Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 15: Xung đột

Trước Sau
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tạ Uẩn điều phối thuốc tắm xong, thử thử nhiệt độ nước, quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhiên: " Được rồi đó."

Cảnh Nhiên mặt vô biểu tình, hai mắt ngầm có ý cảnh giác.

Tạ Uẩn hơi suy tư một chút, sau đó liền cười ha ha, trêu chọc nói: " Ngươi sợ ta chiếm tiện nghi ngươi sao? Ha ha, yên tâm đi, gia không có bụng đói ăn quàng như vậy. Khuôn mặt này của ngươi, gia không thể hạ khẩu được đâu."

Sắc mặt Cảnh Nhiên đen thui, đương nhiên người khác nhìn không ra, nhưng Tạ Uẩn có thể cảm giác được áp suất thấp từ trên người y phóng ra, gia hỏa này đã tức giận đến nỗi sắp sửa bùng nổ.

Tạ Uẩn vội vàng câm miệng, người ta còn đang mang thai hài tử của hắn đó, hắn cũng không thể không biết tốt xấu chọc người ta tức giận được.

" Ha hả!" Tạ Uẩn cười gượng hai tiếng, lòng bàn chân giống như bôi dầu chạy trốn thật nhanh. Dù sao thuốc tắm đã điều phối xong, chuyện còn lại Cảnh Nhiên có thể tự mình làm được.

" Hừ!" Cảnh Nhiên hừ lạnh một tiếng, tuy thời gian y và Tạ Uẩn ở chung không nhiều lắm, nhưng trải qua mấy ngày quan sát, y cũng coi như hiểu rõ tính tình của Tạ Uẩn được bảy tám phần. Gia hỏa này chính là một tên, cho hắn vài phần nhan sắc hắn liền muốn mở phường nhuộm, tuyệt đối không thể cho hắn sắc mặt hòa nhã được.

Cảnh Nhiên cởi quần áo ra, chậm rãi bước vào trong nước, thuốc tắm ấm áp bao quanh làn da, toàn thân đều ấm dào dạt, thoải mái khiến người muốn rên rỉ một tiếng.

Cảnh Nhiên có thể cảm giác được rõ ràng, thuốc tắm Tạ Uẩn đã phối trí, dược liệu sử dụng tuy rằng rẻ tiền, nhưng hiệu quả chữa trị thân thể rất tốt, hơn nữa dược tính còn vô cùng ôn hòa, không có thứ gì kích thích. Cảnh Nhiên vui sướng muốn rơi lệ, thân thể của y đang dần được chữa trị, tuy hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, thậm chí bé tới nỗi khó có thể nhận ra, nhưng ít ra cũng khiến cho y thấy được hi vọng.

Từ sau khi tu vi bị phế, Cảnh Nhiên chưa từng nghĩ tới, chính mình còn có ngày có thể khôi phục lại được. Phải biết rằng, y cũng không phải trọng thương bình thường, kinh mạch, đan điền, đều đã bị hao tổn, trừ phi tìm được Vẫn Ly Thảo trong truyền thuyết. Bằng không, y cũng chỉ có thể trở thành một phàm nhân. Nhưng mà, Vẫn Ly Thảo rất nhiều võ giả đại năng còn cầu không được, y nào dám hi vọng xa vời. Không nghĩ tới, Tạ thất thiếu thế mà có vài phần bản lĩnh.

Cảnh Nhiên vui quá mà khóc, ngồi trong thùng tắm vừa khóc lại cười. Y quyết định, lần sau nhìn thấy Tạ thất thiếu, nhất định sẽ đối tốt với hắn một chút.

Tạ Uẩn lúc này đang ở trong viện tử chỉ huy Tạ An sáng lập dược điền.

Tạ An có chút cạn lời, hoàn cảnh sinh trưởng của linh thực cực kỳ hà khắc, sao có thể tùy tiện là trồng ra được. Bằng không, ai ai cũng đều có thể trồng ra linh thực, chẳng phải là đều phát đạt hết luôn sao. Thiếu gia đúng là quá hồ nháo, bất quá, những ngày gần đây thiếu gia rất có khí thế, bản lĩnh cũng cao hơn. Tạ An đối với phân phó của thiếu gia tuy không tán đồng, nhưng vẫn tuân theo vô điều kiện.

Lý Kỳ khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng hắn cũng hiểu, lúc biểu đệ kêu hắn, hắn còn tưởng là thiếu gia xảy ra chuyện gì.

" Thiếu gia, chúng ta có cần phải mua chút phân bón không?" Lý Kỳ nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi, nếu đã không ngăn được thiếu gia, vậy thì bọn họ sẽ tận lực đem việc này làm cho tốt. Trong viện sáng lập dược điền, tuy không thể gieo trồng linh dược, nhưng gieo trồng dược thảo bình thường thì không thành vấn đề.

Tạ Uẩn kinh ngạc hỏi: " Ngươi biết trồng dược sao?"

Lý Kỳ gật đầu: " Người trong thôn đều sẽ gieo trồng."

Tạ Uẩn vung tay lên: " Ngươi cứ xem mà làm đi." Dù sao hắn gieo trồng dược thảo cũng chỉ là để che giấu dị năng của hắn. Bằng không, hắn làm sao có thể giải thích với người khác, hắn cũng không thích rước nhiều chuyện phiền phức vào người.

Tạ An, Lý Kỳ trơ mắt nhìn thiếu gia nghênh ngang mà đi, bất đắc dĩ cầm lấy cuốc tiếp tục khai khẩn, làm việc nặng cũng là một loại tu luyện.

Tạ Uẩn nhàn rỗi không có việc gì, dứt khoát cầm ngân phiếu ra cửa. Đi đến đại lục Hằng Võ lâu như vậy, hắn chưa từng ra ngoài đi dạo đâu.

Trên đường cái người đến người đi vô cùng náo nhiệt, Tạ Uẩn lần đầu sinh ra cảm giác mình đang ở trong một cổ thành. Tuy quả thật hắn đang ở cổ đại, nhưng hắn còn chưa từng có cảm giác nhập cảm mãnh liệt như vậy. Hết thảy những ký ức kiếp trước phảng phất như đang dần trở nên xa xôi, thẳng đến giờ khắc này, Tạ Uẩn mới nhận thức rõ ràng, chính mình hiện giờ là một cổ nhân.

Theo ký ức của nguyên chủ, Tạ Uẩn quen cửa quen nẻo đi trên phố chợ.

" Di, này không phải là Tạ thất thiếu gia sao? Ngài thế nào mà gầy như vậy?" Mới vừa bước đến cửa của một cửa hàng, liền có người hướng dẫn tiến lên đón tiếp hắn.



Tạ Uẩn nhướng mày, nhàn nhạt nói: " Tấn giai tự nhiên gầy."

Chưởng quầy tiếc hận mà lắc đầu, Tạ thất thiếu nếu tấn giai sớm một chút thì tốt rồi. Đáng tiếc, nghe nói hắn bị từ hôn, thiếu chút nữa tự sát bỏ mình, nếu hắn tấn giai sớm một chút, sớm gầy xuống một chút, Lý gia cũng sẽ không ghét bỏ như vậy. Bất quá, lời này hắn không dám nói ra, việc Lý gia làm không hề có đạo nghĩa, đã từ hôn thì thôi đi, còn gài bẫy cho Tạ thất thiếu một song nhi xấu xí. Hắn còn nghe nói, hiện giờ nha, Tạ thất thiếu còn đem cưới người kia vào cửa. Nếu là lúc trước, cưới một người vợ xấu xí cũng không sao, nhưng bây giờ thấy Tạ thất thiếu gầy xuống, vừa thoạt nhìn, còn thấy rất thuận mắt, béo có phúc khí, cưới một người vợ xấu xí thực không xứng đôi chút nào.

Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám suy nghĩ trong lòng thôi, khẳng định sẽ không nói ra, chưởng quầy cười nhìn Tạ Uẩn, nói: " Thất thiếu gia, ngài đã lâu không có tới, trong tiệm đang có hàng mới, ngài có muốn nhìn một chút hay không."

Tạ Uẩn gật đầu, cất bước vào trong điếm, quả thật hắn đang muốn mua dược lò. Cái dược lò kia của nguyên chủ, phẩm chất không tốt chút nào, lúc luyện chế dược tề trung phẩm khó có thể chịu được. Nếu muốn luyện chế dược tề cao cấp hơn, khẳng định sẽ thất bại.

Tứ Hải Cư không hổ là cửa hàng lớn nhất của trấn Thanh Thạch, đồ vật bên trong đầy đủ hết, phù chú, trận đồ, linh thảo, dược tề, cái gì cũng có, còn có võ giả đeo binh khí.

Tạ Uẩn xem đến hoa cả mắt, dứt khoát nói: " Có dược lò nào tốt, lấy ra cho ta xem."

Chưởng quầy hơi kinh ngạc: " Thất thiếu gia cũng luyện dược sao?"

Tạ Uẩn nói: " Tùy tiện chơi thôi."

Chưởng quầy cười mà không nói, khách hàng đã không muốn nói, bọn họ cũng không hỏi nhiều. Hắn quay qua phân phó tiểu nhị trong điếm, vào trong lấy ra mấy cái dược lò phẩm chất thượng giai, cười nói: " Thất thiếu gia, đây là những dược lò tốt nhất trong tiệm chúng ta, có điều giá cả..."

Tạ Uẩn cười nhạo một tiếng: " Lấy tới cho gia xem."

Tiểu nhị bưng khay lên, bên trên có ba cái dược lò, phẩm chất có thể từ một cái liếc mắt là nhìn ra được, trong đó có hai cái là dược lò cao cấp, còn một cái thì phẩm chất kém hơn chút.

Chưởng quầy cầm một cái dược lò màu tím đậm, giới thiệu: " Thất thiếu gia, đây là lò Tử Thanh, ở dưới đáy có một cái trận pháp, thời điểm luyện dược có thể khống chế hỏa lực, hơn nữa còn có thể đề cao xác xuất thành công, rất nhiều dược sư đều yêu thích nó." Tiếp đó, hắn lại chỉ vào một cái dược lò khác, nói: " Đây là lò Thanh Đồng, lực thừa nhận rất mạnh, vô cùng bền chắc, không dễ tạc lò. Dưới tình hình chung, rất thích hợp cho những người mới học sử dụng, còn cái cuối cùng..."

" Đây là lò Vân Đỉnh, đừng nhìn nó phẩm chất không tốt, trên thực tế, cái lò này lúc trước là của một vị cao nhân luyện chế đan lô. Chỉ tiếc trong quá trình luyện chế xảy ra sai lầm, đan lô bị hủy, bị rớt xuống thành dược lò trung phẩm. Có điều, tuy nó là dược lò trung phẩm, khi luyện dược nó có thể dùng như lò luyện đan, phong tỏa dược khí tán ra, đề cao phẩm chất dược lò, giá cả so với dược lò cao cấp còn cao hơn một chút."

Tạ Uẩn không suy nghĩ lâu lắm, trực tiếp cầm lò Thanh Đồng lên, hỏi: " Bao nhiêu tiền?" Kỳ thật, lò Tử Thanh với lò Vân Đỉnh cũng rất tốt, nhưng mà, hắn đã có dị năng thêm vào, dược lò có công năng có vẻ hơi dư thừa. Theo hắn thấy, dược lò chỉ cần bền chắc, với hắn mà nói chính là dược lò tốt nhất rồi.

Chưởng quầy cười cười, hiển nhiên đối với lựa chọn của hắn cũng không ngoài ý muốn, chỉ cho rằng Tạ thiếu gia tâm huyết dâng trào, muốn học tập luyện dược, vươn tám ngón tay ra, cười nói: " Tám vạn lượng chắc giá."

Tạ Uẩn bị nghẹn một chút, trên người hắn tổng cộng chỉ có tám vạn hai ngân phiếu, chưởng quầy này cũng quá khôn khéo đi.

Tạ Uẩn nói: " Bớt chút đi."

Chưởng quầy cười lắc đầu, tâm bình khí hòa mà nói: " Thất thiếu gia, giá cả này đã rất công đạo rồi, một cái dược lò trung cấp, ít nhất cũng đã ba vạn lượng bạc, đây chính là dược lò cao cấp đó. Hơn nữa lò Thanh Đồng có lực phòng ngự rất mạnh, sẽ không dễ dàng tạc lò, cho dù có tạc lò, khẳng định sẽ không bị thương, tám vạn lượng bạc không hề đắt."

Tạ Uẩn có chút buồn bực, vốn còn tưởng chính mình kiếm rất nhiều tiền rồi, ra cửa mới phát hiện, tiền mình kiếm được, quả thực chính là mưa bụi, căn bản không đủ dùng.

Tạ Uẩn cuối cùng vẫn bỏ tiền ra mua, không có biện pháp, tiếc bạc thì không thể luyện dược, phẩm chất của cái dược lò ở nhà thực sự quá kém.

Sau khi Tạ Uẩn trả tiền xong, trong tiệm lại có vài người bước vào, Tạ Uẩn khẽ cau mày, liếc mắt một cái liền nhận ra, mấy tên này đúng là mấy tên nịnh bợ Vương thiếu gia. Chuốc thuốc nguyên chủ hôn mê rồi đưa lên giường Cảnh Nhiên.

Người tới thấy Tạ Uẩn, thần sắc kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất: " Nha, Tạ thất thiếu đây đã giảm béo rồi sao."

" Ha ha, nghe nói Tạ thất thiếu vì tình tự sát, đây không phải là do bị từ hôn, đả kích quá lớn, ở nhà không buồn ăn uống, cho nên mới ốm đi hay sao."

" Di, Tạ thất thiếu, ngươi tới mua dược lò à?"



" Chậc chậc, lò Thanh Đồng, quả thật không sợ bị tạc lò."

Vài tên mồm năm miệng mười, vây quanh Tạ Uẩn thay nhau trào phúng.

Ánh mắt Tạ Uẩn ám trầm, trong lòng có chút hối hận, mấy ngày nay chỉ lo luyện dược kiếm tiền. Đáng lý hắn phải chuẩn bị một chút để phòng thân, đỡ phải rơi vào cảnh ngộ gặp mấy tên không có mắt.

Trương Liên Phong không có hảo ý mà nói: " Tạ thất thiêu hôm nay sao lại có tâm tình dạo phố, không cần ở nhà bồi phu nhân sao?"

Vu Cường không chút nào thèm che giấu sự trào phúng, khinh thường nói: " Ha ha, Tạ thất thiếu, ngươi thật ra phải cảm tạ ta, nếu không phải ta tác hợp, ngươi làm sao cùng với tên xấu xí kia có thể dễ dàng...thành chuyện tốt như vậy được."

Trong mắt Tạ Uẩn hiện lên một mạt tàn nhẫn, âm thầm tính toán thực lực hai bên. Đột nhiên nhảy mạnh lên, vung nắm tay giọng căm hận nói: " Lão tử quả thật muốn cảm tạ ngươi nè, nhận lấy đi!"

" Bốp!" một tiếng vang lên, Tạ Uẩn đập một quyền qua, một lời không hợp liền đánh nhau.

Vu Cường vừa kinh vừa giận: " Tạ Uẩn.."

" Pặc pặc!" Tạ Uẩn thừa dịp gã chưa chuẩn bị, lại ném qua hai cái tát, thuận thế công kích vào chỗ yếu hại của Vu Cường, thừa dịp này, gia muốn mạng ngươi đó.

Vu Cường bị hắn đánh đến đầu toàn là sao, lập tức nổi giận, rút trường kiếm đeo bên hông ra, còn chưa kịp công kích, Tạ Uẩn liền trở tay bắt một cái, một chân đá vào đầu gối hắn, " Rắc" một tiếng, một thanh âm đứt gãy vang lên.

" A..." Vu Cường đau đến độ quỳ trên mặt đất.

Tạ Uẩn đoạt lấy trường kiếm của hắn, đầu mâu lập tức chỉ hướng một tên khác.

Trương Liên Phong đại kinh thất sắc, thế nào cũng không nghĩ tới, Tạ thất thiếu thế nhưng lại đánh nhau với bọn họ: " Thất thiếu gia..."

Tạ Uẩn cười lạnh, hiện tại muốn nói gì, trễ rồi, đã giải quyết xong một người, dư lại hai tên, bọn họ đều là bát tinh Võ Đồ, để xem vũ lực của ai cao hơn.

Lý Nham kinh hô: " Ngươi tấn giai."

Tạ Uẩn vung quyền, càng đánh càng hăng, tinh thần lực phát huy đến cực hạn, thời thời khắc khắc hạ độc thủ, một trận này hắn đánh đến sướng đầm đìa.

Người vây xem chung quanh, toàn bộ đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Tạ thất thiếu ở trấn Thanh Thạch, đa phần bọn họ đều nhận thức. Không nghĩ tới, Tạ thất thiếu tính tình tốt như vậy, lúc nổi giận lên lại hung mãnh như thế, quả thực là không muốn sống nữa.

Tạ Uẩn chỉ đánh chứ không tuân thủ theo đấu pháp, dưới cái nhìn của người khác, hắn chính là lấy mạng đổi mạng. Nhưng trên thực tế, tinh thần lực của Tạ Uẩn mở rộng ra, thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của địch nhân, căn bản sẽ không làm chính mình rơi vào hiểm cảnh.

Tạ Uẩn đại triển oai hùng, lấy một chọi ba, đem người đánh đến quỳ rạp trên đất, sau đó...

Tạ Uẩn cầm lấy trường kiếm, xuất kích, thu hồi, kéo ra ba đạo kiếm hoa, đâm vào trong cơ thể bọn chúng.

Người chung quanh hít một hơi khí lạnh, Tạ thất thiếu quá độc ác, phế tu vi có khác nào như giết cha mẹ người ta, mối thù này có bao nhiêu lớn a!

Tạ Uẩn nhìn quanh bốn phía, kéo xuống bộ mặt dữ tợn, cất cao giọng nói: " Đây là tư oán, chư vị thứ lỗi, Trương gia, Vu gia, Lý gia, muốn tới tìm ta báo thù, trước đó còn âm mưu hãm hại ta, ta còn chưa có tìm các ngươi tính sổ, thật khi Tạ gia ta không người sao?"

Người chung quanh lập tức không dám nói xấu nữa, dù sao, chuyện của Tạ thất thiếu mấy tháng trước, nháo đến ồn ào huyên náo, lúc này hắn muốn báo thù giải hận, ra tay nặng, không ai có thể nói hắn không đúng. Cho dù là trưởng bối của mấy nhà kia đến, cũng không chiếm lý a, huống chi, phía sau Tạ thất thiếu còn có một Tạ gia nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau