ nông nhàn, mình không phải đi làm, đói chậm."
Thấy Xuân Hạnh không nhận, Diệp Thư cũng không miễn cưỡng, Diệp Thư hiểu đạo lý "quá mức thì phản tác dụng", cũng lấy giấy dầu bọc lại, cất vào túi áo.
Mọi người ăn xong lần lượt đi ra đầu làng đợi đội trưởng phân công nhiệm vụ, Diệp Thư chào tạm biệt Xuân Hạnh cũng đi theo ra đầu làng, đội trưởng thấy cô đến liền vẫy tay gọi cô lại gần, lớn tiếng tuyên bố, sau này giao đàn dê của đội sản xuất cho Diệp Thư chăn, mỗi ngày được 5 công điểm, có lẽ là đội trưởng đã bàn bạc trước với các cán bộ khác nên không ai có ý kiến phản đối.
Dưới kia không biết ai đó hét lên: "Mẹ tôi cũng muốn chăn dê, tại sao lại để cho nó chăn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất