Chương 82: Thành chủ trở về
Liêu Thừa Phong biểu tình mỏi mệt, cưỡi hỏa Vân Kim Sí, phong trần mệt mỏi chạy về phủ thành chủ.
Lúc này ông lại tay không mà về, cho dù ông đã nghĩ mọi cách để cướp được chìa khóa của bí cảnh Phù Vân, cửu tử nhất sinh xông xáo một hồi, nhưng lại vẫn chẳng có thu hoạch gì cả.
Tố Căn Hoa quả thật quá mức trân quý, khả ngộ bất khả cầu, nghĩ tới tôn nhi của ông, Liêu Thừa Phong vừa thương tiếc lại vừa bất đắc dĩ, tôn nhi của ông thông minh tuyệt đỉnh, vì sao nó lại....
Trong lòng Liêu Thừa Phong dâng lên từng trận tức giận, nếu không phải tại những thế gia kia, con của ông rõ ràng có thiên phú Địa cấp hạ phẩm, sao lại chỉ tấn giai đến Võ Hồn rồi không thể tiến thêm, cuối cùng lại ra đi trước ông một bước, hiện giờ làm hại tôn nhi của ông cũng...
Liêu Thừa Phong nộ khí đằng đằng, nhưng mà, thù oán năm xưa, ông cũng đã báo hết rồi, giờ có oán hận thì cũng chẳng còn ai để oán, đột nhiên...
Ánh mắt Liêu Thừa Phong chợt trầm xuống, mới vừa bước vào địa phận phủ thành chủ, ông liền phát hiện ra bầu không khí không đúng lắm, trong phủ thành sao lại nhiều thêm hai vị Võ Sư, hơn nữa còn đang gây khó dễ tôn nhi.
Liêu Thừa Phong quan tâm quá ắt sẽ loạn, hoàn toàn quên mất phủ thành chủ cũng có Võ Sư tọa trấn, ông chỉ nhìn thấy hai vị Võ Sư chặn đường tôn nhi, rõ ràng tôn nhi đã lắc đầu cự tuyệt.
" Hừ..." Liêu Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, vòng qua tôn nhi, uy áp của thất tinh Võ Sư nháy mắt đè ép qua.
" Tổ phụ..." Liêu Khiêm vừa nghe thấy thanh âm này liền mừng rỡ.
Mà vẻ mặt vui sướng của hắn trong mắt Liêu Thừa Phong liền biến thành tìm được đường sống trong chỗ chết, vui vẻ vì đã được giải cứu. Vì thế, Liêu Thừa Phong lại tăng uy áp lên vài phần.
Hai vị Võ Sư khổ không nói nổi, vội nói: " Liêu thành chủ, chuyện gì cũng phải từ từ."
" Tổ phụ, người đã về rồi!" Liêu Khiêm vui sướng kêu lên.
Liêu Thừa Phong lúc này mới phát hiện, tôn nhi nhà mình hình như có tu vi, hơn nữa còn là tam tinh Võ Đồ: " Khiêm nhi..."
Liêu Thừa Phong ngang trời nhảy khỏi tọa kỵ, thân hình giống như tia chớp, nhanh chóng phóng đến trước mặt tôn nhi, khó có khi thất thố mở to hai mắt, Liêu Thừa Phong tiến lên vài bước, đặt tay lên vai tôn tử, cẩn thận quan sát hồi lâu, lúc này mới cười ha ha: " Tốt tốt tốt lắm, tôn nhi còn có bản lĩnh hơn ta, cuối cùng có thể tu luyện rồi."
Nói xong, sắc mặt Liêu Thừa Phong trầm xuống, quay đầu nhìn về phía hai vị Võ Sư của Dương gia và Lưu gia, trầm giọng hỏi: " Các ngươi gây khó dễ cháu ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Lý trí thu hồi, Liêu Thừa Phong tất nhiên cũng hiểu, không ai dám gây chuyện ở phủ thành chủ. Nhưng vừa rồi rõ ràng ông nhìn thấy tôn nhi lắc đầu cự tuyệt nhưng hai người này vẫn cứ dây dưa không thôi, làm ông cứ cho rằng tôn nhi bị khi dễ.
Dương Kính Hoa vội cười khổ nói: " Thành chủ hiểu lầm, bọn ta không phải khó dễ tiểu thành chủ, chuyến này đến đây là vì xin thuốc." Lại nói tiếp, trong lòng ông cũng rất buồn bực, Tạ thất bất quá chỉ là một Võ Sĩ nho nhỏ, loại chuyện như xin thuốc này lại phải để tự thân ông phải xuất mã, nhưng cố tình, người ta đang ở phủ thành chủ, người ông phái đi cầu kiến đã bị cự tuyệt vài lần, sau đó thì bị thành vệ ngăn lại không cho vào cửa. Bất đắc dĩ, ông đành phải tự mình đi một chuyến, ai ngờ lại đụng phải thành chủ trở về, thật đúng là đánh vào họng súng.
Lưu Khải lúng túng nói: " Quả thật là thế." Ông cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng khi thấy hành động của Dương Kính Hoa, còn có người tiếp khách, ông liền mặt dày mò lại chung. Kỳ thực ông đã kẹt ở nhất tinh Võ Sư quá lâu rồi, lần trước dùng qua cực phẩm Dục Tiên Tề, sau khi trải qua phát tiết, ông phát hiện ra cảnh giới của mình đã có chút buông lỏng, đây là lần đầu tiên trong vài chục năm, vậy thử hỏi sao ông có thể không nóng lòng đây.
Liêu Thừa Phong nhíu mày: " Các ngươi xin thuốc thì đi đan đường ở Bắc Uyển, chắn đường tôn nhi của ta là ý gì?"
" Ha hả." Lưu Khải cười gượng.
Dương Kính Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, người này thời điểm đi chiếm tiện nghi thì mò tới, gặp phải chuyện thì lẩn trốn, khó trách vì sao tiến giai Võ Sư xong lại không có động tĩnh.
Dương Kính Hoa nói: " Ta cầu cực phẩm Dục Tiên Tề, đây không phải là đan dược, mà là dược tề do khách khanh trong phủ thành chủ luyện chế, chỉ có tiểu thành chủ cho phép thì mới có thể gặp được."
Liêu Khiêm bất đắc dĩ nói: " Ta đã nói hắn đang bế quan, tạm thời không tiện gặp mặt, chờ hắn xuất quan, tùy mọi người gọi đến gọi đi thế nào đều được, ta cũng đâu có ý ngăn cản."
Dương Kính Hoa nói: " Vậy ta ở cửa chờ." Ông nguyện ý chờ là đã cho Tạ thất mặt mũi.
Liêu Khiêm nghẹn họng nhìn trời, này mà là cường giả Võ Sư sao, đây là vô lại mới đúng, chỉ vì một lọ dược tráng dương, thế mà lại vô sỉ như vậy. Liêu Khiêm cảm thấy, tam quan của hắn đều bị đạp nát.
Liêu Thừa Phong cau mày: " Cực phẩm Dục Tiên Tề là cái gì?" Ông chưa từng nghe nói qua, huống hồ, chỉ là dược tề mà thôi, cần gì mà tới tận hai vị Võ Sư phải đến cửa cầu xin như thế, đúng là chuyện lạ.
" Ha hả" Lưu Khải lại cười gượng.
"...." Dương Kính Hoa cũng khựng một chút, sau đó liền trở nên ấp úng.
Liêu Khiêm đỏ mặt, ngại mở miệng.
Trong lòng Liêu Thừa Phong càng buồn bực, quay đầu nhìn về phía thành vệ đang đứng cách đó không xa, thành vệ lập tức lớn tiếng trả lời: " Dược tráng dương!"
Lưu Khải xấu hổ.
Dương Kính Hoa trái lại trở nên thản nhiên hơn, nói trắng ra là không có cái gì phải băn khoăn, thành chủ ở bên ngoài bôn ba hằng năm, tất nhiên không biết diệu dụng của Dục Tiên Tề, hiện giờ cực phẩm Dục Tiên Tề Đâu chỉ diệu dụng không, mà phải nói là thánh phẩm tu luyện.
Dương Kính Hoa nói: " Thành chủ có điều không biết, công hiệu của cực phẩm Dục Tiên Tề không phải chỉ có tráng dương thôi mà trải qua phát tiết có thanh trừ một ít cảm xúc tiêu cực trong lòng. Ta kẹt ở đỉnh phong nhị tinh Võ Sư đã hơn mười năm, sau khi dùng cực phẩm Dục Tiên Tề, cảnh giới đã có chút buông lỏng, bởi vậy, ta mới mặt dày đến đây xin thuốc, chỉ là..."
Dương Kính Hoa nói xong, liếc mắt nhìn tiểu thành chủ một cái.
Liêu Khiêm vô cùng kinh ngạc, hắn chỉ biết Dục Tiên Tề là dược tráng dương, nhưng không biết nó còn có công hiệu này. Trước đây, tuy hắn không thể tu luyện, nhưng cũng biết tâm cảnh đối với tu giả mà nói là rất quan trọng, Tạ công tử ra tay quả nhiên bất phàm, trong lòng Liêu Khiêm không ngừng cảm thán.
Lưu Khải liên tục gật đầu, cùng phụ họa: " Đúng vậy, đúng vậy, cảnh giới của ta tựa hồ cũng buông lỏng."
Sắc mặt của Liêu Thừa Phong hòa hoãn bớt, xem ra đã hiểu, nếu không mặc kệ bọn họ có là ai đi chăng nữa, vì dược tráng dương mà đi tìm tôn nhi, này không phải là dạy hư cháu ông sao, chắc chắn ông sẽ không tha cho bọn họ.
Nhưng mà...
Liêu Thừa Phong đột nhiên nhớ ra, phủ thành chủ từ khi nào lại nhiều ra một vị dược sư, hơn nữa dược sư tu vi không đủ, làm sao có thể trở thành khách khanh trong phủ thành chủ.
Liêu Khiêm thấy tổ phụ nghi hoặc, vội nói: " Tổ phụ, tôn nhi có thể tu luyện, cũng là nhờ hắn."
Liêu Thừa Phong đại kinh thất sắc: " Hắn có Tố Căn Hoa?"
Liêu Khiêm lắc đầu cười nói: " Không phải là Tố Căn Hoa, mà là một loại dịch dẫn dắt, bất quá, tôn nhi có thể tu luyện đã là chuyện vui ngoài ý muốn, hà tất phải để ý đến chuyện khác. Huống chi, cho dù có dùng Nắn Linh Đan, thiên phú thế nào cũng phải xem vận khí."
Nắn Linh Đan đồng dạng cũng đắp nặn ra thiên phú Hoàng cấp hạ phẩm, tuy cũng có khi đắp nặn ra thiên phú Địa cấp thượng phẩm, nhưng cũng phải xem vận khí. Vạn nhất kết quả không tốt, còn không bằng như bây giờ, ít ra còn an tâm.
Liêu Thừa Phong nói: " Thiên phú của tôn nhi bây giờ thế nào?"
Liêu Khiêm cười nói: " Huyền cấp hạ phẩm."
Liêu Thừa Phong nhẹ thở phào, thiên phú Huyền cấp hạ phẩm, tôn nhi muốn tiến giai Võ Hồn không thành vấn đề, cũng may là còn có ông trợ giúp, thậm chí còn có thể tiến giai Võ Sư, về phần linh dược cải thiện thiên phú, chỉ cần tôn nhi có thể tu luyện, thọ nguyên chắc chắn sẽ tăng, bọn họ còn có rất nhiều thời gian để tìm kiếm.
Liêu Thừa Phong cao hứng nói: " Nếu vậy thì phải đi đa tạ vị khách khanh kia, thành chủ thiếu hắn một đại nhân tình, mau đi thỉnh hắn lại đây để ta nhìn xem, dược tề gì mà lại thần kỳ như thế."
Liêu Thừa Phong vô cùng tò mò, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy vị khách khanh kia, phải biết rằng vì thiên phú của tôn nhi, ông đã từng phải xông qua không ít hiểm cảnh, nghĩ tới không ít biện pháp, trải qua không ít quá trình vào sinh ra tử. Nhưng dù xoay xở thế nào cũng không có cách. Dịch dẫn dắt nghe tên là biết chỉ là dược tề, nói vậy tu vi của vị dược sư kia không cao, thế mà có thể luyện chế ra loại dược tề đắp nặn được thiên phú, quả thực nghe rợn cả người.
Một nhân tài như vậy, phủ thành chủ nhất định phải cực lực mượn sức.
Liêu Khiêm trừng mắt: " Tổ phụ, Tạ công tử còn đang bế quan mà."
Liêu Thừa Phong hoàn hồn, bật cười nói: " Xem ta này, cao hứng quá mà quên, tôn nhi mau nói cho ta biết những chuyện đã trải qua xem, dịch dẫn dắt là cái gì, tôn nhi làm sao đắp nặn thiên phú."
Dương Kính Hoa nghẹn họng, ông đã chân chính bị hai người này bỏ quên, nhịn không được nói: " Liêu thành chủ người xem, ta có thể ở quý địa quấy rầy mấy ngày không, không cần an bài phòng cho khách, ta chỉ đến chờ trong viện của Tạ thất thôi..." . truyện teen hay
" Ta cũng vậy, ta cũng vậy, Liêu thành chủ người xem...chúng ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không quấy rầy Tạ thất tấn giai."
" Này..." Liêu Thừa Phong có chút do dự.
Dương Kính Hoa vội nói: " Cứ quyết định vậy đi." Sau đó, thân hình ông lóe lên, vẽ ra một đạo tàn ảnh, nháy mắt liền biến mất tăm.
" Ha hả, đa tạ thành chủ." Lưu Khải nháy mắt cũng chạy biến theo, dù sao linh khí ở phủ thành chủ rất nồng đậm, đợi ở nơi này ông ta cũng không lỗ gì.
Liêu Khiêm há hốc mồm: " Hắn, bọn họ..."
Tổ phủ không ở đây bọn họ không dám làm càn, tổ phụ trở lại, trước mặt tuy không làm ra hành động làm càn, nhưng hai người này thật sự là Võ Sư sao, sao có thể vô sỉ như vậy.
Liêu Thừa Phong cũng thực cạn lời, nhưng trong lòng ông lại càng thêm tò mò, gọi một thành vệ tới rồi phân phó, bảo hắn cũng đến viện của Tạ thất canh chừng, chờ khi nào Tạ thất vừa xuất quan ra liền lập tức đến thông báo.
Liêu Khiêm lại trừng mắt, quả thực không biết nói gì cho phải.
Tạ Uẩn lần này tấn giai rất thuận lợi, rốt cuộc cũng trở thành thất tinh Võ Sĩ, hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, sau khi tấn giai tốc độ hấp thu linh khí của hắn đã trở nên nhanh hơn nhiều, đây là dấu hiệu sau khi thiên phú được tăng lên.
Tạ Uẩn có chút vui sướng, lập tức tắm rửa sạch sẽ, ăn vận gọn gàng, hắn muốn lập tức đi chia sẻ tin tốt này với lão bà, lần này bế quan dùng gien dịch cao cấp, ước chừng tốn thời gian nửa tháng, hắn rất nhớ lão bà và hài tử.
Chỉ là, khi Tạ Uẩn mở cửa phòng ra, liền ngay ngẩn cả người, mấy người này là...
" Ngươi là Tạ thất." Dương Kính Hoa đi thẳng vào vấn đề.
Tạ Uẩn gật đầu, tuy hắn không nhìn ra tu vi của người tới, nhưng lúc ở trong phòng hắn không nhận thấy được trong viện còn có người khác. Hắn có thể cảm giác được, người này rất mạnh. Nhưng mà, nếu mấy người này xuất hiện ở phủ thành chủ, hơn nữa còn đợi bên ngoài, vậy thì không có gì phải sợ hãi. Bằng không, hắn cũng sẽ không thuận lợi bế quan như vậy.
Dương Kính Hoa nói: " Không tồi, với tuổi tác hiện giờ của ngươi mà đã trở thành thất tinh Võ Sĩ, đúng là nhân tài hiếm có."
Tạ Uẩn buồn bực, rốt cuộc người này muốn nói gì, trong viện bỗng dưng nhiều ra mấy tôn đại thần, sắc mặt đám người Tạ An Không được tự nhiên, sắc mặt lão bà thì vẫn bình thường, còn cùng hài tử chơi đùa, nhưng hiện giờ hắn lại càng muốn đi thân thiết với lão bà hơn.
" Phụ thân, phụ thân..." Tạ Bác chạy vội tới.
Tạ Uẩn một tay ôm lấy nhi tử, cao hứng nói: " Nhớ ta không?"
" Nhớ, nhớ, mỗi ngày đều nhớ, ca ca cũng nhớ, cha cũng nhớ, con còn thấy cha ôm xiêm y của phụ thân."
Cảnh Nhiên lập tức trừng mắt nhìn Tạ Bác một cái, tiểu tử thúi này ngứa da hả.
Tạ Uẩn nhếch miệng cười, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Mấy người bên cạnh xấu hổ, bọn họ cũng không phải đến đây để quan sát một nhà bọn họ thân thiết, Dương Kính Hoa ho khan một tiếng nói: " Ta muốn cực phẩm Dục Tiên Tề, ngươi còn hay không?"
Tạ Uẩn không biết nên lộ ra vẻ mặt gì cho phải, lắc đầu nói: " Không có, ta đã tuyên bố nhiệm vụ hết rồi."
Lưu Khải vội hỏi: " Khi nào mới có thể có."
Triệu Văn Siêu nói: " Có bao nhiêu?"
Lưu Khải trợn mắt tức giận: " Thứ tự đến trước và sau."
Triệu Văn Siêu ha hả cười nói: " Lưu huynh không cần tức giận, nếu Tạ thất ở chỗ này, tất nhiên ai cũng có phần."
Dương Kính Hoa hừ lạnh, hai tên này đều không phải thứ gì tốt, Lưu Khải mắt sắc vừa vặn thấy ông chạy tới phủ thành chủ, Triệu Văn Siêu tin tức linh thông, biết bọn họ đến đây, lập tức liền chạy theo, một lòng muốn nhặt được tiện nghi có sẵn. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, đều do thằng cháu trai không nên thân kia, rõ ràng trong tay có thứ tốt, tại sao còn phải đi tặng cho người khác, dẫn người tới tranh đoạt với ông.
Nhìn mấy tôn đại thần trước mắt, vì dược tráng dương mà khắc khẩu, trong lòng Tạ Uẩn có chút 囧,còn có chút kinh ngạc, nếu bọn họ đã tìm tới cửa, chẳng lẽ nhiệm vụ treo ở hiệp hội dong binh đoàn đã hoàn thành rồi sao.
Dương Kính Hoa nói: " Ngươi nói giá đi."
Tâm niệm Tạ Uẩn xoay chuyển, khó xử nói: " Nhưng mà, ta hiện giờ không có linh dược, một đoạn thời gian nữa mới được, ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ ở hiệp hội dong binh đoàn."
Dương Kính Hoa không kiên nhẫn nói: " Tuyên bố làm gì, chút việc nhỏ mà thôi, cọc sinh ý này ta tiếp, ngươi chỉ cần nói muốn linh dược gì."
Tạ Uẩn vội báo ra tên của rất nhiều linh dược, không chỉ có ba cây linh dược cấp sáu mà còn có mười sáu loại linh dược cấp năm và những linh dược còn lại, tổng cộng có 68 loại dược liệu.
Triệu Văn Siêu hồ nghi nói: " Đây đều là linh dược dùng để luyện đan mà." Số lượng nhiều như vậy, lại là linh dược cao cấp, trừ đan sư ra, dược sư tu vi Võ Sĩ căn bản không thể luyện được linh dược cấp ba trở lên.
Tạ Uẩn cười nói: " Ta có thiên phú thần thông."
Mấy người bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cực phẩm Dục Tiên Tề bất phàm như thế, hóa ra tất cả đều là linh dược cao cấp luyện chế thành, bọn họ nói mà, vì sao một dược tề nhỏ nhoi lại có thể sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy.
Dương Kính Hoa nói: " Ta sẽ đem linh dược tới, dược tề..."
Tạ Uẩn cười nói: " Lúc này cũng có thể luyện chế, nhưng mà, cực phẩm Dục Tiên Tề luyện chế rất khó khăn, về thời gian..."
Dương Kính Hoa mắt điếc tai ngơ, chỉ nói: " Ta đi lấy dược."
Lưu Khải sợ bị ông ta giành trước, vội nói: " Ta cũng đi lấy dược."
Thân ảnh của Triệu Văn Siêu cũng chợt lóe, nhanh chóng biến mất.
Tạ Uẩn nhẹ thở phào, rốt cuộc cũng đuổi được người, quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhiên, cười nói: " Chúc mừng phu nhân tấn giai Võ Sĩ."
Cảnh Nhiên cười khẽ, đỏ mặt nói: " Cùng vui." Hiển nhiên là đang nhớ tới lời nói hươu nói vượn của nhi tử.
Tạ An lau mồ hôi lạnh, mấy tôn đại thần kia cuối cùng cũng đi, hành động dưới mí mắt của mấy vị Võ Sư làm hắn khẩn trương đến độ đầu óc cũng không chịu nghe theo sai sử.
Tạ tam gia mở cửa phòng ra, lặng lẽ vươn đầu, xác định vài vị cao thủ đã đi thật rồi, trong lòng lúc này mới thả lỏng lại, sinh hoạt ở phủ thành chủ tuy rất tốt, nhưng không thích hợp với lão. Tạ tam gia ở nhà vẻ vang, ở đây thì lại giống con chim cút, trong lòng lão vừa khẩn trương vừa kiêu ngạo, đến cường giả Võ Sư cũng coi trọng con của lão nữa đó.
Lúc này ông lại tay không mà về, cho dù ông đã nghĩ mọi cách để cướp được chìa khóa của bí cảnh Phù Vân, cửu tử nhất sinh xông xáo một hồi, nhưng lại vẫn chẳng có thu hoạch gì cả.
Tố Căn Hoa quả thật quá mức trân quý, khả ngộ bất khả cầu, nghĩ tới tôn nhi của ông, Liêu Thừa Phong vừa thương tiếc lại vừa bất đắc dĩ, tôn nhi của ông thông minh tuyệt đỉnh, vì sao nó lại....
Trong lòng Liêu Thừa Phong dâng lên từng trận tức giận, nếu không phải tại những thế gia kia, con của ông rõ ràng có thiên phú Địa cấp hạ phẩm, sao lại chỉ tấn giai đến Võ Hồn rồi không thể tiến thêm, cuối cùng lại ra đi trước ông một bước, hiện giờ làm hại tôn nhi của ông cũng...
Liêu Thừa Phong nộ khí đằng đằng, nhưng mà, thù oán năm xưa, ông cũng đã báo hết rồi, giờ có oán hận thì cũng chẳng còn ai để oán, đột nhiên...
Ánh mắt Liêu Thừa Phong chợt trầm xuống, mới vừa bước vào địa phận phủ thành chủ, ông liền phát hiện ra bầu không khí không đúng lắm, trong phủ thành sao lại nhiều thêm hai vị Võ Sư, hơn nữa còn đang gây khó dễ tôn nhi.
Liêu Thừa Phong quan tâm quá ắt sẽ loạn, hoàn toàn quên mất phủ thành chủ cũng có Võ Sư tọa trấn, ông chỉ nhìn thấy hai vị Võ Sư chặn đường tôn nhi, rõ ràng tôn nhi đã lắc đầu cự tuyệt.
" Hừ..." Liêu Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, vòng qua tôn nhi, uy áp của thất tinh Võ Sư nháy mắt đè ép qua.
" Tổ phụ..." Liêu Khiêm vừa nghe thấy thanh âm này liền mừng rỡ.
Mà vẻ mặt vui sướng của hắn trong mắt Liêu Thừa Phong liền biến thành tìm được đường sống trong chỗ chết, vui vẻ vì đã được giải cứu. Vì thế, Liêu Thừa Phong lại tăng uy áp lên vài phần.
Hai vị Võ Sư khổ không nói nổi, vội nói: " Liêu thành chủ, chuyện gì cũng phải từ từ."
" Tổ phụ, người đã về rồi!" Liêu Khiêm vui sướng kêu lên.
Liêu Thừa Phong lúc này mới phát hiện, tôn nhi nhà mình hình như có tu vi, hơn nữa còn là tam tinh Võ Đồ: " Khiêm nhi..."
Liêu Thừa Phong ngang trời nhảy khỏi tọa kỵ, thân hình giống như tia chớp, nhanh chóng phóng đến trước mặt tôn nhi, khó có khi thất thố mở to hai mắt, Liêu Thừa Phong tiến lên vài bước, đặt tay lên vai tôn tử, cẩn thận quan sát hồi lâu, lúc này mới cười ha ha: " Tốt tốt tốt lắm, tôn nhi còn có bản lĩnh hơn ta, cuối cùng có thể tu luyện rồi."
Nói xong, sắc mặt Liêu Thừa Phong trầm xuống, quay đầu nhìn về phía hai vị Võ Sư của Dương gia và Lưu gia, trầm giọng hỏi: " Các ngươi gây khó dễ cháu ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Lý trí thu hồi, Liêu Thừa Phong tất nhiên cũng hiểu, không ai dám gây chuyện ở phủ thành chủ. Nhưng vừa rồi rõ ràng ông nhìn thấy tôn nhi lắc đầu cự tuyệt nhưng hai người này vẫn cứ dây dưa không thôi, làm ông cứ cho rằng tôn nhi bị khi dễ.
Dương Kính Hoa vội cười khổ nói: " Thành chủ hiểu lầm, bọn ta không phải khó dễ tiểu thành chủ, chuyến này đến đây là vì xin thuốc." Lại nói tiếp, trong lòng ông cũng rất buồn bực, Tạ thất bất quá chỉ là một Võ Sĩ nho nhỏ, loại chuyện như xin thuốc này lại phải để tự thân ông phải xuất mã, nhưng cố tình, người ta đang ở phủ thành chủ, người ông phái đi cầu kiến đã bị cự tuyệt vài lần, sau đó thì bị thành vệ ngăn lại không cho vào cửa. Bất đắc dĩ, ông đành phải tự mình đi một chuyến, ai ngờ lại đụng phải thành chủ trở về, thật đúng là đánh vào họng súng.
Lưu Khải lúng túng nói: " Quả thật là thế." Ông cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng khi thấy hành động của Dương Kính Hoa, còn có người tiếp khách, ông liền mặt dày mò lại chung. Kỳ thực ông đã kẹt ở nhất tinh Võ Sư quá lâu rồi, lần trước dùng qua cực phẩm Dục Tiên Tề, sau khi trải qua phát tiết, ông phát hiện ra cảnh giới của mình đã có chút buông lỏng, đây là lần đầu tiên trong vài chục năm, vậy thử hỏi sao ông có thể không nóng lòng đây.
Liêu Thừa Phong nhíu mày: " Các ngươi xin thuốc thì đi đan đường ở Bắc Uyển, chắn đường tôn nhi của ta là ý gì?"
" Ha hả." Lưu Khải cười gượng.
Dương Kính Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, người này thời điểm đi chiếm tiện nghi thì mò tới, gặp phải chuyện thì lẩn trốn, khó trách vì sao tiến giai Võ Sư xong lại không có động tĩnh.
Dương Kính Hoa nói: " Ta cầu cực phẩm Dục Tiên Tề, đây không phải là đan dược, mà là dược tề do khách khanh trong phủ thành chủ luyện chế, chỉ có tiểu thành chủ cho phép thì mới có thể gặp được."
Liêu Khiêm bất đắc dĩ nói: " Ta đã nói hắn đang bế quan, tạm thời không tiện gặp mặt, chờ hắn xuất quan, tùy mọi người gọi đến gọi đi thế nào đều được, ta cũng đâu có ý ngăn cản."
Dương Kính Hoa nói: " Vậy ta ở cửa chờ." Ông nguyện ý chờ là đã cho Tạ thất mặt mũi.
Liêu Khiêm nghẹn họng nhìn trời, này mà là cường giả Võ Sư sao, đây là vô lại mới đúng, chỉ vì một lọ dược tráng dương, thế mà lại vô sỉ như vậy. Liêu Khiêm cảm thấy, tam quan của hắn đều bị đạp nát.
Liêu Thừa Phong cau mày: " Cực phẩm Dục Tiên Tề là cái gì?" Ông chưa từng nghe nói qua, huống hồ, chỉ là dược tề mà thôi, cần gì mà tới tận hai vị Võ Sư phải đến cửa cầu xin như thế, đúng là chuyện lạ.
" Ha hả" Lưu Khải lại cười gượng.
"...." Dương Kính Hoa cũng khựng một chút, sau đó liền trở nên ấp úng.
Liêu Khiêm đỏ mặt, ngại mở miệng.
Trong lòng Liêu Thừa Phong càng buồn bực, quay đầu nhìn về phía thành vệ đang đứng cách đó không xa, thành vệ lập tức lớn tiếng trả lời: " Dược tráng dương!"
Lưu Khải xấu hổ.
Dương Kính Hoa trái lại trở nên thản nhiên hơn, nói trắng ra là không có cái gì phải băn khoăn, thành chủ ở bên ngoài bôn ba hằng năm, tất nhiên không biết diệu dụng của Dục Tiên Tề, hiện giờ cực phẩm Dục Tiên Tề Đâu chỉ diệu dụng không, mà phải nói là thánh phẩm tu luyện.
Dương Kính Hoa nói: " Thành chủ có điều không biết, công hiệu của cực phẩm Dục Tiên Tề không phải chỉ có tráng dương thôi mà trải qua phát tiết có thanh trừ một ít cảm xúc tiêu cực trong lòng. Ta kẹt ở đỉnh phong nhị tinh Võ Sư đã hơn mười năm, sau khi dùng cực phẩm Dục Tiên Tề, cảnh giới đã có chút buông lỏng, bởi vậy, ta mới mặt dày đến đây xin thuốc, chỉ là..."
Dương Kính Hoa nói xong, liếc mắt nhìn tiểu thành chủ một cái.
Liêu Khiêm vô cùng kinh ngạc, hắn chỉ biết Dục Tiên Tề là dược tráng dương, nhưng không biết nó còn có công hiệu này. Trước đây, tuy hắn không thể tu luyện, nhưng cũng biết tâm cảnh đối với tu giả mà nói là rất quan trọng, Tạ công tử ra tay quả nhiên bất phàm, trong lòng Liêu Khiêm không ngừng cảm thán.
Lưu Khải liên tục gật đầu, cùng phụ họa: " Đúng vậy, đúng vậy, cảnh giới của ta tựa hồ cũng buông lỏng."
Sắc mặt của Liêu Thừa Phong hòa hoãn bớt, xem ra đã hiểu, nếu không mặc kệ bọn họ có là ai đi chăng nữa, vì dược tráng dương mà đi tìm tôn nhi, này không phải là dạy hư cháu ông sao, chắc chắn ông sẽ không tha cho bọn họ.
Nhưng mà...
Liêu Thừa Phong đột nhiên nhớ ra, phủ thành chủ từ khi nào lại nhiều ra một vị dược sư, hơn nữa dược sư tu vi không đủ, làm sao có thể trở thành khách khanh trong phủ thành chủ.
Liêu Khiêm thấy tổ phụ nghi hoặc, vội nói: " Tổ phụ, tôn nhi có thể tu luyện, cũng là nhờ hắn."
Liêu Thừa Phong đại kinh thất sắc: " Hắn có Tố Căn Hoa?"
Liêu Khiêm lắc đầu cười nói: " Không phải là Tố Căn Hoa, mà là một loại dịch dẫn dắt, bất quá, tôn nhi có thể tu luyện đã là chuyện vui ngoài ý muốn, hà tất phải để ý đến chuyện khác. Huống chi, cho dù có dùng Nắn Linh Đan, thiên phú thế nào cũng phải xem vận khí."
Nắn Linh Đan đồng dạng cũng đắp nặn ra thiên phú Hoàng cấp hạ phẩm, tuy cũng có khi đắp nặn ra thiên phú Địa cấp thượng phẩm, nhưng cũng phải xem vận khí. Vạn nhất kết quả không tốt, còn không bằng như bây giờ, ít ra còn an tâm.
Liêu Thừa Phong nói: " Thiên phú của tôn nhi bây giờ thế nào?"
Liêu Khiêm cười nói: " Huyền cấp hạ phẩm."
Liêu Thừa Phong nhẹ thở phào, thiên phú Huyền cấp hạ phẩm, tôn nhi muốn tiến giai Võ Hồn không thành vấn đề, cũng may là còn có ông trợ giúp, thậm chí còn có thể tiến giai Võ Sư, về phần linh dược cải thiện thiên phú, chỉ cần tôn nhi có thể tu luyện, thọ nguyên chắc chắn sẽ tăng, bọn họ còn có rất nhiều thời gian để tìm kiếm.
Liêu Thừa Phong cao hứng nói: " Nếu vậy thì phải đi đa tạ vị khách khanh kia, thành chủ thiếu hắn một đại nhân tình, mau đi thỉnh hắn lại đây để ta nhìn xem, dược tề gì mà lại thần kỳ như thế."
Liêu Thừa Phong vô cùng tò mò, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy vị khách khanh kia, phải biết rằng vì thiên phú của tôn nhi, ông đã từng phải xông qua không ít hiểm cảnh, nghĩ tới không ít biện pháp, trải qua không ít quá trình vào sinh ra tử. Nhưng dù xoay xở thế nào cũng không có cách. Dịch dẫn dắt nghe tên là biết chỉ là dược tề, nói vậy tu vi của vị dược sư kia không cao, thế mà có thể luyện chế ra loại dược tề đắp nặn được thiên phú, quả thực nghe rợn cả người.
Một nhân tài như vậy, phủ thành chủ nhất định phải cực lực mượn sức.
Liêu Khiêm trừng mắt: " Tổ phụ, Tạ công tử còn đang bế quan mà."
Liêu Thừa Phong hoàn hồn, bật cười nói: " Xem ta này, cao hứng quá mà quên, tôn nhi mau nói cho ta biết những chuyện đã trải qua xem, dịch dẫn dắt là cái gì, tôn nhi làm sao đắp nặn thiên phú."
Dương Kính Hoa nghẹn họng, ông đã chân chính bị hai người này bỏ quên, nhịn không được nói: " Liêu thành chủ người xem, ta có thể ở quý địa quấy rầy mấy ngày không, không cần an bài phòng cho khách, ta chỉ đến chờ trong viện của Tạ thất thôi..." . truyện teen hay
" Ta cũng vậy, ta cũng vậy, Liêu thành chủ người xem...chúng ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không quấy rầy Tạ thất tấn giai."
" Này..." Liêu Thừa Phong có chút do dự.
Dương Kính Hoa vội nói: " Cứ quyết định vậy đi." Sau đó, thân hình ông lóe lên, vẽ ra một đạo tàn ảnh, nháy mắt liền biến mất tăm.
" Ha hả, đa tạ thành chủ." Lưu Khải nháy mắt cũng chạy biến theo, dù sao linh khí ở phủ thành chủ rất nồng đậm, đợi ở nơi này ông ta cũng không lỗ gì.
Liêu Khiêm há hốc mồm: " Hắn, bọn họ..."
Tổ phủ không ở đây bọn họ không dám làm càn, tổ phụ trở lại, trước mặt tuy không làm ra hành động làm càn, nhưng hai người này thật sự là Võ Sư sao, sao có thể vô sỉ như vậy.
Liêu Thừa Phong cũng thực cạn lời, nhưng trong lòng ông lại càng thêm tò mò, gọi một thành vệ tới rồi phân phó, bảo hắn cũng đến viện của Tạ thất canh chừng, chờ khi nào Tạ thất vừa xuất quan ra liền lập tức đến thông báo.
Liêu Khiêm lại trừng mắt, quả thực không biết nói gì cho phải.
Tạ Uẩn lần này tấn giai rất thuận lợi, rốt cuộc cũng trở thành thất tinh Võ Sĩ, hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, sau khi tấn giai tốc độ hấp thu linh khí của hắn đã trở nên nhanh hơn nhiều, đây là dấu hiệu sau khi thiên phú được tăng lên.
Tạ Uẩn có chút vui sướng, lập tức tắm rửa sạch sẽ, ăn vận gọn gàng, hắn muốn lập tức đi chia sẻ tin tốt này với lão bà, lần này bế quan dùng gien dịch cao cấp, ước chừng tốn thời gian nửa tháng, hắn rất nhớ lão bà và hài tử.
Chỉ là, khi Tạ Uẩn mở cửa phòng ra, liền ngay ngẩn cả người, mấy người này là...
" Ngươi là Tạ thất." Dương Kính Hoa đi thẳng vào vấn đề.
Tạ Uẩn gật đầu, tuy hắn không nhìn ra tu vi của người tới, nhưng lúc ở trong phòng hắn không nhận thấy được trong viện còn có người khác. Hắn có thể cảm giác được, người này rất mạnh. Nhưng mà, nếu mấy người này xuất hiện ở phủ thành chủ, hơn nữa còn đợi bên ngoài, vậy thì không có gì phải sợ hãi. Bằng không, hắn cũng sẽ không thuận lợi bế quan như vậy.
Dương Kính Hoa nói: " Không tồi, với tuổi tác hiện giờ của ngươi mà đã trở thành thất tinh Võ Sĩ, đúng là nhân tài hiếm có."
Tạ Uẩn buồn bực, rốt cuộc người này muốn nói gì, trong viện bỗng dưng nhiều ra mấy tôn đại thần, sắc mặt đám người Tạ An Không được tự nhiên, sắc mặt lão bà thì vẫn bình thường, còn cùng hài tử chơi đùa, nhưng hiện giờ hắn lại càng muốn đi thân thiết với lão bà hơn.
" Phụ thân, phụ thân..." Tạ Bác chạy vội tới.
Tạ Uẩn một tay ôm lấy nhi tử, cao hứng nói: " Nhớ ta không?"
" Nhớ, nhớ, mỗi ngày đều nhớ, ca ca cũng nhớ, cha cũng nhớ, con còn thấy cha ôm xiêm y của phụ thân."
Cảnh Nhiên lập tức trừng mắt nhìn Tạ Bác một cái, tiểu tử thúi này ngứa da hả.
Tạ Uẩn nhếch miệng cười, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Mấy người bên cạnh xấu hổ, bọn họ cũng không phải đến đây để quan sát một nhà bọn họ thân thiết, Dương Kính Hoa ho khan một tiếng nói: " Ta muốn cực phẩm Dục Tiên Tề, ngươi còn hay không?"
Tạ Uẩn không biết nên lộ ra vẻ mặt gì cho phải, lắc đầu nói: " Không có, ta đã tuyên bố nhiệm vụ hết rồi."
Lưu Khải vội hỏi: " Khi nào mới có thể có."
Triệu Văn Siêu nói: " Có bao nhiêu?"
Lưu Khải trợn mắt tức giận: " Thứ tự đến trước và sau."
Triệu Văn Siêu ha hả cười nói: " Lưu huynh không cần tức giận, nếu Tạ thất ở chỗ này, tất nhiên ai cũng có phần."
Dương Kính Hoa hừ lạnh, hai tên này đều không phải thứ gì tốt, Lưu Khải mắt sắc vừa vặn thấy ông chạy tới phủ thành chủ, Triệu Văn Siêu tin tức linh thông, biết bọn họ đến đây, lập tức liền chạy theo, một lòng muốn nhặt được tiện nghi có sẵn. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, đều do thằng cháu trai không nên thân kia, rõ ràng trong tay có thứ tốt, tại sao còn phải đi tặng cho người khác, dẫn người tới tranh đoạt với ông.
Nhìn mấy tôn đại thần trước mắt, vì dược tráng dương mà khắc khẩu, trong lòng Tạ Uẩn có chút 囧,còn có chút kinh ngạc, nếu bọn họ đã tìm tới cửa, chẳng lẽ nhiệm vụ treo ở hiệp hội dong binh đoàn đã hoàn thành rồi sao.
Dương Kính Hoa nói: " Ngươi nói giá đi."
Tâm niệm Tạ Uẩn xoay chuyển, khó xử nói: " Nhưng mà, ta hiện giờ không có linh dược, một đoạn thời gian nữa mới được, ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ ở hiệp hội dong binh đoàn."
Dương Kính Hoa không kiên nhẫn nói: " Tuyên bố làm gì, chút việc nhỏ mà thôi, cọc sinh ý này ta tiếp, ngươi chỉ cần nói muốn linh dược gì."
Tạ Uẩn vội báo ra tên của rất nhiều linh dược, không chỉ có ba cây linh dược cấp sáu mà còn có mười sáu loại linh dược cấp năm và những linh dược còn lại, tổng cộng có 68 loại dược liệu.
Triệu Văn Siêu hồ nghi nói: " Đây đều là linh dược dùng để luyện đan mà." Số lượng nhiều như vậy, lại là linh dược cao cấp, trừ đan sư ra, dược sư tu vi Võ Sĩ căn bản không thể luyện được linh dược cấp ba trở lên.
Tạ Uẩn cười nói: " Ta có thiên phú thần thông."
Mấy người bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cực phẩm Dục Tiên Tề bất phàm như thế, hóa ra tất cả đều là linh dược cao cấp luyện chế thành, bọn họ nói mà, vì sao một dược tề nhỏ nhoi lại có thể sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy.
Dương Kính Hoa nói: " Ta sẽ đem linh dược tới, dược tề..."
Tạ Uẩn cười nói: " Lúc này cũng có thể luyện chế, nhưng mà, cực phẩm Dục Tiên Tề luyện chế rất khó khăn, về thời gian..."
Dương Kính Hoa mắt điếc tai ngơ, chỉ nói: " Ta đi lấy dược."
Lưu Khải sợ bị ông ta giành trước, vội nói: " Ta cũng đi lấy dược."
Thân ảnh của Triệu Văn Siêu cũng chợt lóe, nhanh chóng biến mất.
Tạ Uẩn nhẹ thở phào, rốt cuộc cũng đuổi được người, quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhiên, cười nói: " Chúc mừng phu nhân tấn giai Võ Sĩ."
Cảnh Nhiên cười khẽ, đỏ mặt nói: " Cùng vui." Hiển nhiên là đang nhớ tới lời nói hươu nói vượn của nhi tử.
Tạ An lau mồ hôi lạnh, mấy tôn đại thần kia cuối cùng cũng đi, hành động dưới mí mắt của mấy vị Võ Sư làm hắn khẩn trương đến độ đầu óc cũng không chịu nghe theo sai sử.
Tạ tam gia mở cửa phòng ra, lặng lẽ vươn đầu, xác định vài vị cao thủ đã đi thật rồi, trong lòng lúc này mới thả lỏng lại, sinh hoạt ở phủ thành chủ tuy rất tốt, nhưng không thích hợp với lão. Tạ tam gia ở nhà vẻ vang, ở đây thì lại giống con chim cút, trong lòng lão vừa khẩn trương vừa kiêu ngạo, đến cường giả Võ Sư cũng coi trọng con của lão nữa đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất