Xuyên Về Niên Đại Văn Làm Trung Y Học

Chương 222:

Trước Sau
Mộ Lâm thậm chí còn nghi ngờ Đường Sơ Hạ lúc đầu nói cân nhắc chuyện cô ta vào phòng phẫu thuật chỉ là để lừa cô ta, có lẽ cô ta chưa bao giờ đồng ý chuyện này, đúng vậy, cô ta chỉ nói cân nhắc, chứ không đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Nghĩ đến đây, Mộ Lâm không nhịn được ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Sơ Hạ trước mặt, mở miệng hỏi: “Đường Sơ Hạ, có phải cô chưa bao giờ cân nhắc để tôi vào phòng phẫu thuật?”

“Đúng vậy, tôi chỉ đồng ý cân nhắc với cô nhưng cô không có khả năng thuyết phục tôi, vấn đề nằm ở chính bản thân cô, nếu cô có năng lực, tôi sẽ thay đổi quyết định nhưng sau chuyện hôm nay, cô cho rằng tôi còn nên cho cô cơ hội sao?” Sơ Hạ lạnh lùng nói.

Đối diện với ánh mắt của Mộ Lâm, Sơ Hạ nhìn thấy sự không cam lòng trong mắt cô ta.

Có gì mà không cam lòng chứ?

Giới y học không phải là nơi để nể mặt, nói điều kiện, người không có năng lực mà vào phòng phẫu thuật, cô có thể làm được gì?

“Đường Sơ Hạ, hà cớ gì cô phải làm khó tôi chứ? Không phải cô cũng giống tôi sao, lúc đầu cũng chỉ là một người chưa qua thời gian thực tập. Cô có thể vào phòng phẫu thuật chỉ vì bác sĩ Chung, cô có một người thầy hướng dẫn tốt, nếu không phải vì bác sĩ Chung, bây giờ cô cũng giống như tôi, vẫn là một người mới vào bệnh viện.”

“Bác sĩ Chung nguyện ý cho cô cơ hội, tại sao cô lại không chịu cho tôi cơ hội?”

Mộ Lâm thật sự không hiểu, nếu Đường Sơ Hạ vì Tống Chí mà làm khó cô ta, Mộ Lâm sẽ nhận nhưng Mộ Lâm quá rõ ràng, có lẽ Tống Chí trong lòng Đường Sơ Hạ, còn không bằng ấn tượng mà cô ta để lại.

Phải nói rằng, nghe Mộ Lâm nói một tràng như vậy, Sơ Hạ tức đến bật cười.

Cẩn thận đánh giá nữ chính Mộ Lâm, ngũ quan thanh tú trắng trẻo, dáng vẻ kiên cường bất khuất, Sơ Hạ nhớ trong kịch bản miêu tả về nữ chính hẳn là kiểu người từng bước một tiến vào giới y học, rồi từng bước một được mọi người công nhận, chứ không phải như cô ta trước mắt, hoặc dùng một từ không mấy hay, Mộ Lâm bây giờ có chút nóng vội muốn thành công.

Cô ta không đủ bình tĩnh, không đủ điềm đạm như trong kịch bản, quá vội vàng.

Nhìn vẻ không phục của Mộ Lâm, trong mắt Sơ Hạ thoáng qua một tia khó hiểu.



Hay là Mộ Lâm cho rằng Đường Sơ Hạ cô có thể có được như ngày hôm nay, là nhờ có người thầy Chung Hồng Quân?

Vậy cô ta sao không nghĩ xem, Chung Hồng Quân là một con người, là một người có tư duy độc lập, có khả năng suy nghĩ, có tiêu chuẩn cân nhắc mọi việc, ông ấy sẽ không nghe lời bất kỳ ai, không phải là một công cụ, nếu không thì tại sao dưới trướng Chung Hồng Quân có nhiều học trò như vậy, mà không có ai có thể giống như Đường Sơ Hạ, có bản lĩnh đi đến ngày hôm nay chứ?

“Bác sĩ Mộ, cô cần phải suy nghĩ kỹ về vấn đề của mình, chứ không phải cứ mãi băn khoăn xem tôi có cho cô cơ hội hay không, có câu nói rất hay, cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị, cô nên bình tĩnh lại, chuẩn bị thật tốt, mới có thể có cơ hội.”

“Ví dụ như lần này, tại sao tôi không đồng ý, trong lòng cô không biết sao?” Khi Sơ Hạ hỏi câu này, giọng điệu khá nghiêm khắc, không đợi Mộ Lâm mở miệng đã hỏi tiếp: “Cô thấy hôm nay mình thể hiện thế nào, người bị thương ngay trước mặt cô, anh ta không khỏe, đang tìm kiếm sự giúp đỡ của cô, mà cô là một bác sĩ, trong tình huống đó, cô thậm chí còn không kịp phản ứng, đưa ra cách xử lý đúng đắn?”

“Còn nữa, khi người bị thương nôn ra máu, phản ứng đầu tiên của cô không phải là cứu người, mà lại là nôn ọe, cô cho rằng với tâm lý như vậy, cô thực sự có thể đứng trong phòng phẫu thuật sao?”

“Nhưng mà nhưng mà tình huống đó, tôi chỉ là nhất thời không phản ứng kịp, huống hồ, nếu đổi lại là cô...”

Lời của Mộ Lâm còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

“Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không giống cô.” Giọng nói lạnh lùng của Sơ Hạ vang lên.

Nghe thấy câu nói nghiêm túc của đối phương, Mộ Lâm ngẩn người, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Sơ Hạ, cô ta cắn môi, một lần nữa mở miệng: “Đó là vì lúc đó không phải là cô.”

“Không, cho dù lúc đó là tôi, hoặc nói cách khác, đổi lại là bất kỳ bác sĩ nào, gặp phải tình huống như cô cũng không thể phản ứng như cô, chúng ta là bác sĩ, cần phải đối mặt với mọi tình huống, phải trải qua đào tạo mới có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay.”

“Ví dụ, nếu lúc đó gặp phải chuyện này là bác sĩ Ngô, cô tin không, một ngụm máu đó đừng nói là phun vào mặt, cho dù có phun vào miệng bác sĩ Ngô, phản ứng đầu tiên của ông ấy cũng là cứu người bị thương.”

Không lấy mình ra để so sánh, là vì Sơ Hạ biết, Mộ Lâm dường như quá chú ý đến cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau