Chương 115: Ngả bài
Chương 125: Ngả bài
(chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh đến soi lỗi và chỉ ra~)
-----------------
Mộ Dung Dịch đứng ở khúc quanh của cầu thang, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Cố Thần, cả người tản ra khí tức nặng nề.
"Không thể, cậu khẳng định là nghe nhầm." Mộ Dung Dịch nói như đinh chém sắt.
Mộ Dung Trác Thất bất mãn anh trai không chút nào khắc chế phóng thích uy thế Tinh thần lực công kích Cố Thần như thế, lại nghĩ tới lúc trước Mộ Dung Dịch từ chối hiệp trợ điều tra sự kiện rừng dị thú, thù cũ hận mới nhất thời một mạch xông lên đầu.
"Anh, anh không phải không đồng ý giúp đỡ điều tra sự tình mười năm trước sao? Hiện tại giơ tay múa chân là có ý gì?"
Mộ Dung Trác Thất chỉ cảm thấy anh trai trước mặt thật xa lạ, anh trai trước đây trong lòng hắn là nguy nga sừng sững, không thể vượt qua, giờ khắc này Mộ Dung Dịch lộ ra lệ khí, khiến cho ngọn núi lớn trong lòng hắn ầm ầm sụp đổ.
Cố Thần rất muốn dùng chân lý "Không điều tra thì không có quyền lên tiếng" của Mao gia gia đến để phản bác Mộ Dung Dịch, nhưng bất đắc dĩ uy thế Tinh thần lực của đối phương quá mạnh, tiểu trạch nam cản bản nói không ra lời, chỉ có thể kiên cường chống đỡ, khí phách không nổi.
"Nói chung, không phải là Mục Lê, em ấy nhất định là vô tội." Mộ Dung Dịch kết luận, sau đó quay người lên lầu.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức lạnh xuống.
Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất trước đó cũng mơ hồ nhận ra quan hệ hai người kia không bình thường, nhưng Mộ Dung Dịch tỏ thái độ như vậy, tâm tư trong này là gì, cho dù thần kinh thô như Cố Thần, cũng phát hiện.
"Thôi, trước tiên ăn một chút gì đó đi." Mộ Dung Trác Thất nhét ly sữa nóng vào trong tay Cố Thần.
Cố Thần vẫn như cũ tâm thần không yên, hai ngụm liền uống hết sạch.
Mộ Dung Trác Thất biết sự tình Cố Thần phải đối mặt làm cho cậu rất thống khổ, cũng không định nói chút lời an ủi không đến nơi đến chốn, mà định kéo tơ bóc kén giúp cậu phân tích vấn đề.
"Cậu nói, cậu nghe được đối thoại của Mục Lê cùng người trong biệt thự kia?"
Cố Thần gật đầu, lập tức lại lắc đầu, một đêm liên tục nhiều lần hồi tưởng, lúc này ký ức ngược lại có chút sai lệch.
Mộ Dung Trác Thất sờ sờ tóc đối phương, tên này tuy rằng tâm lớn, nhưng trong một số chuyện lại rất dễ dàng rơi vào tâm thái cấp bách, hắn không thích bộ dáng phiền não của đối phương.
"Kỳ thực lúc trước tôi có từng điều tra phân thận Mục Lê, y là một người dựa vào làm nhiệm vụ kiếm tiền thưởng, Ma thẻ sư cấp bảy, hiện tại có lẽ là cấp tám, mà tư liệu trước đó rất mơ hồ." Mộ Dung Trác Thất nói.
Mộ Dung Dịch quay người lên lầu cũng không thật sự lên lầu, mà trốn ở chỗ rẽ của cầu thang nghe đối thoại của hai người.
Chính hắn cũng cảm thấy hành vi như vậy không thẳng thắn vô tư, nhưng hắn lại rất muốn biết tình huống thế nào. Mục Lê... Mạc Ly...
Mộ Dung Dịch một trận tim đau như cắt.
Mục Lê thật sự cũng sự tình mười năm trước có quan hệ sao? Không, y là một người bị hại. Nhưng y khi đó làm thế nào sống sót? Làm thế nào thay đổi dung mạo thành bộ dáng hiện tại? Thân thể của y, xảy ra chuyện gì? Hay là vì bảo mệnh, mà đã phản bội?
Mộ Dung Dịch tâm tư hỗn loạn, muôn ngàn suy đoán tất cả đều qua lại trong đầu, cuối cùng thống khổ đến cong người, co rúc ở trên cầu thang.
Trong đại sảnh, Mộ Dung Trác Thất tiếp tục phân tích. "Sau đó, chính là vì sao Mục Lê lại định cư ở Trung Ương Tinh. Theo lý thuyết thợ săn tiền thưởng thường là không có chỗ ở cố định, thích lưu lãng tứ xứ, nhưng y lại định cư ở Trung Ương Tinh, điều này rất không hợp lý. Hơn nữa sau khi ở cùng với các cậu, y gần như không nhận thêm nhiệm vụ, điều này cũng rất kỳ quái."
Mộ Dung Dịch trên cầu thang trong lòng hồi hộp.
Hắn không phải chưa từng nghĩ tới điều này.
Mạc Ly nhất định là hận hắn, hận đến không muốn dây dưa nhiều với hắn.
Mạc Ly nói với hắn rằng y có thể trở lại xuất hiện trước mặt hắn, là vì muốn xác định thời điểm gặp lại mình có còn gợn sóng hay không.
Nhưng nếu thật sự là thế, y cũng không cần phải ở lại nơi này, mà có thể thẳng một mạch đi tiếp, rời khỏi mảnh đất thương tâm này.
Đương nhiên hắn cũng có thể tưởng bở rằng, Mạc Ly làm như vậy là muốn dày vò mình, nếm nhận thống khổ thấy nhưng không sờ được.
Nhưng hắn biết rõ, tính cách Mạc Ly từ đầu đến cuối sẽ không làm ra hành động như vậy, không yêu chính là không đau, không cần thiết phải lưu lại tổn thương.
Cho nên, Mạc Ly, hiện tại là Mục Lê lưu lại, là thật sự có mục đích gì sao? Mộ Dung Dịch không dám nghĩ.
"Nếu không chúng ta trực tiếp ngả bài với Mục Lê đi, ở chung với nhau nửa năm như thế, tôi cảm thấy y nhất định là người tốt, không giống hạng người tâm cơ thâm trầm lòng dạ độc ác gì đó." Cố Thần nói.
Trong lòng Cố Thần, Mục Lê là tồn tại không thua kém gì Mộ Dung Trác Thất cùng Tăng Giang, cùng vị trí của Thiên Linh trong lòng cậu không khác lắm, cũng vừa là thầy vừa là bạn, được lợi rất nhiều, cậu không muốn vì một giọng nói không xác định mà tồn tại nghi kỵ với đối phương.
"Nếu như y thực sự là người xấu, cậu trực tiếp ngả bài, không sợ sao?" Mộ Dung Trác Thất nói.
Trong lòng hắn cũng không muốn tin rằng Mục Lê có quan hệ gì trong chuyện này, nhưng tổng hợp tất cả các chi tiết nhỏ bé không đáng kể, liền phát hiện đối phương quả thật là một đoàn bí ẩn.
Càng quan trọng hơn là, hắn tuyệt không nhẫn tâm khiến Cố Thần chịu phải bất cứ tổn thương nào, cho dù chỉ là một xác suất nhỏ.
"Chúng ta đi tìm Mục Lê một chuyến, trước tiên không ngả bài, coi như nói chuyện phiếm bình thường, xem có thể dụ ra một ít thông tin hữu dụng nào không." Mộ Dung Trác Thất nói.
Mộ Dung Dịchở khúc quanh cầu thang cúi đầu trầm tư chốc lát, sau đó rất nhanh biến mất từ chỗ ngoặt của cầu thang.
Căn phòng bọn Cố Thần thuê chẳng phải khu vực phồn hoa ở Trung Ương Tinh, nhà lầu cũ kỹ, Mộ Dung Dịch tuy rằng từng tới mấy lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy căn phòng này đều không nhịn được cau mày.
Gõ cửa, không người trả lời.
Mộ Dung Dịch chần chờ một chút, trực tiếp phá khóa cửa. Loại khóa điện tử của kiểu nhà cửa cũ kỹ này đối với người có Tinh thần lực cao thì chỉ cần thăm dò Tinh thần lực vào trong là có thể thoải mái mở ra.
Trong phòng rất sạch sẽ, các loại thực vật không có tính chất công kích đều được dùng để trang hoàng căn phòng trở nên thanh tân mà có phong cách, cùng với vẻ cũ kỹ bên ngoài hình thành hai cái Thiên Địa.
Mộ Dung Dịch không có lòng dạ nào thưởng thức, đi tới gian phòng của Mục Lê.
Mộ Dung Dịch từng vào căn nhà này hai lần, nhưng còn chưa từng vào phòng của Mục Lê, đối phương tự nhiên cũng không thể đưa ra lời mời với hắn.
Đi vào gian phòng, trong phòng tựa như có khí vị của Mục Lê vậy, Mộ Dung Dịch không khỏi hít sâu một hơi. Thật là có khí vị, bất kể là lúc còn là Mạc Ly hay là Mục Lê hiện tại, trên người y đều có một loại mùi thơm ngát, đại khái là bởi vì yêu thích thao túng các loại dị thực hoa mà sinh ra.
Gian phòng đơn giản mà thanh tân, Mộ Dung Dịch nhìn hết thảy trước mắt, có chút mê luyến.
Đây là đồ vật Mạc Ly từng dùng qua, đây là đồ vật mà người hắn yêu tha thiết mất đi rồi lại tìm được dùng qua. Hắn cho người này tất cả những thứ tốt nhất, chỉ cần Mục Lê yêu thích, tất cả mọi thứ hắn đều nguyện ý cho người này, lại chỉ sợ đây chỉ là mong muốn đơn phương của hắn.
Mộ Dung Dịch có nén đau đớn. Ánh mắt của hắn đảo qua mặt bàn, vào thời điểm nhìn thấy sổ ghi chép trên bàn, ánh mắt hơi dừng lại. Hắn mở bìa ra, nhìn chữ ký trên trang bìa.
"Tại sao anh lại ở đây." Một giọng nói quạnh quẽ vang lên.
Mộ Dung Dịch quay đầu, nhìn cái người sáng nhớ chiều mong.
"Mục Lê..." Giọng nói Mộ Dung Dịch run rẩy, vui sướng cùng lo lắng đan xen.
"Không nghĩ tới mười năm trôi qua, anh vậy mà dưỡng ra thói quen không được người khác cho phép liền phá cửa mà vào." Giọng nói của Mục Lê tuy rằng mềm nhẹ, nhưng lại tràn đầy trào phúng.
"Không đúng, Mục Lê, anh..." Mộ Dung Dịch muốn giải thích cái gì, lại cảm thấy có chút vô lực. "Mục Lê, em đi nhanh một chút đi, bọn Cố Thần, đã bắt đầu hoài nghi em."
"Hoài nghi tôi?" Mục Lê cau mày, thần sắc không rõ.
"Đúng, em đi nhanh đi, anh sẽ không nói. Coi như em đã không còn là Mạc Ly trước đây, coi như, em muốn huỷ diệt Liên Bang, vô luận em muốn làm gì, anh cũng sẽ không ngăn cản." Mộ Dung Dịch nhìn người trước mắt, hắn nghĩ hắn đã yêu đến không còn nguyên tắc, vô luận người này định làm gì, hắn đều sẽ chống đỡ y.
Mục Lê nhíu mày càng sâu. "Huỷ diệt? Liên Bang?"
Mộ Dung Dịch nhìn đối phương không biết là giả ngu hay không muốn thừa nhận, cũng quyết định nói trắng ra. "Quyển sổ trên bàn kia, là của Thang Sân chết mấy ngày trước đi. Anh không biết là do em gϊếŧ... hay là bạn của em gϊếŧ, nhưng hiện tại bọn Cố Thần đã phát hiện em và chuyện này có quan hệ, em đi nhanh một chút đi."
"Do, tôi, gϊếŧ?" Mục Lê gằn từng chữ một, thần sắc quái dị.
Mộ Dung Dịch si ngốc nhìn Mục Lê, lại phải tách biệt, cũng không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại.
Mộ Dung Dịch không kìm lòng được ôm eo Mục Lê, vào lúc đối phương định mở miệng, càng thêm dùng sức hôn lên môi đối phương.
Cái hôn từ biệt này rất mỹ diệu, mỹ diệu đến Mộ Dung Dịch muốn trở lại mười năm trước bóp chết chính mình, người tốt như vậy, hắn lúc trước là tạo nghiệt gì, mới chọn bỏ qua.
Chẳng qua Mộ Dung Dịch rất nhanh đình chỉ động tác, không phải là vì đối phương xô đẩy, mà là bởi vì cảm giác lạnh lẽo bên cổ.
Bên cổ Mộ Dung Dịch là một con dao găm, dao găm sắc bén, hiện lên hàn quang, trọng điểm là người cầm dao găm cũng không phải Mục Lê.
Nếu như là Mục Lê, Mộ Dung Dịch tình nguyệt để cho đối phương cắt một dao, mạnh mẽ phát tiết một phen, có lẽ có thể làm cho thương tổn mà sự lạnh lùng của hắn tạo cho y năm đó tiêu giảm một ít.
Nhưng chủ nhân của con dao găm lúc này cũng không phải Mục Lê, mà là một người khác, đứng ở phía sau Mộ Dung Dịch, thân phận không rõ ràng.
Vào thời khắc này, lại có thêm người đi vào phòng, là Mộ Dung Trác Thất cùng Cố Thần vừa tới, cùng Tăng Giang vừa vặn tới kỳ nghỉ muốn trở lại một chuyến.
Ba người sững sờ nhìn hình ảnh trước mắt.
Mộ Dung Dịch ôm Mục Lê, hôn đối phương, mà Mục Lê bị đặt trên tường, thần sắc lãnh đạm, phía sau Mộ Dung Dịch có một người xa lạ, đang cầm con dao găm gác trên cổ Mộ Dung Dịch.
Bầu không khí có chút ngưng trọng.
Cuối cùng mở miệng trước vẫn là Mục Lê, y đẩy Mộ Dung Dịch ra, nói: "Được rồi, có thể là mọi người đều có chút hiểu lầm."
Người cầm dao găm do dự một chút, cũng thả tay xuống. "Mộ Dung Dịch, cậu đây là đang làm cái gì?" Người này nói.
"Là người ở trong biệt thự kia." Cố Thần kinh ngạc thốt lên, cậu nghe ra giọng nói này.
Mộ Dung Dịch cũng cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, xoay người, nhìn đối phương, thần sắc không khỏi trở nên phức tạp.
"Bắc Điều Kỳ?"
Bắc Điều Kỳ, thủ tịch năm đó của hệ quân sự Học viện Triều Đế, tuy rằng không phải học sinh chuyên ngành Chế thẻ sư Ma thẻ sư được chú ý, nhưng tài năng quân sự lại khiến rất nhiều tướng quân Liên Bang đều khó mà so vai đuổi kịp bước chân.
Bắc Điều Kỳ tựa hồ không có ý định chào hỏi với đối phương, chỉ lướt qua hắn, thân thiết nhìn Mục Lê. "Cậu không sao chứ?"
Mục Lê lắc đầu, không để lại vết tích lau môi. Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua những chiếc lá lớn của thực vật, rơi trên nửa bên mặt của Mục Lê, rõ ràng hiện lên nhu hòa, lại cứ mang mấy phần cảm giác lạnh lẽo thê lương.
Mộ Dung Dịch cau mày, ánh mắt không quen nhìn Bắc Điều Kỳ.
Bắc Điều Kỳ sau khi mất tích mười năm trước sau trận triều cường dị thú kia, mười năm qua không có chút tin tức nào, trong hệ thống đăng ký nhân khẩu của Tinh Tế từ lâu đã ngầm thừa nhận là tử vong.
Hay là nói tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, dù sao một học sinh không có lực ma thẻ, dưới tình huống bộ đội hắn thuộc về đều toàn tuyến chết trận, căn bản không có khả năng chạy trốn khỏi công kích của dị thú, trừ phi...
Mộ Dung Dịch ánh mắt tối lại, ngoại trừ hoài nghi với người trước mắt, càng làm cho hắn không thoải mái, là hỗ động của Bắc Điều Kỳ cùng Mục Lê thân mật lại tự nhiên như vậy.
Hai người này, hắn vô cùng xác định, thời học sinh mười năm trước, bọn họ đều không cùng xuất hiện, hiện tại quan hệ hai người lại thân mật như vậy, khiến cho Mộ Dung Dịch ngoại trừ không hiểu rõ thì càng nhiều là khó chịu, hắn bỏ lỡ quá nhiều thứ của Mục Lê.
"Bắc Điều Kỳ, mười năm này cậu đi đâu? Tại sao, lại có quan hệ dính líu tới hung thủ sát hại Thang Sân?" Mộ Dung Dịch chất vấn, tuy rằng trong lòng hắn muốn biết nhất là tại sao cậu lai quen Mục Lê? Các người đến cùng là có quan hệ như thế nào?
Bắc Điều Kỳ cao to thon gầy, từ ngoại hình thì là người rắn rỏi, cố tính lại mang khí chất nho nhã, khiến người khác cảm thấy như một thư sinh. Hắn nở nụ cười: "Cậu là dùng thân phận gì mà hỏi tôi như vậy? Lại có tư cách gì hả?"
Mộ Dung Dịch nhất thời câm miệng.
Bắc Điều Kỳ không tiếp tục phản ứng Mộ Dung Dịch, mà đưa một tấm thẻ bài cho Mục Lê.
"Suy đoán lúc trước của chúng ta không sai, quả thật có một loại thẻ bài như vậy, nhưng thẻ bài hiện tại trong tay tôi là cấp thấp, cái thẻ bài này có thẻ bài cấp cao, Chế thẻ sư là ai, tôi hiện tại còn chưa biết được."
Mục Lê tiếp nhận thẻ bài, thần sắc trở lên nghiêm túc. Quay đầu, nhìn Mộ Dung Dịch mang vẻ mặt thân thiết nhìn y, dùng ba người đang sững sờ đứng ở cửa.
"Chúng ta ra phòng khách ngồi đi, tôi biết mọi người cũng đang điều tra sự kiện triều cường dị thú mười năm trước, tôi cũng thế, tôi sẽ nói một chút tình huống điều tra của tôi cho mọi người." Mục Lê nói, sau đó nhìn về phía Bắc Điều Kỳ: "Cậu cùng ở lại không?"
"Không được, tôi phải nhanh trở về, miễn cho có người nghi ngờ tôi." Bắc Điều Kỳ nói, sau cùng Mục Lê ôm tạm biệt một cái, quay người rời đi.
Đoàn người đến phòng khách.
Mục Lê từ trong phòng của mình tìm kiếm chốc lát, lấy ra một quyển sổ, đưa cho mấy người đang ngồi, sau đó chậm rãi mở miệng: "Đầu tiên tôi muốn tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Mạc Ly, mười năm trước là học sinh Học viện Triều Đế."
=
Ada: ê ê ê thế là sao là sao là sao Bắc gì đó cùng Mục Lê có một chân sao là thật hay giả hả hả hả... làm ơn là giả đi... tui vẫn thích Dịch Ly hơn dù có chút ngược tâm...
=
=
=
(chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh đến soi lỗi và chỉ ra~)
-----------------
Mộ Dung Dịch đứng ở khúc quanh của cầu thang, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Cố Thần, cả người tản ra khí tức nặng nề.
"Không thể, cậu khẳng định là nghe nhầm." Mộ Dung Dịch nói như đinh chém sắt.
Mộ Dung Trác Thất bất mãn anh trai không chút nào khắc chế phóng thích uy thế Tinh thần lực công kích Cố Thần như thế, lại nghĩ tới lúc trước Mộ Dung Dịch từ chối hiệp trợ điều tra sự kiện rừng dị thú, thù cũ hận mới nhất thời một mạch xông lên đầu.
"Anh, anh không phải không đồng ý giúp đỡ điều tra sự tình mười năm trước sao? Hiện tại giơ tay múa chân là có ý gì?"
Mộ Dung Trác Thất chỉ cảm thấy anh trai trước mặt thật xa lạ, anh trai trước đây trong lòng hắn là nguy nga sừng sững, không thể vượt qua, giờ khắc này Mộ Dung Dịch lộ ra lệ khí, khiến cho ngọn núi lớn trong lòng hắn ầm ầm sụp đổ.
Cố Thần rất muốn dùng chân lý "Không điều tra thì không có quyền lên tiếng" của Mao gia gia đến để phản bác Mộ Dung Dịch, nhưng bất đắc dĩ uy thế Tinh thần lực của đối phương quá mạnh, tiểu trạch nam cản bản nói không ra lời, chỉ có thể kiên cường chống đỡ, khí phách không nổi.
"Nói chung, không phải là Mục Lê, em ấy nhất định là vô tội." Mộ Dung Dịch kết luận, sau đó quay người lên lầu.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức lạnh xuống.
Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất trước đó cũng mơ hồ nhận ra quan hệ hai người kia không bình thường, nhưng Mộ Dung Dịch tỏ thái độ như vậy, tâm tư trong này là gì, cho dù thần kinh thô như Cố Thần, cũng phát hiện.
"Thôi, trước tiên ăn một chút gì đó đi." Mộ Dung Trác Thất nhét ly sữa nóng vào trong tay Cố Thần.
Cố Thần vẫn như cũ tâm thần không yên, hai ngụm liền uống hết sạch.
Mộ Dung Trác Thất biết sự tình Cố Thần phải đối mặt làm cho cậu rất thống khổ, cũng không định nói chút lời an ủi không đến nơi đến chốn, mà định kéo tơ bóc kén giúp cậu phân tích vấn đề.
"Cậu nói, cậu nghe được đối thoại của Mục Lê cùng người trong biệt thự kia?"
Cố Thần gật đầu, lập tức lại lắc đầu, một đêm liên tục nhiều lần hồi tưởng, lúc này ký ức ngược lại có chút sai lệch.
Mộ Dung Trác Thất sờ sờ tóc đối phương, tên này tuy rằng tâm lớn, nhưng trong một số chuyện lại rất dễ dàng rơi vào tâm thái cấp bách, hắn không thích bộ dáng phiền não của đối phương.
"Kỳ thực lúc trước tôi có từng điều tra phân thận Mục Lê, y là một người dựa vào làm nhiệm vụ kiếm tiền thưởng, Ma thẻ sư cấp bảy, hiện tại có lẽ là cấp tám, mà tư liệu trước đó rất mơ hồ." Mộ Dung Trác Thất nói.
Mộ Dung Dịch quay người lên lầu cũng không thật sự lên lầu, mà trốn ở chỗ rẽ của cầu thang nghe đối thoại của hai người.
Chính hắn cũng cảm thấy hành vi như vậy không thẳng thắn vô tư, nhưng hắn lại rất muốn biết tình huống thế nào. Mục Lê... Mạc Ly...
Mộ Dung Dịch một trận tim đau như cắt.
Mục Lê thật sự cũng sự tình mười năm trước có quan hệ sao? Không, y là một người bị hại. Nhưng y khi đó làm thế nào sống sót? Làm thế nào thay đổi dung mạo thành bộ dáng hiện tại? Thân thể của y, xảy ra chuyện gì? Hay là vì bảo mệnh, mà đã phản bội?
Mộ Dung Dịch tâm tư hỗn loạn, muôn ngàn suy đoán tất cả đều qua lại trong đầu, cuối cùng thống khổ đến cong người, co rúc ở trên cầu thang.
Trong đại sảnh, Mộ Dung Trác Thất tiếp tục phân tích. "Sau đó, chính là vì sao Mục Lê lại định cư ở Trung Ương Tinh. Theo lý thuyết thợ săn tiền thưởng thường là không có chỗ ở cố định, thích lưu lãng tứ xứ, nhưng y lại định cư ở Trung Ương Tinh, điều này rất không hợp lý. Hơn nữa sau khi ở cùng với các cậu, y gần như không nhận thêm nhiệm vụ, điều này cũng rất kỳ quái."
Mộ Dung Dịch trên cầu thang trong lòng hồi hộp.
Hắn không phải chưa từng nghĩ tới điều này.
Mạc Ly nhất định là hận hắn, hận đến không muốn dây dưa nhiều với hắn.
Mạc Ly nói với hắn rằng y có thể trở lại xuất hiện trước mặt hắn, là vì muốn xác định thời điểm gặp lại mình có còn gợn sóng hay không.
Nhưng nếu thật sự là thế, y cũng không cần phải ở lại nơi này, mà có thể thẳng một mạch đi tiếp, rời khỏi mảnh đất thương tâm này.
Đương nhiên hắn cũng có thể tưởng bở rằng, Mạc Ly làm như vậy là muốn dày vò mình, nếm nhận thống khổ thấy nhưng không sờ được.
Nhưng hắn biết rõ, tính cách Mạc Ly từ đầu đến cuối sẽ không làm ra hành động như vậy, không yêu chính là không đau, không cần thiết phải lưu lại tổn thương.
Cho nên, Mạc Ly, hiện tại là Mục Lê lưu lại, là thật sự có mục đích gì sao? Mộ Dung Dịch không dám nghĩ.
"Nếu không chúng ta trực tiếp ngả bài với Mục Lê đi, ở chung với nhau nửa năm như thế, tôi cảm thấy y nhất định là người tốt, không giống hạng người tâm cơ thâm trầm lòng dạ độc ác gì đó." Cố Thần nói.
Trong lòng Cố Thần, Mục Lê là tồn tại không thua kém gì Mộ Dung Trác Thất cùng Tăng Giang, cùng vị trí của Thiên Linh trong lòng cậu không khác lắm, cũng vừa là thầy vừa là bạn, được lợi rất nhiều, cậu không muốn vì một giọng nói không xác định mà tồn tại nghi kỵ với đối phương.
"Nếu như y thực sự là người xấu, cậu trực tiếp ngả bài, không sợ sao?" Mộ Dung Trác Thất nói.
Trong lòng hắn cũng không muốn tin rằng Mục Lê có quan hệ gì trong chuyện này, nhưng tổng hợp tất cả các chi tiết nhỏ bé không đáng kể, liền phát hiện đối phương quả thật là một đoàn bí ẩn.
Càng quan trọng hơn là, hắn tuyệt không nhẫn tâm khiến Cố Thần chịu phải bất cứ tổn thương nào, cho dù chỉ là một xác suất nhỏ.
"Chúng ta đi tìm Mục Lê một chuyến, trước tiên không ngả bài, coi như nói chuyện phiếm bình thường, xem có thể dụ ra một ít thông tin hữu dụng nào không." Mộ Dung Trác Thất nói.
Mộ Dung Dịchở khúc quanh cầu thang cúi đầu trầm tư chốc lát, sau đó rất nhanh biến mất từ chỗ ngoặt của cầu thang.
Căn phòng bọn Cố Thần thuê chẳng phải khu vực phồn hoa ở Trung Ương Tinh, nhà lầu cũ kỹ, Mộ Dung Dịch tuy rằng từng tới mấy lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy căn phòng này đều không nhịn được cau mày.
Gõ cửa, không người trả lời.
Mộ Dung Dịch chần chờ một chút, trực tiếp phá khóa cửa. Loại khóa điện tử của kiểu nhà cửa cũ kỹ này đối với người có Tinh thần lực cao thì chỉ cần thăm dò Tinh thần lực vào trong là có thể thoải mái mở ra.
Trong phòng rất sạch sẽ, các loại thực vật không có tính chất công kích đều được dùng để trang hoàng căn phòng trở nên thanh tân mà có phong cách, cùng với vẻ cũ kỹ bên ngoài hình thành hai cái Thiên Địa.
Mộ Dung Dịch không có lòng dạ nào thưởng thức, đi tới gian phòng của Mục Lê.
Mộ Dung Dịch từng vào căn nhà này hai lần, nhưng còn chưa từng vào phòng của Mục Lê, đối phương tự nhiên cũng không thể đưa ra lời mời với hắn.
Đi vào gian phòng, trong phòng tựa như có khí vị của Mục Lê vậy, Mộ Dung Dịch không khỏi hít sâu một hơi. Thật là có khí vị, bất kể là lúc còn là Mạc Ly hay là Mục Lê hiện tại, trên người y đều có một loại mùi thơm ngát, đại khái là bởi vì yêu thích thao túng các loại dị thực hoa mà sinh ra.
Gian phòng đơn giản mà thanh tân, Mộ Dung Dịch nhìn hết thảy trước mắt, có chút mê luyến.
Đây là đồ vật Mạc Ly từng dùng qua, đây là đồ vật mà người hắn yêu tha thiết mất đi rồi lại tìm được dùng qua. Hắn cho người này tất cả những thứ tốt nhất, chỉ cần Mục Lê yêu thích, tất cả mọi thứ hắn đều nguyện ý cho người này, lại chỉ sợ đây chỉ là mong muốn đơn phương của hắn.
Mộ Dung Dịch có nén đau đớn. Ánh mắt của hắn đảo qua mặt bàn, vào thời điểm nhìn thấy sổ ghi chép trên bàn, ánh mắt hơi dừng lại. Hắn mở bìa ra, nhìn chữ ký trên trang bìa.
"Tại sao anh lại ở đây." Một giọng nói quạnh quẽ vang lên.
Mộ Dung Dịch quay đầu, nhìn cái người sáng nhớ chiều mong.
"Mục Lê..." Giọng nói Mộ Dung Dịch run rẩy, vui sướng cùng lo lắng đan xen.
"Không nghĩ tới mười năm trôi qua, anh vậy mà dưỡng ra thói quen không được người khác cho phép liền phá cửa mà vào." Giọng nói của Mục Lê tuy rằng mềm nhẹ, nhưng lại tràn đầy trào phúng.
"Không đúng, Mục Lê, anh..." Mộ Dung Dịch muốn giải thích cái gì, lại cảm thấy có chút vô lực. "Mục Lê, em đi nhanh một chút đi, bọn Cố Thần, đã bắt đầu hoài nghi em."
"Hoài nghi tôi?" Mục Lê cau mày, thần sắc không rõ.
"Đúng, em đi nhanh đi, anh sẽ không nói. Coi như em đã không còn là Mạc Ly trước đây, coi như, em muốn huỷ diệt Liên Bang, vô luận em muốn làm gì, anh cũng sẽ không ngăn cản." Mộ Dung Dịch nhìn người trước mắt, hắn nghĩ hắn đã yêu đến không còn nguyên tắc, vô luận người này định làm gì, hắn đều sẽ chống đỡ y.
Mục Lê nhíu mày càng sâu. "Huỷ diệt? Liên Bang?"
Mộ Dung Dịch nhìn đối phương không biết là giả ngu hay không muốn thừa nhận, cũng quyết định nói trắng ra. "Quyển sổ trên bàn kia, là của Thang Sân chết mấy ngày trước đi. Anh không biết là do em gϊếŧ... hay là bạn của em gϊếŧ, nhưng hiện tại bọn Cố Thần đã phát hiện em và chuyện này có quan hệ, em đi nhanh một chút đi."
"Do, tôi, gϊếŧ?" Mục Lê gằn từng chữ một, thần sắc quái dị.
Mộ Dung Dịch si ngốc nhìn Mục Lê, lại phải tách biệt, cũng không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại.
Mộ Dung Dịch không kìm lòng được ôm eo Mục Lê, vào lúc đối phương định mở miệng, càng thêm dùng sức hôn lên môi đối phương.
Cái hôn từ biệt này rất mỹ diệu, mỹ diệu đến Mộ Dung Dịch muốn trở lại mười năm trước bóp chết chính mình, người tốt như vậy, hắn lúc trước là tạo nghiệt gì, mới chọn bỏ qua.
Chẳng qua Mộ Dung Dịch rất nhanh đình chỉ động tác, không phải là vì đối phương xô đẩy, mà là bởi vì cảm giác lạnh lẽo bên cổ.
Bên cổ Mộ Dung Dịch là một con dao găm, dao găm sắc bén, hiện lên hàn quang, trọng điểm là người cầm dao găm cũng không phải Mục Lê.
Nếu như là Mục Lê, Mộ Dung Dịch tình nguyệt để cho đối phương cắt một dao, mạnh mẽ phát tiết một phen, có lẽ có thể làm cho thương tổn mà sự lạnh lùng của hắn tạo cho y năm đó tiêu giảm một ít.
Nhưng chủ nhân của con dao găm lúc này cũng không phải Mục Lê, mà là một người khác, đứng ở phía sau Mộ Dung Dịch, thân phận không rõ ràng.
Vào thời khắc này, lại có thêm người đi vào phòng, là Mộ Dung Trác Thất cùng Cố Thần vừa tới, cùng Tăng Giang vừa vặn tới kỳ nghỉ muốn trở lại một chuyến.
Ba người sững sờ nhìn hình ảnh trước mắt.
Mộ Dung Dịch ôm Mục Lê, hôn đối phương, mà Mục Lê bị đặt trên tường, thần sắc lãnh đạm, phía sau Mộ Dung Dịch có một người xa lạ, đang cầm con dao găm gác trên cổ Mộ Dung Dịch.
Bầu không khí có chút ngưng trọng.
Cuối cùng mở miệng trước vẫn là Mục Lê, y đẩy Mộ Dung Dịch ra, nói: "Được rồi, có thể là mọi người đều có chút hiểu lầm."
Người cầm dao găm do dự một chút, cũng thả tay xuống. "Mộ Dung Dịch, cậu đây là đang làm cái gì?" Người này nói.
"Là người ở trong biệt thự kia." Cố Thần kinh ngạc thốt lên, cậu nghe ra giọng nói này.
Mộ Dung Dịch cũng cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, xoay người, nhìn đối phương, thần sắc không khỏi trở nên phức tạp.
"Bắc Điều Kỳ?"
Bắc Điều Kỳ, thủ tịch năm đó của hệ quân sự Học viện Triều Đế, tuy rằng không phải học sinh chuyên ngành Chế thẻ sư Ma thẻ sư được chú ý, nhưng tài năng quân sự lại khiến rất nhiều tướng quân Liên Bang đều khó mà so vai đuổi kịp bước chân.
Bắc Điều Kỳ tựa hồ không có ý định chào hỏi với đối phương, chỉ lướt qua hắn, thân thiết nhìn Mục Lê. "Cậu không sao chứ?"
Mục Lê lắc đầu, không để lại vết tích lau môi. Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua những chiếc lá lớn của thực vật, rơi trên nửa bên mặt của Mục Lê, rõ ràng hiện lên nhu hòa, lại cứ mang mấy phần cảm giác lạnh lẽo thê lương.
Mộ Dung Dịch cau mày, ánh mắt không quen nhìn Bắc Điều Kỳ.
Bắc Điều Kỳ sau khi mất tích mười năm trước sau trận triều cường dị thú kia, mười năm qua không có chút tin tức nào, trong hệ thống đăng ký nhân khẩu của Tinh Tế từ lâu đã ngầm thừa nhận là tử vong.
Hay là nói tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, dù sao một học sinh không có lực ma thẻ, dưới tình huống bộ đội hắn thuộc về đều toàn tuyến chết trận, căn bản không có khả năng chạy trốn khỏi công kích của dị thú, trừ phi...
Mộ Dung Dịch ánh mắt tối lại, ngoại trừ hoài nghi với người trước mắt, càng làm cho hắn không thoải mái, là hỗ động của Bắc Điều Kỳ cùng Mục Lê thân mật lại tự nhiên như vậy.
Hai người này, hắn vô cùng xác định, thời học sinh mười năm trước, bọn họ đều không cùng xuất hiện, hiện tại quan hệ hai người lại thân mật như vậy, khiến cho Mộ Dung Dịch ngoại trừ không hiểu rõ thì càng nhiều là khó chịu, hắn bỏ lỡ quá nhiều thứ của Mục Lê.
"Bắc Điều Kỳ, mười năm này cậu đi đâu? Tại sao, lại có quan hệ dính líu tới hung thủ sát hại Thang Sân?" Mộ Dung Dịch chất vấn, tuy rằng trong lòng hắn muốn biết nhất là tại sao cậu lai quen Mục Lê? Các người đến cùng là có quan hệ như thế nào?
Bắc Điều Kỳ cao to thon gầy, từ ngoại hình thì là người rắn rỏi, cố tính lại mang khí chất nho nhã, khiến người khác cảm thấy như một thư sinh. Hắn nở nụ cười: "Cậu là dùng thân phận gì mà hỏi tôi như vậy? Lại có tư cách gì hả?"
Mộ Dung Dịch nhất thời câm miệng.
Bắc Điều Kỳ không tiếp tục phản ứng Mộ Dung Dịch, mà đưa một tấm thẻ bài cho Mục Lê.
"Suy đoán lúc trước của chúng ta không sai, quả thật có một loại thẻ bài như vậy, nhưng thẻ bài hiện tại trong tay tôi là cấp thấp, cái thẻ bài này có thẻ bài cấp cao, Chế thẻ sư là ai, tôi hiện tại còn chưa biết được."
Mục Lê tiếp nhận thẻ bài, thần sắc trở lên nghiêm túc. Quay đầu, nhìn Mộ Dung Dịch mang vẻ mặt thân thiết nhìn y, dùng ba người đang sững sờ đứng ở cửa.
"Chúng ta ra phòng khách ngồi đi, tôi biết mọi người cũng đang điều tra sự kiện triều cường dị thú mười năm trước, tôi cũng thế, tôi sẽ nói một chút tình huống điều tra của tôi cho mọi người." Mục Lê nói, sau đó nhìn về phía Bắc Điều Kỳ: "Cậu cùng ở lại không?"
"Không được, tôi phải nhanh trở về, miễn cho có người nghi ngờ tôi." Bắc Điều Kỳ nói, sau cùng Mục Lê ôm tạm biệt một cái, quay người rời đi.
Đoàn người đến phòng khách.
Mục Lê từ trong phòng của mình tìm kiếm chốc lát, lấy ra một quyển sổ, đưa cho mấy người đang ngồi, sau đó chậm rãi mở miệng: "Đầu tiên tôi muốn tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Mạc Ly, mười năm trước là học sinh Học viện Triều Đế."
=
Ada: ê ê ê thế là sao là sao là sao Bắc gì đó cùng Mục Lê có một chân sao là thật hay giả hả hả hả... làm ơn là giả đi... tui vẫn thích Dịch Ly hơn dù có chút ngược tâm...
=
=
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất