Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh
Chương 34
Tiêu Nhân căn bản không hiểu làm cái "thủ đàm" Vũ Văn Quyết nói là làm cái gì, hắn ngơ ngác, không phải nói là chơi cờ hoặc đánh đàn sao?
Vũ Văn Quyết cũng không giải thích cho hắn, chỉ dẫn hắn tới chủ viện của mình.
Mãi tới khi Tiêu Nhân ngồi xuống chiếc sạp bên dưới ô cửa sổ mở toang trong phòng Vũ Văn Quyết, nhìn Vũ Văn Quyết bưng bàn cờ vây tới, hắn mới bừng tỉnh, thì ra "thủ đàm một hồi" có nghĩa là đi chơi cờ!
Tiêu Nhân nhăn nhó, chân tây có chút luống cuống.
Tới khi Vũ Văn Quyết ngồi xuống, đặt bàn cờ giữa hai người, đẩy chiếc hộp nhỏ đựng đầy quân cờ tới trước mặt, hắn mới hạ quyết tâm, nói: "Ta không biết chơi cờ vây."
Tay Vũ Văn Quyết thoáng sững lại, rồi y nói: "Không sao, ta có thể dạy ngươi."
Tiêu Nhân cúi đầu nhìn bàn cờ chi chít ô vuông ngang 19 dọc 19 mà chóng mặt, nhắc chi tới chuyện học, chỉ cần nhìn cũng biết loại cờ này phức tạp vô cùng rồi.
"Ta không biết chơi cờ vây nhưng biết chơi cờ năm quân." – Tiêu Nhân dè dặt – "Hay là chúng ta đổi trò khác, như là đánh đàn đi?"
"Lần này ta không đem theo cây đàn quen dùng nên cứ chơi cờ đi." – Vũ Văn Quyết nghiêng đầu, phần tóc mai bên tai liền buông xuống hệt như trong quảng cáo dầu gội, cái lúm đồng tiền bên má cũng thoáng hiện trong nháy mắt.
Nhưng lần này Tiêu Nhân không có thời gian đi mê mẩn lúm đồng tiền, hắn đang khủng hoảng.
Tiêu Nhân bất an dịch dịch mông tựa hồ dưới bàn tọa của hắn có đinh.
Vũ Văn Quyết thấy hắn đứng ngồi không yên như có nước nóng đổ, rốt cuộc cũng đùa giỡn đủ mà tha cho hắn, đại phát từ bi nói: "Vậy chơi cờ năm quân đi."
Rốt cuộc Tiêu Nhân cũng thả lỏng toàn thân như vừa được đại xá.
Hộp cờ Vũ Văn Quyết đẩy tới trước mặt Tiêu Nhân là hộp cờ đen, tỏ ý nhường hắn đi trước.
Tiêu Nhân hoàn toàn không biết quy tắc này nhưng vẫn làm như trước giờ, không chút khách khí cầm một con cờ đập xuống bàn.
Thực sự là "đập" theo đúng nghĩa đen, so với hắn, cách Vũ Văn Quyết cầm lên một quân cờ trắng không biết ưu nhã gấp bao nhiêu mà kể, y dùng ngón trỏ cùng ngón giữa, đúng như tư thế tiêu chuẩn, cầm quân cờ đặt xuống, tạo ra một tiếng "cách" trong veo.
Biểu tình trên khuôn mặt Tiêu Nhân lúc này...chính là không chút biểu tình.
Thì đã sao? Người ta đại gia còn hắn là hai lúa, vấn đề gì?
Tiêu Nhân nhắm mắt, tập trung, nghiêm túc chờ đợi, hai tay khoanh trước ngực. Làm như hai người họ không phải đang đánh cờ năm quân tiêu khiển mà là hai kỳ thủ cờ vây cấp chín đang thi đấu tại trận chung kết đại hội cờ vây quốc tế vậy(1).
Ở đây Tiêu Nhân vận dụng trăm phần trăm chiến thuật dùng khí thế gϊếŧ người.
Mặc dù lần chơi cờ năm quân gần đây nhất của hắn là từ hồi còn học cấp hai.
Cờ năm quân cũng có nguồn gốc từ Trung Quốc cổ như cờ vây, khác cờ vây, bàn cờ năm quân là 15×15 nhưng tên gia hỏa là Tiêu Nhân trước giờ chỉ toàn vạch mấy đường thẳng lên tập học làm bàn cờ để chơi trong giờ học hoàn toàn không biết khái niệm cơ bản này.
Vũ Văn Quyết cũng không nói, chỉ theo Tiêu Nhân, dùng bàn cờ vây chơi cờ năm quân.
Lão phu tử dạy vỡ lòng cho Vũ Văn Quyết không sợ Vũ Văn Sí nên quyết tâm đem hạt giống tốt là y dạy cho làu thông tứ nghệ thi họa cầm kỳ, cũng may Vũ Văn Sí xuất quan ra phát hiện sớm, lão phu tử kia mới dạy Vũ Văn Quyết tinh thông hai nghệ cầm kỳ đã bị cho thôi việc trong nuối tiếc.
Mặc dù về sau Vũ Văn Sí đã dùng mọi cách sửa chữa sai lầm, nhưng sau cùng hai món này vẫn được Vũ Văn Quyết coi là sở thích mà giữ lại.
Cho nên nói, kỳ thực kỳ nghệ của Vũ Văn Quyết rất là không sai.
Cờ năm quân rất khác cờ vây, cờ vây cần vây đất, cờ năm quân lại cần nối liền mạch nên cờ năm quân còn được gọi là cờ vây liên châu, xét về kỳ pháp thì cờ vây cần trải rộng, cờ năm quân lại cần kết thành mũi nhọn tấn công, tiêu chuẩn phân thắng bại giữa đôi bên cũng bất đồng, cờ vây đến cuối cùng xét địa bàn ai rộng hơn, mà cờ năm quân ai nối thành đường thẳng đầu tiên người đó thắng.
Mặc dù khác biệt giữa hai loại cờ nọ vô cùng lớn nhưng chúng đều chú trọng sự kềm chế, cân bằng, lối suy xét tính toán nước đi là giống nhau, cũng là đen đi trước.
Cho nên, tuy là Vũ Văn Quyết không tinh thông cờ năm quân, nhưng so với một Tiêu Nhân chỉ chơi gϊếŧ thời gian trong giờ học thì hơn hẳn một bậc.
Vũ Văn Quyết rõ ràng đã nhường, Tiêu Nhân lại không nhận ra.
Nếu y không nhường, Tiêu Nhân đi không được mấy nước đã thua không còn manh giáp. Tiêu Nhân đã mấy năm chưa chơi cờ năm quân, mà bản thân hắn kỳ nghệ cũng không cao, nếu Vũ Văn Quyết không nhường thì hai người khỏi chơi.
Vũ Văn Quyết mím môi, nhường dần từng bước, để Tiêu Nhân mơ mơ màng màng đập cờ đầy khí thế.
Nhờ Vũ Văn Quyết "thả", Tiêu Nhân dần tìm lại được cảm giác vô địch cấp lớp năm đó, nước đi cũng dần có được chút kết cấu, bớt vô nghĩa.
Thế cờ của Tiêu Nhân phóng khoáng, dũng mãnh, không có mấy mưu mẹo quanh co, dù trong lối đánh vẫn có vài cạm bẫy ranh ma nhưng lại sớm bị chính hắn phá đi vì không kiên nhẫn, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Lối chơi cờ của Vũ Văn Quyết lại hoa lệ, trong bông giấu kim, bố cục trầm ổn, đi một nước đã tính vài mươi bước. Thường thường y sẽ lặng im không chút dấu vết giăng lưới lớn, đợi Tiêu Nhân đập cờ chiếm gần hết địa bàn mới lặng lẽ thu lưới tóm gọn hắn.
Tiêu Nhân chơi hào hứng, không ngờ có thể kiên nhẫn đấu cờ với Vũ Văn Quyết cả nửa ngày, mặc dù không thắng nổi một ván nhưng vẫn thấy vui vẻ.
Tuy là thua nhưng Tiêu Nhân vẫn cảm thấy bản thân hắn giỏi.
Mà Vũ Văn Quyết phải nhường hắn, còn phải nhường cho hắn vui vẻ, tốn nơ ron não vô cùng, cũng vẫn thấy thoải mái.
Vũ Văn Quyết không muốn thua, dù có ý nhường nhưng thua thì y vẫn cứ không muốn.
Mặc dù kỳ nghệ Tiêu Nhân không cao nhưng Vũ Văn Quyết chơi cờ với hắn nửa ngày vẫn thấy thoải mái và vui vẻ.
Từ đó về sau, cứ mỗi khi Tiêu Nhân nghỉ ngơi, hai người lại chơi cờ.
Sau này, khi Vũ Văn Quyết hồi tưởng lại, những ngày êm đềm đẹp đẽ nọ lại chính là phần ký ức duy nhất có thể khiến y thư thái giữa những tháng ngày đầy huyết tinh mưa máu về sau.
Hai người chơi tới khi bụng réo vang vì đói mới dừng lại.
Cùng nhau ăn trưa rời, Tiêu Nhân thoải mái ngồi phịch xuống sạp, Vũ Văn Quyết thì ngả người dựa chiếc gối vuông bên sạp.
"Cờ đánh xong rồi, cầm lại không có, ngươi còn muốn làm gì không?" – Tròng mắt Tiêu Nhân đảo đảo, hàm ý chờ mong nhìn Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết tỉnh rụi nhìn Tiêu Nhân, thực ra y đã biết Tiêu Nhân nghẹn uất, muốn ra ngoài hóng gió, chính xác là tới mấy chỗ phong trần để hóng gió.
Nhưng cái trấn nhỏ xíu này thì làm gì có tuyệt sắc mỹ nhân? Toàn là dong chi tục phấn cả. Tóm lại, Vũ Văn Quyết cảm thấy đẳng cấp nơi đó quá mức tầm thường, không đáng đặt chân tới.
Thực ra từ khi biết Tiêu Nhân ôm ý đồ đi uống rượu dưới hoa y đã để tâm tới chuyện này, đành rằng hiện tại y cố ý lập lờ cho qua, không chừng ngày sau có cơ hội y lại dẫn Tiêu Nhân đi thể nghiệm một phen cho biết.
Tiêu Nhân gấp tới vò đầu bứt tai, hắn không phải hạng trung tình tới não nhưng đạ tới thời không này gần bốn tháng rồi mà thanh lâu sở quán trong truyền thuyết hắn mới chỉ đi ngang qua vài lần chứ chưa bước vào trong bao giờ.
Hiện giờ có được một thằng bạn nhiêu tiền mà mời khách nó lại không chịu?
Tiêu Nhân âm thầm đau xót, hắn ở nơi này dưỡng thương làm khách, tuyệt đối không thể làm ra hành động ném chủ nhà sang một bên, ra ngoài tiêu dao một mình. Làm thế khác gì nói chủ nhà không tiếp đãi hắn chu đáo, còn không phải khiến con nhà người ta mất mặt?
Nguyên do Tiêu Nhân muốn tới thanh lâu thực ra không phải là nghẹn... hay gì đó như Vũ Văn Quyết nghĩ, chỉ là hắn muốn kiến thức loại hình đặc sắc của cổ đại này một phen.
Bản thân hắn lăn lộn trong giới hắc đạo, hộp đêm, bar này nọ hắn ghé không ít, thậm chí gái đứng đường cũng quen không ít.
Nhưng mà, chuyện thật cứ như đùa, kể ra rất ly kỳ: một đám hắc bang bọn hắn toàn 'thủ thân như ngọc', hoàn toàn không hợp với thân phận.
Chuyện này cũng có nguyên nhân sự tích đàng hoàng, đó là lúc Tiêu Nhân vừa mới trở thành thủ hạ của lão đại, phụ trách quản lý một quán bar nhỏ. Lúc đó hắn còn non lâm, bị sếp dẫn tới hộp đêm phá thân xử nam mà hãy còn lúng ta lúng túng.
Mới nếm mùi ngon, hắn lại còn rất trẻ, tự nhiên là trầm mê vào đó.
Nhưng, chưa tới hai tháng lại lòi ra chuyện nhị lão đại hắc bang bị cave số một của hộp đêm truyền cho hội chứng nan y có tên bắt đầu bằng chữ "A"!
Lập tức người người trong hắc bang biến sắc.
Bởi vì nàng số một nọ quan hệ với đủ người từ nhân viên cao tầng tới tiểu đầu mục. Lúc đó chỉ tính số nhân viên "trúng thưởng" kiểm tra được thôi cũng đã suýt hủy luôn cái bang phái quy mô không nhỏ này.
Hắc lão đại vô cùng khủng hoảng, lúc đó lão căn bản không quan tâm loại bệnh này lây truyền qua tiếp xúc hay qua đường nước bọt, chỉ cần tra được người "trúng số" liền đạp ra khỏi cửa. Ngay đến nhị lão đại cũng chung số phận!
Số người bị tống cổ khỏi bang phái lúc đó có gần một phần tư.
Sau lần đó, không khí bang phái bọn hắn cũng đổi khái, người nào người nấy cẩn thận không quyến ong dỗ bướm, thậm chí tìm bạn gái cũng phải tìm con nhà đàng hoàng, đa số còn lập gia đình luôn, góp phần không nhỏ cho công cuộc giải quyết vấn nạn độc thân của nam giới.
Tiêu Nhân vô cùng may mắn, hắn vào bang chưa bao lâu, không có địa vị, chỉ mới vừa qua lại với một cô nữ sinh cũng mới ra nghề không lâu. Sau vụ lùm xùm nọ hắn liền trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với cô nàng, lại không muốn tìm người có lý lịch gia đình trong sạch bàn chuyện yêu đương trói buộc chính mình nên hoàn toàn sống theo lối tự làm tự xử.
Cũng chính nhờ một hồi sóng gió nọ mà Tiêu Nhân nhanh chóng thay thế tay sếp vừa bị đuổi của mình, trở thành một tiểu đầu mục, có được mấy tên đàn em làm thủ hạ.
Từ đó cho tới tận lúc chết, Tiêu Nhân hoàn toàn không có một chút quan hệ nào trên mức bình thường với phụ nữ.
Vũ Văn Quyết căn bản không biết đoạn quá khứ này của hắn, thực sự cho dù y có muốn chiêu đãi Tiêu Nhân, sợ là Tiêu Nhân còn bởi vì cổ đại không có biện pháp đảm bảo an toàn mà từ chối.
Vũ Văn Quyết thấy trên mặt Tiêu Nhân lộ rõ vẻ thất vọng thì tự cho là hiểu rõ, y đã không muốn dẫn Tiêu Nhân đi, vậy cũng phải tìm chuyện gì đó cho Tiêu Nhân giải phóng tinh lực.
"Kiếm chiêu ngươi đã học xong, giờ là lúc cần chăm chỉ luyện tập, nghỉ ngơi nửa ngày cũng đã đủ, không bằng tiếp tục luyện?" – Vũ Văn Quyết thản nhiên nói.
Tiêu Nhân thấy Vũ Văn Quyết không muốn ra ngoài thì cũng đành bỏ cuộc.
"Luyện kiếm gì đó nói sau đi." – hắn ỉu xìu, đột nhiên, mắt hắn lóe sáng – "Ta còn chưa thấy ngươi luyện võ đâu, ngươi biết môn võ gì?"
Vũ Văn Quyết thoáng nhíu mày rồi đáp bâng quơ: "Trừ chưởng pháp xem như có chút thành tựu ta còn một món vũ khí rất đặc biệt, trước đây không phải đã cho ngươi một đoạn sao?"
"A~~~" – Tiêu Nhân giật mình, "Ngươi nói cái sợi "dây đàn" đó?"
Hiện tại Vũ Văn Quyết không muốn cho Tiêu Nhân biết y tu tập là Cửu Minh thần công cùng bộ chưởng pháp phối hợp là U Minh chưởng, dù sao, Tiêu Nhân có ngu ngơ hơn nữa thì chỉ bằng tên gọi của hai loại võ công này cũng có thể đoán được y là thiếu giáo chủ của Minh giáo.
Ở bên Tiêu Nhân y rất vui vẻ nên không muốn vì vấn đề thân phận mà sinh ra xa cách, huống hồ lúc này y còn không biết thái độ của Tiêu Nhân đối với Minh giáo ra sao.
Mà ngày sau, nếu Tiêu Nhân thực sự vì thân phận y mà chán ghét chuyện cùng y giao thiệp, tự nhiên y sẽ không níu kéo. Đương nhiên ơn cứu mạng sẽ báo bằng cách khác, giao tình qua lại thì đoạn tuyệt hoàn toàn. Về sau trên giang hồ nếu như chạm mặt, tránh được thì tránh. Nếu thực có một ngày phải cùng Tiêu Nhân sống mái, y sẽ nhường hắn một lần, sau rồi tuyệt không lưu tình nữa.
Lúc này thâm tâm Vũ Văn Quyết còn lưu luyến khoảng thời gian thư thái vui vẻ hiện tại, muốn chuỗi ngày này kéo dài một chút, tự nhiên không thể làm lộ thân phận, nên mượn lời nói mà qua loa phần mấu chốt.
Tiêu Nhân nào có biết y tu tập loại công pháp nào là chủ yếu, lần thứ hai gặp mặt bị Vũ Văn Quyết lấy "dây đàn" xiết cổ uy hiếp, tự nhiên là khắc sâu ấn tượng.
Thế nên, hắn hiếu kỳ hỏi tới: "Cái "dây đàn" của ngươi rốt cuộc là gì?"
Vũ Văn Quyết ngồi dậy, gỡ xuống thêm một sợi dây đàn dài được quấn trên búi tóc.
"Hả? ngươi còn?" – Tiêu Nhân trợn mắt nhìn.
"Ừ, kỳ thực dây đàn có bảy sợi." – Vũ Văn Quyết đưa sợi dây đàn tới trước mặt Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân đã xem qua sợi dây đàn Vũ Văn Quyết cho hắn từ trước, lúc này hắn lại ngạc nhiên, phát hiện màu sắc sợi dây đàn này cư nhiên khác với sợi Vũ Văn Quyết cho hắn dạo trước.
"Sợi này lại là màu đỏ?" – Tiêu Nhân tròn mắt.
"Bảy sợi dây đàn này vốn ở trên vũ khí của một vị tiền bối có tu vi võ công vô cùng cao cường từ tiền triều lưu lại." – Vũ Văn Quyết bắt đầu kể chuyện xưa – "Vị tiền bối này một đời long đong, bị thế nhân gọi là Tuyệt Tình cầm ma."
—————
Mời xem Hikaru no go
LTG: Khụ~ Viết chương này hơi xoắn, nguyên nhân tiểu thụ không gần nữ sắc có rồi đó →→
Vũ Văn Quyết cũng không giải thích cho hắn, chỉ dẫn hắn tới chủ viện của mình.
Mãi tới khi Tiêu Nhân ngồi xuống chiếc sạp bên dưới ô cửa sổ mở toang trong phòng Vũ Văn Quyết, nhìn Vũ Văn Quyết bưng bàn cờ vây tới, hắn mới bừng tỉnh, thì ra "thủ đàm một hồi" có nghĩa là đi chơi cờ!
Tiêu Nhân nhăn nhó, chân tây có chút luống cuống.
Tới khi Vũ Văn Quyết ngồi xuống, đặt bàn cờ giữa hai người, đẩy chiếc hộp nhỏ đựng đầy quân cờ tới trước mặt, hắn mới hạ quyết tâm, nói: "Ta không biết chơi cờ vây."
Tay Vũ Văn Quyết thoáng sững lại, rồi y nói: "Không sao, ta có thể dạy ngươi."
Tiêu Nhân cúi đầu nhìn bàn cờ chi chít ô vuông ngang 19 dọc 19 mà chóng mặt, nhắc chi tới chuyện học, chỉ cần nhìn cũng biết loại cờ này phức tạp vô cùng rồi.
"Ta không biết chơi cờ vây nhưng biết chơi cờ năm quân." – Tiêu Nhân dè dặt – "Hay là chúng ta đổi trò khác, như là đánh đàn đi?"
"Lần này ta không đem theo cây đàn quen dùng nên cứ chơi cờ đi." – Vũ Văn Quyết nghiêng đầu, phần tóc mai bên tai liền buông xuống hệt như trong quảng cáo dầu gội, cái lúm đồng tiền bên má cũng thoáng hiện trong nháy mắt.
Nhưng lần này Tiêu Nhân không có thời gian đi mê mẩn lúm đồng tiền, hắn đang khủng hoảng.
Tiêu Nhân bất an dịch dịch mông tựa hồ dưới bàn tọa của hắn có đinh.
Vũ Văn Quyết thấy hắn đứng ngồi không yên như có nước nóng đổ, rốt cuộc cũng đùa giỡn đủ mà tha cho hắn, đại phát từ bi nói: "Vậy chơi cờ năm quân đi."
Rốt cuộc Tiêu Nhân cũng thả lỏng toàn thân như vừa được đại xá.
Hộp cờ Vũ Văn Quyết đẩy tới trước mặt Tiêu Nhân là hộp cờ đen, tỏ ý nhường hắn đi trước.
Tiêu Nhân hoàn toàn không biết quy tắc này nhưng vẫn làm như trước giờ, không chút khách khí cầm một con cờ đập xuống bàn.
Thực sự là "đập" theo đúng nghĩa đen, so với hắn, cách Vũ Văn Quyết cầm lên một quân cờ trắng không biết ưu nhã gấp bao nhiêu mà kể, y dùng ngón trỏ cùng ngón giữa, đúng như tư thế tiêu chuẩn, cầm quân cờ đặt xuống, tạo ra một tiếng "cách" trong veo.
Biểu tình trên khuôn mặt Tiêu Nhân lúc này...chính là không chút biểu tình.
Thì đã sao? Người ta đại gia còn hắn là hai lúa, vấn đề gì?
Tiêu Nhân nhắm mắt, tập trung, nghiêm túc chờ đợi, hai tay khoanh trước ngực. Làm như hai người họ không phải đang đánh cờ năm quân tiêu khiển mà là hai kỳ thủ cờ vây cấp chín đang thi đấu tại trận chung kết đại hội cờ vây quốc tế vậy(1).
Ở đây Tiêu Nhân vận dụng trăm phần trăm chiến thuật dùng khí thế gϊếŧ người.
Mặc dù lần chơi cờ năm quân gần đây nhất của hắn là từ hồi còn học cấp hai.
Cờ năm quân cũng có nguồn gốc từ Trung Quốc cổ như cờ vây, khác cờ vây, bàn cờ năm quân là 15×15 nhưng tên gia hỏa là Tiêu Nhân trước giờ chỉ toàn vạch mấy đường thẳng lên tập học làm bàn cờ để chơi trong giờ học hoàn toàn không biết khái niệm cơ bản này.
Vũ Văn Quyết cũng không nói, chỉ theo Tiêu Nhân, dùng bàn cờ vây chơi cờ năm quân.
Lão phu tử dạy vỡ lòng cho Vũ Văn Quyết không sợ Vũ Văn Sí nên quyết tâm đem hạt giống tốt là y dạy cho làu thông tứ nghệ thi họa cầm kỳ, cũng may Vũ Văn Sí xuất quan ra phát hiện sớm, lão phu tử kia mới dạy Vũ Văn Quyết tinh thông hai nghệ cầm kỳ đã bị cho thôi việc trong nuối tiếc.
Mặc dù về sau Vũ Văn Sí đã dùng mọi cách sửa chữa sai lầm, nhưng sau cùng hai món này vẫn được Vũ Văn Quyết coi là sở thích mà giữ lại.
Cho nên nói, kỳ thực kỳ nghệ của Vũ Văn Quyết rất là không sai.
Cờ năm quân rất khác cờ vây, cờ vây cần vây đất, cờ năm quân lại cần nối liền mạch nên cờ năm quân còn được gọi là cờ vây liên châu, xét về kỳ pháp thì cờ vây cần trải rộng, cờ năm quân lại cần kết thành mũi nhọn tấn công, tiêu chuẩn phân thắng bại giữa đôi bên cũng bất đồng, cờ vây đến cuối cùng xét địa bàn ai rộng hơn, mà cờ năm quân ai nối thành đường thẳng đầu tiên người đó thắng.
Mặc dù khác biệt giữa hai loại cờ nọ vô cùng lớn nhưng chúng đều chú trọng sự kềm chế, cân bằng, lối suy xét tính toán nước đi là giống nhau, cũng là đen đi trước.
Cho nên, tuy là Vũ Văn Quyết không tinh thông cờ năm quân, nhưng so với một Tiêu Nhân chỉ chơi gϊếŧ thời gian trong giờ học thì hơn hẳn một bậc.
Vũ Văn Quyết rõ ràng đã nhường, Tiêu Nhân lại không nhận ra.
Nếu y không nhường, Tiêu Nhân đi không được mấy nước đã thua không còn manh giáp. Tiêu Nhân đã mấy năm chưa chơi cờ năm quân, mà bản thân hắn kỳ nghệ cũng không cao, nếu Vũ Văn Quyết không nhường thì hai người khỏi chơi.
Vũ Văn Quyết mím môi, nhường dần từng bước, để Tiêu Nhân mơ mơ màng màng đập cờ đầy khí thế.
Nhờ Vũ Văn Quyết "thả", Tiêu Nhân dần tìm lại được cảm giác vô địch cấp lớp năm đó, nước đi cũng dần có được chút kết cấu, bớt vô nghĩa.
Thế cờ của Tiêu Nhân phóng khoáng, dũng mãnh, không có mấy mưu mẹo quanh co, dù trong lối đánh vẫn có vài cạm bẫy ranh ma nhưng lại sớm bị chính hắn phá đi vì không kiên nhẫn, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Lối chơi cờ của Vũ Văn Quyết lại hoa lệ, trong bông giấu kim, bố cục trầm ổn, đi một nước đã tính vài mươi bước. Thường thường y sẽ lặng im không chút dấu vết giăng lưới lớn, đợi Tiêu Nhân đập cờ chiếm gần hết địa bàn mới lặng lẽ thu lưới tóm gọn hắn.
Tiêu Nhân chơi hào hứng, không ngờ có thể kiên nhẫn đấu cờ với Vũ Văn Quyết cả nửa ngày, mặc dù không thắng nổi một ván nhưng vẫn thấy vui vẻ.
Tuy là thua nhưng Tiêu Nhân vẫn cảm thấy bản thân hắn giỏi.
Mà Vũ Văn Quyết phải nhường hắn, còn phải nhường cho hắn vui vẻ, tốn nơ ron não vô cùng, cũng vẫn thấy thoải mái.
Vũ Văn Quyết không muốn thua, dù có ý nhường nhưng thua thì y vẫn cứ không muốn.
Mặc dù kỳ nghệ Tiêu Nhân không cao nhưng Vũ Văn Quyết chơi cờ với hắn nửa ngày vẫn thấy thoải mái và vui vẻ.
Từ đó về sau, cứ mỗi khi Tiêu Nhân nghỉ ngơi, hai người lại chơi cờ.
Sau này, khi Vũ Văn Quyết hồi tưởng lại, những ngày êm đềm đẹp đẽ nọ lại chính là phần ký ức duy nhất có thể khiến y thư thái giữa những tháng ngày đầy huyết tinh mưa máu về sau.
Hai người chơi tới khi bụng réo vang vì đói mới dừng lại.
Cùng nhau ăn trưa rời, Tiêu Nhân thoải mái ngồi phịch xuống sạp, Vũ Văn Quyết thì ngả người dựa chiếc gối vuông bên sạp.
"Cờ đánh xong rồi, cầm lại không có, ngươi còn muốn làm gì không?" – Tròng mắt Tiêu Nhân đảo đảo, hàm ý chờ mong nhìn Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết tỉnh rụi nhìn Tiêu Nhân, thực ra y đã biết Tiêu Nhân nghẹn uất, muốn ra ngoài hóng gió, chính xác là tới mấy chỗ phong trần để hóng gió.
Nhưng cái trấn nhỏ xíu này thì làm gì có tuyệt sắc mỹ nhân? Toàn là dong chi tục phấn cả. Tóm lại, Vũ Văn Quyết cảm thấy đẳng cấp nơi đó quá mức tầm thường, không đáng đặt chân tới.
Thực ra từ khi biết Tiêu Nhân ôm ý đồ đi uống rượu dưới hoa y đã để tâm tới chuyện này, đành rằng hiện tại y cố ý lập lờ cho qua, không chừng ngày sau có cơ hội y lại dẫn Tiêu Nhân đi thể nghiệm một phen cho biết.
Tiêu Nhân gấp tới vò đầu bứt tai, hắn không phải hạng trung tình tới não nhưng đạ tới thời không này gần bốn tháng rồi mà thanh lâu sở quán trong truyền thuyết hắn mới chỉ đi ngang qua vài lần chứ chưa bước vào trong bao giờ.
Hiện giờ có được một thằng bạn nhiêu tiền mà mời khách nó lại không chịu?
Tiêu Nhân âm thầm đau xót, hắn ở nơi này dưỡng thương làm khách, tuyệt đối không thể làm ra hành động ném chủ nhà sang một bên, ra ngoài tiêu dao một mình. Làm thế khác gì nói chủ nhà không tiếp đãi hắn chu đáo, còn không phải khiến con nhà người ta mất mặt?
Nguyên do Tiêu Nhân muốn tới thanh lâu thực ra không phải là nghẹn... hay gì đó như Vũ Văn Quyết nghĩ, chỉ là hắn muốn kiến thức loại hình đặc sắc của cổ đại này một phen.
Bản thân hắn lăn lộn trong giới hắc đạo, hộp đêm, bar này nọ hắn ghé không ít, thậm chí gái đứng đường cũng quen không ít.
Nhưng mà, chuyện thật cứ như đùa, kể ra rất ly kỳ: một đám hắc bang bọn hắn toàn 'thủ thân như ngọc', hoàn toàn không hợp với thân phận.
Chuyện này cũng có nguyên nhân sự tích đàng hoàng, đó là lúc Tiêu Nhân vừa mới trở thành thủ hạ của lão đại, phụ trách quản lý một quán bar nhỏ. Lúc đó hắn còn non lâm, bị sếp dẫn tới hộp đêm phá thân xử nam mà hãy còn lúng ta lúng túng.
Mới nếm mùi ngon, hắn lại còn rất trẻ, tự nhiên là trầm mê vào đó.
Nhưng, chưa tới hai tháng lại lòi ra chuyện nhị lão đại hắc bang bị cave số một của hộp đêm truyền cho hội chứng nan y có tên bắt đầu bằng chữ "A"!
Lập tức người người trong hắc bang biến sắc.
Bởi vì nàng số một nọ quan hệ với đủ người từ nhân viên cao tầng tới tiểu đầu mục. Lúc đó chỉ tính số nhân viên "trúng thưởng" kiểm tra được thôi cũng đã suýt hủy luôn cái bang phái quy mô không nhỏ này.
Hắc lão đại vô cùng khủng hoảng, lúc đó lão căn bản không quan tâm loại bệnh này lây truyền qua tiếp xúc hay qua đường nước bọt, chỉ cần tra được người "trúng số" liền đạp ra khỏi cửa. Ngay đến nhị lão đại cũng chung số phận!
Số người bị tống cổ khỏi bang phái lúc đó có gần một phần tư.
Sau lần đó, không khí bang phái bọn hắn cũng đổi khái, người nào người nấy cẩn thận không quyến ong dỗ bướm, thậm chí tìm bạn gái cũng phải tìm con nhà đàng hoàng, đa số còn lập gia đình luôn, góp phần không nhỏ cho công cuộc giải quyết vấn nạn độc thân của nam giới.
Tiêu Nhân vô cùng may mắn, hắn vào bang chưa bao lâu, không có địa vị, chỉ mới vừa qua lại với một cô nữ sinh cũng mới ra nghề không lâu. Sau vụ lùm xùm nọ hắn liền trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với cô nàng, lại không muốn tìm người có lý lịch gia đình trong sạch bàn chuyện yêu đương trói buộc chính mình nên hoàn toàn sống theo lối tự làm tự xử.
Cũng chính nhờ một hồi sóng gió nọ mà Tiêu Nhân nhanh chóng thay thế tay sếp vừa bị đuổi của mình, trở thành một tiểu đầu mục, có được mấy tên đàn em làm thủ hạ.
Từ đó cho tới tận lúc chết, Tiêu Nhân hoàn toàn không có một chút quan hệ nào trên mức bình thường với phụ nữ.
Vũ Văn Quyết căn bản không biết đoạn quá khứ này của hắn, thực sự cho dù y có muốn chiêu đãi Tiêu Nhân, sợ là Tiêu Nhân còn bởi vì cổ đại không có biện pháp đảm bảo an toàn mà từ chối.
Vũ Văn Quyết thấy trên mặt Tiêu Nhân lộ rõ vẻ thất vọng thì tự cho là hiểu rõ, y đã không muốn dẫn Tiêu Nhân đi, vậy cũng phải tìm chuyện gì đó cho Tiêu Nhân giải phóng tinh lực.
"Kiếm chiêu ngươi đã học xong, giờ là lúc cần chăm chỉ luyện tập, nghỉ ngơi nửa ngày cũng đã đủ, không bằng tiếp tục luyện?" – Vũ Văn Quyết thản nhiên nói.
Tiêu Nhân thấy Vũ Văn Quyết không muốn ra ngoài thì cũng đành bỏ cuộc.
"Luyện kiếm gì đó nói sau đi." – hắn ỉu xìu, đột nhiên, mắt hắn lóe sáng – "Ta còn chưa thấy ngươi luyện võ đâu, ngươi biết môn võ gì?"
Vũ Văn Quyết thoáng nhíu mày rồi đáp bâng quơ: "Trừ chưởng pháp xem như có chút thành tựu ta còn một món vũ khí rất đặc biệt, trước đây không phải đã cho ngươi một đoạn sao?"
"A~~~" – Tiêu Nhân giật mình, "Ngươi nói cái sợi "dây đàn" đó?"
Hiện tại Vũ Văn Quyết không muốn cho Tiêu Nhân biết y tu tập là Cửu Minh thần công cùng bộ chưởng pháp phối hợp là U Minh chưởng, dù sao, Tiêu Nhân có ngu ngơ hơn nữa thì chỉ bằng tên gọi của hai loại võ công này cũng có thể đoán được y là thiếu giáo chủ của Minh giáo.
Ở bên Tiêu Nhân y rất vui vẻ nên không muốn vì vấn đề thân phận mà sinh ra xa cách, huống hồ lúc này y còn không biết thái độ của Tiêu Nhân đối với Minh giáo ra sao.
Mà ngày sau, nếu Tiêu Nhân thực sự vì thân phận y mà chán ghét chuyện cùng y giao thiệp, tự nhiên y sẽ không níu kéo. Đương nhiên ơn cứu mạng sẽ báo bằng cách khác, giao tình qua lại thì đoạn tuyệt hoàn toàn. Về sau trên giang hồ nếu như chạm mặt, tránh được thì tránh. Nếu thực có một ngày phải cùng Tiêu Nhân sống mái, y sẽ nhường hắn một lần, sau rồi tuyệt không lưu tình nữa.
Lúc này thâm tâm Vũ Văn Quyết còn lưu luyến khoảng thời gian thư thái vui vẻ hiện tại, muốn chuỗi ngày này kéo dài một chút, tự nhiên không thể làm lộ thân phận, nên mượn lời nói mà qua loa phần mấu chốt.
Tiêu Nhân nào có biết y tu tập loại công pháp nào là chủ yếu, lần thứ hai gặp mặt bị Vũ Văn Quyết lấy "dây đàn" xiết cổ uy hiếp, tự nhiên là khắc sâu ấn tượng.
Thế nên, hắn hiếu kỳ hỏi tới: "Cái "dây đàn" của ngươi rốt cuộc là gì?"
Vũ Văn Quyết ngồi dậy, gỡ xuống thêm một sợi dây đàn dài được quấn trên búi tóc.
"Hả? ngươi còn?" – Tiêu Nhân trợn mắt nhìn.
"Ừ, kỳ thực dây đàn có bảy sợi." – Vũ Văn Quyết đưa sợi dây đàn tới trước mặt Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân đã xem qua sợi dây đàn Vũ Văn Quyết cho hắn từ trước, lúc này hắn lại ngạc nhiên, phát hiện màu sắc sợi dây đàn này cư nhiên khác với sợi Vũ Văn Quyết cho hắn dạo trước.
"Sợi này lại là màu đỏ?" – Tiêu Nhân tròn mắt.
"Bảy sợi dây đàn này vốn ở trên vũ khí của một vị tiền bối có tu vi võ công vô cùng cao cường từ tiền triều lưu lại." – Vũ Văn Quyết bắt đầu kể chuyện xưa – "Vị tiền bối này một đời long đong, bị thế nhân gọi là Tuyệt Tình cầm ma."
—————
Mời xem Hikaru no go
LTG: Khụ~ Viết chương này hơi xoắn, nguyên nhân tiểu thụ không gần nữ sắc có rồi đó →→
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất