Chương 143: Đến Khánh quốc
Xin lỗi mn, dạo này công việc mình bận rộn quá nên đã vắng mặt hơi lâu. Giờ mình sẽ cố sắp xếp đã ra chương mới nhanh nhất. Cảm ơn mn thời gian qua đã luôn ủng hộ mình ^3^
Xuyên Tinh Toa phi hành cực nhanh.
Tạ Tranh lòng vẫn còn sợ hãi, căm phẫn nổi giận mắng: " Cuối cùng cũng chạy ra được, một đám vương bát đản hỗn trướng."
" Ngoan, đừng tức giận, lúc này chắc những người đó đang tức đến dậm chân." Phương Hằng buồn cười, một tay kéo Tạ Tranh ôm vào lòng ngực, trấn an đại bảo bối của nàng.
Đoạn thời gian gần đây Tạ Tranh đã nghẹn hỏng rồi, Phương vương phủ đều sắp trở thành hậu hoa viên nhà người khác, nàng cũng phiền không chịu nổi. Cầu người thì phải có thái độ đi cầu người, bọn họ luôn đem Phương vương phủ trở thành nhà của mình. Ngay cả chủ nhân như nàng còn không có chỗ nói chuyện, đúng là một đám hỗn trướng.
Cố tình đám hỗn trướng này nàng còn không đắc tội nổi, thái độ mặt ngoài thì thật ra rất tốt, làm gì cũng sẽ xin chỉ thị một tiếng. Nhưng người ta căn bản lại không cho ngươi con đường để cự tuyệt, xin chỉ thị hay không xin chỉ thị cũng không khác gì nhau, cùng lắm cũng chỉ là một câu nói cho có lệ. Quả thực không coi ai ra gì.
Dương Thanh Miểu cười cười: " Vẫn là Đoạn đại ca tin tức linh thông." Biết Tạ Uẩn muốn đi, trước buổi tối đó một ngày đã đến Phương vương phủ chờ sẵn.
Đoạn Chính Hào nhướng mày, tiến đến trước mặt Dương Thanh Miểu, đùa giỡn: " Lại kêu một tiếng."
Dương Thanh Miểu nghiêng đầu liếc hắn một cái, cái tên không biết xấu hổ này, nghĩ cũng đẹp lắm.
Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe, cứ luôn cảm thấy giữa hai người này có gian tình.
Phương Hằng suy tư một chút, nói: " Chuyến này chúng ta đi đâu?"
Tạ Uẩn nói: " Khánh quốc."
Đạo Ấn Thạch ở mỗi quốc gia đều có, đến Khánh quốc cũng là một công đôi việc. Đến hoàng cung trước để đoạt bảo bối rồi lại thăm dò rõ ràng thân thế của Cảnh Nhiên. Chỉ cần hoàng cung rối loạn, đi tra tin tức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lúc này đúng là hết sức đại loạn, cao thủ của các quốc gia đều bắt đầu tạo phản. Hoàng thất hẳn sẽ không nghĩ đến trên người Cảnh Lan. Cảnh Lan đến tột cùng còn sống hay đã chết, đã rơi xuống đâu cũng phải biết cho rõ ràng.
Dương Thanh Miểu nghĩ nghĩ, sầu lo nói: " Chúng ta trộm bỏ đi như vậy, những người đó ở Phương vương phủ có thể sẽ tìm Phương vương gây phiền toái..."
Phương Hằng nói: " Sẽ không, tổ phụ của ta cũng triệu tập người, bọn họ không nháo nổi."
Tạ Uẩn trừng mắt liếc nàng một cái, đều là chuyện tốt do Phương vương gây ra. Nếu không phải động tác của Phương vương quá lớn, triệu tập người tới nghị sự, người khác cũng sẽ không cả gan làm loạn, mò tới tận cửa Phương vương phủ để tìm người. Cuối cùng, hắn liền giết vài tên Võ Hoàng vẫn xem như có chút lực chấn nhiếp.
Phương Hằng có chút chột dạ, những người đó thay vì nói là do thất đệ đưa tới, còn không bằng nói là do tổ phụ nàng trêu chọc tới. Bởi vậy, cho dù trong lòng tràn đầy buồn bực, nàng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng. Đám người kia có hỗn trướng thế nào thì ngoài miệng lại nói rất dễ nghe, hưởng ứng theo lời kêu gọi của Phương vương.
Tạ Uẩn biết rõ tâm tư của những người đó, đơn giản là hi vọng hắn mau chóng làm ra độc dược, dẫn bọn hắn đến thượng giới. Đáng tiếc, hắn sao có thể mặc người bài bố được, chỉ cần tâng bốc hắn vài câu liền muốn buộc hắn đi vào khuôn khổ sao. Đúng là si tâm vọng tưởng...
Tạ Uẩn thờ ơ nói: " Bọn họ thích chờ thì chờ, không muốn chờ....Tống Cát ở trong tay tổ phụ, thích làm như thế thì làm thế đó." Dù sao Tống Cát đối với bọn họ mà nói cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Lần này đi ra ngoài, Mộ Tề và Đỗ Thần hắn cũng lưu lại tại Phương vương phủ. Dù sao Đỗ Thần đang mang thai hành động cũng không tiện. Về sau nếu như có duyên, bọn họ sẽ gặp lại ở thượng giới. Tạ Uẩn rất tự tin, nếu hai người này đến thượng giới, chắc chắn sẽ đi tìm hắn. Một chủ tử khoan dung như hắn không dễ tìm lắm đâu.
Cảnh Nhiên thầm chấp nhận, gật đầu nói: " Đám người kia tốt xấu lẫn lộn, tự cho là đúng, không tất yếu phải hợp tác. Làm không tốt có khi còn xảy ra sai lầm, đi đến thượng giới là chuyện đại sự, người hợp tác cần phải thà thiếu chứ không ẩu."
Tạ Uẩn ôm eo lão bà, hắn cũng nghĩ vậy. Thượng giới dụ hoặc quá lớn, hoàng thất chỉ cần hạ đủ mồi, ra đủ ích lợi, thì phản bội cũng sẽ tồn tại ngay từ lúc bắt đầu.
......
Tống Cát lúc này khóc không ra nước mắt, hắn tình nguyện đi theo Đoạn Chính Hào để bị đánh còn hơn phải chịu nhóm người này uy hiếp. Ít nhất Đoạn Chính Hào hành sự lỗi lạc, nhìn không thuận mắt liền đánh. Từ khi thân thể của Đoạn Chinh tốt lên, trên cơ bản gã kia cũng lười đi để ý hắn.
Thật vất vả có được mấy ngày sống yên ổn, đám người gà vườn chó xóm này lại tới uy hiếp hắn, các loại thủ đoạn ùn ùn không dứt. Tống Cát thật sự hận đến ngứa răng, rõ ràng hắn cũng nhìn ra, có người muốn dùng hắn để làm giao dịch với Tống hoàng. Nhưng lại bị hắn tiết lộ cho Phương vương biết, cuối cùng mới giữ được một mạng.
Tống Cát chưa bao giờ có lúc nào như lúc này, cảm thấy vận mệnh mặc người bài bố.
Bị tra tấn mấy tháng, đầu óc tựa như thông suốt, đột nhiên trở nên thông minh lên. Hắn biết hoàng thất có người muốn giết hắn, cũng biết tin tức hắn ở Phương vương phủ đã bị truyền ra, nói không chừng sẽ còn gặp phải ám sát.
Tống Cát khó có khi thông minh được một lần, dùng sức lấy lòng Phương Thiên Hóa. Phương Thiên Hóa có quan hệ thông gia với Tạ Uẩn, lại chiếm thân phận trưởng bối. Chỉ có Phương Thiên Hóa mới có thể giữ được hắn. Dù sao, Tạ Uẩn cũng đã giao hắn lại cho Phương Thiên Hóa trông giữ. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, Phương Thiên Hóa cũng sẽ không còn mặt mũi nào.
Quả nhiên, trong nghịch cảnh tiềm lực trưởng thành của con người là vô hạn, ngay cả bao cỏ cũng đã học được cách suy tính.
Sắc mặt đám người Chu Công Đào rất khó coi, bọn họ cũng không nghĩ tới, Tạ Uẩn cứ thế trực tiếp bỏ chạy. Nhưng mà, nhìn lại đám người do mình gọi tới, trong lòng liền buồn khổ không thôi. Bọn họ chỉ nghĩ nhiều người thì lực lượng sẽ lớn, nhưng lại quên mất chuyện phẩm tính của mọi người.
" Ầm..." Một tiếng, một cái bàn đá cứng rắn chia năm xẻ bảy.
" Bất quá chỉ là một tên tam tinh Võ Vương, thế mà còn dám làm bộ làm tịch. Chu huynh đệ, đây là nhân tài mà ngươi nói sao?"
Sắc mặt Chu Công Đào xanh mét. Nếu không phải do đám người này không biết đúng mực, Tạ Uẩn sao lại mặc kệ mà buông tay. Lúc trước bọn họ đã sớm ước định sẽ cùng đi đến thượng giới.
" Chu huynh đệ, việc này ngươi làm đúng là không đạo nghĩa. Nếu bắt giữ được Võ Hoàng của thượng giới, vì sao lại phải giao cho người khác trông giữ."
Trương Kế nhịn không được biện giải: " Người là do Tạ công tử bắt giữ."
" Xùy..." Có người khinh thường cười nhạo: " Các ngươi muốn cất nhắc tên họ Tạ kia thì cũng đừng có gạt người như vậy. Khinh tất cả chúng ta đều là ngốc tử sao. Tống Cát bọn ta muốn, ngươi chỉ cần nói có đưa hay là không."
" Chuyện này không có khả năng...."
" Chu Công Đào, ngươi đây là buộc chúng ta trở mặt..."
" Hừ..." Phương Thiên Hóa hừ lạnh một tiếng: " Ở nơi Phương gia ta còn không tới phiên các ngươi nói chuyện đâu."
" Ngươi..."
" Chu Công Đào, là ngươi cầu bọn ta rời núi, lúc này là muốn đường ai nấy đi sao?"
" Chu Công Đào ta đã cho ngươi đủ mặt mũi. Bằng không, một tiểu bối họ Tạ nào đáng giá bọn ta phải ăn nói khép nép. Bây giờ cho hắn mặt mũi lại không biết xấu hổ, nói đi là đi, bộ xem bọn ta là thằng hề sao."
Phương Thiên Hóa hừ lạnh: " Phương vương phủ chưa bao giờ phát ra thư mời."
Chu Công Đào trong ngoài gì cũng lo không xuể, hắn vốn tưởng cứ tụ tập nhiều người một chút thì càng có nhiều thêm chút cơ hội chống lại thượng giới. Nếu không, với thiên la địa võng bên ngoài thượng giới bọn họ phải làm thế nào mới có thể chạy thoát nổi. Ai ngờ...
Ai ngờ hiện tại, người hai phía đều oán trách hắn.
Liễu Tam Nương cười lạnh, nàng đã sớm nói với Chu Công Đào, mọi việc đừng có tự ý chủ trương. Ai bảo hắn không nghe khuyên bảo, còn một lòng đại nhân đại nghĩa. Đổi lại nàng mà là Tạ Uẩn, vừa thấy đám người tâm cơ xảo trá này cũng bỏ chạy ngay lập tức.
Liễu Tam Nương lập tức đứng về phía Phương Thiên Hóa, nói: " Có ta ở đây, ai cũng đừng hòng mang Tống Cát đi."
" Còn có ta." Tạ công tử có ân cứu mạng với hắn, mặc kệ Tống Cát có tác dụng gì hay không. Nếu Tống Cát là người của Tạ công tử thì hắn nhất định phải giữ cho bằng được.
Chu Công Đào thở dài thật sau: " Đường ai nấy đi đi."
" Chu Công Đào, ngươi tụ tập bọn ta tới, bây giờ lại bảo bọn ta đi. Ngươi nghĩ bọn ta là ai, mặc ngươi triệu đến vẫy đi là đi?"
Chu Công Đào hối hận rồi, hắn cứ tưởng rằng Cảnh công tử là cao thủ trận pháp, Tạ công tử có thể vượt cấp giết địch. Chỉ bằng bản lĩnh của hai người họ, nhóm người này chắc chắn sẽ có vài phần tôn trọng. Lại không nghĩ rằng, trong lòng người ta có lẽ chưa bao giờ tin lời hắn nói. Cái gọi là tôn trọng cùng khen tặng e rằng cũng chỉ là vài lời khách sáo mà thôi.
Phương Thiên Hóa lạnh lùng nói: " Chu vương, thỉnh ngươi cũng đi...."
Một tên thị phi tinh như vậy, Phương gia không chào đón.
Trong lòng Phương Thiên Hóa cũng sớm hối hận. Nếu không phải ông cũng triệu tập người, hai bên vừa lúc đụng phải nhau. Phương vương phủ cũng sẽ không trêu chọc tới một đám ôn thần như vậy.
Vẻ mặt Chu Công Đào khó coi. Nhưng hắn lại không có cách nào để cãi lại. Dù sao chuyện này cũng là do hắn chọc phải. Vốn hắn cũng chỉ có lòng hảo tâm muốn lôi kéo bằng hữu một phen. Thôi thôi thôi...là hắn xen vào việc người khác.
Chu Công Đào mang theo mấy tên thân tín, thực mau liền cáo từ rời đi.
Người chủ sự vừa rời đi, thái độ của Phương vương đã nói rõ không chào đón. Đám người còn dư lại vì giữ gìn thân phận cũng không thể mặt dày mày dạn, chỉ đành phải cáo từ rời đi.
Bất quá, ánh mắt khi bọn họ rời đi, rõ ràng đã ghi hận Phương vương phủ.
Đám người Liễu Tam Nương lo sẽ xảy ra chuyện, xung phong nhận việc ở lại. Chính mắt bọn họ nhìn thấy Tạ Uẩn chém giết Võ Hoàng, lại tận mắt nhìn thấy Tạ Uẩn độ kiếp. Một cơ hội tốt để giao hảo như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tạ Uẩn dù sao cũng sẽ không ném xuống Phương vương mà mặc kệ.
Sự thật chứng minh, ý tưởng của bọn họ là đúng.
Hoàng thất Tống quốc bị tổn thất nặng nề, lúc này đúng là cơ hội tốt để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Một đám người sau khi rời khỏi phủ Phương vương liền chạy thẳng đến hoàng cung Tống quốc, muốn dậu đổ bìm leo hoàng thất thêm một phen.
Đương nhiên, không có vài phần vận khí cùng thực lực, hoàng thất Tống quốc há có thể dễ chọc như vậy.
Một đám người gặp tổn thất thảm trọng. Bất quá, kết quả này hết thảy đều là tự tìm, xứng đáng mà thôi.
Đồng thời, tin tức Tống Cát ở Phương gia cũng bị bọn họ tiết lộ ra ngoài. Vốn tưởng rằng có thể dùng để giao dịch, chỉ tiếc...chết đến nơi, bọn họ mới chân chính cảm nhận được hoàng thất không hề nói tín nghĩa. Nhưng mà, hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Bên kia, Phương vương phủ người đi nhà trống.
Vào lúc mà nhóm người này rời đi, trong lòng Phương Thiên Hóa cũng rõ, Phương vương phủ chắc chắn không giữ nổi. Nếu đã vậy, ông chuẩn bị học tập theo Tạ gia tiểu hữu làm lớn một hồi.
.......
Ba tháng sau.
Đám người Tạ Uẩn rốt cuộc cũng đến hoàng thành Khánh quốc.
Vẫn như trước tìm một nơi kín đáo yên tĩnh để dịch dung cải trang, đoàn người nháy mắt liền thay đổi bộ dáng. Mục đích lần này của Tạ Uẩn chính là Đạo Ấn Thạch, còn có linh mạch bên dưới hoàng cung Khánh quốc. Hai việc này, không thể để bất cứ người ngoài nào biết.
Khánh quốc canh phòng rất nghiêm mật, bài tra ở cửa thành so với Thanh thành càng thêm kỹ càng tỉ mỉ. thân phận, tên họ, quê quán, diện mạo, tuổi tác,...muốn vào thành cần phải kiểm tra rành mạch. Mỗi người đều có thẻ thân phận, độ nghiêm mật phải nói bỏ xa Tống quốc tới mới cấp bậc.
" Làm sao bây giờ?" Dương Thanh Miểu hỏi.
Bài tra nghiêm mật như vậy, đừng nói hoàng cung Khánh quốc. Ngay cả bên trong hoàng thành nói không chừng bọn họ còn không vào được đấy chứ.
Xuyên Tinh Toa phi hành cực nhanh.
Tạ Tranh lòng vẫn còn sợ hãi, căm phẫn nổi giận mắng: " Cuối cùng cũng chạy ra được, một đám vương bát đản hỗn trướng."
" Ngoan, đừng tức giận, lúc này chắc những người đó đang tức đến dậm chân." Phương Hằng buồn cười, một tay kéo Tạ Tranh ôm vào lòng ngực, trấn an đại bảo bối của nàng.
Đoạn thời gian gần đây Tạ Tranh đã nghẹn hỏng rồi, Phương vương phủ đều sắp trở thành hậu hoa viên nhà người khác, nàng cũng phiền không chịu nổi. Cầu người thì phải có thái độ đi cầu người, bọn họ luôn đem Phương vương phủ trở thành nhà của mình. Ngay cả chủ nhân như nàng còn không có chỗ nói chuyện, đúng là một đám hỗn trướng.
Cố tình đám hỗn trướng này nàng còn không đắc tội nổi, thái độ mặt ngoài thì thật ra rất tốt, làm gì cũng sẽ xin chỉ thị một tiếng. Nhưng người ta căn bản lại không cho ngươi con đường để cự tuyệt, xin chỉ thị hay không xin chỉ thị cũng không khác gì nhau, cùng lắm cũng chỉ là một câu nói cho có lệ. Quả thực không coi ai ra gì.
Dương Thanh Miểu cười cười: " Vẫn là Đoạn đại ca tin tức linh thông." Biết Tạ Uẩn muốn đi, trước buổi tối đó một ngày đã đến Phương vương phủ chờ sẵn.
Đoạn Chính Hào nhướng mày, tiến đến trước mặt Dương Thanh Miểu, đùa giỡn: " Lại kêu một tiếng."
Dương Thanh Miểu nghiêng đầu liếc hắn một cái, cái tên không biết xấu hổ này, nghĩ cũng đẹp lắm.
Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe, cứ luôn cảm thấy giữa hai người này có gian tình.
Phương Hằng suy tư một chút, nói: " Chuyến này chúng ta đi đâu?"
Tạ Uẩn nói: " Khánh quốc."
Đạo Ấn Thạch ở mỗi quốc gia đều có, đến Khánh quốc cũng là một công đôi việc. Đến hoàng cung trước để đoạt bảo bối rồi lại thăm dò rõ ràng thân thế của Cảnh Nhiên. Chỉ cần hoàng cung rối loạn, đi tra tin tức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lúc này đúng là hết sức đại loạn, cao thủ của các quốc gia đều bắt đầu tạo phản. Hoàng thất hẳn sẽ không nghĩ đến trên người Cảnh Lan. Cảnh Lan đến tột cùng còn sống hay đã chết, đã rơi xuống đâu cũng phải biết cho rõ ràng.
Dương Thanh Miểu nghĩ nghĩ, sầu lo nói: " Chúng ta trộm bỏ đi như vậy, những người đó ở Phương vương phủ có thể sẽ tìm Phương vương gây phiền toái..."
Phương Hằng nói: " Sẽ không, tổ phụ của ta cũng triệu tập người, bọn họ không nháo nổi."
Tạ Uẩn trừng mắt liếc nàng một cái, đều là chuyện tốt do Phương vương gây ra. Nếu không phải động tác của Phương vương quá lớn, triệu tập người tới nghị sự, người khác cũng sẽ không cả gan làm loạn, mò tới tận cửa Phương vương phủ để tìm người. Cuối cùng, hắn liền giết vài tên Võ Hoàng vẫn xem như có chút lực chấn nhiếp.
Phương Hằng có chút chột dạ, những người đó thay vì nói là do thất đệ đưa tới, còn không bằng nói là do tổ phụ nàng trêu chọc tới. Bởi vậy, cho dù trong lòng tràn đầy buồn bực, nàng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng. Đám người kia có hỗn trướng thế nào thì ngoài miệng lại nói rất dễ nghe, hưởng ứng theo lời kêu gọi của Phương vương.
Tạ Uẩn biết rõ tâm tư của những người đó, đơn giản là hi vọng hắn mau chóng làm ra độc dược, dẫn bọn hắn đến thượng giới. Đáng tiếc, hắn sao có thể mặc người bài bố được, chỉ cần tâng bốc hắn vài câu liền muốn buộc hắn đi vào khuôn khổ sao. Đúng là si tâm vọng tưởng...
Tạ Uẩn thờ ơ nói: " Bọn họ thích chờ thì chờ, không muốn chờ....Tống Cát ở trong tay tổ phụ, thích làm như thế thì làm thế đó." Dù sao Tống Cát đối với bọn họ mà nói cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Lần này đi ra ngoài, Mộ Tề và Đỗ Thần hắn cũng lưu lại tại Phương vương phủ. Dù sao Đỗ Thần đang mang thai hành động cũng không tiện. Về sau nếu như có duyên, bọn họ sẽ gặp lại ở thượng giới. Tạ Uẩn rất tự tin, nếu hai người này đến thượng giới, chắc chắn sẽ đi tìm hắn. Một chủ tử khoan dung như hắn không dễ tìm lắm đâu.
Cảnh Nhiên thầm chấp nhận, gật đầu nói: " Đám người kia tốt xấu lẫn lộn, tự cho là đúng, không tất yếu phải hợp tác. Làm không tốt có khi còn xảy ra sai lầm, đi đến thượng giới là chuyện đại sự, người hợp tác cần phải thà thiếu chứ không ẩu."
Tạ Uẩn ôm eo lão bà, hắn cũng nghĩ vậy. Thượng giới dụ hoặc quá lớn, hoàng thất chỉ cần hạ đủ mồi, ra đủ ích lợi, thì phản bội cũng sẽ tồn tại ngay từ lúc bắt đầu.
......
Tống Cát lúc này khóc không ra nước mắt, hắn tình nguyện đi theo Đoạn Chính Hào để bị đánh còn hơn phải chịu nhóm người này uy hiếp. Ít nhất Đoạn Chính Hào hành sự lỗi lạc, nhìn không thuận mắt liền đánh. Từ khi thân thể của Đoạn Chinh tốt lên, trên cơ bản gã kia cũng lười đi để ý hắn.
Thật vất vả có được mấy ngày sống yên ổn, đám người gà vườn chó xóm này lại tới uy hiếp hắn, các loại thủ đoạn ùn ùn không dứt. Tống Cát thật sự hận đến ngứa răng, rõ ràng hắn cũng nhìn ra, có người muốn dùng hắn để làm giao dịch với Tống hoàng. Nhưng lại bị hắn tiết lộ cho Phương vương biết, cuối cùng mới giữ được một mạng.
Tống Cát chưa bao giờ có lúc nào như lúc này, cảm thấy vận mệnh mặc người bài bố.
Bị tra tấn mấy tháng, đầu óc tựa như thông suốt, đột nhiên trở nên thông minh lên. Hắn biết hoàng thất có người muốn giết hắn, cũng biết tin tức hắn ở Phương vương phủ đã bị truyền ra, nói không chừng sẽ còn gặp phải ám sát.
Tống Cát khó có khi thông minh được một lần, dùng sức lấy lòng Phương Thiên Hóa. Phương Thiên Hóa có quan hệ thông gia với Tạ Uẩn, lại chiếm thân phận trưởng bối. Chỉ có Phương Thiên Hóa mới có thể giữ được hắn. Dù sao, Tạ Uẩn cũng đã giao hắn lại cho Phương Thiên Hóa trông giữ. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, Phương Thiên Hóa cũng sẽ không còn mặt mũi nào.
Quả nhiên, trong nghịch cảnh tiềm lực trưởng thành của con người là vô hạn, ngay cả bao cỏ cũng đã học được cách suy tính.
Sắc mặt đám người Chu Công Đào rất khó coi, bọn họ cũng không nghĩ tới, Tạ Uẩn cứ thế trực tiếp bỏ chạy. Nhưng mà, nhìn lại đám người do mình gọi tới, trong lòng liền buồn khổ không thôi. Bọn họ chỉ nghĩ nhiều người thì lực lượng sẽ lớn, nhưng lại quên mất chuyện phẩm tính của mọi người.
" Ầm..." Một tiếng, một cái bàn đá cứng rắn chia năm xẻ bảy.
" Bất quá chỉ là một tên tam tinh Võ Vương, thế mà còn dám làm bộ làm tịch. Chu huynh đệ, đây là nhân tài mà ngươi nói sao?"
Sắc mặt Chu Công Đào xanh mét. Nếu không phải do đám người này không biết đúng mực, Tạ Uẩn sao lại mặc kệ mà buông tay. Lúc trước bọn họ đã sớm ước định sẽ cùng đi đến thượng giới.
" Chu huynh đệ, việc này ngươi làm đúng là không đạo nghĩa. Nếu bắt giữ được Võ Hoàng của thượng giới, vì sao lại phải giao cho người khác trông giữ."
Trương Kế nhịn không được biện giải: " Người là do Tạ công tử bắt giữ."
" Xùy..." Có người khinh thường cười nhạo: " Các ngươi muốn cất nhắc tên họ Tạ kia thì cũng đừng có gạt người như vậy. Khinh tất cả chúng ta đều là ngốc tử sao. Tống Cát bọn ta muốn, ngươi chỉ cần nói có đưa hay là không."
" Chuyện này không có khả năng...."
" Chu Công Đào, ngươi đây là buộc chúng ta trở mặt..."
" Hừ..." Phương Thiên Hóa hừ lạnh một tiếng: " Ở nơi Phương gia ta còn không tới phiên các ngươi nói chuyện đâu."
" Ngươi..."
" Chu Công Đào, là ngươi cầu bọn ta rời núi, lúc này là muốn đường ai nấy đi sao?"
" Chu Công Đào ta đã cho ngươi đủ mặt mũi. Bằng không, một tiểu bối họ Tạ nào đáng giá bọn ta phải ăn nói khép nép. Bây giờ cho hắn mặt mũi lại không biết xấu hổ, nói đi là đi, bộ xem bọn ta là thằng hề sao."
Phương Thiên Hóa hừ lạnh: " Phương vương phủ chưa bao giờ phát ra thư mời."
Chu Công Đào trong ngoài gì cũng lo không xuể, hắn vốn tưởng cứ tụ tập nhiều người một chút thì càng có nhiều thêm chút cơ hội chống lại thượng giới. Nếu không, với thiên la địa võng bên ngoài thượng giới bọn họ phải làm thế nào mới có thể chạy thoát nổi. Ai ngờ...
Ai ngờ hiện tại, người hai phía đều oán trách hắn.
Liễu Tam Nương cười lạnh, nàng đã sớm nói với Chu Công Đào, mọi việc đừng có tự ý chủ trương. Ai bảo hắn không nghe khuyên bảo, còn một lòng đại nhân đại nghĩa. Đổi lại nàng mà là Tạ Uẩn, vừa thấy đám người tâm cơ xảo trá này cũng bỏ chạy ngay lập tức.
Liễu Tam Nương lập tức đứng về phía Phương Thiên Hóa, nói: " Có ta ở đây, ai cũng đừng hòng mang Tống Cát đi."
" Còn có ta." Tạ công tử có ân cứu mạng với hắn, mặc kệ Tống Cát có tác dụng gì hay không. Nếu Tống Cát là người của Tạ công tử thì hắn nhất định phải giữ cho bằng được.
Chu Công Đào thở dài thật sau: " Đường ai nấy đi đi."
" Chu Công Đào, ngươi tụ tập bọn ta tới, bây giờ lại bảo bọn ta đi. Ngươi nghĩ bọn ta là ai, mặc ngươi triệu đến vẫy đi là đi?"
Chu Công Đào hối hận rồi, hắn cứ tưởng rằng Cảnh công tử là cao thủ trận pháp, Tạ công tử có thể vượt cấp giết địch. Chỉ bằng bản lĩnh của hai người họ, nhóm người này chắc chắn sẽ có vài phần tôn trọng. Lại không nghĩ rằng, trong lòng người ta có lẽ chưa bao giờ tin lời hắn nói. Cái gọi là tôn trọng cùng khen tặng e rằng cũng chỉ là vài lời khách sáo mà thôi.
Phương Thiên Hóa lạnh lùng nói: " Chu vương, thỉnh ngươi cũng đi...."
Một tên thị phi tinh như vậy, Phương gia không chào đón.
Trong lòng Phương Thiên Hóa cũng sớm hối hận. Nếu không phải ông cũng triệu tập người, hai bên vừa lúc đụng phải nhau. Phương vương phủ cũng sẽ không trêu chọc tới một đám ôn thần như vậy.
Vẻ mặt Chu Công Đào khó coi. Nhưng hắn lại không có cách nào để cãi lại. Dù sao chuyện này cũng là do hắn chọc phải. Vốn hắn cũng chỉ có lòng hảo tâm muốn lôi kéo bằng hữu một phen. Thôi thôi thôi...là hắn xen vào việc người khác.
Chu Công Đào mang theo mấy tên thân tín, thực mau liền cáo từ rời đi.
Người chủ sự vừa rời đi, thái độ của Phương vương đã nói rõ không chào đón. Đám người còn dư lại vì giữ gìn thân phận cũng không thể mặt dày mày dạn, chỉ đành phải cáo từ rời đi.
Bất quá, ánh mắt khi bọn họ rời đi, rõ ràng đã ghi hận Phương vương phủ.
Đám người Liễu Tam Nương lo sẽ xảy ra chuyện, xung phong nhận việc ở lại. Chính mắt bọn họ nhìn thấy Tạ Uẩn chém giết Võ Hoàng, lại tận mắt nhìn thấy Tạ Uẩn độ kiếp. Một cơ hội tốt để giao hảo như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tạ Uẩn dù sao cũng sẽ không ném xuống Phương vương mà mặc kệ.
Sự thật chứng minh, ý tưởng của bọn họ là đúng.
Hoàng thất Tống quốc bị tổn thất nặng nề, lúc này đúng là cơ hội tốt để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Một đám người sau khi rời khỏi phủ Phương vương liền chạy thẳng đến hoàng cung Tống quốc, muốn dậu đổ bìm leo hoàng thất thêm một phen.
Đương nhiên, không có vài phần vận khí cùng thực lực, hoàng thất Tống quốc há có thể dễ chọc như vậy.
Một đám người gặp tổn thất thảm trọng. Bất quá, kết quả này hết thảy đều là tự tìm, xứng đáng mà thôi.
Đồng thời, tin tức Tống Cát ở Phương gia cũng bị bọn họ tiết lộ ra ngoài. Vốn tưởng rằng có thể dùng để giao dịch, chỉ tiếc...chết đến nơi, bọn họ mới chân chính cảm nhận được hoàng thất không hề nói tín nghĩa. Nhưng mà, hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Bên kia, Phương vương phủ người đi nhà trống.
Vào lúc mà nhóm người này rời đi, trong lòng Phương Thiên Hóa cũng rõ, Phương vương phủ chắc chắn không giữ nổi. Nếu đã vậy, ông chuẩn bị học tập theo Tạ gia tiểu hữu làm lớn một hồi.
.......
Ba tháng sau.
Đám người Tạ Uẩn rốt cuộc cũng đến hoàng thành Khánh quốc.
Vẫn như trước tìm một nơi kín đáo yên tĩnh để dịch dung cải trang, đoàn người nháy mắt liền thay đổi bộ dáng. Mục đích lần này của Tạ Uẩn chính là Đạo Ấn Thạch, còn có linh mạch bên dưới hoàng cung Khánh quốc. Hai việc này, không thể để bất cứ người ngoài nào biết.
Khánh quốc canh phòng rất nghiêm mật, bài tra ở cửa thành so với Thanh thành càng thêm kỹ càng tỉ mỉ. thân phận, tên họ, quê quán, diện mạo, tuổi tác,...muốn vào thành cần phải kiểm tra rành mạch. Mỗi người đều có thẻ thân phận, độ nghiêm mật phải nói bỏ xa Tống quốc tới mới cấp bậc.
" Làm sao bây giờ?" Dương Thanh Miểu hỏi.
Bài tra nghiêm mật như vậy, đừng nói hoàng cung Khánh quốc. Ngay cả bên trong hoàng thành nói không chừng bọn họ còn không vào được đấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất