Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Chương 8: Người Nhà Cực Phẩm
Lúc Vân Sở Lại tỉnh lại, trời đã gần tối.
Trên thực tế là cô bị tiếng khóc ồn ào làm cho thức giấc.
“Mẹ! Mẹ bất công tới vậy sao? Rõ ràng mẹ đã đồng ý để cái chăn trên giường kia cho con làm của hồi môn mà, tại sao lại cho cô ta đắp?”
“Vân Tử Thanh vì không muốn quay về với chúng ta mà còn uống cả thuốc diệt chuột, mẹ cho rằng lúc này cô ta về là để làm gì? Con nói cho mẹ biết, đó là bởi vì nhà Vân Bảo Trường đuổi cô ta ra ngoài, cô ta không có chỗ dung thân nên chỉ có thể quay về!”
“Lương thực của chúng ta cũng không nhiều, thêm một cái miệng cũng không được đâu, con mặc kệ, mẹ đuổi cô ta đi đi, bảo cô ta cút xa một chút!”
Giọng nữ trẻ tuổi cực kỳ bén nhọn, mang theo chút gì đó điên cuồng như bệnh tâm thần.
Giọng nói của Tống Quế Anh cũng mang theo chút kích động: “Tú Lan, được rồi, con nói nhỏ thôi! Nói nhỏ thôi!”
Vân Tú Lan quật cường gào to lên: “Tại sao con phải nói nhỏ? Con không thích Vân Tử Thanh, bảo cô ta cút đi!”
Vân Sở Lại mở mắt nhìn nóc nhà bằng đất sét, khẽ nhếch miệng, trong ánh mắt như có vẻ tự giễu.
Cô ngồi dậy, đeo giày vào, sửa sang nếp nhăn ở vạt váy, vén rèm lên rồi đi từ trong phòng ra ngoài, trời còn chưa tối hẳn, trong phòng cũng không thắp đèn dầu, nhưng mà, Vân Sở Lại vẫn nhìn thấy rõ trong phòng đầy người.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, có thể không quan tâm ánh mắt chán ghét xa lánh của mọi người, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng.
Trong sách, sau khi Vân Tử Thanh trở về, cũng có đãi ngộ tương tự.
Cô vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì trong mắt những người đang ở đây, sau khi trở về còn không thay đổi được diễn thái độ như tiểu thư ngày trước, thế cho nên tuy rằng cả nhà này đều là người thân có cùng huyết thống với cô, nhưng không có tình cảm, người duy nhất đối xử tốt với cô cũng chỉ có Tống Quế Anh.
Tống Quế Anh vừa thấy Vân Sở Lại thì thả nhẹ giọng: “Tỉnh rồi à? Đói bụng không? Mẹ nấu cháo đó, con uống một chút nhé?”
Vân Sở Lại nhìn bà ấy cẩn thận lấy lòng, mím môi lại, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không đói.”
Ánh mắt cô đặt lên những người trong phòng, cẩn thận đếm, tổng cộng mười một người, gần như chiếm trọn căn hầm trú ẩn chật hẹp.
Tống Quế Anh chú ý tới ánh mắt của cô, thử nói: “Mẹ giới thiệu cho con một chút nhé?”
Bà ấy biết trước kia Vân Sở Lại là thiên kim tiểu thư nhà Vân Bảo Trường, tuy nói thường xuyên “đi dạo” trong trang, nhưng trên thực tế không quen biết hết được người ở trong đó, đối với cô mà nói, có rất nhiều người không cần thiết phải để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ đã quay về rồi, cuộc sống sau này ở nhà cũng không thể nào không biết tất cả mọi người được?
Mặt mày Vân Sở Lại giãn ra, khẽ vâng, còn khách sáo nói: “Cảm ơn mẹ.”
Trên thực tế là cô bị tiếng khóc ồn ào làm cho thức giấc.
“Mẹ! Mẹ bất công tới vậy sao? Rõ ràng mẹ đã đồng ý để cái chăn trên giường kia cho con làm của hồi môn mà, tại sao lại cho cô ta đắp?”
“Vân Tử Thanh vì không muốn quay về với chúng ta mà còn uống cả thuốc diệt chuột, mẹ cho rằng lúc này cô ta về là để làm gì? Con nói cho mẹ biết, đó là bởi vì nhà Vân Bảo Trường đuổi cô ta ra ngoài, cô ta không có chỗ dung thân nên chỉ có thể quay về!”
“Lương thực của chúng ta cũng không nhiều, thêm một cái miệng cũng không được đâu, con mặc kệ, mẹ đuổi cô ta đi đi, bảo cô ta cút xa một chút!”
Giọng nữ trẻ tuổi cực kỳ bén nhọn, mang theo chút gì đó điên cuồng như bệnh tâm thần.
Giọng nói của Tống Quế Anh cũng mang theo chút kích động: “Tú Lan, được rồi, con nói nhỏ thôi! Nói nhỏ thôi!”
Vân Tú Lan quật cường gào to lên: “Tại sao con phải nói nhỏ? Con không thích Vân Tử Thanh, bảo cô ta cút đi!”
Vân Sở Lại mở mắt nhìn nóc nhà bằng đất sét, khẽ nhếch miệng, trong ánh mắt như có vẻ tự giễu.
Cô ngồi dậy, đeo giày vào, sửa sang nếp nhăn ở vạt váy, vén rèm lên rồi đi từ trong phòng ra ngoài, trời còn chưa tối hẳn, trong phòng cũng không thắp đèn dầu, nhưng mà, Vân Sở Lại vẫn nhìn thấy rõ trong phòng đầy người.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, có thể không quan tâm ánh mắt chán ghét xa lánh của mọi người, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng.
Trong sách, sau khi Vân Tử Thanh trở về, cũng có đãi ngộ tương tự.
Cô vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì trong mắt những người đang ở đây, sau khi trở về còn không thay đổi được diễn thái độ như tiểu thư ngày trước, thế cho nên tuy rằng cả nhà này đều là người thân có cùng huyết thống với cô, nhưng không có tình cảm, người duy nhất đối xử tốt với cô cũng chỉ có Tống Quế Anh.
Tống Quế Anh vừa thấy Vân Sở Lại thì thả nhẹ giọng: “Tỉnh rồi à? Đói bụng không? Mẹ nấu cháo đó, con uống một chút nhé?”
Vân Sở Lại nhìn bà ấy cẩn thận lấy lòng, mím môi lại, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không đói.”
Ánh mắt cô đặt lên những người trong phòng, cẩn thận đếm, tổng cộng mười một người, gần như chiếm trọn căn hầm trú ẩn chật hẹp.
Tống Quế Anh chú ý tới ánh mắt của cô, thử nói: “Mẹ giới thiệu cho con một chút nhé?”
Bà ấy biết trước kia Vân Sở Lại là thiên kim tiểu thư nhà Vân Bảo Trường, tuy nói thường xuyên “đi dạo” trong trang, nhưng trên thực tế không quen biết hết được người ở trong đó, đối với cô mà nói, có rất nhiều người không cần thiết phải để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ đã quay về rồi, cuộc sống sau này ở nhà cũng không thể nào không biết tất cả mọi người được?
Mặt mày Vân Sở Lại giãn ra, khẽ vâng, còn khách sáo nói: “Cảm ơn mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất