Chương 89: Kế hoạch
Tạ Uẩn tiễn hai thành vệ đi, trở lại đại sảnh, lúc này mới bắt đầu dò hỏi những chuyện đã trải qua.
Vương Tam nói: " Không trách Tam Giang được, đối phương là một thất tinh Võ Giả, thấy chúng ta liền mở miệng khiêu khích, cửa hàng mở ra ai cũng có thể vào vì sao chỉ có chúng ta không thể. Hắn nói bọn ta dơ bẩn, mắng chúng ta không có mắt, Tam Giang chỉ là phản bác vài câu, đối phương lập tức động thủ, phía sau người nọ còn có một vị cửu tinh Võ Sĩ cùng lục tinh Võ Sĩ, đã vậy còn chỉ trích bọn ta khi dễ đệ tử tu vi yếu nhược."
Vương Tam tức giận nói: " Bọn ta biết không địch lại, đã sớm có ý muốn thoái nhượng, vậy nhưng đối phương lại không chịu buông tha, chỉ muốn kiếm chuyện, lập tức động thủ đả thương người, may mà đám chúng ta nhiều người nên miễn cưỡng chống cự được, thành vệ tới rất nhanh, lại bảo bọn ta ỷ mạnh hiếp yếu, vì vậy phải gánh toàn bộ trách nhiệm, không chỉ đưa hóa đơn phạt mà còn bắt toàn bộ bọn ta mang đi, nếu không phải đoàn trưởng tới kịp, chỉ sợ Đại Đầu Quỷ đã..."
Vương Tam nói tới đây, hốc mắt đỏ bừng.
Tạ Uẩn nghiêm mặt, nói: " Thành vệ không bắt những người kia sao?"
Tam Giang oán hận nói: " Không có, thành vệ chỉ tin vào lời nói của một bên, căn bản không chịu nghe chúng ta biện giải, mấy người đối phương hoàn toàn không tổn hao gì, thế mà lại đi bắt mấy người trọng thương bọn ta."
Tạ Uẩn đã hiểu, lời Quách Sách nói lúc trước hẳn là thật, Vương Khắc Thành tuần tra vừa vặn gặp phải, nên mới nhân dịp quan báo tư thù, bắt đám Vương Tam.
Tạ Uẩn cả giận nói: " Có biết đối phương là ai không?"
Vương Tam lắc đầu, phẫn hận nói: " Bọn họ vẫn chưa thông báo tên họ, từ sau khi biết được chúng ta đến từ Phạm huyện, đoàn trưởng là Tạ Phong thì mới ra tay đả thương người, hơn nữa còn xuống tay tàn nhẫn, không chừa lối thoát, nếu không phải chúng ta có bảy người, mà bọn họ chỉ có một thất tinh Võ Giả kéo chân sau, chỉ sợ bọn ta đã không thể toàn thân trở về."
Nghe đến đó, Tạ Uẩn nào còn không rõ, đối phương rõ ràng là đang nhằm vào nhị ca, nhưng nhị ca ở Thanh Thành trời xa đất lạ, căn bản không có kẻ thù, đối phương chắc chắn là hướng về mình mà tới.
Tạ Uẩn nghĩ vậy trong lòng bùng nên cơn phẫn nộ, mình ở Thanh Thành chỉ có thù oán với mỗi Vương gia, gần đây Vương gia vì chuyện của Võ Sư mà ngừng nghỉ một đoạn thời gian, nghe nói bởi vì chưa tra ra Võ Sư là ai, ngay cả sản nghiệp mà Vương gia cũng không dám đặt mua, một tháng gần đây vô cùng thành thật, không nghĩ tới, vừa bắt được cơ hội liền lập tức trả thù.
Nhưng mà, nói đến cũng là hắn sơ sót, Vương gia kiêng kị Võ Sư, chứ không phải kiêng kị hắn, đối thoại bên ngoài phủ thành chủ hôm qua, nói vậy đã truyền vào tai người Vương gia. Trong lòng bọn họ nghẹn muốn hỏng, không cách nào tìm được địch nhân núp trong tối, lại không thể trả thù hắn, gặp được thủ hạ của nhị ca liền thuận tay giáo huấn một phen, phát tiết lửa giận.
Tạ Uẩn hiểu rõ, đám người nhị ca còn không đáng cho người Vương gia cố ý ra tay đối phó. Dù sao, hắn trả thù Vương gia công khai cũng chỉ là tuyên bố hai mươi cái nhiệm vụ mà thôi. Vương gia thù địch, trước đó có ba vị Võ Sư làm kẻ thù giả tưởng, nên tạm thời không lo về loại tiểu nhân vật như hắn, gặp gỡ thì trừng trị một phen, chỉ giống như tùy tay mà bóp chết một con kiến thôi mà.
Tạ Uẩn không biết nên cảm thấy mắn hay là tức giận nữa, người Vương gia rõ ràng rất khinh thường hắn, hắn phẫn nộ nói: " Gặp phải họ Vương đúng là không có chuyện nào tốt mà." Vương đan sư cũng họ Vương.
Vương Tam sờ sờ mũi, tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn.
Tạ Uẩn nói: " Ta không nói ngươi."
Vương Tam: "...."
Tạ Uẩn suy tư một chút, hỏi: " Vậy cửa hàng kia thì sao, lão bản mặc kệ? Không ai đứng ra công đạo một câu sao."
Vương Tam nói: " Tường Quý Tụ Bảo Trai, chưởng quầy rõ ràng là cùng một giuộc với bọn chúng, nếu không, bọn ta sao lại không thể nào biện giải."
Tạ Uẩn nghe xong liền nổi giận, ão não mắng mình thực ngu muốn chết, hắn chỉ lo hủy diệt sản nghiệp của Vương gia, lại quên dưới Vương gia còn có rất nhiều gia tộc phụ thuộc, Vương gia không đặt mua sản nghiệp, nói không chừng cũng chỉ là thay hình đổi dạng mà thôi.
Tạ Uẩn trầm giọng nói: " Việc này là do ta mà ra, ta sẽ điều tra rõ ràng, cho các ngươi một lời công đạo."
" Thất đệ..." Tạ Phong vội nói: " Việc này không thể để đệ xử lý được, ta là đoàn trưởng, bọn họ xảy ra chuyện ta có trách nhiệm, Vương gia là thế gia đại tộc, căn cơ thâm hậu, không thể dễ dàng lay chuyển, đệ đừng tùy hứng làm bậy, tự đưa chính mình vào hiểm cảnh."
Tam Giang vội nói: " Thất công tử đừng ngại, chúng tôi chỉ chịu chút thương nhỏ mà thôi chứ không có tổn thất gì lớn, không cần phiền toái như vậy, vả lại cũng là do bọn tôi thực lực thấp hèn, kỹ không bằng người."
Tạ Uẩn lạnh mặt nói: " Không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, nhị ca yên tâm, nếu có gì cần, đệ sẽ nhờ giúp đỡ, mấy ngày gần đây mọi người cứ an tâm dưỡng thương, đệ đi về trước, ngài mai lại qua đây thăm."
Tạ Uẩn đi rồi, trực tiếp đi vào tiền đường phủ thành chủ, chuyện còn chưa điều tra kỹ càng, hắn không muốn quá mức ỷ lại vào phủ thành chủ. Dù sao, bất luận là trả thù thế nào, cũng đều là nhiễu loạn trị an, phủ thành chủ tuy không quá để ý tới thù riêng gia oán, nhưng cũng sẽ không tham dự.
Tạ Uẩn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi tìm vị thanh niên chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà có thể hủy diệt mấy chỗ sản nghiệp của Vương gia.
" Tạ công tử." Thanh niên vội hành lễ.
Tạ Uẩn nói: " Hỏi ngươi chút chuyện, ngươi biết Tường Quý Tụ Bảo Trai là sản nghiệp của nhà ai không?"
Tâm Lương Vũ Quang khẽ động, lập tức biết Tạ công tử là muốn hỏi cái gì, vội nói: " Đây là sản nghiệp của Trần gia, Trần gia và Vương gia có quan hệ thông gia, từ trước đến giờ luôn phụ thuộc vào Vương gia."
Trong lòng Tạ Uẩn trầm xuống, biết mình đoán đúng rồi, lại nói: " Đó là sản nghiệp của Trần gia, vậy còn gia tộc nào phụ thuộc vào Vương gia nữa."
Lương Vũ Quang nói: " Trần gia, Lý gia, Tang gia, Mao gia, mấy nhà này đều tử trung với Vương gia, đều có quan hệ thông gia, dựa vào Vương gia mà sinh. Mặt khác, con cháu của Vương gia cũng cùng các thế gia đại tộc có liên hôn. Nhưng mà cái này thì không cần băn khoăn, đại thế gia đều có mâu thuẫn lợi ích, kiềm chế nhau, chỉ cần không phải dựa vào quan hệ, Vương gia thế nào bọn họ sẽ không hỏi đến quá nhiều, về phần sản nghiệp của Trần gia, chỉ một chốc ta cũng không thể nói rõ được, cho ta thời gian hai ngày, chắc chắn có thể tra được."
Tạ Uẩn gật đầu: " Ngươi cũng giúp ta tra chuyện đã phát sinh hôm nay ở Tường Quý Tụ Bảo Trai."
Lương Vũ Quang gật đầu, thoáng chần chờ một chút liền nói: " Đệ đệ ta..."
Tạ Uẩn nói: " Ta sẽ phái người chăm sóc."
Lương Vũ Quang khom mình hành lễ, cung kính nói: " Đa tạ công tử."
" Ân" Tạ Uẩn gật đầu, xem như tiếp nhận hắn hành lễ, biết đây là Lương Vũ Quang muốn đầu nhập vào, dù sao, Lương Vũ Quang cũng đã đắc tội Vương gia, đối thoại hôm qua bên ngoài phủ thành chủ, Vương gia chắc chắn đã biết, không cần người Vương gia tự mình động thủ, người phía dưới chắc chắn sẽ khiến hai huynh đệ này không còn đường sống, bởi vậy, biện pháp tốt nhất đó là đầu nhập vào.
Lương Vũ Quang vui mừng, mấy ngày gần đây hắn có chút phát sầu, sau khi đệ đệ đắp nặn được thiên phú, bọn họ lại phải đi nơi nào, đắc tội Vương gia, thậm chí toàn bộ phủ thành Thanh Thành cũng không một chỗ nào để ở, nhưng hắn lại không muốn xuống huyện thành, về phần quận thành thì càng không dám mơ tới, bây giờ có thể đầu nhập vào Tạ công tử thì đúng tốt đến không thể tốt hơn.
Lương Vũ Quang biết, nếu mình thỉnh cầu Tạ công tử đắp nặn thiên phú cho đệ đệ chắc chắn sẽ lâm vào hoàn cảnh này. Nhưng mà, hắn không hối hận, chỉ cần đệ đệ có thể tu luyện, trả giá đại giới thế nào cũng đáng giá. Hắn có tự tin sau khi rời khỏi phủ thành chủ, có thể giữ được tính mạng, hắn chỉ lo lắng, tương lai sẽ không có ngày nào yên ổn, sẽ làm đệ đệ chịu khổ.
Tuy tu vi của Tạ công tử không hiện, nhưng Lương Vũ Quang tin tưởng, chỉ bằng vào phần quyết đoán này của Tạ công tử, tương lai chắc chắn sẽ không phải là vật trong ao, có thể đầu nhập vào Tạ công tử ngay lúc này, hắn rất vui sướng, không có một tiểu tử nông thôn tu vi thấp nào, dám chống đối lại thế gia. Nhưng mà, Tạ công tử không chỉ thành công mà còn làm cho Vương gia bị lỗ nặng, vậy mà đến giờ Vương gia còn chưa thể làm gì được Tạ công tử.
Lương Vũ Quang âm thầm thề, lúc này đây hắn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp nhất.
Sau khi Tạ Uẩn trở về, lập tức bắt đầu nghiên cứu độc dược, độc dược lần trước luyện đã bị người giải được, đó là hắn học nghệ không tinh, lúc này đây hắn sẽ làm cho Vương gia đau nhức tận xương luôn.
Hai ngày sau, Tạ Uẩn ôm một chậu thực vật đi tìm Lý đan sư.
" Ngươi đã đến rồi." Lý đan sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: " Nên dạy ta đã dạy hết cho ngươi, ngày mai không cần tới đây nữa, sau này luyện đan hãy tự dựa vào thể ngộ của ngươi." Cái gọi là sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành ở cá nhân chính là đạo lý này.
Tạ Uẩn cười nói: " Những ngày gần đây ít nhiều gì đều nhờ có tiền bối dạy dỗ, vãn bối không có gì lễ vật gì quý giá để chia tay, đây là một loại thực vật vãn bối từng lấy được, suy nghĩ một chút liền quyết định lấy ra để biểu đạt tâm ý."
" Không cần, ta không thu lễ." Lý đan sư vẫn lãnh đạm trước sau như một.
Tạ Uẩn biết tính tình hắn, trừ lúc luyện đan, Lý đan sư chưa từng có biểu tình gì dư thừa, cười nói: " Gốc thực vật này rất đặc biệt, hiện giờ đã trưởng thành đến cấp hai, lúc trước khi vãn bối đạt được nó, nó vẫn là một gốc cây nhỏ bé không dùng được."
" Cái gì..." Lý đan sư trừng lớn đôi mắt, rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chậu thực vật, nói: " Ngươi nói gốc thực vật này có thể tăng cấp bậc sao?"
Tạ Uẩn gật đầu, cười nói: " Đây là một loại thực vật trí huyễn, lúc còn nhỏ, chỉ có thể khiến người thần trí mơ hồ, hiện giờ không những có thể mê hoặc thần chí mà còn có thể phóng đại dục vọng nội tâm của người khác, mang theo nó, không những có thể phân rõ cảm xúc của người xung quanh mình mà còn có thể phòng ngừa người có ác ý tiếp cận, mặt khác, hiệu quả mê huyễn của nó cũng không tồi..."
Tạ Uẩn còn chưa dứt lời, thực vật đã bị lý đan sư giành lấy, ánh mắt Lý đan sư chuyên chú cẩn thận đánh giá, muốn nhìn xem có gì đặc biệt hay không.
Tạ Uẩn cười nói: " Loại thực vật cần phải được nuôi nấng tỉ mỉ, tốt nhất là sử dụng máu tươi để nhận chủ, như vậy liền không sợ ngộ thương."
Lý đan sư vừa mừng vừa sợ: " Đây là thực sủng, quá trân quý."
Tạ Uẩn im lặng một chút, xem ra hắn không cần tìm cớ nữa, thế giới này cũng có người lấy thực vật làm thủ đoạn để công kích.
Lý đan sư do dự, lắp bắp nói: " Thực sủng từ trước đến giờ rất thưa thớt, hơn nữa không thể tăng cấp bậc, phần lễ vật này quá quý trọng, ta không thể thu."
Tạ Uẩn cười nói: " Tiền bối chịu dạy dỗ ta, đã là thiên đại ân tình, một gốc cây thực vật sao có thể so được."
Lý đan sư lập tức ôm thực vật yêu thích không buông tay, nói: " Ta sẽ nuôi nấng nó thật cẩn thận."
Trong lòng Tạ Uẩn buồn cười, lần đầu nhìn thấy người nào dục cự còn nghênh rõ ràng như vậy, Lý đan sư đúng là không che giấu chút nào luôn. Nhưng mà, lễ vật đã tặng xong rồi, bây giờ hắn chỉ cần ngồi chờ kết quả, Vương đan sư không có tâm tư dơ bẩn thì đỡ, chuyện trước kia cũng coi như qua. Nhưng nếu Vương đan sư lòng mang ý xấu, chỉ cần Lý đan sư mang theo Dục Huyễn Hoa, hết thảy xấu xa đều sẽ hiện hình, chuyện kế tiếp không cần hắn nhọc lòng nữa, Lý đan sư sẽ tự xử lý.
Hắn làm vậy cũng coi như một mũi tên bắn ba chim, vừa tặng lễ cho Lý đan sư, còn giúp hắn phòng tiểu nhân, thuận tiện còn chơi Vương đan sư một vố, Tạ Uẩn không hề cảm thấy việc mình làm có gì không đúng.
Vương Khắc Thành có thể giận chó đánh mèo lên nhị ca, hắn vì sao không thể giận chó đánh mèo Vương đan sư, nguyên nhân của chuyện này vốn cũng do Vương đan sư dựng lên, nếu không, hắn chỉ học tập một tháng mà thôi, làm gì mà bị người ghi hận đến thế.
Trong lòng Tạ Uẩn rõ ràng, Vương đan sư bất quá là ỷ vào địa vị đan sư cao, khinh thường hắn mà thôi, dù sao, đan sư Huyền cấp trung phẩm, địa vị vô cùng tôn quý, với thân phận này, chỉ cần Vương đan sư không phạm trọng tội, không ai dám can đảm làm gì lão.
Vương Khắc Thành là con lão, quan báo tư thù cũng chỉ là một chuyện nhỏ như hạt mè, không ai bởi vì một chuyện nhỏ như thế mà đắc tội một vị đan sư thân phận tôn quý.
Nhưng mà, đổi thành Lý đan sư thì khác, Lý đan sư là đan sư Huyền cấp thượng phẩm, Vương đan sư nếu đắc tội hắn, người khác sẽ biết nên nặng bên nào khinh bên nào, nếu không, sẽ phải đắc tội Lý đan sư.
Loại chuyện này chỉ có thể lấy thân phận đan sư ra để đối chiếu, bằng không, chắc chắn sẽ biến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ coi như không có.
Tạ Uẩn tỏ vẻ, hắn chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy đó.
Sau khi trở về không bao lâu, Lương Vũ Quang liền tới bẩm báo, đã điều tra ra được, quả nhiên giống như Tạ Uẩn suy đoán, xung đột ở Tường Quý Tụ Bảo Trai ngày đó, đúng là đám người Vương gia tùy tính làm ra, mấy dong binh hèn mọn, đám người Vương gia căn bản không để trong lòng, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nghe đoàn trưởng là Tạ Phong, lập tức liền nghĩ đến Tạ Uẩn đáng giận kia, vì thế liền giáo huấn một phen. Chuyện này trong mắt người Vương gia chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, tạm thời không thu thập được Tạ Uẩn thì cũng phải cho Tạ Uẩn thấy chút sắc mặt.
Lương Vũ Quang vừa nói vừa phân tích, đồng thời nói, nếu không vì chuyện ba vị Võ Sư làm Vương gia rối loạn tâm thần, dựa theo tính cách hẹp hòi của người Vương gia, biết được đoạn đối thoại sau cửa phủ thành chủ, chắc chắn sẽ không chỉ tùy ý giáo huấn như vậy thôi là xong.
Trong lòng Tạ Uẩn lần nữa lại xác định, lúc trước thỉnh ba vị Võ Sư hỗ trợ phá hoại sản nghiệp của Vương gia đúng là một quyết định vô cùng chính xác.
Lương Vũ Quang báo cáo xong chuyện của Vương gia liền lấy ra một tờ danh sách, nói: " Đây là toàn bộ tin tức mà tại hạ đã sửa sang lại, thỉnh công tử xem qua."
Tạ Uẩn cầm lấy danh sách, trong lòng có chút kinh ngạc, hiệu suất làm việc của Lương Vũ Quang không chỉ tốt mà tâm tư cũng rất cẩn thận, khó trách hắn có thể trong ánh mắt vạn chúng chú mục lấy hạt dẻ trong lò lửa, hủy hoại sản nghiệp của Vương gia, Lương Vũ Quang quả thật có vài phần bản lĩnh.
Trên danh sách là sản nghiệp Trần gia sở hữu, địa chỉ, thị vệ bảo hộ có bao nhiêu, có bao nhiêu Võ Hồn, Võ Sĩ, toàn bộ đều được viết rành mạch, bao gồm của nhược điểm của sản nghiệp nào nằm ở đâu, công lược nhà nào thích hợp,v...v..Kế hoạch vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, này chính là một bản kế hoạch chứ không còn là danh sách nữa.
Tạ Uẩn vừa lòng cười nói: " Ngươi có tâm."
Lương Vũ Quang vui vẻ nói: " Có thể vì công tử làm việc là phúc khí của tại hạ."
Tạ Uẩn chỉ vào một chỗ trên danh sách, nói: " Nói nghe xem, nơi này ngươi nghĩ thế nào, sao ngươi dám bảo đảm có thể toàn thân trở ra, ngươi sao có thể biết được suy nghĩ trong lòng ta."
Trong lòng Lương Vũ Quang căng thẳng, hắn biết có vài chủ tử kiêng kị nhất là người phía dưới đoán trúng tâm tư của mình liền châm chước nói: " Mấy tháng trước, công tử cùng Vương gia giằng co, tại hạ đã cẩn thận nghiên cứu qua, trong tay công tử hẳn là có một loại pháp khí bạo phá, có thể hủy được trận pháp phòng ngự. Vả lại, nghe nói người Vương gia gần đây vừa mới thỉnh đan sư giải độc, tại hạ cả gan suy đoán, công tử không phải muốn đối chiến chính diện với Vương gia, bởi vậy..."
Tạ Uẩn nở nụ cười, bởi vậy kế hoạch trên giấy của hắn tất cả đều là đánh lén thế nào, phá hoại thế nào, chạy trốn thế nào.
Tạ Uẩn nói: " Ngươi rất thông minh, ta sẽ an bài cho ngươi vài chục thủ hạ, việc trừng trị Trần gia giao cho ngươi, ta muốn giết gà dọa khỉ, miễn cho người ta xem thường chúng ta." Hơn nữa tính thời gian thì ba vị Võ Sư tấn giai rất thuận lợi, cũng nhanh đột phá, này chỉ là thăng cấp nhỏ chứ không phải vượt qua ngạch cửa đại cấp bậc, thời gian hơn một tháng cũng đủ rồi.
Lương Vũ Quang vui vẻ nói: " Bảo đảm hoàn thành phân phó của công tử."
Tạ Uẩn gật đầu, ngày hôm sau hắn liền đến quý phủ phố, dứt khoát đem thủ hạ trong bang nhị ca ném cho Lương Vũ Quang huấn luyện, nơi nào cần phải công kích thế nào, chạy trốn thế nào, lộ trình thế nào, cần phải nhớ cho rõ ràng rành mạch, không được có một chút sai lầm nào, nếu không, sai một li là đi một dặm.
Mặt khác, Tạ Uẩn còn dạy bọn họ sử dụng thuốc nổ và độc dược thế nào, Cảnh Nhiên cũng cố ý đến mấy sản nghiệp của Trần gia để điều tra nhược điểm của trận pháp.
Bận rộn suốt tám ngày mới xem như đã chuẩn bị ổn thỏa hết thảy.
Mà lúc này, cũng đã đến thời hạn Tạ Uẩn giao cực phẩm Dục Tiên Tề, mặc kệ bao nhiêu người xin thuốc, Tạ Uẩn chỉ cho hai nhà kia, đây là hắn muốn biểu hiện ra thái độ của mình, cực phẩm Dục Tiên Tề không bán mà chỉ dùng nhiệm vụ để đổi.
Cùng ngày chuẩn bị hành động, Tạ Uẩn dẫn đầu thuê Liệt Không Điểu, còn mua mấy cai phi hành khí dùng để chạy trốn.
Lúc này mục đích của bọn họ không phải đả thương người, không hủy hoại sản nghiệp mà là hạ độc, lần trước Vương gia may mắn giải được độc, nhưng lần này thì đừng hòng, muốn giải độc không dễ dàng như vậy đâu, Tạ Uẩn học tập luyện đan, hiểu biết về dược tính càng thêm sâu, hắn nắm chắc Hóa Công Tán hắn luyện chế lần này, cho dù có là đan sư Địa cấp trung phẩm cũng không thể giải được, cho dù may mắn, miễn cưỡng nghiên cứu ra phương pháp giải độc nhưng tu vi của người bị trúng độc thì không cách nào khôi phục.
Tạ Uẩn biết suy nghĩ trước đó của mình sai rồi, cứ nghĩ vì Vương gia không đả thương người nên hắn chỉ hủy hoại một ít sản nghiệp của Vương gia cho bỏ ghét, bây giờ mới biết, chỉ cần người Vương gia còn bình an vô sự, bất luận tổn thất bao nhiêu sản nghiệp đi nữa, kỳ thật đều không coi là tổn thất gì quá lớn cả.
Vương Tam nói: " Không trách Tam Giang được, đối phương là một thất tinh Võ Giả, thấy chúng ta liền mở miệng khiêu khích, cửa hàng mở ra ai cũng có thể vào vì sao chỉ có chúng ta không thể. Hắn nói bọn ta dơ bẩn, mắng chúng ta không có mắt, Tam Giang chỉ là phản bác vài câu, đối phương lập tức động thủ, phía sau người nọ còn có một vị cửu tinh Võ Sĩ cùng lục tinh Võ Sĩ, đã vậy còn chỉ trích bọn ta khi dễ đệ tử tu vi yếu nhược."
Vương Tam tức giận nói: " Bọn ta biết không địch lại, đã sớm có ý muốn thoái nhượng, vậy nhưng đối phương lại không chịu buông tha, chỉ muốn kiếm chuyện, lập tức động thủ đả thương người, may mà đám chúng ta nhiều người nên miễn cưỡng chống cự được, thành vệ tới rất nhanh, lại bảo bọn ta ỷ mạnh hiếp yếu, vì vậy phải gánh toàn bộ trách nhiệm, không chỉ đưa hóa đơn phạt mà còn bắt toàn bộ bọn ta mang đi, nếu không phải đoàn trưởng tới kịp, chỉ sợ Đại Đầu Quỷ đã..."
Vương Tam nói tới đây, hốc mắt đỏ bừng.
Tạ Uẩn nghiêm mặt, nói: " Thành vệ không bắt những người kia sao?"
Tam Giang oán hận nói: " Không có, thành vệ chỉ tin vào lời nói của một bên, căn bản không chịu nghe chúng ta biện giải, mấy người đối phương hoàn toàn không tổn hao gì, thế mà lại đi bắt mấy người trọng thương bọn ta."
Tạ Uẩn đã hiểu, lời Quách Sách nói lúc trước hẳn là thật, Vương Khắc Thành tuần tra vừa vặn gặp phải, nên mới nhân dịp quan báo tư thù, bắt đám Vương Tam.
Tạ Uẩn cả giận nói: " Có biết đối phương là ai không?"
Vương Tam lắc đầu, phẫn hận nói: " Bọn họ vẫn chưa thông báo tên họ, từ sau khi biết được chúng ta đến từ Phạm huyện, đoàn trưởng là Tạ Phong thì mới ra tay đả thương người, hơn nữa còn xuống tay tàn nhẫn, không chừa lối thoát, nếu không phải chúng ta có bảy người, mà bọn họ chỉ có một thất tinh Võ Giả kéo chân sau, chỉ sợ bọn ta đã không thể toàn thân trở về."
Nghe đến đó, Tạ Uẩn nào còn không rõ, đối phương rõ ràng là đang nhằm vào nhị ca, nhưng nhị ca ở Thanh Thành trời xa đất lạ, căn bản không có kẻ thù, đối phương chắc chắn là hướng về mình mà tới.
Tạ Uẩn nghĩ vậy trong lòng bùng nên cơn phẫn nộ, mình ở Thanh Thành chỉ có thù oán với mỗi Vương gia, gần đây Vương gia vì chuyện của Võ Sư mà ngừng nghỉ một đoạn thời gian, nghe nói bởi vì chưa tra ra Võ Sư là ai, ngay cả sản nghiệp mà Vương gia cũng không dám đặt mua, một tháng gần đây vô cùng thành thật, không nghĩ tới, vừa bắt được cơ hội liền lập tức trả thù.
Nhưng mà, nói đến cũng là hắn sơ sót, Vương gia kiêng kị Võ Sư, chứ không phải kiêng kị hắn, đối thoại bên ngoài phủ thành chủ hôm qua, nói vậy đã truyền vào tai người Vương gia. Trong lòng bọn họ nghẹn muốn hỏng, không cách nào tìm được địch nhân núp trong tối, lại không thể trả thù hắn, gặp được thủ hạ của nhị ca liền thuận tay giáo huấn một phen, phát tiết lửa giận.
Tạ Uẩn hiểu rõ, đám người nhị ca còn không đáng cho người Vương gia cố ý ra tay đối phó. Dù sao, hắn trả thù Vương gia công khai cũng chỉ là tuyên bố hai mươi cái nhiệm vụ mà thôi. Vương gia thù địch, trước đó có ba vị Võ Sư làm kẻ thù giả tưởng, nên tạm thời không lo về loại tiểu nhân vật như hắn, gặp gỡ thì trừng trị một phen, chỉ giống như tùy tay mà bóp chết một con kiến thôi mà.
Tạ Uẩn không biết nên cảm thấy mắn hay là tức giận nữa, người Vương gia rõ ràng rất khinh thường hắn, hắn phẫn nộ nói: " Gặp phải họ Vương đúng là không có chuyện nào tốt mà." Vương đan sư cũng họ Vương.
Vương Tam sờ sờ mũi, tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn.
Tạ Uẩn nói: " Ta không nói ngươi."
Vương Tam: "...."
Tạ Uẩn suy tư một chút, hỏi: " Vậy cửa hàng kia thì sao, lão bản mặc kệ? Không ai đứng ra công đạo một câu sao."
Vương Tam nói: " Tường Quý Tụ Bảo Trai, chưởng quầy rõ ràng là cùng một giuộc với bọn chúng, nếu không, bọn ta sao lại không thể nào biện giải."
Tạ Uẩn nghe xong liền nổi giận, ão não mắng mình thực ngu muốn chết, hắn chỉ lo hủy diệt sản nghiệp của Vương gia, lại quên dưới Vương gia còn có rất nhiều gia tộc phụ thuộc, Vương gia không đặt mua sản nghiệp, nói không chừng cũng chỉ là thay hình đổi dạng mà thôi.
Tạ Uẩn trầm giọng nói: " Việc này là do ta mà ra, ta sẽ điều tra rõ ràng, cho các ngươi một lời công đạo."
" Thất đệ..." Tạ Phong vội nói: " Việc này không thể để đệ xử lý được, ta là đoàn trưởng, bọn họ xảy ra chuyện ta có trách nhiệm, Vương gia là thế gia đại tộc, căn cơ thâm hậu, không thể dễ dàng lay chuyển, đệ đừng tùy hứng làm bậy, tự đưa chính mình vào hiểm cảnh."
Tam Giang vội nói: " Thất công tử đừng ngại, chúng tôi chỉ chịu chút thương nhỏ mà thôi chứ không có tổn thất gì lớn, không cần phiền toái như vậy, vả lại cũng là do bọn tôi thực lực thấp hèn, kỹ không bằng người."
Tạ Uẩn lạnh mặt nói: " Không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, nhị ca yên tâm, nếu có gì cần, đệ sẽ nhờ giúp đỡ, mấy ngày gần đây mọi người cứ an tâm dưỡng thương, đệ đi về trước, ngài mai lại qua đây thăm."
Tạ Uẩn đi rồi, trực tiếp đi vào tiền đường phủ thành chủ, chuyện còn chưa điều tra kỹ càng, hắn không muốn quá mức ỷ lại vào phủ thành chủ. Dù sao, bất luận là trả thù thế nào, cũng đều là nhiễu loạn trị an, phủ thành chủ tuy không quá để ý tới thù riêng gia oán, nhưng cũng sẽ không tham dự.
Tạ Uẩn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi tìm vị thanh niên chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà có thể hủy diệt mấy chỗ sản nghiệp của Vương gia.
" Tạ công tử." Thanh niên vội hành lễ.
Tạ Uẩn nói: " Hỏi ngươi chút chuyện, ngươi biết Tường Quý Tụ Bảo Trai là sản nghiệp của nhà ai không?"
Tâm Lương Vũ Quang khẽ động, lập tức biết Tạ công tử là muốn hỏi cái gì, vội nói: " Đây là sản nghiệp của Trần gia, Trần gia và Vương gia có quan hệ thông gia, từ trước đến giờ luôn phụ thuộc vào Vương gia."
Trong lòng Tạ Uẩn trầm xuống, biết mình đoán đúng rồi, lại nói: " Đó là sản nghiệp của Trần gia, vậy còn gia tộc nào phụ thuộc vào Vương gia nữa."
Lương Vũ Quang nói: " Trần gia, Lý gia, Tang gia, Mao gia, mấy nhà này đều tử trung với Vương gia, đều có quan hệ thông gia, dựa vào Vương gia mà sinh. Mặt khác, con cháu của Vương gia cũng cùng các thế gia đại tộc có liên hôn. Nhưng mà cái này thì không cần băn khoăn, đại thế gia đều có mâu thuẫn lợi ích, kiềm chế nhau, chỉ cần không phải dựa vào quan hệ, Vương gia thế nào bọn họ sẽ không hỏi đến quá nhiều, về phần sản nghiệp của Trần gia, chỉ một chốc ta cũng không thể nói rõ được, cho ta thời gian hai ngày, chắc chắn có thể tra được."
Tạ Uẩn gật đầu: " Ngươi cũng giúp ta tra chuyện đã phát sinh hôm nay ở Tường Quý Tụ Bảo Trai."
Lương Vũ Quang gật đầu, thoáng chần chờ một chút liền nói: " Đệ đệ ta..."
Tạ Uẩn nói: " Ta sẽ phái người chăm sóc."
Lương Vũ Quang khom mình hành lễ, cung kính nói: " Đa tạ công tử."
" Ân" Tạ Uẩn gật đầu, xem như tiếp nhận hắn hành lễ, biết đây là Lương Vũ Quang muốn đầu nhập vào, dù sao, Lương Vũ Quang cũng đã đắc tội Vương gia, đối thoại hôm qua bên ngoài phủ thành chủ, Vương gia chắc chắn đã biết, không cần người Vương gia tự mình động thủ, người phía dưới chắc chắn sẽ khiến hai huynh đệ này không còn đường sống, bởi vậy, biện pháp tốt nhất đó là đầu nhập vào.
Lương Vũ Quang vui mừng, mấy ngày gần đây hắn có chút phát sầu, sau khi đệ đệ đắp nặn được thiên phú, bọn họ lại phải đi nơi nào, đắc tội Vương gia, thậm chí toàn bộ phủ thành Thanh Thành cũng không một chỗ nào để ở, nhưng hắn lại không muốn xuống huyện thành, về phần quận thành thì càng không dám mơ tới, bây giờ có thể đầu nhập vào Tạ công tử thì đúng tốt đến không thể tốt hơn.
Lương Vũ Quang biết, nếu mình thỉnh cầu Tạ công tử đắp nặn thiên phú cho đệ đệ chắc chắn sẽ lâm vào hoàn cảnh này. Nhưng mà, hắn không hối hận, chỉ cần đệ đệ có thể tu luyện, trả giá đại giới thế nào cũng đáng giá. Hắn có tự tin sau khi rời khỏi phủ thành chủ, có thể giữ được tính mạng, hắn chỉ lo lắng, tương lai sẽ không có ngày nào yên ổn, sẽ làm đệ đệ chịu khổ.
Tuy tu vi của Tạ công tử không hiện, nhưng Lương Vũ Quang tin tưởng, chỉ bằng vào phần quyết đoán này của Tạ công tử, tương lai chắc chắn sẽ không phải là vật trong ao, có thể đầu nhập vào Tạ công tử ngay lúc này, hắn rất vui sướng, không có một tiểu tử nông thôn tu vi thấp nào, dám chống đối lại thế gia. Nhưng mà, Tạ công tử không chỉ thành công mà còn làm cho Vương gia bị lỗ nặng, vậy mà đến giờ Vương gia còn chưa thể làm gì được Tạ công tử.
Lương Vũ Quang âm thầm thề, lúc này đây hắn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp nhất.
Sau khi Tạ Uẩn trở về, lập tức bắt đầu nghiên cứu độc dược, độc dược lần trước luyện đã bị người giải được, đó là hắn học nghệ không tinh, lúc này đây hắn sẽ làm cho Vương gia đau nhức tận xương luôn.
Hai ngày sau, Tạ Uẩn ôm một chậu thực vật đi tìm Lý đan sư.
" Ngươi đã đến rồi." Lý đan sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: " Nên dạy ta đã dạy hết cho ngươi, ngày mai không cần tới đây nữa, sau này luyện đan hãy tự dựa vào thể ngộ của ngươi." Cái gọi là sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành ở cá nhân chính là đạo lý này.
Tạ Uẩn cười nói: " Những ngày gần đây ít nhiều gì đều nhờ có tiền bối dạy dỗ, vãn bối không có gì lễ vật gì quý giá để chia tay, đây là một loại thực vật vãn bối từng lấy được, suy nghĩ một chút liền quyết định lấy ra để biểu đạt tâm ý."
" Không cần, ta không thu lễ." Lý đan sư vẫn lãnh đạm trước sau như một.
Tạ Uẩn biết tính tình hắn, trừ lúc luyện đan, Lý đan sư chưa từng có biểu tình gì dư thừa, cười nói: " Gốc thực vật này rất đặc biệt, hiện giờ đã trưởng thành đến cấp hai, lúc trước khi vãn bối đạt được nó, nó vẫn là một gốc cây nhỏ bé không dùng được."
" Cái gì..." Lý đan sư trừng lớn đôi mắt, rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chậu thực vật, nói: " Ngươi nói gốc thực vật này có thể tăng cấp bậc sao?"
Tạ Uẩn gật đầu, cười nói: " Đây là một loại thực vật trí huyễn, lúc còn nhỏ, chỉ có thể khiến người thần trí mơ hồ, hiện giờ không những có thể mê hoặc thần chí mà còn có thể phóng đại dục vọng nội tâm của người khác, mang theo nó, không những có thể phân rõ cảm xúc của người xung quanh mình mà còn có thể phòng ngừa người có ác ý tiếp cận, mặt khác, hiệu quả mê huyễn của nó cũng không tồi..."
Tạ Uẩn còn chưa dứt lời, thực vật đã bị lý đan sư giành lấy, ánh mắt Lý đan sư chuyên chú cẩn thận đánh giá, muốn nhìn xem có gì đặc biệt hay không.
Tạ Uẩn cười nói: " Loại thực vật cần phải được nuôi nấng tỉ mỉ, tốt nhất là sử dụng máu tươi để nhận chủ, như vậy liền không sợ ngộ thương."
Lý đan sư vừa mừng vừa sợ: " Đây là thực sủng, quá trân quý."
Tạ Uẩn im lặng một chút, xem ra hắn không cần tìm cớ nữa, thế giới này cũng có người lấy thực vật làm thủ đoạn để công kích.
Lý đan sư do dự, lắp bắp nói: " Thực sủng từ trước đến giờ rất thưa thớt, hơn nữa không thể tăng cấp bậc, phần lễ vật này quá quý trọng, ta không thể thu."
Tạ Uẩn cười nói: " Tiền bối chịu dạy dỗ ta, đã là thiên đại ân tình, một gốc cây thực vật sao có thể so được."
Lý đan sư lập tức ôm thực vật yêu thích không buông tay, nói: " Ta sẽ nuôi nấng nó thật cẩn thận."
Trong lòng Tạ Uẩn buồn cười, lần đầu nhìn thấy người nào dục cự còn nghênh rõ ràng như vậy, Lý đan sư đúng là không che giấu chút nào luôn. Nhưng mà, lễ vật đã tặng xong rồi, bây giờ hắn chỉ cần ngồi chờ kết quả, Vương đan sư không có tâm tư dơ bẩn thì đỡ, chuyện trước kia cũng coi như qua. Nhưng nếu Vương đan sư lòng mang ý xấu, chỉ cần Lý đan sư mang theo Dục Huyễn Hoa, hết thảy xấu xa đều sẽ hiện hình, chuyện kế tiếp không cần hắn nhọc lòng nữa, Lý đan sư sẽ tự xử lý.
Hắn làm vậy cũng coi như một mũi tên bắn ba chim, vừa tặng lễ cho Lý đan sư, còn giúp hắn phòng tiểu nhân, thuận tiện còn chơi Vương đan sư một vố, Tạ Uẩn không hề cảm thấy việc mình làm có gì không đúng.
Vương Khắc Thành có thể giận chó đánh mèo lên nhị ca, hắn vì sao không thể giận chó đánh mèo Vương đan sư, nguyên nhân của chuyện này vốn cũng do Vương đan sư dựng lên, nếu không, hắn chỉ học tập một tháng mà thôi, làm gì mà bị người ghi hận đến thế.
Trong lòng Tạ Uẩn rõ ràng, Vương đan sư bất quá là ỷ vào địa vị đan sư cao, khinh thường hắn mà thôi, dù sao, đan sư Huyền cấp trung phẩm, địa vị vô cùng tôn quý, với thân phận này, chỉ cần Vương đan sư không phạm trọng tội, không ai dám can đảm làm gì lão.
Vương Khắc Thành là con lão, quan báo tư thù cũng chỉ là một chuyện nhỏ như hạt mè, không ai bởi vì một chuyện nhỏ như thế mà đắc tội một vị đan sư thân phận tôn quý.
Nhưng mà, đổi thành Lý đan sư thì khác, Lý đan sư là đan sư Huyền cấp thượng phẩm, Vương đan sư nếu đắc tội hắn, người khác sẽ biết nên nặng bên nào khinh bên nào, nếu không, sẽ phải đắc tội Lý đan sư.
Loại chuyện này chỉ có thể lấy thân phận đan sư ra để đối chiếu, bằng không, chắc chắn sẽ biến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ coi như không có.
Tạ Uẩn tỏ vẻ, hắn chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy đó.
Sau khi trở về không bao lâu, Lương Vũ Quang liền tới bẩm báo, đã điều tra ra được, quả nhiên giống như Tạ Uẩn suy đoán, xung đột ở Tường Quý Tụ Bảo Trai ngày đó, đúng là đám người Vương gia tùy tính làm ra, mấy dong binh hèn mọn, đám người Vương gia căn bản không để trong lòng, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nghe đoàn trưởng là Tạ Phong, lập tức liền nghĩ đến Tạ Uẩn đáng giận kia, vì thế liền giáo huấn một phen. Chuyện này trong mắt người Vương gia chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, tạm thời không thu thập được Tạ Uẩn thì cũng phải cho Tạ Uẩn thấy chút sắc mặt.
Lương Vũ Quang vừa nói vừa phân tích, đồng thời nói, nếu không vì chuyện ba vị Võ Sư làm Vương gia rối loạn tâm thần, dựa theo tính cách hẹp hòi của người Vương gia, biết được đoạn đối thoại sau cửa phủ thành chủ, chắc chắn sẽ không chỉ tùy ý giáo huấn như vậy thôi là xong.
Trong lòng Tạ Uẩn lần nữa lại xác định, lúc trước thỉnh ba vị Võ Sư hỗ trợ phá hoại sản nghiệp của Vương gia đúng là một quyết định vô cùng chính xác.
Lương Vũ Quang báo cáo xong chuyện của Vương gia liền lấy ra một tờ danh sách, nói: " Đây là toàn bộ tin tức mà tại hạ đã sửa sang lại, thỉnh công tử xem qua."
Tạ Uẩn cầm lấy danh sách, trong lòng có chút kinh ngạc, hiệu suất làm việc của Lương Vũ Quang không chỉ tốt mà tâm tư cũng rất cẩn thận, khó trách hắn có thể trong ánh mắt vạn chúng chú mục lấy hạt dẻ trong lò lửa, hủy hoại sản nghiệp của Vương gia, Lương Vũ Quang quả thật có vài phần bản lĩnh.
Trên danh sách là sản nghiệp Trần gia sở hữu, địa chỉ, thị vệ bảo hộ có bao nhiêu, có bao nhiêu Võ Hồn, Võ Sĩ, toàn bộ đều được viết rành mạch, bao gồm của nhược điểm của sản nghiệp nào nằm ở đâu, công lược nhà nào thích hợp,v...v..Kế hoạch vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, này chính là một bản kế hoạch chứ không còn là danh sách nữa.
Tạ Uẩn vừa lòng cười nói: " Ngươi có tâm."
Lương Vũ Quang vui vẻ nói: " Có thể vì công tử làm việc là phúc khí của tại hạ."
Tạ Uẩn chỉ vào một chỗ trên danh sách, nói: " Nói nghe xem, nơi này ngươi nghĩ thế nào, sao ngươi dám bảo đảm có thể toàn thân trở ra, ngươi sao có thể biết được suy nghĩ trong lòng ta."
Trong lòng Lương Vũ Quang căng thẳng, hắn biết có vài chủ tử kiêng kị nhất là người phía dưới đoán trúng tâm tư của mình liền châm chước nói: " Mấy tháng trước, công tử cùng Vương gia giằng co, tại hạ đã cẩn thận nghiên cứu qua, trong tay công tử hẳn là có một loại pháp khí bạo phá, có thể hủy được trận pháp phòng ngự. Vả lại, nghe nói người Vương gia gần đây vừa mới thỉnh đan sư giải độc, tại hạ cả gan suy đoán, công tử không phải muốn đối chiến chính diện với Vương gia, bởi vậy..."
Tạ Uẩn nở nụ cười, bởi vậy kế hoạch trên giấy của hắn tất cả đều là đánh lén thế nào, phá hoại thế nào, chạy trốn thế nào.
Tạ Uẩn nói: " Ngươi rất thông minh, ta sẽ an bài cho ngươi vài chục thủ hạ, việc trừng trị Trần gia giao cho ngươi, ta muốn giết gà dọa khỉ, miễn cho người ta xem thường chúng ta." Hơn nữa tính thời gian thì ba vị Võ Sư tấn giai rất thuận lợi, cũng nhanh đột phá, này chỉ là thăng cấp nhỏ chứ không phải vượt qua ngạch cửa đại cấp bậc, thời gian hơn một tháng cũng đủ rồi.
Lương Vũ Quang vui vẻ nói: " Bảo đảm hoàn thành phân phó của công tử."
Tạ Uẩn gật đầu, ngày hôm sau hắn liền đến quý phủ phố, dứt khoát đem thủ hạ trong bang nhị ca ném cho Lương Vũ Quang huấn luyện, nơi nào cần phải công kích thế nào, chạy trốn thế nào, lộ trình thế nào, cần phải nhớ cho rõ ràng rành mạch, không được có một chút sai lầm nào, nếu không, sai một li là đi một dặm.
Mặt khác, Tạ Uẩn còn dạy bọn họ sử dụng thuốc nổ và độc dược thế nào, Cảnh Nhiên cũng cố ý đến mấy sản nghiệp của Trần gia để điều tra nhược điểm của trận pháp.
Bận rộn suốt tám ngày mới xem như đã chuẩn bị ổn thỏa hết thảy.
Mà lúc này, cũng đã đến thời hạn Tạ Uẩn giao cực phẩm Dục Tiên Tề, mặc kệ bao nhiêu người xin thuốc, Tạ Uẩn chỉ cho hai nhà kia, đây là hắn muốn biểu hiện ra thái độ của mình, cực phẩm Dục Tiên Tề không bán mà chỉ dùng nhiệm vụ để đổi.
Cùng ngày chuẩn bị hành động, Tạ Uẩn dẫn đầu thuê Liệt Không Điểu, còn mua mấy cai phi hành khí dùng để chạy trốn.
Lúc này mục đích của bọn họ không phải đả thương người, không hủy hoại sản nghiệp mà là hạ độc, lần trước Vương gia may mắn giải được độc, nhưng lần này thì đừng hòng, muốn giải độc không dễ dàng như vậy đâu, Tạ Uẩn học tập luyện đan, hiểu biết về dược tính càng thêm sâu, hắn nắm chắc Hóa Công Tán hắn luyện chế lần này, cho dù có là đan sư Địa cấp trung phẩm cũng không thể giải được, cho dù may mắn, miễn cưỡng nghiên cứu ra phương pháp giải độc nhưng tu vi của người bị trúng độc thì không cách nào khôi phục.
Tạ Uẩn biết suy nghĩ trước đó của mình sai rồi, cứ nghĩ vì Vương gia không đả thương người nên hắn chỉ hủy hoại một ít sản nghiệp của Vương gia cho bỏ ghét, bây giờ mới biết, chỉ cần người Vương gia còn bình an vô sự, bất luận tổn thất bao nhiêu sản nghiệp đi nữa, kỳ thật đều không coi là tổn thất gì quá lớn cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất