Chương 99: Kích sát truy địch
Tạ Uẩn một đường thông suốt không bị ngăn trở, trên bầu trời Thanh Thành trừ phi có ấn ký của phủ thành chủ làm dấu hiệu. Bằng không thì phi hành khí bình thường chỉ có thể phi hàng trên tuyến đường chuyên dụng.
" Truy..." Sau khi bối rối trong chốc lát, mấy trăm bóng người liền bay vào không trung.
Tạ Uẩn thao túng phi hành khí, một đường thẳng tiến.
Phía sau có vô số thần thức bám chặt vị trí của bọn họ, quy củ của Thanh Thành, người truy tung không dám mạo phạm, không phải sợ bị thành vệ bắt được mà là sợ thành vệ cản trở làm họ chậm trễ.
" Tiểu nhi Tạ thất này quá giảo hoạt."
" Lần này hắn rời khỏi, ra khỏi phạm vi Thanh Thành rồi, để xem lên trời xuống đất, hắn có thể chạy đến nơi nào."
" Truy..."
Trên tuyến đường chuyên dụng của Thanh Thành, mấy trăm bóng người ngự không mà đi, động tác tư thái đều đồng bộ, hình thành nên một loại cảnh tượng hết sức thu hút.
Tạ Uẩn cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng quyết định không phản kích lại nữa, hắn sợ sẽ dọa mấy người kia bỏ chạy, trái lại càng phiền toái.
" Bọn họ sắp đuổi tới rồi." Quách Sách khẩn trương nói.
Tạ Uẩn nhàn nhã nói: " Không sao, cứ kệ bọn họ đi."
Đoàn người sau khi rời khỏi phạm vi Thanh Thành, Tạ Uẩn liền khống chế phi hành khí đến một nơi rừng núi rậm rạp, dân cư thưa thớt, sau đó chậm rãi hạ phi hành khí xuống.
Đám người Tạ An, Lý Kỳ đều có nhiệm vụ riêng.
Khi phi hành khí vừa đáp xuống đất, bọn họ lập tức nhảy xuống, nhanh chóng chạy vào trong rừng bố trí bẫy rập độc dược bốn phía.
Cảnh Nhiên vội vàng bố trí trận pháp, hai đứa nhỏ cũng không nhàn rỗi, cầm trận bàn đi giăng lưới khắp nơi, cần phải đảm bảo đem địch nhân một lưới bắt hết. Đây là lời phụ thân đã dạy, nhân từ với địch là tàn nhẫn với chính mình.
Tạ Uẩn khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, triển khai tinh thần lực khếch trương ra mấy địa phương xa, hòng tìm ra địch nhân là cường giả Võ Sư.
Thật đúng là chịu chơi lớn, lần này người đi truy tung hắn, có mười ba vị Võ Sư, hơn tám mươi vị Võ Hồn, còn dư lại hơn năm mươi người có tu vi Võ Sĩ hoặc thấp hơn.
Tạ Uẩn nhanh chóng phân tinh thần lực ra thành mười phần, đây là tuyệt kỹ hắn học được từ Thiên Ti Triền Quấn.
" Đại nhân, đám Tạ thất đã dừng lại rồi."
" Đại nhân, nghe đồn Tạ thất rất giảo hoạt lại giỏi dùng độc, coi chừng có trá."
" Đại nhân, chúng ta người đông thế mạnh, cần gì phải sợ hắn."
Tứ tinh Võ Sư trầm ngâm một lát nói: " Trước tiên cứ phát giải độc đan xuống đi đã, đây là đan dược Địa cấp thượng phẩm. Chỉ cần không sợ Tạ Thất hạ độc là có thể dễ dàng bắt lấy hắn. Chẳng qua, nhất định phải phòng bị cẩn thận những kẻ đến sau kia, chớ để kẻ khác nhanh chân đến trước."
Bát tinh Võ Hồn gật mạnh đầu, nói: " Không có phủ thành chủ che chở, lại không cần lo sẽ bị trúng độc, tiểu nhi Tạ thất kia không còn gì đáng lo ngại nữa."
" Ha ha, hôm nay cho dù hắn có mọc cánh cũng khó thoát, nhất định phải giết vợ con của hắn, báo thù cho huynh đệ đã chết của ta." Một vị nhị tinh Võ Sư nói với giọng căm hận, bộ dáng hắn lớn lên có chút giống với vị Võ Sư mà Tạ Uẩn đã từng giết.
" Những kẻ theo đuôi đã xử lý thế nào rồi, hình như bọn họ là người Liên Châu."
Tứ tinh Võ Sư lạnh lùng nói: " Nhổ cỏ tận gốc, không thể lưu lại hậu hoạn, tránh để bọn chúng quay về truyền tin tức."
Tam tinh Võ Sư gật đầu: " Đại ca nói có lý."
Tứ tinh Võ Sư nói: " Ngươi dẫn người đi trước chặn hắn lại, đợi sau khi ta bắt sống Tạ thất sẽ đi hội họp với ngươi."
Tạ Uẩn nghe đến đó không nhịn được nở nụ cười, vị này là tứ tinh Võ Sư, thế mà ngay cả khi hắn nghe lén cũng không phát hiện ra, vậy mà còn đòi bắt sống hắn, khẩu khí đúng là lớn. Nhưng mà, những người này có thể nội chiến cũng là một chuyện tốt, trong đám người truy tung, chỉ có vị tứ tinh Võ Sư này có tu vi cao nhất.
Tạ Uẩn vô cùng cao hứng, nhóm người này đúng là đã quá coi thường hắn, lại không biết, này là người ta đã quá coi trọng hắn mới đúng, bằng không, chỉ truy kích một tên Võ Hồn thôi, sao phải làm phiền đến vài vị Võ Sư phải tự thân ra trận chứ.
Tạ Uẩn nhảy xuống phi hành khí, những người còn lại thì gắt gao đi theo sát hắn.
Quách Sách khó có khi khẩn trương như vậy, phía sau nhiều địch nhân như vậy, Tạ công tử điên rồi sao, vậy mà còn cười được, trong bụng ba người đã ẩn ẩn có chút hối hận, đáng lý không nên chỉ vì phi hành khí mà tiếp cọc sinh ý này. Bọn họ vốn chỉ cho rằng, Tạ công tử bảo bọn họ tới là muốn giả trang một chút, hấp dẫn sự chú ý của địch nhân, nhưng hiện giờ...
Quách Sách khẩn trương nói: " Tạ công tử, ngài đây là tính...."
Tạ Uẩn cười nói: " Quách lão đệ đừng lo lắng, chúng ta đây là muốn tránh né chứ không phải nghênh đón chính diện. Nếu không, chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao."
Quách Sách nhẹ thở phào, hắn còn thật sự cho rằng Tạ công tử muốn cùng người ta đối đầu chứ, địch nhân có tới mấy trăm người, còn có vài vị Võ Sư nữa, giết bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng nữa,
Mười ngón tay Tạ Uẩn tung bay, đánh ra một pháp quyết, phi hành khí nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn bằng một bàn tay.
Tạ Uẩn lập tức triệu hoán mọi người, bảo bọn họ nhanh tay nhanh chân lên, hiện giờ hắn cũng không tính sẽ đối đầu chính diện với tứ tinh Võ Sư kia. Ít nhất thì cũng phải đợi bọn họ chó cắn chó cái đã, sau khi lưỡng bại câu thương xong, hắn mới có thể tiến hành phản kích.
Theo tình hình trước mắt mà nói, nếu như khiến cho địch nhân cảnh giác thì chỉ mất nhiều hơn được. Tạ Uẩn đã sớm quyết tâm, hôm nay nhất định phải thanh lý sạch sẽ mấy cái đuôi này, mời đám người Quách Sách là để hấp dẫn sự chú ý của đám người còn lại. Bằng không, nếu thời thời khắc khắc luôn có mấy cái đuôi này đi theo, bất luận là đi đến đâu, cũng sẽ không được an bình.
Cũng như việc hắn thu thập Vương gia vậy, chỉ có ngàn ngày làm tặc chứ nào có ngàn ngày đề phòng cướp. Hai đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi, Tạ Uẩn không muốn phải thời thời khắc khắc phòng bị những kẻ theo dõi đó, chỉ cần sơ sẩy một chút, hậu quả thế nào thật không dám tưởng tượng. Bởi vậy, hắn mới quyết định dứt khoát một lưới bắt hết.
Cảnh Nhiên mang theo bọn họ trốn đông trốn tây, khom người ẩn nấp giống như mấy con mèo.
Tư Cần lần đầu tiên gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy, khẩn trương đến nỗi khuôn mặt tuấn tú căng chặt. Nhưng mà, theo thời gian càng trôi qua, địch nhân tức muốn hộc máu còn đội ngũ bọn họ trái lại thì càng ngày càng nhẹ nhàng.
Quách Sách khiếp sợ, hắn chỉ biết Tạ phu nhân có bộ dáng rất xinh đẹp, lại không biết vị công tử ngày thường thoạt nhìn hiện sơn không lộ thủy này, trên mặt trận pháp lại có tạo nghệ cao thâm đến thế.
" Đáng chết, Tạ thất chạy đến đâu vậy."
" Là trận pháp, chắc chắn là trận pháp, các ngươi đã quên lời đồn khi Tạ thất đối địch có thể tiện tay ném ra vô số trận bàn sao, chắc chắn bên cạnh hắn có cao thủ trận pháp."
" Để ta phá..."
" Ầm!" Một tiếng vang lớn, núi rừng một trận rung chuyển, trận pháp nháy mắt bị bài trừ đi một cái.
Quách Sách khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý niệm, không tốt rồi, trận pháp đã bị phá bỏ.
Nhưng mà, đợi nửa ngày, trừ âm thanh la lối chửi rửa của địch nhân, bọn họ vẫn bình yên vô sự ngồi cách đó không xa, rõ ràng là gần trong gang tấc, vậy mà không ai phát hiện ra.
Tạ Uẩn hiếu kỳ nói: " Đây là trận trong trận."
Cảnh Nhiên gật đầu, cười nói: " Tứ tinh Võ Sư mà thôi, còn muốn cậy mạnh phá hủy trận pháp của ta, đúng là si tâm vọng tưởng."
Ba người Quách Sách đại kinh thất sắc, Tạ phu nhân chỉ có tu vi lục tinh Võ Hồn, nhưng khẩu khí nói chuyện thì lại không đem Võ Sư người ta để vào mắt chút nào, đến tột cùng là do y không sợ hãi hay là tâm quá lớn. Nhưng mà, đi đôi với khiếp sợ, đám người Quách Sách cũng phần nào yên lòng, cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, Tạ công tử nếu đã muốn rời đi, sao lại không chuẩn bị vẹn toàn hết thảy được.
" Tạ thất chết tiệt." Tứ tinh Võ Sư giận tím mặt.
" Lưu Vệ Thành, ngươi đê tiện, dám phái người đánh lén..." Một tam tinh Võ Sư lửa giận ngập trời xuất hiện, phía sau hắn còn dẫn theo một đám người, lập tức nhào qua công kích.
Tứ tinh Võ Sư biến đổi sắc mặt: " Tam đệ ta đâu?"
Chu Tiến cả giận nói: " Tất nhiên là ta đã tiễn hắn về nơi hắn nên đến."
" Ngươi muốn chết...." Khóe mắt Lưu Vệ Thành như muốn nứt ra, khí thế trên người nháy mắt bùng nổ, lấy ra một cây lục xà mâu*, nhanh chóng công kích lại.
Chu Tiến cũng không phải dễ chọc, nếu không sao hắn có thể thoát khỏi vây công của mấy vị Võ Sư mà bảo toàn được một mạng chứ, hắn vội vàng ném ra một tờ Lôi Kích Phù thượng phẩm lại lập tức bóp nát pháp khí phòng ngự, đợi tiếng gầm rú xé gió trôi qua, Chu Tiến liền thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, lập tức nhào qua công kích.
Nhân mã hai bên ùa vào chiến đấu, kình khí hung hãn tứ tán, những nơi họ đi qua bụi mù nổi lên tứ phía, mảnh vụn bay tán loạn.
Tạ Uẩn vội vàng bảo hộ hài tử, đám người Đỗ Thần, Lương Vũ Minh thì lại khổ không nói nổi, tu vi của bọn họ không cao, căn bản không chịu nổi khí kình mãnh liệt như vậy.
Cảnh Nhiên nói: " Đều đi theo ta."
Mọi người nhanh chóng lui lại, không đủ mạnh thì không nên xem náo nhiệt, ai mà biết lúc nào thì mấy người kia lỡ tay lạc đạn.
" Ầm ầm ầm" Lại một trận đất rung núi chuyển, trận pháp do Cảnh Nhiên bố trí lộ ra chỗ hỏng.
Tạ Uẩn tuy không hiểu biết nhiều trận pháp, nhưng trải qua mấy năm hun đúc, ít nhiều gì cũng biết vài tri thức trận pháp cơ bản.
Tạ Uẩn nhíu mày nói: " Chuẩn bị phản kích."
Phản kích...
Quách Sách cả kinh, gắt gao che miệng lại, sợ mình không kiềm được sợ hãi mà kêu ra tiếng.
Địch nhân đã tự loạn trận tuyến, lúc này không trốn còn muốn đợi tới khi nào, Tạ công tử thế mà còn muốn phản kích.
Nhưng mà...
Cảnh Nhiên gật đầu với Tạ Uẩn, lập tức dẫn bọn họ đi đến một chỗ đá lõm, ngay sau đó, Cảnh Nhiên nhìn về phía Tạ Uẩn, Tạ Uẩn nói: " Chờ một lát..."
Tinh thần lực giống như một cái lưới lớn bành trướng ra, vừa rồi có mười ba cường giả Võ Sư, bây giờ chỉ còn lại chín người. Sinh mệnh thật đúng là yếu ớt, tu hành không dễ, tu hành đến Võ Sư lại càng không dễ, chỉ vì một tiểu nhân vật như hắn, mấy người này đúng là hạ cả vốn gốc.
Trừ Chu Tiến và Lưu Vệ Thành đang chiến đấu, còn có hai phương nhân mã khác, trong đó một bên thì đang truy tìm khắp nơi hòng tìm ra tung tích của hắn, một bên thì đang quan sát những người khác, trong nhóm người này, chắc chắn có người am hiểu trận pháp.
Nhưng trên mặt trận pháp, người khác so với Cảnh Nhiên thì kém xa.
Tạ Uẩn không chút do dự, tập trung tinh thần lực lại thành hình mảnh như một cây châm đi công kích Lưu Vệ Thành, hắn là kẻ có tu vi cao nhất trong quân địch.
Trong chiến đấu, sắc mặt Lưu Vệ Thành nháy mắt trắng bệch, mắt thấy sắp bị Chu Tiến bắt được, thân thể bỗng nhiên khựng lại, phẫn nộ quát: " Ai..."
" Phanh!" Một tiếng.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không bao giờ có lại nữa, cao thủ đối chiến thắng bại đều được quyết định trong nháy mắt này, thừa dịp Lưu Vệ Thành phân tâm, đòn công kích của Chu Tiến đã đến trước mắt, Lưu Vệ Thành lập tức muốn phản kích, đáng tiếc không còn kịp nữa, thần thức của hắn lại truyền đến một cơn đau nhức, động tác chậm lại trong một cái chớp mắt, vì vậy vị cường giả tứ tinh Võ Sư này cứ thế mà chết không nhắm mắt.
Mắt thấy thủ lĩnh đã chết, người phía dưới liền hoảng loạn, Chu Tiến lúc này cũng rất chật vật, có người lớn gan hô to: " Giết hắn, giết hắn, chúng ta trở về cũng có cái mà công đạo."
Bằng không, Võ Sư trong đoàn đều chết hết, cho dù bọn họ có sống sót trở về thì gia chủ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
" Giết..."
Hai bên lâm vào hỗn chiến, Tạ Uẩn hốt thuốc đúng bệnh, lại lần nữa dùng chiêu thức ấy lên người Chu Tiến.
Sau khi giải quyết xong hai gã Võ Sư, còn dư lại bảy tên.
Tạ Uẩn lại lần nữa điều động tinh thần lực, chia ra thành bảy cỗ phóng về phía những người kia.
" Ai?"
Đối mặt với nguy cơ sinh tử, cường giả luôn có một loại cảm ứng rất nhanh nhạy, Tạ Uẩn điều động tinh thần lực, chuẩn bị dồn toàn lực vào một kích, hắn biết, làm điều này chỉ có thể khiến đám Võ Sư đó bị thương nhẹ chứ không thể tạo thành thương tổn quá lớn. Nhưng mà, những vết thương nhẹ đó đã đủ làm cho tốc độ tránh né của bọn họ chậm lại rồi.
Tạ Uẩn hung hăng giáng xuống một kích, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, nói: " Phản kích."
Cảnh Nhiên đánh ra pháp quyết, lập tức khởi động trận pháp.
Theo trận pháp khởi động, những nơi trước đó được bố trí khói độc nháy mắt liền phun ra tứ tán.
" Không tốt, đây là sát trận, mau, công kích mắt trận."
" Ngừng thở, mọi người dùng giải độc đan."
" Không tốt, giải độc đan không có hiệu quả..."
" Mau, công kích..."
" Tạ thất tiểu nhi thật đáng giận, dùng cái trận pháp nho nhỏ này mà muốn ngăn trở chúng ta, phá không được trận, ta liền hủy hoại nơi đây..."
" Ầm ầm ầm!"
Trận pháp bắt đầu lay động, dưới từng đạo vầng sáng, uy lực của trận pháp dần yếu bớt.
" Giờ phải làm sao đây...." Quách Sách gấp không chịu được.
Cảnh Nhiên chỉ lo lắng cho Tạ Uẩn, vừa rồi sắc mặt của hắn rất kém, sau khi dùng đan dược liền đả tọa khôi phục, cho tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Cảnh Nhiên vừa thao túng trận pháp vừa chú ý đến tình huống của Tạ Uẩn.
" Ầm!" Một tiếng, trận pháp bị phá, địch quân bị tổn thất mười mấy người, nhưng mà...sau khi trận pháp bị phá, vẫn còn một cái trận pháp nữa.
Võ Sư bên địch tức muốn hộc máu: " Đáng chết, Tạ thất tiểu nhi quả nhiên rất giảo hoạt."
Có người suy tư nói: " Nói không chừng trên người hắn thật sự vẫn còn linh thảo, hắn giảo hoạt như vậy, sao có thể không giữ lại át chủ bài cho mình chứ."
" Đợi chúng ta bắt sống hắn, nhất định phải cho hắn đẹp mặt."
" Đều do cái tên Liêu Thừa Phong kia, nếu không phải do hắn phát ngôn che chở bừa bãi, chúng ta cần gì phải đợi đến giờ."
"...."
Chỉ tiếc, bất luận bọn họ có oán trách nhiều thế nào đi chăng nữa, trước hết cần phải phá được trận pháp cái đã rồi hẵng bàn đến những chuyện khác.
Một lát qua đi, Tạ Uẩn tỉnh lại từ trong nhập định, tinh thần lực đã khôi phục được chín thành.
Tạ Uẩn đến bên người Cảnh Nhiên, quan sát tình huống của trận pháp, nói: " Khôn* vị, bên trái ba bước, nhị tinh Võ Sư mặc thanh y kia, khi ta kêu công kích, lập tức đồng thời hành động."
(*Khôn vị ở đây là cung Khôn trong phong thủy = hướng Tây Nam)
Cảnh Nhiên gật đầu, cẩn thận chú ý tình thế trong trận, đối phương người đông thế mạnh, y biết Tạ Uẩn còn có biện pháp khác. Bởi thật ra, trận pháp này chỉ có thể chống đỡ, chứ không thể giết chết toàn bộ.
Tạ Uẩn triển khai tinh thần lực, trước tiên là trấn trụ Võ Sư thanh y kia, sau đó nói: " Công kích..."
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, Tạ Uẩn trước tiên là dùng tinh thần lực đảo loạn thần thức của người kia, chỉ cần khựng lại trong giây lát, Cảnh Nhiên liền lập tức thay đổi sát trận.
" Ai, tên tiểu nhi đê tiện nào mau lăn ra đây..."
Tạ Uẩn lại công kích lần nữa, Cảnh Nhiên lại lần nữa phối hợp, Tạ Uẩn lúc này tuy chỉ có chín thành tinh thần lực, nhưng công kích một người khác với bảy người, Tạ Uẩn rõ ràng rất thành thạo.
"A..." Võ Sư bộc phát ra khí kình mãnh liệt, giống như một con mãnh thú bị vây nhốt, không thể tìm thấy tung tích địch nhân ở nơi nào, trừ phi phá trận. Nhưng trận pháp thế này, cho dù hắn có muốn dùng bạo lực để phá vỡ thì cũng phải mất chút thời gian.
" Công kích!" Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên lại phối hợp.
Cường giả Võ Sư ầm ầm ngã xuống đất, vốn đã trúng độc, còn gặp phải ba lần bị công kích thần thức, ba lần bị trận pháp ám toán, hắn căn bản không có chỗ để trốn.
" Đại nhân..." Có người hô to.
" Đại, đại nhân đã chết." Có người kinh hoảng thất thố.
" Rút, rút thôi, Tạ thất khó đối phó lắm, hắn đã muốn rời khỏi đây, sao lại không có chuẩn bị cho được."
" Không tốt, không còn đường để trở về."
" Công trận, chúng ta nhiều người như vậy, ta không tin không phá được trận pháp này."
Bên này, rất nhiều người đều gào to rút lui, bên kia Tạ Uẩn cùng Cảnh Nhiên lại lần nữa giải quyết ba vị Võ Sư.
Đám người Quách Sách đã sớm bị thủ đoạn của phu phu Tạ Uẩn dọa sợ ngây người.
Tạ Uẩn một bên vừa nghiên cứu sách lược, một bên vừa công kích, một bên thì dạy dỗ nhi tử, dưới tình huống địch mạnh ta yếu, thì phải làm thế nào để bảo toàn bản thân, phải phản kích thế nào. Hơn nữa còn thừa dịp kẻ địch bị thương phải lấy mạng hắn, nếu đã kết thù, đã giết nhiều người như vậy thì tốt nhất là không thể để lại hậu hoạn gì.
Mắt thấy quân địch loạn cả lên, Tạ Uẩn nói: " Bọn nhỏ ở lại, phu nhân trông coi trận pháp, những người còn lại theo ta công kích." Nói rồi Tạ Uẩn liếc nhìn đám người Tạ An, Đỗ Thần một cái, nói: " Các ngươi cũng nên đi luyện tập đi, tương lai sau này sẽ không thuận buồm xuôi gió nữa đâu."
" Vâng, công tử." Mấy người cùng đồng thanh đáp, bọn họ biết công tử cũng là vì muốn tốt cho bọn họ.
Tạ Uẩn dẫn đầu giết ra ngoài, mục tiêu là mấy cường giả Võ Sư.
" Tốt lắm, ngươi cuối cùng cũng chịu chui ra."
Tạ Uẩn hiện thân trong nháy mắt, đầu tiên là phóng Vạn Ngự Hồn Châm ra để làm giảm bớt áp lực cho đám người Tạ An, sau đó lập tức phân tán tinh thần lực ra thành mười sợi tơ, giống như thiên la địa võng, triển khai công kích dày đặc công kích, đồng thời, hắn còn không quên quấy nhiễu hành động của mấy Võ Sư bên địch, chỉ chốc lát mà đã chém rụng một vị Võ Sư nữa.
" Ngươi không phải chỉ có tu vi Võ Hồn thôi sao." Có người đại kinh thất sắc.
Tạ Uẩn tiếp tục triển khai công kích, sợi tơ lại lần nữa quấn quanh một vị Võ Sư khác. Từ rất lâu rồi, hắn luôn muốn đại chiến một trận cho thật đã đến khi mồ hôi nhễ nhại thì thôi.
Lúc này đây thắng lợi đã cách không còn xa nữa, trong trận pháp, hết thảy đều được Cảnh Nhiên thao túng, khi bọn họ sắp gặp phải nguy hiểm, trận pháp lập tức biến đổi, địch nhân thì lại cảm thấy, bọn chúng chưa bao giờ phải chiến đấu mà nghẹn khuất đến vậy.
Đám người Quách Sách càng đánh càng hăng, thật sự khâm phục mưu kế của Tạ công tử. chẳng qua, bọn họ quả thật không nghĩ tới, Tạ công tử chỉ có tu vi Võ Hồn, thế mà có thể vượt cấp chém giết Võ Sư.
Điều Tạ Uẩn muốn chính là giết không sót một mảnh giáp, thẳng đến khi giết hết tất cả, xác định không ai lọt lưới, lúc này Tạ Uẩn mới lấy ra ba cái phi hành khí giao cho đám người Quách Sách, để bọn họ phân binh ra ba đường hấp dẫn tầm mắt của những người khác, còn đoàn người của hắn thì đi vòng, trực tiếp hướng đến phương hướng bí cảnh Thanh Phủ.
Đương nhiên trước khi rời đi Tạ Uẩn cũng không quên phóng hỏa, toàn bộ dấu vết trong rừng núi đều bị lửa lớn nuốt sạch sẽ.
Đám người Quách Sách im miệng không nói gì, thấy được mưu lược của Tạ công tử, còn có sự tàn nhẫn sau đó, chuyện này sợ là cả đời này bọn họ chỉ có thể im lặng chôn theo xuống mồ mà thôi.
" Truy..." Sau khi bối rối trong chốc lát, mấy trăm bóng người liền bay vào không trung.
Tạ Uẩn thao túng phi hành khí, một đường thẳng tiến.
Phía sau có vô số thần thức bám chặt vị trí của bọn họ, quy củ của Thanh Thành, người truy tung không dám mạo phạm, không phải sợ bị thành vệ bắt được mà là sợ thành vệ cản trở làm họ chậm trễ.
" Tiểu nhi Tạ thất này quá giảo hoạt."
" Lần này hắn rời khỏi, ra khỏi phạm vi Thanh Thành rồi, để xem lên trời xuống đất, hắn có thể chạy đến nơi nào."
" Truy..."
Trên tuyến đường chuyên dụng của Thanh Thành, mấy trăm bóng người ngự không mà đi, động tác tư thái đều đồng bộ, hình thành nên một loại cảnh tượng hết sức thu hút.
Tạ Uẩn cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng quyết định không phản kích lại nữa, hắn sợ sẽ dọa mấy người kia bỏ chạy, trái lại càng phiền toái.
" Bọn họ sắp đuổi tới rồi." Quách Sách khẩn trương nói.
Tạ Uẩn nhàn nhã nói: " Không sao, cứ kệ bọn họ đi."
Đoàn người sau khi rời khỏi phạm vi Thanh Thành, Tạ Uẩn liền khống chế phi hành khí đến một nơi rừng núi rậm rạp, dân cư thưa thớt, sau đó chậm rãi hạ phi hành khí xuống.
Đám người Tạ An, Lý Kỳ đều có nhiệm vụ riêng.
Khi phi hành khí vừa đáp xuống đất, bọn họ lập tức nhảy xuống, nhanh chóng chạy vào trong rừng bố trí bẫy rập độc dược bốn phía.
Cảnh Nhiên vội vàng bố trí trận pháp, hai đứa nhỏ cũng không nhàn rỗi, cầm trận bàn đi giăng lưới khắp nơi, cần phải đảm bảo đem địch nhân một lưới bắt hết. Đây là lời phụ thân đã dạy, nhân từ với địch là tàn nhẫn với chính mình.
Tạ Uẩn khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, triển khai tinh thần lực khếch trương ra mấy địa phương xa, hòng tìm ra địch nhân là cường giả Võ Sư.
Thật đúng là chịu chơi lớn, lần này người đi truy tung hắn, có mười ba vị Võ Sư, hơn tám mươi vị Võ Hồn, còn dư lại hơn năm mươi người có tu vi Võ Sĩ hoặc thấp hơn.
Tạ Uẩn nhanh chóng phân tinh thần lực ra thành mười phần, đây là tuyệt kỹ hắn học được từ Thiên Ti Triền Quấn.
" Đại nhân, đám Tạ thất đã dừng lại rồi."
" Đại nhân, nghe đồn Tạ thất rất giảo hoạt lại giỏi dùng độc, coi chừng có trá."
" Đại nhân, chúng ta người đông thế mạnh, cần gì phải sợ hắn."
Tứ tinh Võ Sư trầm ngâm một lát nói: " Trước tiên cứ phát giải độc đan xuống đi đã, đây là đan dược Địa cấp thượng phẩm. Chỉ cần không sợ Tạ Thất hạ độc là có thể dễ dàng bắt lấy hắn. Chẳng qua, nhất định phải phòng bị cẩn thận những kẻ đến sau kia, chớ để kẻ khác nhanh chân đến trước."
Bát tinh Võ Hồn gật mạnh đầu, nói: " Không có phủ thành chủ che chở, lại không cần lo sẽ bị trúng độc, tiểu nhi Tạ thất kia không còn gì đáng lo ngại nữa."
" Ha ha, hôm nay cho dù hắn có mọc cánh cũng khó thoát, nhất định phải giết vợ con của hắn, báo thù cho huynh đệ đã chết của ta." Một vị nhị tinh Võ Sư nói với giọng căm hận, bộ dáng hắn lớn lên có chút giống với vị Võ Sư mà Tạ Uẩn đã từng giết.
" Những kẻ theo đuôi đã xử lý thế nào rồi, hình như bọn họ là người Liên Châu."
Tứ tinh Võ Sư lạnh lùng nói: " Nhổ cỏ tận gốc, không thể lưu lại hậu hoạn, tránh để bọn chúng quay về truyền tin tức."
Tam tinh Võ Sư gật đầu: " Đại ca nói có lý."
Tứ tinh Võ Sư nói: " Ngươi dẫn người đi trước chặn hắn lại, đợi sau khi ta bắt sống Tạ thất sẽ đi hội họp với ngươi."
Tạ Uẩn nghe đến đó không nhịn được nở nụ cười, vị này là tứ tinh Võ Sư, thế mà ngay cả khi hắn nghe lén cũng không phát hiện ra, vậy mà còn đòi bắt sống hắn, khẩu khí đúng là lớn. Nhưng mà, những người này có thể nội chiến cũng là một chuyện tốt, trong đám người truy tung, chỉ có vị tứ tinh Võ Sư này có tu vi cao nhất.
Tạ Uẩn vô cùng cao hứng, nhóm người này đúng là đã quá coi thường hắn, lại không biết, này là người ta đã quá coi trọng hắn mới đúng, bằng không, chỉ truy kích một tên Võ Hồn thôi, sao phải làm phiền đến vài vị Võ Sư phải tự thân ra trận chứ.
Tạ Uẩn nhảy xuống phi hành khí, những người còn lại thì gắt gao đi theo sát hắn.
Quách Sách khó có khi khẩn trương như vậy, phía sau nhiều địch nhân như vậy, Tạ công tử điên rồi sao, vậy mà còn cười được, trong bụng ba người đã ẩn ẩn có chút hối hận, đáng lý không nên chỉ vì phi hành khí mà tiếp cọc sinh ý này. Bọn họ vốn chỉ cho rằng, Tạ công tử bảo bọn họ tới là muốn giả trang một chút, hấp dẫn sự chú ý của địch nhân, nhưng hiện giờ...
Quách Sách khẩn trương nói: " Tạ công tử, ngài đây là tính...."
Tạ Uẩn cười nói: " Quách lão đệ đừng lo lắng, chúng ta đây là muốn tránh né chứ không phải nghênh đón chính diện. Nếu không, chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao."
Quách Sách nhẹ thở phào, hắn còn thật sự cho rằng Tạ công tử muốn cùng người ta đối đầu chứ, địch nhân có tới mấy trăm người, còn có vài vị Võ Sư nữa, giết bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng nữa,
Mười ngón tay Tạ Uẩn tung bay, đánh ra một pháp quyết, phi hành khí nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn bằng một bàn tay.
Tạ Uẩn lập tức triệu hoán mọi người, bảo bọn họ nhanh tay nhanh chân lên, hiện giờ hắn cũng không tính sẽ đối đầu chính diện với tứ tinh Võ Sư kia. Ít nhất thì cũng phải đợi bọn họ chó cắn chó cái đã, sau khi lưỡng bại câu thương xong, hắn mới có thể tiến hành phản kích.
Theo tình hình trước mắt mà nói, nếu như khiến cho địch nhân cảnh giác thì chỉ mất nhiều hơn được. Tạ Uẩn đã sớm quyết tâm, hôm nay nhất định phải thanh lý sạch sẽ mấy cái đuôi này, mời đám người Quách Sách là để hấp dẫn sự chú ý của đám người còn lại. Bằng không, nếu thời thời khắc khắc luôn có mấy cái đuôi này đi theo, bất luận là đi đến đâu, cũng sẽ không được an bình.
Cũng như việc hắn thu thập Vương gia vậy, chỉ có ngàn ngày làm tặc chứ nào có ngàn ngày đề phòng cướp. Hai đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi, Tạ Uẩn không muốn phải thời thời khắc khắc phòng bị những kẻ theo dõi đó, chỉ cần sơ sẩy một chút, hậu quả thế nào thật không dám tưởng tượng. Bởi vậy, hắn mới quyết định dứt khoát một lưới bắt hết.
Cảnh Nhiên mang theo bọn họ trốn đông trốn tây, khom người ẩn nấp giống như mấy con mèo.
Tư Cần lần đầu tiên gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy, khẩn trương đến nỗi khuôn mặt tuấn tú căng chặt. Nhưng mà, theo thời gian càng trôi qua, địch nhân tức muốn hộc máu còn đội ngũ bọn họ trái lại thì càng ngày càng nhẹ nhàng.
Quách Sách khiếp sợ, hắn chỉ biết Tạ phu nhân có bộ dáng rất xinh đẹp, lại không biết vị công tử ngày thường thoạt nhìn hiện sơn không lộ thủy này, trên mặt trận pháp lại có tạo nghệ cao thâm đến thế.
" Đáng chết, Tạ thất chạy đến đâu vậy."
" Là trận pháp, chắc chắn là trận pháp, các ngươi đã quên lời đồn khi Tạ thất đối địch có thể tiện tay ném ra vô số trận bàn sao, chắc chắn bên cạnh hắn có cao thủ trận pháp."
" Để ta phá..."
" Ầm!" Một tiếng vang lớn, núi rừng một trận rung chuyển, trận pháp nháy mắt bị bài trừ đi một cái.
Quách Sách khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý niệm, không tốt rồi, trận pháp đã bị phá bỏ.
Nhưng mà, đợi nửa ngày, trừ âm thanh la lối chửi rửa của địch nhân, bọn họ vẫn bình yên vô sự ngồi cách đó không xa, rõ ràng là gần trong gang tấc, vậy mà không ai phát hiện ra.
Tạ Uẩn hiếu kỳ nói: " Đây là trận trong trận."
Cảnh Nhiên gật đầu, cười nói: " Tứ tinh Võ Sư mà thôi, còn muốn cậy mạnh phá hủy trận pháp của ta, đúng là si tâm vọng tưởng."
Ba người Quách Sách đại kinh thất sắc, Tạ phu nhân chỉ có tu vi lục tinh Võ Hồn, nhưng khẩu khí nói chuyện thì lại không đem Võ Sư người ta để vào mắt chút nào, đến tột cùng là do y không sợ hãi hay là tâm quá lớn. Nhưng mà, đi đôi với khiếp sợ, đám người Quách Sách cũng phần nào yên lòng, cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, Tạ công tử nếu đã muốn rời đi, sao lại không chuẩn bị vẹn toàn hết thảy được.
" Tạ thất chết tiệt." Tứ tinh Võ Sư giận tím mặt.
" Lưu Vệ Thành, ngươi đê tiện, dám phái người đánh lén..." Một tam tinh Võ Sư lửa giận ngập trời xuất hiện, phía sau hắn còn dẫn theo một đám người, lập tức nhào qua công kích.
Tứ tinh Võ Sư biến đổi sắc mặt: " Tam đệ ta đâu?"
Chu Tiến cả giận nói: " Tất nhiên là ta đã tiễn hắn về nơi hắn nên đến."
" Ngươi muốn chết...." Khóe mắt Lưu Vệ Thành như muốn nứt ra, khí thế trên người nháy mắt bùng nổ, lấy ra một cây lục xà mâu*, nhanh chóng công kích lại.
Chu Tiến cũng không phải dễ chọc, nếu không sao hắn có thể thoát khỏi vây công của mấy vị Võ Sư mà bảo toàn được một mạng chứ, hắn vội vàng ném ra một tờ Lôi Kích Phù thượng phẩm lại lập tức bóp nát pháp khí phòng ngự, đợi tiếng gầm rú xé gió trôi qua, Chu Tiến liền thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, lập tức nhào qua công kích.
Nhân mã hai bên ùa vào chiến đấu, kình khí hung hãn tứ tán, những nơi họ đi qua bụi mù nổi lên tứ phía, mảnh vụn bay tán loạn.
Tạ Uẩn vội vàng bảo hộ hài tử, đám người Đỗ Thần, Lương Vũ Minh thì lại khổ không nói nổi, tu vi của bọn họ không cao, căn bản không chịu nổi khí kình mãnh liệt như vậy.
Cảnh Nhiên nói: " Đều đi theo ta."
Mọi người nhanh chóng lui lại, không đủ mạnh thì không nên xem náo nhiệt, ai mà biết lúc nào thì mấy người kia lỡ tay lạc đạn.
" Ầm ầm ầm" Lại một trận đất rung núi chuyển, trận pháp do Cảnh Nhiên bố trí lộ ra chỗ hỏng.
Tạ Uẩn tuy không hiểu biết nhiều trận pháp, nhưng trải qua mấy năm hun đúc, ít nhiều gì cũng biết vài tri thức trận pháp cơ bản.
Tạ Uẩn nhíu mày nói: " Chuẩn bị phản kích."
Phản kích...
Quách Sách cả kinh, gắt gao che miệng lại, sợ mình không kiềm được sợ hãi mà kêu ra tiếng.
Địch nhân đã tự loạn trận tuyến, lúc này không trốn còn muốn đợi tới khi nào, Tạ công tử thế mà còn muốn phản kích.
Nhưng mà...
Cảnh Nhiên gật đầu với Tạ Uẩn, lập tức dẫn bọn họ đi đến một chỗ đá lõm, ngay sau đó, Cảnh Nhiên nhìn về phía Tạ Uẩn, Tạ Uẩn nói: " Chờ một lát..."
Tinh thần lực giống như một cái lưới lớn bành trướng ra, vừa rồi có mười ba cường giả Võ Sư, bây giờ chỉ còn lại chín người. Sinh mệnh thật đúng là yếu ớt, tu hành không dễ, tu hành đến Võ Sư lại càng không dễ, chỉ vì một tiểu nhân vật như hắn, mấy người này đúng là hạ cả vốn gốc.
Trừ Chu Tiến và Lưu Vệ Thành đang chiến đấu, còn có hai phương nhân mã khác, trong đó một bên thì đang truy tìm khắp nơi hòng tìm ra tung tích của hắn, một bên thì đang quan sát những người khác, trong nhóm người này, chắc chắn có người am hiểu trận pháp.
Nhưng trên mặt trận pháp, người khác so với Cảnh Nhiên thì kém xa.
Tạ Uẩn không chút do dự, tập trung tinh thần lực lại thành hình mảnh như một cây châm đi công kích Lưu Vệ Thành, hắn là kẻ có tu vi cao nhất trong quân địch.
Trong chiến đấu, sắc mặt Lưu Vệ Thành nháy mắt trắng bệch, mắt thấy sắp bị Chu Tiến bắt được, thân thể bỗng nhiên khựng lại, phẫn nộ quát: " Ai..."
" Phanh!" Một tiếng.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không bao giờ có lại nữa, cao thủ đối chiến thắng bại đều được quyết định trong nháy mắt này, thừa dịp Lưu Vệ Thành phân tâm, đòn công kích của Chu Tiến đã đến trước mắt, Lưu Vệ Thành lập tức muốn phản kích, đáng tiếc không còn kịp nữa, thần thức của hắn lại truyền đến một cơn đau nhức, động tác chậm lại trong một cái chớp mắt, vì vậy vị cường giả tứ tinh Võ Sư này cứ thế mà chết không nhắm mắt.
Mắt thấy thủ lĩnh đã chết, người phía dưới liền hoảng loạn, Chu Tiến lúc này cũng rất chật vật, có người lớn gan hô to: " Giết hắn, giết hắn, chúng ta trở về cũng có cái mà công đạo."
Bằng không, Võ Sư trong đoàn đều chết hết, cho dù bọn họ có sống sót trở về thì gia chủ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
" Giết..."
Hai bên lâm vào hỗn chiến, Tạ Uẩn hốt thuốc đúng bệnh, lại lần nữa dùng chiêu thức ấy lên người Chu Tiến.
Sau khi giải quyết xong hai gã Võ Sư, còn dư lại bảy tên.
Tạ Uẩn lại lần nữa điều động tinh thần lực, chia ra thành bảy cỗ phóng về phía những người kia.
" Ai?"
Đối mặt với nguy cơ sinh tử, cường giả luôn có một loại cảm ứng rất nhanh nhạy, Tạ Uẩn điều động tinh thần lực, chuẩn bị dồn toàn lực vào một kích, hắn biết, làm điều này chỉ có thể khiến đám Võ Sư đó bị thương nhẹ chứ không thể tạo thành thương tổn quá lớn. Nhưng mà, những vết thương nhẹ đó đã đủ làm cho tốc độ tránh né của bọn họ chậm lại rồi.
Tạ Uẩn hung hăng giáng xuống một kích, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, nói: " Phản kích."
Cảnh Nhiên đánh ra pháp quyết, lập tức khởi động trận pháp.
Theo trận pháp khởi động, những nơi trước đó được bố trí khói độc nháy mắt liền phun ra tứ tán.
" Không tốt, đây là sát trận, mau, công kích mắt trận."
" Ngừng thở, mọi người dùng giải độc đan."
" Không tốt, giải độc đan không có hiệu quả..."
" Mau, công kích..."
" Tạ thất tiểu nhi thật đáng giận, dùng cái trận pháp nho nhỏ này mà muốn ngăn trở chúng ta, phá không được trận, ta liền hủy hoại nơi đây..."
" Ầm ầm ầm!"
Trận pháp bắt đầu lay động, dưới từng đạo vầng sáng, uy lực của trận pháp dần yếu bớt.
" Giờ phải làm sao đây...." Quách Sách gấp không chịu được.
Cảnh Nhiên chỉ lo lắng cho Tạ Uẩn, vừa rồi sắc mặt của hắn rất kém, sau khi dùng đan dược liền đả tọa khôi phục, cho tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Cảnh Nhiên vừa thao túng trận pháp vừa chú ý đến tình huống của Tạ Uẩn.
" Ầm!" Một tiếng, trận pháp bị phá, địch quân bị tổn thất mười mấy người, nhưng mà...sau khi trận pháp bị phá, vẫn còn một cái trận pháp nữa.
Võ Sư bên địch tức muốn hộc máu: " Đáng chết, Tạ thất tiểu nhi quả nhiên rất giảo hoạt."
Có người suy tư nói: " Nói không chừng trên người hắn thật sự vẫn còn linh thảo, hắn giảo hoạt như vậy, sao có thể không giữ lại át chủ bài cho mình chứ."
" Đợi chúng ta bắt sống hắn, nhất định phải cho hắn đẹp mặt."
" Đều do cái tên Liêu Thừa Phong kia, nếu không phải do hắn phát ngôn che chở bừa bãi, chúng ta cần gì phải đợi đến giờ."
"...."
Chỉ tiếc, bất luận bọn họ có oán trách nhiều thế nào đi chăng nữa, trước hết cần phải phá được trận pháp cái đã rồi hẵng bàn đến những chuyện khác.
Một lát qua đi, Tạ Uẩn tỉnh lại từ trong nhập định, tinh thần lực đã khôi phục được chín thành.
Tạ Uẩn đến bên người Cảnh Nhiên, quan sát tình huống của trận pháp, nói: " Khôn* vị, bên trái ba bước, nhị tinh Võ Sư mặc thanh y kia, khi ta kêu công kích, lập tức đồng thời hành động."
(*Khôn vị ở đây là cung Khôn trong phong thủy = hướng Tây Nam)
Cảnh Nhiên gật đầu, cẩn thận chú ý tình thế trong trận, đối phương người đông thế mạnh, y biết Tạ Uẩn còn có biện pháp khác. Bởi thật ra, trận pháp này chỉ có thể chống đỡ, chứ không thể giết chết toàn bộ.
Tạ Uẩn triển khai tinh thần lực, trước tiên là trấn trụ Võ Sư thanh y kia, sau đó nói: " Công kích..."
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, Tạ Uẩn trước tiên là dùng tinh thần lực đảo loạn thần thức của người kia, chỉ cần khựng lại trong giây lát, Cảnh Nhiên liền lập tức thay đổi sát trận.
" Ai, tên tiểu nhi đê tiện nào mau lăn ra đây..."
Tạ Uẩn lại công kích lần nữa, Cảnh Nhiên lại lần nữa phối hợp, Tạ Uẩn lúc này tuy chỉ có chín thành tinh thần lực, nhưng công kích một người khác với bảy người, Tạ Uẩn rõ ràng rất thành thạo.
"A..." Võ Sư bộc phát ra khí kình mãnh liệt, giống như một con mãnh thú bị vây nhốt, không thể tìm thấy tung tích địch nhân ở nơi nào, trừ phi phá trận. Nhưng trận pháp thế này, cho dù hắn có muốn dùng bạo lực để phá vỡ thì cũng phải mất chút thời gian.
" Công kích!" Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên lại phối hợp.
Cường giả Võ Sư ầm ầm ngã xuống đất, vốn đã trúng độc, còn gặp phải ba lần bị công kích thần thức, ba lần bị trận pháp ám toán, hắn căn bản không có chỗ để trốn.
" Đại nhân..." Có người hô to.
" Đại, đại nhân đã chết." Có người kinh hoảng thất thố.
" Rút, rút thôi, Tạ thất khó đối phó lắm, hắn đã muốn rời khỏi đây, sao lại không có chuẩn bị cho được."
" Không tốt, không còn đường để trở về."
" Công trận, chúng ta nhiều người như vậy, ta không tin không phá được trận pháp này."
Bên này, rất nhiều người đều gào to rút lui, bên kia Tạ Uẩn cùng Cảnh Nhiên lại lần nữa giải quyết ba vị Võ Sư.
Đám người Quách Sách đã sớm bị thủ đoạn của phu phu Tạ Uẩn dọa sợ ngây người.
Tạ Uẩn một bên vừa nghiên cứu sách lược, một bên vừa công kích, một bên thì dạy dỗ nhi tử, dưới tình huống địch mạnh ta yếu, thì phải làm thế nào để bảo toàn bản thân, phải phản kích thế nào. Hơn nữa còn thừa dịp kẻ địch bị thương phải lấy mạng hắn, nếu đã kết thù, đã giết nhiều người như vậy thì tốt nhất là không thể để lại hậu hoạn gì.
Mắt thấy quân địch loạn cả lên, Tạ Uẩn nói: " Bọn nhỏ ở lại, phu nhân trông coi trận pháp, những người còn lại theo ta công kích." Nói rồi Tạ Uẩn liếc nhìn đám người Tạ An, Đỗ Thần một cái, nói: " Các ngươi cũng nên đi luyện tập đi, tương lai sau này sẽ không thuận buồm xuôi gió nữa đâu."
" Vâng, công tử." Mấy người cùng đồng thanh đáp, bọn họ biết công tử cũng là vì muốn tốt cho bọn họ.
Tạ Uẩn dẫn đầu giết ra ngoài, mục tiêu là mấy cường giả Võ Sư.
" Tốt lắm, ngươi cuối cùng cũng chịu chui ra."
Tạ Uẩn hiện thân trong nháy mắt, đầu tiên là phóng Vạn Ngự Hồn Châm ra để làm giảm bớt áp lực cho đám người Tạ An, sau đó lập tức phân tán tinh thần lực ra thành mười sợi tơ, giống như thiên la địa võng, triển khai công kích dày đặc công kích, đồng thời, hắn còn không quên quấy nhiễu hành động của mấy Võ Sư bên địch, chỉ chốc lát mà đã chém rụng một vị Võ Sư nữa.
" Ngươi không phải chỉ có tu vi Võ Hồn thôi sao." Có người đại kinh thất sắc.
Tạ Uẩn tiếp tục triển khai công kích, sợi tơ lại lần nữa quấn quanh một vị Võ Sư khác. Từ rất lâu rồi, hắn luôn muốn đại chiến một trận cho thật đã đến khi mồ hôi nhễ nhại thì thôi.
Lúc này đây thắng lợi đã cách không còn xa nữa, trong trận pháp, hết thảy đều được Cảnh Nhiên thao túng, khi bọn họ sắp gặp phải nguy hiểm, trận pháp lập tức biến đổi, địch nhân thì lại cảm thấy, bọn chúng chưa bao giờ phải chiến đấu mà nghẹn khuất đến vậy.
Đám người Quách Sách càng đánh càng hăng, thật sự khâm phục mưu kế của Tạ công tử. chẳng qua, bọn họ quả thật không nghĩ tới, Tạ công tử chỉ có tu vi Võ Hồn, thế mà có thể vượt cấp chém giết Võ Sư.
Điều Tạ Uẩn muốn chính là giết không sót một mảnh giáp, thẳng đến khi giết hết tất cả, xác định không ai lọt lưới, lúc này Tạ Uẩn mới lấy ra ba cái phi hành khí giao cho đám người Quách Sách, để bọn họ phân binh ra ba đường hấp dẫn tầm mắt của những người khác, còn đoàn người của hắn thì đi vòng, trực tiếp hướng đến phương hướng bí cảnh Thanh Phủ.
Đương nhiên trước khi rời đi Tạ Uẩn cũng không quên phóng hỏa, toàn bộ dấu vết trong rừng núi đều bị lửa lớn nuốt sạch sẽ.
Đám người Quách Sách im miệng không nói gì, thấy được mưu lược của Tạ công tử, còn có sự tàn nhẫn sau đó, chuyện này sợ là cả đời này bọn họ chỉ có thể im lặng chôn theo xuống mồ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất