Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 28: Có Ơn

Trước Sau
Bước chân của người đàn ông hơi khựng lại mà không thể nhận ra, anh ngoái đầu nhìn cô. Dưới ánh trăng, đôi mắt hồ ly màu nhạt của anh dường như lộ vẻ bất ngờ, rồi nhanh chóng biến thành một nụ cười mỉm.

Trong lòng Vân Sở Lại run lên, cô vội rủ mắt xuống.

Cô đã nói người này hỉ nộ vô thường, quả nhiên là như vậy.

Trên con đường sau đó, người đàn ông không tiếp tục mở miệng nữa, trong rừng chỉ có tiếng xào xạc của cây cỏ.

Sau khi đi khoảng hai giờ, Vân Sở Lại không thể chịu đựng được nữa, cô quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Tinh thần của cô vốn đã căng thẳng, lại cộng thêm từng hồi đứng ở ranh giới sinh tử, mặc dù hiện tại đã không còn nguy hiểm đến sinh mạng nữa nhưng cơ thể này khó mà hồi phục được nhanh chóng. Vân Sở Lại cảm thấy vớ giày của mình đã ướt đẫm vì những vết phồng rộp ở lòng bàn chân bị vỡ ra.

Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, Vân Sở Lại cắn răng nói: “Trưởng quan, tôi, tôi thật sự không chịu nổi nữa, chân tôi đau.”

“Khụ khụ.” Người đàn ông dùng nắm tay che miệng ho khan vài tiếng, anh móc chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem thời gian, rồi nói với phó quan bên cạnh: “Truyền lệnh xuống nghỉ ngơi tại chỗ trong hai giờ, chôn nồi nấu cơm.”

“Vâng!” Phó quan dùng lễ chào một cái rồi đi phân phó quân lính.

Vân Sở Lại nhẹ nhàng thở ra, cô tựa lưng vào tàng cây, cởi giày da dưới chân ra, trên chiếc vớ màu trắng như tuyết đã lấm tấm những vết máu.



Vân Sở Lại nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cởi chiếc vớ đã dính bết vào da thịt mình ra.

Cô đau đến mức đổ mồ hôi lạnh nhưng nếu lúc này không cởi ra, để thời gian quá lâu thì chỉ càng đau đớn hơn.

Vả lại vết thương này của cô cần được giảm viêm, không có thuốc tiêu viêm cũng rất dễ khiến vết thương bị nhiễm trùng, bản thân cô từng là quân y, nếu sau khi xuyên sách lại chết vì nhiễm trùng thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười đầu tiên trong giới xuyên sách.

Vân Sở Lại nhìn bàn chân thảm không thể nhìn nổi của mình.

Lúc này, có một thứ gì đó màu trắng chợt rơi trên người cô, rồi lại lăn xuống mặt đất.

Vân Sở Lại ngước mắt nhìn thoáng qua ‘Trịnh Tự Bạch’ đứng cách đó không xa, lại nhìn một vật hình trụ dài khoảng một tấc rộng nửa tấc trên mặt đất, trên đó có in dòng chữ. Cô nhặt lên xem thử thì vô cùng ngạc nhiên.

Trên giấy bọc vật hình trụ này có in ba chữ ‘Đức Sinh Đường’. Cô biết nơi này, trong sách đã từng viết đến.

‘Đức Sinh Đường’ chính là hiệu thuốc nổi tiếng nhất trong (Phong Hỏa Liên Thiên), trụ sở nằm ở Thượng Hải, nghe nói ông chủ của hiệu thuốc này rất có thế lực, trong tay nắm giữ ba bến cảng, thường xuyên vận chuyển một số thuốc từ nước ngoài về.

Vân Sở Lại nhìn thuốc trong tay mình, cô ngẩng đầu, giọng nói chân thành: “Cảm ơn trưởng quan.”

Cô thật sự rất cảm kích, mặc dù người này muốn đưa cô đi nhưng cũng đã cứu cô, cô nên cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau