Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh

Chương 36

Trước Sau
Vũ Văn Quyết đứng dậy, lắc cổ tay, sợi dây đàn dài liền chui tọt vào cổ tay y hệt như một con linh xà.

Tiêu Nhân nhìn, trò này xem ra không thua kém mấy màn xiếc ảo thuật nha, có thể đem lên sân khấu biểu diễn.

Vũ Văn Quyết hoàn toàn không biết suy nghĩ hiện tại của Tiêu Nhân, y bước ra khỏi phòng trước.

Tiêu Nhân vừa ra tới cửa phòng, Vũ Văn Quyết đã bắt đầu biểu diễn.

Thất Tình cầm pháp có tổng cộng bảy thức, Vũ Văn Quyết liên tục sử xuất, chiêu chiêu nối tiếp nhau.

Tiêu Nhân hiện tại chỉ mới học được một chút kiếm pháp, về cơ bản thì hắn còn đang trong trạng thái mù tịt về võ thuật. Vũ Văn Quyết biểu diễn loại võ kỹ cao cấp này cho hắn xem thì không khác gì đàn gảy tai trâu, hoàn toàn lãng phí.

Nhưng tính ra cũng không hẳn là lãng phí hoàn toàn, chí ít Tiêu Nhân cũng nhận định là trò này nhìn rất vui mắt.

Nhìn mà xem, động tác Vũ Văn Quyết hệt như đang múa, hoàn toàn không giống chiêu thức võ công, bất quá bộ Thất Tình cầm pháp y sử ra không có vẻ đẹp nhu hòa của vị nữ tiền bối năm xưa mà tràn đầy khí phách dương cương.

Cầm pháp không như kiếm pháp, Vũ Văn Quyết dùng những động tác cổ tay, ngón tay, cánh tay cùng phần eo lưng đặc biệt nhiều, tung, đón, uốn, chập, gảy, vờn, rung... hết sức hoa lệ.

"Nếu là con gái luyện thì hay hơn." Tiêu Nhân còn chưa vừa lòng mà lẩm bẩm.

Bước chân Vũ Văn Quyết lảo đảo, suýt hỏng chiêu.

Rốt cuộc Vũ Văn Quyết cũng biết cái thuộc tính trớt quớt của Tiêu Nhân có sức phá hại thế nào, y không nên trông mong quá nhiều vào trình độ thưởng thức của hắn.

Biểu diễn xong bộ vũ kỹ, Vũ Văn Quyết liền thu công. Y chỉ vừa mới khởi động cơ thể, vốn còn muốn ngẫu hứng bổ sung thêm vài chiêu thức do chính y sáng tạo cho Tiêu Nhân xem nhưng ngẫm ra cũng chỉ là phí công mà thôi.

"Hả? Xong rồi?" – Tiêu Nhân ngẩn ra, sau đó ra sức vỗ tay. "Hay lắm!"

Vũ Văn Quyết bó tay, thu lại dây đàn, hỏi: "Ngươi đang làm trò gì đây?"

"Khen ngươi đó." – Tiêu Nhân ngơ ngác dòm y.

"Ta có phải dân mãi nghệ đầu phố đâu..." – Vũ Văn Quyết hoàn toàn bó tay với hắn.

"Ha ha." – Tiêu Nhân há miệng cười ngượng hai tiếng, hình như hắn có hạ thấp trình độ con nhà người ta một chút.

Một ngày khoái trá thế này cũng là một khởi đầu tốt, hai người họ đã tìm được phương thức để chung sống vui vẻ.

Lúc Tiêu Nhân luyện kiếm Vũ Văn Quyết sẽ ở một bên xem mà dưỡng thần, khi Tiêu Nhân nghỉ ngơi, Vũ Văn Quyết rảnh rỗi sẽ cùng nhau chơi cờ, hoặc Tiêu Nhân tự ôm một cuốn sách mà mò mẫm ước đoán xem chữ phồn thể này là chữ nào trong khi Vũ Văn Quyết nghiêm trang xem sách.

Những ngày vui vẻ rồi cũng phải có điểm cuối cùng, chuỗi ngày nóng bức nhất đã trôi qua, thời tiết mỗi ngày một thêm mát mẻ.

Cái eo Tiêu Nhân đã khỏi hẳn, hiện giờ chỉ cần hắn đừng cố tình vặn vẹo chỗ eo bị trẹo, còn hoạt động mạnh hay mang vác vật nặng cũng đã không thành vấn đề.

Ngày hôm đó, Vũ Văn Quyết ăn tối với Tiêu Nhân rồi mạnh ai về phòng nấy.

Y ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu tập nội công tâm pháp.

Gương mặt Vũ Văn Quyết thư thái, sắc mặt bình thản, an tường, không ai biết nội kình trong thân y cuộn trào như sóng dữ, không khác gì một đàn ngựa vừa thoát dây cương.

Vũ Văn Quyết đã quá quen thuộc với tình cảnh nguy hiểm này nên không chút hoang mang. Y gắng sức khống chế cỗ nội lực hùng mạnh, không cho nó thoát khỏi lộ tuyến, phá vỡ kinh mạch.

Hiện tượng này chính là điểm đặc thù khi tu tập Cửu Minh thần công, khi công pháp mỗi tầng đến đỉnh phong, nội lực sẽ trở nên cường hãn, phải đột phá tầng tiếp theo mới có thể khiến nội lực bình ổn lại, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, kết cục là bạo thể mà chết. Kẻ cần cù tự nhiên sẽ tiến bộ thần tốc dưới làn roi vọt của thứ đặc tính này, mà kẻ lười biếng, dưới uy hiếp về tính mạng, cũng phải rèn luyện không ngơi nghỉ.



Vì thế, lúc các đời giáo chủ Minh giáo lựa chọn đồ đệ đều yêu cầu đệ tử mình phải có cốt cách phi phàm, kinh mạch rộng, ngộ tính cao, bằng không chỉ là lãng phí tính mạng một cách vô ích mà thôi.

Ngộ tính cùng thiên phú của Vũ Văn Quyết đều vô cùng tốt, năm đó Vũ Văn Sí tình cờ nhặt được y trên đường du lịch, lúc đó y mới bốn tuổi, là cái tuổi mà ký ức mơ hồ nửa nhớ nửa quên.

Vũ Văn Quyết nhớ rõ khi còn bé y cũng có mẫu thân hiền hậu, phụ thân ôn hòa, lại không nhớ được khi đó đã xảy ra biến cố trọng đại gì cùng nguyên do y lưu lạc.

Có đôi lúc y cũng suy nghẫm, nếu y không bị tách khỏi cha mẹ mình thì ngày hôm nay bản thân y sẽ thế nào.

Nhưng hiện tại y gánh vác trọng trách một giáo, lại có một sư phụ nghiêm khắc như phụ thân, còn có gì để không hài lòng đâu. Đương nhiên, nếu y có thể tìm hiểu được thân thế của bản thân mình thì càng tốt.

Những ý nghĩ nọ bất giác cuộn trào trong tâm trí Vũ Văn Quyết, rồi y chợt giật mình, vội vàng gạt bỏ tạp niệm, tiến vào trạng thái nhập định.

Hai canh giờ sau, Vũ Văn Quyết thổ nạp xong, thu công, mở mắt ra.

Y tiếc hận thở dài một tiếng, đêm nay vẫn không có đột phá.

Y đã dừng lại ở tầng sáu của Cửu Minh thần công hai năm, mặc dù sư phụ y không ngừng khích lệ, nói rằng y không cần sốt ruột, bản thân Vũ Văn Quyết lại không thể tiến dần từng bước như thế.

Y cảm thấy một thứ áp lực cấp bách.

Bởi vì thiên tư của y xuất chúng, tiến cảnh thần tốc nên Vũ Văn Sí đã sớm giao chức trách giáo chủ cho y còn bản thân lão thì bế quan đột phá tầng thứ chín của công pháp.

Vũ Văn Sí rất lạc quan, lão thường nói nếu không tin bản thân mình có thể thành công thì chắc chắn là không thành công được, lão tin tưởng lão thành công thì khẳng định là sẽ thành công.

Đặt ra mục tiêu là việc vô cùng quan trọng, Vũ Văn Quyết đồng ý điểm này, nhưng y vẫn cảm thấy sư phụ đã quá mức tự tin, quá sức lạc quan.

Đêm nay là một đêm trăng tròn, ánh trăng tỏa khắp, soi sáng đình viện thâm u, tạo nên một thứ mỹ cảm trầm lặng.

Theo canh giờ thì đã đến lúc nghỉ ngơi, nhưng Vũ Văn Quyết lại vô cùng bức rứt, y đứng nơi cửa sổ, nhìn ra bên ngoài hòng bình ổn tâm tình của chính mình.

Đứng hồi lâu, Vũ Văn Quyết vừa định trở về năm nghỉ thì chợt có một bóng áo đen vọt đến như điện thiểm.

Hắc y nhân là một nam tử, hắn quỳ một gối, hai tay dâng lên một ống trúc nhỏ: "Thiếu chủ, tổng giáo cấp báo!"

Vũ Văn Quyết giật mình, ngưng mắt nhìn, quả nhiên trên ống trúc có vẽ một vòng sơn đỏ rất mảnh.

Y ổn định tinh thần, cánh tay bình thản tiếp nhận ống trúc, mở ra, rút lấy cuộn giấy nhỏ bên trong.

Y bước tới gần ngọn nến, mở ra xem: Giáo chủ tẩu hỏa nhập ma, về gấp! Cố Lưu.

Trái tim Vũ Văn Quyết rơi "Bộp" một tiếng, trước mắt trắng xóa một mảng. Đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì.

Y không tìm được cha mẹ, có thể nói sư phụ là người thân duy nhất, mà hôn nay Vũ Văn Sí nguy trong sớm tối, y không biết phải làm sao.

Qua một lúc, Vũ Văn Quyết mới chậm rãi hồi thần.

Y hít sâu một hơi, ra lệnh cho nam tử áo đen vẫn quỳ lặng im trên mặt đật: "Lập tức chuẩn bị ngựa, đi suốt ngày đêm trở về tổng giáo!"

"Rõ!" Nam tử áo đen lĩnh mệnh đi.

Vũ Văn Quyết ngồi xuống ghế, đỡ trán.



Y đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nhưng khi ngày hôm nay thực sự tới, dù y đã tính toán cách hành xử không biết bao nhiêu lần trong đầu, trong khoảnh khắc này y vẫn quên sạch mọi thứ.

Thứ duy nhất y nghĩ được là người thân duy nhất của y sắp rời bỏ y.

Tẩu hỏa nhập ma ở tầng thứ tám Cửu Minh thần công không thể cứu, cũng không cách cứu, không ai có thể cứu.

Vũ Văn Sí chuyên cần như thế, cố chấp đột phá tầng thứ chín như thế sao không phải vì Vũ Văn Quyết quá mức mưu tú, quá mức đáng tin, khiến lão không cần lo trước lo sau, không cần đắn đo chuyện gì nữa.

Có đôi khi, đến Vũ Văn Quyết cũng tức giận loại tin tưởng, loại buông bỏ này của lão.

Cả hai người họ đều biết sẽ có một ngày này, chỉ là, Vũ Văn Quyết không ngờ nó sẽ đến nhanh như thế.

Phiền não trong lòng y đã tan biến trong khoảnh khắc nhận được tin tức kia, biết kết quả đã không sao vãn hồi, y càng bình tĩnh làm việc.

Y bước tới trước bàn, cầm bút lưu lại một phong thư cho Tiêu Nhân, đại ý là: hắn với Tiêu Nhân vừa gặp liền như đã quen, đoạn thời gian hai người ở chung này thật khó quên, hôm nay trong nhà y xảy ra chuyện khẩn cấp, cần phải lập tức lên đường trong đêm, không kịp gặp hắn để nói lời tạm biệt, xin hắn thứ lỗi. Ngày sau nếu có thời gian nhất định sẽ mời hắn tới nhà làm khác, hoặc trên giang hồ có tình cờ gặp gỡ sẽ lại uống say một hồi vân vân...

Vũ Văn Quyết đọc kỹ một lần, những gì cần nói rõ đều đã nói rõ, không cần nói thì không lộ nửa chữ. Rồi y dán kín thư, gọi nha hoàn gác đêm trong viện, sai nàng sớm mai giao cho Tiêu Nhân.

Vũ Văn Quyết vào phòng cầm một chiếc áo choàng chắn sương gió ban đêm rồi ra chuồng ngựa.

Chuồng ngựa không ở trong trang mà ở trong một khu viện riêng biệt bên ngoài cho nên trong đoạn thời gian này, Tiêu Nhân toàn ở trong trang lại vẫn hoàn toàn không biết nơi này còn có một chuồng ngựa.

Vũ Văn Quyết cưỡi thớt hãn huyết bảo mã của y, sau lưng thấp thoáng ba mươi hắc y nhân cưỡi ngựa tốt đuổi tới.

"Thiếu chủ, đã đủ người." – Hắn y nhân thúc ngựa tới gần Vũ Văn Quyết, cung kính nói.

"Ừm." Vũ Văn Quyết gật đầu, rồi nhìn tên quản sự vừa bị chấn kinh: "Ngươi qua đây, ta có mấy câu cần phân phó."

"Thiếu chủ." – quản sự bước tới, khiêm tốn khom lưng – "Thỉnh người sai bảo."

"Tiêu công tử đang làm khách ở đây là bạn ta, ngươi phải chú tâm hầu hạ, nếu sau này ta biết được ngươi có nửa điểm sai lầm thì coi chừng cái đầu của ngươi!" – Ngữ khí nhàn nhạt của Vũ Văn Quyết, lại không buồn che giấu sát khí bên trong.

Quản sự sợ run, vực dậy tinh thần, cẩn thận hồi đáp: "Chúng tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực!"

"Ừ." Vũ Văn Quyết gật đầu, kéo dây cương quay đầu, nhẹ thúc bụng ngựa, ruổi ngựa mà đi. Sau lưng y, hơn ba mươi kỵ sĩ áo đen nối đuôi theo, tiếng võ ngựa nện dồn trên mặt đất như tiếng sấm.

Nhìn họ đi xa rồi, quản gia mới dám lau mồ hôi.

Vị thiếu chủ này bình thường hắn cũng chỉ nghe danh, nay là lần đầu tiên tiếp đãi. Bấy lâu chỉ thấy y ôn hòa dễ dãi, đối diện Tiêu công tử cũng dùng thái độ ngang hàng vui vẻ, hắn còn tưởng y là kẻ dễ gần.

Mãi tới khoảnh khắc mới rồi, bị sát khí đập vào mặt hắn mới hiểu ra bên dưới vẻ bề ngoài kia chính là một vị thiếu chủ ma giáo hành xử không chút cố kỵ.

Vũ Văn Quyết men theo lối đi nhỏ trên núi, nhanh chóng rời khỏi phạm vi Thanh Tuyền sơn trang rồi, y ngoảnh đầu nhìn lại.

Một mảng đen lờ mờ giữa sườn núi chính là khối kiến trúc sơn trang.

Y nhìn lại lần cuối nơi đã cho mình một đoạn ngày vui vẻ sảng khoái kia, thầm từ biệt bằng hữu, rồi quay người, khuôn mặt dần phủ tầng sát khí.

Tới đây đi, y đã chuẩn bị sẵn sàng, đám lão già chưa chịu chết đó cứ việc nhảy ra đây! Kẻ nào dám tới y liền tiễn hắn đi làm bạn với sư phụ!

—————-

LTG: Tiểu công bắt đầu hắc hóa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau