Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 47:
Hôm đó, cô đang vui vẻ giúp một ông chú làm việc trong thành phố viết thư gửi vợ ở nhà.
Chú ấy ngại ngùng không biết viết gì, cô giúp thêm mắm thêm muối tăng thêm vài câu “Anh rất nhớ em, rất nhanh thôi anh được trở về rồi. Em cũng phải nhớ anh đấy.” tóm lại buồn nôn đến mức không chịu được.
Ông chú đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng cũng không có ý để cô xoá đi.
Cô vừa viết xong bức thư, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: “Tinh Hà, Nguyễn Tinh Hà, đúng là em rồi, sao em lại đến thành phố Nam Hoài.”
Nguyễn Tinh Hà ngước mắt lên nhìn, thấy một người đàn ông cao gầy đứng trước mặt mình. Anh ta nhìn khoảng chừng 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, cũng là một thanh niên tuấn tú nhưng không thể so được với Khang Chí Viễn.
“Tinh Hà, em vẫn trách anh à?” Lạc Hàn Băng nắm lấy cổ tay cô không chịu buông ra. “Anh không nỡ làm hai chú thím đau lòng nên mới đồng ý ở bên Văn Nhã Như. Em biết mà, anh đối với em là thật lòng.”
Ký ức của nguyên chủ Nguyễn Tinh Hà bắt đầu hiện lên, hoá ra người này là vị hôn phu cũ của cô - Lạc Hàn Băng.
Trước kia, nguyên chủ từng rất si mê Lạc Hàn Băng, sau khi vị hôn phu bị thiên kim thật cướp đi, cô ấy mới tức giận rồi bỏ nhà đi.
Trong sách viết, Lạc Hàn Băng xuất thân tốt, sinh ra trong gia đình quân nhân, bản thân cũng không chịu thua kém người khác, sau nhiều lần thăng quan tiến chức thì trở thành thủ trưởng. Nữ chính Văn Nhã Như cùng hắn cầm sắt hoà minh, cử án tề mi, hạnh phúc đến già.
* Cầm sắt hoà minh: Quan hệ vợ chồng hoà hợp, ví như quan hệ chung hợp giữa hai loại đàn (đàn cầm và đàn sắt) trong một thú vui.
* Cử án tề mi: Chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.
Sau khi cô bị bán ra nước ngoài, Khang Chí Viễn từng đi tìm Lạc Hàn Băng, nhờ hắn thông qua chiến hữu ở hải ngoại giúp tìm kiếm Nguyễn Tinh Hà, nhưng hắn chỉ nói một câu: “Chuyện là do cô ta tự chuốc lấy, tôi không muốn xen vào.”
Chú ấy ngại ngùng không biết viết gì, cô giúp thêm mắm thêm muối tăng thêm vài câu “Anh rất nhớ em, rất nhanh thôi anh được trở về rồi. Em cũng phải nhớ anh đấy.” tóm lại buồn nôn đến mức không chịu được.
Ông chú đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng cũng không có ý để cô xoá đi.
Cô vừa viết xong bức thư, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: “Tinh Hà, Nguyễn Tinh Hà, đúng là em rồi, sao em lại đến thành phố Nam Hoài.”
Nguyễn Tinh Hà ngước mắt lên nhìn, thấy một người đàn ông cao gầy đứng trước mặt mình. Anh ta nhìn khoảng chừng 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, cũng là một thanh niên tuấn tú nhưng không thể so được với Khang Chí Viễn.
“Tinh Hà, em vẫn trách anh à?” Lạc Hàn Băng nắm lấy cổ tay cô không chịu buông ra. “Anh không nỡ làm hai chú thím đau lòng nên mới đồng ý ở bên Văn Nhã Như. Em biết mà, anh đối với em là thật lòng.”
Ký ức của nguyên chủ Nguyễn Tinh Hà bắt đầu hiện lên, hoá ra người này là vị hôn phu cũ của cô - Lạc Hàn Băng.
Trước kia, nguyên chủ từng rất si mê Lạc Hàn Băng, sau khi vị hôn phu bị thiên kim thật cướp đi, cô ấy mới tức giận rồi bỏ nhà đi.
Trong sách viết, Lạc Hàn Băng xuất thân tốt, sinh ra trong gia đình quân nhân, bản thân cũng không chịu thua kém người khác, sau nhiều lần thăng quan tiến chức thì trở thành thủ trưởng. Nữ chính Văn Nhã Như cùng hắn cầm sắt hoà minh, cử án tề mi, hạnh phúc đến già.
* Cầm sắt hoà minh: Quan hệ vợ chồng hoà hợp, ví như quan hệ chung hợp giữa hai loại đàn (đàn cầm và đàn sắt) trong một thú vui.
* Cử án tề mi: Chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.
Sau khi cô bị bán ra nước ngoài, Khang Chí Viễn từng đi tìm Lạc Hàn Băng, nhờ hắn thông qua chiến hữu ở hải ngoại giúp tìm kiếm Nguyễn Tinh Hà, nhưng hắn chỉ nói một câu: “Chuyện là do cô ta tự chuốc lấy, tôi không muốn xen vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất