Chương 144: Xúi giục
Tạ Uẩn nhếch môi: " Ta có biện pháp."
Lần này bọn họ có quá nhiều người, mục tiêu quá lớn, không dễ lẫn vào trong thành. Nhưng nếu là hoàng vệ thường lui tới hoàng thành thì không cần kiểm tra, đặc biệt là những Võ Vương có tu vi cao.
Tạ Uẩn cảm thấy, nếu đã tới một chuyến, muốn nháo thì phải nháo cho lớn, tốt nhất là quậy đến mức hoàng thất không được an bình. Như vậy về sau bọn họ mới tiện hành động.
Ánh mắt Đoạn Chinh chợt lóe, cười nói: " Ta có thể tiến vào xúi giục, hoàng cung Khánh quốc ta cũng nhận thức vài người."
Tạ Uẩn lắc đầu: " Không cần, ngài đi quá nguy hiểm, Đoạn đại ca có thể đưa tới vài tên hoàng vệ. Ta cho rằng chỉ cần là cao thủ đại lục Hằng Võ, tất sẽ không cam lòng cống hiến cho hoàng thất."
Mọi người suy tư một lát, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ. Cấm chế của Đoạn Chinh đã có thể giải trừ thì những người khác cũng có thể. Chỉ cần giải trừ cấm chế của cao thủ hoàng thành. Vậy thì hoàng cung Khánh quốc....
" Ha ha ha...." Đoạn Chính Hào cười ha hả: " Tạ huynh đệ, chủ ý này của ngươi quả nhiên rất thú vị."
Tạ Uẩn nhướng mày, nhàn nhạt nói: " Dùng người của đại lục Hằng Võ ta bảo hộ cho đám người mặt người dạ thú này. Dù sao cũng phải cho bọn họ tự nhận chút hậu quả xấu mới được."
" Được...." Đoạn Chính Hào hét lớn một tiếng, hung ác nói: " Quả thật nên cho bọn chúng tự nếm chút quả đắng mới được."
Mọi người thương nghị một lát, Đoạn Chính Hào liền đi ra ngoài đưa hoàng vệ tới. Cảnh Nhiên ở tại chỗ bố trí trận pháp, những người còn lại thì âm thầm ẩn núp. Cần phải vây khốn bọn họ cho kỹ, không thể cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để phát ra tín hiệu cầu cứu.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, không bao lâu sau, Đoạn Chính Hào chật vật chạy lại đây, phía sau có mấy chục Võ Vương đuổi theo, còn có một vị Võ Hoàng tọa trấn.
" Ầm..."
Cảnh Nhiên lập tức khởi động trận pháp, những người còn lại thì nhảy ra bao vây lại.
"Phanh phanh phanh...."
" Không ổn, có mai phục..."
Thân ảnh Tạ Uẩn chợt lóe, bắt giặc phải bắt vua trước, hắn trực tiếp giết đến trước mặt Võ Hoàng. Tên Võ Hoàng này ánh mắt thanh minh, thần thái cao cao tại thượng, Tạ Uẩn lập tức xác định đối phương là người thượng giới.
" Tìm chết..." Võ Hoàng khinh miệt móc pháp khí ra, rõ ràng rất xem thường kẻ trước mắt.
" Đi chết đi..." Tạ Uẩn cười lạnh một tiếng.
" Đùng..."
Một kích tất trúng.
Thừa dịp ngươi bệnh liền lấy mạng ngươi. Sát chiêu của Tạ Uẩn lại đến, Thiên Ti Triền Nhiễu nháy mắt cuốn lấy Võ Hoàng, thực sủng thừa dịp khe hở nhanh chóng chạy ra ngoài, tham lam hấp thụ năng lượng của VÕ HOÀNG. Có nó đi đầu, mấy thực sủng khác cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng gia nhập chiến trường.
Võ Hoàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, một hồi chiến đấu đã kết thúc.
" Đại nhân..."
Võ Hoàng đã chết, những người còn dư lại liền rối loạn tâm thần.
Tạ Uẩn vừa chiến đấu vừa dùng tinh thần lực quấy nhiễu. Bọn họ thắng lợi là không thể nghi ngờ. Ai có cấm chế, ai không có Tạ Uẩn chỉ vừa cảm ứng một chút liền biết. Rất nhanh lại thêm một vài người ngã xuống.
Những người thượng giới, nháy mắt đều chết dưới tay bọn họ...
" Oa..."
Dư lại vài Võ Vương, có một người đầu đau muốn nứt, đột nhiên phun ra một mồm máu tươi, khí tức toàn thân bạo trướng.
Mấy người còn lại sắc mặt khó coi, ngay cả động tác phản kích tựa hồ cũng trở nên trì độn. Như là thân bất do kỷ, lại như là đang cực lực tranh thủ gì đó, trong mắt có không cam lòng, có chết lặng, còn có một loại giải thoát. Có lẽ từ rất lâu trước đây, bọn họ cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ chịu chết.
Kế tiếp, đã không cần thiết phải chiến đấu nữa.
Tạ Uẩn nheo nheo mắt, đánh ngất vị Võ Vương kia, nhét cho hắn một viên đan dược. Sau đó liền quay đầu nhìn về phía những Võ Vương khác.
Đoạn Chinh đứng ra nói: " Ta là thủ lĩnh của bảy tổ Giáp, hoàng thất Tống quốc."
" Chuyện này... không có khả năng..."
Đoạn Chinh nói: " Không có gì là không thể cả, ta là Đoạn Chinh, đã từng là tam tinh Võ Hoàng. Sau khi giải trừ cấm chế, tu vi do bí pháp tăng lên đã tan đi. Nếu các ngươi không tin có thể thử một lần. Hiện giờ, các ngươi cũng đâu còn đường sống để lựa chọn."
Mấy vị Võ Vương nhìn nhau, bọn họ quả thật đã không còn con đường sống nào khác cả.
Một vị Võ Vương đột nhiên lên tiếng: " Các ngươi là người đã đại náo hoàng cung Tống quốc."
Đoạn Chinh gật đầu, kéo Đoạn Chính Hào qua: " Đây là tôn tử ta."
" Phốc..." Dương Thanh Miểu nghe vậy nhịn không được bật cười, những lời này quá có thâm ý khiến hắn cầm lòng không được chợt nhớ tới, mỗi khi mỗ mỗ nào đó mắng chửi người, luôn thích chửi người khác là tôn tử.
Bên đó khi mắng chửi người khác người ta thường hay tự xưng là lão tử, mắng người khác là thằng cháu nội hay cháu rùa gì gì đấy...
Đoạn Chính Hào đầu đầy hắc tuyến, lặng lẽ trừng mắt liếc Dương Thanh Miểu một cái, hắn thà không có tổ tông có được không?
Sắc mặt những người kia đều khác thường, sao lời này nghe kiểu gì cũng thấy giống đang mắng người vậy.
Sắc mặt Đoạn Chinh cương lại, nói: " Đây là tôn nhi ruột thịt của ta, chẳng lẽ các ngươi không nhớ thương người nhà sao, cứ vậy mà cam nguyện mặc người khống chế."
Mấy người trầm mặc một chút, trong đó có một người chợt hỏi: " Ngươi có điều kiện gì?"
Sau khi hỏi xong, sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt, trên trán tựa hồ có gân xanh nổi lên. Nhưng bọn họ cần phải biết rõ đáp án. Nếu như nhảy ra từ một cái hang hổ rồi lại nhảy qua một cái ổ sói khác thì bọn họ tình nguyện khẳng khái đi chịu chết. Như vậy ít nhất còn có thể giữ được người nhà. Dù sao, người nhà bọn họ còn đang phải sinh hoạt dưới mí mắt của bọn hoàng thất.
Tạ Uẩn cười nói: " Không có gì, chỉ là muốn cho hoàng thất ngột ngạt mà thôi."
Cảnh Nhiên bổ sung thêm: " Chúng ta là người của đại lục Hằng Võ, dựa vào cái gì phải bán mạng cho mấy tên âm hiểm kia. Ta chỉ cần các ngươi bắc cầu giật dây, tất cả những người đã chịu khống chế cần phải giải trừ cấm chế."
" Thật vậy sao...." Một vị Võ Vương ánh mắt sáng ngời.
Tạ Uẩn nói: " Nếu chúng ta muốn đi đến thượng giới, hoàng thất chính là một trở ngại. Tất cả hoàng thất ở đại lục Hằng Võ này cần phải bị thanh trừ. Mặt khác, tin tức ở đại lục Hằng Võ cần phải công bố đến thượng giới. Chỉ có như thế, mấy phương thế lực Tống, Khánh, Triệu, Hàn, Hồng mới không dám làm càn nữa."
" Ngươi biết..." Mấy vị Võ Vương tràn đầy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút vui sướng. Nếu đám người này đã có thể nghe ngóng được tin tức ở thượng giới, vậy có lẽ cũng có thể thử đánh cược một phen.
Tạ Uẩn sở dĩ nói ra cũng là để mấy vị Võ Vương này quy thuận. Bằng không, chân trước hắn vừa giải trừ cấm chế, chân sau người ta đã trộm bỏ chạy, vậy thì mới là mất nhiều hơn được.
" Nhưng mà thông đạo thượng giới...." Lời còn chưa nói xong, tròng mắt hắn đã trợn trừng lên, toàn thân như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ cực đại.
" Ôn Tề..."
Khuôn mặt Ôn Tề vặn vẹo, trên mặt che kín từng đạo quy văn, thoạt nhìn âm trầm đáng sợ.
Tạ Uẩn không dám chậm trễ, vội vàng bố trí một cái kết giới. Cảnh Nhiên thì thuận tay ném xuống một cái trận bàn ngăn cách điều tra, ngăn chặn hết thảy nhìn trộm đến từ ngoại giới.
Giải trừ cấm chế cần phải dùng đến dược viên không gian. Cảnh Nhiên không muốn bại lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
" Đa tạ..." Một vị Võ Vương yết hầu khàn khàn nói.
Cảnh Nhiên lắc đầu, nói: " Đôi bên cùng có lợi, không cần nói cảm ơn. Ta chỉ hi vọng vào ngày đại náo hoàng thất Khánh quốc, các ngươi chớ nên khoanh tay bàng quan. Hoàng thất Khánh quốc hẳn là nên chịu giáo huấn."
Mấy người trầm mặc không nói gì, Cảnh Nhiên cũng không thèm để ý. Cấm chế của hoàng thất quả thật rất lợi hại, ngay cả nói chuyện cũng bị khống chế nghiêm khắc, chỉ cần có chút vô ý, nhẹ thì bị trừng phạt, nặng thì lập tức chết.
Đoạn Chính Hào sầu lo nói: " Tạ huynh đệ giải trừ cấm chế, thời gian có phải rất lâu hay không?"
Cảnh Nhiên nhướng mày cười nói: " Yên tâm, quen tay hay việc."
Quả thật là quen tay hay việc, lần đầu tiên giải trừ cấm chế, cần phải cẩn thận tìm kiếm khế ước pháp tắc, quá trình vô cùng rườm rà. Lần thứ hai thì dễ dàng hơn rất nhiều, lần thứ ba thì lại càng đơn giản. Tóm lại, bây giờ có nhắm mắt lại Tạ Uẩn cũng có thể tìm được khế ước pháp tắc, giải trừ loại này cũng tương tự với hạn chế của thiên đạo, nó sẽ dần trở nên dễ dàng như ăn cơm uống nước.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, qua ba canh giờ sau, Tạ Uẩn từ trong trận pháp nhảy ra, tiện tay ném Ôn Tề văng ra, nói: " Người tiếp theo."
Ôn Tề ngây ngốc ngơ ngác, bị người ném còn chưa có phản ứng lại.
" Ôn Tề..."
Mấy người còn lại tập trung tinh thần nhìn hắn, tựa hồ muốn từ trên người hắn nhìn ra một cái động.
Tạ Uẩn thấy mấy người này bận rộn liền quay đầu phân phó Tạ An, bảo hắn nâng vị Võ Vương đang nằm trên đất kia vào trận pháp. Rất rõ ràng, tu vi của vị Võ Vương này cũng bị người dùng bí pháp để tăng lên như Đoạn Chinh. Khí thế trên người bạo trướng, mục đích chỉ sợ là tự bạo. Hoàng thất quả nhiên tàn nhẫn độc ác, dùng bom thịt người cũng thật thuận tay, khi dùng quả thật rất khó lòng phòng bị.
Tốn cả một buổi tối, Tạ Uẩn giải trừ toàn bộ cấm chế cho sáu người. Từ lúc bắt đầu là ba canh giờ, sau cùng là mười lăm phút. Quả thật là một tiến triển lớn.
Sau khi mấy người giải trừ cấm chế xong, Tạ Uẩn mới từ miệng bọn họ biết được. Hoàng cung Tống quốc thế mà lại gặp phải tập kích lần nữa. Mặt khác, Cảnh Nhiên hỏi bóng hỏi gió một chút cũng biết được. Hơn ba mươi năm trước quả thật có một người tên Cảnh Lan từng bị bắt. Nhưng sau này lại không còn bất kỳ tin tức nào nữa. Trong những người đi đến thượng giới, tuyệt đối không có Cảnh Lan.
Đây là một tin tức tốt, cũng là một tin tức xấu. Tin tức tốt vì Cảnh Lan vẫn chưa trở thành nô lệ bị người khống chế. Tin tức xấu là vì Cảnh Lan từ đó đến nay sống chết vẫn chưa rõ.
Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, cảm xúc có chút hạ xuống.
Tạ Uẩn vội theo chân bọn họ hỏi thăm tin tức của Cảnh gia. Cảnh gia là nhị lưu thế gia, ở hoàng thành cũng không quá nổi trội, mấy vị Võ Vương cũng không biết gì nhiều. Nhưng chuyện Cảnh gia liên hôn với Tần gia thì mọi người ở hoàng thành đều biết.
Lòng dạ hẹp hòi của Tạ Uẩn lại phát tác: " Vị thiên tài Tần gia kia hiện giờ thế nào rồi?"
"Đã tham gia cuộc tuyển chọn vào mật địa, hiện giờ đã là tam tinh Võ Tướng. Hoàng thất dự bị chọn người từ Tần gia để sử dụng bí pháp tăng tu vi."
Tạ Uẩn một lời liền chỉ ra vấn đề: " Hoàng thất hiện giờ không đủ nhân thủ."
Ôn Tề gật đầu nói: " Từ khi hoàng cung Tống quốc gặp đại loạn, đã chết mấy vị Võ Hoàng. Người thượng giới cũng luyến tiếc xuống đây. Dù sao tu luyện đến Võ Hoàng cũng không dễ dàng, rõ ràng có thực lực cường đại nhưng lại bị không gian hạn chế. Cách chết như vậy..."
Mọi người trầm thấp nở nụ cười, cách chết như vậy quả thật rất nghẹn khuất.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, mấy vị Võ Vương liền cáo từ rời đi. Bọn họ còn phải đi về phục mệnh, Võ Hoàng Võ Vương thượng giới đều đã chết hết, bọn họ cần phải về cho một lời công đạo.
Về phần gặp phải trừng phạt gì, mấy người không chút để ý. Bọn họ là nô lệ, là tài sản riêng của hoàng thất. Bởi vì có cấm chế khống chế, hoàng thấy sẽ không sinh ra hoài nghi đối với bọn họ, cũng sẽ không có người nghĩ đến, bọn họ sớm đã phản bội, trừng phạt chắc chắn sẽ không quá nặng. Dù sao, nếu bọn họ thật sự bị thương, tổn thất vẫn là hoàng thất.
Đối với nô lệ, hoàng thất chỉ biết vật tẫn kỳ dụng ( phát huy tối đa giá trị sử dụng của 1 vật gì đó), sẽ làm cho bọn chết dưới tay kẻ địch, sẽ đem bọn họ ra làm pháo hôi chứ tuyệt đối không bao giờ trừng phạt đến chết. Bởi vì làm vậy không có ích lợi gì cả.
Một đoạn thời gian sau đó, Tạ Uẩn tất bật giải trừ cấm chế cho người ta.
Dần dần ở hoàng thành Khánh quốc, người xúi giục càng ngày càng nhiều. Đám người Tạ Uẩn tiến vào hoàng thành cũng vô cùng thuận lợi. Không chỉ không bị ngăn trở mà còn được ở nơi đại viện nhà cao cửa rộng. Hoàng vệ an bài thật sự rất chu đáo.
Mặt khác, sau khi tiến vào hoàng thành, bọn họ thấy được một bức lệnh truy nã.
" Phụ thân, người xem kìa, tiểu đệ của con...." Tạ Bác là người đầu tiên phát hiện ra bảng truy nã. Nhóc chỉ vào một bức hình ở cửa thành, hưng phấn nói.
Tạ Uẩn vỗ trán, cái tật xấu nói không biết lựa lời của tiểu tử thúi này khi nào mới có thể sửa đây.
Lần này bọn họ có quá nhiều người, mục tiêu quá lớn, không dễ lẫn vào trong thành. Nhưng nếu là hoàng vệ thường lui tới hoàng thành thì không cần kiểm tra, đặc biệt là những Võ Vương có tu vi cao.
Tạ Uẩn cảm thấy, nếu đã tới một chuyến, muốn nháo thì phải nháo cho lớn, tốt nhất là quậy đến mức hoàng thất không được an bình. Như vậy về sau bọn họ mới tiện hành động.
Ánh mắt Đoạn Chinh chợt lóe, cười nói: " Ta có thể tiến vào xúi giục, hoàng cung Khánh quốc ta cũng nhận thức vài người."
Tạ Uẩn lắc đầu: " Không cần, ngài đi quá nguy hiểm, Đoạn đại ca có thể đưa tới vài tên hoàng vệ. Ta cho rằng chỉ cần là cao thủ đại lục Hằng Võ, tất sẽ không cam lòng cống hiến cho hoàng thất."
Mọi người suy tư một lát, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ. Cấm chế của Đoạn Chinh đã có thể giải trừ thì những người khác cũng có thể. Chỉ cần giải trừ cấm chế của cao thủ hoàng thành. Vậy thì hoàng cung Khánh quốc....
" Ha ha ha...." Đoạn Chính Hào cười ha hả: " Tạ huynh đệ, chủ ý này của ngươi quả nhiên rất thú vị."
Tạ Uẩn nhướng mày, nhàn nhạt nói: " Dùng người của đại lục Hằng Võ ta bảo hộ cho đám người mặt người dạ thú này. Dù sao cũng phải cho bọn họ tự nhận chút hậu quả xấu mới được."
" Được...." Đoạn Chính Hào hét lớn một tiếng, hung ác nói: " Quả thật nên cho bọn chúng tự nếm chút quả đắng mới được."
Mọi người thương nghị một lát, Đoạn Chính Hào liền đi ra ngoài đưa hoàng vệ tới. Cảnh Nhiên ở tại chỗ bố trí trận pháp, những người còn lại thì âm thầm ẩn núp. Cần phải vây khốn bọn họ cho kỹ, không thể cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để phát ra tín hiệu cầu cứu.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, không bao lâu sau, Đoạn Chính Hào chật vật chạy lại đây, phía sau có mấy chục Võ Vương đuổi theo, còn có một vị Võ Hoàng tọa trấn.
" Ầm..."
Cảnh Nhiên lập tức khởi động trận pháp, những người còn lại thì nhảy ra bao vây lại.
"Phanh phanh phanh...."
" Không ổn, có mai phục..."
Thân ảnh Tạ Uẩn chợt lóe, bắt giặc phải bắt vua trước, hắn trực tiếp giết đến trước mặt Võ Hoàng. Tên Võ Hoàng này ánh mắt thanh minh, thần thái cao cao tại thượng, Tạ Uẩn lập tức xác định đối phương là người thượng giới.
" Tìm chết..." Võ Hoàng khinh miệt móc pháp khí ra, rõ ràng rất xem thường kẻ trước mắt.
" Đi chết đi..." Tạ Uẩn cười lạnh một tiếng.
" Đùng..."
Một kích tất trúng.
Thừa dịp ngươi bệnh liền lấy mạng ngươi. Sát chiêu của Tạ Uẩn lại đến, Thiên Ti Triền Nhiễu nháy mắt cuốn lấy Võ Hoàng, thực sủng thừa dịp khe hở nhanh chóng chạy ra ngoài, tham lam hấp thụ năng lượng của VÕ HOÀNG. Có nó đi đầu, mấy thực sủng khác cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng gia nhập chiến trường.
Võ Hoàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, một hồi chiến đấu đã kết thúc.
" Đại nhân..."
Võ Hoàng đã chết, những người còn dư lại liền rối loạn tâm thần.
Tạ Uẩn vừa chiến đấu vừa dùng tinh thần lực quấy nhiễu. Bọn họ thắng lợi là không thể nghi ngờ. Ai có cấm chế, ai không có Tạ Uẩn chỉ vừa cảm ứng một chút liền biết. Rất nhanh lại thêm một vài người ngã xuống.
Những người thượng giới, nháy mắt đều chết dưới tay bọn họ...
" Oa..."
Dư lại vài Võ Vương, có một người đầu đau muốn nứt, đột nhiên phun ra một mồm máu tươi, khí tức toàn thân bạo trướng.
Mấy người còn lại sắc mặt khó coi, ngay cả động tác phản kích tựa hồ cũng trở nên trì độn. Như là thân bất do kỷ, lại như là đang cực lực tranh thủ gì đó, trong mắt có không cam lòng, có chết lặng, còn có một loại giải thoát. Có lẽ từ rất lâu trước đây, bọn họ cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ chịu chết.
Kế tiếp, đã không cần thiết phải chiến đấu nữa.
Tạ Uẩn nheo nheo mắt, đánh ngất vị Võ Vương kia, nhét cho hắn một viên đan dược. Sau đó liền quay đầu nhìn về phía những Võ Vương khác.
Đoạn Chinh đứng ra nói: " Ta là thủ lĩnh của bảy tổ Giáp, hoàng thất Tống quốc."
" Chuyện này... không có khả năng..."
Đoạn Chinh nói: " Không có gì là không thể cả, ta là Đoạn Chinh, đã từng là tam tinh Võ Hoàng. Sau khi giải trừ cấm chế, tu vi do bí pháp tăng lên đã tan đi. Nếu các ngươi không tin có thể thử một lần. Hiện giờ, các ngươi cũng đâu còn đường sống để lựa chọn."
Mấy vị Võ Vương nhìn nhau, bọn họ quả thật đã không còn con đường sống nào khác cả.
Một vị Võ Vương đột nhiên lên tiếng: " Các ngươi là người đã đại náo hoàng cung Tống quốc."
Đoạn Chinh gật đầu, kéo Đoạn Chính Hào qua: " Đây là tôn tử ta."
" Phốc..." Dương Thanh Miểu nghe vậy nhịn không được bật cười, những lời này quá có thâm ý khiến hắn cầm lòng không được chợt nhớ tới, mỗi khi mỗ mỗ nào đó mắng chửi người, luôn thích chửi người khác là tôn tử.
Bên đó khi mắng chửi người khác người ta thường hay tự xưng là lão tử, mắng người khác là thằng cháu nội hay cháu rùa gì gì đấy...
Đoạn Chính Hào đầu đầy hắc tuyến, lặng lẽ trừng mắt liếc Dương Thanh Miểu một cái, hắn thà không có tổ tông có được không?
Sắc mặt những người kia đều khác thường, sao lời này nghe kiểu gì cũng thấy giống đang mắng người vậy.
Sắc mặt Đoạn Chinh cương lại, nói: " Đây là tôn nhi ruột thịt của ta, chẳng lẽ các ngươi không nhớ thương người nhà sao, cứ vậy mà cam nguyện mặc người khống chế."
Mấy người trầm mặc một chút, trong đó có một người chợt hỏi: " Ngươi có điều kiện gì?"
Sau khi hỏi xong, sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt, trên trán tựa hồ có gân xanh nổi lên. Nhưng bọn họ cần phải biết rõ đáp án. Nếu như nhảy ra từ một cái hang hổ rồi lại nhảy qua một cái ổ sói khác thì bọn họ tình nguyện khẳng khái đi chịu chết. Như vậy ít nhất còn có thể giữ được người nhà. Dù sao, người nhà bọn họ còn đang phải sinh hoạt dưới mí mắt của bọn hoàng thất.
Tạ Uẩn cười nói: " Không có gì, chỉ là muốn cho hoàng thất ngột ngạt mà thôi."
Cảnh Nhiên bổ sung thêm: " Chúng ta là người của đại lục Hằng Võ, dựa vào cái gì phải bán mạng cho mấy tên âm hiểm kia. Ta chỉ cần các ngươi bắc cầu giật dây, tất cả những người đã chịu khống chế cần phải giải trừ cấm chế."
" Thật vậy sao...." Một vị Võ Vương ánh mắt sáng ngời.
Tạ Uẩn nói: " Nếu chúng ta muốn đi đến thượng giới, hoàng thất chính là một trở ngại. Tất cả hoàng thất ở đại lục Hằng Võ này cần phải bị thanh trừ. Mặt khác, tin tức ở đại lục Hằng Võ cần phải công bố đến thượng giới. Chỉ có như thế, mấy phương thế lực Tống, Khánh, Triệu, Hàn, Hồng mới không dám làm càn nữa."
" Ngươi biết..." Mấy vị Võ Vương tràn đầy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút vui sướng. Nếu đám người này đã có thể nghe ngóng được tin tức ở thượng giới, vậy có lẽ cũng có thể thử đánh cược một phen.
Tạ Uẩn sở dĩ nói ra cũng là để mấy vị Võ Vương này quy thuận. Bằng không, chân trước hắn vừa giải trừ cấm chế, chân sau người ta đã trộm bỏ chạy, vậy thì mới là mất nhiều hơn được.
" Nhưng mà thông đạo thượng giới...." Lời còn chưa nói xong, tròng mắt hắn đã trợn trừng lên, toàn thân như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ cực đại.
" Ôn Tề..."
Khuôn mặt Ôn Tề vặn vẹo, trên mặt che kín từng đạo quy văn, thoạt nhìn âm trầm đáng sợ.
Tạ Uẩn không dám chậm trễ, vội vàng bố trí một cái kết giới. Cảnh Nhiên thì thuận tay ném xuống một cái trận bàn ngăn cách điều tra, ngăn chặn hết thảy nhìn trộm đến từ ngoại giới.
Giải trừ cấm chế cần phải dùng đến dược viên không gian. Cảnh Nhiên không muốn bại lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
" Đa tạ..." Một vị Võ Vương yết hầu khàn khàn nói.
Cảnh Nhiên lắc đầu, nói: " Đôi bên cùng có lợi, không cần nói cảm ơn. Ta chỉ hi vọng vào ngày đại náo hoàng thất Khánh quốc, các ngươi chớ nên khoanh tay bàng quan. Hoàng thất Khánh quốc hẳn là nên chịu giáo huấn."
Mấy người trầm mặc không nói gì, Cảnh Nhiên cũng không thèm để ý. Cấm chế của hoàng thất quả thật rất lợi hại, ngay cả nói chuyện cũng bị khống chế nghiêm khắc, chỉ cần có chút vô ý, nhẹ thì bị trừng phạt, nặng thì lập tức chết.
Đoạn Chính Hào sầu lo nói: " Tạ huynh đệ giải trừ cấm chế, thời gian có phải rất lâu hay không?"
Cảnh Nhiên nhướng mày cười nói: " Yên tâm, quen tay hay việc."
Quả thật là quen tay hay việc, lần đầu tiên giải trừ cấm chế, cần phải cẩn thận tìm kiếm khế ước pháp tắc, quá trình vô cùng rườm rà. Lần thứ hai thì dễ dàng hơn rất nhiều, lần thứ ba thì lại càng đơn giản. Tóm lại, bây giờ có nhắm mắt lại Tạ Uẩn cũng có thể tìm được khế ước pháp tắc, giải trừ loại này cũng tương tự với hạn chế của thiên đạo, nó sẽ dần trở nên dễ dàng như ăn cơm uống nước.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, qua ba canh giờ sau, Tạ Uẩn từ trong trận pháp nhảy ra, tiện tay ném Ôn Tề văng ra, nói: " Người tiếp theo."
Ôn Tề ngây ngốc ngơ ngác, bị người ném còn chưa có phản ứng lại.
" Ôn Tề..."
Mấy người còn lại tập trung tinh thần nhìn hắn, tựa hồ muốn từ trên người hắn nhìn ra một cái động.
Tạ Uẩn thấy mấy người này bận rộn liền quay đầu phân phó Tạ An, bảo hắn nâng vị Võ Vương đang nằm trên đất kia vào trận pháp. Rất rõ ràng, tu vi của vị Võ Vương này cũng bị người dùng bí pháp để tăng lên như Đoạn Chinh. Khí thế trên người bạo trướng, mục đích chỉ sợ là tự bạo. Hoàng thất quả nhiên tàn nhẫn độc ác, dùng bom thịt người cũng thật thuận tay, khi dùng quả thật rất khó lòng phòng bị.
Tốn cả một buổi tối, Tạ Uẩn giải trừ toàn bộ cấm chế cho sáu người. Từ lúc bắt đầu là ba canh giờ, sau cùng là mười lăm phút. Quả thật là một tiến triển lớn.
Sau khi mấy người giải trừ cấm chế xong, Tạ Uẩn mới từ miệng bọn họ biết được. Hoàng cung Tống quốc thế mà lại gặp phải tập kích lần nữa. Mặt khác, Cảnh Nhiên hỏi bóng hỏi gió một chút cũng biết được. Hơn ba mươi năm trước quả thật có một người tên Cảnh Lan từng bị bắt. Nhưng sau này lại không còn bất kỳ tin tức nào nữa. Trong những người đi đến thượng giới, tuyệt đối không có Cảnh Lan.
Đây là một tin tức tốt, cũng là một tin tức xấu. Tin tức tốt vì Cảnh Lan vẫn chưa trở thành nô lệ bị người khống chế. Tin tức xấu là vì Cảnh Lan từ đó đến nay sống chết vẫn chưa rõ.
Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, cảm xúc có chút hạ xuống.
Tạ Uẩn vội theo chân bọn họ hỏi thăm tin tức của Cảnh gia. Cảnh gia là nhị lưu thế gia, ở hoàng thành cũng không quá nổi trội, mấy vị Võ Vương cũng không biết gì nhiều. Nhưng chuyện Cảnh gia liên hôn với Tần gia thì mọi người ở hoàng thành đều biết.
Lòng dạ hẹp hòi của Tạ Uẩn lại phát tác: " Vị thiên tài Tần gia kia hiện giờ thế nào rồi?"
"Đã tham gia cuộc tuyển chọn vào mật địa, hiện giờ đã là tam tinh Võ Tướng. Hoàng thất dự bị chọn người từ Tần gia để sử dụng bí pháp tăng tu vi."
Tạ Uẩn một lời liền chỉ ra vấn đề: " Hoàng thất hiện giờ không đủ nhân thủ."
Ôn Tề gật đầu nói: " Từ khi hoàng cung Tống quốc gặp đại loạn, đã chết mấy vị Võ Hoàng. Người thượng giới cũng luyến tiếc xuống đây. Dù sao tu luyện đến Võ Hoàng cũng không dễ dàng, rõ ràng có thực lực cường đại nhưng lại bị không gian hạn chế. Cách chết như vậy..."
Mọi người trầm thấp nở nụ cười, cách chết như vậy quả thật rất nghẹn khuất.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, mấy vị Võ Vương liền cáo từ rời đi. Bọn họ còn phải đi về phục mệnh, Võ Hoàng Võ Vương thượng giới đều đã chết hết, bọn họ cần phải về cho một lời công đạo.
Về phần gặp phải trừng phạt gì, mấy người không chút để ý. Bọn họ là nô lệ, là tài sản riêng của hoàng thất. Bởi vì có cấm chế khống chế, hoàng thấy sẽ không sinh ra hoài nghi đối với bọn họ, cũng sẽ không có người nghĩ đến, bọn họ sớm đã phản bội, trừng phạt chắc chắn sẽ không quá nặng. Dù sao, nếu bọn họ thật sự bị thương, tổn thất vẫn là hoàng thất.
Đối với nô lệ, hoàng thất chỉ biết vật tẫn kỳ dụng ( phát huy tối đa giá trị sử dụng của 1 vật gì đó), sẽ làm cho bọn chết dưới tay kẻ địch, sẽ đem bọn họ ra làm pháo hôi chứ tuyệt đối không bao giờ trừng phạt đến chết. Bởi vì làm vậy không có ích lợi gì cả.
Một đoạn thời gian sau đó, Tạ Uẩn tất bật giải trừ cấm chế cho người ta.
Dần dần ở hoàng thành Khánh quốc, người xúi giục càng ngày càng nhiều. Đám người Tạ Uẩn tiến vào hoàng thành cũng vô cùng thuận lợi. Không chỉ không bị ngăn trở mà còn được ở nơi đại viện nhà cao cửa rộng. Hoàng vệ an bài thật sự rất chu đáo.
Mặt khác, sau khi tiến vào hoàng thành, bọn họ thấy được một bức lệnh truy nã.
" Phụ thân, người xem kìa, tiểu đệ của con...." Tạ Bác là người đầu tiên phát hiện ra bảng truy nã. Nhóc chỉ vào một bức hình ở cửa thành, hưng phấn nói.
Tạ Uẩn vỗ trán, cái tật xấu nói không biết lựa lời của tiểu tử thúi này khi nào mới có thể sửa đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất