Chương 109: Một đoàn ma loạn
Chương 119: Một đoàn ma loạn
-----------------------
Bởi vì có thể chế ra Thẻ Cửu Từ cấp cao, mong đợi của Quý Nỗ Mân đối với Cố Thần càng cao hơn, vốn chỉ làm cho cậu thử nghiệm chế tác thẻ bài có độ khó cao trong thẻ bài năm sao, hiện tại đã một bộ tư thế muốn trực tiếp để Cố Thần làm thẻ bài cấp cao.
Cố Thần có chút vô lực chống đỡ, chỉ hận chính mình tự làm bậy không thể sống.
May mà trong lúc dầu sôi lửa bỏng, còn có Mộ Dung Trác Thất săn sóc, định kỳ đưa đến cho cậu các loại đồ ăn ngon, lấp đầy dạ dày vì cậu phiền muộn mà trở nên càng sống động.
"Anh của cậu ở bên kia, điều tra sự kiện triều cường dị thú mười năm trước thế nào rồi?" Cố Thần vừa nhồi đồ ăn vào trong miệng vừa mồm miệng không rõ nói chuyện với đối phương.
Nhưng thần kinh thô như Cố Thần, cũng nhận ra được cảm xúc của đối phương mấy ngày nay có chút thấp.
"Anh ấy không dự định hỗ trợ." Mộ Dung Trác Thất nói.
"Hả?" Cố Thần ngạc nhiên. Trước đó nghe ý tứ của Quý lão, tựa hồ rất quan tâm việc để Mộ Dung Dịch điều tra sự tình triều cường dị thú mười năm trước, hiện tại nói không dự định hỗ trợ, là do Quý lão phán đoán sai?
"Chỉ có thể nói, trên thế giới này, thứ dễ dàng thay đổi nhất, chính là lòng người." Mộ Dung Trác Thất cảm thán một phen.
Cố Thần một tay cầm đĩa một tay tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng mình, vừa lắc đầu vừa mồm miệng không rõ nói: "Sẽ không đâu, tôi cảm thấy tôi là 'mười năm như một', 'trước sau như một'."
"Mười năm như một không cầu tiến, không ôm chí lớn?" Mộ Dung Trác Thất hỏi ngược lại, nhưng khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Cố Thần không để ý đến trêu chọc của đối phương, vì đối phương nói cũng không sai. Nhìn thấy nụ cười của Mộ Dung Trác Thất, tâm tình nhất thời cũng tốt hơn nhiều.
Mộ Dung Trác Thất cầm một phần đồ ăn cùng Cố Thần vùi đầu vào chiến đấu trong đại chiến đồ ăn, vừa chiến đấu vừa nói sự tình mười năm trước, dù hắn cảm thấy trong lúc hành động cướp ăn hấp tấp như vậy mà nói sự tình thương cảm như thế thật sự không thích hợp.
"Cho nên, anh của cậu anh ấy đã quên Mạc Ly rồi?" Ăn xong một miếng cuối cùng cũng nghe xong sự cố, Cố Thần sờ sờ bụng thở dài nói. Mặc dù Mộ Dung Trác Thất bỗng nhiên cướp đồ ăn với cậu, nhưng cũng may đồ ăn nhiều vô cùng, bị cướp không ít mà cậu vẫn ăn đến tròn vo.
Mộ Dung Trác Thất còn chưa tiếp lời, ngược lại Cố Thần thả đĩa xuống: "Không đúng, theo lý thuyết nếu như anh cậu đã quên đi quá khứ của anh ấy, vậy dùng thân phận thủ phủ Trung Ương Tinh thậm chí là Liên Bang của anh ấy, còn từng là cao thủ thiên tài, loại tên tuổi này vừa nói ra, không phải bên người sẽ có một đống oanh oanh yến yến sao, nhưng hiện tại lại sống rất hạn chế mà."
Mộ Dung Trác Thất vội vàng tỏ thái độ: "Người Mộ Dung gia chúng tôi đều rất trung tâm, nhìn trúng rồi sẽ chỉ đối tốt với một người, không có oanh oanh yến yến gì."
Cố Thần đối với biểu lộ đột nhiên xuất hiện như thế kinh sợ run lên một cái, tiểu trạch nam không có can đảm vội vàng muốn mở rộng đề tài ra.
"Nói chuyện Mạc Ly chắc là một nhân vật phong hoa tuyệt đại đi, tôi thấy trước đây Tăng Giang còn coi y làm thần tượng. À, chờ chút." Cố Thần bỗng nhiên nghĩ đến điều gi. "Mạc Ly... Mục Lê?"
Cố Thần bỗng nhiên hồi tưởng lại buổi đấu giá trước đó, hoặc là thời điểm càng sớm hơn là lúc ở trong bí cảnh, cậu liền cảm thấy hỗ động giữa hai người rất không bình thường, còn có cảm giác biểu lộ lẫn nhau rất vi diệu.
"Anh của cậu... không phải là có hứng thú với Mục Lê đi." Cố Thần cảm thấy suy đoán này vẫn có chút căn cứ, nhưng bởi vì có chứng cứ khả thi, cậu lại cảm thấy chuyện này có chút hoang đường, từng nghe nói vì bộ dạng rất giống tính cách rất giống mà yêu một người, chưa từng nghe bởi vì tên rất giống.
"Tôi cũng không biết, thành thật mà nói tôi cũng cảm thấy hoang đường, hai người ngoại trừ lúc ở trong bí cảnh gần như chưa từng qua lại, anh của tôi lẽ nào lại nhất kiến chung trình?" Mộ Dung Trác Thất cũng không nghĩ ra, hắn làm sao cũng thấy tình cảm của Mộ Dung Dịch đối với Mục Lê rất kỳ quái.
"Cậu nói, có thể hay không Mục Lê... chính là Mạc Ly?" Không thể không nói giác quan thứ sáu của tiểu trạch nam lại tinh chuẩn bất ngờ.
(Ada: tác giả đã nói ra lời tui muốn nói...)
"Làm sao có khả năng," Mộ Dung Trác Thất lắc đầu. "Căn bản là hai người người khác nhau, huống hồ một người là Ma thẻ sư một người là Chế thẻ sư. Được rồi chúng ta đừng nói cái này nữa, anh cả không định hỗ trợ, tôi có thể tự mình điều tra, trong thư phòng của phụ thân cũng có không ít tư liệu triều cường dị thú mười năm trước."
"Tư liệu có thể tùy tiện xem sao? Có thể có bí mật liên quan đến quân sự hay không?" Tiểu trạch nam trước khi xuyên từng xem rất nhiều tiểu thuyết gián điệp.
"Những gì thật sự là cơ mật quân sự cũng sẽ bảo tồn ở quân bộ, làm sao có thể đặt ở thư phòng? Trong đó chỉ là một ít tư liệu được chỉnh lý phổ thông mà thôi, dân thường nếu như lên thư viện Trung Ương Tinh cũng có thể tìm đọc. Chỉ có điều tư liệu trong thư phòng của phụ thân càng thêm độ công kích một chút, hơn nữa một ít chi tiết nhỏ không tiết lộ ra ngoài hoặc do bên nhà báo cảm thấy không quan trọng không cần đăng lên." Mộ Dung Trác Thất giải thích.
Cố Thần gật đầu, hỏi: "Vậy tôi có thể cùng đi hay không, bài tập ngày hôm nay kết thúc rồi. Tôi còn rất thích cố sự quân sự." Từ trước đến giờ chỉ có thể nhìn thấy cố sự quân sự trên sách sử, Cố Thần có chút mong đợi.
Mộ Dung Trác Thất tự nhiên là gật đầu đáp ứng, cùng người trong lòng làm việc gì đó, khẳng định trần đầy động lực.
Hai người đi tới Mộ Dung gia.
Mộ Dung Dịch không ở nhà, hai người đi thẳng đến thư phòng của Nguyên soái Mộ Dung.
"Thật là khí phái." Cố Thần thở dài nói.
Vốn nhìn thấy đại trạch viện Mộ Dung gia trang hoàng tráng lệ hào phóng như vậy, cậu còn chưa có cảm giác gì, nhưng nhìn đến thư phòng khí khái như vậy, Cố Thần liền không khỏi ước ao. Làm tiểu trạch nam phi thường yêu sách trước khi xuyên, bởi vì gian phòng thuê nhỏ, chỉ có thể đặt một ít quyển sách mình yêu thích vào trong một cái hòm nhỏ, nhét vào dưới bàn học, dưới giường vân vân bất kỳ vị trí nào có thể lợi dụng. Bây giờ nhìn thấy thư phòng một người của Mộ Dung gia còn có kích cỡ tương đương với một gian nhà sách nhỏ, còn là hai tầng, thì không khỏi ước ao ghen tị.
Chờ lúc có thời gian mua biệt thự, cậu muốn ở bên trong biệt thự làm một gian thư phòng còn lớn hơn nữa. Mục tiêu của tiểu trạch nam lại thêm một cái.
Mộ Dung Trác Thất nhìn vào trong mắt vẻ mặt của cậu, cười nói: "Nếu thích, sau này trong nhà của chúng ta cũng làm hai cái thư phòng lớn như thế này."
Tiểu trạch nam vui mừng không thôi định gật đầu, chợt phát hiện trong lời này có thâm ý, nhà của chúng ta là cái quỷ gì cơ? Tiểu trạch nam vội vàng nói sang chuyện khác. "Tư liệu cụ thể của triều cường dị thú lần đó ở chỗ nào?"
(Ada: tiếc thế, không lừa được em đồng ý...)
Mộ Dung Trác Thất suy tư chốc lát, dọc theo cầu thang nhỏ của thư phòng đi tới tầng hai, tìm tòi chốc lát. "Chắc phải ở chỗ này." chỉ vào một giá sách trong đó.
Hai người liền ngồi ngay trên sàn nhà trước giá sách, bắt đầu lật xem.
Mộ Dung Trác Thất là ôm mục đích tìm kiếm đầu mối, mà Cố Thần hoàn toàn là tâm lý xem sách quân sự lật xem, hai người cứ như vậy ngồi đến hơn nửa đêm.
"Tựa hồ cũng không có manh mối gì." Mộ Dung Trác Thất thở dài nói, ngẩng đầu nhìn Cố Thần còn đang chăm chú xem sách.
Nghe được giọng nói của hắn, Cố Thần mới đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng le lưỡi một cái. Mấy cái này đều là con người cùng sự kiện xa lạ với cậu, cậu hoàn toàn coi như đang xem tiểu thuyết lịch sử.
"Cái này, tôi cũng không phát hiện ra cái gì, chẳng qua tôi luôn cảm thấy kỳ quái."
"Hả?" Mộ Dung Trác Thất lại gần nhìn tư liệu Cố Thần đang xem, là đầu đề mỗi ngày của báo Trung Ương Tinh đoạn thời gian đó, gần như đều liên quan đến trận triều cường dị thú này.
Mộ Dung Trác Thất tiến tới quá gần, Cố Thần cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Cố Thần dời sang bên cạnh một chút, quay đầu, vừa vặn đối mặt với chiếc cổ thiên nga của đối phương, Cố Thần mê luyến cổ lần thứ hai đỏ mặt, tiếp đó dời nửa cái mông.
Mộ Dung Trác Thất nhận ra động tác nhỏ bé của Cố Thần, cũng không chọc thủng, ánh mắt cổ vũ chờ đối phương mở miệng.
"Khu vực nghiêm trọng nhất của triều cường dị thú lúc đó là Duy Ma Tinh ở Tinh hệ Hắc Ẩn, như vậy ngoại trừ Quân Năm Liên Bang ban đầu đóng giữ ở khu vực này, còn có Quân Sáu Liên Bang cùng Quân Mười Sáu Liên Bang có sức mạnh trung kiên mạnh mẽ nhất, nhiều tinh anh nhất."
Nguyên soái Quân Sáu Liên Bang là phụ thân Mộ Dung Trác Thất, Mộ Dung Nguyên, nguyên soái Quân Mười Sáu Liên Bang là đại bá của sư phụ Văn Dịch Kế của Mộ Dung Trác Thất, Văn Chí Khâm. Hai người này từ ban đầu chính là nhân vật rung trời chuyển đất.
Cố Thần vừa nói vừa lấy ra mấy tờ báo được cắt nối biên tập. "Theo tình hình chiến tranh tăng cấp, quân tiếp viện càng ngày càng nhiều, trong đó có tinh anh dự trữ từ học viện của Trung Ương Tinh, cũng chính là mấy người anh của cậu."
Mộ Dung Trác Thất gật đầu, đối với Cố Thần trong thời gian ngắn như vậy có thể từ trong một đống đoạn cắt tin tức từ báo chí tóm tắt ra cặn kẽ như thế thì rất vui mừng.
"Nhưng cậu không kỳ quái sao? Ban đầu phái đi trợ giúp là Quân Sáu cùng Quân Mười Sáu, là hai nhánh quân đội chiến lực cường đại. Nhưng ngay sau đó lại phái tiếp viện là Quân Mười Bốn và học sinh của Trung Ương Tinh?"
Cố Thần nhìn chằm chằm vào tờ báo, mơ hồ ngửi được một tia khí tức không tầm thường.
Đối với chuyện phái học sinh ra chiến trường này, hai người lúc trước ở trong bí cảnh cũng từng thảo luận ra, Liên Bang làm ra quyết định là có đạo lý của họ. Còn phái Quân Mười Bốn đến tiếp viện, vừa bị Cố Thần nói thế, Mộ Dung Trác Thất cũng mơ hồ có chút kỳ quái, dù sao Quân Mười Bốn là quản lý khu vực Trung Ương Tinh, chức năng của nó cũng phi thường trọng yếu.
"Cho nên tôi nói rất kỳ quái, cậu xem này." Cố Thần nói, mở ra tấm bản đồ đơn giản phân bố trú quân Tinh Tế năm đó.
"Cậu xem, địa phương chịu công kích của dị thú nghiêm trọng nhất là tinh hệ Hắc Ẩn do Quân Năm đóng quân, mà nơi này cách gần nhất là hai quân đội Quân Mười hai cùng Quân Bảy. Nhưng Liên Bang đều không phái họ đi, mà sai Quân Mười Bốn cách đó càng xa hơn."
Mộ Dung Trác Thất nhìn bản đồ phân bố Cố Thần chỉ, giải thích. "Lúc đó tinh vực Quân Mười Hai cùng Quân Bảy đóng quân cũng đều có triều cường dị thú, chỉ là tình huống tinh hệ Hắc Ẩn nghiêm trọng hơn mà thôi. Lúc đó Liên Bang phái Quân sáu cùng Quân Mười Sáu có sức chiến đấu mạnh nhất đến trợ giúp, vốn tưởng rằng có thể thoải mái dẹp loạn chiến hỏa, không nghĩ tới tai họa khu vực này gặp phải so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Còn sai Quân Mười Bốn, tôi suy đoán là vì tinh vực Trung Ương Tinh do Quân Mười Bốn quản lý lúc đó đang gió êm sóng lặng."
Mộ Dung Trác Thất tìm một chút lý do, so với muốn thuyết phục Cố Thần, không bằng nói là muốn thuyết phục bản thân. Dù sao người đang đối phó với Liên Bang cũng ở trong Liên Bang, sự thực này khiến người ta rất khó đi đối mặt.
"Cho nên cậu không cảm thấy kỳ quái sao?" Cố Thần hỏi.
"Kỳ quái?" Mộ Dung Trác Thất vừa liếc nhìn bản đồ phân bố, cảm thấy ngoài điều vừa rồi thì không có chỗ nào kỳ quái không hợp lý.
Cố Thần lại từ trong đống báo được cắt ra lục lọi chốc lát, tìm ra một tấm báo sau khi kết thúc chiến sự.
"Cậu xem một chút thống kê thương vong của cái này. Hai nơi gần điểm bạo phát, cũng chính là nơi Quân Mười Hai và Quân Bảy đóng quân, cuối cùng đưa ra không có thương vong, chỉ có bị thương tàn phế, đồng thời còn số này so với số người chết trận của tinh vực Hắc Ẩn, gần như có thể bỏ qua không tính, nói cách khác, tình huống bạo phát của hai địa phương này không nghiêm trọng lắm."
Mộ Dung Trác Thất tiếp nhận phần báo Cố Thần đưa tới, nhíu mày.
"Ngược lại địa phương bạo phát triều cường dị thú, phi thường kỳ quái, ngoại trừ khu vực Trung Ương Tinh, những nơi khác ít nhiều đều bạo phát thủy triều dị thú ở quy mô khá nhỏ. Bản thân Trung Ương Tinh không có rừng dị thú tự nhiên gì, phần lớn là rừng nhân tạo, không có thủy triều dị thú thì có thể giải thích, nhưng tinh vực Trung Ương Tinh thì không phải, bên trong tinh vực của Trung Ương Tinh thì những tinh cầu khác đều có rừng dị thú biển dị thú."
Cố Thần dừng một chút, nói quá nhiều có chút khát nước, nhưng cậu không muốn uống nước, nuốt nước miếng một cái tiếp tục nói.
"Toàn bộ tinh vực Trung Ương Tinh đều không có chút động tĩnh, giống như, quyết định phải đi chỗ nguy hiểm nhất để tiếp viện vậy, cậu lại nhìn chỗ thống kê thương vòng này mọt chút, tổn thất nặng nhất ngoại trừ Quân Năm vốn đóng quân chỗ đó, sau đó là Quân Mười Bốn, gần như nửa cái quân đội bị thay máu. Mà học sinh xuất phát tùy tùng theo Quân Mười Bốn, phần trăm tử vong cũng xa cao hơn tỷ lệ tử vong của tất cả quân đội." Cố Thần tiếp tục biểu đạt chỗ mình thấy nghi hoặc.
Mộ Dung Trác Thất mở một tấm lại một tấm báo mà Cố Thần cảm thấy có điểm đáng nghi, cẩn thận nhìn một chút, cũng cảm thấy không đúng lắm.
Lúc chiến tranh bạo phát thì không có lòng dạ nào để quan tâm, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, những dữ liệt thống kê cũng là quy kết là do triều cường bí dị không nằm trong chu kỳ nên bị lệch, khu vực khác nhau thì tình huống không giống nhau. Nhưng khi phát hiện sự kiện này có khả năng là một hồi âm mưu, ngược lại sẽ phát hiện điểm đáng nghi có ở khắp mọi nơi.
Quân Mười Bốn Liên Bang càng ở xa hơn bởi vì không có phát sinh thủy triều dị thú mà được lệnh đi viện trợ, nguyên soái bỏ mình, mà sau đó thượng vị chình là phó tướng quân Chương Dục Kỵ lúc đó. Người này từng xuất hiện ở hiện trường đêm trước khi xảy ra sự kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước, một nơi hắn căn bản không cần phải đi vào.
Một nơi khác chịu chấn thương trọng đại chính là học viện Trung Ương Tinh. Rất nhiều nhân tài ưu tú, trụ cột tương lai của Liên Bang đều chết trong cuộc chiến này, trong đó có không ít đời sau của các gia tộc lớn.
Lúc đó phổ biến cho là học không có kinh nghiệm tác chiến, năng lực tự vệ không đủ, cho nên tỉ lệ tử vong mới có thể cao như vậy. Thế nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, đám học sinh kia trình độ không kém quân đội là bao, huống hồ nếu như sức chiến đấu thực sự không đủ, vậy tại sao ban đầu lại muốn để học sinh ra chiến trường bỏ mạng?
Những chuyện này nếu xuyên hợp lại, quả thật là phi thường khả nghi.
"Tôi tìm thử xem có manh mối nào khác không." Ý nghĩ muốn trở về nghỉ ngơi nguyên bản của Mộ Dung Trác Thất nhất thời tiêu tán, hắn liếc mắt nhìn Cố Thần. "Chếch phía đối diện là phòng của tôi, cậu trước tiên qua bên đó nghỉ ngơi đi."
Cố Thần lắc đầu, không định đi ngủ. Cậu chỉ cần vừa nhìn thấy sách nè tư liệu nè liền cảm thấy hứng thú, thường có thể ngồi đến sáng cũng không nghỉ ngơi.
Mộ Dung Trác Thất cũng không miễn cưỡng, phân phó quản gia chuẩn bị một ít thức ăn khuya, định tiếp tục phấn khởi chiến đấu.
Một bên khác, đại trạch Văn gia, Văn Dịch Kế cùng Quý Nỗ Mân sắc mặt khó coi đến có thể nhỏ ra mực.
"Quả thật là khinh người quá đáng." Quý Nỗ Mân nhìn trang giấy trên tay, trang giấy đã bị nắm đến có chút rách.
Đó là tin tức Quý lão vừa mới nhận được, truyền tin cho con trai cùng đồ đệ. Nội dung rõ ràng là liên quan đến sự kiện phát sinh trong nhà giam Trung Ương Tinh, người vượt ngục là thủ phạm của sự kiện rừng dị thú học viện Bạch Tử Hạc, bởi vì tình tiết ác liệt, làm binh lính trông coi bị thương nặng, bên nhà giam chỉ có thể dùng vũ lực trấn áp, một Ma thẻ sư dùng thẻ bài ngăn trở hành động của kẻ tình nghi.
Trong tài liệu có bức ảnh, thi thể trên đó rất thê thảm, nhưng miễn cưỡng còn có thể nhận là nguyên hình của Bạch Tử Hạc.
"Một học sinh, bị nhốt trong nhà giam, tay trói gà không chặt, trên người đừng nói là thẻ bài, tất cả vòng tay chứa đồ cùng bất kỳ thứ có thể làm vũ khí đều không có. Hiện tại nói với tôi rằng một người như vậy còn có thể chạy trốn khỏi ngục gian, còn trọng thương binh lính, còn cần phái Ma thẻ sư cấp cao đến dùng vũ lực để trấn áp? Đây là coi chúng ta là kẻ ngu si hả?"
Văn Dịch Kế phẫn nộ đến mức trực tiếp quét đồ vật trên bàn xuống đất.
Văn Dịch Kế hai ngày này đang điều tra án kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước, dùng hết khả năng lại không có chút đầu mối nào, tâm tình của anh đã rất gay go. Bản án kiện cũ không điều tra ra được chút nào, người quan trọng trong sự kiện mới lại tử vong.
"Bên phía Bạch gia cũng là một bộ ý tứ 'nghiệt tử phạm sai lầm mặc cho quân đội xử trí." Quý Nỗ Mân nói.
"Thật là rác rưởi." Văn Dịch Kế cắn răng nói. Bạch Tử Hạc này tuy không phải là học sinh Học viện Triều Đế, nhưng anh cũng từng nghe nói qua, Tam công tử Bạch gia. Đương gia Bạch gia là người tốt, ba đứa con trai cũng không chịu thua kém, đặc biệt đứa con bé nhất, quả thật là nửa cái công tử bột.
Nhưng dù thế nào, Bạch gia chỉ cần động não nghĩ lại thì cũng sẽ biết Bạch Tử Hạc chắc chắn sẽ không phải là chủ mưu sự tình, hơn phân nửa là bị người có tâm khác lợi dụng. Hiện tại chết thảm trong ngục, không quan tâm không hỏi han còn một bộ dáng đại nghĩa lâm nhiên, thật sự là buồn cười.
Quý Nỗ Mân không nghĩ nên nói gì để an ủi Văn Dịch Kế, bởi vì tâm tình của hắn giờ khắc này cũng không tốt. "Hiện tại người duy nhất biết chuyện về sự kiện rừng dị thú học viện chính là Đổng Ngọc Dương, phụ thân đã đề xuất về việc quản lý của Quân Mười Bốn Liên Bang tồn tại nghi vấn, muốn đưa người đến điểm quản lý cao cấp hơn."
Văn Dịch Kế không nói gì.
"Cậu nói ba chuyện này thật sự có liên quan sao? Tôi vẫn không có manh mối?" Quý Nỗ Mân viết ra trên giấy người trong cuộc bị liên lụy của ba sự kiện này.
Sau đó hắn phát hiện, những người trong cuộc liên quan đến chuyện này thực sự quá nhiều, manh mối cũng quá nhiều, nhưng thủy chung không cách nào hợp lại.
=
=
=
=
Ada: xin lỗi vì mãi mới đăng chương mới, mình chỉ bệnh lười tái phát thui...
=
-----------------------
Bởi vì có thể chế ra Thẻ Cửu Từ cấp cao, mong đợi của Quý Nỗ Mân đối với Cố Thần càng cao hơn, vốn chỉ làm cho cậu thử nghiệm chế tác thẻ bài có độ khó cao trong thẻ bài năm sao, hiện tại đã một bộ tư thế muốn trực tiếp để Cố Thần làm thẻ bài cấp cao.
Cố Thần có chút vô lực chống đỡ, chỉ hận chính mình tự làm bậy không thể sống.
May mà trong lúc dầu sôi lửa bỏng, còn có Mộ Dung Trác Thất săn sóc, định kỳ đưa đến cho cậu các loại đồ ăn ngon, lấp đầy dạ dày vì cậu phiền muộn mà trở nên càng sống động.
"Anh của cậu ở bên kia, điều tra sự kiện triều cường dị thú mười năm trước thế nào rồi?" Cố Thần vừa nhồi đồ ăn vào trong miệng vừa mồm miệng không rõ nói chuyện với đối phương.
Nhưng thần kinh thô như Cố Thần, cũng nhận ra được cảm xúc của đối phương mấy ngày nay có chút thấp.
"Anh ấy không dự định hỗ trợ." Mộ Dung Trác Thất nói.
"Hả?" Cố Thần ngạc nhiên. Trước đó nghe ý tứ của Quý lão, tựa hồ rất quan tâm việc để Mộ Dung Dịch điều tra sự tình triều cường dị thú mười năm trước, hiện tại nói không dự định hỗ trợ, là do Quý lão phán đoán sai?
"Chỉ có thể nói, trên thế giới này, thứ dễ dàng thay đổi nhất, chính là lòng người." Mộ Dung Trác Thất cảm thán một phen.
Cố Thần một tay cầm đĩa một tay tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng mình, vừa lắc đầu vừa mồm miệng không rõ nói: "Sẽ không đâu, tôi cảm thấy tôi là 'mười năm như một', 'trước sau như một'."
"Mười năm như một không cầu tiến, không ôm chí lớn?" Mộ Dung Trác Thất hỏi ngược lại, nhưng khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Cố Thần không để ý đến trêu chọc của đối phương, vì đối phương nói cũng không sai. Nhìn thấy nụ cười của Mộ Dung Trác Thất, tâm tình nhất thời cũng tốt hơn nhiều.
Mộ Dung Trác Thất cầm một phần đồ ăn cùng Cố Thần vùi đầu vào chiến đấu trong đại chiến đồ ăn, vừa chiến đấu vừa nói sự tình mười năm trước, dù hắn cảm thấy trong lúc hành động cướp ăn hấp tấp như vậy mà nói sự tình thương cảm như thế thật sự không thích hợp.
"Cho nên, anh của cậu anh ấy đã quên Mạc Ly rồi?" Ăn xong một miếng cuối cùng cũng nghe xong sự cố, Cố Thần sờ sờ bụng thở dài nói. Mặc dù Mộ Dung Trác Thất bỗng nhiên cướp đồ ăn với cậu, nhưng cũng may đồ ăn nhiều vô cùng, bị cướp không ít mà cậu vẫn ăn đến tròn vo.
Mộ Dung Trác Thất còn chưa tiếp lời, ngược lại Cố Thần thả đĩa xuống: "Không đúng, theo lý thuyết nếu như anh cậu đã quên đi quá khứ của anh ấy, vậy dùng thân phận thủ phủ Trung Ương Tinh thậm chí là Liên Bang của anh ấy, còn từng là cao thủ thiên tài, loại tên tuổi này vừa nói ra, không phải bên người sẽ có một đống oanh oanh yến yến sao, nhưng hiện tại lại sống rất hạn chế mà."
Mộ Dung Trác Thất vội vàng tỏ thái độ: "Người Mộ Dung gia chúng tôi đều rất trung tâm, nhìn trúng rồi sẽ chỉ đối tốt với một người, không có oanh oanh yến yến gì."
Cố Thần đối với biểu lộ đột nhiên xuất hiện như thế kinh sợ run lên một cái, tiểu trạch nam không có can đảm vội vàng muốn mở rộng đề tài ra.
"Nói chuyện Mạc Ly chắc là một nhân vật phong hoa tuyệt đại đi, tôi thấy trước đây Tăng Giang còn coi y làm thần tượng. À, chờ chút." Cố Thần bỗng nhiên nghĩ đến điều gi. "Mạc Ly... Mục Lê?"
Cố Thần bỗng nhiên hồi tưởng lại buổi đấu giá trước đó, hoặc là thời điểm càng sớm hơn là lúc ở trong bí cảnh, cậu liền cảm thấy hỗ động giữa hai người rất không bình thường, còn có cảm giác biểu lộ lẫn nhau rất vi diệu.
"Anh của cậu... không phải là có hứng thú với Mục Lê đi." Cố Thần cảm thấy suy đoán này vẫn có chút căn cứ, nhưng bởi vì có chứng cứ khả thi, cậu lại cảm thấy chuyện này có chút hoang đường, từng nghe nói vì bộ dạng rất giống tính cách rất giống mà yêu một người, chưa từng nghe bởi vì tên rất giống.
"Tôi cũng không biết, thành thật mà nói tôi cũng cảm thấy hoang đường, hai người ngoại trừ lúc ở trong bí cảnh gần như chưa từng qua lại, anh của tôi lẽ nào lại nhất kiến chung trình?" Mộ Dung Trác Thất cũng không nghĩ ra, hắn làm sao cũng thấy tình cảm của Mộ Dung Dịch đối với Mục Lê rất kỳ quái.
"Cậu nói, có thể hay không Mục Lê... chính là Mạc Ly?" Không thể không nói giác quan thứ sáu của tiểu trạch nam lại tinh chuẩn bất ngờ.
(Ada: tác giả đã nói ra lời tui muốn nói...)
"Làm sao có khả năng," Mộ Dung Trác Thất lắc đầu. "Căn bản là hai người người khác nhau, huống hồ một người là Ma thẻ sư một người là Chế thẻ sư. Được rồi chúng ta đừng nói cái này nữa, anh cả không định hỗ trợ, tôi có thể tự mình điều tra, trong thư phòng của phụ thân cũng có không ít tư liệu triều cường dị thú mười năm trước."
"Tư liệu có thể tùy tiện xem sao? Có thể có bí mật liên quan đến quân sự hay không?" Tiểu trạch nam trước khi xuyên từng xem rất nhiều tiểu thuyết gián điệp.
"Những gì thật sự là cơ mật quân sự cũng sẽ bảo tồn ở quân bộ, làm sao có thể đặt ở thư phòng? Trong đó chỉ là một ít tư liệu được chỉnh lý phổ thông mà thôi, dân thường nếu như lên thư viện Trung Ương Tinh cũng có thể tìm đọc. Chỉ có điều tư liệu trong thư phòng của phụ thân càng thêm độ công kích một chút, hơn nữa một ít chi tiết nhỏ không tiết lộ ra ngoài hoặc do bên nhà báo cảm thấy không quan trọng không cần đăng lên." Mộ Dung Trác Thất giải thích.
Cố Thần gật đầu, hỏi: "Vậy tôi có thể cùng đi hay không, bài tập ngày hôm nay kết thúc rồi. Tôi còn rất thích cố sự quân sự." Từ trước đến giờ chỉ có thể nhìn thấy cố sự quân sự trên sách sử, Cố Thần có chút mong đợi.
Mộ Dung Trác Thất tự nhiên là gật đầu đáp ứng, cùng người trong lòng làm việc gì đó, khẳng định trần đầy động lực.
Hai người đi tới Mộ Dung gia.
Mộ Dung Dịch không ở nhà, hai người đi thẳng đến thư phòng của Nguyên soái Mộ Dung.
"Thật là khí phái." Cố Thần thở dài nói.
Vốn nhìn thấy đại trạch viện Mộ Dung gia trang hoàng tráng lệ hào phóng như vậy, cậu còn chưa có cảm giác gì, nhưng nhìn đến thư phòng khí khái như vậy, Cố Thần liền không khỏi ước ao. Làm tiểu trạch nam phi thường yêu sách trước khi xuyên, bởi vì gian phòng thuê nhỏ, chỉ có thể đặt một ít quyển sách mình yêu thích vào trong một cái hòm nhỏ, nhét vào dưới bàn học, dưới giường vân vân bất kỳ vị trí nào có thể lợi dụng. Bây giờ nhìn thấy thư phòng một người của Mộ Dung gia còn có kích cỡ tương đương với một gian nhà sách nhỏ, còn là hai tầng, thì không khỏi ước ao ghen tị.
Chờ lúc có thời gian mua biệt thự, cậu muốn ở bên trong biệt thự làm một gian thư phòng còn lớn hơn nữa. Mục tiêu của tiểu trạch nam lại thêm một cái.
Mộ Dung Trác Thất nhìn vào trong mắt vẻ mặt của cậu, cười nói: "Nếu thích, sau này trong nhà của chúng ta cũng làm hai cái thư phòng lớn như thế này."
Tiểu trạch nam vui mừng không thôi định gật đầu, chợt phát hiện trong lời này có thâm ý, nhà của chúng ta là cái quỷ gì cơ? Tiểu trạch nam vội vàng nói sang chuyện khác. "Tư liệu cụ thể của triều cường dị thú lần đó ở chỗ nào?"
(Ada: tiếc thế, không lừa được em đồng ý...)
Mộ Dung Trác Thất suy tư chốc lát, dọc theo cầu thang nhỏ của thư phòng đi tới tầng hai, tìm tòi chốc lát. "Chắc phải ở chỗ này." chỉ vào một giá sách trong đó.
Hai người liền ngồi ngay trên sàn nhà trước giá sách, bắt đầu lật xem.
Mộ Dung Trác Thất là ôm mục đích tìm kiếm đầu mối, mà Cố Thần hoàn toàn là tâm lý xem sách quân sự lật xem, hai người cứ như vậy ngồi đến hơn nửa đêm.
"Tựa hồ cũng không có manh mối gì." Mộ Dung Trác Thất thở dài nói, ngẩng đầu nhìn Cố Thần còn đang chăm chú xem sách.
Nghe được giọng nói của hắn, Cố Thần mới đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng le lưỡi một cái. Mấy cái này đều là con người cùng sự kiện xa lạ với cậu, cậu hoàn toàn coi như đang xem tiểu thuyết lịch sử.
"Cái này, tôi cũng không phát hiện ra cái gì, chẳng qua tôi luôn cảm thấy kỳ quái."
"Hả?" Mộ Dung Trác Thất lại gần nhìn tư liệu Cố Thần đang xem, là đầu đề mỗi ngày của báo Trung Ương Tinh đoạn thời gian đó, gần như đều liên quan đến trận triều cường dị thú này.
Mộ Dung Trác Thất tiến tới quá gần, Cố Thần cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Cố Thần dời sang bên cạnh một chút, quay đầu, vừa vặn đối mặt với chiếc cổ thiên nga của đối phương, Cố Thần mê luyến cổ lần thứ hai đỏ mặt, tiếp đó dời nửa cái mông.
Mộ Dung Trác Thất nhận ra động tác nhỏ bé của Cố Thần, cũng không chọc thủng, ánh mắt cổ vũ chờ đối phương mở miệng.
"Khu vực nghiêm trọng nhất của triều cường dị thú lúc đó là Duy Ma Tinh ở Tinh hệ Hắc Ẩn, như vậy ngoại trừ Quân Năm Liên Bang ban đầu đóng giữ ở khu vực này, còn có Quân Sáu Liên Bang cùng Quân Mười Sáu Liên Bang có sức mạnh trung kiên mạnh mẽ nhất, nhiều tinh anh nhất."
Nguyên soái Quân Sáu Liên Bang là phụ thân Mộ Dung Trác Thất, Mộ Dung Nguyên, nguyên soái Quân Mười Sáu Liên Bang là đại bá của sư phụ Văn Dịch Kế của Mộ Dung Trác Thất, Văn Chí Khâm. Hai người này từ ban đầu chính là nhân vật rung trời chuyển đất.
Cố Thần vừa nói vừa lấy ra mấy tờ báo được cắt nối biên tập. "Theo tình hình chiến tranh tăng cấp, quân tiếp viện càng ngày càng nhiều, trong đó có tinh anh dự trữ từ học viện của Trung Ương Tinh, cũng chính là mấy người anh của cậu."
Mộ Dung Trác Thất gật đầu, đối với Cố Thần trong thời gian ngắn như vậy có thể từ trong một đống đoạn cắt tin tức từ báo chí tóm tắt ra cặn kẽ như thế thì rất vui mừng.
"Nhưng cậu không kỳ quái sao? Ban đầu phái đi trợ giúp là Quân Sáu cùng Quân Mười Sáu, là hai nhánh quân đội chiến lực cường đại. Nhưng ngay sau đó lại phái tiếp viện là Quân Mười Bốn và học sinh của Trung Ương Tinh?"
Cố Thần nhìn chằm chằm vào tờ báo, mơ hồ ngửi được một tia khí tức không tầm thường.
Đối với chuyện phái học sinh ra chiến trường này, hai người lúc trước ở trong bí cảnh cũng từng thảo luận ra, Liên Bang làm ra quyết định là có đạo lý của họ. Còn phái Quân Mười Bốn đến tiếp viện, vừa bị Cố Thần nói thế, Mộ Dung Trác Thất cũng mơ hồ có chút kỳ quái, dù sao Quân Mười Bốn là quản lý khu vực Trung Ương Tinh, chức năng của nó cũng phi thường trọng yếu.
"Cho nên tôi nói rất kỳ quái, cậu xem này." Cố Thần nói, mở ra tấm bản đồ đơn giản phân bố trú quân Tinh Tế năm đó.
"Cậu xem, địa phương chịu công kích của dị thú nghiêm trọng nhất là tinh hệ Hắc Ẩn do Quân Năm đóng quân, mà nơi này cách gần nhất là hai quân đội Quân Mười hai cùng Quân Bảy. Nhưng Liên Bang đều không phái họ đi, mà sai Quân Mười Bốn cách đó càng xa hơn."
Mộ Dung Trác Thất nhìn bản đồ phân bố Cố Thần chỉ, giải thích. "Lúc đó tinh vực Quân Mười Hai cùng Quân Bảy đóng quân cũng đều có triều cường dị thú, chỉ là tình huống tinh hệ Hắc Ẩn nghiêm trọng hơn mà thôi. Lúc đó Liên Bang phái Quân sáu cùng Quân Mười Sáu có sức chiến đấu mạnh nhất đến trợ giúp, vốn tưởng rằng có thể thoải mái dẹp loạn chiến hỏa, không nghĩ tới tai họa khu vực này gặp phải so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Còn sai Quân Mười Bốn, tôi suy đoán là vì tinh vực Trung Ương Tinh do Quân Mười Bốn quản lý lúc đó đang gió êm sóng lặng."
Mộ Dung Trác Thất tìm một chút lý do, so với muốn thuyết phục Cố Thần, không bằng nói là muốn thuyết phục bản thân. Dù sao người đang đối phó với Liên Bang cũng ở trong Liên Bang, sự thực này khiến người ta rất khó đi đối mặt.
"Cho nên cậu không cảm thấy kỳ quái sao?" Cố Thần hỏi.
"Kỳ quái?" Mộ Dung Trác Thất vừa liếc nhìn bản đồ phân bố, cảm thấy ngoài điều vừa rồi thì không có chỗ nào kỳ quái không hợp lý.
Cố Thần lại từ trong đống báo được cắt ra lục lọi chốc lát, tìm ra một tấm báo sau khi kết thúc chiến sự.
"Cậu xem một chút thống kê thương vong của cái này. Hai nơi gần điểm bạo phát, cũng chính là nơi Quân Mười Hai và Quân Bảy đóng quân, cuối cùng đưa ra không có thương vong, chỉ có bị thương tàn phế, đồng thời còn số này so với số người chết trận của tinh vực Hắc Ẩn, gần như có thể bỏ qua không tính, nói cách khác, tình huống bạo phát của hai địa phương này không nghiêm trọng lắm."
Mộ Dung Trác Thất tiếp nhận phần báo Cố Thần đưa tới, nhíu mày.
"Ngược lại địa phương bạo phát triều cường dị thú, phi thường kỳ quái, ngoại trừ khu vực Trung Ương Tinh, những nơi khác ít nhiều đều bạo phát thủy triều dị thú ở quy mô khá nhỏ. Bản thân Trung Ương Tinh không có rừng dị thú tự nhiên gì, phần lớn là rừng nhân tạo, không có thủy triều dị thú thì có thể giải thích, nhưng tinh vực Trung Ương Tinh thì không phải, bên trong tinh vực của Trung Ương Tinh thì những tinh cầu khác đều có rừng dị thú biển dị thú."
Cố Thần dừng một chút, nói quá nhiều có chút khát nước, nhưng cậu không muốn uống nước, nuốt nước miếng một cái tiếp tục nói.
"Toàn bộ tinh vực Trung Ương Tinh đều không có chút động tĩnh, giống như, quyết định phải đi chỗ nguy hiểm nhất để tiếp viện vậy, cậu lại nhìn chỗ thống kê thương vòng này mọt chút, tổn thất nặng nhất ngoại trừ Quân Năm vốn đóng quân chỗ đó, sau đó là Quân Mười Bốn, gần như nửa cái quân đội bị thay máu. Mà học sinh xuất phát tùy tùng theo Quân Mười Bốn, phần trăm tử vong cũng xa cao hơn tỷ lệ tử vong của tất cả quân đội." Cố Thần tiếp tục biểu đạt chỗ mình thấy nghi hoặc.
Mộ Dung Trác Thất mở một tấm lại một tấm báo mà Cố Thần cảm thấy có điểm đáng nghi, cẩn thận nhìn một chút, cũng cảm thấy không đúng lắm.
Lúc chiến tranh bạo phát thì không có lòng dạ nào để quan tâm, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, những dữ liệt thống kê cũng là quy kết là do triều cường bí dị không nằm trong chu kỳ nên bị lệch, khu vực khác nhau thì tình huống không giống nhau. Nhưng khi phát hiện sự kiện này có khả năng là một hồi âm mưu, ngược lại sẽ phát hiện điểm đáng nghi có ở khắp mọi nơi.
Quân Mười Bốn Liên Bang càng ở xa hơn bởi vì không có phát sinh thủy triều dị thú mà được lệnh đi viện trợ, nguyên soái bỏ mình, mà sau đó thượng vị chình là phó tướng quân Chương Dục Kỵ lúc đó. Người này từng xuất hiện ở hiện trường đêm trước khi xảy ra sự kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước, một nơi hắn căn bản không cần phải đi vào.
Một nơi khác chịu chấn thương trọng đại chính là học viện Trung Ương Tinh. Rất nhiều nhân tài ưu tú, trụ cột tương lai của Liên Bang đều chết trong cuộc chiến này, trong đó có không ít đời sau của các gia tộc lớn.
Lúc đó phổ biến cho là học không có kinh nghiệm tác chiến, năng lực tự vệ không đủ, cho nên tỉ lệ tử vong mới có thể cao như vậy. Thế nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, đám học sinh kia trình độ không kém quân đội là bao, huống hồ nếu như sức chiến đấu thực sự không đủ, vậy tại sao ban đầu lại muốn để học sinh ra chiến trường bỏ mạng?
Những chuyện này nếu xuyên hợp lại, quả thật là phi thường khả nghi.
"Tôi tìm thử xem có manh mối nào khác không." Ý nghĩ muốn trở về nghỉ ngơi nguyên bản của Mộ Dung Trác Thất nhất thời tiêu tán, hắn liếc mắt nhìn Cố Thần. "Chếch phía đối diện là phòng của tôi, cậu trước tiên qua bên đó nghỉ ngơi đi."
Cố Thần lắc đầu, không định đi ngủ. Cậu chỉ cần vừa nhìn thấy sách nè tư liệu nè liền cảm thấy hứng thú, thường có thể ngồi đến sáng cũng không nghỉ ngơi.
Mộ Dung Trác Thất cũng không miễn cưỡng, phân phó quản gia chuẩn bị một ít thức ăn khuya, định tiếp tục phấn khởi chiến đấu.
Một bên khác, đại trạch Văn gia, Văn Dịch Kế cùng Quý Nỗ Mân sắc mặt khó coi đến có thể nhỏ ra mực.
"Quả thật là khinh người quá đáng." Quý Nỗ Mân nhìn trang giấy trên tay, trang giấy đã bị nắm đến có chút rách.
Đó là tin tức Quý lão vừa mới nhận được, truyền tin cho con trai cùng đồ đệ. Nội dung rõ ràng là liên quan đến sự kiện phát sinh trong nhà giam Trung Ương Tinh, người vượt ngục là thủ phạm của sự kiện rừng dị thú học viện Bạch Tử Hạc, bởi vì tình tiết ác liệt, làm binh lính trông coi bị thương nặng, bên nhà giam chỉ có thể dùng vũ lực trấn áp, một Ma thẻ sư dùng thẻ bài ngăn trở hành động của kẻ tình nghi.
Trong tài liệu có bức ảnh, thi thể trên đó rất thê thảm, nhưng miễn cưỡng còn có thể nhận là nguyên hình của Bạch Tử Hạc.
"Một học sinh, bị nhốt trong nhà giam, tay trói gà không chặt, trên người đừng nói là thẻ bài, tất cả vòng tay chứa đồ cùng bất kỳ thứ có thể làm vũ khí đều không có. Hiện tại nói với tôi rằng một người như vậy còn có thể chạy trốn khỏi ngục gian, còn trọng thương binh lính, còn cần phái Ma thẻ sư cấp cao đến dùng vũ lực để trấn áp? Đây là coi chúng ta là kẻ ngu si hả?"
Văn Dịch Kế phẫn nộ đến mức trực tiếp quét đồ vật trên bàn xuống đất.
Văn Dịch Kế hai ngày này đang điều tra án kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước, dùng hết khả năng lại không có chút đầu mối nào, tâm tình của anh đã rất gay go. Bản án kiện cũ không điều tra ra được chút nào, người quan trọng trong sự kiện mới lại tử vong.
"Bên phía Bạch gia cũng là một bộ ý tứ 'nghiệt tử phạm sai lầm mặc cho quân đội xử trí." Quý Nỗ Mân nói.
"Thật là rác rưởi." Văn Dịch Kế cắn răng nói. Bạch Tử Hạc này tuy không phải là học sinh Học viện Triều Đế, nhưng anh cũng từng nghe nói qua, Tam công tử Bạch gia. Đương gia Bạch gia là người tốt, ba đứa con trai cũng không chịu thua kém, đặc biệt đứa con bé nhất, quả thật là nửa cái công tử bột.
Nhưng dù thế nào, Bạch gia chỉ cần động não nghĩ lại thì cũng sẽ biết Bạch Tử Hạc chắc chắn sẽ không phải là chủ mưu sự tình, hơn phân nửa là bị người có tâm khác lợi dụng. Hiện tại chết thảm trong ngục, không quan tâm không hỏi han còn một bộ dáng đại nghĩa lâm nhiên, thật sự là buồn cười.
Quý Nỗ Mân không nghĩ nên nói gì để an ủi Văn Dịch Kế, bởi vì tâm tình của hắn giờ khắc này cũng không tốt. "Hiện tại người duy nhất biết chuyện về sự kiện rừng dị thú học viện chính là Đổng Ngọc Dương, phụ thân đã đề xuất về việc quản lý của Quân Mười Bốn Liên Bang tồn tại nghi vấn, muốn đưa người đến điểm quản lý cao cấp hơn."
Văn Dịch Kế không nói gì.
"Cậu nói ba chuyện này thật sự có liên quan sao? Tôi vẫn không có manh mối?" Quý Nỗ Mân viết ra trên giấy người trong cuộc bị liên lụy của ba sự kiện này.
Sau đó hắn phát hiện, những người trong cuộc liên quan đến chuyện này thực sự quá nhiều, manh mối cũng quá nhiều, nhưng thủy chung không cách nào hợp lại.
=
=
=
=
Ada: xin lỗi vì mãi mới đăng chương mới, mình chỉ bệnh lười tái phát thui...
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất