Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 3: Đánh Lại
Nhìn mười một người từng bước tới gần, Xuân Đào sử dụng cả tay cả chân lui về phía sau, trong chốc lát đã lùi đến ven tường.
Đáy lòng Xuân Đào lạnh lẽo, không còn đường nữa rồi!
Ngưu Lợi Phong xoay cổ tay, đánh một quyền về phía Xuân Đào, làm Xuân Đào sợ hãi ôm chặt đầu.
“Răng rắc!”
“A!!!”
Một tiếng gãy xương vang lên, theo sát sau đó là tiếng kêu như giết heo.
Xuân Đào ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một nam tử cao 1m9 dùng một tay bắt lấy nắm tay của Ngưu Lợi Phong.
Dưới tay của hắn không ngừng vang lên tiếng “rốp rốp”.
Xuân Đào nghe mà sởn tóc gáy, chắc là tay kia bị phế bỏ rồi nhỉ?
“Dương Đại Hà!!!”
Đám người Trương Nhị Cẩu nhìn thấy Dương Đại Hà thì đều sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Trên cánh tay màu đồng cổ của Dương Đại Hà đều là vết sẹo đã khép lại, tay trái nắm đao.
Thân thể của hắn rất kiện thạc, chỉ đứng trước mặt mọi người như thế thôi cũng đã làm người ta cảm thấp áp bách rồi.
Xuân Đào nhìn về phía Dương Đại Hà, trên mặt hắn cũng có vết sẹo đan xen giống như trên cánh tay!
“Đau, đau, Dương Đại Hà, ngươi mau buông tay, mọi người đều là người cùng thôn, hôm nay ta tới để thu nợ cờ bạc”
Ngưu Lợi Phong xin tha.
Nhưng Dương Đại Hà không hề có ý muốn buông tay mà ngược lại nhìn về phía Xuân Đào: “Nàng không sao chứ?”
Giọng Dương Đại Hà trầm thấp hồn hậu, giàu có từ tính.
Ánh mắt Xuân Đào sáng lên, ôm lấy tay phải của mình gân cổ lên kêu rên: “Ôi ~ đau quá!! Chắc tay của ta bị phế mất rồi! Không thể cử động!”
Chỉ trong một chốc cúi đầu thôi mà trên mặt đã đầy nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Vốn dĩ Xuân Đào đang ngồi dưới đất, cái tay còn lại cũng vỗ lên mặt đất theo tiết tấu khóc kêu, bụi đất bay đầy trời, diễn tả một bộ hình ảnh kêu trời khóc đất hoàn mỹ.
“Bọn họ dùng một chân đá ta từ cửa đến góc tường, cái mông này của ta cũng không thể động đậy được rồi. Có khi cả đời này cũng chỉ có thể nằm trên giường, làm một người bị liệt, hu hu!!!”
“???”
Đám người Ngưu Lợi Phong và Trương Nhị Cẩu xem đến trợn mắt há hốc mồm, sao nữ nhân này lại có thể nói dối không chớp mắt như thế?
Vừa rồi rõ ràng là chính nàng tự lùi đến góc tường mà!
Ngưu Lợi Phong vừa định giải thích, nhưng đối diện với đôi mắt âm trầm của Dương Đại Hà thì tất cả lời nói của hắn ta đều hóa thành một ngụm nước miếng rồi nuốt xuống bụng!
“Chuyện ngươi thu nợ để nói sau đã, hiện tại, các ngươi đánh vợ của ta thành như vậy, nên tính như thế nào đây?” Dương Đại Hà hỏi.
“Huynh đệ à, ngươi thả lỏng tay ra trước đã, chúng ta từ từ thương lượng”
Ngưu Lợi Phong đau đến mức nước mắt sắp chảy xuống.
Ngưu Lợi Phong hắn chính là nhi tử của thôn trưởng thôn Vĩnh Phú, lại là thủ hạ của Dư nhị gia ở trấn trên, có ai mà không sợ chứ?
Nhưng mà Dương Đại Hà này lại là một ngoại lệ.
Ngược lại là hắn còn có chút sợ hãi Dương Đại Hà.
Thấy Dương Đại Hà thật sự không tính toán buông tay, Ngưu Lợi Phong đã đau đến sắp ngất xỉu đi, đành phải nói:
“Ta bồi thườn tiền, bồi thường tiền! Trả một lượng bạc cho các ngươi đi tìm Hứa đại phu trị liệu…”
“Cái gì??”
Ngưu Lợi Phong còn chưa nói xong thì Xuân Đào đã hỏi lại.
Nàng sắp biến thành người bị liệt rồi mà chỉ trả có 1 lượng thôi à?
“Mười lượng” Dương Đại Hà giải quyết dứt khoát.
Mặt Ngưu Lợi Phong sắp biến thành màu gan heo, tức giận đến cả người run rẩy.
Sao lúc trước hắn không hề phát hiện đôi phu thê này không cần mặt mũi như thế chứ?
“Được!”
Ngưu Lợi Phong nghiến răng nghiến lợi nói, từ được có thể nói là phát ra từ trong kẽ răng.
Dương Đại Hà nhận lấy bạc, nhưng vẫn không hề có ý muốn buông tay ta.
Đáy lòng Xuân Đào lạnh lẽo, không còn đường nữa rồi!
Ngưu Lợi Phong xoay cổ tay, đánh một quyền về phía Xuân Đào, làm Xuân Đào sợ hãi ôm chặt đầu.
“Răng rắc!”
“A!!!”
Một tiếng gãy xương vang lên, theo sát sau đó là tiếng kêu như giết heo.
Xuân Đào ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một nam tử cao 1m9 dùng một tay bắt lấy nắm tay của Ngưu Lợi Phong.
Dưới tay của hắn không ngừng vang lên tiếng “rốp rốp”.
Xuân Đào nghe mà sởn tóc gáy, chắc là tay kia bị phế bỏ rồi nhỉ?
“Dương Đại Hà!!!”
Đám người Trương Nhị Cẩu nhìn thấy Dương Đại Hà thì đều sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Trên cánh tay màu đồng cổ của Dương Đại Hà đều là vết sẹo đã khép lại, tay trái nắm đao.
Thân thể của hắn rất kiện thạc, chỉ đứng trước mặt mọi người như thế thôi cũng đã làm người ta cảm thấp áp bách rồi.
Xuân Đào nhìn về phía Dương Đại Hà, trên mặt hắn cũng có vết sẹo đan xen giống như trên cánh tay!
“Đau, đau, Dương Đại Hà, ngươi mau buông tay, mọi người đều là người cùng thôn, hôm nay ta tới để thu nợ cờ bạc”
Ngưu Lợi Phong xin tha.
Nhưng Dương Đại Hà không hề có ý muốn buông tay mà ngược lại nhìn về phía Xuân Đào: “Nàng không sao chứ?”
Giọng Dương Đại Hà trầm thấp hồn hậu, giàu có từ tính.
Ánh mắt Xuân Đào sáng lên, ôm lấy tay phải của mình gân cổ lên kêu rên: “Ôi ~ đau quá!! Chắc tay của ta bị phế mất rồi! Không thể cử động!”
Chỉ trong một chốc cúi đầu thôi mà trên mặt đã đầy nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Vốn dĩ Xuân Đào đang ngồi dưới đất, cái tay còn lại cũng vỗ lên mặt đất theo tiết tấu khóc kêu, bụi đất bay đầy trời, diễn tả một bộ hình ảnh kêu trời khóc đất hoàn mỹ.
“Bọn họ dùng một chân đá ta từ cửa đến góc tường, cái mông này của ta cũng không thể động đậy được rồi. Có khi cả đời này cũng chỉ có thể nằm trên giường, làm một người bị liệt, hu hu!!!”
“???”
Đám người Ngưu Lợi Phong và Trương Nhị Cẩu xem đến trợn mắt há hốc mồm, sao nữ nhân này lại có thể nói dối không chớp mắt như thế?
Vừa rồi rõ ràng là chính nàng tự lùi đến góc tường mà!
Ngưu Lợi Phong vừa định giải thích, nhưng đối diện với đôi mắt âm trầm của Dương Đại Hà thì tất cả lời nói của hắn ta đều hóa thành một ngụm nước miếng rồi nuốt xuống bụng!
“Chuyện ngươi thu nợ để nói sau đã, hiện tại, các ngươi đánh vợ của ta thành như vậy, nên tính như thế nào đây?” Dương Đại Hà hỏi.
“Huynh đệ à, ngươi thả lỏng tay ra trước đã, chúng ta từ từ thương lượng”
Ngưu Lợi Phong đau đến mức nước mắt sắp chảy xuống.
Ngưu Lợi Phong hắn chính là nhi tử của thôn trưởng thôn Vĩnh Phú, lại là thủ hạ của Dư nhị gia ở trấn trên, có ai mà không sợ chứ?
Nhưng mà Dương Đại Hà này lại là một ngoại lệ.
Ngược lại là hắn còn có chút sợ hãi Dương Đại Hà.
Thấy Dương Đại Hà thật sự không tính toán buông tay, Ngưu Lợi Phong đã đau đến sắp ngất xỉu đi, đành phải nói:
“Ta bồi thườn tiền, bồi thường tiền! Trả một lượng bạc cho các ngươi đi tìm Hứa đại phu trị liệu…”
“Cái gì??”
Ngưu Lợi Phong còn chưa nói xong thì Xuân Đào đã hỏi lại.
Nàng sắp biến thành người bị liệt rồi mà chỉ trả có 1 lượng thôi à?
“Mười lượng” Dương Đại Hà giải quyết dứt khoát.
Mặt Ngưu Lợi Phong sắp biến thành màu gan heo, tức giận đến cả người run rẩy.
Sao lúc trước hắn không hề phát hiện đôi phu thê này không cần mặt mũi như thế chứ?
“Được!”
Ngưu Lợi Phong nghiến răng nghiến lợi nói, từ được có thể nói là phát ra từ trong kẽ răng.
Dương Đại Hà nhận lấy bạc, nhưng vẫn không hề có ý muốn buông tay ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất