Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Chương 6: Đối Đầu
Lúc người phụ nữ đang đánh giá Vân Sở Lại, cô cũng đang đánh giá lại.
Cô đã biết người thanh niên đầy thái độ thù địch với cô kia là ai, Vân Vĩnh Quý, đứa con thứ tư trong nhà, chưa kết hôn, chỉ lớn hơn cô một tuổi, do tuổi tác xấp xỉ, trước lúc thân phận bị vạch trần thì có quan hệ tốt nhất với Vân Tú Hòa.
Mà người phụ nữ ban nãy, chắc là mẹ của chủ nhân thân thể này, Tống Quế Anh.
Bà ấy mặc một bộ quần áo màu xám tro, vá chằng vá đụp, dáng người cường tráng, vừa nhìn là biết người phụ nữ nông thôn quen làm việc tay chân, tiếc là mặt vàng như nến, rõ ràng đầu tóc vẫn còn đen mà trông như năm sáu mươi tuổi.
Như nhận thấy được ánh mắt của Vân Sở Lại, hai tay Tống Quế Anh nắm chặt lại, không dám lộn xộn, lưng thẳng lên, đứng tại chỗ như nhân viên nhỏ bị lãnh đạo đến kiểm tra giám sát, cho dù sợ con gái đi nữa nhưng vẫn muốn để lại ấn tượng tốt cho cô.
Người mẹ nào mà không yêu thương con, cho dù con cái đã cách xa bà ấy mười tám năm trời.
Vân Sở Lại chỉ cười cười, cụp mắt lại, chưa biết nên xử lý quan hệ trước mắt như thế nào.
Cô là một người không khéo đưa đẩy, đời trước toàn tiếp xúc với đàn ông thẳng thắn, thô lỗ, thật sự không biết nếu người khác gặp phải tình huống của cô thì phải làm sao để không có khúc mắc mà sống chung với nhau, dù sao Vân Tử Thanh thật sự đã chết rồi, cô chỉ là du hồn dị thế chiếm lấy thân thể của cô ấy, tiếp nhận cái cục diện rối rắm, ngay cả thời gian thích ứng cũng không có.
Vân Vĩnh Quý trợn trừng mắt với Vân Sở Lại, như thể bị diễn xuất “đoan trang” của cô làm cho ghê tởm, ánh mắt dữ tợn: “Được rồi mẹ à, mẹ đừng nhìn nó nữa, chẳng lẽ còn muốn nó gọi mẹ một tiếng mẹ à? Đừng nằm mơ nữa.”
Vân Sở Lại nhướng mày, con ngươi như mực nước nhìn Vân Vĩnh Quý: “Đã là mẹ ruột, gọi một tiếng mẹ cũng là chuyện bình thường, ngược lại là anh, anh sinh ra tôi hay nuôi dưỡng tôi chứ? Anh cứ nhằm vào tôi như thế thì được lợi gì à?”
Thân thể này của cô đang ở độ tuổi thiếu nữ, giọng nói như châu ngọc rơi xuống, thánh thót dễ nghe.
“Cô!”
Vân Vĩnh Quý tức đến mức xanh mặt, trong lòng thầm nghĩ, một con phượng hoàng rơi xuống đất thôi, ra vẻ cái gì?
Trong bụng lại bắt đầu âm ỉ đau, Vân Sở Lại hít sâu một hơi, nhìn Tống Quế Anh, xây dựng tâm lý trong lòng một phen, nghĩ sẵn những gì cần nói trong đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, đau bụng, muốn ngủ một chút.”
Cô gọi “mẹ” không hề áp lực một chút nào, còn Tống Quế Anh nghe xong thì nước mắt đã tràn quanh hốc mắt.
“Ôi chao, được được, mẹ đưa con đi nghỉ ngơi.”
Tống Quế Anh lấy cổ tay áo lau nước mắt, đã dám đi lên kéo tay Vân Sở Lại, còn nhiệt tình chỉ vào chỗ trú nho nhỏ ở trong hầm trú ẩn, dẫn cô đi vào.
Vân Vĩnh Quý nhìn chằm chằm hai bóng người họ, hừ một tiếng, thở phì phì quay đầu ra cửa.
Cô đã biết người thanh niên đầy thái độ thù địch với cô kia là ai, Vân Vĩnh Quý, đứa con thứ tư trong nhà, chưa kết hôn, chỉ lớn hơn cô một tuổi, do tuổi tác xấp xỉ, trước lúc thân phận bị vạch trần thì có quan hệ tốt nhất với Vân Tú Hòa.
Mà người phụ nữ ban nãy, chắc là mẹ của chủ nhân thân thể này, Tống Quế Anh.
Bà ấy mặc một bộ quần áo màu xám tro, vá chằng vá đụp, dáng người cường tráng, vừa nhìn là biết người phụ nữ nông thôn quen làm việc tay chân, tiếc là mặt vàng như nến, rõ ràng đầu tóc vẫn còn đen mà trông như năm sáu mươi tuổi.
Như nhận thấy được ánh mắt của Vân Sở Lại, hai tay Tống Quế Anh nắm chặt lại, không dám lộn xộn, lưng thẳng lên, đứng tại chỗ như nhân viên nhỏ bị lãnh đạo đến kiểm tra giám sát, cho dù sợ con gái đi nữa nhưng vẫn muốn để lại ấn tượng tốt cho cô.
Người mẹ nào mà không yêu thương con, cho dù con cái đã cách xa bà ấy mười tám năm trời.
Vân Sở Lại chỉ cười cười, cụp mắt lại, chưa biết nên xử lý quan hệ trước mắt như thế nào.
Cô là một người không khéo đưa đẩy, đời trước toàn tiếp xúc với đàn ông thẳng thắn, thô lỗ, thật sự không biết nếu người khác gặp phải tình huống của cô thì phải làm sao để không có khúc mắc mà sống chung với nhau, dù sao Vân Tử Thanh thật sự đã chết rồi, cô chỉ là du hồn dị thế chiếm lấy thân thể của cô ấy, tiếp nhận cái cục diện rối rắm, ngay cả thời gian thích ứng cũng không có.
Vân Vĩnh Quý trợn trừng mắt với Vân Sở Lại, như thể bị diễn xuất “đoan trang” của cô làm cho ghê tởm, ánh mắt dữ tợn: “Được rồi mẹ à, mẹ đừng nhìn nó nữa, chẳng lẽ còn muốn nó gọi mẹ một tiếng mẹ à? Đừng nằm mơ nữa.”
Vân Sở Lại nhướng mày, con ngươi như mực nước nhìn Vân Vĩnh Quý: “Đã là mẹ ruột, gọi một tiếng mẹ cũng là chuyện bình thường, ngược lại là anh, anh sinh ra tôi hay nuôi dưỡng tôi chứ? Anh cứ nhằm vào tôi như thế thì được lợi gì à?”
Thân thể này của cô đang ở độ tuổi thiếu nữ, giọng nói như châu ngọc rơi xuống, thánh thót dễ nghe.
“Cô!”
Vân Vĩnh Quý tức đến mức xanh mặt, trong lòng thầm nghĩ, một con phượng hoàng rơi xuống đất thôi, ra vẻ cái gì?
Trong bụng lại bắt đầu âm ỉ đau, Vân Sở Lại hít sâu một hơi, nhìn Tống Quế Anh, xây dựng tâm lý trong lòng một phen, nghĩ sẵn những gì cần nói trong đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, đau bụng, muốn ngủ một chút.”
Cô gọi “mẹ” không hề áp lực một chút nào, còn Tống Quế Anh nghe xong thì nước mắt đã tràn quanh hốc mắt.
“Ôi chao, được được, mẹ đưa con đi nghỉ ngơi.”
Tống Quế Anh lấy cổ tay áo lau nước mắt, đã dám đi lên kéo tay Vân Sở Lại, còn nhiệt tình chỉ vào chỗ trú nho nhỏ ở trong hầm trú ẩn, dẫn cô đi vào.
Vân Vĩnh Quý nhìn chằm chằm hai bóng người họ, hừ một tiếng, thở phì phì quay đầu ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất