Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 34: Thu Mua Dạ Dày Của Ba Đứa Con Trai 1
Xuân Đào lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Số tiền này cộng thêm tiền bán hổ của Dương Đại Hà là đủ trả nợ cờ bạc!
Nhưng mà, Trương Tử Trần cho thêm một phần tiền công, mở ra thấy bên trong thế mà lại có một trăm lượng!
Một chuyến đi Trương gia là đã đủ để trả hết nợ cờ bạc!
Gia đình giàu có quả nhiên là không giống nhau!!
Lúc đám người Từ Thịnh, Từ Quý và Từ Phúc trở về thì nhìn thấy trên bàn tất cả đều là tiền, Xuân Đào đang ngồi ở trước bàn đếm tiền.
Từ Quý khiếp sợ há to miệng, hoảng sợ nói: “Từ Xuân Đào, ngươi cướp tiền trang à? Đó là phạm pháp đấy! Nói không chừng cả nhà chúng ta đều bị bắt nhốt vào đại lao”
“Đùng!”
Xuân Đào còn chưa kịp giải thích thì Dương Đại Hà đã gõ đầu cậu một cái: “Gọi nương”
Lúc này Từ Quý mới nhỏ giọng kêu lên một tiếng nương.
Sau đó không phục mà kêu lên: “Con nói đều là lời nói thật, cha, cha không thể thiên vị nương như vậy. Nếu như tất cả mọi người đều bị nhốt vào đại lao, bản thân con thì không sao, nhưng mà Tiểu Phúc còn nhỏ như vậy, ông ngoại đã lớn tuổi như vậy”
Xuân Đào trợn trắng mắt: “Con kinh thường nương như vậy sao?”
Tiểu Từ Phúc mở to mắt to, giống như nhớ tới cái gì đó, cười nói: “Chắc chắn là mẫu thân đánh cược thắng trở về ~”
Lòng ngực Xuân Đào như bị đâm một đao, đứa con trai út này luôn dùng dáng vẻ ngây thơ này nói ra lời nói trí mạng nhất như vậy à?
Từ Xuân Đào nàng sao có thể đi đánh cược được?
Nàng đã sớm nói sẽ không bài bạc rồi, sao vẫn còn không tin?
Từ Thịnh bình tĩnh mà nhìn tiền trên bàn, nói: “Nương không đoạt được tiền, hơn nữa ngân phiếu sạch sẽ ngăn nắp như vậy, cũng không phải là từ sòng bạc”
Dứt lời, Từ Thịnh nhìn về phía Xuân Đào, khó hiểu không biết Xuân Đào lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy.
Xuân Đào chỉ vào cây cờ vải ở góc tường, đắc ý nói: “Ta kiếm ~”
Từ Quý khiếp sợ: Đoán mệnh kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã nhìn thấy Từ Xuân Đào lấy ra một tờ giấy dai, thoáng mở ra, lập tức ngửi được mùi thơm bên trong.
Tiểu Từ Phúc chuyển động cẳng chân lộp cộp chạy đến trước mặt Xuân Đào, hỏi: “Nương, đây là cái gì ạ?”
Đợi Xuân Đào hoàn toàn mở ra, bên trong là ba khối hình chữ nhật màu vàng kim.
Trong không khí đều là mùi thơm của nó, ba đứa nhỏ đều chảy nước miếng.
“Đây là bánh phù dung, nương mua cho các con, mỗi người một khối ~”
Tiểu Từ Phúc vô cùng cẩn thận mà tiếp nhận khối bánh của mình, cắn một miếng, rất thơm và ngọt ~
Từ Quý vừa rồi còn có vẻ mặt bất mãn cũng lập tức tiến vào hình thức thèm ăn:
“Từ Xuân… Nương, sao gần đây nương luôn mua đồ ngon cho bọn con như vậy?”
Trong lòng Từ Xuân Đào cũng than khổ, còn không phải là bởi vì bọn nhóc này không thích đồ ăn nàng nấu sao.
Cho nên khi mặt trời còn chưa xuống núi thì những người này đã trở về.
Tưởng nàng không biết là vì sao à?
Còn không phải là đề phòng sợ nàng nấu cơm hay sao?
Cho nên, nàng chỉ có thể mua đồ ăn có sẵn trở về cho ba đứa con trai của nguyên chủ ăn.
Nhưng mà không thể không nói, đồ có sẵn thật sự rất ngon.
Trên đường trở về, nàng đã ăn một miếng bánh phù dung rồi.
Một miếng bánh nho nhỏ mà bán hai văn tiền, đắt cũng lý do của nó.
Cuối cùng Từ Thịnh tiếp nhận miếng bánh kia của cậu, tơi, mềm, ngọt, đây là cảm giác của cậu sau khi cắn xuống một ngụm.
Số tiền này cộng thêm tiền bán hổ của Dương Đại Hà là đủ trả nợ cờ bạc!
Nhưng mà, Trương Tử Trần cho thêm một phần tiền công, mở ra thấy bên trong thế mà lại có một trăm lượng!
Một chuyến đi Trương gia là đã đủ để trả hết nợ cờ bạc!
Gia đình giàu có quả nhiên là không giống nhau!!
Lúc đám người Từ Thịnh, Từ Quý và Từ Phúc trở về thì nhìn thấy trên bàn tất cả đều là tiền, Xuân Đào đang ngồi ở trước bàn đếm tiền.
Từ Quý khiếp sợ há to miệng, hoảng sợ nói: “Từ Xuân Đào, ngươi cướp tiền trang à? Đó là phạm pháp đấy! Nói không chừng cả nhà chúng ta đều bị bắt nhốt vào đại lao”
“Đùng!”
Xuân Đào còn chưa kịp giải thích thì Dương Đại Hà đã gõ đầu cậu một cái: “Gọi nương”
Lúc này Từ Quý mới nhỏ giọng kêu lên một tiếng nương.
Sau đó không phục mà kêu lên: “Con nói đều là lời nói thật, cha, cha không thể thiên vị nương như vậy. Nếu như tất cả mọi người đều bị nhốt vào đại lao, bản thân con thì không sao, nhưng mà Tiểu Phúc còn nhỏ như vậy, ông ngoại đã lớn tuổi như vậy”
Xuân Đào trợn trắng mắt: “Con kinh thường nương như vậy sao?”
Tiểu Từ Phúc mở to mắt to, giống như nhớ tới cái gì đó, cười nói: “Chắc chắn là mẫu thân đánh cược thắng trở về ~”
Lòng ngực Xuân Đào như bị đâm một đao, đứa con trai út này luôn dùng dáng vẻ ngây thơ này nói ra lời nói trí mạng nhất như vậy à?
Từ Xuân Đào nàng sao có thể đi đánh cược được?
Nàng đã sớm nói sẽ không bài bạc rồi, sao vẫn còn không tin?
Từ Thịnh bình tĩnh mà nhìn tiền trên bàn, nói: “Nương không đoạt được tiền, hơn nữa ngân phiếu sạch sẽ ngăn nắp như vậy, cũng không phải là từ sòng bạc”
Dứt lời, Từ Thịnh nhìn về phía Xuân Đào, khó hiểu không biết Xuân Đào lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy.
Xuân Đào chỉ vào cây cờ vải ở góc tường, đắc ý nói: “Ta kiếm ~”
Từ Quý khiếp sợ: Đoán mệnh kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã nhìn thấy Từ Xuân Đào lấy ra một tờ giấy dai, thoáng mở ra, lập tức ngửi được mùi thơm bên trong.
Tiểu Từ Phúc chuyển động cẳng chân lộp cộp chạy đến trước mặt Xuân Đào, hỏi: “Nương, đây là cái gì ạ?”
Đợi Xuân Đào hoàn toàn mở ra, bên trong là ba khối hình chữ nhật màu vàng kim.
Trong không khí đều là mùi thơm của nó, ba đứa nhỏ đều chảy nước miếng.
“Đây là bánh phù dung, nương mua cho các con, mỗi người một khối ~”
Tiểu Từ Phúc vô cùng cẩn thận mà tiếp nhận khối bánh của mình, cắn một miếng, rất thơm và ngọt ~
Từ Quý vừa rồi còn có vẻ mặt bất mãn cũng lập tức tiến vào hình thức thèm ăn:
“Từ Xuân… Nương, sao gần đây nương luôn mua đồ ngon cho bọn con như vậy?”
Trong lòng Từ Xuân Đào cũng than khổ, còn không phải là bởi vì bọn nhóc này không thích đồ ăn nàng nấu sao.
Cho nên khi mặt trời còn chưa xuống núi thì những người này đã trở về.
Tưởng nàng không biết là vì sao à?
Còn không phải là đề phòng sợ nàng nấu cơm hay sao?
Cho nên, nàng chỉ có thể mua đồ ăn có sẵn trở về cho ba đứa con trai của nguyên chủ ăn.
Nhưng mà không thể không nói, đồ có sẵn thật sự rất ngon.
Trên đường trở về, nàng đã ăn một miếng bánh phù dung rồi.
Một miếng bánh nho nhỏ mà bán hai văn tiền, đắt cũng lý do của nó.
Cuối cùng Từ Thịnh tiếp nhận miếng bánh kia của cậu, tơi, mềm, ngọt, đây là cảm giác của cậu sau khi cắn xuống một ngụm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất