Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 22:
Cô đột nhiên nhớ ra mình không có quần áo để thay, trên người cô chẳng có gì ngoài chiếc quần đen và áo hoa.
Nhưng mà Nguyễn Tinh Hà cũng không để trong lòng, đây có khi lại là cơ hội để cô tiếp cận Khang Chí Viễn.
"Chuyện là... Em có thể tắm rửa một lát được không?"
Nguyễn Tinh Hà ôn nhu mỉm cười nhìn Khang Trí Viễn.
Mắt Nguyễn Tinh Hà đặc biệt đẹp, mang theo khí chất dịu dàng, đôi mắt lặng lẽ nhìn anh sâu như vực.
Khang Chí Viễn gật đầu nhìn về hướng khác: “Được, để tôi giúp cô đun nước.”
Tinh Hà mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong phòng tắm không có sữa tắm hay dầu gội giống thời hiện đại, chỉ có xà phòng giặt quần áo và một miếng xà bông thơm, còn có bàn chải đánh răng và khăn tắm mới mà Khang Chí Viễn chuẩn bị cho cô.
Tắm rửa thoải mái xong, cơn mệt mỏi ập đến, lúc này Nguyễn Tinh Hà chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Khang đại ca, Khang đại ca!”
Nguyễn Tinh Hà ở trong phòng tắm gọi Khang Chí Viễn, cô đã sớm nghĩ được biện pháp rồi.
“Tôi ở đây, có chuyện gì vậy?”
“À, quần áo của em bẩn rồi, em vừa mới giặt. Anh có thể cho em mượn quần áo mặc tạm được không? Ngày mai quần áo của em khô rồi sẽ trả lại anh.”
Mặc quần áo của anh thì anh chính là người của cô rồi, đừng hòng mà chạy trốn, hehehe.
Một lát sau, Khang Chí Viễn đi tới gõ cửa phòng tắm, Nguyễn Tinh Hà mở hé cửa ra, cầm lấy quần áo Khang Chí Viễn đưa cho.
Là một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần đen.
Khang Chí viễn so với cô to lớn hơn rất nhiều, chiếc áo sơ mi trắng của anh cô có thể mặc thành váy, quần thì vừa to vừa dài, cô căn bản không mặc vào được.
Không có áo ngực, cô chỉ có thể để không, may mắn cơ thể này được nuôi dưỡng tốt, dù không có áo ngực thì cũng không bị xệ xuống.
Khi Nguyễn Tinh Hà bước ra khỏi phòng tắm, Khang Chí Tân đã làm xong bài tập, đang ngồi đọc sách, Khang Chí Viễn đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
Hai người quay đầu qua nhìn cô, đồng thời sửng sốt.
Nhưng mà Nguyễn Tinh Hà cũng không để trong lòng, đây có khi lại là cơ hội để cô tiếp cận Khang Chí Viễn.
"Chuyện là... Em có thể tắm rửa một lát được không?"
Nguyễn Tinh Hà ôn nhu mỉm cười nhìn Khang Trí Viễn.
Mắt Nguyễn Tinh Hà đặc biệt đẹp, mang theo khí chất dịu dàng, đôi mắt lặng lẽ nhìn anh sâu như vực.
Khang Chí Viễn gật đầu nhìn về hướng khác: “Được, để tôi giúp cô đun nước.”
Tinh Hà mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong phòng tắm không có sữa tắm hay dầu gội giống thời hiện đại, chỉ có xà phòng giặt quần áo và một miếng xà bông thơm, còn có bàn chải đánh răng và khăn tắm mới mà Khang Chí Viễn chuẩn bị cho cô.
Tắm rửa thoải mái xong, cơn mệt mỏi ập đến, lúc này Nguyễn Tinh Hà chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Khang đại ca, Khang đại ca!”
Nguyễn Tinh Hà ở trong phòng tắm gọi Khang Chí Viễn, cô đã sớm nghĩ được biện pháp rồi.
“Tôi ở đây, có chuyện gì vậy?”
“À, quần áo của em bẩn rồi, em vừa mới giặt. Anh có thể cho em mượn quần áo mặc tạm được không? Ngày mai quần áo của em khô rồi sẽ trả lại anh.”
Mặc quần áo của anh thì anh chính là người của cô rồi, đừng hòng mà chạy trốn, hehehe.
Một lát sau, Khang Chí Viễn đi tới gõ cửa phòng tắm, Nguyễn Tinh Hà mở hé cửa ra, cầm lấy quần áo Khang Chí Viễn đưa cho.
Là một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần đen.
Khang Chí viễn so với cô to lớn hơn rất nhiều, chiếc áo sơ mi trắng của anh cô có thể mặc thành váy, quần thì vừa to vừa dài, cô căn bản không mặc vào được.
Không có áo ngực, cô chỉ có thể để không, may mắn cơ thể này được nuôi dưỡng tốt, dù không có áo ngực thì cũng không bị xệ xuống.
Khi Nguyễn Tinh Hà bước ra khỏi phòng tắm, Khang Chí Tân đã làm xong bài tập, đang ngồi đọc sách, Khang Chí Viễn đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
Hai người quay đầu qua nhìn cô, đồng thời sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất