Xuyên Về Niên Đại Văn Làm Trung Y Học

Chương 16:

Trước Sau
Trước khi tiếp xúc với Đường Sơ Hạ, Mộ Lâm còn hơi tự ti, so với Đường Sơ Hạ thì cô ta kém xa.

Cô ta là người trong một gia đình bình thường, trong nhà còn có em trai em gái, từ nhỏ đã phải làm việc chăm sóc em trai em gái. Tình cờ có được sức mạnh bí ẩn, cũng vì thế mà cô ta gặp được Tống Chí. Người đàn ông này đã thay đổi vận mệnh của cô ta, là anh ta đã dạy kèm cho cô ta, động viên cô ta rời khỏi vùng nông thôn, đưa cô ta đến Bắc Kinh, mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

Vào bệnh viện số 2, gặp được Đường Sơ Hạ, Mộ Lâm đã chuẩn bị tâm lý, thậm chí sau này vô tình nghe thấy có người lén bàn tán về hai người, lén nói cô ta lợi hại hơn Đường Sơ Hạ thì trong lòng cô ta có một chút vui mừng thầm kín.

Nhưng hôm qua, một câu nói của bác sĩ Vinh khiến cô ta thấy không cân bằng trong lòng, cô ta nhận ra rằng, giữa mình và Đường Sơ Hạ vẫn có chênh lệch.

Nghĩ đến đây, Mộ Lâm lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Sơ Hạ bên cạnh, ánh mắt chạm vào khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của đối phương, Mộ Lâm lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Trong lòng cô ta mơ hồ cảm thấy... Đường Sơ Hạ thật sự rất xinh đẹp!

Xinh đẹp đến mức Mộ Lâm hơi nghi ngờ, Tống Chí thật sự chưa từng động lòng với Đường Sơ Hạ sao?

Sơ Hạ nhận ra ánh mắt khó hiểu của Mộ Lâm nhìn mình, quay đầu nhìn lại, thấy đối phương cúi đầu không biết đang nghĩ gì, liền thu hồi tầm mắt.

Vài phút sau, mọi người đến khu nội trú của khoa nội hô hấp, lập tức có người đón tiếp.

Mấy bên hội tụ, trong đó còn có thêm mấy bác sĩ khoa khác đến hội chẩn cùng.

Bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân dẫn các bác sĩ hội chẩn của các khoa khác đến phòng bệnh, sau khi vào cửa thì hỏi thăm bệnh nhân.

Họ truyền tay nhau xem bệnh án và phim chụp, Sơ Hạ đứng sau thầy Chung Hồng Quân.



Đến khi phim chụp của bệnh nhân đến tay Chung Hồng Quân, Sơ Hạ ở phía sau lén kiễng chân nhìn vài lần.

Hỏi thăm bệnh nhân vài câu, mấy bác sĩ không nán lại lâu, không gian phòng bệnh có hạn, nhiều người chen chúc trong đó cũng không được.

Hơn nữa, có một số chuyện khi nói vẫn nên tránh bệnh nhân và người nhà.

Lúc chuyển đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính bệnh nhân, mọi người bắt đầu thảo luận.

Sơ Hạ và Mộ Lâm đều là thực tập sinh, đương nhiên không tham gia thảo luận. Trong tình huống này, họ nên nghe nhiều, xem nhiều và nói ít.

Trong đám đông, sau chuyện ngày hôm qua, Mộ Lâm lúc này đang tập trung lắng nghe các tiền bối thảo luận, kết hợp với tình trạng phổi của bệnh nhân mà cô ta vừa thấy, rồi lại nghe tóm tắt của một số tiền bối, cô ta không dám mất tập trung.

Còn Sơ Hạ ở một bên, nghe các tiền bối thảo luận, trong đầu hiện lên hình ảnh phim chụp vừa thấy, kết hợp với các triệu chứng của bệnh nhân, cũng như bệnh án vừa tranh thủ xem, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Tạm thời không nghĩ ra, Sơ Hạ thậm chí không nhận ra rằng lúc này khi suy nghĩ, cô hơi nhíu mày, lộ ra vẻ trầm ngâm.

Tình cờ Chung Hồng Quân vô tình nhìn sang, thấy vẻ mặt nhíu mày của Đường Sơ Hạ, trong lòng cũng hơi nghi ngờ.

Chẳng lẽ cô có cách nhìn khác?

Hay là họ thảo luận sai chỗ nào đó?

Lúc này có nhiều người, Chung Hồng Quân đè nén ý định hỏi Đường Sơ Hạ, tiếp tục thảo luận với những người khác.

Hai mươi phút sau, thảo luận xong, mỗi người trở về khoa của mình.



Vẫn là bốn người đi cùng nhau, hai thầy đi trước, học trò đi sau.

Trở lại khoa, bác sĩ Vinh chủ động chào hỏi, dẫn Mộ Lâm về văn phòng.

Đợi bác sĩ Vinh và Mộ Lâm đi rồi, Chung Hồng Quân không lộ vẻ gì liếc nhìn Đường Sơ Hạ.

Còn Sơ Hạ lúc này đang suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của thầy nhìn sang.

Trong đầu nhớ lại phim chụp vừa thấy. Chẩn đoán theo phim chụp thì đúng là xơ phổi nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Tình trạng của bệnh nhân không khác gì xơ phổi nhưng theo lời kể của bác sĩ điều trị chính, bệnh nhân đã nhập viện điều trị một tuần và sau khi điều trị theo triệu chứng, tình trạng không thuyên giảm, mà còn có xu hướng xấu đi.

Điều này không đúng!

“Tiểu Đường, Tiểu Đường?”

Nghe có người gọi mình, Sơ Hạ thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của thầy Chung Hồng Quân nhìn sang, lúc này cô mới phát hiện họ đã trở lại cửa văn phòng của thầy.

“À, thưa thầy, em xin lỗi, em mất tập trung.” Cô ngại ngùng giải thích một câu.

“Không sao, Đường Sơ Hạ, em đang nghĩ gì mà nhập tâm thế, lúc nãy ở khoa hô hấp, thầy đã chú ý thấy em có tâm sự. Có phải em thấy tình trạng của bệnh nhân có chỗ nào không ổn không? Em có thể nói với thầy.”

“Có một chút nhưng em vẫn chưa nghĩ ra vấn đề là gì, thưa thầy, khi nào em nghĩ ra thì chắc chắn sẽ nói với thầy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau