Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 20

Trước Sau
“Ha ha, ha ha ha!” Trực tiếp bước vài bước ngồi ở trước cửa nhà Chu gia, La Thông ngoại trừ cười không có nói lời gì khác.Lôi kéo quần áo mình ngửi ngửi, lại nhìn những người đó nhìn mình cảnh giác, La Thông đột nhiên cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Hắn sao lại đi học không lấy ác chế ác ? hoặc không thèm nghĩ tới lấy ác chế ác, trước kia mặc kệ phụ thân ta cần ta cứ lấy cuối cùng đánh mất tánh mạng của mình, hiện giờ muốn sống tốt, lại bị mấy người ác này coi là ác quỷ để chiêu đãi.

Nếu như thế…. Ác quỷ thì ác quỷ đi, có lẽ người sống trên đời này, rất nhiều lúc nên học cách hành xử của ác quỷ, như vậy mình mới có ngày lành, người khác mới không dám tới ức hiếp.

« Chu lão nhân cùng Chu lão thái thái kia, các ngươi nghe rõ cho ta…. » Dù sao những người này cũng không phải người tốt gì, dù sao ‘La Thông’ này cũng không phải người tốt gì, nếu như thế, mình căn bản không cần có băn khoăn gì.

Sau khi điểm danh hai vợ chồng kia, La Thông từ từ nói : « Mấy ngày nay tính tình ta tốt, đơn giản là các ngươi muốn giáo huấn ta cho đứa con đã đánh mất tính mạng của mình, ta nghĩ thiện có thiện báo cho nên mới muốn sửa tính xấu, nhưng mà…. Nhưng mà, các ngươi có từng nghe qua một câu ? giang sơn dễ đổi, La Thông ta là người dễ dàng để cho người ta ức hiếp sao ? chuyện hôm nay ta cũng không dễ dàng quên đi như vậy. »

Lúc ý thức được đồ trên người mình là gì, La Thông quả thật hơi e ngại trong nháy mắt, ban đầu hắn không tin có quỷ thần, sau khi trải qua chuyện này hắn không thể không tin, nhưng sau đó thân thể cũng không có phản ứng gì, hắn liền không sợ.

Hắn chỉ biết, từ khi mở mắt nhìn thấy thế giới này, hắn cũng đã là La Thông của thế giới này, nếu hắn đã là người này, hắn cũng không để ý dùng thái độ của người này để thu cho mình một chút tiện lợi.

Xoay người đứng lên khỏi mặt đất, La Thông một cước đá văng cửa nhà Chu gia, tiến vào cửa liền nhìn trái phải, quả nhiên hắn nhìn thấy một con chó đen ở đầu tường, không cần suy nghĩ, máu chó trên người mình là của con chó này.

Không có đi thẳng đến chỗ con chó kia, La Thông đi thẳng tới lồng gà nhà Chu gia, trong tay bắt một con gà, sau đó mang luôn con chó đã sớm tắt thở kia đi luôn.

Hai vợ chồng Chu gia lúc thấy La Thông đi vào trong nhà mình, liền nhanh chóng đuổi theo, nhưng bọn họ làm sao có thể ngăn lại La Thông người cao như ngựa lại còn đang tức giận chứ, liền đành trơ mắt nhìn người mang đồ vật ra cửa, đợi cho bọn họ chuẩn bị đi ra khóc lóc kể lể một phen, nào biết La Thông lại chủ động dừng lại.

« Chuyện hôm nay các hương thân ở đây chính mắt thấy, thứ trên người ta là do bọn họ tạt, lúc này trời lại lạnh như thế, ta nếu bị cảm lạnh bọn họ phải phụ trách mới được ! Chu đại thúc đại thẩm, các ngươi tốt nhất cầu nguyện ta ăn đồ nhà các ngươi khỏe mạnh cường tráng, nếu không ta còn đến nhà các ngươi đoạt…. à, không phải, không phải đoạt, là lấy, đây là những thứ các ngươi nên bồi thường cho ta. »

La Thông một thân máu me tức giận không ai dám ngăn cản, nhìn hai vợ chồng Chu gia khóc đến sắp ngất xỉu, người xem náo nhiệt mặc dù có vài phần đồng tình nhưng cũng bất lực.



« Này, các ngươi cũng không phải không biết La Thông là dạng người gì, sao lại dám đi trêu chọc hắn ? đừng nhìn hắn gần đây thành thật, nhưng vừa rồi hắn nói đúng, người này chính là đánh chết không chừa, các ngươi cứ chờ xem, không được bao lâu, La Thông kia nhất định sẽ quay về với con người trước kia ! chúng ta, chúng ta nên lo lắng không phải hắn là ác quỷ tá thi hoàn hồn, chúng ta vẫn là nhanh chóng gia cố lại nhà mình, tránh cho lại bị hắn tới cửa trộm đồ. » Thôn dân thét to làm bừng tỉnh Vương bà mối ở một bên, nghĩ đến những chuyện khốn khiếp trước kia La Thông làm, nàng đều hối hận đến xanh ruột ! nhanh chóng chạy về nhà, nàng phải dặn dò người trong nhà, đề phòng La Thông mới được.

« Tiểu thúc, La Thông kia quả thật không phải người tốt gì, chúng ta trở về đi. » Từ khi gặp chuyện không may, Lâm Tử vẫn rất chột dạ cùng áy náy, đã sớm muốn tìm cơ hội đối tốt với tiểu thúc mình, nhưng trong lòng hắn hiểu được, chuyện này cũng không giống như cãi nhau ầm ĩ trước đây, tiểu thúc có thể cả đời này không tha thứ cho hắn.

« Ngươi đi về trước đi, ta còn có việc. » đánh bay cánh tay của Lâm Tử, Vạn Xuân Phong do dự vẫn là đi đến nhà La Thông.

Hắn muốn đi xem người kia thế nào, cũng muốn hỏi hắn một vấn đề, càng muốn biết vừa rồi sao lại thế này.

Nhà của La Thông ở đầu thôn, cách Vạn gia cũng không gần, đi đến đầu thôn cũng phải mất một khắc. lúc Vạn Xuân Phong đi tới La gia, do dự mãi mới gõ cửa, nhưng sau khi hắn gõ cửa cũng không có người trả lời, hắn mới gõ thêm vài cái mới nghe thấy tiếng bước chân.

Mấy ngày qua, ngoại trừ nghĩ đến bà mối, lần đầu tiên có người đến, khi La Thông mở cửa thấy người, liền ngây ngẩn cả người.

« ngươi sao lại tới đây ? » hắn hẳn là người không có lý do gì lại xuất hiện ở đây.

Kinh ngạc trên mặt La Thông Vạn Xuân Phong một chút cũng không ngoài ý muốn, chính hắn cũng hiểu được mình đây là hơi xúc động, thế nhưng hắn tối hôm qua lăn lộn suy nghĩ nửa ngày, có một việc thật sự muốn biết, liền bất chấp nhiều như vậy, thế nhưng nhìn thấy người toàn thân ướt đẫm còn có mùi khó ngửi, hắn nhịn không được hỏi một câu : « Ngươi…. Ngươi không sao chứ ? »

« Hả ? ha, không có việc gì, yên tâm đi. » sau khi hiểu được ý của Vạn Xuân Phong, La Thông hơi cười, sau đó cũng mới ý thức được một vấn đề, mình hôm qua sơ suất quá, thế nhưng trực tiếp thừa nhận với người này, nếu hắn có ý xấu với mình, nếu hắn cũng giống như vợ chồng kia kiêng kị loại chuyện này, mình có thể là chọc đại họa vào thân.

Có lẽ hai người đều có bí mật, Vạn Xuân Phong đối với người này cũng không có đề phòng gì thậm chí còn cảm thấy hơi thân thiết. hắn dù sao cũng là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi khờ dại, gặp phải chuyện ngạc nhiên thì sẽ cảm thấy tò mò hưng phấn, nghĩ sau này từ từ sẽ biết, chuyện quan trọng hôm nay là chuyện khác.

« Ta có một việc muốn hỏi ngươi. »



« Ngươi hỏi đi. Có muốn vào trong hay không ? » So với người khác đương nhiên nói chuyện đứng đắn có đạo lý hơn, trên người này cũng không cảm nhận có sự bài xích đối với hắn, nhưng La Thông biết, hắn cần bảo trì khoảng cách cùng người này, dù sao hai người thân thiết quá đối hắn cũng không có lợi.

Thấy La Thông hỏi cẩn thận, Vạn Xuân Phong vứt bỏ băn khoăn trong lòng, trực tiếp đi vào. Sau khi vào cửa, nhìn thấy phòng ở đơn sơ rách nát, Vạn Xuân Phong đều không nghĩ tới, mình có ngày thế nhưng lại tới nơi này, may mà nơi này hiện giờ đối với hắn không phải là nơi không thể đặt chân.

“Ta đến cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi ngày hôm qua mang ta xuống núi, còn có ngày đó cứu ta là ngươi đúng không.” Người đem mình kéo lên từ đáy sông nhất định là hắn, khẳng định là hắn! mình cũng nên nói cảm ơn hắn, mạng của mình là do hắn cứu.

Hiển nhiên biết Vạn Xuân Phong nói là có ý gì, La Thông lời ít mà ý nhiều nói với người này: “Chuyện đó ngươi không cần nói tới, sau này ta chính là La Thông, ngươi về đi.” Việc hôm nay làm cho La Thông một lần nữa hiểu được hắn ở thế giới này chính là La Thông, sau này hắn sẽ ở lại đây sinh sống, vì tránh những phiến toái khác, hắn không muốn nhắc lại với người khác những chuyện hoàng đường khủng bố này.

Nghe ra ý tứ của La Thông, Vạn Xuân Phong cũng hiểu được loại chuyện này không thể nói ra ngoài, hắn sau khi nói lời cảm ơn xong, nhìn quần áo bẩn trên người La Thông còn chưa thay, lại nhìn áo bông mới trên người mình, hắn nắm chặt quần áo của mình nghĩ nếu mình mặc áo đơn sẽ cảm thấy như thế nào, liền cũng không trì hoãn trực tiếp xoay người rời đi.

Vạn Xuân Phong đi rồi, La Thông nghĩ ánh mắt người kia không tồi, nghĩ thầm bộ dạng tiểu hài nhi này không chỉ đáng yêu xinh đẹp, mà tâm địa cũng rất tốt, còn có thể nghĩ muốn cảm ơn mình.

“Ngày mai lại ăn ngươi.” Đem con gà kia xuyên lên, La Thông bắt đầu làm con chó kia. Trước kia hắn có người bạn thực thích ăn thịt chó, hằng năm đầu mùa đông sẽ hẹn hắn đi ăn thịt chó, nói ăn thịt chó vào mùa đông sẽ sống qua mùa đông, thế nhưng khi đó hắn nuôi một con chó, liền không muốn ăn thịt chó, hiện giờ lại không có nhiều cố kỵ như vậy.

Hắn đã nhiều ngày không được ăn thức ăn mặn, vẫn là nên ăn một chút trước đi.

Kỹ thuật nấu ăn của La Thông không tốt, không thể làm ra một món ăn cầu kỳ, đều trực tiếp rửa băm cho vào trong nồi nấu lên. Nồi thịt chó của hắn được nấu xong là lúc trời cũng đã tối đen, ngửi mùi thịt hắn trực tiếp nuốt nước miếng, hiện giờ nghĩ lại những món trước kia được ăn, hiện giờ là không thể được ăn rồi.

Nghĩ đến những ngày trước kia, La Thông vô cùng hoài niệm, hoàn cảnh sinh tồn nơi này thật tồi tệ, nếu có thể trở về là tốt nhất.

« Cũng không biết có thể trở về hay không, nếu không chịu được nữa thì có thể thử xem » cũng không biết suy nghĩ này sao lại chui ra, La Thông lập tức hưng phấn, hắn nghĩ ngày nào đó ra bờ sông nhìn xem, nhìn xem có hy vọng hay không, nếu không thể cùng lắm chỉ là bị đông lạnh một lúc mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau