Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh
Chương 53
50.000 điểm nhân phẩm!
Tiêu Nhân nhếch miệng, trước đó hắn nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ bà ngoại Ngọc Nữ là mặt hàng đáng giá như vậy.
Tiêu Nhân nhìn bà ngoại Ngọc Nữ bị đâm một kiếm vào tim miệng bắt đầu hộc máu, không chút do dự rút Khi Sương kiếm ra.
Bà ngoại Ngọc Nữ không dám tin nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Nhân, bà ta há miệng thở dốc như muốn nói ra bà ta không tin. Sao bà ta lại chết ở trong tay một tên tiểu tốt như vậy, sao có thể chết ở trong tay một tên tiểu tốt?!
Đáng tiếc, bà ta đã không có cơ hội làm rõ ràng nghi vấn này. Bà ngoại Ngọc Nữ vô lực rũ xuống hai tay, ngã xuống. Đồng tử bà ta chậm rãi tản ra, ánh mắt như thủy tinh giống như còn có thể ảnh ngược nhánh cây lay động trong gió giữa đêm tối cùng vạt tay áo phiêu đãng theo động tác của bà.
Thời khắc này Tiêu Nhân mới nhìn rõ hai vân tay áo dùng chất liệu vô cùng khinh bạc như sẽ tan biến ở trong gió vậy.
Động tác của Tôn Tuệ Lễ vừa vặn xượt qua hai người, vừa rồi y như có thể nhìn thấy Tiêu Nhân không chút do dự đâm mạnh kiếm nhanh như tia chớp vào thân thể bà ngoại Ngọc Nữ.
Y khó có thể tin, lúc nhẹ nhàng rơi xuống đất y quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy ngực bà ngoại Ngọc Nữ phun huyết hoa cứ vậy ngã xuống.
Vị trí của Hồ Túc tương đối khách quan, vừa vặn thu động tác của ba người vào đáy mắt.
Lúc này hắn hưng phấn chạy lại đây, hào sảng vỗ bả vai Tiêu Nhân cười to: "Ngươi gϊếŧ bà ta! Ha ha ha! Thân thủ rất tốt a!"
Lúc này Tôn Tuệ Lễ mới tin tưởng thật sự là tiểu tử này gϊếŧ ma nữ hoành hành hơn ba mươi năm, khụ, lão ma nữ.
Y không thể không bội phục: "Kiếm thật nhanh!"
Tiêu Nhân đứng ở nơi đó nghe hai người khen -- cứ việc trước còn bệnh thần kinh xem hắn là tình địch, không thể không 'răng rắc' tan rã vẻ mặt cao quý lãnh diễm, cười sáng lạn.
Lần này Tiêu Nhân gia nhập chiến đoàn triệt để làm hai người thấy rõ thân thủ của hắn.
Vị này lá gan là thật lớn.
Vốn chỉ biết mấy chiêu kiếm pháp trụ cột lại bằng vào tốc độ sai vị quỷ dị chống đỡ gϊếŧ chết vị thực lực gần như siêu cấp cao thủ, cứ việc khi đó đối phương không có thị giác, hai người này có trái lương tâm thế nào cũng không thể nói đó là may mắn.
"Nhớ rõ phải luyện kiếm pháp trụ cột vô cùng vững chắc, người trẻ tuổi bây giờ đều thực vội vàng xao động hận không thể trực tiếp động thủ học kiếm quyết cao siêu." Đại não Hồ Túc râu quai nón đơn giản, nói ra những lời này lại già dặn lên mặt cụ non , "Nhưng không biết, không có nền tảng vững chắc thì sao có thể xây lầu cao!"
Tôn Tuệ Lễ lễ phép hỏi: "Đúng rồi, đến hiện tại còn không biết sư từ của Tiêu Nhân huynh đệ là người nào?"
Tiêu Nhân nghe những lời thấm thía mà Hồ Túc nói thì sắc mặt liền cứng lại, hắn cắn răng lộ ra một nụ cười giả: "Ông ấy là một vị cao nhân ẩn sĩ, chưa bao giờ hành tẩu trên giang hồ, phỏng chừng mọi người chưa từng nghe qua, tên của ông ấy là -- Thiên Đạo chân nhân."
Hai chữ chân nhân trong Thiên Đạo chân nhân vẫn là học Vũ Văn Quyết, có lần nói chuyện phiếm Vũ Văn Quyết từng nhắc tới vị sư phụ không tồn tại của hắn, ngữ khí tuy rằng lạnh nhạt nhưng lại mãn hàm tôn kính xưng "Vị chân nhân kia" .
Tiêu Nhân thật sự không biết vì sao Vũ Văn Quyết sẽ kính sợ một người không tồn tại như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy hai chữ "Chân nhân" này nghe thật kêu.
Vì thế, đơn giản hắn liền trực tiếp lấy đặt sau Thiên Đạo-- tuy rằng hắn thật sự thật sự vô cùng muốn đặt biệt hiệu khác cho đối phương, gọi Hố Hố (hãm hại) đi!
Nhưng hắn không biết lúc trước Vũ Văn Quyết đã âm thầm xưng hô vị chân nhân kia là Thiên Đạo chân nhân, đây thật không biết có phải là người tiên tri sớm giác ngộ hay không.
Ba người đứng ở nơi đó còn không kịp thổi phồng nhau -- có qua có lại, Tiêu Nhân cũng muốn vỗ vỗ mông hai vị này. Chợt nghe thấy phương hướng bọn họ đến vang lên tiếng "Xào xạc" dài, Tôn Tuệ Lễ phản ứng linh mẫn, hét lớn một tiếng: "Người nào? !"
Chợt nghe thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ bay nhanh lại đây, "Là vi sư!"
Người nọ hư hoảng một cái, Tiêu Nhân thấy hoa mắt, một người liền đứng ở trước mặt bọn họ, đúng là bang chủ bang Thương Giản Hoàng Bác Tri!
Hồ Túc, Tôn Tuệ Lễ mừng rỡ: "Sư phụ!"
Vẻ mặt Hoàng Bác Tri không giận tự uy, ánh mắt của ông quét qua ba người một lượt, sắc mặt hoãn hoãn, sau đó ánh mắt vừa chuyển liền ngưng trụ.
Ông đẩy Tôn Tuệ Lễ cùng Hồ Túc đi đến trước mặt ông hành lễ, sắc mặt ngưng trọng đi đến bên người bà ngoại Ngọc Nữ.
"Đây là? ... Thật sự là bà ngoại Ngọc Nữ ." Hoàng Bác Tri dựa vào ánh trăng sáng, cẩn thận phân biệt một hồi thở dài nói. Lúc này mới xác nhận lão phụ nhân đã chết này quả thật là bà ngoại Ngọc Nữ ông ngẫu nhiên gặp được lúc còn trẻ, tuy rằng lúc đó người ta tự xưng là tiên tử Ngọc Nữ.
"Sư phụ, lão yêu bà này giờ đã đền tội." Tôn Tuệ Lễ đi tới.
Hồ Túc tò mò hỏi: "Sao vậy? Sư phụ ngài nhận thức lão yêu bà Ngọc Nữ?"
Hoàng Bác Tri không được tự nhiên, hàm hồ nói: "Ừ, lúc còn trẻ ngẫu nhiên gặp gỡ, lúc ấy bà ta bỏ trốn thoát."
Tôn Tuệ Lễ lặng lẽ ném cho sư huynh y đi một liếc xem thường, đúng là đầu óc đơn giản, không thấy y cố ý tránh đề tài này sao, hắn còn ôm cột đến hỏi.
Tiêu Nhân như ngộ ra mà cười trộm, nghĩ vị này bây giờ có tuổi vẫn là một bang chủ trung niên tuấn lãng suất ca, lúc còn trẻ hẳn là gặp qua tiên tử Ngọc Nữ, bị bà ta nhìn trúng, có lẽ còn ăn mệt hương diễm cái gì. Cũng khó trách hiện tại xấu hổ không dễ nói thẳng như vậy.
Hoàng Bác Tri không quan tâm Hồ Túc bị Tôn Tuệ Lễ liếc xéo mà đầu óc lơ mơ, ngồi xổm xuống nhìn thi thể bà ngoại Ngọc Nữ.
Tiêu Nhân cảm thấy kỳ lạ, sao vậy? Vị này còn có khẩu vị nặng như vậy.
Tuy rằng bà ngoại Ngọc Nữ thực kiêng kị người khác gọi bà ta lão nhưng dù sao cũng là nền nã mỹ nhân, cho dù bắt đầu có nếp nhăn, tóc cũng không như đen bóng xinh đẹp nhưng cũng coi như là một lão thái thái xinh đẹp.
Hoàng Bác Tri đương nhiên không xấu xa như tâm tư của Tiêu Nhân, mà là miệng vết thương trên ngực bà ngoại Ngọc Nữ.
Hoàng Bác Tri giật mình nói: "Kiếm thật nhanh! Yêu bà Ngọc Nữ quả thực không có biện pháp ngăn cản."
Thật không hổ là người từng trải, chỉ từ miệng vết thương dường như có thể đoán được ngay lúc đó dùng chiêu thức dạng gì .
Ông quay đầu lại, ánh mắt lướt qua hai đồ đệ, đứng lên đi đến bên người Tiêu Nhân, hiểu rõ nói: "Trong ba người thì chỉ có ngươi xử dụng kiếm, là ngươi gϊếŧ yêu bà Ngọc Nữ. Không ngờ võ nghệ của ngươi lại rất cao, hơn cả ba đồ đệ của ta."
Ba đồ đệ của ông có thể cùng bà ngoại Ngọc Nữ đấu lực lượng ngang nhau, muốn nói thật sự gϊếŧ chết bà ta thì còn kém chútcông phu.
Huống chi, Mã Trí Học trở về báo tin cho ông, chỉ còn lại Hồ Túc cùng Tôn Tuệ Lễ càng thêm không có khả năng .
Hoàng Bác Tri nói như đinh đóng cột, cho dù Tiêu Nhân da mặt dày cũng ngăn không nổi ánh mắt nóng rực của đối phương, hắn vội vàng mở miệng: "Hoàng bang chủ hiểu lầm, lúc đó ta chỉ mưu lợi thôi. Bà ngoại Ngọc Nữ nhìn không thấy, Tôn sư huynh đi quấy tay áo của bà ta, ta thấy chiêu thức biến hóa có sơ hở, lúc này mới nhân cơ hội cho bà ta một kiếm trí mạng."
Hoàng Bác Tri lại lắc đầu nói: "Võ công điên phong đến bực này thì sơ hở mặc dù có nhưng không khác không có là bao. Lúc chiến đấu tìm kiếm quỹ đạo biến hóa vốn xem như bản lĩnh của ngươi, huống chi ngươi xuất một kiếm nhanh chóng như thế, góc độ xảo quyệt như thế, đủ để thuyết minh kiếm pháp của ngươi quả thật rất cao."
Tiêu Nhân cười khổ, hắn có thể nói quỹ đạo hắn thấy được trước đao của Tôn Tuệ Lễ sẽ quấn lấy vân tay áo của bà ngoại Ngọc Nữ nên lúc này hắn mới nhân cơ hội ra tay sao?
Hoàng Bác Tri khen: "Tiểu tử không tồi, đảm đương được nghĩa đệ của Sước Nhi nhà ta! Ha ha ha!"
Một bàn tay của ông ta vỗ mạnh sau lưng Tiêu Nhân, lại cảm thấy trên tay dính ướt.
Hoàng Bác Tri buồn bực, bắt tay đặt trước mắt vừa nhìn đã thấy toàn bộ bàn tay đều là màu đỏ.
Hắn kinh hãi: "Nhân nhi, ngươi bị thương? !"
Nhân? Nhân nhi? !
Tiêu Nhân kinh tủng, đây là cái quỷ xưng hô gì.
Sau đó, Tiêu Nhân cảm thấy sao hắn lại đột nhiên choáng váng như vậy...
Trước mắt hắn tối sầm rồi ngã xuống.
Không nói đến ba người khác luống cuống tay chân đưa hắn về bang Thương Giản, Hoàng Sước bị biết tam kiệt mang theo đệ đệ của nàng đi Hỷ Lâu nhậu nhẹt mà nổi giận làm rối loạn một trận gà bay chó sủa.
Nói bên tổng giáo Minh giáo, cung U Sơn, trong phòng ngủ Vũ Văn Quyết.
Sắc mặt Vũ Văn Quyết tái nhợt tựa vào đầu giường, cau mày nhắm mắt lại.
Y sư chuyên thuộc Ma giáo - một trong ba đại thần y trên giang hồ - vẻ mặt thần y đoạt mệnh Kỷ Bức còn sợ hãi: "May mắn ngươi trời sinh khác hẳn người thường, nếu không lần này thật sự chết chắc rồi!"
Hắn đứng ở trước bàn tròn trong phòng ngủ, bên trên bày đầy chai chai lọ lọ, hắn bận rộn điều chế thuốc cho Vũ Văn Quyết, tuy rằng Vũ Văn Quyết dựa vào Cửu Minh thần công tạm thời áp chế nhuyễn cân tán Tạ trưởng lão đặc chế, nhưng thành phần dược vật này vô cùng hiếm thấy, Kỷ Bức muốn chế giải dược, trong nhất thời cũng có chút khó giải quyết.
Cũng chỉ là khó giải quyết nhất thời, phải biết hắn chính là thần y có thể đoạt mệnh người từ tay Diêm vương! Chuyện này không làm khó được hắn.
Vũ Văn Quyết mím đôi môi khô khốc, mở mắt ra.
Ánh mắt y tối nghĩa nhìn Kỷ Bức.
Trên thế giới này chỉ có sư phụ của y cùng Kỷ Bức là hai người biết trái tim y trời sinh sinh trưởng tương phản với người thường, bí mật này có thể nói là tuyệt mật.
Có một ngày nào, Kỷ Bức có thể bán đứng bí mật này cho người khác hay khôgn? Chỉ vì đưa y vào chỗ chết.
Không.
Vũ Văn Quyết đột nhiên lắc đầu, mái tóc rối tung của y vì động tác này mà chớp lên trên khuôn ngực chỉ bọc vải trắng.
Y không thể âm u như vậy, đa nghi như vậy. Trước kia tuy rằng y cũng đa nghi nhưng không đến nông nỗi trông gà hoá cuốc như hiện tại. Y biết đây là Tạ trưởng lão phản bội mà tạo thành .
Ngón tay lạnh lẽo của Vũ Văn Quyết xoa huyệt Thái Dương.
Vừa rồi y thậm chí không muốn Giáng Châu ở lại trong phòng hầu hạ, mà muốn đuổi nàng ta đến chỗ Bích Tình.
Hiện tại y không dám tin tưởng bên người còn có ai có thể dựa vào.
Nói thì thật sự khoa trương, y thật không ngờ Tạ trưởng lão ám sát y sẽ làm y chịu ảnh hưởng lớn như vậy.
Thật không thể ở lâu tại Tổng giáo, trong thời gian ngắn phải rời đi một thời gian, lợi cho dưỡng thương cũng khôi phục tin tưởng người bên cạnh.
Lấy trạng thái của y hiện giờ tạm thời không thể tiếp tục tĩnh dưỡng ở tổng giáo, lỡ không cẩn thận tiện tay làm trọng yếu thuộc hạ ly tâm, Minh giáo thật sự sẽ đại loạn.
Theo như hiện đại nói thì Vũ Văn giáo chủ phải đi điều trị tâm lý.
So ra bằng hữu của y - Tiêu Nhân hạnh phúc hơn nhiều.
Hắn tỉnh lại trong tiếng răn dạy của Hoàng Sước khi bỏ đi mặt nạ khuê tú, bại lộ bản tính nữ hán bưu hãn mà gào thét với ba vị sư huynh.
Dĩ vãng ba người quá mức nghiêm khắc hạn chế, Hoàng nữ hiệp Hoàng Sước đã sớm có phản tâm, chẳng qua ngại trưởng ấu nên nàng không trực tiếp phản bác, đành phải trốn là thượng sách.
Trăm triệu không ngờ ba vị này ngày thường là chính nhân quân tử trong ấn tượng của nàng lại dám dẫn đệ đệ mới nhận của nàng đến kỹ viện chiêu đãi!
Quả thực là bại hoại đạo đức!
Trong mắt tất cả nữ tử, kỹ viện là nơi chắc chắn sẽ làm nam nhân đồi bại. Đương nhiên, suy nghĩ của đại bộ phận nam nhân hoàn toàn tương phản .
Giống như Hoàng Bác Tri, ông không cảm thấy ba đồ đệ mang Tiêu Nhân đi kỹ viện là chuyện gì quá phận.
Hoàng Sước trực tiếp bùng nổ, lần đầu tiên không khách khí mở hình thức răn dạy ba vị trưởng tôn sư huynh.
Bọn họ đứng ở trong viện của Tiêu Nhân bởi vậy liền đánh thức hắn.
Tiêu Nhân tỉnh lại, bên cạnh là Ngô thầy thuốc để râu dài như dê, vị lão đầu này dù ở thời điểm nào cũng bình tĩnh như vậy.
Tiêu Nhân có chút hoài nghi ông ta có mặt xấu mặt than.
Ông ta lạnh nhạt nói với Tiêu Nhân bệnh hoạn: "Ngươi không có chuyện gì lớn, chỉ là mất máu quá nhiều. Thân thể ngươi vốn tốt, ta kê cho ngươi chút dược vật bổ khí huyết, uống mười ngày thì tốt rồi."
Mười ngày!
Vẻ mặt Tiêu Nhân đau khổ. Ở cổ đại không có thuốc con nhộng hay thuốc bọc đường, trung dược không là đứng chính là chua, nghĩ xem các loại thực vật bất đồng hương vị cùng nấu với nhau thì hương vị... không thể tả nổi.
Sau khi Ngô thầy thuốc đi ra ngoài, biết Tiêu Nhân tỉnh, Hoàng Sước dẫn ba sư huynh ủ rũ tiến vào .
"Đệ đệ, ngươi tỉnh." hôm nay Hoàng Sước ăn mặt một bộ tiểu thư khuê các như trước, nàng đi lại nhẹ nhàng bước nhỏ, uyển chuyển đi tới.
Tiêu Nhân tập mãi cũng quen với tốc độ biến sắc thần tốc của vị này, hắn mỉm cười nói: "Hôm nay tinh thần của tỷ tỷ thật là tốt."
Hoàng Sước biết đây là nói vừa rồi nàng ở trong sân rất mạnh mẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, sau đó uấn giận nói: "Vốn là bọn họ không đúng! Đệ đệ tính tình tốt như vậy lại bị bọn họ mang đến chỗ không sạch."
Tam kiệt bị chỉ trích thật quá oan khuất, vị đệ đệ này của ngươi tính tình tốt đẹp chỗ nào! Căn bản là bản tính phong lưu tay phong nguyệt già đời được chứ!
Hồ Túc tức giận bất bình há mồm muốn giũ bản tính của Tiêu Nhân ra!
Tiêu Nhân nhếch miệng, trước đó hắn nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ bà ngoại Ngọc Nữ là mặt hàng đáng giá như vậy.
Tiêu Nhân nhìn bà ngoại Ngọc Nữ bị đâm một kiếm vào tim miệng bắt đầu hộc máu, không chút do dự rút Khi Sương kiếm ra.
Bà ngoại Ngọc Nữ không dám tin nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Nhân, bà ta há miệng thở dốc như muốn nói ra bà ta không tin. Sao bà ta lại chết ở trong tay một tên tiểu tốt như vậy, sao có thể chết ở trong tay một tên tiểu tốt?!
Đáng tiếc, bà ta đã không có cơ hội làm rõ ràng nghi vấn này. Bà ngoại Ngọc Nữ vô lực rũ xuống hai tay, ngã xuống. Đồng tử bà ta chậm rãi tản ra, ánh mắt như thủy tinh giống như còn có thể ảnh ngược nhánh cây lay động trong gió giữa đêm tối cùng vạt tay áo phiêu đãng theo động tác của bà.
Thời khắc này Tiêu Nhân mới nhìn rõ hai vân tay áo dùng chất liệu vô cùng khinh bạc như sẽ tan biến ở trong gió vậy.
Động tác của Tôn Tuệ Lễ vừa vặn xượt qua hai người, vừa rồi y như có thể nhìn thấy Tiêu Nhân không chút do dự đâm mạnh kiếm nhanh như tia chớp vào thân thể bà ngoại Ngọc Nữ.
Y khó có thể tin, lúc nhẹ nhàng rơi xuống đất y quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy ngực bà ngoại Ngọc Nữ phun huyết hoa cứ vậy ngã xuống.
Vị trí của Hồ Túc tương đối khách quan, vừa vặn thu động tác của ba người vào đáy mắt.
Lúc này hắn hưng phấn chạy lại đây, hào sảng vỗ bả vai Tiêu Nhân cười to: "Ngươi gϊếŧ bà ta! Ha ha ha! Thân thủ rất tốt a!"
Lúc này Tôn Tuệ Lễ mới tin tưởng thật sự là tiểu tử này gϊếŧ ma nữ hoành hành hơn ba mươi năm, khụ, lão ma nữ.
Y không thể không bội phục: "Kiếm thật nhanh!"
Tiêu Nhân đứng ở nơi đó nghe hai người khen -- cứ việc trước còn bệnh thần kinh xem hắn là tình địch, không thể không 'răng rắc' tan rã vẻ mặt cao quý lãnh diễm, cười sáng lạn.
Lần này Tiêu Nhân gia nhập chiến đoàn triệt để làm hai người thấy rõ thân thủ của hắn.
Vị này lá gan là thật lớn.
Vốn chỉ biết mấy chiêu kiếm pháp trụ cột lại bằng vào tốc độ sai vị quỷ dị chống đỡ gϊếŧ chết vị thực lực gần như siêu cấp cao thủ, cứ việc khi đó đối phương không có thị giác, hai người này có trái lương tâm thế nào cũng không thể nói đó là may mắn.
"Nhớ rõ phải luyện kiếm pháp trụ cột vô cùng vững chắc, người trẻ tuổi bây giờ đều thực vội vàng xao động hận không thể trực tiếp động thủ học kiếm quyết cao siêu." Đại não Hồ Túc râu quai nón đơn giản, nói ra những lời này lại già dặn lên mặt cụ non , "Nhưng không biết, không có nền tảng vững chắc thì sao có thể xây lầu cao!"
Tôn Tuệ Lễ lễ phép hỏi: "Đúng rồi, đến hiện tại còn không biết sư từ của Tiêu Nhân huynh đệ là người nào?"
Tiêu Nhân nghe những lời thấm thía mà Hồ Túc nói thì sắc mặt liền cứng lại, hắn cắn răng lộ ra một nụ cười giả: "Ông ấy là một vị cao nhân ẩn sĩ, chưa bao giờ hành tẩu trên giang hồ, phỏng chừng mọi người chưa từng nghe qua, tên của ông ấy là -- Thiên Đạo chân nhân."
Hai chữ chân nhân trong Thiên Đạo chân nhân vẫn là học Vũ Văn Quyết, có lần nói chuyện phiếm Vũ Văn Quyết từng nhắc tới vị sư phụ không tồn tại của hắn, ngữ khí tuy rằng lạnh nhạt nhưng lại mãn hàm tôn kính xưng "Vị chân nhân kia" .
Tiêu Nhân thật sự không biết vì sao Vũ Văn Quyết sẽ kính sợ một người không tồn tại như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy hai chữ "Chân nhân" này nghe thật kêu.
Vì thế, đơn giản hắn liền trực tiếp lấy đặt sau Thiên Đạo-- tuy rằng hắn thật sự thật sự vô cùng muốn đặt biệt hiệu khác cho đối phương, gọi Hố Hố (hãm hại) đi!
Nhưng hắn không biết lúc trước Vũ Văn Quyết đã âm thầm xưng hô vị chân nhân kia là Thiên Đạo chân nhân, đây thật không biết có phải là người tiên tri sớm giác ngộ hay không.
Ba người đứng ở nơi đó còn không kịp thổi phồng nhau -- có qua có lại, Tiêu Nhân cũng muốn vỗ vỗ mông hai vị này. Chợt nghe thấy phương hướng bọn họ đến vang lên tiếng "Xào xạc" dài, Tôn Tuệ Lễ phản ứng linh mẫn, hét lớn một tiếng: "Người nào? !"
Chợt nghe thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ bay nhanh lại đây, "Là vi sư!"
Người nọ hư hoảng một cái, Tiêu Nhân thấy hoa mắt, một người liền đứng ở trước mặt bọn họ, đúng là bang chủ bang Thương Giản Hoàng Bác Tri!
Hồ Túc, Tôn Tuệ Lễ mừng rỡ: "Sư phụ!"
Vẻ mặt Hoàng Bác Tri không giận tự uy, ánh mắt của ông quét qua ba người một lượt, sắc mặt hoãn hoãn, sau đó ánh mắt vừa chuyển liền ngưng trụ.
Ông đẩy Tôn Tuệ Lễ cùng Hồ Túc đi đến trước mặt ông hành lễ, sắc mặt ngưng trọng đi đến bên người bà ngoại Ngọc Nữ.
"Đây là? ... Thật sự là bà ngoại Ngọc Nữ ." Hoàng Bác Tri dựa vào ánh trăng sáng, cẩn thận phân biệt một hồi thở dài nói. Lúc này mới xác nhận lão phụ nhân đã chết này quả thật là bà ngoại Ngọc Nữ ông ngẫu nhiên gặp được lúc còn trẻ, tuy rằng lúc đó người ta tự xưng là tiên tử Ngọc Nữ.
"Sư phụ, lão yêu bà này giờ đã đền tội." Tôn Tuệ Lễ đi tới.
Hồ Túc tò mò hỏi: "Sao vậy? Sư phụ ngài nhận thức lão yêu bà Ngọc Nữ?"
Hoàng Bác Tri không được tự nhiên, hàm hồ nói: "Ừ, lúc còn trẻ ngẫu nhiên gặp gỡ, lúc ấy bà ta bỏ trốn thoát."
Tôn Tuệ Lễ lặng lẽ ném cho sư huynh y đi một liếc xem thường, đúng là đầu óc đơn giản, không thấy y cố ý tránh đề tài này sao, hắn còn ôm cột đến hỏi.
Tiêu Nhân như ngộ ra mà cười trộm, nghĩ vị này bây giờ có tuổi vẫn là một bang chủ trung niên tuấn lãng suất ca, lúc còn trẻ hẳn là gặp qua tiên tử Ngọc Nữ, bị bà ta nhìn trúng, có lẽ còn ăn mệt hương diễm cái gì. Cũng khó trách hiện tại xấu hổ không dễ nói thẳng như vậy.
Hoàng Bác Tri không quan tâm Hồ Túc bị Tôn Tuệ Lễ liếc xéo mà đầu óc lơ mơ, ngồi xổm xuống nhìn thi thể bà ngoại Ngọc Nữ.
Tiêu Nhân cảm thấy kỳ lạ, sao vậy? Vị này còn có khẩu vị nặng như vậy.
Tuy rằng bà ngoại Ngọc Nữ thực kiêng kị người khác gọi bà ta lão nhưng dù sao cũng là nền nã mỹ nhân, cho dù bắt đầu có nếp nhăn, tóc cũng không như đen bóng xinh đẹp nhưng cũng coi như là một lão thái thái xinh đẹp.
Hoàng Bác Tri đương nhiên không xấu xa như tâm tư của Tiêu Nhân, mà là miệng vết thương trên ngực bà ngoại Ngọc Nữ.
Hoàng Bác Tri giật mình nói: "Kiếm thật nhanh! Yêu bà Ngọc Nữ quả thực không có biện pháp ngăn cản."
Thật không hổ là người từng trải, chỉ từ miệng vết thương dường như có thể đoán được ngay lúc đó dùng chiêu thức dạng gì .
Ông quay đầu lại, ánh mắt lướt qua hai đồ đệ, đứng lên đi đến bên người Tiêu Nhân, hiểu rõ nói: "Trong ba người thì chỉ có ngươi xử dụng kiếm, là ngươi gϊếŧ yêu bà Ngọc Nữ. Không ngờ võ nghệ của ngươi lại rất cao, hơn cả ba đồ đệ của ta."
Ba đồ đệ của ông có thể cùng bà ngoại Ngọc Nữ đấu lực lượng ngang nhau, muốn nói thật sự gϊếŧ chết bà ta thì còn kém chútcông phu.
Huống chi, Mã Trí Học trở về báo tin cho ông, chỉ còn lại Hồ Túc cùng Tôn Tuệ Lễ càng thêm không có khả năng .
Hoàng Bác Tri nói như đinh đóng cột, cho dù Tiêu Nhân da mặt dày cũng ngăn không nổi ánh mắt nóng rực của đối phương, hắn vội vàng mở miệng: "Hoàng bang chủ hiểu lầm, lúc đó ta chỉ mưu lợi thôi. Bà ngoại Ngọc Nữ nhìn không thấy, Tôn sư huynh đi quấy tay áo của bà ta, ta thấy chiêu thức biến hóa có sơ hở, lúc này mới nhân cơ hội cho bà ta một kiếm trí mạng."
Hoàng Bác Tri lại lắc đầu nói: "Võ công điên phong đến bực này thì sơ hở mặc dù có nhưng không khác không có là bao. Lúc chiến đấu tìm kiếm quỹ đạo biến hóa vốn xem như bản lĩnh của ngươi, huống chi ngươi xuất một kiếm nhanh chóng như thế, góc độ xảo quyệt như thế, đủ để thuyết minh kiếm pháp của ngươi quả thật rất cao."
Tiêu Nhân cười khổ, hắn có thể nói quỹ đạo hắn thấy được trước đao của Tôn Tuệ Lễ sẽ quấn lấy vân tay áo của bà ngoại Ngọc Nữ nên lúc này hắn mới nhân cơ hội ra tay sao?
Hoàng Bác Tri khen: "Tiểu tử không tồi, đảm đương được nghĩa đệ của Sước Nhi nhà ta! Ha ha ha!"
Một bàn tay của ông ta vỗ mạnh sau lưng Tiêu Nhân, lại cảm thấy trên tay dính ướt.
Hoàng Bác Tri buồn bực, bắt tay đặt trước mắt vừa nhìn đã thấy toàn bộ bàn tay đều là màu đỏ.
Hắn kinh hãi: "Nhân nhi, ngươi bị thương? !"
Nhân? Nhân nhi? !
Tiêu Nhân kinh tủng, đây là cái quỷ xưng hô gì.
Sau đó, Tiêu Nhân cảm thấy sao hắn lại đột nhiên choáng váng như vậy...
Trước mắt hắn tối sầm rồi ngã xuống.
Không nói đến ba người khác luống cuống tay chân đưa hắn về bang Thương Giản, Hoàng Sước bị biết tam kiệt mang theo đệ đệ của nàng đi Hỷ Lâu nhậu nhẹt mà nổi giận làm rối loạn một trận gà bay chó sủa.
Nói bên tổng giáo Minh giáo, cung U Sơn, trong phòng ngủ Vũ Văn Quyết.
Sắc mặt Vũ Văn Quyết tái nhợt tựa vào đầu giường, cau mày nhắm mắt lại.
Y sư chuyên thuộc Ma giáo - một trong ba đại thần y trên giang hồ - vẻ mặt thần y đoạt mệnh Kỷ Bức còn sợ hãi: "May mắn ngươi trời sinh khác hẳn người thường, nếu không lần này thật sự chết chắc rồi!"
Hắn đứng ở trước bàn tròn trong phòng ngủ, bên trên bày đầy chai chai lọ lọ, hắn bận rộn điều chế thuốc cho Vũ Văn Quyết, tuy rằng Vũ Văn Quyết dựa vào Cửu Minh thần công tạm thời áp chế nhuyễn cân tán Tạ trưởng lão đặc chế, nhưng thành phần dược vật này vô cùng hiếm thấy, Kỷ Bức muốn chế giải dược, trong nhất thời cũng có chút khó giải quyết.
Cũng chỉ là khó giải quyết nhất thời, phải biết hắn chính là thần y có thể đoạt mệnh người từ tay Diêm vương! Chuyện này không làm khó được hắn.
Vũ Văn Quyết mím đôi môi khô khốc, mở mắt ra.
Ánh mắt y tối nghĩa nhìn Kỷ Bức.
Trên thế giới này chỉ có sư phụ của y cùng Kỷ Bức là hai người biết trái tim y trời sinh sinh trưởng tương phản với người thường, bí mật này có thể nói là tuyệt mật.
Có một ngày nào, Kỷ Bức có thể bán đứng bí mật này cho người khác hay khôgn? Chỉ vì đưa y vào chỗ chết.
Không.
Vũ Văn Quyết đột nhiên lắc đầu, mái tóc rối tung của y vì động tác này mà chớp lên trên khuôn ngực chỉ bọc vải trắng.
Y không thể âm u như vậy, đa nghi như vậy. Trước kia tuy rằng y cũng đa nghi nhưng không đến nông nỗi trông gà hoá cuốc như hiện tại. Y biết đây là Tạ trưởng lão phản bội mà tạo thành .
Ngón tay lạnh lẽo của Vũ Văn Quyết xoa huyệt Thái Dương.
Vừa rồi y thậm chí không muốn Giáng Châu ở lại trong phòng hầu hạ, mà muốn đuổi nàng ta đến chỗ Bích Tình.
Hiện tại y không dám tin tưởng bên người còn có ai có thể dựa vào.
Nói thì thật sự khoa trương, y thật không ngờ Tạ trưởng lão ám sát y sẽ làm y chịu ảnh hưởng lớn như vậy.
Thật không thể ở lâu tại Tổng giáo, trong thời gian ngắn phải rời đi một thời gian, lợi cho dưỡng thương cũng khôi phục tin tưởng người bên cạnh.
Lấy trạng thái của y hiện giờ tạm thời không thể tiếp tục tĩnh dưỡng ở tổng giáo, lỡ không cẩn thận tiện tay làm trọng yếu thuộc hạ ly tâm, Minh giáo thật sự sẽ đại loạn.
Theo như hiện đại nói thì Vũ Văn giáo chủ phải đi điều trị tâm lý.
So ra bằng hữu của y - Tiêu Nhân hạnh phúc hơn nhiều.
Hắn tỉnh lại trong tiếng răn dạy của Hoàng Sước khi bỏ đi mặt nạ khuê tú, bại lộ bản tính nữ hán bưu hãn mà gào thét với ba vị sư huynh.
Dĩ vãng ba người quá mức nghiêm khắc hạn chế, Hoàng nữ hiệp Hoàng Sước đã sớm có phản tâm, chẳng qua ngại trưởng ấu nên nàng không trực tiếp phản bác, đành phải trốn là thượng sách.
Trăm triệu không ngờ ba vị này ngày thường là chính nhân quân tử trong ấn tượng của nàng lại dám dẫn đệ đệ mới nhận của nàng đến kỹ viện chiêu đãi!
Quả thực là bại hoại đạo đức!
Trong mắt tất cả nữ tử, kỹ viện là nơi chắc chắn sẽ làm nam nhân đồi bại. Đương nhiên, suy nghĩ của đại bộ phận nam nhân hoàn toàn tương phản .
Giống như Hoàng Bác Tri, ông không cảm thấy ba đồ đệ mang Tiêu Nhân đi kỹ viện là chuyện gì quá phận.
Hoàng Sước trực tiếp bùng nổ, lần đầu tiên không khách khí mở hình thức răn dạy ba vị trưởng tôn sư huynh.
Bọn họ đứng ở trong viện của Tiêu Nhân bởi vậy liền đánh thức hắn.
Tiêu Nhân tỉnh lại, bên cạnh là Ngô thầy thuốc để râu dài như dê, vị lão đầu này dù ở thời điểm nào cũng bình tĩnh như vậy.
Tiêu Nhân có chút hoài nghi ông ta có mặt xấu mặt than.
Ông ta lạnh nhạt nói với Tiêu Nhân bệnh hoạn: "Ngươi không có chuyện gì lớn, chỉ là mất máu quá nhiều. Thân thể ngươi vốn tốt, ta kê cho ngươi chút dược vật bổ khí huyết, uống mười ngày thì tốt rồi."
Mười ngày!
Vẻ mặt Tiêu Nhân đau khổ. Ở cổ đại không có thuốc con nhộng hay thuốc bọc đường, trung dược không là đứng chính là chua, nghĩ xem các loại thực vật bất đồng hương vị cùng nấu với nhau thì hương vị... không thể tả nổi.
Sau khi Ngô thầy thuốc đi ra ngoài, biết Tiêu Nhân tỉnh, Hoàng Sước dẫn ba sư huynh ủ rũ tiến vào .
"Đệ đệ, ngươi tỉnh." hôm nay Hoàng Sước ăn mặt một bộ tiểu thư khuê các như trước, nàng đi lại nhẹ nhàng bước nhỏ, uyển chuyển đi tới.
Tiêu Nhân tập mãi cũng quen với tốc độ biến sắc thần tốc của vị này, hắn mỉm cười nói: "Hôm nay tinh thần của tỷ tỷ thật là tốt."
Hoàng Sước biết đây là nói vừa rồi nàng ở trong sân rất mạnh mẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, sau đó uấn giận nói: "Vốn là bọn họ không đúng! Đệ đệ tính tình tốt như vậy lại bị bọn họ mang đến chỗ không sạch."
Tam kiệt bị chỉ trích thật quá oan khuất, vị đệ đệ này của ngươi tính tình tốt đẹp chỗ nào! Căn bản là bản tính phong lưu tay phong nguyệt già đời được chứ!
Hồ Túc tức giận bất bình há mồm muốn giũ bản tính của Tiêu Nhân ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất