Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 100: Kỹ Kinh Tứ Tọa (trung)

Trước Sau
Chương 110: Kỹ Kinh Tứ Tọa (trung)

----------------------

Trong hội trường chi chít cánh tay giơ lên.

Nghiêm Mạch đại sư tiện tay chỉ vào hai học sinh giơ tay đặc biệt cao.

Sau khi hai học sinh lên sân khấu, Nghiêm đại sư liếc mắt nhìn rồi nói: "Hai vị này không phải Chế thẻ sư cấp năm nhỉ."

Hai học sinh nhất thời có chút lúng túng, bọn họ đều là Chế thẻ sư cấp sáu, sinh viên tốt nghiệp lần này. Vì kích động có thể tiếp xúc thân mật với đại sư, căn bản không chú ý tới tiền đề đại sư nói.

"Mời hai vị trở về đi, chúng ta vẫn nên để cho học sinh lớp dưới tham gia đi." Nghiêm đại sư nói.

Lúc này không ít cánh tay buông xuống, dù sao trong hội trường chiếm phần nhiều là học sinh năm cuối, những học sinh năm cuối phần lớn là Chế thẻ sư cấp sáu.

Nghiêm đại sư tiện tay chọn mấy người, những người này lúc lên sân khấu thì Nghiêm đại sư ngược lại không nói gì, chỉ là mỉm cười, để họ trước tiên đứng ở một bên.

Đến tiêu chuẩn cuối cùng, dưới đài vẫn như cũ từng cánh tay duỗi thật cao.

Nghiêm đại sư ra hiệu mọi người thả tay xuống, sau đó nói: "Tôi phát hiện học sinh nửa đằng trước rất tích cực tham gia, nhưng học sinh phía cuối tựa hồ không có hứng thú gì, phía sau có Chế thẻ sư cấp năm trở xuống không, lên tham gia tương tác một chút được không?"

Bản thân Nghiêm cũng không nghĩ rằng, mấy hàng phía sau gần như toàn là Ma thẻ sư, nhóm Chế thẻ sư đã đến sớm chiếm mấy hàng đầu.

Uất Trì Vũ vừa nghe đại sư nói thế, nhất thời kích động, kéo tay Cố Thần nhấc lên, một bộ dáng tuyên bố người thắng cuộc: "Nơi này nơi này, nơi này có Chế thẻ sư cấp bốn."

(Ada: hố nhau vừa thôi chứ...)

Cố Thần ngây người như phỗng.

Anh giai, anh có phải trước tiên nên hỏi ý kiến của tôi không. Anh như thế nào còn hưng phấn hơn tôi như thế hả. Còn có tôi đã đột phá cấp năm rồi.

Nghiêm đại sư chú ý tới động tĩnh phía sau, chỉ chỉ hướng Cố Thần.

"Vậy thì mời bạn học ở hàng ghế thứ hai đếm ngược đang giơ tay kia tới."

Cố Thần đặc biệt lúng túng, có loại cảm giác không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người đi lên sân khấu.

Nghiêm Mạch nhìn mười học sinh trên sân khấu, vui mừng gật đầu.

"Xem ra khí chất học sinh Học viện Triều Đế đều rất tốt, tôi rất vui mừng, những người biết tôi chắc cũng biết, ban đầu tôi cũng là học sinh tốt nghiệp từ Học viện Triều Đế."

"Như vậy chúng ta bắt đầu tiến hành giai đoạn học tập. Đầu tiên các bạn học sinh trước tiên dùng phương pháp bình thường của mình chế tác một tấm Cua Đồng Rừng Rậm." Nghiêm Mạch nói.

Cua Đồng Rừng Rậm là chương trình học cơ sở của năm nhất.

Trên căn bản, thẻ bài tất cả học sinh của Học viện Triều Đế tiếp xúc sớm nhất, chính là hệ liệt Cua Đồng trong thẻ bài ba sao. Cho nên chế tác loại thẻ bài rất phổ cập Cua Đồng Rừng Rậm này, đối với mọi người thì không phải chuyện khó gì.

Mười học sinh trên sân khấu đều rất nhanh tìm một góc nhỏ, bắt đầu chế tác thẻ bài.

Thời gian chế tác thẻ bài ba sao cũng không cần quá lâu, đặc biệt là loại thẻ bài cơ sở như Cua Đồng Rừng Rậm này.

Cố Thần đứng ở góc tối, có chút bất đắc dĩ. Chẳng qua nếu đã lên đây, vậy thì cẩn thận chế tác một tấm thật tốt. May mà hiện tại cậu đã có thể khống chế khi nào dùng Tinh thần lực màu vàng, khi nào dùng Tinh thần lực phổ thông, nếu không, thu hút chú ý trước công chúng sẽ không tốt.

Lúc học sinh trên sân khấu chế thẻ, ghế khán giả ghế giáo viên phía dưới, có hai người nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Cố Thần.

Một là chủ nhiệm chuyên ngành Chế thẻ sư, Moller.

Lúc trước để Cố Thần có thiên phú gay go có thể tiến vào Học viện Triều Đế, trong việc này Moller có thể nói là bỏ ra không ít công sức dẹp bỏ nghị luận của mọi người.

Sau đó ông cũng không quan tâm kỹ càng đứa trẻ này, chỉ là nghe nhóm đạo sư nói, đứa nhỏ này hình như được Thiên Linh thu là thủ đồ.

Mặc dù không có nghi thức mời tiệc người khác chính thức nào, nhưng nghe nói đạo sư của ông thường thường nhìn thấy Thiên Linh chuyên môn làm phụ đạo cho đứa nhỏ này.



Điều này làm cho Moller vừa vui mừng vừa cảm khái, bất kể là sự không chắc chắn lúc chiêu mộ đứa trẻ này, hay là cá tình nhìn không thấu của Thiên Linh, đều từng là mầm họa trong lòng Moller.

Bây giờ nhìn lại, đứa nhỏ này còn chưa vào năm hai đã bước vào cấp năm nhập môn, gần như có thể coi là một trong những học sinh ưu tú nhất của năm nhất.

Moller là vui mừng, nhưng một người khác là trầm tư.

Người này là Văn Dịch Kế.

Lúc trước vội vàng xử lý sự kiện rừng dị thú, vội vàng giải oan cho Ngụy Ninh, còn thu Mộ Dung Trác Thất làm đồ đệ, bận trước bận sau, sứt đầu mẻ trán, một chút thời gian trống cũng không có.

Bây giờ nhìn thấy Cố Thần đi lên sân khấu, Văn Dịch Kế mới nhớ tới hai chuyện vô cùng trọng yếu.

Một là muốn hỏi cậu tình huống của Ngụy Ninh, dù sao cậu là người duy nhất thấy Ngụy Ninh. Coi như Ngụy Ninh không muốn gặp anh, anh cũng phải biết tình trạng thân thể, tình hình sinh hoạt như thế nào.

Thứ hai tự nhiên là tính đặc thù của bản thân Cố Thần. Trước đó Quý lão từng nói, Cố Thần có thiên phú đặc thù, có thể chế ra thẻ bài tiêu hao ít lực ma thẻ, mặc dù vẫn là cấp thấp, nhưng nếu trưởng thành thì tiền đồ không thể đo lường. Còn có phải là người có thể cứu vớt Liên Bang trong tiên đoán hay không...

Nghĩ tới đây, Văn Dịch Kế nhìn chằm chằm vào Cố Thần đang vùi đầu chế tác Cua Đồng Rừng Rậm trên sân khấu.

Có thể chế tác thẻ bài tiêu hao ít Tinh thần lực, tình huống này có thể nói là cùng với đề tài của Nghiêm đại sư không hẹn mà gặp.

Nếu như nói dùng phương pháp của Nghiêm đại sư có thể chế ra thẻ bài như vậy, thì thiên phú của Cố Thần cũng không có gì hiếm lạ.

Nhưng trong ấn tượng của Văn Dịch Kế, khi sử dụng thẻ bài Cố Thần chế tác gần như chỉ tiêu hao một nửa Tinh thần lực, không giống với chỉ giảm bớt một phần mười như Nghiêm đại sư vừa thể hiện ra.

Chẳng lẽ bởi vì đẳng cấp thẻ bài Cố Thần chế tác tương đối thấp?

Trong lúc Văn Dịch Kế đang suy nghĩ, mười người trên sân khấu lục đục chế tác xong thẻ bài.

Đối với loại thẻ bài cấp thấp cơ sở này, bất kể là Chế thẻ sư cấp ba hay là Chế thẻ sư cấp năm, thời gian tiêu hao cũng không khác nhau nhiều, tất cả mọi người đều ở thời điểm này hoàn thành.

Nghiêm Mạch cười gật đầu, không hổ là học sinh Học viện Triều Đế, quả nhiên trình độ tổng thể cũng không thể khinh thường.

"Được rồi, mọi người hãy để thẻ bài vừa chế tác trước đặt ở một bên, lại dùng phương pháp miêu tả lần hai thử chế tác một thẻ bài, hãy nhớ, phải tĩnh tâm ngưng thần, phải kiên trì bền bỉ, biết không?" Nghiêm Mạch lại nhấn mạnh một chút.

Học sinh trên sân khấu lại vùi đầu vào chế tác thẻ bài.

Đây là nguyên nhân Nghiêm đại sư chọn thẻ bài cấp thấp, học sinh một lần chế tác ba, bốn tấm thẻ bài cấp thấp căn bản không thành vấn đề, tỷ lệ thành công cũng cao. Nhưng nếu chế tác thẻ bài cấp cao, như vậy chưa nói tới thời gian tiêu hao nhiều, tỷ lệ thất bại cũng lớn, căn bản không có tác dụng dạy học nghiên cứu ở hiện trường.

Thời gian chế tác thẻ bài lần này rõ ràng so với lúc trước lâu hơn nhiều, trên căn bản là gấp ba lần trước.

Nghiêm Mạch để trợ thủ đẩy tới một cái mày, là máy nghiệm thẻ phổ thông.

Nghiêm Mạch giải thích: "Ngoại trừ có thể giảm bớt lượng Tinh thần lực tiêu hao, các thuộc tính độ bền vân vân cũng sẽ có tăng mạnh ở trình độ nhất định. Cho nên lát nữa chúng ta dùng hai cái máy này đo lường hai tấm thẻ bài của mỗi học sinh, như vậy mọi người có thể thấy được kết quả càng trực quan hơn."

Cố Thần nhìn hai cỗ máy.

Tuy rằng cậu không biết rõ về thị trường máy móc, nhưng nhìn bộ dáng hào quang lóa mắt kia của cỗ máy kia, liền biết chắc là có giá trị không nhỏ, dùng một lần nhất định phải tiêu hao lượng lớn đá năng lượng.

Cố Thần chợt nhớ tới lúc mình còn ở Lam Tinh, sinh hoạt gian khổ với Tăng Giang.

Khi đó, bọn họ dựa vào nhặt rác để duy trì sinh hoạt, sau đó bởi vì sau khi xuyên qua cậu có một chút chút Tinh thần lực Chế thẻ sư, cậu bắt đầu chế tác thẻ bài.

Thẻ bài dùng máy nghiệm thẻ xác định rõ các trị số thì có thể bán ra với giá khá cao, nhưng cậu lại không nỡ bỏ ra số tiền đó, chỉ đóng gói thẻ bài chế sẵn bán ra cho cửa hàng.

Cố Thần bắt đầu nhớ lại một chút chuyện cũ chua xót lòng liền không dừng lại được.

Chờ qua một thời gian thì rảnh rỗi, cậu nhất định phải nhanh chóng mua biệt thự lớn, còn phải xa hoa giống như sơn trang nghỉ phép Nguyệt Hải Hoa kia của Mộ Dung Dịch, sau đó tặng cho Tăng Giang.

"Bạn học này, bạn học này?"

Một giọng nói đánh gãy hồi ức của Cố Thần. Cố Thần vội vàng ngẩng đầu, chớp rơi nước mắt ở khóe mắt, lúc này mới nhìn thấy Nghiêm đại sư đã đứng ở trước mặt cậu, mà cậu lại đắm chìm trong hồi ức cùng ước mơ, không hề phát hiện.

Vừa nãy Cố Thần ngẩn người quá lâu, thẻ bài của học sinh phía trước đã được đo lường, đồng thời nhận được lời bình từ Nghiêm đại sư.



Không ngoài dự đoán, sau khi dùng phương pháp miêu tả lần hai của Nghiêm đại sư, trị số tiêu hao Tinh thần lực khi dùng thẻ bài đều giảm mạnh. Điều này làm cho bọn học sinh chuyên ngành Chế thẻ sư ở dưới sân khấu đều nóng lòng muốn thử, hận không thể ngay lập tức dùng phương pháp miêu tả lần hai chế tác một tấm thẻ bài.

Thẻ bài do chín học sinh trước đó đều được máy móc đo lường, trị số đều không tệ.

Trên căn bản trị số tiêu hao Tinh thần lực của tấm thứ nhất tầm 94, tấm thứ hai khoảng 87, trị số giảm xuống khá rõ ràng.

Mà ngoại trừ giảm thấp tiêu hao Tinh thần lực khi dùng thẻ bài, sau khi dùng máy nghiệm thẻ hiện ra thẻ bài, trị số của tấm thẻ thứ hai đều có nâng lên, tỷ như độ bền, sức mạnh.

Mà trong này có một Chế thẻ sư cấp năm gọi là Giang Lân, là Chế thẻ sư xếp hàng đầu năm hai. Thẻ bài thứ hai hắn chế tác có công kích vật lý trực tiếp tăng lên 30%, khiến cho dưới sân khấu rất là thán phục, Nghiêm đại sư cũng phải khen Giang Lân thiên phú tuyệt hảo sức lĩnh ngộ cao.

Thần sắc Giang Lân cũng có chút đắc ý, hắn vốn là nhân vật xếp hàng đầu của năm hai. Bây giờ có thể được Nghiêm đại sư tán dương, ý nghĩa này lại không phải chuyện nhỏ, chưa nói đạo sư ưu ái với hắn, nói không chừng còn có thể đi vào lớp đặc biên. Giang Lân đắc ý nghĩ, liền chợt nghe thấy một trận âm thanh hút khí lạnh từ dưới sân khấu.

Giang Lân thuận theo ánh mắt phía dưới nhìn sang, phát hiện tầm mắt mọi người đều tụ tập ở trên người tên nhóc cuối cùng trên sân khấu.

Tên nhóc kia hắn cũng có chút ấn tượng, một tân sinh thường bị treo trên diễn đàn học viện, bản thân rất không có gì đáng nói, cố tình thái độ của Mộ Dung Trác Thất đối với cậu không bình thường.

Tầm mắt Giang Lân rời sang phải một chút, dừng ở màn hình của cỗ máy, trên màn hình con số 49 hiện ra thình lình ở trước mắt.

Chỉ cần tiêu hao 49 Tinh thần lực là có thẻ triệu hoán ra Cua Đồng Rừng Rậm?

Là máy hỏng hả?

Hay là tên nhóc này căn bản không phải chế tác thẻ bài ba sao mà một thẻ bài một sao hai sao?

Giang Lân càng thiên về cái đằng sau hơn, cỗ máy không thể vừa đúng lúc mấy người phía trước thì tốt, bỗng nhiên đến cuối thì hỏng được.

Nhất định là trình độ tên nhóc này không đủ, ngay cả thẻ bài ba sao cũng không chế tác được, tùy tiện chế tác một tấm thẻ bài hai sao, trong lòng Giang Lân nói thầm.

Có ý nghĩ này không chỉ có Giang Lân, sau khi nhìn thấy trị số này, Nghiêm đại sư cũng rất sửng sốt, lấy thẻ bài ra quan sát một chút, xác định đúng là Cua Đồng Rừng Rậm.

Chẳng lẽ là cỗ máy hỏng? Nghiêm đại sư cảm thấy kỳ quái, cái máy này mới hoạt động được một lát, không thể nào nha?

Nghĩ tới đây, ông từ trong túi móc ra mấy tấm thẻ bài thả vào trong máy tiếp tục quét, trị số đều không khác biệt.

Lẽ nào tên nhóc này chế tác một tấm Cua Đồng Rừng Rậm chỉ có thực lực hai sao?

Nghiêm đại sư vừa suy đoán vừa cho thẻ bài vào máy nghiệm thẻ bài.

Máy móc vận hành một lúc, rất nhanh trên màn ảnh hiện ra hết thảy dữ liệu.

Phía dưới lại là một trận âm thanh hút khí lạnh.

Dữ liệu của tấm Cua Đồng Rừng Rậm này, đặc biệt quan trọng nhất là trị số công kích phòng ngự sinh mệnh vân vân, không thấp chút nào, thậm chí so với thẻ bài bình thường còn cao hơn một chút, có thể tính là cực phẩm trong Cua Đồng Rừng Rậm.

Chuyện này... Nghiêm đại sư bỗng nhiên không biết phải đánh giá như thế nào.

Đây là trùng hợp? Hay là trong quá trình xảy ra vấn đề gì?

Phản ứng bình tĩnh nhất là Văn Dịch Kế, lúc anh nhìn thấy trị số này cũng không kinh sợ, bởi vì đây chỉ vừa vặn ấn theo suy đoán của Quý đại sư trước đấy.

Thiếu niên này, chế tác ra thẻ bài thật sự cần tiêu hao một nửa Tinh thần lực.

Nhìn Nghiêm Mạch đại sự còn đang sững sờ trên sân khấu, Văn Dịch Kế lặng lẽ đứng lên, đi về phía sau sân khấu, anh có dự cảm, chờ lát nữa nhất định sẽ có phong ba.

=

Ada: ô ô ô còn một tấm nữa kìa, cái tấm làm lâu hơn ý, liệu còn dùng ít Tinh thần lực hơn nữa không... còn ít hơn nữa thì quá nghịch thiên...

=

=

=

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau