Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 105: Trần Thiên Lãng

Trước Sau
Tạ Uẩn suy tư một chốc, rất nhanh liền dứt bỏ suy nghĩ, dù sao thì những việc này cũng đâu có quan hệ gì đến bọn họ.

Ba đứa nhỏ từ trong lùm cây chạy ra, lúc Tạ Uẩn đang trầm tư bọn nhỏ đã chạy thẳng đến mục tiêu, trên tay Tạ Thù và Tạ Bác, mỗi đứa cầm một cái túi trữ vật, Tư Cần thì ôm trái trứng.

Tạ Uẩn nhếch môi, hùng hài tử học theo nhanh thật.

Tạ Bác vui sướng mở túi trữ vật của Lưu Chính Văn ra... linh thạch...linh thạch..., bên trong có hơn một trăm viên linh thạch.

Tạ Thù mở túi trữ vật của Trần Nghiên ra, lập tức cười không thấy mắt đâu: " Hơn năm trăm viên linh thạch."

Tạ Bác trợn tròn mắt, sao có thể, tu vi của Lưu Chính Văn cao hơn Trần Nghiên nhiều mà. Bởi vậy, nhóc dùng tốc độ chạy nhanh nhất, mục tiêu là hướng tới túi trữ vật của Lưu Chính Văn.

Lại không biết, có đôi khi nữ nhân thích dùng thủ đoạn còn giàu hơn nam nhân nhiều.

Tạ Thù ôm linh thạch đếm đếm, ngọt ngào cười nói: " Ai thấy thì có phần, đại biểu ca, cho ca hai trăm viên, một trăm cho đệ đệ, còn lại đều là của ta."

" Ta..ta..." Tư Cần ôm trái trứng lớn, chân tay luống cuống.

Tạ Uẩn cười nói: " Cho con thì cầm đi."

Tạ Bác không cần phụ thân dặn dò liền vui sướng tiếp nhận linh thạch, lại đem toàn bộ linh thạch của Lưu Chính Văn bỏ hết vào trong túi trữ vật của mình. Sau đó, nhóc mới đưa túi trữ vật giao cho Tạ Uẩn, nói: " Phụ thân, đây là nhi tử hiếu kính người."

Tạ Thù cười tủm tỉm, sau khi thu hồi linh thạch, cũng đưa túi trữ vật cho Tạ Uẩn, nói: " Phụ thân, cho người."

Tư Cần ôm trứng, vội học theo đệ đệ, nói: " Thất cữu cữu, cho người."

Tạ Uẩn bật cười: " Được rồi, trứng này con cứ cầm đi, lát nữa hãy trích máu nhận chủ, này hẳn là trứng Ngân Lang, về sau con phải đối tốt với nó."

" Ngân Lang?" Tạ Thù mở to mắt.

Tạ Uẩn thở dài: " Nếu ta đoán không sai, Ngân Lang trước đó chúng ta gặp, hẳn là mẫu thân của nó." Nhi tử bị người trộm, mẫu lang sao lại không tức giận. Có điều, những người này chạy trốn cũng thật nhanh, làm hại bọn họ chịu tội thay.

Tư Cần vô cùng luyến tiếc, nói: " Đệ đệ không có sủng vật, vẫn là nhường cho đệ đệ đi."

Tạ Uẩn cười nói: " Cứ kệ hai đứa nó, tuổi con hiện giờ cũng không còn nhỏ nữa, hai năm nữa là có thể ra ngoài rèn luyện rồi, mang theo linh sủng bên người, phụ thân con cũng có thể yên tâm hơn, đỡ cho nương con khóc suốt ngày."

Tạ Bác vội vàng gật đầu: " Đại biểu ca, ca đừng khách khí nữa, sau này đệ muốn dùng linh sủng siêu cấp hơn cơ."

Mọi người dở khóc dở cười, chỉ cho là Tạ Bác đang khiêm tốn, ai ủi Tư Cần mà thôi.

Nhưng trong lòng Tạ Uẩn thì hiểu rõ, tiểu tử nhà mình chí hướng rất lớn, nửa câu cũng không hề nói dối, chỉ một lòng hướng tới linh sủng siêu cấp, loại này nó thật sự chướng mắt.

Tạ Thù nhợt nhạt cười nói: " Đại biểu ca, ca mau nhận chủ với Ngân Lang đi, chờ sau khi nó phá xác, bọn đệ còn muốn kiến thức một chút."

Tư Dật nói: " Cầm đi."

Tư Cần lúc này mới an tâm, dựa theo phân phó của người lớn, vận hành linh lực đưa vào trong trứng, tiến hành nghi thức nhận chủ.

Đầu ngón tay Tạ Uẩn nhanh chóng bắn ra hai ngọn lửa.

Thiêu đốt hai cỗ thi thể trên mặt đất, phát ra tiếng " Tách tách..", về phần thi thể của Dương Nguyên Hâm, đám người Tạ Uẩn không hề để ý tới. Dương Nguyên Hâm quá lắm chỉ có thể nói là một tên ngu dốt, chứ cũng không tính là xấu. Dù sao người cũng không phải bọn họ giết, không cần thiết phải thiêu thi thể làm điều thừa. Huống hồ, Dương Nguyên Hâm quả thật cũng rất đáng thương, không chỉ bị nữ nhân lừa, túi trữ vật trên người trừ hai mươi viên linh thạch ra thì không còn gì nữa cả. Thật đúng với câu chết dưới hoa mẫu đơn.

Cảnh Nhiên nhăn mày, nghe mùi đốt xác, dạ dày bỗng có chút quay cuồng.

Tạ Uẩn lo lắng: " Làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"



Cảnh Nhiên nhăn nhăn mũi, nói: " Chúng ta đi thôi, mùi này khó ngửi muốn chết."

Tạ Uẩn bừng tỉnh đại ngộ, mình thật là ngu ngốc, đợi khi cả đám rời khỏi rồi hẵng thiêu thi thể mới đúng, hắn vội nói: " Chúng ta đi thôi, cách đó không xa là Thanh hồ, nghe nói gần Thanh hồ có thực vật thị huyết sinh trưởng, ta muốn đi hái."

Tư Dật cạn lời, linh dược thất đệ hiếm lạ thì không nói, ngay cả hung thực mà thất đệ cũng hiếm lạ như vậy.

Tạ Uẩn vừa đi vừa chia của, đồ trong hai cái túi trữ vật, trừ Thiên Niên Túy ra thì toàn bộ linh dược cao cấp, pháp khí, phù chú hắn đều phân phát hết. Đám người Tư Dật cũng ngại lấy. Dù sao, người cũng là do thất đệ giết, đồ là do hài tử lấy được, bọn họ sao có thể chiếm tiện nghi của hài tử được.

Tạ Uẩn cũng không miễn cưỡng, pháp khí phù chú nào có thể sử dụng, hắn liền phát hết cho bọn nhỏ phòng thân, không thể dùng thì thu hồi lại, sau này tính tiếp.

Chưa đến gần Thanh hồ, bọn họ đã nghe thấy tiếng đánh nhau.

Tạ Uẩn vốn dĩ tính không để ý tới, bất quá, khi nghe thấy đối thoại của bọn họ, hắn đột nhiên dừng bước.

" Trần Thiên Huyền, để xem hôm nay ngươi chạy đằng nào."

" Ta nói rồi, ta không phải Trần Thiên Huyền, các ngươi tìm lầm người." Sắc mặt thiếu niên tái nhợt như giấy, hiển nhiên bị thương không nhẹ, trong mắt mang theo tuyệt vọng cùng với một loại hận ý nói không nên lời: " Ta là Trần Thiên Lãng, các ngươi cho rằng thời khắc quan trọng như vậy, Trần gia sẽ để đại ca đến bí cảnh sao?"

Sắc mặt mấy người đột nhiên biến đổi, Lý Thanh hung hăng nói: " Lừa quỷ hả, quản ngươi có phải Trần Thiên Huyền hay không, hôm nay ngươi cũng phải chết."

Trần Thiên Lãng nhanh chóng móc mấy tờ phù chú ném ra, cực lực tránh né công kích của người tới, giọng căm hận: " Nếu ta thật sự là Trần Thiên Huyền, sao lại thua trên tay các ngươi được, đại ca đã là tứ tinh Võ Sư, ta lại chỉ là thất tinh Võ Hồn."

Vương Hà giận tím mặt: " Ai bảo ngươi giấu tu vi, ngươi đáng chết."

Trần Thiên Lãng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, hận ý trong lòng càng bùng lên dữ dội: " Cho dù có chết, ta cũng sẽ không để cho các ngươi sống tốt."

" Không tốt, hắn muốn tự bạo."

Mấy người vội khẩn trương lên, trong lòng hận đến ngứa răng, người Trần gia thật là giảo hoạt xảo trá, dám đem hàng giả ra lừa bọn họ, đã vậy tính tình còn cứng như vậy.

" Khụ khụ." Tạ Uẩn ho khan một tiếng.

" Ai?" Vương Hà khẩn trương.

Tạ Thù nói: " Phụ thân, bọn họ ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khi ít sao?"

Tạ Uẩn nói: " Tự mình quan sát."

Tạ Bác vội hưng phấn nói: " Phụ thân, con biết nè, bọn họ chính là mấy tên thối tha không biết xấu hổ."

" Làm càn..." Lý Thanh gầm lên.

Trần Thiên Lãng thả lỏng, dừng động tác tự bạo, có thể sống sót thì ai cũng không muốn chết, giọng nói mềm mại ngây thơ của hài tử làm cho hắn cảm thấy có lẽ mình còn có một đường sinh cơ.

" Hóa ra là nhị tinh Võ Sư, ta còn tưởng là ai dám xen vào việc người khác, hãy mau xưng tên đi, ta không giết quỷ vô danh." Vương Hà kiêu ngạo nói, thấy ba người Tạ Uẩn, bọn họ rõ ràng thả lỏng hơn, lại không hề phát hiện bên cạnh còn có nhiều người khác đang ẩn nấp.

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Đúng vậy, ta cũng không giết quỷ vô danh, đám các ngươi ba tên Võ Sư, hai tên Võ Hồn, đối phó với một mao đầu tiểu tử, thế mà còn bị người chơi lại, thật là, chậc chậc..."

Tạ Uẩn tặc lưỡi lắc đầu, rõ là đang khinh bỉ bọn họ.

" Ngươi tìm chết..." Bạch Văn Hi giận không thể át, lấy vũ khí ra, lập tức khinh thân bay về phía trước, Tạ Uẩn buông lời sỉ nhục khiến bọn họ hận muốn chết. Nếu không phải tiểu tử kia tung hết pháp bảo ra, bọn họ sao lại nhận sai người. Ai có thể nghĩ đến, tiểu tử này không chỉ giả trang Trần Thiên Huyền, trên người còn có nhiều vật phẩm phòng thân như vậy, làm hại bọn họ tốn thật nhiều thời gian.

Tạ Uẩn khinh thường nói: " Hóa ra là tam tinh Võ Sư à, các ngươi thực sự rất có tiền đồ."

Thân ảnh Tạ Uẩn chớp động, lập tức thao túng thiên ti, gắt gao đem người vây khốn như bóng với hình. Đối phó với tam tinh Võ Sư, với tu vi hiện giờ của hắn, căn bản là dễ như trở bàn tay.

Bạch Văn Hi không thể tin tưởng, tu vi đối phương rõ ràng thấp hơn hắn, nhưng hắn lại cảm thấy không thể phản kích lại được.



Hai tên Võ Hồn liếc nhau, vội phóng về hướng Tạ Thù và Tạ Bác, Trần Thiên Lãng vội ném phù chú ra ngăn trở, hét: " Cẩn thận..."

Tạ Bác hì hì nở nụ cười, gân cổ la to: " Cha ơi, có người khi dễ con."

Cảnh Nhiên trừng mắt liếc tiểu tử thúi kia một cái, ném một cái trận bàn ra, công kích chớp mắt liền đảo ngược, xuống tay sạch sẽ lưu loát, hai tên Võ Hồn dưới tình hình không hề phòng bị, ngay cả âm thanh cũng chưa kịp phát ra đã đi bán muối.

Mà lúc này, Bạch Văn Hi đã bị Tạ Uẩn đánh chết.

Lý Thanh kinh hoảng thất thố: " Ngươi...Ngươi giết bạch thiếu."

Tạ Uẩn nhướng mày, câu môi cười nói: " Vậy thì càng không thể tha cho các ngươi."

" Vương Hà, mau rút lui...."

" Không còn kịp rồi." Đám người Tạ Phong đã sớm chặn đường hai người, thất đệ giết người Bạch gia, bọn họ tất nhiên phải giết người diệt khẩu.

Quả nhiên là phong thủy luân lưu chuyển, vừa rồi bọn họ vừa mới lấy nhiều thắng ít, khi dễ một Võ Hồn, lúc này liền bị đám người Tạ Phong lấy nhiều khinh ít, tu vi của Tạ Phong và Lương Vũ Quang, vốn chỉ cách cảnh giới Võ Sư một chút. Sau khi Tạ Uẩn giải quyết Bạch Văn Hi xong, liền cuốn lấy Lý Thanh, người còn lại thì để Tạ Phong và Lương Vũ Quang đối phó.

Những người còn lại phối hợp rất ăn ý, lập tức tỏa ra các hướng, ngăn chặn đường chạy trốn, hai người này có mà chạy đằng trời.

Rất nhanh, Tạ Uẩn thành thạo diệt trừ Lý Thanh.

Tạ Phong và Lương Vũ Quang cũng không chịu thua, chỉ sau một lát, đã giết chết luôn Vương Hà.

Trần Thiên Lãng thoát được một mạng, vội tiến lên hành lễ: " Đa tạ tiền bối cứu giúp."

Tạ Uẩn rối rắm nhăn mày, Trần Thiên Lãng rõ ràng đã bị thương tâm mạch, còn có thể kiên trì đến giờ nghị lực cũng coi như không tệ, ném cho hắn một viên đan dược, Tạ Uẩn hỏi: " Sao lại thế này?"

Trần Thiên Lãng lộ ra vẻ mặt bi thương, không giấu diếm mà nói: " Tiền bối hẳn là biết, mật địa hoàng gia sắp mở ra, đại ca ta cũng là người được đề cử, lần này vào bí cảnh có tổng cộng mười người, trong đó có ba người đều là thế thân của đại ca ta. Chỉ tại ta vận khí không tốt, vừa vặn gặp phải người Bạch gia, đám đệ tử Trần gia phân ra ba đường chạy trốn, bọn họ là người đuổi giết ta."

Tạ Uẩn suy nghĩ một chốc, hỏi: " Ngươi làm thế nào để che giấu tu vi."

Trần Thiên Lãng lập tức móc ra một miếng ngọc bội: " Vật này xin tiền bối cứ nhận lấy, ta cầm chỉ rước thêm tai họa."

Tạ Uẩn cũng không khách khí, trực tiếp đưa ngọc bội cho Cảnh Nhiên, hắn biết lão bà gần đây đang nghiên cứu luyện khí, pháp khí che giấu tu vi, có tác dụng rất lớn với bọn họ. Bằng không, lúc ở Thanh thành, hắn cũng sẽ không bởi vì chuyện tu vi tấn giai quá nhanh mà bó tay bó chân.

Trần Thiên Lãng nói: " Vãn bối vận khí tốt, kẻ đuổi giết vãn bối đều không phải cường giả Cửu Tinh, có thể được tiền bối cứu giúp, lại càng may mắn hơn. Trần gia lần tiến vào bí cảnh có tất cả bảy vị Võ Sư và ba Võ Hồn. Tu vi của ta thấp nhất, một đường làm tấm mộc bị người Trần gia giám thị, lần này gặp đuổi giết, đối với ta mà nói, có thể phân tán khỏi người Trần gia trái lại là chuyện tốt."

Trần Thiên Lãng dừng một chút, lại nói tiếp: " Mặt khác, Trần gia vì để ta tiến vào bí cảnh, sử dụng bí pháp đề cao tu vi ta lên bốn cấp, trước đó ta chỉ có tu vi tam tinh Võ Hồn. Trải qua chuyện này, sau này tu luyện sợ là không thể tiến thêm được nữa. Cũng vì chuyện đó, Trần gia trả cho ta không ít pháp khí, mục đích là để cầm chân địch nhân, bọn họ sợ ta không được việc, nếu dễ dàng bị địch nhân giết chết, thì không có chút tác dụng nào cả."

" Hơn nữa, Trần gia cũng chuẩn bị thủ đoạn đối phó Bạch gia, Bạch Thanh Sương lần này cũng đừng hòng chiếm được chỗ tốt. Đương nhiên, Bạch Thanh Sương nếu cũng sử dụng thế thân giống đại ca thì tính toán của người Trần gia cũng sẽ thất bại."

Tạ Uẩn nhướng mày: " Ngươi thực thông minh."

Trần Thiên Lãng cười khổ: " Tiền bối giết người Bạch gia, nếu ta muốn bảo mệnh, chỉ có thể giao ra nhược điểm." Nếu không, chờ đợi hắn, cũng sẽ là kết cục giết người diệt khẩu. Cho dù vừa rồi tiền bối đã cứu hắn. Nhưng so với việc đắc tội Bạch gia, giết hắn mới là an toàn nhất. Bởi vậy, hắn mới có thể thản nhiên nói ra hết thảy, những lời này nếu để Trần gia biết, làm con cháu Trần gia, hắn đừng hòng sống tốt.

Trong lòng Tạ Uẩn có chút cảm thán, tiểu tử có tâm tư thông thấu như vậy, sao lại có một người mẹ ngu ngốc vậy chứ.

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Ngươi không cần cảm tạ ta, ta và nương ngươi có chút quan hệ, hôm nay cứu ngươi một mạng, xem như thanh toán xong, về sau nước sông không phạm nước giếng. Bằng không, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

Trần Thiên Lãng trừng to mắt, hắn biết rõ nương của mình căn bản không quen biết ai có năng lực cả, suốt ngày chỉ biết tung tăng nhảy nhót, chọc phụ thân phiền chán. Mỗi lần khuyên nàng đều không nghe. Nhưng hắn lại không thể nào trách cứ nổi, bởi vì nương làm vậy đều là vì suy nghĩ cho hắn.

Tạ Uẩn quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhiên, Cảnh Nhiên ngầm hiểu, ném ra một cái trận bàn, bố trí một cái trận pháp ẩn giấu, lãnh đạm nói: " Ngươi ở đây dưỡng thương đi."

Trần Thiên Lãng thầm thất vọng, nhưng hắn cũng biết, người ta cứu hắn một mạng, đã đủ tốt rồi, sao có thể để hắn tiếp tục đi theo được. Hơn nữa, nghe khẩu khí nói chuyện của tiền bối, tuy có chút quan hệ sâu xa với nương, nhưng thực tế, hẳn là rất bất mãn đi. Nếu không, cũng sẽ không lãnh đạm với hắn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau