Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 18:
Khang Trí Viễn "Ừm" một tiếng rồi cầm đồ vào bếp.
Cậu bé thấy Nguyễn Tinh Hà phía sau anh mình theo vào nhà, vẻ mặt nghi hoặc.
Lông mày của cậu bé có phần giống với Khang Chí Viễn, nhưng nét mặt mềm mại, trông chân thật và dễ thương hơn chứ không góc cạnh và khí thế bừng bừng như Khang Chí Viễn.
Nguyễn Tinh Hà mỉm cười với cậu bé, nói: "Tiểu Tân phải không? Chắc là em đói rồi, chị sẽ nấu cơm ngay, lát nữa chúng ta ăn cơm."
Vẻ mặt cậu nhóc càng thêm bối rối, cậu chưa bao giờ nhìn thấy chị gái trước mặt, sao anh trai cậu lại đưa cô đến nhà, còn nấu ăn cho bọn họ nữa chứ?
Nguyễn Tinh Hà cố ý không giải thích, để cậu hiểu lầm mối quan hệ của cô và Khang Trí Viễn, tốt nhất nên coi cô như chị dâu, he he he.
Cô cũng bước vào bếp, rửa tay và xứ lí chỗ thức ăn vừa mua.
Khang Trí Viễn hỏi: “Tôi có thể giúp gì được không?”
"Không cần đâu, đợi chút rồi ăn."
Ở kiếp trước, trạch nữ Nguyễn Tinh Hà thích nhất hai việc là đọc sách và nấu ăn. Cô 35 tuổi, thân hình to lớn, vòng eo tròn trịa, điều này liên quan nhiều đến niềm yêu thích ẩm thực và khả năng nấu nướng của cô.
Vì thế cô rất tự tin vào tài nấu nướng của mình.
Khang Trí Viễn thấy cô nói chắc nịch, liền im lặng đi ra khỏi bếp, trở về phòng, nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi lái xe một ngày, anh thực sự rất mệt mỏi.
Khang Chí Tân đi vào phòng, thấp giọng hỏi: "Anh, chị gái kia là ai vậy? Tại sao lại nấu ăn ở nhà chúng ta?"
"Cô ấy không có nơi nào để đi, sẽ ở nhờ nhà chúng ta vài ngày tới.”
Khang Trí Viễn nhớ tới Nguyễn Tinh Hà muốn ở đây mấy ngày, vội vàng ngồi dậy, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
"Tiểu Tân, từ nay về sau chúng ta sẽ ở cùng một phòng, phòng của em sẽ nhường cho cô ấy ở."
Khang Chí Viễn trước đó đã nhường căn phòng tốt hơn cho em trai mình, phòng của Khang Chí Tân hướng về phía nam và có nhiều ánh nắng, Khang Chí Viễn ở trong phòng hướng về phía Bắc, mát mẻ hơn.
Cậu bé thấy Nguyễn Tinh Hà phía sau anh mình theo vào nhà, vẻ mặt nghi hoặc.
Lông mày của cậu bé có phần giống với Khang Chí Viễn, nhưng nét mặt mềm mại, trông chân thật và dễ thương hơn chứ không góc cạnh và khí thế bừng bừng như Khang Chí Viễn.
Nguyễn Tinh Hà mỉm cười với cậu bé, nói: "Tiểu Tân phải không? Chắc là em đói rồi, chị sẽ nấu cơm ngay, lát nữa chúng ta ăn cơm."
Vẻ mặt cậu nhóc càng thêm bối rối, cậu chưa bao giờ nhìn thấy chị gái trước mặt, sao anh trai cậu lại đưa cô đến nhà, còn nấu ăn cho bọn họ nữa chứ?
Nguyễn Tinh Hà cố ý không giải thích, để cậu hiểu lầm mối quan hệ của cô và Khang Trí Viễn, tốt nhất nên coi cô như chị dâu, he he he.
Cô cũng bước vào bếp, rửa tay và xứ lí chỗ thức ăn vừa mua.
Khang Trí Viễn hỏi: “Tôi có thể giúp gì được không?”
"Không cần đâu, đợi chút rồi ăn."
Ở kiếp trước, trạch nữ Nguyễn Tinh Hà thích nhất hai việc là đọc sách và nấu ăn. Cô 35 tuổi, thân hình to lớn, vòng eo tròn trịa, điều này liên quan nhiều đến niềm yêu thích ẩm thực và khả năng nấu nướng của cô.
Vì thế cô rất tự tin vào tài nấu nướng của mình.
Khang Trí Viễn thấy cô nói chắc nịch, liền im lặng đi ra khỏi bếp, trở về phòng, nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi lái xe một ngày, anh thực sự rất mệt mỏi.
Khang Chí Tân đi vào phòng, thấp giọng hỏi: "Anh, chị gái kia là ai vậy? Tại sao lại nấu ăn ở nhà chúng ta?"
"Cô ấy không có nơi nào để đi, sẽ ở nhờ nhà chúng ta vài ngày tới.”
Khang Trí Viễn nhớ tới Nguyễn Tinh Hà muốn ở đây mấy ngày, vội vàng ngồi dậy, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
"Tiểu Tân, từ nay về sau chúng ta sẽ ở cùng một phòng, phòng của em sẽ nhường cho cô ấy ở."
Khang Chí Viễn trước đó đã nhường căn phòng tốt hơn cho em trai mình, phòng của Khang Chí Tân hướng về phía nam và có nhiều ánh nắng, Khang Chí Viễn ở trong phòng hướng về phía Bắc, mát mẻ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất