Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 14: Cố Gắng Kiếm Tiền
“Đại thiếu gia, theo lão phu thấy thì ngài vẫn nên tìm danh y khác đi, lão phu thật sự bất lực”
Trương Tử Trần trừng lớn hai mắt: “Nhưng ngài đã là đại phu có y thuật giỏi nhất ở trấn Phúc An rồi! Nếu như cả ngài đều không có biện pháp, chẳng phải là…”
Trước mắt Trương Tử Trần lập tức tối sầm.
“Công tử!”
Trương Căn hét to, vội tiến lên đỡ lấy Trương Tử Trần.
Trương Tử Trần mở mắt ra, cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng.
“Công tử, ngài không sao chứ?” Trương Căn quan tâm nói.
Vừa rồi thật sự đã hù chết hắn.
Đại lão gia, đại phu nhân đều ngã xuống, công tử ngàn vạn không thể có việc.
Trương Tử Trần xua tay.
Bộ dạng của Trương Tử Trần làm Lý đại phu rung động: “Lão phu có một người bạn lánh đời, ngày mai ta sẽ đi thăm hỏi một chút, xem ông ấy có nguyện ý ra tay giúp đỡ không”
Nghe vậy, trên mặt Trương Tử Trần cuối cùng xuất hiện vui mừng.
“Cảm ơn Lý đại phu, làm ngài lo lắng rồi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị quà tặng, cùng ngài cùng đi thăm hỏi đối phương!”
Lý đại phu lắc đầu.
“Người bạn của ta không thích bị người khác quấy rầy, chỉ muốn yên lặng vô danh làm đại phu trong thôn thôi”
Nhớ tới người bạn này, trên mặt Lý đại phu dâng lên một tia tiếc hận.
Với y thuật của ông ấy thì đáng lẽ có thể ở ngự y phường trị liệu cho hoàng quyền quý nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Nhưng cố tình ông ấy lại muốn tới nơi hẻo lánh này làm đại phu.
Trương Tử Trần a một tiếng, chỉ có thể chờ tin từ Lý đại phu.
Chờ Lý đại phu đi rồi, Trương Tử Trần đuổi Trương Căn đi, một mình canh giữ bên cạnh Trương Truyện Minh và Kim Giai Thục,
Hy vọng có kỳ tích xuất hiện, hai người có thể trở lại giống như trước.
Sáng sớm hôm sau, Trương Căn đi vào muốn khuyên Trương Tử Trần đi nghỉ ngơi, để hắn tới canh giữ đại lão gia và đại phu nhân.
Nhưng không nghĩ tới mặc kệ hắn lay như thế nào thì Trương Tử Trần cũng không tỉnh lại.
Trương Căn luống cuống, vội vàng bẩm báo cho Trương lão gia tử.
Trương lão gia tử tức giận vỗ đùi, ông trời đây là muốn Trương gia chết sao!
Lý đại phu nhanh chóng tới đây, vừa xem mạch vừa hỏi: “Tối hôm qua hắn đều canh giữ ở nơi này à?”
Trương Căn gật đầu.
Sắc mặt Lý đại phu trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn lên người Trương Truyện Minh và Kim Giai Thục, hay là bệnh này sẽ lây?
“Từ giờ trở đi, sân này ngoài ngươi và ta thì không cho phép bất cứ người nào tiến vào. Nâng đại thiếu gia sang phòng bên cạnh, ngươi không cần đi vào, đứng canh giữ ở bên ngoài là được, lại kêu người đưa hùng hoàng đồng tử lớn đến trước cửa sân”
Chuyện quá khẩn cấp, xem ra, ông ấy phải nhanh chóng đi tìm người bạn kia.
Lý đại phu đốt hùng hoàng đồng tử tiêu độc diệt khuẩn toàn thân, sau đó nhanh chóng đi tới thôn Vĩnh Phú!
…
Xuân Đào bị mùi hương của bánh bắp làm tỉnh lại.
“A!”
Vừa cử động, cả người đều nhức mỏi, đặc biệt là khi chân vừa chạm xuống đất, tê!
Đáng thương nàng hôm nay còn phải đi hai giờ lên trấn.
Thật ra, trong thôn có một chiếc xe bò đi tới trấn Phúc An, mỗi sáng sớm dừng ở cửa thôn, buổi trưa trở về.
Nhưng mà ngồi xe bò phải tốn sáu văn tiền.
Xuân Đào không nỡ, lấy ra 784 văn ngày hôm qua còn dư lại, khi nào tiền đồng biến thành ngân phiếu thì tốt rồi!
Cố gắng kiếm tiền!
Ăn cơm sáng xong, Xuân Đào cõng sọt con mồi hôm qua Dương Đại Hà bắt được đi tới trấn trên.
Đè ép hai cái bả vai của nàng đau muốn chết, kiếm tiền thật sự không dễ dàng.
Mười lăm phút qua đi cũng chưa ra khỏi cửa thôn, Xuân Đào khóc không ra nước mắt.
Nhìn xe bò dừng ở cửa thôn, nàng rất muốn ngồi xe bò!
Như vậy là có thể đặt sọt ở trên xe bò, chính mình còn không cần đi bộ.
Vừa làm mộng đẹp thì lại đột nhiên bị một người đâm vào.
Vốn dĩ trên vai đã cõng vật nặng, thân thể không cân bằng, vừa va chạm liền trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Đây là lần thứ hai sau khi nàng xuyên qua mà mông bị nở hoa.
Không ngờ, vừa nhấc đầu liền thấy được người quen.
Ngưu Lợi Phong đang chửi ầm lên: “Mụ già thúi, ngươi đứng lại đó cho ta! Xem ông đây có chém chết ngươi không!”
Xuân Đào quay đầu lại, lúc này mới thấy rõ người vừa rồi đâm mình chính là một nữ nhân cả người đầy máu.
Hiện tại đang liều mạng chạy tới phía trước, giày trên chân không biết rơi từ khi nào!
“Lợi Phong à, đó là vợ con, không thể chém được!”
Trương Tử Trần trừng lớn hai mắt: “Nhưng ngài đã là đại phu có y thuật giỏi nhất ở trấn Phúc An rồi! Nếu như cả ngài đều không có biện pháp, chẳng phải là…”
Trước mắt Trương Tử Trần lập tức tối sầm.
“Công tử!”
Trương Căn hét to, vội tiến lên đỡ lấy Trương Tử Trần.
Trương Tử Trần mở mắt ra, cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng.
“Công tử, ngài không sao chứ?” Trương Căn quan tâm nói.
Vừa rồi thật sự đã hù chết hắn.
Đại lão gia, đại phu nhân đều ngã xuống, công tử ngàn vạn không thể có việc.
Trương Tử Trần xua tay.
Bộ dạng của Trương Tử Trần làm Lý đại phu rung động: “Lão phu có một người bạn lánh đời, ngày mai ta sẽ đi thăm hỏi một chút, xem ông ấy có nguyện ý ra tay giúp đỡ không”
Nghe vậy, trên mặt Trương Tử Trần cuối cùng xuất hiện vui mừng.
“Cảm ơn Lý đại phu, làm ngài lo lắng rồi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị quà tặng, cùng ngài cùng đi thăm hỏi đối phương!”
Lý đại phu lắc đầu.
“Người bạn của ta không thích bị người khác quấy rầy, chỉ muốn yên lặng vô danh làm đại phu trong thôn thôi”
Nhớ tới người bạn này, trên mặt Lý đại phu dâng lên một tia tiếc hận.
Với y thuật của ông ấy thì đáng lẽ có thể ở ngự y phường trị liệu cho hoàng quyền quý nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Nhưng cố tình ông ấy lại muốn tới nơi hẻo lánh này làm đại phu.
Trương Tử Trần a một tiếng, chỉ có thể chờ tin từ Lý đại phu.
Chờ Lý đại phu đi rồi, Trương Tử Trần đuổi Trương Căn đi, một mình canh giữ bên cạnh Trương Truyện Minh và Kim Giai Thục,
Hy vọng có kỳ tích xuất hiện, hai người có thể trở lại giống như trước.
Sáng sớm hôm sau, Trương Căn đi vào muốn khuyên Trương Tử Trần đi nghỉ ngơi, để hắn tới canh giữ đại lão gia và đại phu nhân.
Nhưng không nghĩ tới mặc kệ hắn lay như thế nào thì Trương Tử Trần cũng không tỉnh lại.
Trương Căn luống cuống, vội vàng bẩm báo cho Trương lão gia tử.
Trương lão gia tử tức giận vỗ đùi, ông trời đây là muốn Trương gia chết sao!
Lý đại phu nhanh chóng tới đây, vừa xem mạch vừa hỏi: “Tối hôm qua hắn đều canh giữ ở nơi này à?”
Trương Căn gật đầu.
Sắc mặt Lý đại phu trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn lên người Trương Truyện Minh và Kim Giai Thục, hay là bệnh này sẽ lây?
“Từ giờ trở đi, sân này ngoài ngươi và ta thì không cho phép bất cứ người nào tiến vào. Nâng đại thiếu gia sang phòng bên cạnh, ngươi không cần đi vào, đứng canh giữ ở bên ngoài là được, lại kêu người đưa hùng hoàng đồng tử lớn đến trước cửa sân”
Chuyện quá khẩn cấp, xem ra, ông ấy phải nhanh chóng đi tìm người bạn kia.
Lý đại phu đốt hùng hoàng đồng tử tiêu độc diệt khuẩn toàn thân, sau đó nhanh chóng đi tới thôn Vĩnh Phú!
…
Xuân Đào bị mùi hương của bánh bắp làm tỉnh lại.
“A!”
Vừa cử động, cả người đều nhức mỏi, đặc biệt là khi chân vừa chạm xuống đất, tê!
Đáng thương nàng hôm nay còn phải đi hai giờ lên trấn.
Thật ra, trong thôn có một chiếc xe bò đi tới trấn Phúc An, mỗi sáng sớm dừng ở cửa thôn, buổi trưa trở về.
Nhưng mà ngồi xe bò phải tốn sáu văn tiền.
Xuân Đào không nỡ, lấy ra 784 văn ngày hôm qua còn dư lại, khi nào tiền đồng biến thành ngân phiếu thì tốt rồi!
Cố gắng kiếm tiền!
Ăn cơm sáng xong, Xuân Đào cõng sọt con mồi hôm qua Dương Đại Hà bắt được đi tới trấn trên.
Đè ép hai cái bả vai của nàng đau muốn chết, kiếm tiền thật sự không dễ dàng.
Mười lăm phút qua đi cũng chưa ra khỏi cửa thôn, Xuân Đào khóc không ra nước mắt.
Nhìn xe bò dừng ở cửa thôn, nàng rất muốn ngồi xe bò!
Như vậy là có thể đặt sọt ở trên xe bò, chính mình còn không cần đi bộ.
Vừa làm mộng đẹp thì lại đột nhiên bị một người đâm vào.
Vốn dĩ trên vai đã cõng vật nặng, thân thể không cân bằng, vừa va chạm liền trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Đây là lần thứ hai sau khi nàng xuyên qua mà mông bị nở hoa.
Không ngờ, vừa nhấc đầu liền thấy được người quen.
Ngưu Lợi Phong đang chửi ầm lên: “Mụ già thúi, ngươi đứng lại đó cho ta! Xem ông đây có chém chết ngươi không!”
Xuân Đào quay đầu lại, lúc này mới thấy rõ người vừa rồi đâm mình chính là một nữ nhân cả người đầy máu.
Hiện tại đang liều mạng chạy tới phía trước, giày trên chân không biết rơi từ khi nào!
“Lợi Phong à, đó là vợ con, không thể chém được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất