Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh

Chương 76: Cuộc sống dưới thâm cốc (4)

Trước Sau
Không thể trách Tiêu Nhân sao lại không có đức độ như vậy, mỗi một lần đòi đình công là mỗi một lần bị Thiên Đạo dạy dỗ một trận, cảm giác kia giống như trên trán bị bổ một rìu, cảm giác đau đớn đó thật sự làm người ta dù mười đời cũng khó có thể quên được.

Tiêu Nhân cũng chỉ đành nén giận ngồi xổm ở dưới sơn cốc này, thành thành thật thật mà cày《 Dịch Tâm Kinh 》thôi.

Lúc trước có hệ thống phụ trợ, Tiêu Nhân mỗi lần nhập định đều gần như không cần phải lo lắng cái gì mà tẩu hỏa nhập ma, cái gì tìm cảm giác trầm tâm tĩnh khí cả.

Hắn chỉ cần an an tĩnh tĩnh xếp đầu gối, bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên, yên lặng nhẩm "vận hành nội công" là nội lực sẽ tự động vận chuyển, so ra còn muốn linh hoạt hơn hệ thống tự động của các nhà xưởng nữa.

Mà bản thân hắn lại chỉ cần đảm bảo không suy nghĩ gì bậy bạ, hoặc thất thần hoặc ngủ, hoặc giải tỏa đại não -- trong mắt Tiêu Nhân lại chính là phát ngốc gì gì đó cũng có thể ngồi luyện cả một đêm.

Nhưng hiển nhiên là loại vừa nhập định liền ngồi cả một đêm gì gì đó đều là dùng để miêu tả đám nam chính trong phim dùng cả sinh mệnh để luyện võ hoặc cuộc sống hằng ngày của đám đại hiệp nội công đã luyện tới đỉnh cấp.

Hắn đây xuất thân một thằng xã hội đen không ôm chí lớn, tự nhận không thể nào đạt tới cảnh giới kia đâu nha.

Chỉ là cho rằng trình độ phát ngốc của bản thân mình hẳn đã đạt tới một đỉnh mới mà thôi.

Nhưng nói theo một cách nào đó thì vẫn có một loại ý cảnh võ học có thể dùng để hình dung loại trạng thái này của hắn, đó chính là hoàn toàn quên đi bản thân mình.

Trên cơ bản đều là luyện theo hệ thống, Tiêu Nhân cũng không cố gắng theo cho được loại trạng thái này, thậm chí còn ngược lại, một khi trên đường giải trừ trạng thái kia thì hắn liền lập tức chui vào túi ngủ ngay.

Không có biện pháp, ai bảo nửa đêm thật sự quá lạnh đi mà!!

Thời điểm không vận công nhập định, khí lạnh chung quanh gần như đều muốn chui vào từng chân tơ kẽ tóc của hắn vậy.

Bởi trời đã vào thu, Tiêu Nhân vốn dĩ dự định vào mùa đông xuống núi thì lúc đó hẳn đặt mua quần áo chống lạnh cũng được, đương nhiên hắn vẫn còn trông mong vào bạn thân của hắn nữa, biết đâu ai đó sẽ có thể mang quần áo ấm đến cho hắn thì sao? -- Chúc mừng đi nha! Sau hành động bao trọn quần áo cho hắn, Vũ Văn Quyết cuối cùng cũng đã đánh bại Mạc Vũ Hân, vinh dự thăng lên đứng đầu danh sách những người quan trọng trong tâm trí Tiêu Nhân!!

Tiêu Nhân bởi vì quá trình trưởng thành nên ai đối xử tốt với hắn thì hắn đều sẽ hết sức quý trọng, Mạc Vũ Hân dùng sinh mệnh yểm hộ hắn, thay đổi cái nhìn cùng cách đối đãi vốn dĩ lạnh nhạt thờ ơ của hắn với thế giới này. Mà Vũ Văn Quyết lại dùng sự âm thầm lặng lẽ của mình xâm nhập vào thế giới cảm xúc của hắn...

Thật cảm tạ mấy cái rương quần áo lớn kia của y mà, giúp hắn tránh được tình cảnh quẩn bách lưu lạc đến mức ba tháng không có quần áo che thân a.

Có tới có lui, thường xuyên qua lại.

Cứ như vậy mà thái độ của Tiêu Nhân khi mình nhớ tới nhắc tới Vũ Văn Quyết dần trở thay đổi, như thể đây là một chuyện rất bình thường. Thậm chí mấy bằng hữu khác như Mạc Vũ Hân hay Hồ Bảo Mã, hắn hiện tại cũng chỉ là ngẫu nhiên lơ đãng mà nhớ tới.

Cứ việc có chút tiểu tư sản, cứ việc có chút con buôn, nhưng Tiêu Nhân thừa nhận, hắn muốn tích lũy loại tình nghĩa này...

Cho nên, khi cảm thấy A Quyết có thể sẽ chuẩn bị quần áo mùa đông cho mình, Tiêu Nhân liền chỉ xách theo cái thân già này cùng với vài bộ quần áo mùa thu để tắm rửa thay đổi, đơn giản như vậy liền thong dong xông qua Đồng Nhân Trận thẳng một đường xuống núi.

Cho đến cuối cùng lại không dự đoán được chân mình lại dẫm lên khúc gỗ thối tha kia, sau đó dùng một nguyên do vô cùng thái quá mà lưu lạc đến cái nơi quỷ quái như này...

Thật là! Thành cũng Vũ Văn Quyết! Mà bại cũng Vũ Văn Quyết!!

Nếu không phải tin tưởng Vũ Văn Quyết, Tiêu Nhân cũng sẽ không rơi vào cái cảnh ngay cả một quần áo dày cũng không chuẩn bị.

Một hai tháng trước, khoảng cuối mùa thu đầu mùa đông, Tiêu Nhân còn có thể vận hành nội lực cắn răng chống cự lại giá lạnh.

Chính là sau một trận tuyết rơi, Tiêu Nhân hoàn toàn đã bị đông lạnh đến choáng cả đầu.

Tay chân bắt đầu bị tổn thương do giá rét.

Ngay cả xương cốt cũng như thể bị giá lạnh nhiễm vào mà lạnh buốt cả người.

Không chỉ là chống đỡ không nổi về mặt thân thể, biết rõ sự thật là mình đang bị đông lạnh sắp thành nước đá, cho dù có là người hiện không cha không mẹ lớn lên trong sự xem thường của thân thích cũng chưa từng chịu nỗi khổ như này, chịu đựng không nổi nữa rồi!

Cuộc sống dù có bất hạnh như thế nào nhưng thời hiện đại công nghiệp nhẹ thịnh hành cũng vẫn đã chiều hỏng không biết bao nhiêu thế hệ người hiện đại như hắn nha.

Tiêu Nhân cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước hoàn cảnh giá lạnh khủng khiếp này -- vốn dĩ hắn cũng không phải loại người có thể nhẫn nại gì cho cam. Hơn nữa đổi từ cửa hàng kia chính là một bộ áo bông nha, nếu không đổi hắn thật liền sẽ bị đông chết mất!

Còn tốt một chút đó là hệ thống Thiên Đạo cuối cùng cũng không có hố hắn nữa, thật sự đổi ra được một cái áo bông rất dày, còn mua một tặng một nhận thêm một chiếc quần bông nữa.

Khó có được "bị" Thiên Đạo chiếu cố một lần, Tiêu Nhân không chỉ có không cảm thấy được thụ sủng nhược kinh, ngược lại còn hoảng hốt chạy nhanh đi xem xét điểm nhân phẩm của mình, số điểm còn lại: 37 vạn điểm nhân phẩm.

Thật may, lần này thật sự là không có hố a, hàng thật giá thật chỉ trừ đi 5 vạn điểm nhân phẩm của hắn.

Tiêu Nhân cầm đồ lên, có chút không rõ, đại khái lúc nãy hắn không nhìn rõ ràng, hai thứ áo bông quần bông này vốn dĩ chính là một bộ mà hả? Bằng không chỉ có một phần áo trên liền phải mất 5 vạn? Này cũng quý giá một cách thái quá rồi.

Bọc lên người tấm áo bông ấm áp, Tiêu Nhân cảm thấy mình lúc này như mới sống lại vậy.

Mao Đoàn lại càng thêm hạnh phúc, ai kia còn tự mình bắt đầu mọc ra lông chim thật dài, như quần áo cho mùa đông.

Mùa đông trời đổ tuyết lớn, Tiêu Nhân cũng không muốn ra ngoài, liền cùng Mao Đoàn ở trong sơn động đốt chút lửa.

Mao Đoàn thuộc loại sinh vật sống về đêm, ban ngày ngủ, từ chạng vạng tối mới bắt đầu hoạt động.

Hiện tại nó đang học cách bay, vì thế mỗi ngày Tiêu Nhân đều để Mao Đoàn đứng trên cánh tay, dùng khinh công nhảy lên một thân cây, sau đó thả Mao Đoàn đang đứng trên cánh tay mình xuống, Mao Đoàn cũng chỉ có thể tự thân quạt cánh đáp xuống mặt đất.

Chờ đến khi Mao Đoàn có thể tự mình bay đến chỗ cao cao một chút, Tiêu Nhân lại phát hiện một chuyện, Mao Đoàn của hắn rất thích đứng trên nhánh cây nha.

Vấn đề là nhánh nào khác cũng không chịu, một hai phải đậu trên cái cây mà bên dưới là một cái hố to, mà bên trong hố đó lại chính là tro cốt của lão Kiến Tri kia!

Tiêu Nhân là vừa dỗ dành vừa lừa lọc, Mao Đoàn lại nhất quyết không thay đổi, nhất quyết phải đứng trên cái cây đó.

Tiêu Nhân nổi giận.



Tuy rằng hắn lúc trước bởi vì học tập khinh công viết trên tăng y, nể chút mặt mũi của bộ võ học nên mới chôn người dưới gốc cây kia, không để Kiến Tri phải phơi thây hoang dã.

Nhưng dưới tàng cây lại là bộ xương của một ác tăng tội nghiệt chồng chất, Tiêu Nhân kiểu gì cũng cảm thấy, tiểu cú mèo đứng trên thân cây kia rất không tốt.

Bản thân Tiêu Nhân đương nhiên không sợ, trên thế giới này, hắn không sợ nhất chính là mấy thứ như quỷ thần này nọ.

Phải biết, ở trong thế giới võ hiệp thế này làm sao tìm được thứ quỷ thần nào to hơn cái hệ thống Thiên Đạo trên lưng hắn đâu chứ?!

Hắn đây cũng rất muốn biết, nếu thế gian này thực sự có quỷ thần, liền thử xem ai hơn ai!!

Thế nhưng, Mao Đoàn lại không giống hắn, nó không được Thiên Đạo bao phủ nha!

Mao Đoàn thế nhưng còn đang ủy khuất đây, cũng chỉ có mỗi cái thân cây này là gần sơn động nhất thôi mà!

Ổ của cú mèo lại làm trên mặt đất?

Tiêu Nhân hàng này thế nhưng rất không chú ý, lúc Mao Đoàn còn nhỏ chỉ có thể nằm trên mặt đất, nhưng hiện tại, theo qua trình trường thành, móng vuốt của Mao Đoàn cũng từ từ trở nên sắc bén hơn, đạp trên mặt đất đương nhiên không thoải mái bằng đứng trên nhánh cây rồi!!

Tiêu Nhân cho dù không biết Mao Đoàn đầy bụng chua xót, nhưng cuối cùng vì không muốn Mao Đoàn đứng ngủ trên thân cây kia nên đành làm cho nó một cái giá đứng từ một nhánh cây to, đặt ở bên trong sơn động.

Tuy rằng chó ngáp phải ruồi nhưng kết quả lại rất đáng vui mừng, Mao Đoàn cuối cùng cũng hài lòng ngủ trên cái giá của mình.

Vì thế, vào một ngày nọ trời đổ tuyết, Tiêu Nhân chán đến chết ngồi chơi lửa, Mao Đoàn thì đứng ngủ trên giá.

Tiêu Nhân nhàm chán, thế là bắt đầu quấy rầy tiểu cú mèo: "Mao Đoàn?"

Mao Đoàn quay đầu về phía hắn, sau đó, mở một con mắt.

Một con mắt......

Tiêu Nhân còn đặc biệt cảm thấy loại vẻ mặt này hết sức buồn cười, xem hoài không chán.

Cú mèo đại khái chính là loài sinh vật duy nhất trong thế giới động vật lại có thể ngủ mà mở một con nhắm một con mắt.

Mao Đoàn thấy Tiêu Nhân kêu một tiếng lại không có động tĩnh gì nữa, liền nhắm lại con mắt kia, tiếp tục ngủ.

Tiêu Nhân lại tới, hắn lê thân mình qua tiếp tục quấy rầy Mao Đoàn: "Mao Đoàn ~~~"

"Thầm thì......" Mao Đoàn không kiên nhẫn kêu to một tiếng, rút đầu thấp hơn, làm lơ tạp âm của Tiêu Nhân.

Tiêu Nhân cũng hiểu, nhưng sao có thể làm lơ lời gọi của baba chứ? Thật quá bất hiếu mà!

Vì thế, hắn đứng phắc dậy, quyết định thực hiện hành vi quấy rối cho tới cùng luôn!!

Tiêu Nhân vươn tay ôm lấy Mao Đoàn hiện tại đã rất to rất trưởng thành, lấy nó từ trên giá xuống dưới đất.

Mao Đoàn bất mãn, đập đập cánh kháng nghị, "Ku ku ku ku cô!!"

"Ngươi nói cái gì? Ngủ không được muốn nói chuyện phiếm với baba sao?" Tiêu Nhân làm bộ vui mừng nói, "Ba ba cũng có ý này nha."

Đối mặt với vị gia trưởng vô sỉ không biết ngượng, Mao Đoàn đáng thương có miệng nhưng không thể nói, chỉ đành cam chịu bị đàn áp bằng bạo lực.

Tiêu Nhân nện bước nhẹ nhàng đặt Mao Đoàn lên tảng đá cạnh hắn gần đống lửa, dự định cùng manh sủng nhà mình trò chuyện một chút.

Mao Đoàn phẩy phẩy cánh cân bằng thân thể bị nghiêng lệch, đứng vững trên tảng đá, đôi mắt đen dưới ánh lửa phá lệ sáng ngời mở to trừng Tiêu Nhân.

Vốn dĩ khuôn mặt của cú mèo đã vô cùng sắc bén dứt khoác, hơn nữa một đôi mắt phá lệ bắt mắt lại có thần, khó trách cổ nhân ngu muội lại luôn cho rằng bọn nó là loài vật hung ác, tượng trưng cho điềm xấu. Mà tiếng kêu của cú mèo lại rất giống âm thanh của con người phát ra khi khóc, hơn nữa vì là sinh vật hoạt động về đêm nên chỉ có buổi tối mới có thể nghe được bọn nhóc này kêu, bởi vậy mới nói, chuyện mấy "Con cú" này bị ghét bỏ cũng khó tránh được.

Thế nhưng Tiêu Nhân lại không để bụng mấy chuyện bị người đời kiêng kị như này, ngược lại còn vô cùng yêu quý cái sinh vật duy nhất làm bạn với hắn ở nơi đáy cốc cô tịch này.

Mao Đoàn cũng không biết được mấy suy nghĩ hào hiệp hiếm có của Tiêu Nhân, chỉ tức giận bởi vị gia trưởng vô trách nhiệm này cư nhiên lại làm phiền giấc ngủ của nó.

Mao Đoàn bất mãn nhấp nháy cánh, thay đổi thân thể, dùng mông đối mặt với Tiêu Nhân, phát ra liên tiếp thanh âm "Ô ô" không cao hứng.

Hừ! Để ngươi nhìn một chút tâm tình rất không tốt của cú mèo bị bắt rời giường!!

Tiêu Nhân vừa tức giận vừa buồn cười.

Nhóc con này thân hình chẳng bao nhiêu, tính tình lại rất không nhỏ!

"Ai ~ Mao Đoàn, cùng ba ba chơi được không? Ta nhàm chán quá mà." Tiêu Nhân kề sát mặt vào tiểu cú mèo.

Mao Đoàn như lão tăng nhập định, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

"Uy!" Tiêu Nhân thọc thọc nó.

Mao Đoàn méo mó đầu, chừa lại cái ót cho hắn.

Tiêu Nhân đôi mắt bình tĩnh nhìn hàng này bước vào thời kỳ phản nghịch ......

Lại nói, đến tận bây giờ hắn còn chưa biết Mao Đoàn rốt cuộc là nhi nữ hay là nhi tử nha.

Thật sự thì hắn căn bản cũng không biết phân biệt trống mái mấy loài chim này như nào.



Nhưng dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi, vì thế Tiêu Nhân không chút do dự liền vươn đôi tay tội ác của hắn áp Mao Đoàn lên mặt đất.

Mao Đoàn không hiểu được chuyện gì, mở hai mắt ngây thơ nhìn vị ba ba "hư hỏng" đang muốn "dâʍ ɭσạи" nó.

Còn muốn cho chim ngủ không hả!!

Tiêu Nhân ấn Mao Đoàn trên mặt đất, hai tay một trái một phải cầm hai cái móng vuốt sắc bén của nó, hướng hai bên mở ra......

Hình ảnh này, quả thực đáng sợ khiến người không nỡ nhìn thẳng!

"Ô ô......" Mao Đoàn liên tục giãy giụa dưới tay Tiêu Nhân.

Tiêu Nhân ngó trái ngó phải, ngó trái ngó phải.

...... Vẫn không phân biệt được.

Mắt thấy Mao Đoàn giãy giụa ngày một kịch liệt, cuối cùng thì Tiêu Nhân cũng thấy đau lòng cho manh sủng nhà mình, sợ nó tự làm bản thân bị thương liền bỏ tay ra.

Mao Đoàn trở mình, hàng này không biết "trong sạch" của mình sắp khó giữ được, chỉ phẫn nộ mổ Tiêu Nhân một cái, vun cánh bay lên giá, xoay mông đối mặt với Tiêu Nhân, không thèm để ý tới hắn.

Tiêu Nhân vuốt cằm suy tư, không có nhìn thấy "Chim nhỏ" linh tinh, đại khái...... Là khuê nữ*...... Đi? (*) Khuê nữ = người con gái chưa lấy chồng.

Tha thứ cho hắn, một kẻ chỉ có khả năng ghi nhớ trong khoảng thời gian ngắn này đi! Kiến thức về sinh vật gì gì đó hắn đều đã gửi lại cho giáo viên hết rồi nha!

Khụ! Này đáng khinh không có tiết tháo cuối cùng cũng có giới hạn, Tiêu Nhân cùng Mao Đoàn ở trong sơn cốc cùng vượt qua chuỗi ngày bình bình đạm đạm.

Cuối cùng, khi đông qua xuân tới, Tiêu Nhân lúc này mới biết được, bản thân hắn vẫn phải cày cày cay nội lực điên cuồng nha, vậy mới có thể có hy vọng sớm ngày thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này!

Mặc dù có Mao Đoàn làm bạn, mỗi ngày trôi qua cũng xem như thú vị vui vẻ, nhưng chung quy hắn vẫn là sinh vật quần cư nha, vẫn có khát vọng trở về với xã hội loài người nha!!

Đương nhiên, trước khi xuống núi ba tháng chỉ có thể ăn chay, sau khi xuống núi cũng chỉ có thể ăn thức ăn mùi khói nồng nặc, đây tuyệt đối mới chính là nguyên nhân bậc nhất bức bách hắn không ngừng nhập định luyện công ngày ngày đêm đêm!!

Tiêu Nhân cảm thấy mỗi ngày trôi qua của mình thật khổ mà, từng ngày một tu luyện Dịch Tâm Kinh, thanh tiến độ cũng chỉ tăng thêm có một chút.

Thanh tiến độ chậm rãi tăng, nhưng tăng chậm như nào thì rồi cũng sẽ có ngày đến đích!

Tiêu Nhân hàng này thế nhưng là một tên không biết đủ là gì, lại càng không biết rằng, trên con đường luyện tập võ học của mình, hắn vĩnh viễn đều sẽ không phải gặp cái thứ "đồ chơi" tên là "bình cảnh", vĩnh vĩnh viễn viễn, từng bước một mà nước chảy thành sông...

Hắn đây chính là đã có được loại tốc độ mà thế nhân khó có thể tưởng tượng được để luyện tập nội công đó!!

Cho dù có là thiên tài giỏi như thế nào đi chăng nữa, không có cái vận cứt chó trong tình huống may mắn mà ăn được một viên tài bảo có thể lập tức tăng thêm mấy chục năm nội công -- tỷ như lão Đỗ Cảnh Thiên kia, cũng không có ai có thể luyện ra được một thân nội lực thâm hậu trong khoảng thời gian ngày ngủi như hắn đây đâu!!

Tiêu Nhân ở nơi đáy cốc tức giận mà hăng hái điên cuồng, Hắc Bàng đứng trước mặt Vũ Văn Quyết lại là tâm tình thấp thỏm y như chim cút.

Nhiệm vụ lần này Giáo chủ giao phó chỉ có thể xem như hoàn thành một nửa, thành tích cũng không tính là tốt... Hắc Bàng rất ảo não, cũng không biết cái tên Tiêu Nhân này là trốn tránh như thế nào nữa, Minh Giáo Ảnh Đường của hắn gần như xuất toàn lực, toàn bộ giang hồ đều đã lục tìm qua một lần, thế nhưng cũng không có cách nào xác định hành tung của người này.

Hắc Bàng dù rất sợ Giáo chủ trách cứ, thế nhưng cũng không thể không bội phục cái tên Tiêu Nhân này, trốn tránh cũng được quá mà.

Vũ Văn Quyết bất động thanh sắc nhìn báo cáo trong tả, rất tường tận.

Cho dù chuyện Tiêu Nhân lần đầu xuất hiện là ở Vị Thành, từng có một khoảng thời gian làm việc trong kho hàng, chuyện khiêng bao lớn hay nhỏ cũng bị tra ra; quá trình trợ giúp Mạc Vũ Hân tìm lại túi tiền bị mất rồi hai người kết bạn ở một trấn nhỏ cũng có; hay sau khi rời Bình Võ trấn, Tiêu Nhân cùng một "nam tử" thân phận không rõ cùng kết bạn đồng hành cũng tra đến kỹ càng tỉ mỉ.

Nhưng cố tình! Tiêu Nhân sau khi lấy thanh thế không nhỏ xông qua Đồng Nhân Trận rồi xuống núi , hành tung của hắn đến đây lại quỷ dị mà biến mất!!

Vũ Văn Quyết phất tay để Hắc Bàng còn đang bất an quỳ thỉnh tội đứng dậy.

Điều tra đến loại tình trạng này, đã không phải vấn đề bọn họ không tận tâm nữa.

Vũ Văn Quyết trầm ngâm, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.

Sau một lúc lâu, y phục hồi lại tinh thần, có chút không tự nhiên ho khan một tiếng, đạm thanh nói với Hắc Bàng: "Tuy rằng cuối cùng cũng không xác định được hành tung của Tiêu Nhân, nhưng nhiệm vụ lần này hoàn thành cũng xem như không tồi, nói một chút xem, ngươi đối với lần điều tra này cảm thấy như nào?"

Hắc Bàng thở phào, vừa rồi cái không khí kia quả thực nặng nề, làm hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hắc Bàng thoáng suy tư một phen, nói: "Tiêu Nhân, người này bối cảnh xuất thân rất bí ẩn, đến nay cũng không ai biết sư phụ hắn là người phương nào. Nhưng người này lại vô cùng chính nghĩa, hắn nhiệt tình vì lợi ích chung, thích làm việc thiện, cũng rất có cơ trí, trong giang hồ cũng được đánh giá không tồi, là một nhân vật vô cùng điển hình của võ lâm chính đạo. Từ phong cách làm việc cùng nhân mạch của hắn cho tới hiện tại mà nói, tương lai nói không chừng sẽ có thể trở thành họa lớn đối với Minh Giáo ta. Đương nhiên, cái tương lai này nói không chừng hẳn phải đến khoảng mười, hai mươi năm sau, võ công hắn luyện tập nay còn chưa ra gì cả, trước mắt cũng không đáng để lo lắng."

Vũ Văn Quyết nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, tiến cảnh kinh người của Tiêu Nhân lúc tập võ há có thể để cho kẻ mắt thường phàm thai như ngươi phỏng đoán?

Hắc Bàng không hiểu ra sao nhìn nhìn y, cũng không biết Giáo chủ đây là tỏ vẻ tán đồng hay không tán đồng nữa...

Vũ Văn Quyết gật gật đầu, nói: "Lần này luyện tập kết quả không tồi, ngươi phải tiếp tục dựa theo cách làm này chặt chẽ chú ý hướng đi của Ban Hoành Hậu cùng Tứ đại môn phái, gần đây bọn chúng có chút không an phận."

Hắc Bàng cung kính gật đầu thưa vâng, sau đó Vũ Văn Quyết cho hắn lui xuống.

Sau khi Hắc Bàng đi rồi, Vũ Văn Quyết cũng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mặt ủ mày chau ngắm nhìn những khóm hoa xuân bên ngoài khung cửa.

A Nhân rốt cuộc là đi đâu chứ? Không phải là tự làm lạc mất bản thân mình đó chứ? Cái tên A Nhân này cũng thường xuyên làm ra mấy việc nằm ngoài dự đoán của mọi người, nói không chừng lại chui vào cái xóm nghèo nào đó đi.

Suy nghĩ không ngừng.

Y nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tự mình xuống núi một chuyến, dọc theo tuyến đường Tiêu Nhân có thể sẽ đi thử tìm một chút, thuận tiện tìm vài kẻ đui mù nào đó khai đao.

Vũ Văn Quyết đã yên lặng một đoạn thời gian, nên dự định khi nào rời núi thì đến gõ gõ mấy kẻ không biết chừng mực là gì kia một chút, không chúng lại quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau