Xuyên Về Hai Mươi Năm Trước Tự Nhận Nuôi Mình
Chương 8
Nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng đã thêm hai số không, vài lần nữa chắc sẽ biến thành sáu chữ số, Khương Vong quyết định dẫn nhóc tì đi mua ít quần áo.
Anh đang dần trở nên nổi tiếng ở thị trấn này.
Theo lẽ thường thì người có nhiều tiền vậy phải dọn đi từ lâu rồi mới đúng.
Hơn một trăm nghìn tệ là đã đủ để mua một căn nhà lớn trên tỉnh, một con xe mới, và còn có thể làm vốn liếng giúp cho thằng bé được học tại một ngôi trường danh giá nữa.
Vài người thân quen với Khương Vong cũng từng hỏi, sao không đem thằng bé đi mà nở mày nở mặt với thiên hạ.
Người đàn ông vuốt cọng cỏ dại, không đáp.
Cùng lúc đó, bên dịch vụ chuyển phát nhanh Tốc Phong đã nhanh chóng cắm rễ trong thành phố, hai chi nhánh khác nhau ở thành Bắc và thành Nam cũng vừa khai trương, không nói đến việc có hồ sơ theo dõi quá trình, đồ vật quý giá bị hư hỏng hoặc làm mất sẽ phải bồi thường gấp ba lần, thế mà âm thầm chẳng một tiếng động thay đổi thói quen sinh hoạt của người dân trong thành phố.
Muốn không biết cũng khó, vì trang web đã được định rõ từ khi các tấm áp phích được dán khắp mọi nơi rồi, còn cố ý sơn hẳn một đường vành đai xe buýt mới để quảng bá nữa.
"Thành phố một ngày, cả nước một tuần!"
"Giá khởi điểm cực thấp, chỉ với sáu tệ, tốc độ vận chuyển nhanh không tưởng!"
"Vẫn còn dùng cái loại thư lông gà(*) kia sao? Hãy THỜI THƯỢNG lên!"
(*)Thư với một sợi lông vũ được đính kèm như một dấu hiệu khẩn cấp.
Vì thế Khương Vong đành mua một con xe Xiali đã sang tay hai đời chủ, chở bọn lính mới đi quanh thành phố cả ngày, có khi trời chưa sáng đã phải ra ngoài giải quyết chuyện buôn bán, chỉ có thể để lại chút tiền cho thằng nhỏ tự mua bữa sáng và bữa tối.
Nhưng dù bận đến mấy, anh vẫn luôn nhớ thỉnh thoảng về kèm nhóc học bài.
Bành Tinh Vọng tỏ ra rất hài lòng: "Đại ca không quên em, anh đúng là người tốt."
Khương Vong muốn lấy tay giật cái thói sử dụng từ ngữ trên miệng nó xuống hết sức.
Bước đầu tiên là thiết lập quy trình vận hành cho mạng lưới chuyển phát nhanh, để việc phân công quản lý không bị loạn, sau đó sử dụng quy trình này để bước lên một nền tảng cao hơn.
Tổng công ty cũng không ngờ rằng thành phố trông có vẻ nhỏ bé này lại nhiều đơn đặt hàng đến vậy, nên cũng bắt đầu xem xét mở rộng thêm một vài chi nhánh ở các thành phố lân cận.
Khương Vong do dự lo lắng xem có nên để hai sự tương đồng cùng tồn tại không, lái xe đưa đại diện Lưu tìm thêm vài chỗ để nghiên cứu địa hình, cân nhắc xem mặt hàng nông sản tươi sống có cơ hội quay lại lưu thông trong tỉnh hay không.
Đi vòng quanh khu vực đã chuyển thành ra ngoại thành khảo sát, cũng vô tình làm thời gian về nhà ngày càng muộn hơn.
Trên đường lái xe về, cơn mưa to tầm tã đổ ập xuống nền đất.
Đầu tiên tiếng nó phát ra giống như xe tải chở đầy đá, từng hạt mưa rơi lộp độp trên nóc xe, ngay sau đó sấm sét ầm ầm xiên ngang bầu trời, màn đêm u ám cũng bị nó xé rách trong chớp mắt.
Tay lái Khương Vong rất chắc, mày nhíu lại chẳng nói câu nào.
Đại diện Lưu đã làm quen với anh mấy ngày nay, tuy trong lòng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tính của người anh em này rất cứng rắn, cẩn trọng, vui giận không thể hiện ra mặt, nhìn sơ thì ai cũng cười nói vui vẻ, thực chất lại chẳng hề thân thiết với ai.
Sao mới đây mà tâm trạng lại tệ đi rồi?
Lúc đại diện Lưu còn đang suy nghĩ, Khương Vong đã dùng một tay chống đầu, thở dài.
"Toi rồi." Anh lẩm bẩm: "Trong nhà có con nít, chắc chắn ra ngoài không mang ô theo."
Trong nhà có dù hay không mới là vấn đề, bị mưa xối ướt như gà rớt nồi canh, đến lúc về mà không được lau khô sẽ phát sốt cả đêm mất.
Rạng sáng năm giờ hôm nay Khương Vong đã dậy đi làm, ba cục pin dự phòng trong túi đều dùng hết sạch trơn, muốn khởi động điện thoại cũng hết cách.
Anh cầu nguyện trong lòng hai câu, đèn đỏ vừa chuyển xanh là nhanh chóng đánh tay lái, ưu tiên tiễn đối tác làm ăn về khách sạn trước, rồi mới vòng lại nhấn ga chạy về nhà.
Ánh đèn xe xuyên thấu ánh hoàng hôn, nhìn như chỉ mình anh đạp tuyết xông ra từ trong thiên binh vạn mã, những giọt mưa xối xả cũng bị chiếu đến bốc hơi nghi ngút.
Nhìn qua thì rất giống một người đàn ông thành thục sống buông thả, nhưng thật ra đã đói đến mức dạ dày nhói cả lên rồi, nào dám tự mãn nữa.
Trưa nay lại còn dẫn đám nhóc kia đi nhậu nhẹt rượu chè cơ đấy, nhậu cái đéo ấy mà nhậu.
Khương Vong dừng xe đội mưa chạy về khu chung cư, đến gần mới liếc mắt nhìn lên trên.
Thôi xong, đèn tắt.
Cầu trời là nhóc kia biết đường đi mượn dù của giáo viên, hôm qua lắp bình nóng lạnh xong rồi, chỉ cần tắm rửa sấy tóc kịp thời là ổn.
Bước nhanh lên lầu ba, mở cửa ra lại thấy trong nhà trống huơ trống hoác.
Kỳ lạ ở chỗ các cửa sổ đều được đóng kín, quần áo ngoài ban công cũng đã lấy vào gấp gọn.
Khương Vong đứng trong phòng khách đen như mực quay đầu nhìn quanh, nghĩ chắc thằng nhóc sẽ không mặt dày đến nỗi chạy qua chỗ thầy ấy đâu nhỉ.
Thị lực anh rất tốt, trong đêm mưa duỗi tay không thấy năm ngón này vẫn mờ mờ thấy được có tờ giấy gấp đôi rơi từ trên cửa xuống.
Khương Vong bật đèn, đi qua nhặt lên, nhìn hàng chữ như gà bới được viết trên tờ giấy.
Đại ca, wo đã đi đến phòng 501 của thầy Jia(*).
(*)Raw: 大哥,wo去501禾子老师Jia了。
Tạm dịch: Đại ca, em đã đi đến phòng 501 của thầy Quý.
Phần trên và phần dưới của chữ "Quý" viết xa nhau quá, anh phải nhìn đến hai lần mới miễn cưỡng nhận ra.
Người đàn ông tìm khăn lông vội vàng lau mặt, đóng cửa kỹ càng rồi đi lên đón phiên bản nhỏ của mình về nhà.
Nhưng lúc lên trên, trong lòng có hơi nơm nớp.
Tính chất tương đương với việc đi thăm thầy giáo vào buổi tối kia mà, ngại thật.
Anh đứng trước cửa phòng 501 đợi một lát, trước tiên kéo cổ áo lên ngửi mùi thuốc mùi rượu, xong lại xoa đốt ngón tay hai lần cho tan bớt mùi khói, rồi dùng tay chải chuốt lại đầu tóc để nhìn nghiêm chỉnh một tí.
Cẩn thận y như mỗi lần bước vào phòng giáo viên khi còn nhỏ vậy.
Gõ nhẹ cửa hai cái, không bao lâu đã có âm thanh truyền tới.
"Ai đó?"
"Khương Vong, anh trai Bành Tinh Vọng." Người đàn ông mím môi: "Làm phiền thầy rồi, tôi tới đón nó về."
Cửa mau chóng mở ra, đập vào mắt là vách tường màu vàng nhạt và mái tóc ướt sũng của Quý Lâm Thu.
Thầy Quý vừa mới tắm nước ấm, mái tóc đen vốn thường vén sau tai giờ lại thả lòa xòa nơi thái dương, cơ thể tỏa ra hơi ấm trong ánh đèn vàng như mặt trời đang lặn.
Ngoài hiên nhà mưa lạnh đổ như thác, bên kia cánh cửa lại khô ráo ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn đi vào.
Quý Lâm Thu lau sơ mái tóc ướt rồi mời: "Vào đi, anh Khương cũng vất vả rồi."
Người thanh niên mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt, vai áo bị mấy giọt nước trên tóc nhỏ xuống làm màu hơi sẫm lại, trông mềm mại khôn tả.
Đột nhiên Khương Vong hơi muốn lùi bước
Có lẽ bởi vì anh không dám tiến vào không gian riêng tư ấm áp của người khác, huống chi nhiều năm qua trong thâm tâm anh vẫn luôn kính trọng người thầy tốt ấy.
Cũng có thể là do anh chưa từng được thấy thầy ấy trong trạng thái thả lỏng như thế này.
Hoặc chỉ do, đó là Quý Lâm Thu.
Trẻ con luôn có vài phần thần thánh hoá đối với giáo viên mà.
Tay viết lên bảng đen khung sắt, biểu cảm luôn nghiêm túc thản nhiên, vạt áo thẳng thớm sạch sẽ chẳng bao giờ có nếp gấp.
Tóm lại không phải tình trạng ẩm ướt như hiện tại, là dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết của một cậu thanh niên tuổi còn trẻ.
Giờ phút này, anh dùng đôi mắt của tuổi 27 quan sát một Quý Lâm Thu của tuổi 26, ánh sáng từ con ngươi đen láy dao động rồi dần trùng khớp lên hình ảnh trong trí nhớ.
Quý Lâm Thu không chú ý tới tầm mắt đánh giá của đối phương, thở dài một tiếng rồi nhìn xuống: "Giày anh ướt hết kìa, mắc mưa sao?"
Khương Vong ngẩn ngơ, gật đầu nói: "Ừm, tôi không vào đâu, tránh cho thảm nhà thầy bị ướt. Chắc Bành Tinh Vọng vẫn ổn chứ?"
"Bài tập về nhà của em ấy còn chút nữa là làm xong rồi, hay vầy đi, anh cứ cởi giày với tất ra trước đã." Quý Lâm Thu chỉ giá giày ở cửa: "Vào nhà ngồi nhé, để tôi pha cho anh một ly trà nóng."
Tự dưng Khương Vong thấy mặt mình hơi nóng.
Rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao thằng bé kia lại bám người ta đến thế rồi, là do sự sảng khoái đã lâu không gặp này đây.
Người đàn ông cẩn thận cởi giày và đôi tất ướt sũng ra, đi vào căn phòng xa lạ như một đứa trẻ con muốn đi thám hiểm.
Chiếc thảm nhung màu nâu sẫm cho cảm giác thật mềm mại khi dẫm lên, bàn chân đau nhức dễ dàng ngập trong thảm, chỉ mới bước vài bước mà cơn đau đã thuyên giảm phần nào.
Anh tự nói với bản thân là không được ngó nghiêng lung tung, nhưng lúc giương mắt nhìn lên thì lại thấy một cái ly rượu có hình đầu ngựa
Kết cấu khung nhìn rất chân thật, không giống loại hàng giả làm bằng plastic chút nào.
Không ngờ phòng khách nhỏ vậy mà lại có phong cách rất độc đáo.
Trong phòng không có TV, bàn trà nhỏ bằng gỗ tùng được đặt ở chính giữa tấm thảm màu trắng, gối đầu được xếp tản ra ở khắp các góc, dùng để ngồi cũng được mà dựa cũng được.
Lon bia ép nửa còn lại của quyển "Mười ngày"(*) chưa đọc xong xuống, một chiếc lá phong đỏ được ghim vào trang tiêu đề.
(*)Mười ngày (Decameron) là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Ý Giovanni Boccaccio.
Trong chiếc ly đầu ngựa đặt một đôi nhẫn, Khương Vong ngại ngùng nhìn kỹ.
Bước thêm hai bước, anh trông thấy một cây đàn tam(*) có họa tiết da rắn treo ở góc tường.
(*)
Hoạ tiết rắn màu trắng xanh, tuy nhìn có chút cổ kính nhưng lại rất đẹp mắt.
"Cái này là lúc đi dạy học sinh tặng cho." Quý Lâm Thu bưng trà nóng tới, chiếc ly thủy tinh đựng nước trà đã cũ lắm: "Tôi cật lực học bốn tháng nay, cũng chỉ mới đàn được nửa đoạn đầu của 'Phong vũ thiết mã'(*) thôi."
(*)风雨铁马 được sáng tác bởi Bạch Phượng Nham (白凤岩).
"Vậy là giỏi quá rồi." Cả người Khương Vong đều rất mất tự nhiên, không dám tùy tiện dựa vào tường, nhưng lúc nhận lấy vẫn nhớ nói cảm ơn: "Mắt thẩm mỹ của thầy tốt thật đó."
Bỗng anh nhớ ra tại sao mình lại tới đây, thế nên cúi đầu giải thích nguyên do.
"Hai ngày nay tôi phải đi làm ăn, mới từ thành Đông ở ngoại ô về, chưa kịp đón Tinh Vọng, ngại quá."
"Em ấy lanh lợi lắm." Quý Lâm Thu cười, ý bảo Khương Vong cứ ngồi một lát: "Lúc chiều nhìn thấy trời nhiều mây, chưa có một hạt mưa nào đã chạy đến hỏi tôi có thể về cùng nếu trời mưa không, vì anh nó mang ô đi rồi."
Khương Vong ho mạnh một cái, nhìn vào quyển tiểu thuyết trên bàn trà, nói lảng sang chuyện khác.
"Sách này đọc hay không thầy? Về tôi cũng mua một cuốn."
Từ sau khi tốt nghiệp cấp Hai anh đã không còn đọc sách nữa, tuy vậy vẫn muốn tỏ ra giống một người có nghề nghiệp có học thức trước mặt thầy ấy.
Nhưng giả vờ thì cũng chỉ là giả vờ thôi.
Quý Lâm Thu cười cười: "Đừng đọc, nội dung không đứng đắn gì đâu."
Khương Vong nhủ thầm, bộ nhìn anh giống người ngây thơ lắm sao, lông mày nhướn lên tỏ vẻ hứng thú, bỗng nghĩ tới cái gì đó, thử hỏi một câu thăm dò.
"Nhà thầy Quý sạch sẽ ấm áp quá, hẳn là do bạn gái thầy dọn dẹp nhỉ?"
Quý Lâm Thu lắc đầu, vào nhà gọi Bành Tinh Vọng ra.
Khương Vong buông ly trà đứng dậy theo, phát hiện thằng nhỏ đã ngủ gật trên bàn rồi.
Người đàn ông tay chân nhẹ nhàng bế ngang bản thể nhỏ tuổi của mình lên, đứa nhỏ ngủ đến mức mũi thổi bong bóng mà tay vẫn còn cầm bút.
Quý Lâm Thu giúp dọn hết sách bài tập vào cặp, cầm chìa khoá theo cùng xuống lầu ba.
Khương Vong đặt đứa nhỏ lên giường đắp chăn đàng hoàng, rồi ra cửa nói lời cảm ơn với Quý Lâm Thu.
"Thầy Quý," Anh cười xin lỗi: "Hôm nào tôi mời thầy bữa cơm, thật sự rất cảm ơn thầy."
"Việc nhỏ mà, nếu sau này có nhiều chuyện phải lo quá mà chưa xong có thể đưa Tinh Vọng qua chỗ tôi, em ấy ngoan lắm."
Tim Khương Vong hẫng mất một nhịp, anh chưa quen với việc bị gọi bằng cái tên hồi bé ngay trước mặt cho lắm.
"Vâng." Anh đáp một tiếng, rồi vươn tay phất ngọn tóc của Quý Lâm Thu: "Thầy cẩn thận, có bụi tường."
Quý Lâm Thu tránh tiếp xúc thân thể theo phản xạ, rồi vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Khương Vong cũng không nghĩ nhiều, đóng cửa thật kỹ rồi quay vào đổi áo ngủ cho Bành Tinh Vọng.
Thằng bé đã ngồi thẳng dậy từ nãy giờ, mặt mày có tinh thần lắm.
"Nhóc tỉnh rồi à?"
"Vừa nằm xuống giường là tỉnh!" Bành Tinh Vọng giơ tay nói: "Thầy cho em ăn bánh chiên trứng này, còn được uống sữa chua nữa cơ!"
"...Biết rồi."
"Đại ca, anh ăn cơm chưa, dính mưa thì nhớ phải sấy khô tóc đấy!"
"Biết rồi."
Khương Vong giúp nó thay áo ngủ xong, lại sờ tóc thằng nhỏ, xác nhận đã khô thì nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ngủ đi, mai dậy sớm."
Nhóc con nằm xuống gối, còn ôm thêm một cái vào lòng, để mặc anh giúp nó chỉnh chăn.
"Đại ca, anh lại gần đây chút, em nói nhỏ cho anh nghe một bí mật."
Khương Vong liếc mắt nhìn nó: "Nhóc có chịu ngủ không."
"Anh mau lại đây đi."
Người đàn ông cúi xuống gần thằng bé, tai nghe giọng nói thầm thì của nó.
"Thầy giáo thơm lắm á, giống như mùi hoa nhài tây vậy."
Khương Vong mặt không cảm xúc ấn nhóc xuống giường: "Cấm ngửi lung tung, ngủ mau."
Anh đang dần trở nên nổi tiếng ở thị trấn này.
Theo lẽ thường thì người có nhiều tiền vậy phải dọn đi từ lâu rồi mới đúng.
Hơn một trăm nghìn tệ là đã đủ để mua một căn nhà lớn trên tỉnh, một con xe mới, và còn có thể làm vốn liếng giúp cho thằng bé được học tại một ngôi trường danh giá nữa.
Vài người thân quen với Khương Vong cũng từng hỏi, sao không đem thằng bé đi mà nở mày nở mặt với thiên hạ.
Người đàn ông vuốt cọng cỏ dại, không đáp.
Cùng lúc đó, bên dịch vụ chuyển phát nhanh Tốc Phong đã nhanh chóng cắm rễ trong thành phố, hai chi nhánh khác nhau ở thành Bắc và thành Nam cũng vừa khai trương, không nói đến việc có hồ sơ theo dõi quá trình, đồ vật quý giá bị hư hỏng hoặc làm mất sẽ phải bồi thường gấp ba lần, thế mà âm thầm chẳng một tiếng động thay đổi thói quen sinh hoạt của người dân trong thành phố.
Muốn không biết cũng khó, vì trang web đã được định rõ từ khi các tấm áp phích được dán khắp mọi nơi rồi, còn cố ý sơn hẳn một đường vành đai xe buýt mới để quảng bá nữa.
"Thành phố một ngày, cả nước một tuần!"
"Giá khởi điểm cực thấp, chỉ với sáu tệ, tốc độ vận chuyển nhanh không tưởng!"
"Vẫn còn dùng cái loại thư lông gà(*) kia sao? Hãy THỜI THƯỢNG lên!"
(*)Thư với một sợi lông vũ được đính kèm như một dấu hiệu khẩn cấp.
Vì thế Khương Vong đành mua một con xe Xiali đã sang tay hai đời chủ, chở bọn lính mới đi quanh thành phố cả ngày, có khi trời chưa sáng đã phải ra ngoài giải quyết chuyện buôn bán, chỉ có thể để lại chút tiền cho thằng nhỏ tự mua bữa sáng và bữa tối.
Nhưng dù bận đến mấy, anh vẫn luôn nhớ thỉnh thoảng về kèm nhóc học bài.
Bành Tinh Vọng tỏ ra rất hài lòng: "Đại ca không quên em, anh đúng là người tốt."
Khương Vong muốn lấy tay giật cái thói sử dụng từ ngữ trên miệng nó xuống hết sức.
Bước đầu tiên là thiết lập quy trình vận hành cho mạng lưới chuyển phát nhanh, để việc phân công quản lý không bị loạn, sau đó sử dụng quy trình này để bước lên một nền tảng cao hơn.
Tổng công ty cũng không ngờ rằng thành phố trông có vẻ nhỏ bé này lại nhiều đơn đặt hàng đến vậy, nên cũng bắt đầu xem xét mở rộng thêm một vài chi nhánh ở các thành phố lân cận.
Khương Vong do dự lo lắng xem có nên để hai sự tương đồng cùng tồn tại không, lái xe đưa đại diện Lưu tìm thêm vài chỗ để nghiên cứu địa hình, cân nhắc xem mặt hàng nông sản tươi sống có cơ hội quay lại lưu thông trong tỉnh hay không.
Đi vòng quanh khu vực đã chuyển thành ra ngoại thành khảo sát, cũng vô tình làm thời gian về nhà ngày càng muộn hơn.
Trên đường lái xe về, cơn mưa to tầm tã đổ ập xuống nền đất.
Đầu tiên tiếng nó phát ra giống như xe tải chở đầy đá, từng hạt mưa rơi lộp độp trên nóc xe, ngay sau đó sấm sét ầm ầm xiên ngang bầu trời, màn đêm u ám cũng bị nó xé rách trong chớp mắt.
Tay lái Khương Vong rất chắc, mày nhíu lại chẳng nói câu nào.
Đại diện Lưu đã làm quen với anh mấy ngày nay, tuy trong lòng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tính của người anh em này rất cứng rắn, cẩn trọng, vui giận không thể hiện ra mặt, nhìn sơ thì ai cũng cười nói vui vẻ, thực chất lại chẳng hề thân thiết với ai.
Sao mới đây mà tâm trạng lại tệ đi rồi?
Lúc đại diện Lưu còn đang suy nghĩ, Khương Vong đã dùng một tay chống đầu, thở dài.
"Toi rồi." Anh lẩm bẩm: "Trong nhà có con nít, chắc chắn ra ngoài không mang ô theo."
Trong nhà có dù hay không mới là vấn đề, bị mưa xối ướt như gà rớt nồi canh, đến lúc về mà không được lau khô sẽ phát sốt cả đêm mất.
Rạng sáng năm giờ hôm nay Khương Vong đã dậy đi làm, ba cục pin dự phòng trong túi đều dùng hết sạch trơn, muốn khởi động điện thoại cũng hết cách.
Anh cầu nguyện trong lòng hai câu, đèn đỏ vừa chuyển xanh là nhanh chóng đánh tay lái, ưu tiên tiễn đối tác làm ăn về khách sạn trước, rồi mới vòng lại nhấn ga chạy về nhà.
Ánh đèn xe xuyên thấu ánh hoàng hôn, nhìn như chỉ mình anh đạp tuyết xông ra từ trong thiên binh vạn mã, những giọt mưa xối xả cũng bị chiếu đến bốc hơi nghi ngút.
Nhìn qua thì rất giống một người đàn ông thành thục sống buông thả, nhưng thật ra đã đói đến mức dạ dày nhói cả lên rồi, nào dám tự mãn nữa.
Trưa nay lại còn dẫn đám nhóc kia đi nhậu nhẹt rượu chè cơ đấy, nhậu cái đéo ấy mà nhậu.
Khương Vong dừng xe đội mưa chạy về khu chung cư, đến gần mới liếc mắt nhìn lên trên.
Thôi xong, đèn tắt.
Cầu trời là nhóc kia biết đường đi mượn dù của giáo viên, hôm qua lắp bình nóng lạnh xong rồi, chỉ cần tắm rửa sấy tóc kịp thời là ổn.
Bước nhanh lên lầu ba, mở cửa ra lại thấy trong nhà trống huơ trống hoác.
Kỳ lạ ở chỗ các cửa sổ đều được đóng kín, quần áo ngoài ban công cũng đã lấy vào gấp gọn.
Khương Vong đứng trong phòng khách đen như mực quay đầu nhìn quanh, nghĩ chắc thằng nhóc sẽ không mặt dày đến nỗi chạy qua chỗ thầy ấy đâu nhỉ.
Thị lực anh rất tốt, trong đêm mưa duỗi tay không thấy năm ngón này vẫn mờ mờ thấy được có tờ giấy gấp đôi rơi từ trên cửa xuống.
Khương Vong bật đèn, đi qua nhặt lên, nhìn hàng chữ như gà bới được viết trên tờ giấy.
Đại ca, wo đã đi đến phòng 501 của thầy Jia(*).
(*)Raw: 大哥,wo去501禾子老师Jia了。
Tạm dịch: Đại ca, em đã đi đến phòng 501 của thầy Quý.
Phần trên và phần dưới của chữ "Quý" viết xa nhau quá, anh phải nhìn đến hai lần mới miễn cưỡng nhận ra.
Người đàn ông tìm khăn lông vội vàng lau mặt, đóng cửa kỹ càng rồi đi lên đón phiên bản nhỏ của mình về nhà.
Nhưng lúc lên trên, trong lòng có hơi nơm nớp.
Tính chất tương đương với việc đi thăm thầy giáo vào buổi tối kia mà, ngại thật.
Anh đứng trước cửa phòng 501 đợi một lát, trước tiên kéo cổ áo lên ngửi mùi thuốc mùi rượu, xong lại xoa đốt ngón tay hai lần cho tan bớt mùi khói, rồi dùng tay chải chuốt lại đầu tóc để nhìn nghiêm chỉnh một tí.
Cẩn thận y như mỗi lần bước vào phòng giáo viên khi còn nhỏ vậy.
Gõ nhẹ cửa hai cái, không bao lâu đã có âm thanh truyền tới.
"Ai đó?"
"Khương Vong, anh trai Bành Tinh Vọng." Người đàn ông mím môi: "Làm phiền thầy rồi, tôi tới đón nó về."
Cửa mau chóng mở ra, đập vào mắt là vách tường màu vàng nhạt và mái tóc ướt sũng của Quý Lâm Thu.
Thầy Quý vừa mới tắm nước ấm, mái tóc đen vốn thường vén sau tai giờ lại thả lòa xòa nơi thái dương, cơ thể tỏa ra hơi ấm trong ánh đèn vàng như mặt trời đang lặn.
Ngoài hiên nhà mưa lạnh đổ như thác, bên kia cánh cửa lại khô ráo ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn đi vào.
Quý Lâm Thu lau sơ mái tóc ướt rồi mời: "Vào đi, anh Khương cũng vất vả rồi."
Người thanh niên mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt, vai áo bị mấy giọt nước trên tóc nhỏ xuống làm màu hơi sẫm lại, trông mềm mại khôn tả.
Đột nhiên Khương Vong hơi muốn lùi bước
Có lẽ bởi vì anh không dám tiến vào không gian riêng tư ấm áp của người khác, huống chi nhiều năm qua trong thâm tâm anh vẫn luôn kính trọng người thầy tốt ấy.
Cũng có thể là do anh chưa từng được thấy thầy ấy trong trạng thái thả lỏng như thế này.
Hoặc chỉ do, đó là Quý Lâm Thu.
Trẻ con luôn có vài phần thần thánh hoá đối với giáo viên mà.
Tay viết lên bảng đen khung sắt, biểu cảm luôn nghiêm túc thản nhiên, vạt áo thẳng thớm sạch sẽ chẳng bao giờ có nếp gấp.
Tóm lại không phải tình trạng ẩm ướt như hiện tại, là dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết của một cậu thanh niên tuổi còn trẻ.
Giờ phút này, anh dùng đôi mắt của tuổi 27 quan sát một Quý Lâm Thu của tuổi 26, ánh sáng từ con ngươi đen láy dao động rồi dần trùng khớp lên hình ảnh trong trí nhớ.
Quý Lâm Thu không chú ý tới tầm mắt đánh giá của đối phương, thở dài một tiếng rồi nhìn xuống: "Giày anh ướt hết kìa, mắc mưa sao?"
Khương Vong ngẩn ngơ, gật đầu nói: "Ừm, tôi không vào đâu, tránh cho thảm nhà thầy bị ướt. Chắc Bành Tinh Vọng vẫn ổn chứ?"
"Bài tập về nhà của em ấy còn chút nữa là làm xong rồi, hay vầy đi, anh cứ cởi giày với tất ra trước đã." Quý Lâm Thu chỉ giá giày ở cửa: "Vào nhà ngồi nhé, để tôi pha cho anh một ly trà nóng."
Tự dưng Khương Vong thấy mặt mình hơi nóng.
Rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao thằng bé kia lại bám người ta đến thế rồi, là do sự sảng khoái đã lâu không gặp này đây.
Người đàn ông cẩn thận cởi giày và đôi tất ướt sũng ra, đi vào căn phòng xa lạ như một đứa trẻ con muốn đi thám hiểm.
Chiếc thảm nhung màu nâu sẫm cho cảm giác thật mềm mại khi dẫm lên, bàn chân đau nhức dễ dàng ngập trong thảm, chỉ mới bước vài bước mà cơn đau đã thuyên giảm phần nào.
Anh tự nói với bản thân là không được ngó nghiêng lung tung, nhưng lúc giương mắt nhìn lên thì lại thấy một cái ly rượu có hình đầu ngựa
Kết cấu khung nhìn rất chân thật, không giống loại hàng giả làm bằng plastic chút nào.
Không ngờ phòng khách nhỏ vậy mà lại có phong cách rất độc đáo.
Trong phòng không có TV, bàn trà nhỏ bằng gỗ tùng được đặt ở chính giữa tấm thảm màu trắng, gối đầu được xếp tản ra ở khắp các góc, dùng để ngồi cũng được mà dựa cũng được.
Lon bia ép nửa còn lại của quyển "Mười ngày"(*) chưa đọc xong xuống, một chiếc lá phong đỏ được ghim vào trang tiêu đề.
(*)Mười ngày (Decameron) là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Ý Giovanni Boccaccio.
Trong chiếc ly đầu ngựa đặt một đôi nhẫn, Khương Vong ngại ngùng nhìn kỹ.
Bước thêm hai bước, anh trông thấy một cây đàn tam(*) có họa tiết da rắn treo ở góc tường.
(*)
Hoạ tiết rắn màu trắng xanh, tuy nhìn có chút cổ kính nhưng lại rất đẹp mắt.
"Cái này là lúc đi dạy học sinh tặng cho." Quý Lâm Thu bưng trà nóng tới, chiếc ly thủy tinh đựng nước trà đã cũ lắm: "Tôi cật lực học bốn tháng nay, cũng chỉ mới đàn được nửa đoạn đầu của 'Phong vũ thiết mã'(*) thôi."
(*)风雨铁马 được sáng tác bởi Bạch Phượng Nham (白凤岩).
"Vậy là giỏi quá rồi." Cả người Khương Vong đều rất mất tự nhiên, không dám tùy tiện dựa vào tường, nhưng lúc nhận lấy vẫn nhớ nói cảm ơn: "Mắt thẩm mỹ của thầy tốt thật đó."
Bỗng anh nhớ ra tại sao mình lại tới đây, thế nên cúi đầu giải thích nguyên do.
"Hai ngày nay tôi phải đi làm ăn, mới từ thành Đông ở ngoại ô về, chưa kịp đón Tinh Vọng, ngại quá."
"Em ấy lanh lợi lắm." Quý Lâm Thu cười, ý bảo Khương Vong cứ ngồi một lát: "Lúc chiều nhìn thấy trời nhiều mây, chưa có một hạt mưa nào đã chạy đến hỏi tôi có thể về cùng nếu trời mưa không, vì anh nó mang ô đi rồi."
Khương Vong ho mạnh một cái, nhìn vào quyển tiểu thuyết trên bàn trà, nói lảng sang chuyện khác.
"Sách này đọc hay không thầy? Về tôi cũng mua một cuốn."
Từ sau khi tốt nghiệp cấp Hai anh đã không còn đọc sách nữa, tuy vậy vẫn muốn tỏ ra giống một người có nghề nghiệp có học thức trước mặt thầy ấy.
Nhưng giả vờ thì cũng chỉ là giả vờ thôi.
Quý Lâm Thu cười cười: "Đừng đọc, nội dung không đứng đắn gì đâu."
Khương Vong nhủ thầm, bộ nhìn anh giống người ngây thơ lắm sao, lông mày nhướn lên tỏ vẻ hứng thú, bỗng nghĩ tới cái gì đó, thử hỏi một câu thăm dò.
"Nhà thầy Quý sạch sẽ ấm áp quá, hẳn là do bạn gái thầy dọn dẹp nhỉ?"
Quý Lâm Thu lắc đầu, vào nhà gọi Bành Tinh Vọng ra.
Khương Vong buông ly trà đứng dậy theo, phát hiện thằng nhỏ đã ngủ gật trên bàn rồi.
Người đàn ông tay chân nhẹ nhàng bế ngang bản thể nhỏ tuổi của mình lên, đứa nhỏ ngủ đến mức mũi thổi bong bóng mà tay vẫn còn cầm bút.
Quý Lâm Thu giúp dọn hết sách bài tập vào cặp, cầm chìa khoá theo cùng xuống lầu ba.
Khương Vong đặt đứa nhỏ lên giường đắp chăn đàng hoàng, rồi ra cửa nói lời cảm ơn với Quý Lâm Thu.
"Thầy Quý," Anh cười xin lỗi: "Hôm nào tôi mời thầy bữa cơm, thật sự rất cảm ơn thầy."
"Việc nhỏ mà, nếu sau này có nhiều chuyện phải lo quá mà chưa xong có thể đưa Tinh Vọng qua chỗ tôi, em ấy ngoan lắm."
Tim Khương Vong hẫng mất một nhịp, anh chưa quen với việc bị gọi bằng cái tên hồi bé ngay trước mặt cho lắm.
"Vâng." Anh đáp một tiếng, rồi vươn tay phất ngọn tóc của Quý Lâm Thu: "Thầy cẩn thận, có bụi tường."
Quý Lâm Thu tránh tiếp xúc thân thể theo phản xạ, rồi vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Khương Vong cũng không nghĩ nhiều, đóng cửa thật kỹ rồi quay vào đổi áo ngủ cho Bành Tinh Vọng.
Thằng bé đã ngồi thẳng dậy từ nãy giờ, mặt mày có tinh thần lắm.
"Nhóc tỉnh rồi à?"
"Vừa nằm xuống giường là tỉnh!" Bành Tinh Vọng giơ tay nói: "Thầy cho em ăn bánh chiên trứng này, còn được uống sữa chua nữa cơ!"
"...Biết rồi."
"Đại ca, anh ăn cơm chưa, dính mưa thì nhớ phải sấy khô tóc đấy!"
"Biết rồi."
Khương Vong giúp nó thay áo ngủ xong, lại sờ tóc thằng nhỏ, xác nhận đã khô thì nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ngủ đi, mai dậy sớm."
Nhóc con nằm xuống gối, còn ôm thêm một cái vào lòng, để mặc anh giúp nó chỉnh chăn.
"Đại ca, anh lại gần đây chút, em nói nhỏ cho anh nghe một bí mật."
Khương Vong liếc mắt nhìn nó: "Nhóc có chịu ngủ không."
"Anh mau lại đây đi."
Người đàn ông cúi xuống gần thằng bé, tai nghe giọng nói thầm thì của nó.
"Thầy giáo thơm lắm á, giống như mùi hoa nhài tây vậy."
Khương Vong mặt không cảm xúc ấn nhóc xuống giường: "Cấm ngửi lung tung, ngủ mau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất