Chương 55: Sau khi kết thúc
Sau khi hội đấu giá kết thúc, khách khứa ở lầu một dần dần tán đi.
Tạ Uẩn thì tương đối vừa lòng, tuy không thể chụp được Bích Linh Đan. Nhưng mà cũng lấy được Phá Khí Đan rồi, còn thêm hai loại linh quả nữa, thu hoạch như vậy cũng không tồi.
Nghiêng đầu nhìn Cảnh Nhiên, Tạ Uẩn hơi có chút chột dạ, lão bà quả thực mua đồ quá ít.
Ở trong lòng Tạ Uẩn, nam nhân là phải chu cấp tiền cho lão bà tiêu xài. Nhưng mà vẫn còn quá nghèo a, mệt hắn lúc trước còn tưởng rằng, mình kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng mà khi tu vi ngày càng tăng, tầm mắt cũng càng thêm trống trải, hiểu biết của hắn về thế giới này cũng càng nhiều, phảng phất như cho dù có nhiều tiền hơn nữa vẫn không đủ xài.
Quả nhiên, tu luyện đúng là một loại đốt tiền.
Cảnh Nhiên cầm lấy viên đá đen thùi lùi, quan sát thật kỹ càng, sau đó lại nhíu mày trầm tư.
Tạ Uẩn cười gượng nói: " Nói không chừng, chúng ta có thể thật sự nhặt được bảo bối thì sao." Đây là định luật của nhân vật chính trong tiểu thuyết, Tạ Uẩn nghĩ, hắn còn có thể sống lại một kiếp, có thể coi là một nửa vai chính đi. Đương nhiên, cái quan trọng nhất là, hắn vừa cảm thấy muốn mua, sau đó cứ thế liền mua luôn. Từ trước đến giờ hắn vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình, thuận tiện hắn cũng muốn thử xem, mình có thể nhận được đãi ngộ của nhân vật chính hay không.
Bất quá, đối với chuyện trở thành vai chính, xin miễn cho kẻ bất tài là hắn, vai chính là đại biểu của sự phiền toái, còn khiến người phải thấy phiền lòng.
Cảnh Nhiên trừng hắn một cái, thảy hòn đá đen thui vào trong ngực hắn, nói: " Giữ cẩn thận vào, đừng để mất hi thế trân bảo của ngươi."
Tạ Uẩn cười mỉa, cầm lấy cục đá cẩn thận xem xét. Nhưng mà, hắn cũng không thể nhìn ra được bất kỳ cái gì.
Tư Dật có chút buồn cười, Bằng Dực tìm đủ mọi cách còn không nghiên cứu ra khối đá này là vật gì, chẳng lẽ thất đệ còn thật cho là mình nhặt được bảo sao.
Tạ Uẩn thu hồi nó, dù sao cũng lấy được rồi, hiện giờ không biết, không có nghĩa là về sau không biết. Cho dù không có tác dụng gì thật, thì cục đá này cũng rất cứng rắn, dùng để chọi người cũng rất tốt.
Trong lòng Cảnh Nhiên cũng cảm thấy, Tạ Uẩn thích thì cứ tùy ý hắn vậy, vừa rồi y dùng Linh Tê Chi Nhãn, mà cũng không nhìn ra được thành phần của khối đá kia. Nói không chừng Tạ Uẩn vận khí tốt thì sao. Lại nói, dù cho khối đá kia có vô dụng, nhưng nó chắc chắn cũng là một loại tài liệu tốt để luyện khí, sau này chắc cũng có thể sử dụng được.
Tạ Uẩn lấy hai loại linh quả ra, mỗi loại lấy ra năm trái đưa cho Tư Dật, nói: " Tam tỷ đã lớn tháng, tỷ phu lấy về cho nàng nếm thử đi."
Tư Dật không cự tuyệt tâm ý của hắn, gật đầu cười nói: " Được."
Tiếp theo, Tạ Uẩn cầm lấy Ngọc Trân Quả còn dư lại trên bàn ăn, vùa rồi Triển Bằng Dực đưa tới bốn trái, Tạ Uẩn đưa một trái cho Mộ Tề, một trái thì hắn bỏ vào túi trữ vật, chuẩn bị sau khi trở về thì ép thành nước quả cho Cảnh Nhiên uống. Như vậy năng lượng sẽ không còn quá nhiều, thân thể y cũng sẽ không vì không chịu nổi mà gặp nguy hiểm.
Mấy người vừa bước ra khỏi cửa phòng, đi đến chỗ ngoặt ở cầu thang, cái gọi là oan gia ngõ hẹp, đại khái chính là nói về tình hình hiện tại của họ đi.
Liên Vũ Hạo mặt mày xanh mét, phát hiện bọn họ bước ra từ phòng số 6 ở lầu hai, lập tức giận tím mặt, nói: " Hóa ra vừa rồi là các ngươi ở giữa gây khó dễ?"
Tư Dật cười tủm tỉm đáp: " Liên phó đoàn, lời này của ngươi không đúng rồi, ở phòng đấu giá dựa vào bản lĩnh mà kêu giá, chúng ta cạnh tranh với ngươi, vốn đã thua một bậc, làm sao ngươi lại còn tức giận như thế."
Sắc mặt Liên Vũ Hạo vô cùng khó coi, âm trầm nhìn bọn họ chằm chằm.
Khóe môi Tạ Uẩn cong cong, trong mấy vật phẩm áp trục, có cái túi trữ vật không gian rất lớn, hình như là dong binh đoàn Phi Lang chỉ vì chênh lệch giá cả mười vạn linh châu mà bại bởi dong binh đoàn Hồng Hạt.
Trong mắt Liên Vũ Hạo hiện lên một mạt sát ý: " Chúng ta cứ chờ mà xem."
Tạ Uẩn cười nhạo, lạnh giọng nói: " Những lời này, mấy tên chó săn bên cạnh ngươi lần trước đã nói rồi."
Liên Vũ Hạo càng thêm tức giận, tư thế kia cứ như một lời không hợp liền sáp lên đánh nhau vậy. Mộ Tề nhanh chóng che trước người Tạ Uẩn, người không có cảm giác tồn tại như hắn, nháy mắt liền khiến người phải chú ý.
Sắc mặt Liên Vũ Hạo biến đổi: " Ngươi như thế nào ở chỗ này...."
Mộ Tề mặt vô biểu tình, nói: " Liên phó đoàn, ngươi xác định muốn ta thông cáo thiên hạ sao." Hắn vì sao mà bị thương, trong lòng đoàn trưởng và Liên phó đoàn đều biết rõ ràng. Liên phó đoàn một lòng ái mộ đại tiểu thư, bất luận là hắn hay là Tạ Phong, đều là cái đinh trong mắt gã, hiện giờ Liên phó đoàn tuy là đã cưới được đại tiểu thư, cũng coi như là đạt thành mong muốn. Nhưng mà, nếu chuyện xấu của đại tiểu thư bị lan truyền ra ngoài, Liên phó đoàn sẽ không còn là rể hiền nữa mà sẽ bị người đời rủa xả là con ô quy vương bát. (" rùa đen" ám chỉ những người bị cắm sừng)
Sắc mặt Liên vũ hạo liên tục biến đổi, mang theo người phía sau, nói: " Chúng ta đi."
Tạ Uẩn bĩu môi, khinh thường nói: " Người này vì quyền thế cũng thật là liều mạng, một nữ nhân lả lơi ong bướm như vậy mà cũng dám cưới."
Tư Dật như suy tư gì đó, nói: " Đệ vẫn nên cẩn thận một chút, thời gian gần đây tác phong hành sự của Liên Vũ Hạo có gì đó rất bất thường." Giống như gã đã biết trở nên nhẫn nhịn, khí thế cũng không còn kiêu ngạo như xưa nữa. Nếu đổi lại là trước đây, thất đệ xỉ nhục gã vài lần như vậy, cho dù lúc đó không có trả thù, nhưng trở về chắc chắn cũng sẽ tính kế để trả thù. Nhưng mà, đã qua lâu như vậy rồi, Liên Vũ Hạo thế mà một chút động tĩnh cũng không có.
Tư Dật không hề cho rằng, chỉ vì trong phủ của mình có vài người phủ thành đến ở vài ngày, là có thể khiến người khác phải kiêng kị đến độ này. Bởi vậy, Tư Dật cảm thấy, có lẽ Liên Vũ Hạo đang mưu tính chuyện gì đó lớn hơn nữa, hoặc là dong binh đoàn Phi Lang đã xảy ra biến cố.
Mộ Tề trầm tư một chút, nói: " Đoàn trưởng chỉ sợ sắp không xong."
Sắc mặt Tư Dật biến đổi: " Lời này là thật sao?"
Mộ Tề nhíu mày suy tư, nói: " Một năm trước, tuy đoàn trưởng đã đánh ta trọng thương. Nhưng mà, dựa vào tu vi của đoàn trưởng mà nói thì lúc ra tay không cần phải dồn dập như vậy, hơi thở cũng có chút nặng nề. Ta nhớ rõ ba năm trước đoàn trưởng đã từng trúng độc, lúc ấy ta cứ cho rằng lão đã khỏi hẳn. Hiện giờ ngẫm lại, từ sau lần trúng độc đó, đoàn trưởng không còn dẫn chúng ta đi làm nhiệm vụ nữa, mà từ lúc đó cũng là lúc mấy đội trưởng cùng với Liên phó đoàn trổ hết tài năng."
Tạ Uẩn nháy mắt liền hiểu rõ, người này chính là điển hình của phượng hoàng nam*, hiện giờ nhẫn nhịn thành một con rùa, chờ sau khi đoàn trưởng chết, hắn liền có thể diễu võ dương oai độc đại một mình.
(Phượng hoàng nam: lọ lem phiên bản nam, vớ được cành vàng một phát bay lên làm phượng hoàng, nói thô tục thì chính là trai bao.)
Sắc mặt Tư Dật trầm trầm, nói: " Vậy thì ta đã biết rõ nguyên nhân vì sao lần này nhiệm vụ của nhị ca lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi." Đoàn trưởng đã sắp không được rồi, nhị ca nếu không xảy ra chuyện, thì làm sao Liên phó đoàn có thể thuận lý thành chương cưới được đại tiểu thư.
Mộ Tề có chút kinh ngạc, rồi lại bừng tỉnh, Tư Dật là tỷ phu của công tử, như vậy...Mộ Tề lúc này mới biết được, công tử thế mà lại là đệ đệ của Tạ Phong. Nhị ca trong miệng Tư công tử, trừ Tạ Phong ra thì còn ai khác nữa đâu.
Tạ Uẩn bĩu môi, nói: " Kỹ nữ phối với chó, thiên trường địa cửu, hai người đúng là trời sinh một đôi."
Cảnh Nhiên phụt cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy, trước đây Tạ thất thiếu đúng là đã khẩu hạ lưu tình với y lắm rồi.
Tư Dật cũng nở nụ cười, buồn cười nói: " Đúng là trời sinh một đôi."
Mộ Tề lại bắt đầu làm phông nền, khí thế trên người thu phóng tự nhiên, an tĩnh đứng phía sau Tạ Uẩn, không còn có một chút cảm giác tồn tại nào.
Tư Dật mau chóng nhíu mày, nói: " Nếu Liên Vũ Hạo tiếp nhận dong binh đoàn, thế lực Phi Lang không thể khinh thường, thủ đoạn quang minh chính đại, bọn chúng không thể làm gì được ta. Nhưng mà, nếu bọn chúng âm thầm hạ độc thủ, ở chỗ ta cũng không cần phải sợ hãi, trong phủ đều có thị vệ bảo hộ, thất đệ thì...."
Tư Dật dừng một chút, nói: " Chu gia và Phạm gia vẫn không ngừng đấu đá, Thanh Hà Tiểu Uyển không phải là nơi tốt để ở lâu dài, trong lòng thất đệ có dự tính gì chưa?"
Tạ Uẩn nhìn Cảnh Nhiên một cái, nói: " Chờ bọn đệ trở về thương nghị chút đã, sau đó rồi lại nói cho tỷ phu biết."
Tư Dật gật đầu, nói: " Được."
Tạ Uẩn hỏi: " Hiện giờ nhị ca có tin tức gì chưa?"
Trong mắt Tư Dật hiện lên ý cười, nói: " Có chút tin tức rồi, có người truyền tin tới nói, nhị ca hiện giờ đã thành hôn, bất quá....thương thế của hắn vẫn chưa khôi phục, ta đã đưa tin với hắn, vẫn nên mau chóng quay về, ở bên ngoài dưỡng thương cũng không phải là kế sách lâu dài."
Tạ Uẩn kinh ngạc: " Nhị ca thành thân?"
Tư Dật cười nói: " Lúc ấy ta cũng hoảng sợ, nghe nói đối phương là một song nhi, như vậy cũng tốt."
Tạ Uẩn nghe vậy liền yên tâm, tuy rằng hắn không có giao tình gì với nhị ca. Nhưng mà, khi biết được một ít tin tức của nhị ca, nói thật, trong lòng hắn rất đồng tình, hết thảy nguyên nhân gây ra chuyện này một phần cũng là do bà mẹ tiện nghi nhà hắn làm ra.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, sau đó lại từ biệt ai về nhà nấy, trong nhà Tư Dật còn rất nhiều việc phải làm, nên vội vã trở về xử lý.
Tạ Uẩn thì vừa mới lấy được mấy loại vật phẩm, cũng không nên ở lại lây. Tạ Uẩn cũng không cho rằng, chỉ dựa vào một mình Mộ Tề là có thể kinh sợ kẻ xấu. Vừa mới bước ra khỏi hội đấu giá, hắn có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt mờ mịt, tuy rằng đây là một loại hiện tượng bình thường, nhưng nếu thực lực của hắn vô dụng thì những ánh mắt mờ mịt đó, chỉ sợ sẽ hóa thành hành động thực tế.
Tạ Uẩn không muốn gặp nhiều chuyện phiền phức, thế nên bọn họ cũng lập tức rời đi.
Lời tác giả:
Tạ Uẩn: Tứ tinh Võ Giả
Tư Dật: Nhất tinh Võ Sĩ
Mộ Tề: Nhị tinh Võ Sĩ
Tạ An: Lục tinh Võ Đồ
Lý Kỳ: Thất tinh Võ Đồ
Tạ Phong: Cửu tinh Võ Giả
Thúy Cô: Tam tinh Võ Sĩ
Tạ Sóc: " Tứ tinh Võ Giả
Tạ Tranh: Nhất tinh Võ Giả
Tạ Uẩn thì tương đối vừa lòng, tuy không thể chụp được Bích Linh Đan. Nhưng mà cũng lấy được Phá Khí Đan rồi, còn thêm hai loại linh quả nữa, thu hoạch như vậy cũng không tồi.
Nghiêng đầu nhìn Cảnh Nhiên, Tạ Uẩn hơi có chút chột dạ, lão bà quả thực mua đồ quá ít.
Ở trong lòng Tạ Uẩn, nam nhân là phải chu cấp tiền cho lão bà tiêu xài. Nhưng mà vẫn còn quá nghèo a, mệt hắn lúc trước còn tưởng rằng, mình kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng mà khi tu vi ngày càng tăng, tầm mắt cũng càng thêm trống trải, hiểu biết của hắn về thế giới này cũng càng nhiều, phảng phất như cho dù có nhiều tiền hơn nữa vẫn không đủ xài.
Quả nhiên, tu luyện đúng là một loại đốt tiền.
Cảnh Nhiên cầm lấy viên đá đen thùi lùi, quan sát thật kỹ càng, sau đó lại nhíu mày trầm tư.
Tạ Uẩn cười gượng nói: " Nói không chừng, chúng ta có thể thật sự nhặt được bảo bối thì sao." Đây là định luật của nhân vật chính trong tiểu thuyết, Tạ Uẩn nghĩ, hắn còn có thể sống lại một kiếp, có thể coi là một nửa vai chính đi. Đương nhiên, cái quan trọng nhất là, hắn vừa cảm thấy muốn mua, sau đó cứ thế liền mua luôn. Từ trước đến giờ hắn vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình, thuận tiện hắn cũng muốn thử xem, mình có thể nhận được đãi ngộ của nhân vật chính hay không.
Bất quá, đối với chuyện trở thành vai chính, xin miễn cho kẻ bất tài là hắn, vai chính là đại biểu của sự phiền toái, còn khiến người phải thấy phiền lòng.
Cảnh Nhiên trừng hắn một cái, thảy hòn đá đen thui vào trong ngực hắn, nói: " Giữ cẩn thận vào, đừng để mất hi thế trân bảo của ngươi."
Tạ Uẩn cười mỉa, cầm lấy cục đá cẩn thận xem xét. Nhưng mà, hắn cũng không thể nhìn ra được bất kỳ cái gì.
Tư Dật có chút buồn cười, Bằng Dực tìm đủ mọi cách còn không nghiên cứu ra khối đá này là vật gì, chẳng lẽ thất đệ còn thật cho là mình nhặt được bảo sao.
Tạ Uẩn thu hồi nó, dù sao cũng lấy được rồi, hiện giờ không biết, không có nghĩa là về sau không biết. Cho dù không có tác dụng gì thật, thì cục đá này cũng rất cứng rắn, dùng để chọi người cũng rất tốt.
Trong lòng Cảnh Nhiên cũng cảm thấy, Tạ Uẩn thích thì cứ tùy ý hắn vậy, vừa rồi y dùng Linh Tê Chi Nhãn, mà cũng không nhìn ra được thành phần của khối đá kia. Nói không chừng Tạ Uẩn vận khí tốt thì sao. Lại nói, dù cho khối đá kia có vô dụng, nhưng nó chắc chắn cũng là một loại tài liệu tốt để luyện khí, sau này chắc cũng có thể sử dụng được.
Tạ Uẩn lấy hai loại linh quả ra, mỗi loại lấy ra năm trái đưa cho Tư Dật, nói: " Tam tỷ đã lớn tháng, tỷ phu lấy về cho nàng nếm thử đi."
Tư Dật không cự tuyệt tâm ý của hắn, gật đầu cười nói: " Được."
Tiếp theo, Tạ Uẩn cầm lấy Ngọc Trân Quả còn dư lại trên bàn ăn, vùa rồi Triển Bằng Dực đưa tới bốn trái, Tạ Uẩn đưa một trái cho Mộ Tề, một trái thì hắn bỏ vào túi trữ vật, chuẩn bị sau khi trở về thì ép thành nước quả cho Cảnh Nhiên uống. Như vậy năng lượng sẽ không còn quá nhiều, thân thể y cũng sẽ không vì không chịu nổi mà gặp nguy hiểm.
Mấy người vừa bước ra khỏi cửa phòng, đi đến chỗ ngoặt ở cầu thang, cái gọi là oan gia ngõ hẹp, đại khái chính là nói về tình hình hiện tại của họ đi.
Liên Vũ Hạo mặt mày xanh mét, phát hiện bọn họ bước ra từ phòng số 6 ở lầu hai, lập tức giận tím mặt, nói: " Hóa ra vừa rồi là các ngươi ở giữa gây khó dễ?"
Tư Dật cười tủm tỉm đáp: " Liên phó đoàn, lời này của ngươi không đúng rồi, ở phòng đấu giá dựa vào bản lĩnh mà kêu giá, chúng ta cạnh tranh với ngươi, vốn đã thua một bậc, làm sao ngươi lại còn tức giận như thế."
Sắc mặt Liên Vũ Hạo vô cùng khó coi, âm trầm nhìn bọn họ chằm chằm.
Khóe môi Tạ Uẩn cong cong, trong mấy vật phẩm áp trục, có cái túi trữ vật không gian rất lớn, hình như là dong binh đoàn Phi Lang chỉ vì chênh lệch giá cả mười vạn linh châu mà bại bởi dong binh đoàn Hồng Hạt.
Trong mắt Liên Vũ Hạo hiện lên một mạt sát ý: " Chúng ta cứ chờ mà xem."
Tạ Uẩn cười nhạo, lạnh giọng nói: " Những lời này, mấy tên chó săn bên cạnh ngươi lần trước đã nói rồi."
Liên Vũ Hạo càng thêm tức giận, tư thế kia cứ như một lời không hợp liền sáp lên đánh nhau vậy. Mộ Tề nhanh chóng che trước người Tạ Uẩn, người không có cảm giác tồn tại như hắn, nháy mắt liền khiến người phải chú ý.
Sắc mặt Liên Vũ Hạo biến đổi: " Ngươi như thế nào ở chỗ này...."
Mộ Tề mặt vô biểu tình, nói: " Liên phó đoàn, ngươi xác định muốn ta thông cáo thiên hạ sao." Hắn vì sao mà bị thương, trong lòng đoàn trưởng và Liên phó đoàn đều biết rõ ràng. Liên phó đoàn một lòng ái mộ đại tiểu thư, bất luận là hắn hay là Tạ Phong, đều là cái đinh trong mắt gã, hiện giờ Liên phó đoàn tuy là đã cưới được đại tiểu thư, cũng coi như là đạt thành mong muốn. Nhưng mà, nếu chuyện xấu của đại tiểu thư bị lan truyền ra ngoài, Liên phó đoàn sẽ không còn là rể hiền nữa mà sẽ bị người đời rủa xả là con ô quy vương bát. (" rùa đen" ám chỉ những người bị cắm sừng)
Sắc mặt Liên vũ hạo liên tục biến đổi, mang theo người phía sau, nói: " Chúng ta đi."
Tạ Uẩn bĩu môi, khinh thường nói: " Người này vì quyền thế cũng thật là liều mạng, một nữ nhân lả lơi ong bướm như vậy mà cũng dám cưới."
Tư Dật như suy tư gì đó, nói: " Đệ vẫn nên cẩn thận một chút, thời gian gần đây tác phong hành sự của Liên Vũ Hạo có gì đó rất bất thường." Giống như gã đã biết trở nên nhẫn nhịn, khí thế cũng không còn kiêu ngạo như xưa nữa. Nếu đổi lại là trước đây, thất đệ xỉ nhục gã vài lần như vậy, cho dù lúc đó không có trả thù, nhưng trở về chắc chắn cũng sẽ tính kế để trả thù. Nhưng mà, đã qua lâu như vậy rồi, Liên Vũ Hạo thế mà một chút động tĩnh cũng không có.
Tư Dật không hề cho rằng, chỉ vì trong phủ của mình có vài người phủ thành đến ở vài ngày, là có thể khiến người khác phải kiêng kị đến độ này. Bởi vậy, Tư Dật cảm thấy, có lẽ Liên Vũ Hạo đang mưu tính chuyện gì đó lớn hơn nữa, hoặc là dong binh đoàn Phi Lang đã xảy ra biến cố.
Mộ Tề trầm tư một chút, nói: " Đoàn trưởng chỉ sợ sắp không xong."
Sắc mặt Tư Dật biến đổi: " Lời này là thật sao?"
Mộ Tề nhíu mày suy tư, nói: " Một năm trước, tuy đoàn trưởng đã đánh ta trọng thương. Nhưng mà, dựa vào tu vi của đoàn trưởng mà nói thì lúc ra tay không cần phải dồn dập như vậy, hơi thở cũng có chút nặng nề. Ta nhớ rõ ba năm trước đoàn trưởng đã từng trúng độc, lúc ấy ta cứ cho rằng lão đã khỏi hẳn. Hiện giờ ngẫm lại, từ sau lần trúng độc đó, đoàn trưởng không còn dẫn chúng ta đi làm nhiệm vụ nữa, mà từ lúc đó cũng là lúc mấy đội trưởng cùng với Liên phó đoàn trổ hết tài năng."
Tạ Uẩn nháy mắt liền hiểu rõ, người này chính là điển hình của phượng hoàng nam*, hiện giờ nhẫn nhịn thành một con rùa, chờ sau khi đoàn trưởng chết, hắn liền có thể diễu võ dương oai độc đại một mình.
(Phượng hoàng nam: lọ lem phiên bản nam, vớ được cành vàng một phát bay lên làm phượng hoàng, nói thô tục thì chính là trai bao.)
Sắc mặt Tư Dật trầm trầm, nói: " Vậy thì ta đã biết rõ nguyên nhân vì sao lần này nhiệm vụ của nhị ca lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi." Đoàn trưởng đã sắp không được rồi, nhị ca nếu không xảy ra chuyện, thì làm sao Liên phó đoàn có thể thuận lý thành chương cưới được đại tiểu thư.
Mộ Tề có chút kinh ngạc, rồi lại bừng tỉnh, Tư Dật là tỷ phu của công tử, như vậy...Mộ Tề lúc này mới biết được, công tử thế mà lại là đệ đệ của Tạ Phong. Nhị ca trong miệng Tư công tử, trừ Tạ Phong ra thì còn ai khác nữa đâu.
Tạ Uẩn bĩu môi, nói: " Kỹ nữ phối với chó, thiên trường địa cửu, hai người đúng là trời sinh một đôi."
Cảnh Nhiên phụt cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy, trước đây Tạ thất thiếu đúng là đã khẩu hạ lưu tình với y lắm rồi.
Tư Dật cũng nở nụ cười, buồn cười nói: " Đúng là trời sinh một đôi."
Mộ Tề lại bắt đầu làm phông nền, khí thế trên người thu phóng tự nhiên, an tĩnh đứng phía sau Tạ Uẩn, không còn có một chút cảm giác tồn tại nào.
Tư Dật mau chóng nhíu mày, nói: " Nếu Liên Vũ Hạo tiếp nhận dong binh đoàn, thế lực Phi Lang không thể khinh thường, thủ đoạn quang minh chính đại, bọn chúng không thể làm gì được ta. Nhưng mà, nếu bọn chúng âm thầm hạ độc thủ, ở chỗ ta cũng không cần phải sợ hãi, trong phủ đều có thị vệ bảo hộ, thất đệ thì...."
Tư Dật dừng một chút, nói: " Chu gia và Phạm gia vẫn không ngừng đấu đá, Thanh Hà Tiểu Uyển không phải là nơi tốt để ở lâu dài, trong lòng thất đệ có dự tính gì chưa?"
Tạ Uẩn nhìn Cảnh Nhiên một cái, nói: " Chờ bọn đệ trở về thương nghị chút đã, sau đó rồi lại nói cho tỷ phu biết."
Tư Dật gật đầu, nói: " Được."
Tạ Uẩn hỏi: " Hiện giờ nhị ca có tin tức gì chưa?"
Trong mắt Tư Dật hiện lên ý cười, nói: " Có chút tin tức rồi, có người truyền tin tới nói, nhị ca hiện giờ đã thành hôn, bất quá....thương thế của hắn vẫn chưa khôi phục, ta đã đưa tin với hắn, vẫn nên mau chóng quay về, ở bên ngoài dưỡng thương cũng không phải là kế sách lâu dài."
Tạ Uẩn kinh ngạc: " Nhị ca thành thân?"
Tư Dật cười nói: " Lúc ấy ta cũng hoảng sợ, nghe nói đối phương là một song nhi, như vậy cũng tốt."
Tạ Uẩn nghe vậy liền yên tâm, tuy rằng hắn không có giao tình gì với nhị ca. Nhưng mà, khi biết được một ít tin tức của nhị ca, nói thật, trong lòng hắn rất đồng tình, hết thảy nguyên nhân gây ra chuyện này một phần cũng là do bà mẹ tiện nghi nhà hắn làm ra.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, sau đó lại từ biệt ai về nhà nấy, trong nhà Tư Dật còn rất nhiều việc phải làm, nên vội vã trở về xử lý.
Tạ Uẩn thì vừa mới lấy được mấy loại vật phẩm, cũng không nên ở lại lây. Tạ Uẩn cũng không cho rằng, chỉ dựa vào một mình Mộ Tề là có thể kinh sợ kẻ xấu. Vừa mới bước ra khỏi hội đấu giá, hắn có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt mờ mịt, tuy rằng đây là một loại hiện tượng bình thường, nhưng nếu thực lực của hắn vô dụng thì những ánh mắt mờ mịt đó, chỉ sợ sẽ hóa thành hành động thực tế.
Tạ Uẩn không muốn gặp nhiều chuyện phiền phức, thế nên bọn họ cũng lập tức rời đi.
Lời tác giả:
Tạ Uẩn: Tứ tinh Võ Giả
Tư Dật: Nhất tinh Võ Sĩ
Mộ Tề: Nhị tinh Võ Sĩ
Tạ An: Lục tinh Võ Đồ
Lý Kỳ: Thất tinh Võ Đồ
Tạ Phong: Cửu tinh Võ Giả
Thúy Cô: Tam tinh Võ Sĩ
Tạ Sóc: " Tứ tinh Võ Giả
Tạ Tranh: Nhất tinh Võ Giả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất