Xuyên Về Niên Đại Văn Làm Trung Y Học
Chương 11:
Đây chính là bảo vật trấn viện của viện Nam, biết bao nhiêu người nghe danh mà đến, chuyên tìm ông để khám bệnh.
Nếu không phải hôm nay tình cờ thay ca cho đồng nghiệp trong đơn vị thì ước chừng đám người Sơ Hạ đến cũng không thể hẹn được ông.
Trong giới ai mà không biết Tần Hoài Dân khoa ngoại thần kinh?
Những sinh viên y khoa muốn được thực tập bên cạnh Tần Hoài Dân thì nhiều vô kể.
Việc người khác giành giật nhau đến vỡ đầu, giờ lại rơi vào đầu Sơ Hạ nhưng người trong cuộc lại thật sự vô tư.
Một câu đã từ chối.
“Vẫn là không cần đâu, cảm ơn ý tốt của bác sĩ, tôi xin nhận.” Sơ Hạ mỉm cười mở lời đáp lại một câu.
Cô luôn cảm thấy ở bệnh viện số 2 rất tốt, đột nhiên đến viện Nam không ổn lắm, hơn nữa thầy Chung Hồng Quân vẫn đối xử với cô rất tốt.
Lại bị từ chối, Tần Hoài Dân không hề tức giận, kéo tháo khẩu trang trên mặt xuống, lau một cái, khuôn mặt kia tiến đến trước mặt Sơ Hạ.
“Cô không nhận ra tôi sao?”
Ông, Tần Hoài Dân đấy, người trẻ tuổi này không nhận ra ông sao?
Là cố ý làm ra vẻ hay là thật sự không nhận ra ông?
Sơ Hạ nhìn khuôn mặt trước mắt, cẩn thận hồi tưởng lại một chút trong trí nhớ, xác định là không quen, bèn lắc đầu. Cô thử dò xét, không chắc chắn mở lời hỏi lại một câu: “Tôi nên... Quen biết bác sĩ sao?”
Tần Hoài Dân: Tốt lắm, thẩm định xong, thật sự không quen biết ông!
“Được rồi, cô đừng vội từ chối, cân nhắc thêm đi, biết đâu sau này cô lại thay đổi chủ ý, vẫn có thể đến tìm tôi, tôi tên là Tần Hoài Dân.”
“Vậy, được rồi.” Sơ Hạ cười đáp, mặc dù cô không cho rằng mình sẽ thay đổi quyết định.
Bên cạnh, Lý lão nhị vẫn ngồi thẳng đơ trên ghế, nghe Tiểu Đường và bác sĩ Tần này nói qua nói lại.
Chúng tôi không hiểu, chúng tôi cũng không dám lên tiếng!
Anh ta nghe mãi nghe mãi, nghe hiểu rồi thì ra là bác sĩ muốn Tiểu Đường đến viện Nam làm việc!
Thế này, thế này, viện Nam, không phải là muốn vào là vào được, người ta vừa mở lời đã muốn Tiểu Đường đến, lợi hại thật!
Lý lão nhị thầm kinh ngạc, mấy phút sau cuối cùng cũng đợi được mẹ anh ta, Ngô Huệ Bình nộp phí trở về.
Ngô Huệ Bình đưa lão nhị đi kiểm tra, bèn mở lời bảo Sơ Hạ về trước, bọn họ phải ở lại viện để theo dõi, tối nay không về được.
Không thể để cô gái nhỏ này ở lại bệnh viện ngủ một đêm được.
Bóng đêm đen kịt, ánh đèn vàng nhạt tỏa xuống, Sơ Hạ bước ra khỏi bệnh viện.
Xe dừng ở ven đường trước cổng lớn, bác tài Lý đứng bên xe nhả khói, thấy Sơ Hạ đi ra, ông ta lập tức ném tàn thuốc xuống đất tiện thể giẫm một cái.
“Đồng chí Tiểu Đường, xử lý xong hết rồi chứ?” Bác tài Lý tiện thể mở lời hỏi thăm một câu.
“Vâng, cần phải nhập viện theo dõi, chúng ta về trước thôi.” Sơ Hạ đáp lại một câu.
Hai người nói chuyện đơn giản vài câu, rồi kéo cửa xe ngồi vào.
Đợi xe về đến nhà tập thể, Sơ Hạ xách theo hộp cứu thương của mình xuống xe về nhà thì đã hơn chín giờ tối, chuyện này xảy ra, mất hơn hai tiếng đồng hồ.
“Cạch!” một tiếng, Sơ Hạ xách hộp cứu thương vào nhà thì Đường Quý Phong và Trịnh Tú Nga đang đợi ở phòng khách.
Thấy con gái về, Trịnh Tú Nga lập tức đứng dậy hỏi một câu: “Người không sao chứ?”
“Người không sao, làm thủ tục nhập viện theo dõi hai ngày, không sao là có thể về.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Không phải mẹ nói con, mẹ nghe ba con kể rồi, lần sau gặp phải chuyện như vậy con vẫn đừng xông lên trước nhất, không sao thì còn tốt, lỡ người ta xảy ra chuyện gì, đổ lỗi cho con thì sao?” Trịnh Tú Nga là một người mẹ, điều đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là lập trường của con gái.
Nói như chuyện tối nay, Lý lão nhị xảy ra chuyện giúp đỡ một tay không sai nhưng đưa đến bệnh viện là đã hết tình nghĩa rồi. Con gái xông lên xử lý cho người ta, lỡ Lý lão nhị xảy ra chuyện gì, đổ lên đầu Sơ Hạ thì sao?
Biết người biết mặt không biết lòng, bình thường Ngô Huệ Bình nhìn không tệ nhưng có lúc đừng thử lòng người này. Trước một số lợi ích tuyệt đối, lòng người khó đoán nhất.
Trịnh Tú Nga thà tự mình nghĩ xấu về người khác, cũng không muốn con gái thật sự xảy ra chuyện bị người ta đổ lỗi.
“Mẹ, chuyện này con biết rõ, thật sự không giúp được con chắc chắn sẽ không làm bừa.” Sơ Hạ giọng điệu chắc chắn. Làm một bác sĩ, gặp phải tình huống này không thể ngồi nhìn không quan tâm.
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi ăn cơm đi, con gái đói rồi. Mẹ con để lại cho con món thịt kho tàu con thích nhất, con ăn nhiều vào bổ sung năng lượng. Hôm nay con gái ba làm một việc tốt, làm anh hùng một lần rồi.” Đường Quý Phong thấy không khí không ổn lắm, vội vàng nhảy ra làm người hòa giải.
Bị cắt ngang như vậy, Sơ Hạ thật sự thấy đói.
Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía đồng chí mẹ Trịnh Tú Nga, giọng điệu bớt lạnh lùng đi vài phần, làm nũng nói: “Mẹ, con đói rồi.”
Nếu không phải hôm nay tình cờ thay ca cho đồng nghiệp trong đơn vị thì ước chừng đám người Sơ Hạ đến cũng không thể hẹn được ông.
Trong giới ai mà không biết Tần Hoài Dân khoa ngoại thần kinh?
Những sinh viên y khoa muốn được thực tập bên cạnh Tần Hoài Dân thì nhiều vô kể.
Việc người khác giành giật nhau đến vỡ đầu, giờ lại rơi vào đầu Sơ Hạ nhưng người trong cuộc lại thật sự vô tư.
Một câu đã từ chối.
“Vẫn là không cần đâu, cảm ơn ý tốt của bác sĩ, tôi xin nhận.” Sơ Hạ mỉm cười mở lời đáp lại một câu.
Cô luôn cảm thấy ở bệnh viện số 2 rất tốt, đột nhiên đến viện Nam không ổn lắm, hơn nữa thầy Chung Hồng Quân vẫn đối xử với cô rất tốt.
Lại bị từ chối, Tần Hoài Dân không hề tức giận, kéo tháo khẩu trang trên mặt xuống, lau một cái, khuôn mặt kia tiến đến trước mặt Sơ Hạ.
“Cô không nhận ra tôi sao?”
Ông, Tần Hoài Dân đấy, người trẻ tuổi này không nhận ra ông sao?
Là cố ý làm ra vẻ hay là thật sự không nhận ra ông?
Sơ Hạ nhìn khuôn mặt trước mắt, cẩn thận hồi tưởng lại một chút trong trí nhớ, xác định là không quen, bèn lắc đầu. Cô thử dò xét, không chắc chắn mở lời hỏi lại một câu: “Tôi nên... Quen biết bác sĩ sao?”
Tần Hoài Dân: Tốt lắm, thẩm định xong, thật sự không quen biết ông!
“Được rồi, cô đừng vội từ chối, cân nhắc thêm đi, biết đâu sau này cô lại thay đổi chủ ý, vẫn có thể đến tìm tôi, tôi tên là Tần Hoài Dân.”
“Vậy, được rồi.” Sơ Hạ cười đáp, mặc dù cô không cho rằng mình sẽ thay đổi quyết định.
Bên cạnh, Lý lão nhị vẫn ngồi thẳng đơ trên ghế, nghe Tiểu Đường và bác sĩ Tần này nói qua nói lại.
Chúng tôi không hiểu, chúng tôi cũng không dám lên tiếng!
Anh ta nghe mãi nghe mãi, nghe hiểu rồi thì ra là bác sĩ muốn Tiểu Đường đến viện Nam làm việc!
Thế này, thế này, viện Nam, không phải là muốn vào là vào được, người ta vừa mở lời đã muốn Tiểu Đường đến, lợi hại thật!
Lý lão nhị thầm kinh ngạc, mấy phút sau cuối cùng cũng đợi được mẹ anh ta, Ngô Huệ Bình nộp phí trở về.
Ngô Huệ Bình đưa lão nhị đi kiểm tra, bèn mở lời bảo Sơ Hạ về trước, bọn họ phải ở lại viện để theo dõi, tối nay không về được.
Không thể để cô gái nhỏ này ở lại bệnh viện ngủ một đêm được.
Bóng đêm đen kịt, ánh đèn vàng nhạt tỏa xuống, Sơ Hạ bước ra khỏi bệnh viện.
Xe dừng ở ven đường trước cổng lớn, bác tài Lý đứng bên xe nhả khói, thấy Sơ Hạ đi ra, ông ta lập tức ném tàn thuốc xuống đất tiện thể giẫm một cái.
“Đồng chí Tiểu Đường, xử lý xong hết rồi chứ?” Bác tài Lý tiện thể mở lời hỏi thăm một câu.
“Vâng, cần phải nhập viện theo dõi, chúng ta về trước thôi.” Sơ Hạ đáp lại một câu.
Hai người nói chuyện đơn giản vài câu, rồi kéo cửa xe ngồi vào.
Đợi xe về đến nhà tập thể, Sơ Hạ xách theo hộp cứu thương của mình xuống xe về nhà thì đã hơn chín giờ tối, chuyện này xảy ra, mất hơn hai tiếng đồng hồ.
“Cạch!” một tiếng, Sơ Hạ xách hộp cứu thương vào nhà thì Đường Quý Phong và Trịnh Tú Nga đang đợi ở phòng khách.
Thấy con gái về, Trịnh Tú Nga lập tức đứng dậy hỏi một câu: “Người không sao chứ?”
“Người không sao, làm thủ tục nhập viện theo dõi hai ngày, không sao là có thể về.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Không phải mẹ nói con, mẹ nghe ba con kể rồi, lần sau gặp phải chuyện như vậy con vẫn đừng xông lên trước nhất, không sao thì còn tốt, lỡ người ta xảy ra chuyện gì, đổ lỗi cho con thì sao?” Trịnh Tú Nga là một người mẹ, điều đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là lập trường của con gái.
Nói như chuyện tối nay, Lý lão nhị xảy ra chuyện giúp đỡ một tay không sai nhưng đưa đến bệnh viện là đã hết tình nghĩa rồi. Con gái xông lên xử lý cho người ta, lỡ Lý lão nhị xảy ra chuyện gì, đổ lên đầu Sơ Hạ thì sao?
Biết người biết mặt không biết lòng, bình thường Ngô Huệ Bình nhìn không tệ nhưng có lúc đừng thử lòng người này. Trước một số lợi ích tuyệt đối, lòng người khó đoán nhất.
Trịnh Tú Nga thà tự mình nghĩ xấu về người khác, cũng không muốn con gái thật sự xảy ra chuyện bị người ta đổ lỗi.
“Mẹ, chuyện này con biết rõ, thật sự không giúp được con chắc chắn sẽ không làm bừa.” Sơ Hạ giọng điệu chắc chắn. Làm một bác sĩ, gặp phải tình huống này không thể ngồi nhìn không quan tâm.
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi ăn cơm đi, con gái đói rồi. Mẹ con để lại cho con món thịt kho tàu con thích nhất, con ăn nhiều vào bổ sung năng lượng. Hôm nay con gái ba làm một việc tốt, làm anh hùng một lần rồi.” Đường Quý Phong thấy không khí không ổn lắm, vội vàng nhảy ra làm người hòa giải.
Bị cắt ngang như vậy, Sơ Hạ thật sự thấy đói.
Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía đồng chí mẹ Trịnh Tú Nga, giọng điệu bớt lạnh lùng đi vài phần, làm nũng nói: “Mẹ, con đói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất