Chương 34
“Nhà ngươi có ý gì? Ruộng nước ở đầu thôn nhà ta thuê là loại tốt nhất, nói muốn cho người khác liền cho người khác? Hôm nay các ngươi phải nói rõ ràng cho ta, nếu không ta sẽ không đi!” Người đến Vạn gia làm ầm ĩ là đương gia của Hoàng gia, trong nhà hắn thuê năm mẫu ruộng nước của Vạn gia, năm mẫu ruộng nước kia ở cửa thôn, còn liền nhau, lại cách gần nhà, nhà hắn đã thuê nhiều năm.
“Hoàng Đại Ngưu, nhà ngươi sao vậy?” người tới cửa xem náo nhiệt cũng không hiểu ra sao, sao lại thế này?
Lúc trước nhắc nhở qua nhi tử, còn có mấy nhà không tới nhà ký khế ước, khi đó con trai nói với hắn nó đã có cách, nhưng hôm nay sao lại có người tới nhà ầm ĩ? Vạn nương đương nhiên không sợ Hoàng gia, chỉ là nàng cảm thấy thực dọa người, miệng Hoàng gia kia toàn lời nói bậy, chỉ kém nói bọn họ ức hiếp người.
Chính bọn họ cũng là nông dân, biết nông dân không dễ, nếu không làm sao những nhà tá điền này có thể chiếm được tiện nghi.
“Nương, các ngươi yên tâm đi, ta sẽ giải quyết.” Sớm biết sẽ có một ngày như vậy, Xuân Phong đã sớm chờ, người nhà Hoàng gia từ trước tới này am hiểu càn quấy, nhưng nhà bọn họ là người không thành thật nhất.
Nhà bọn họ cũng giống như nhà người khác cùng thuê năm mẫu ruộng, ruộng nước nhà bọn họ có vị trí và hướng tốt nhất, nhưng địa tô hằng năm của nhà bọn họ nộp lên lại ít hơn so với nhà người khác, giải thích duy nhất là nhà bọn họ thông báo thu hoạch không đúng sự thật, âm thầm bòn rút địa tô nộp lên.
Xuân Phong quản chuyện trong nhà cũng sắp một năm, một năm nay không như ý hắn, trong sổ sách có nhiều nơi hắn cảm thấy không đúng, nhưng cũng không tính là chuyện gì lớn. Xuân Phong biết vấn đề trong sổ sách cha đương nhiên biết, chỉ là cha không muốn vì chút địa tô mà trở mặt với hương thân, nhưng La đại ca nói đúng, con người không được nuông chiều, chỉ có liên quan đến lợi ích của bọn họ, bọn họ mới biết mình sai rồi, mới có thể biết nên làm như thế nào.
“Nhà ta không phải nhà từ thiện, làm việc đều phải có quy củ. Hoàng Đại Ngưu, các ngươi nói các ngươi thuê ruộng nước nhà ta, nhưng trước kia và bây giờ đã khác nhau, hiện giờ ai muốn thuê ruộng nước nhà ta không phải chỉ cần nói miệng là được, phải có chứng cớ.” Nghĩ đến những công văn lúc trước mà tá điền đã ký, Xuân Phong không chút hoàng mang, ngày này hắn rốt cục đã chờ được.
“Hiện giờ thuê đất vườn nhà ta, trong tay đều có một phần công văn, nhà ngươi có không?” Lúc trước không chịu tới cửa ký khế, hiện giờ đã chậm rồi.
“Ngươi, ngươi…..”
“Không cần phải nói, khẳng định là không có, nhưng ngươi đừng nghĩ tiếp tục nói lung tung, nói nhà ta không có báo cho nhà ngươi. Năm trước vừa mới vào tháng mười hai, ta liền cho người đi báo với tất cả tá điền tới nhà ta ký khế ước, nhà ngươi chậm chạp không chịu đến, ta còn tự mình tới nhà, sau đó cũng không chịu tới cửa. Nhà ngươi bận rộn đến mức không có thời gian tới nhà ký khế ước, nói vậy cũng chướng mặt đất vườn nhà ta, hiện giờ tới làm ầm ĩ cho ai xem?” Vạn Xuân Phong là dạng người gì, trong thôn ai cũng biết.
Tiểu ca nhi Vạn gia này trước đây tuy rằng nghịch ngợm gây sự, nhưng sau mười tuổi cũng nhu thuận không ít, ngày thường cửa lớn không ra cửa trong không bước, còn rất thân thiết với con gái của Vương gia, gần đây cũng không còn lui tới, nhưng đây cũng không quan trọng!
Quan trọng là, hắn không phải luôn luôn là đứa con mềm mại, còn không có chủ kiến nhát gan sợ phiền phức sao, nhưng hiện giờ vẻ mặt cường thế, một chút đường sống cũng không để lại cho người ta, người này là ai? Hắn thật sự là tiểu ca nhi Vạn gia Vạn Xuân Phong sao?
Thái độ lúc này của Xuân Phong, cũng khiến cho cha mẹ hắn đều không nghĩ tới, Vạn nương còn lo lắng con trai sao có thể đối mặt với tá điền khó chơi như vậy, Vạn cha đang suy nghĩ làm sao giúp hắn xong việc, nhưng hôm nay bọn họ lo lắng hiển nhiên dư thừa, con trai đã thật sự trưởng thành, đã có chủ kiến của bản thân.
Yên lặng đứng ở bên người con trai, lại cố ý bước lùi về phía sau một chút, không tiếng động nói với người ta hiện giờ con trai làm chủ trong nhà.
Vạn cha biết chuyện này hơi cứng rắn, cỏ vẻ không chút nể tình, nhưng hiện tại hắn không thể nói gì, trong lòng hắn hiểu được, con trai làm như vậy mới tốt.
Ruộng nước tốt nhất đặt ở nơi đó, nhà các người không nghe lời, đương nhiên có người nghe lời đến thuê, không nghĩ tới con trai đã tìm được người, lại ký kết xong công văn, nhưng lại là Vương gia đông huynh đệ, lúc này Hoàng gia cũng không thể trêu vào, chỉ có thể đến nhà làm ầm ĩ.
La Thông đứng ở trong đám người, không tiếng động cổ vũ cho Vạn Xuân Phong, trong lòng hắn trầm trồ khen ngợi: “Đây mới là bộ dạng của địa chủ! Bị người dựa vào ăn cơm của mình mà còn phải nhìn mặt người, đó là địa chủ gì, hiện giờ Xuân Phong uy phong bốn phía, nói mấy câu đã khiến cho người ta á khẩu không trả lời được, mới là bộ dáng địa chủ lý tưởng trong lòng hắn.”
Ngày ấy Xuân Phong nói cách ngày sẽ tới nhà, nhưng cách ngày La Thông cũng không chờ được Xuân Phong, chỉ chờ được một Trương Đông Bình nơi chốn nhìn hắn không vừa mắt. Sau đó Xuân Phong cũng không tới nhà, La Thông không nghĩ chỉ sau mười ngày ngắn ngủi, Xuân Phong thế nhưng lại thay đổi khác bình thường.
“Hôm nay là đại niên, nhà của ta muốn đưa năm, tin tưởng nhà các ngươi cũng giống như vậy, các ngươi nên tự về đi.” Không muốn nói lời vô nghĩa với người này, Vạn Xuân Phong nghĩ hôm nay ầm ĩ như vậy đã đủ, hai nhà khác không tới hẳn là sẽ không tới nữa, một lần giải quyết sau này cũng sẽ không có phiền toái tới cửa.
Phần lớn mọi người là tới xem náo nhiệt, hiện giờ ầm ĩ xong đương nhiên là phải đi, nhưng Hoàng Đại Ngưu vừa mới khóc lóc om xòm liền té xuống đất không đứng dậy được.
Nhà Hoàng Đại Ngưu không ít người, nhưng lại thiếu sức lao động, hắn có bốn người con, ba nữ nhi một con trai, nữ nhi sắp trưởng thành không thể xuống ruộng làm việc, con trai thì bị sủng ái không làm được việc nhà nông, trong nhà phải dựa vào hắn để nuôi cả nhà, hiện giờ trong nhà mất đi một nửa ruộng nước, hắn sao có thể ngoan ngoãn rời đi.
Lúc mọi người sắp tản đi, Xuân Phong cũng nhìn thấy La Thông, hắn lẳng lặng nhìn người, cũng không biết La Thông đến đây lúc nào, có nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của hắn không, nếu thấy được có vui vẻ không, có vừa lòng hay không, đây là hắn dạy cho mình, ở trước mặt tá điền phải có bộ dạng ông chủ.
“Cứu mạng!” La Thông đột nhiên la lên, sau đó Xuân Phong phát hiện Hoàng đại ngưu không biết đứng lên từ bao giờ, tiếp theo thân thể hắn lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, trực tiếp nằm úp sấp trước mặt mình.
« Hiện giờ ngươi có quỳ xuống đất cầu xin ta tha thứ cũng vô dụng, dập đầu năm cái cũng không được, bởi vì ta và Vương gia cũng đã ký khế ước, nếu nhà hắn không phạm sai lầm gì, trong vòng năm năm những mẫu ruộng nước kia sẽ do nhà hắn trồng trọt. » Nháy mắt liền hiểu được Hoàng Đại Ngưu muốn làm gì, Vạn Xuân Phong nhanh chóng mở miệng, liếc mắt nhìn La Thông, còn làm cho Hoàng đại ngưu náo loạn bị chê cười.
Thấy người chung quanh cười nhạo, Hoàng Đại Ngưu thẹn quá thành giận, gọi bậy vài tiếng liền đứng lên, vừa nhìn là biết bằng bất cứ giá nào phải tiến lên đánh người.
La Thông nhanh chóng tiến lên kéo người, Vạn cha cũng kéo con trai về phía sau che chở, lúc này hắn đã hơi tức giận, cũng hiểu được con trai làm đúng.
Nhà bọn họ tuy rằng dễ nói chuyện, nhưng hôm nay quả thật là ức hiếp người quá đáng, hắn còn chưa từng gặp qua tá điền nhà nào dám đánh ông chủ của mình, hiện tại mình còn đang đứng ở đây, sau này nếu con trai làm chủ, là một ca nhi bọn họ sẽ còn bắt nạt hắn như thế nào.
« Các ngươi thừ người ra đó làm gì ? Không thấy ông chủ của các ngươi bị bắt nạt sao ? họ Hoàng kia công kích ông chủ của các ngươi, các ngươi không đi giúp đỡ, chính là đồng lõa, chính là cố ý thả người ! Các ngươi bất kính với ông chủ để người khác đánh ông chủ của các ngươi, hắn có quyền bội ước cầm lại đất vườn trong tay các ngươi, còn không nhanh đem người ném ra ngoài ! » nội dung khế ước là La Thông đề nghị cho người ta, hắn không biết Xuân Phong có dựa theo đề nghị của hắn viết vào hay không, nhưng lúc này đại khái cũng không có ai nhận ra lời của mình là thiệt hay giả.
Lời nói của La Thông rất hiệu quả, dựa vào nguyên tắc ích lợi của mình không thể bị hao tổn, Hoàng Đại Ngưu bị hương thân ném ra ngoài, còn cảnh cáo hắn không được gây ầm ĩ.
Trong nhà rốt cục yên tĩnh, Vạn cha cười với con trai, sau đó cầm chung rượu đi sưởi ấm, hiện giờ hắn rất vừa lòng, sau này không cần quá mức lo cho con trai, con trai rốt cục đã trưởng thành.
« Mới vừa rồi cảm ơn ngươi, nếu không phải lúc đó ngươi phản ứng nhanh, Hoàng Đại Ngưu kia chắc chắn sẽ đánh lên người Xuân Phong nhà ta. » Cho dù không thích La Thông, Vạn nương cũng không phải là người không phân biệt phải trái, nên cảm ơn đương nhiên là phải cảm ơn.
La Thông nhanh chóng xua tay, tỏ vẻ đều là công lao của các tá điền, hắn liếc mắt nhìn Vạn Xuân Phong sau đó xoay người rời đi. Phản ứng của hắn khiến Vạn nương ngây người, nàng còn tưởng rằng La Thông sẽ tranh công, thế nhưng lại nhận được một câu quên đi ?
Vạn nương không ngừng sửng sốt, Xuân Phong cũng giống như vậy, hắn hơi do dự, liền đi tới cửa, đứng ở cửa chuẩn bị nhìn La Thông lại phát hiện hắn căn bản không đi xa.
« Ta biết ngươi sẽ đi tới, đến đây cho ngươi cái này. » Túi áo La Thông phình ra, lấy ra một cái khăn màu trắng, vạch khăn trắng ra bên trong có một sợi dây màu lam.
« Lần trước tặng ngươi sợi dây màu đỏ không thấy ngươi cột, ta nghĩ màu đỏ chỉ có nữ hài tử mới thích, phần lớn nam hài tử là thích màu lam, liền mua màu lam cho ngươi, thích không ? làn da của ngươi trắng, màu lam hẳn là cũng rất đẹp. » có lẽ ngay cả La Thông cũng không phát hiện ra, lời nói của hắn có chút cẩn thận lấy lòng.
Mấy ngày nay hắn một mực đắn đo, hắn cảm thấy mình hẳn là làm gì khiến cho Xuân Phong không vui, nhưng lại không biết mình đã làm gì đắc tội hắn, chỉ có thể dùng cách này để kéo gần khoảng cách của hai người.
Xuân Phong đã thật lâu không tới nhà hắn tìm hắn, hắn ở trong này chỉ có quen biết một mình Xuân Phong. Bọn họ cũng không phải người thân, nếu ngươi không để ý ta ta liền không để ý ngươi, rất nhanh sẽ giống như những hương thân trong thôn, hắn không muốn quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt như vậy.
« Cái này thực đắt tiền. » Nữ hài tử trong thôn dùng dây buộc tóc màu hồng chỉ được làm bằng vải bố, làm sao có thể mua một thứ đắt tiền như vậy, cái này chỉ có tiểu thư công tử nhà quan mới dùng.
« Tiền nào đồ nấy thôi, đẹp mà. Ngươi còn chưa nói cho ta biết, có thích không ? » Tinh tế nhìn người này, La Thông không muốn buông tha một chút phản ứng nào trên mặt Xuân Phong, hắn nghĩ một người sao có khả năng không có lý do gì mà lại tức giận, hắn phải hiểu được Xuân Phong rốt cuộc là bị làm sao.
“Hoàng Đại Ngưu, nhà ngươi sao vậy?” người tới cửa xem náo nhiệt cũng không hiểu ra sao, sao lại thế này?
Lúc trước nhắc nhở qua nhi tử, còn có mấy nhà không tới nhà ký khế ước, khi đó con trai nói với hắn nó đã có cách, nhưng hôm nay sao lại có người tới nhà ầm ĩ? Vạn nương đương nhiên không sợ Hoàng gia, chỉ là nàng cảm thấy thực dọa người, miệng Hoàng gia kia toàn lời nói bậy, chỉ kém nói bọn họ ức hiếp người.
Chính bọn họ cũng là nông dân, biết nông dân không dễ, nếu không làm sao những nhà tá điền này có thể chiếm được tiện nghi.
“Nương, các ngươi yên tâm đi, ta sẽ giải quyết.” Sớm biết sẽ có một ngày như vậy, Xuân Phong đã sớm chờ, người nhà Hoàng gia từ trước tới này am hiểu càn quấy, nhưng nhà bọn họ là người không thành thật nhất.
Nhà bọn họ cũng giống như nhà người khác cùng thuê năm mẫu ruộng, ruộng nước nhà bọn họ có vị trí và hướng tốt nhất, nhưng địa tô hằng năm của nhà bọn họ nộp lên lại ít hơn so với nhà người khác, giải thích duy nhất là nhà bọn họ thông báo thu hoạch không đúng sự thật, âm thầm bòn rút địa tô nộp lên.
Xuân Phong quản chuyện trong nhà cũng sắp một năm, một năm nay không như ý hắn, trong sổ sách có nhiều nơi hắn cảm thấy không đúng, nhưng cũng không tính là chuyện gì lớn. Xuân Phong biết vấn đề trong sổ sách cha đương nhiên biết, chỉ là cha không muốn vì chút địa tô mà trở mặt với hương thân, nhưng La đại ca nói đúng, con người không được nuông chiều, chỉ có liên quan đến lợi ích của bọn họ, bọn họ mới biết mình sai rồi, mới có thể biết nên làm như thế nào.
“Nhà ta không phải nhà từ thiện, làm việc đều phải có quy củ. Hoàng Đại Ngưu, các ngươi nói các ngươi thuê ruộng nước nhà ta, nhưng trước kia và bây giờ đã khác nhau, hiện giờ ai muốn thuê ruộng nước nhà ta không phải chỉ cần nói miệng là được, phải có chứng cớ.” Nghĩ đến những công văn lúc trước mà tá điền đã ký, Xuân Phong không chút hoàng mang, ngày này hắn rốt cục đã chờ được.
“Hiện giờ thuê đất vườn nhà ta, trong tay đều có một phần công văn, nhà ngươi có không?” Lúc trước không chịu tới cửa ký khế, hiện giờ đã chậm rồi.
“Ngươi, ngươi…..”
“Không cần phải nói, khẳng định là không có, nhưng ngươi đừng nghĩ tiếp tục nói lung tung, nói nhà ta không có báo cho nhà ngươi. Năm trước vừa mới vào tháng mười hai, ta liền cho người đi báo với tất cả tá điền tới nhà ta ký khế ước, nhà ngươi chậm chạp không chịu đến, ta còn tự mình tới nhà, sau đó cũng không chịu tới cửa. Nhà ngươi bận rộn đến mức không có thời gian tới nhà ký khế ước, nói vậy cũng chướng mặt đất vườn nhà ta, hiện giờ tới làm ầm ĩ cho ai xem?” Vạn Xuân Phong là dạng người gì, trong thôn ai cũng biết.
Tiểu ca nhi Vạn gia này trước đây tuy rằng nghịch ngợm gây sự, nhưng sau mười tuổi cũng nhu thuận không ít, ngày thường cửa lớn không ra cửa trong không bước, còn rất thân thiết với con gái của Vương gia, gần đây cũng không còn lui tới, nhưng đây cũng không quan trọng!
Quan trọng là, hắn không phải luôn luôn là đứa con mềm mại, còn không có chủ kiến nhát gan sợ phiền phức sao, nhưng hiện giờ vẻ mặt cường thế, một chút đường sống cũng không để lại cho người ta, người này là ai? Hắn thật sự là tiểu ca nhi Vạn gia Vạn Xuân Phong sao?
Thái độ lúc này của Xuân Phong, cũng khiến cho cha mẹ hắn đều không nghĩ tới, Vạn nương còn lo lắng con trai sao có thể đối mặt với tá điền khó chơi như vậy, Vạn cha đang suy nghĩ làm sao giúp hắn xong việc, nhưng hôm nay bọn họ lo lắng hiển nhiên dư thừa, con trai đã thật sự trưởng thành, đã có chủ kiến của bản thân.
Yên lặng đứng ở bên người con trai, lại cố ý bước lùi về phía sau một chút, không tiếng động nói với người ta hiện giờ con trai làm chủ trong nhà.
Vạn cha biết chuyện này hơi cứng rắn, cỏ vẻ không chút nể tình, nhưng hiện tại hắn không thể nói gì, trong lòng hắn hiểu được, con trai làm như vậy mới tốt.
Ruộng nước tốt nhất đặt ở nơi đó, nhà các người không nghe lời, đương nhiên có người nghe lời đến thuê, không nghĩ tới con trai đã tìm được người, lại ký kết xong công văn, nhưng lại là Vương gia đông huynh đệ, lúc này Hoàng gia cũng không thể trêu vào, chỉ có thể đến nhà làm ầm ĩ.
La Thông đứng ở trong đám người, không tiếng động cổ vũ cho Vạn Xuân Phong, trong lòng hắn trầm trồ khen ngợi: “Đây mới là bộ dạng của địa chủ! Bị người dựa vào ăn cơm của mình mà còn phải nhìn mặt người, đó là địa chủ gì, hiện giờ Xuân Phong uy phong bốn phía, nói mấy câu đã khiến cho người ta á khẩu không trả lời được, mới là bộ dáng địa chủ lý tưởng trong lòng hắn.”
Ngày ấy Xuân Phong nói cách ngày sẽ tới nhà, nhưng cách ngày La Thông cũng không chờ được Xuân Phong, chỉ chờ được một Trương Đông Bình nơi chốn nhìn hắn không vừa mắt. Sau đó Xuân Phong cũng không tới nhà, La Thông không nghĩ chỉ sau mười ngày ngắn ngủi, Xuân Phong thế nhưng lại thay đổi khác bình thường.
“Hôm nay là đại niên, nhà của ta muốn đưa năm, tin tưởng nhà các ngươi cũng giống như vậy, các ngươi nên tự về đi.” Không muốn nói lời vô nghĩa với người này, Vạn Xuân Phong nghĩ hôm nay ầm ĩ như vậy đã đủ, hai nhà khác không tới hẳn là sẽ không tới nữa, một lần giải quyết sau này cũng sẽ không có phiền toái tới cửa.
Phần lớn mọi người là tới xem náo nhiệt, hiện giờ ầm ĩ xong đương nhiên là phải đi, nhưng Hoàng Đại Ngưu vừa mới khóc lóc om xòm liền té xuống đất không đứng dậy được.
Nhà Hoàng Đại Ngưu không ít người, nhưng lại thiếu sức lao động, hắn có bốn người con, ba nữ nhi một con trai, nữ nhi sắp trưởng thành không thể xuống ruộng làm việc, con trai thì bị sủng ái không làm được việc nhà nông, trong nhà phải dựa vào hắn để nuôi cả nhà, hiện giờ trong nhà mất đi một nửa ruộng nước, hắn sao có thể ngoan ngoãn rời đi.
Lúc mọi người sắp tản đi, Xuân Phong cũng nhìn thấy La Thông, hắn lẳng lặng nhìn người, cũng không biết La Thông đến đây lúc nào, có nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của hắn không, nếu thấy được có vui vẻ không, có vừa lòng hay không, đây là hắn dạy cho mình, ở trước mặt tá điền phải có bộ dạng ông chủ.
“Cứu mạng!” La Thông đột nhiên la lên, sau đó Xuân Phong phát hiện Hoàng đại ngưu không biết đứng lên từ bao giờ, tiếp theo thân thể hắn lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, trực tiếp nằm úp sấp trước mặt mình.
« Hiện giờ ngươi có quỳ xuống đất cầu xin ta tha thứ cũng vô dụng, dập đầu năm cái cũng không được, bởi vì ta và Vương gia cũng đã ký khế ước, nếu nhà hắn không phạm sai lầm gì, trong vòng năm năm những mẫu ruộng nước kia sẽ do nhà hắn trồng trọt. » Nháy mắt liền hiểu được Hoàng Đại Ngưu muốn làm gì, Vạn Xuân Phong nhanh chóng mở miệng, liếc mắt nhìn La Thông, còn làm cho Hoàng đại ngưu náo loạn bị chê cười.
Thấy người chung quanh cười nhạo, Hoàng Đại Ngưu thẹn quá thành giận, gọi bậy vài tiếng liền đứng lên, vừa nhìn là biết bằng bất cứ giá nào phải tiến lên đánh người.
La Thông nhanh chóng tiến lên kéo người, Vạn cha cũng kéo con trai về phía sau che chở, lúc này hắn đã hơi tức giận, cũng hiểu được con trai làm đúng.
Nhà bọn họ tuy rằng dễ nói chuyện, nhưng hôm nay quả thật là ức hiếp người quá đáng, hắn còn chưa từng gặp qua tá điền nhà nào dám đánh ông chủ của mình, hiện tại mình còn đang đứng ở đây, sau này nếu con trai làm chủ, là một ca nhi bọn họ sẽ còn bắt nạt hắn như thế nào.
« Các ngươi thừ người ra đó làm gì ? Không thấy ông chủ của các ngươi bị bắt nạt sao ? họ Hoàng kia công kích ông chủ của các ngươi, các ngươi không đi giúp đỡ, chính là đồng lõa, chính là cố ý thả người ! Các ngươi bất kính với ông chủ để người khác đánh ông chủ của các ngươi, hắn có quyền bội ước cầm lại đất vườn trong tay các ngươi, còn không nhanh đem người ném ra ngoài ! » nội dung khế ước là La Thông đề nghị cho người ta, hắn không biết Xuân Phong có dựa theo đề nghị của hắn viết vào hay không, nhưng lúc này đại khái cũng không có ai nhận ra lời của mình là thiệt hay giả.
Lời nói của La Thông rất hiệu quả, dựa vào nguyên tắc ích lợi của mình không thể bị hao tổn, Hoàng Đại Ngưu bị hương thân ném ra ngoài, còn cảnh cáo hắn không được gây ầm ĩ.
Trong nhà rốt cục yên tĩnh, Vạn cha cười với con trai, sau đó cầm chung rượu đi sưởi ấm, hiện giờ hắn rất vừa lòng, sau này không cần quá mức lo cho con trai, con trai rốt cục đã trưởng thành.
« Mới vừa rồi cảm ơn ngươi, nếu không phải lúc đó ngươi phản ứng nhanh, Hoàng Đại Ngưu kia chắc chắn sẽ đánh lên người Xuân Phong nhà ta. » Cho dù không thích La Thông, Vạn nương cũng không phải là người không phân biệt phải trái, nên cảm ơn đương nhiên là phải cảm ơn.
La Thông nhanh chóng xua tay, tỏ vẻ đều là công lao của các tá điền, hắn liếc mắt nhìn Vạn Xuân Phong sau đó xoay người rời đi. Phản ứng của hắn khiến Vạn nương ngây người, nàng còn tưởng rằng La Thông sẽ tranh công, thế nhưng lại nhận được một câu quên đi ?
Vạn nương không ngừng sửng sốt, Xuân Phong cũng giống như vậy, hắn hơi do dự, liền đi tới cửa, đứng ở cửa chuẩn bị nhìn La Thông lại phát hiện hắn căn bản không đi xa.
« Ta biết ngươi sẽ đi tới, đến đây cho ngươi cái này. » Túi áo La Thông phình ra, lấy ra một cái khăn màu trắng, vạch khăn trắng ra bên trong có một sợi dây màu lam.
« Lần trước tặng ngươi sợi dây màu đỏ không thấy ngươi cột, ta nghĩ màu đỏ chỉ có nữ hài tử mới thích, phần lớn nam hài tử là thích màu lam, liền mua màu lam cho ngươi, thích không ? làn da của ngươi trắng, màu lam hẳn là cũng rất đẹp. » có lẽ ngay cả La Thông cũng không phát hiện ra, lời nói của hắn có chút cẩn thận lấy lòng.
Mấy ngày nay hắn một mực đắn đo, hắn cảm thấy mình hẳn là làm gì khiến cho Xuân Phong không vui, nhưng lại không biết mình đã làm gì đắc tội hắn, chỉ có thể dùng cách này để kéo gần khoảng cách của hai người.
Xuân Phong đã thật lâu không tới nhà hắn tìm hắn, hắn ở trong này chỉ có quen biết một mình Xuân Phong. Bọn họ cũng không phải người thân, nếu ngươi không để ý ta ta liền không để ý ngươi, rất nhanh sẽ giống như những hương thân trong thôn, hắn không muốn quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt như vậy.
« Cái này thực đắt tiền. » Nữ hài tử trong thôn dùng dây buộc tóc màu hồng chỉ được làm bằng vải bố, làm sao có thể mua một thứ đắt tiền như vậy, cái này chỉ có tiểu thư công tử nhà quan mới dùng.
« Tiền nào đồ nấy thôi, đẹp mà. Ngươi còn chưa nói cho ta biết, có thích không ? » Tinh tế nhìn người này, La Thông không muốn buông tha một chút phản ứng nào trên mặt Xuân Phong, hắn nghĩ một người sao có khả năng không có lý do gì mà lại tức giận, hắn phải hiểu được Xuân Phong rốt cuộc là bị làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất