Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 7:
Giọng nói trong trẻo, trầm ấm, dịu dàng và rất dễ nghe.
Nguyễn Tinh Hà đột nhiên mở to mắt ra, ngơ ngác nhìn hắn.
Đây là người chồng mê mẩn cô nhưng cuối cùng vẫn bị cô bỏ rơi, là Khang Chí Viễn sao?
Người đàn ông cao to, vai rộng, chân dài, eo thon, một người hoàn mỹ như vậy mà lại cưới cô?
Nguyên chủ thế mà còn muốn vứt bỏ hắn chạy trốn?
Chẳng lẽ nguyên chủ bị mù?
Ngược lại, có một số tác giả trời sinh đã có tấm lòng của mẹ kế, trừ phi hành hạ người ta đến chết, còn không liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô chăm chú nhìn Khang Chí Viễn, đôi mắt sáng rực, dần dần sự kinh ngạc trong mắt hoàn về hiện thực.
Cô xúc động đến mức muốn khóc.
“Cảm ơn anh!”
Tất nhiên là cô muốn khóc, muốn khóc thật to.
Ngồi ở ghế phụ, người đàn ông ném chiếc khăn tắm tới: “Cô mau lau đi, đừng để bị cảm. Đây là khăn mới mua, tôi chưa dùng qua đâu.”
Khang Chí Viễn biết con gái thích sạch sẽ, anh liền đưa cho cô khăn tắm mới, không dám đưa khăn của mình cho cô.
Quả là một người đàn ông cẩn thận, ân cần và dịu dàng.
Nguyên chủ sao có thể đối xử với hắn như vậy chứ?
Nghĩ đến nội dung cuốn sách mình đã đọc, Nguyễn Tinh Hà chợt thấy đồng tình, cảm thấy buồn cho anh.
Cô ngơ ngác nhìn anh, run rẩy lau tóc bằng khăn.
Người đàn ông bối rối: “Cô biết tôi à?”
“Không.” Cô vội vàng quay đầu lại lắc đầu.
Anh ta cảm thấy hơi buồn cười: “Vậy sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Nguyễn Tinh Hà không biết trả lời thế nào.
Ở ngoài đời, Nguyễn Tinh Hà là người đơn giản, thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, chỉ quan tâm nghiên cứu y học nên chưa từng có bạn trai, người khác cũng nói cô nhàm chán.
Phải nói gì với một người đàn ông đây?
Cô mở miệng, dứt khoát nói thật: “Anh thật đẹp trai!”
Khang Trí Viễn khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn cô.
Một lúc sau, anh mới cười rạng rỡ: "Thật sao? Nếu đẹp thì nhìn nhiều một chút."
Nguyễn Tinh Hà cảm thấy nụ cười này đã xua tan cả bầu trời u ám.
Một người tính cách vừa tốt lại có ngoại hình đẹp, tìm đâu ra một người đàn ông như thế này nữa?
Đột nhiên, cô cảm thấy xuyên vào cuốn sách này và trở thành nguyên chủ cũng là một điều tốt.
Cô phải tận dụng tốt tầm nhìn xa của mình, ôm thật chặt đùi của anh để không bỏ lỡ người đàn ông tốt này.
Nguyễn Tinh Hà đột nhiên mở to mắt ra, ngơ ngác nhìn hắn.
Đây là người chồng mê mẩn cô nhưng cuối cùng vẫn bị cô bỏ rơi, là Khang Chí Viễn sao?
Người đàn ông cao to, vai rộng, chân dài, eo thon, một người hoàn mỹ như vậy mà lại cưới cô?
Nguyên chủ thế mà còn muốn vứt bỏ hắn chạy trốn?
Chẳng lẽ nguyên chủ bị mù?
Ngược lại, có một số tác giả trời sinh đã có tấm lòng của mẹ kế, trừ phi hành hạ người ta đến chết, còn không liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô chăm chú nhìn Khang Chí Viễn, đôi mắt sáng rực, dần dần sự kinh ngạc trong mắt hoàn về hiện thực.
Cô xúc động đến mức muốn khóc.
“Cảm ơn anh!”
Tất nhiên là cô muốn khóc, muốn khóc thật to.
Ngồi ở ghế phụ, người đàn ông ném chiếc khăn tắm tới: “Cô mau lau đi, đừng để bị cảm. Đây là khăn mới mua, tôi chưa dùng qua đâu.”
Khang Chí Viễn biết con gái thích sạch sẽ, anh liền đưa cho cô khăn tắm mới, không dám đưa khăn của mình cho cô.
Quả là một người đàn ông cẩn thận, ân cần và dịu dàng.
Nguyên chủ sao có thể đối xử với hắn như vậy chứ?
Nghĩ đến nội dung cuốn sách mình đã đọc, Nguyễn Tinh Hà chợt thấy đồng tình, cảm thấy buồn cho anh.
Cô ngơ ngác nhìn anh, run rẩy lau tóc bằng khăn.
Người đàn ông bối rối: “Cô biết tôi à?”
“Không.” Cô vội vàng quay đầu lại lắc đầu.
Anh ta cảm thấy hơi buồn cười: “Vậy sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Nguyễn Tinh Hà không biết trả lời thế nào.
Ở ngoài đời, Nguyễn Tinh Hà là người đơn giản, thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, chỉ quan tâm nghiên cứu y học nên chưa từng có bạn trai, người khác cũng nói cô nhàm chán.
Phải nói gì với một người đàn ông đây?
Cô mở miệng, dứt khoát nói thật: “Anh thật đẹp trai!”
Khang Trí Viễn khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn cô.
Một lúc sau, anh mới cười rạng rỡ: "Thật sao? Nếu đẹp thì nhìn nhiều một chút."
Nguyễn Tinh Hà cảm thấy nụ cười này đã xua tan cả bầu trời u ám.
Một người tính cách vừa tốt lại có ngoại hình đẹp, tìm đâu ra một người đàn ông như thế này nữa?
Đột nhiên, cô cảm thấy xuyên vào cuốn sách này và trở thành nguyên chủ cũng là một điều tốt.
Cô phải tận dụng tốt tầm nhìn xa của mình, ôm thật chặt đùi của anh để không bỏ lỡ người đàn ông tốt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất