Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 7: Chúc Mừng Ký Chủ Đạt Được Một Tích Phân
Sao Từ Thái Hoa lại không buông tha cho nguyên chủ?
Hại nguyên chủ bị từ hôn, còn mang thanh danh kém, tiếng xấu đồn xa từ làng trên xóm dưới, suýt chút trở thành gái lỡ thì!
Tám năm nay, đánh cược nhiều tới mức nhà chỉ còn bốn bức tường, lại còn nợ một khoản nợ cờ bạc kếch xù.
Nghĩ tới đây chính là đầu sỏ gây tội, Xuân Đào lập tức giận sôi máu.
Rút chủy thủ ra, muốn lặp lại cảnh lúc nãy!
“!!!”
Nữ quỷ vừa mới bị đâm vô cùng đau đớn nên vẫn nhớ rất rõ, nếu đâm thêm nhát nữa thì chẳng phải nàng ta sẽ đau chết sao?
Gỗ đào dính máu gà không thể giết chết nàng ta ngay lập tức, nhưng có thể khiến nàng ta tổn thương nguyên khí!
Xuân Đào nhặt con gà trống dưới đất lên, chủy thủ cọ qua cọ lại trên cổ gà.
Hôm nay nàng phải đâm Từ Thái Hoa làm hai nửa!
Gỗ đào dính màu gà tuy kém hơn Linh Khí, nhưng mà giờ khắc này, Xuân Đào cảm thấy thế là đủ rồi.
Bởi vì, như thế thì nàng có thể từ từ tra tấn Từ Thái Hoa đáng chết này!
“Xuân Đào, ta sai rồi! Do ta nhất thời bị sự ghen ghét làm mờ mắt nên mới hại ngươi.”
Từ Thái Hoa bỗng “thình thịch” quỳ xuống trước Xuân Đào.
Hả?
Xuân Đào nhíu mày, nguyên chủ có gì để ghen ghét?
Cha nguyên chủ yếu đuối, nương chết sớm.
Tỷ tỷ của nguyên chủ lớn hơn nguyên chủ mười tuổi, xuất giá từ sớm, trong nhà chỉ còn một mình nguyên chủ.
Cố tình nhà của nguyên chủ ở cực kỳ xa, xung quanh không có bạn đồng trang lứa chơi cùng, cả ngày nhặt đá ven đường chơi.
“Cha nương ta đi xem bói, nói bọn họ chỉ có hai đứa con, nếu ta không phải là con trai thì đời này đều không thể nào mang thai được nữa. Cha nương ta liền dồn hết oán hận lên người ta, trách ta chặt đứt hương khói của bọn họ, muốn ta chết đi!! Tỷ tỷ của ta chẳng những không giúp ta, còn gợi ý cách cho cha nương ta tra tấn ta!”
“Khi ăn Tết, ta nhìn thấy ngươi, rõ ràng nhà ngươi cũng không có con trai, vì sao cha ngươi lại không trách ngươi? Vì sao tỷ của ngươi lại đối xử với ngươi tốt như thế! Hơn nữa, cha ngươi còn tích cóp của hồi môn cho ngươi, lo việc đính hôn cho ngươi. Rõ ràng ta lớn hơn ngươi một tuổi, nhưng cha nương ta lại chẳng chuẩn bị gì cho ta cả, không thu xếp cho ta cái gì. Dựa vào đâu, cũng là con gái như nhau, mà ngươi lại sống tốt hơn ta?”
Từ Thái Hoa nói tới mức nước mắt chảy ròng.
Cho dù đã tám năm trôi qua, nhưng tâm lý ghen ghét kia vẫn còn hiện hữu một cách cực kỳ rõ ràng.
Xuân Đào nhìn thấy Từ Thái Hoa bị đốt tới chỉ còn là một cái bóng, lạnh lùng nói: “Cũng không phải do ta sai, vậy vì sao ta phải chịu đựng cảnh bị hại suốt tám năm?”
Ánh mắt Xuân Đào nhẹ như nước, cực kỳ sạch sẽ.
Trong chớp mắt, Từ Thái Hoa cảm thấy như không có chỗ nào dung thân.
Từ Thái Hoa muốn nói một tiếng xin lỗi, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị đốt không còn gì!
Người đáng thương, tất có chỗ đáng giận.
Nếu bị áp bách thì phải đứng lên phản kháng.
Nàng ta không những không phản kháng, chết rồi vẫn nhắm vào vị đường muội vô tội.
Xuân Đào không thể đồng tình nổi với người như thế.
Tiêu diệt được vị nữ quỷ trên lưng, cả người Xuân Đào thoải mái nhẹ nhàng hẳn!
Xuân Đào nhặt con gà chết dưới đất lên rồi rời đi.
“Chúc mừng ký chủ đã đạt được 1 tích phân, hoàn thành 0 nhiệm vụ. Tiếp theo, hệ thống sẽ gửi quà, xin hãy chú ý kiểm tra và nhận. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng, tranh thủ hoàn thành 10 nhiệm vụ, có thể nhận được món quà bất kỳ lớn hơn nữa~”
Giọng nói máy móc kia lại vang lên lần nữa.
Tâm trạng của Xuân Đào cực kỳ tốt, xách theo con gà, đi ra nện bước lục thân không nhận!
Không có Linh Khí thì sao chứ?
Không phải nàng cũng đã giải quyết được nữ quỷ cấp một kia sao?
Trong lòng Xuân Đào tự hào gần chết.
Không lâu, ngã tư đường đi thông giữa đường Bảo Hưng và Trường Khang bỗng nhiên xuất hiện một cái sạp nhỏ.
Xuân Đào ngồi trên cục đá, bên cạnh đặt một cây gậy trúc.
Trên gậy trúc buộc một tấm vải, trên đó có viết hai chữ “xem bói”!
Phía dưới còn có thêm một hàng chữ nhỏ: Một lần mười lượng, không chính xác thì không lấy tiền!
Hại nguyên chủ bị từ hôn, còn mang thanh danh kém, tiếng xấu đồn xa từ làng trên xóm dưới, suýt chút trở thành gái lỡ thì!
Tám năm nay, đánh cược nhiều tới mức nhà chỉ còn bốn bức tường, lại còn nợ một khoản nợ cờ bạc kếch xù.
Nghĩ tới đây chính là đầu sỏ gây tội, Xuân Đào lập tức giận sôi máu.
Rút chủy thủ ra, muốn lặp lại cảnh lúc nãy!
“!!!”
Nữ quỷ vừa mới bị đâm vô cùng đau đớn nên vẫn nhớ rất rõ, nếu đâm thêm nhát nữa thì chẳng phải nàng ta sẽ đau chết sao?
Gỗ đào dính máu gà không thể giết chết nàng ta ngay lập tức, nhưng có thể khiến nàng ta tổn thương nguyên khí!
Xuân Đào nhặt con gà trống dưới đất lên, chủy thủ cọ qua cọ lại trên cổ gà.
Hôm nay nàng phải đâm Từ Thái Hoa làm hai nửa!
Gỗ đào dính màu gà tuy kém hơn Linh Khí, nhưng mà giờ khắc này, Xuân Đào cảm thấy thế là đủ rồi.
Bởi vì, như thế thì nàng có thể từ từ tra tấn Từ Thái Hoa đáng chết này!
“Xuân Đào, ta sai rồi! Do ta nhất thời bị sự ghen ghét làm mờ mắt nên mới hại ngươi.”
Từ Thái Hoa bỗng “thình thịch” quỳ xuống trước Xuân Đào.
Hả?
Xuân Đào nhíu mày, nguyên chủ có gì để ghen ghét?
Cha nguyên chủ yếu đuối, nương chết sớm.
Tỷ tỷ của nguyên chủ lớn hơn nguyên chủ mười tuổi, xuất giá từ sớm, trong nhà chỉ còn một mình nguyên chủ.
Cố tình nhà của nguyên chủ ở cực kỳ xa, xung quanh không có bạn đồng trang lứa chơi cùng, cả ngày nhặt đá ven đường chơi.
“Cha nương ta đi xem bói, nói bọn họ chỉ có hai đứa con, nếu ta không phải là con trai thì đời này đều không thể nào mang thai được nữa. Cha nương ta liền dồn hết oán hận lên người ta, trách ta chặt đứt hương khói của bọn họ, muốn ta chết đi!! Tỷ tỷ của ta chẳng những không giúp ta, còn gợi ý cách cho cha nương ta tra tấn ta!”
“Khi ăn Tết, ta nhìn thấy ngươi, rõ ràng nhà ngươi cũng không có con trai, vì sao cha ngươi lại không trách ngươi? Vì sao tỷ của ngươi lại đối xử với ngươi tốt như thế! Hơn nữa, cha ngươi còn tích cóp của hồi môn cho ngươi, lo việc đính hôn cho ngươi. Rõ ràng ta lớn hơn ngươi một tuổi, nhưng cha nương ta lại chẳng chuẩn bị gì cho ta cả, không thu xếp cho ta cái gì. Dựa vào đâu, cũng là con gái như nhau, mà ngươi lại sống tốt hơn ta?”
Từ Thái Hoa nói tới mức nước mắt chảy ròng.
Cho dù đã tám năm trôi qua, nhưng tâm lý ghen ghét kia vẫn còn hiện hữu một cách cực kỳ rõ ràng.
Xuân Đào nhìn thấy Từ Thái Hoa bị đốt tới chỉ còn là một cái bóng, lạnh lùng nói: “Cũng không phải do ta sai, vậy vì sao ta phải chịu đựng cảnh bị hại suốt tám năm?”
Ánh mắt Xuân Đào nhẹ như nước, cực kỳ sạch sẽ.
Trong chớp mắt, Từ Thái Hoa cảm thấy như không có chỗ nào dung thân.
Từ Thái Hoa muốn nói một tiếng xin lỗi, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị đốt không còn gì!
Người đáng thương, tất có chỗ đáng giận.
Nếu bị áp bách thì phải đứng lên phản kháng.
Nàng ta không những không phản kháng, chết rồi vẫn nhắm vào vị đường muội vô tội.
Xuân Đào không thể đồng tình nổi với người như thế.
Tiêu diệt được vị nữ quỷ trên lưng, cả người Xuân Đào thoải mái nhẹ nhàng hẳn!
Xuân Đào nhặt con gà chết dưới đất lên rồi rời đi.
“Chúc mừng ký chủ đã đạt được 1 tích phân, hoàn thành 0 nhiệm vụ. Tiếp theo, hệ thống sẽ gửi quà, xin hãy chú ý kiểm tra và nhận. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng, tranh thủ hoàn thành 10 nhiệm vụ, có thể nhận được món quà bất kỳ lớn hơn nữa~”
Giọng nói máy móc kia lại vang lên lần nữa.
Tâm trạng của Xuân Đào cực kỳ tốt, xách theo con gà, đi ra nện bước lục thân không nhận!
Không có Linh Khí thì sao chứ?
Không phải nàng cũng đã giải quyết được nữ quỷ cấp một kia sao?
Trong lòng Xuân Đào tự hào gần chết.
Không lâu, ngã tư đường đi thông giữa đường Bảo Hưng và Trường Khang bỗng nhiên xuất hiện một cái sạp nhỏ.
Xuân Đào ngồi trên cục đá, bên cạnh đặt một cây gậy trúc.
Trên gậy trúc buộc một tấm vải, trên đó có viết hai chữ “xem bói”!
Phía dưới còn có thêm một hàng chữ nhỏ: Một lần mười lượng, không chính xác thì không lấy tiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất