Chương 124: Đi tới chiến tuyến
Chương 134: Đi tới chiến tuyến
---------------------
Một tuần lễ sau khi Chương Dục Kỵ ngã ngựa.
Tuy rằng không thể từ Chương Dục Kỵ tìm ra được điểm đột phá cho những chuyện khác, cũng không tìm được manh mối về người bí ẩn Ngọc Tu này, nhưng tóm lại tất cả mọi chuyện vẫn còn phát triển theo chiều hướng tốt.
Cố Thần mỗi ngày cùng Quý đại sư nghiên cứu Thẻ Tĩnh Tịch, rốt cục dò xét được ảo diệu bên trong. Quý đại sư liền bắt tay vào viết ra ba bản sổ tay về tâm đắc chế thẻ Thẻ Tĩnh Tịch, khiến cho độ khó khi chế Thẻ Tĩnh Tịch giảm đi mấy lần.
Ngày tháng trải qua quá gió êm sóng lặng, cho nên Cố Thần có chút muốn trở lại sinh hoạt vườn trường.
Nhưng mà thiên hạ thái bình như vậy không kéo dài quá lâu, ngày nào đó Cố Thần tỉnh lại, liền thấy trên mạng Tinh Tế cái tiêu đề kinh khủng 'Triều cường dị thú lớn nhất trong lịch sử Liên Bang'.
Mỗi giây đều có một bản tin nhanh chóng xẹt qua, người xem hoa cả mắt, mà trong tiêu đề của những tin tức này những từ như dị thú, Duy Ma tinh vân vân lại khiến tâm Cố Thần không ngừng chìm xuống.
Triều cường dị thú quy mô lớn nhất trong lịch sử Liên Bang.
Địa điểm bạo phát vẫn là nơi thủy triều dị thú bạo phát mười năm trước Duy Ma tinh.
Cao tầng Liên Bang hỗn loạn tưng bừng, phảng phất như dự cảm sự tình mười năm trước lại một lần nữa diễn ra.
Cố Thần nhìn tin tức một ngày, mãi đến tận khi ánh chiều tà ngoài cửa sổ biến thành đỏ như màu máu, trong không khí tràn ngập sự nghiêm nghị cùng nặng nề.
Không có chút điềm báo trước, không có quy luật, thủy triều dị thú bỗng nhiên bạo phát ngay trong đêm khuya, từ Duy Ma tinh lan tràn đến toàn bộ Hắc Ẩn tinh hệ. Địa phương Quân Năm Liên Bang đóng giữ không kịp phòng bị, tử thương vô số.
Quân đội còn như vậy, bình dân bách tính càng không cần phải nói.
Lần này Liên Bang rút kinh nghiệm từ mười năm trước, không còn tiếp tục đánh giá thấp triều cường dị thú như lần trước, chỉ phái ba bốn quân đội đi tới, mà lập tức coi triều cường dị thú lần này là việc trọng yếu nhất, cấp tốc sai hết thảy quân đội có thể sai đi.
Trong này quân đội duy nhất không bị sai đi là Quân Mười Bốn. Nguyên soái Quân Mười Bốn vừa bị bắt, quân đội cũng không ổn định, nguyên soái lâm thời vẫn chưa thể hoàn toàn chưởng khống tốt quân đội.
Đêm hôm ấy. Đại trạch Văn gia.
Đây là lần đầu tiên từ sau tiệc tối lần trước mọi người tụ tập đầy đủ như vậy, còn nhiều thêm một Thiên Linh.
"Lần này ý của Liên Bang là không dự định để học sinh tham chiến, dù sao trận chiến tranh mười năm trước đã hy sinh quá nhiều trụ cột tương lai của Liên Bang." Quý lão nói.
Lần này sau khi triều cường dị thú bạo phát, mấy người Quý lão khẳng định suy đoán trước đó. Chương Dục Kỵ bọn gã tự dựng lên một hồi sự kiện rừng dị thú học viện, chính là vì làm suy yếu quyền lên tiếng trên việc tự chủ quản lý của học viện. Nếu như Chương Dục Kỵ không bị bắt, như vậy có lẽ sự kiện mười năm trước sẽ tái diễn, lại có một nhóm học sinh bị cổ động ra tiền tuyến.
Về phần tại sao muốn cổ động học sinh ra tiền tuyến, bọn họ trước mắt còn chưa cách nào biết được.
"Lúc này ngoại trừ Quân Mười Bốn, gần như tất cả quân đội đều phái binh viện trợ. Ngoại trừ một phần binh lực trấn thủ tinh vực nguyên bản, tất cả nguyên soái hầu như đều đi tới Duy Ma tinh trợ giúp." Văn Dịch Kế nói.
Lần này thủy triều dị thú xuất hiện hung hăng, chỉ trong một đêm cảnh tượng tàn tạ khắp nơi, Liên Bang lập tức phán đoán trình độ bạo phát lần này e rằng hẳn có thể so được với mười năm trước.
Thủy triều dị thú so với mười năm trước còn đáng sợ hơn mấy lần. Liên Bang không còn dám phạm vào sai lầm mười năm trước, ngay từ ban đầu liền ra lệnh cho lượng binh lực lớn nhất đi trợ giúp.
"Bác cả tôi, ông ngày mai khởi hành đi Duy Ma tinh, tôi đã xin được đi theo quân của ông." Văn Dịch Kế nói.
Trước đó khi điều tra sự kiện rừng dị thú học viện, nguyên soái Quân Sáu Liên Bang Mộ Dung Nguyên cùng nguyên soái Quân Mười Sáu Liên Bang Văn Chí Khâm đều bị triệu hồi về Trung Ương Tinh hiệp trợ. Kết quả hiện thực quá hoang đường, cuối cùng hung thủ vậy mà lại là mười tổng phụ trách điều tra, Chương Dục Kỵ.
Đối với sự kiện rừng dị thú học viện còn có rất nhiều câu đố chưa được giải, Chương Dục Kỵ vừa được hỏi liền ba 'không biết', ngoại trừ biết đến một người tên là Ngọc Tu, đối với việc loại dược tề đặc thù này từ đâu đến, Đổng Ngọc Dương bị bắt đến nơi nào đều không biết gì hết.
Chẳng qua tuy án kiện này không thể bị phá giải viên mãn, nhưng cũng tính là bắt được thủ phạm thật sau màn, Chương Dục Kỵ tội lỗi chồng chất, làm người líu lưỡi. Mộ Dung Nguyên ngay vào ngày đầu tiên sau khi phiên tòa thẩm vấn Chương Dục Kỵ kết thúc liền trở về, Văn Chí Khâm thì ở lại mấy ngày, vốn định hai ngày tới trở về, không ngờ lại bạo phát ra sự kiện thủy triều dị thú. Vì vậy kế hoạch trở về đổi thành đi Duy Ma tinh trợ giúp.
"Ngày mai sẽ xuất phát sao?" Cố Thần cảm thấy bất an với an bài đột ngột như vậy.
Quý lão nhìn Cố Thần, có chút không đành lòng. Ông thống hận nhất là người khiến cho học sinh ra chiến trường, quyết định hoang đường mười năm trước của Liên Bang đã làm cho ông căn hận đến nay.
Thế nhưng Cố Thần không giống như vậy, cuộc chiến này cần cậu, dù cậu không phải người cứu vớt Liên Bang trong tiên đoán, thẻ bài chỉ cậu chế ra mới có thể đấu lại trong cuộc chiến này cũng ắt không thể thiếu.
Cho tới bây giờ, Chế thẻ sư có thể chế ra Thẻ Cửu Từ trong Liên Bang cũng chỉ có lác đác mấy người, mà có thể chế ra Thẻ Tĩnh Tịch, trước mắt chỉ có Quý Nỗ Mân cùng Cố Thần, bàn về chất lượng thẻ bài, Cố Thần e rằng còn vượt qua Quý Nỗ Mân.
Cuộc chiến này cần hai loại thẻ bài này, sợ rằng dù mấy người Cố Thần ngày đêm không ngừng nghỉ chế thẻ, cũng không đuổi kịp tốc độ tiêu hao trên chiến trường, còn phải đợi Cố Thần ở Trung Ương Tinh chế tác thẻ bài xong rồi lại vận chuyển đến Duy Ma tinh, việc này cũng không hợp với thực tế.
"Tôi cũng đi, lần cuối cùng Bắc Điều Kỳ liên lạc với tôi, nói với tôi hắn đang ở Duy Ma tinh." Mục Lê nói.
Mục Lê vừa dứt lời, câu "Không thể" của Mộ Dung Dịch cũng đã bật thốt.
Mọi người nhìn về đôi mắt đã đỏ lên của Mộ Dung Dịch, trong lòng hiểu rõ.
Mộ Dung Dịch nhìn Mục Lê chỉ cách hắn có một khoảng, hắn đã mất đi y mười nằm, thật vật vả tìm về, có lẽ bọn họ đời này cũng sẽ không có kết quả gì, nhưng hắn vẫn không thể chịu đừng một lần nữa mất đi y.
Mục Lê không để ý đến hắn, tựa hồ cũng không định đáp lại, trong ánh mắt viết đầy 'ý kiến của hắn không liên quan gì đến tôi'.
"Tôi cũng đi." Nhận ra ý kiến của mình không có ý nghĩa gì trong mắt Mục Lê, Mộ Dung Dịch nói. Lần này hắn sẽ không lại để cho y một thân một mình chịu đựng mưa gió này đó nữa.
Cuối cùng, cha con Quý gia, anh em Mộ Dung, Cố Thần, Văn Dịch Kế cùng Thiên Linh đều quyết định cùng đi.
Ngụy Ninh bởi vì sự kiện Chương Dục Kỵ còn chưa kết thúc điều tra, không cách nào dời khỏi Trung Ương Tinh, đồng thời còn phải chăm sóc tiểu Ngộ, liền lưu lại Văn gia.
Buổi họp nhỏ kết thúc, mọi người trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho việc xuất phát ngày hôm sau.
"Tôi muốn về nhà một chuyến." Cố Thần bỗng nhiên nói.
Mấy ngày này Cố Thần cùng Quý đại sư đều ở lại nhà Văn Dịch Kế, một mặt là vì có thể nghiên cứu thẻ bài tốt hơn với Quý đại sư, mặt khác cũng là vì bảo vệ an toàn cho Cố Thần.
Mộ Dung Trác Thất đoán được bảy tám phần suy nghĩ của Cố Thần, không ngăn cậu, mở miệng nói: "Tôi đưa cậu ấy đi, nhất định sẽ trả cậu ấy lại an toàn."
Mục Lê cũng biểu thị đồng thời cùng đi.
Văn Dịch Kế không đoán được suy nghĩ của Cố Thần, chỉ nói một câu: "Về sớm một chút, sáng mai liền xuất phát."
Trên đường về nhà, Cố Thần dị thường trầm mặc.
Mộ Dung Trác Thất cũng không nói chuyện, cầm lấy tay Cố Thần, mười ngón quấn quýt, hy vọng có thể cho cậu thêm dũng khí.
Trung Ương Tinh về đêm phi thường an lành, cũng không bị triều cường dị thú ở Duy Ma tinh ảnh hưởng. Đèn đuốc phồn hoa này nọ từ xa xa rơi vào trong mắt Cố Thần, chẳng biết vì sao, bỗng nhiên có một loại thê lương khó giải thích được.
Cố Thần trở lại phòng trọ đã lâu không về, cũng không tính cho thuê lại phòng, dù sao bây giờ nó hiện tại đang ở dưới danh nghĩa Mục Lê.
Cố Thần nhìn từ dưới lầu đi lên, nhà của bọn họ rất đặc biệt, liếc mắt một cái có thể nhận ra. Cửa sổ từ được tu sửa, một đống cây xanh được Mục Lê chăm sóc um tùm tầng tầng lớp lớp, còn sắp lan tràn lên vách tường. Cố Thần đột nhiên cảm thấy, không mua biệt thự lớn cũng chẳng sao, chỉ cần không có chiến tranh, không chết chóc, bọn họ cùng sinh sống trong hòa bình, cho dù là phòng nhỏ, chỉ cần người mình yêu thương đều ở bên người, vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.
"Làm sao vậy, sao không đi lên?" Mục Lê nhìn Cố Thần đang sững sờ.
Cố Thần lắc đầu, áp chế xúc động muốn rơi lệ, bước nhanh tới phía trước.
Người mở cửa là Tăng Giang.
Bởi vì triều cường dị thú bạo phát, tuy rằng Trung Ương Tinh cũng không bị ảnh hưởng, nhưng học viện vẫn cho nghỉ học một ngày.
Tăng Giang không ở lại ký túc xá học viện, mà về phòng trọ. Mấy ngày gần đây hắn gần như không gặp được Cố Thần, chỉ biết Cố Thần cùng Mục Lê đang điều tra sự việc, nhưng sau khi Chương Dục Kỵ xuống ngựa vẫn không thấy hai người, điều này làm Tăng Giang có chút bận tâm.
"Cậu cuối cùng cũng biết đường về, tôi còn tưởng rằng cậu ở bên ngoài chơi điên luôn rồi." Tăng Giang vẫn là bộ dáng lẫm lẫm liệt liệt. "Về rất đúng lúc, tôi vừa vặn làm xong cơm tối, cậu cái tên này thật biết chọn thời gian."
Tăng Giang nói muốn đóng cửa, mới chú ý tới Mộ Dung Trác Thất cùng Mục Lê ở phía sau.
"Hình như bữa tối hơi ít, tôi lại làm thêm hai thứ." Tăng Giang nói, bước nhanh về nhà bếp.
Cố Thần ngồi yên trước bàn ăn, nhìn Tăng Giang đang bận rộn trong phòng bếp.
Cậu nhớ tới những ngày tháng khi mới tới thế giới này, dường như cũng như vậy, cậu mỗi ngày trông mong Tăng Giang rồi nhảy vào ăn, còn Tăng Giang thì mỗi lần đều ghét bỏ cậu một chút rồi lại làm canh cho cậu. Năm tháng trải qua ở Lam Tinh có lẽ khổ hơn một chút, nhưng lại khiến người dư vị bất ngờ.
Chốc lát sau, một thức ăn hương sắc đầy đủ làm xong. Trù nghệ của Tăng Giang kỳ thật không sánh bằng Mục Lê, cũng không bằng Mộ Dung Trác Thất, nhưng hai người đều phi thường cổ động, chỉ có Cố Thần từ trước đến giờ không bao giờ 'nhất tâm nhị dụng' trong giờ ăn lại ăn miếng có miếng không.
"Cậu làm sao thế? Giảm béo? Không phải vì Duy Ma tinh bị triều cường dị thú chứ? Làm sao, còn đi lên lộ tuyến lo nước thương dân hả? Cái đấy không thích hợp với tên ngu si như cậu đâu." Tăng Giang trong miệng quở trách, lại gắp mấy đũa thức ăn vào trong bát Cố Thần.
"Giang Giang, ngày mai tôi định đi Duy Ma tinh, cùng Mộ Dung còn có Mục Lê." Cố Thần sợ hãi mở miệng.
Phòng khách nhất thời một mảnh im lặng.
Tăng Giang ánh mắt sắc bén nhìn Cố Thần, nhìn thấy Cố Thần căn bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.
"Chỉ cậu, đi làm gì? Đi thêm phiền à?" Tăng Giang tức giận nói.
Trầm mặc thật lâu.
"Cậu nghiêm túc à?"
Cố Thần dừng lại một chút, gật đầu.
"Không được!"
Không có ngữ điệu cứng rắn, giống như ngày thường Cố Thần luôn muốn ăn vụng trong lúc Tăng Giang nấu cơm bị cự tuyệt. Nhưng Cố Thần từ trong câu phủ định đơn giản này nghe được hàm chứa ý tứ không chấp nhận từ chối.
Cố Thần nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Tăng Giang đột nhiên thả bát đũa trong tay xuống, không nói với Cố Thần, mà nhìn về hướng Mộ Dung Trác Thất.
"Cậu liền cứ như vậy để cậu ta đi chịu chết như thế hả?"
Mộ Dung Trác Thất dùng ngữ khí trịnh trọng, giống như đang tuyên thệ "Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để tiểu Thần chịu chút thương tổn nào."
Tăng Giang không nói nữa, quay người rầu rĩ trở về phòng.
"Mấy người chờ tôi một chút." Cố Thần nói, cũng đi theo tiến vào phòng Tăng Giang.
Tăng Giang chôn mình trong ổ chăn, tựa hồ không muốn để ý đến Cố Thần.
"Giang Giang." Cố Thần ôn nhu nhẹ nhàng nói.
"Giang Giang."
"Giang Giang." Cố Thần lại gọi hai tiếng.
Lúc này Tăng Giang rốt cục có phản ứng, hắn ngồi dậy từ trên giường, sững sờ nhìn Cố Thần. "Đừng đi, được không?"
Cố Thần nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Là một trạch nam dùng việc mua được biệt thự là lý tưởng nhân sinh đồng thời đã thực hiện được, cậu gần như không có chút mong đợi gì với việc như tràn đầy nhiệt huyết 'tinh trung báo quốc' này. Nhưng khi cậu phát hiện, nếu quả thật có rất nhiều người cần đến cậu, nếu như việc cậu làm có thể cứu càng nhiều người hơn, vậy cậu sẽ chọn gánh vác phần trách nhiệm ấy.
Nhìn thấy Cố Thần trầm mặc như vậy, Tăng Giang xoay người, mặt hướng cửa sổ.
Ngoài cửa sổ chính là bóng đêm dày đặc, mái tóc đỏ kia của Tăng Giang dung hợp với bóng đêm, có một loại mùi vị ẩn nhẫn.
"Cố Thần."
"Hả?"
"Tôi đã không thể chịu đựng thêm, trơ mắt để một người rời đi, lại không biết có phải là lần cuối hay không?"
Âm thanh Tăng Giang có chút nghẹn ngào, nói rất nhẹ, nhẹ tựa như sắp bị gió đêm ngoài cửa sổ thổi đi.
Thế nhưng Cố Thần nghe rất rõ ràng, cậu biết Tăng Giang đang nghĩ đến một Cố Thần khác.
Hai người trầm mặc.
Ngay thời điểm Cố Thần xoắn xuýt không biết phải nói cái gì, Tăng Giang quay người sang.
Ánh mắt như sao của hắn lại một lần nữa trở nên sáng ngời, đi tới trước người Cố Thần, nhìn chằm chằm Cố Thần nửa ngày, mở miệng: "Tôi đi cùng cậu."
Ơ?
Cố Thần nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Làm sao? Tên ngốc cậu còn có thể đi, tôi còn không được đi?" Ngữ điệu của Tăng Giang lại trở về như ngày thường.
"Nhưng mà ở nơi nguy hiểm như thế..." Cố Thần do dự.
"Tên chiến đấu 'năm tra' cậu còn nói nguy hiểm với tôi?" Tăng Giang lườm một cái. "Ngược lại cũng chỉ là làm việc ở hậu cần, không lên tiền tuyến, không sao hết." Đây là Tăng Giang đang an ủi Cố Thần.
Cố Thần thành công bị thuyết phục, nhất thời cảm thấy an bài này kỳ thực không tệ lắm.
Ngày hôm sau, một nhóm chín người ngồi trên phi thuyền của Văn Chí Khâm, xuất phát về hướng Duy Ma tinh.
Cố Thần nhìn phong cảnh ngoài phi thuyền.
Vũ trụ mênh mông, ánh sáng lóa mắt.
Mộ Dung Trác Thất bưng một bát cháo loãng tới cho Cố Thần: "Đang nhìn gì thế?"
Cố Thần lắc đầu, không nói gì.
Cậu nhớ tới lần trước ngồi trên phi thuyền, từ Lam Tinh đến Trung Ương Tinh. Chớp mắt một cái, một năm trôi qua rồi.
Lần trước lúc cậu và Tăng Giang đến Trung Ương Tinh, Tăng Giang là ôm tâm thái 'đập nồi dìm thuyền' liều chết đến cùng, cậu là ôm tâm thái Tăng Giang nói gì chính là cái đó.
Không nghĩ tới thời gian một năm qua đi, rời khỏi Trung Ương Tinh, bọn họ lại là vì lý do cứu vớt muôn dân Liên Bang.
Mộ Dung Trác Thất không thích bộ dáng này của Cố Thần.
"Đây là phi thuyền quân dung, tốc độ nhanh hơn phi thuyền phổ thông nhiều, chúng ta đại khái khoảng hai ngày sau là có thể đến Duy Ma tinh."
Cố Thần gật đầu, cậu nhìn thấy chiến báo trong tin tức tiền tuyến mới nhất hôm nay, chỉ là tranh ảnh cũng đủ để cậu nhìn thấy mà giật mình, cậu thật không dám tưởng tượng cảnh tượng khi thực sự gặp phải thì như thế nào.
Mộ Dung Trác Thất xoa xoa tóc cậu, nhẹ nhàng ôm tiểu trạch nam. "Đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên."
Cố Thần gật đầu.
Trong đêm đầu tiên lên phi thuyền, đại bá của Văn Dịch Kế, tướng quân Quân Mười Sáu Liên Bang, Văn Chí Khâm mời tiệc bọn họ.
Văn Chí Khâm cùng Văn Dịch Kế lớn lên không giống nhau chút nào, theo như Văn Dịch Kế nói, đó là vì mình giống mẹ. Văn Dịch Kế trông tương đối phong lưu phóng khoáng, mà Văn Chí Khâm rõ ràng rất chính khí, tướng mạo thoáng bình thản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất có khí thế.
Dạ tiệc trên phi thuyền không phong phú chủng loại như ở trên Trung Ương Tinh, chẳng qua cũng đủ để Cố Thần vùi đầu khổ ăn.
(Ada: ặc ăn nhiều quá cũng khổ hả...)
Văn Chí Khâm nhìn Cố Thần: "Tôi từng nghe Dịch Kế nói về cậu, một Chế thẻ sư phi thường có thiên phú."
Nguyên soái Liên Bang bỗng nhiên mở lời nói chuyện với mình, tiểu trạch nam lập tức khẩn trương đến ném mất thìa canh, hai tay khép lại đặt trên đùi.
Cố Thần đến nay vẫn không quen được người khác khen, trước khi xuyên qua thì miễn cưỡng có thể được khen là 'Tính tình trẻ con thuần lương', trong này có chút không uyển chuyển chính là có chút ngu dốt.
Cố Thần lắc đầu không nói, không biết trả lời thế nào.
Văn Chí Khâm so với Mộ Dung Nguyên lớn tuổi hơn một chút, màu tóc có chút xám trắng, nhưng tóc tai xử lý tỉ mỉ cẩn thận. Ông vẻ mặt thân thiết nhìn mọi người, thoạt nhìn yêu thương tiểu bối bao nhiêu.
Chẳng qua uy danh của Văn Chí Khâm còn ở đó, mọi người ngược lại cũng không thật sự 'chủ khách cùng vui', mỗi người đều có chút gò bó, chỉ là Văn tướng quân vào lúc này thỉnh thoảng đàm luận vài chuyện lý thú.
Người đầu tiên nói chuyện với Văn tướng quân là Mục Lê, điều này làm cho anh em Mộ Dung bọn họ có chút bất ngờ.
"Ngưỡng mộ đại danh Văn tướng quân đã lâu, nghe nói năm đó Văn tướng quân vì Liên Bang, chủ động đi gϊếŧ giặc bảo vệ vùng đất hoang vu nhất, tiểu bối lòng sinh bội phục." Mục Lê nói.
Khu vực quản hạt của Quân Mười Sáu Liên Bang, được tính là tinh vực hoang vu nhất, nghèo khó nhất, có khu vực dị thú hoạt động chiếm lớn nhất Liên Bang. Khối tinh vực này còn có mấy hành tinh chuyên môn dùng để giam giữ phạm nhân lưu vong của Liên Bang, có thể nói là khu vực bẩn loạn kém nhất ở Liên Bang.
Cố Thần vừa ăn cơm, vừa than thở trong lòng, loại cảm xúc này, thật sự là một người chỉ muốn ngày tháng sinh sống vui vẻ như cậu không thể so sánh được.
Văn Chí Khâm đối với lời khen như vậy cũng rất dễ chịu, cười vung vung tay: "Đây có, trách nhiệm dù sao cũng phải có người gánh, đều là vì phân lực cho Liên Bang."
Cảm giác muốn ăn của Thiên Linh không nhiều lắm, nhìn Tăng Giang ở bên cạnh cũng không nguyện ý phản ứng anh, lại liếc nhìn Mộ Dung Trác Thất đang đưa đĩa rau cho Cố Thần, trong lòng có chút đắng chát.
(Ada: ai bảo anh không dứt khoát, kiên định thổ lộ đi~~)
"Nói đến, Cố Thần cậu có thể lấy Văn tướng quân làm chuẩn, Văn tướng quân lại chính là tồn tại cố gắng dốc lòng hơn cậu nhiều lắm." Thiên Linh nhìn Cố Thần, nói.
Cố Thần trước mắt đối với tri thức về lĩnh vực cao tầng Liên Bang còn nằm trong cái phạm trù nguyên soái Mộ Dung kia, đối với Văn Chí Khâm còn chưa hiểu biết sâu gì.
Mộ Dung Trác Thất nhìn cậu lộ ra vẻ mê man, thấp giọng giải thích cho cậu.
Văn Chí Khâm lúc sinh có thiên phú không tốt lắm, điều này làm cho Văn Chí Khâm có chút bước đi khó khăn trong Văn gia, bởi vì Văn gia là gia tộc được xưng danh thiên phú cao. Đặc biệt là sau khi em trai ông, cũng chính là phụ thân của Văn Dịch Kế sinh ra, tình cảnh Văn Chí Khâm liền càng gay go.
Chẳng qua Văn Chí Khâm là một người rất có bản tính, ông một lần nào đó rèn luyện ở tinh cầu lề sách, nhân họa đắc phúc, Tinh thần lực đạt được đột phá, từ đó tiến bộ càng thần tốc, thời điểm trung niên liền đạt tới đỉnh điểm Ma thẻ sư cấp mười.
Văn Chí Khâm cùng Văn gia quan hệ cũng không tốt, đại khái cũng là do lúc sinh bị lạnh nhạt, chẳng qua đối với đứa cháu của mình lại rất thương yêu. Sau đó Văn Chí Khâm chủ động sinh đi gϊếŧ giặc, quản lý tinh vực tệ nhất Liên Bang, nhiều năm như vậy vẫn luôn hết phận sự trông coi, một lần liền được ca tụng.
Cố Thần gật đầu, nhìn vị Văn tướng quân chủ vị, trong lòng liền có nhiều thêm mấy phần kính ý.
(Ada: thuyết âm mưu... liệu có khi nào...)
"Tiểu Thần trước đây thiên phú cũng không tốt sao?" Văn Chí Khâm tựa hồ khá có hứng thú.
"Đâu chỉ không tốt, quả thật là rối tinh rối mù." Thiên Linh xem thường.
Thiên Linh còn muốn nói gì đó, lại bị Mục Lê mạnh mẽ đánh gãy. "Văn tướng quân là Ma thẻ sư cấp mười, không biết vật cộng sinh của Văn tướng quân trông như thế nào."
Mộ Dung Dịch vẫn luôn cúi đầu ăn cơm dừng lại một chút, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Mục Lê không giống người có hứng thú với chuyện như vậy.
"Đại bá tôi không có vật cộng sinh Tinh thần lực." Người nói chuyện chính là Văn Dịch Kế đang đi vào, hắn cuối cùng cũng kết thúc trò chuyện ân ái 'tiểu biệt thắng tân hôn' với Ngụy Ninh, nhớ lại phải tới ăn cơm tối.
"Đúng vậy, cũng không phải mỗi Ma thẻ sư Chế thẻ sư cấp cao đều sẽ có vật cộng sinh Tinh thần lực, Kỳ Lân Liệt Diễm của tiểu Văn rất uy phong, nhưng đáng tiếc tôi không có." Văn Chí Khâm tiếc nuối lắc đầu.
Mục Lê vẻ mặt áy náy, không nói lời nào nữa.
Có Văn Dịch Kế đến, không khí toàn bộ bàn ăn sinh động lên, ngay cả Cố Thần nguyên bản không am hiểu những trường hợp như này cũng nhịn không được dung nhập vào trong đó.
Sau khi ăn xong.
Cố Thần đi đưa cơm cho Quý Nỗ Mân, đại sư trầm mê với việc chế tác Thẻ Cửu Từ cùng Thẻ Tĩnh Tịch, từ sau khi tiến vào phi thuyền liền vẫn luôn duy trì trạng thái 'đại môn không ra cổng trong không bước' 'mất ăn mất ngủ'.
Cố Thần sắp xếp thức ăn xong, ngay tại thời điểm Quý đại sư định tóm lấy cậu thảo luận về thẻ bài thì vội vàng lui ra. Thực sự không phải cậu không muốn thảo luận với Quý đại sư, mà là Quý đại sư vừa bắt đầu thảo luận thì thật sự có thể 'thiên hoang địa lão' không dứt, Cố Thần vốn vì ở trên phi thuyền mà thân thể không thoải mái, thật sự không chịu được loại giày vò này.
Cố Thần lúc về phòng phát hiện Mục Lê đứng ở chỗ đi ra, ngẩn người đối diện với vũ trụ mênh mông bên ngoài.
Cố Thần nhô đầu ra, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, cũng không nhìn thấy cảnh sắc gì đáng ngạc nhiên.
"Tôi đang nghĩ, đến cùng sẽ là ai chứ?" Mục Lê bỗng nhiên mở miệng.
Cố Thần liếc nhìn xung quanh, không có ai khác, Mục Lê là đang nói chuyện với mình hả?
Mục Lê liếc mắt nhìn Cố Thần đang nhìn đông nhìn tây, lắc đầu: "Tôi vẫn cảm thấy, người có thể điều khiển trận âm mưu này, hẳn là một nhân vật thượng tầng Liên Bang."
Cố Thần kỳ thực tán thành ý nghĩ của Mục Lê, nhưng mỗi nhân sĩ khả nghi trước đó bọn họ đã điều tra, bao quát cả Mộ Dung tướng quân cùng Văn tướng quân, nhưng căn bản không có chứng cứ cùng manh mối.
"Cậu còn nhớ cái chết của Bách Lân không?" Mục Lê bỗng nhiên mở miệng.
Cố Thần gật đầu, cậu làm sao có thể không nhớ rõ, mặc dù cậu và Bách Lân không có tiếp xúc gì, nhưng một người ngày hôm trước còn sống sờ sờ đảo mắt một cái bị gϊếŧ hại, mình vừa mở tủ lạnh ra liền nhìn thấy thi thể đối phương, loại xúc động kia cũng không phải dễ dàng xóa bỏ.
"Bách Lân là bị vật cộng sinh Tinh thần lực gϊếŧ chết, dùng năng lực Bách Lân, toàn bộ Liên Bang người có thể làm được, kỳ thực không nhiều." Mục Lê nhàn nhạt nói.
Cố Thần chợt nhớ tới lúc ăn cơm tối, Mục Lê đột nhiên hỏi chuyện về vật cộng sinh của Văn tướng quân, hóa ra Mục Lê từ đầu đến cuối còn chưa từ bỏ việc tìm điểm đột phá từ trên người nguyên soái Liên Bang.
Hai người đều không nói gì nữa, đồng thời nhìn ra ngoài phi thuyền.
Ngoài cửa sổ đen kịt một màu, dường như bao trùm lên tầng giấy nhiễm mực vẽ. Phi thuyền đang đi qua khu vực không có tinh thể, không nhìn thấy ánh sáng, cũng không có cảm giác tiến lên. Chỉ có thân tàu nhẹ nhàng lay động đang nói cho họ biết, bọn họ đang đi tới mục đích xuất phát.
=
Ada: thuyết âm mưu đê~~ ai có ý kiến gì không~~~
=
=
=
---------------------
Một tuần lễ sau khi Chương Dục Kỵ ngã ngựa.
Tuy rằng không thể từ Chương Dục Kỵ tìm ra được điểm đột phá cho những chuyện khác, cũng không tìm được manh mối về người bí ẩn Ngọc Tu này, nhưng tóm lại tất cả mọi chuyện vẫn còn phát triển theo chiều hướng tốt.
Cố Thần mỗi ngày cùng Quý đại sư nghiên cứu Thẻ Tĩnh Tịch, rốt cục dò xét được ảo diệu bên trong. Quý đại sư liền bắt tay vào viết ra ba bản sổ tay về tâm đắc chế thẻ Thẻ Tĩnh Tịch, khiến cho độ khó khi chế Thẻ Tĩnh Tịch giảm đi mấy lần.
Ngày tháng trải qua quá gió êm sóng lặng, cho nên Cố Thần có chút muốn trở lại sinh hoạt vườn trường.
Nhưng mà thiên hạ thái bình như vậy không kéo dài quá lâu, ngày nào đó Cố Thần tỉnh lại, liền thấy trên mạng Tinh Tế cái tiêu đề kinh khủng 'Triều cường dị thú lớn nhất trong lịch sử Liên Bang'.
Mỗi giây đều có một bản tin nhanh chóng xẹt qua, người xem hoa cả mắt, mà trong tiêu đề của những tin tức này những từ như dị thú, Duy Ma tinh vân vân lại khiến tâm Cố Thần không ngừng chìm xuống.
Triều cường dị thú quy mô lớn nhất trong lịch sử Liên Bang.
Địa điểm bạo phát vẫn là nơi thủy triều dị thú bạo phát mười năm trước Duy Ma tinh.
Cao tầng Liên Bang hỗn loạn tưng bừng, phảng phất như dự cảm sự tình mười năm trước lại một lần nữa diễn ra.
Cố Thần nhìn tin tức một ngày, mãi đến tận khi ánh chiều tà ngoài cửa sổ biến thành đỏ như màu máu, trong không khí tràn ngập sự nghiêm nghị cùng nặng nề.
Không có chút điềm báo trước, không có quy luật, thủy triều dị thú bỗng nhiên bạo phát ngay trong đêm khuya, từ Duy Ma tinh lan tràn đến toàn bộ Hắc Ẩn tinh hệ. Địa phương Quân Năm Liên Bang đóng giữ không kịp phòng bị, tử thương vô số.
Quân đội còn như vậy, bình dân bách tính càng không cần phải nói.
Lần này Liên Bang rút kinh nghiệm từ mười năm trước, không còn tiếp tục đánh giá thấp triều cường dị thú như lần trước, chỉ phái ba bốn quân đội đi tới, mà lập tức coi triều cường dị thú lần này là việc trọng yếu nhất, cấp tốc sai hết thảy quân đội có thể sai đi.
Trong này quân đội duy nhất không bị sai đi là Quân Mười Bốn. Nguyên soái Quân Mười Bốn vừa bị bắt, quân đội cũng không ổn định, nguyên soái lâm thời vẫn chưa thể hoàn toàn chưởng khống tốt quân đội.
Đêm hôm ấy. Đại trạch Văn gia.
Đây là lần đầu tiên từ sau tiệc tối lần trước mọi người tụ tập đầy đủ như vậy, còn nhiều thêm một Thiên Linh.
"Lần này ý của Liên Bang là không dự định để học sinh tham chiến, dù sao trận chiến tranh mười năm trước đã hy sinh quá nhiều trụ cột tương lai của Liên Bang." Quý lão nói.
Lần này sau khi triều cường dị thú bạo phát, mấy người Quý lão khẳng định suy đoán trước đó. Chương Dục Kỵ bọn gã tự dựng lên một hồi sự kiện rừng dị thú học viện, chính là vì làm suy yếu quyền lên tiếng trên việc tự chủ quản lý của học viện. Nếu như Chương Dục Kỵ không bị bắt, như vậy có lẽ sự kiện mười năm trước sẽ tái diễn, lại có một nhóm học sinh bị cổ động ra tiền tuyến.
Về phần tại sao muốn cổ động học sinh ra tiền tuyến, bọn họ trước mắt còn chưa cách nào biết được.
"Lúc này ngoại trừ Quân Mười Bốn, gần như tất cả quân đội đều phái binh viện trợ. Ngoại trừ một phần binh lực trấn thủ tinh vực nguyên bản, tất cả nguyên soái hầu như đều đi tới Duy Ma tinh trợ giúp." Văn Dịch Kế nói.
Lần này thủy triều dị thú xuất hiện hung hăng, chỉ trong một đêm cảnh tượng tàn tạ khắp nơi, Liên Bang lập tức phán đoán trình độ bạo phát lần này e rằng hẳn có thể so được với mười năm trước.
Thủy triều dị thú so với mười năm trước còn đáng sợ hơn mấy lần. Liên Bang không còn dám phạm vào sai lầm mười năm trước, ngay từ ban đầu liền ra lệnh cho lượng binh lực lớn nhất đi trợ giúp.
"Bác cả tôi, ông ngày mai khởi hành đi Duy Ma tinh, tôi đã xin được đi theo quân của ông." Văn Dịch Kế nói.
Trước đó khi điều tra sự kiện rừng dị thú học viện, nguyên soái Quân Sáu Liên Bang Mộ Dung Nguyên cùng nguyên soái Quân Mười Sáu Liên Bang Văn Chí Khâm đều bị triệu hồi về Trung Ương Tinh hiệp trợ. Kết quả hiện thực quá hoang đường, cuối cùng hung thủ vậy mà lại là mười tổng phụ trách điều tra, Chương Dục Kỵ.
Đối với sự kiện rừng dị thú học viện còn có rất nhiều câu đố chưa được giải, Chương Dục Kỵ vừa được hỏi liền ba 'không biết', ngoại trừ biết đến một người tên là Ngọc Tu, đối với việc loại dược tề đặc thù này từ đâu đến, Đổng Ngọc Dương bị bắt đến nơi nào đều không biết gì hết.
Chẳng qua tuy án kiện này không thể bị phá giải viên mãn, nhưng cũng tính là bắt được thủ phạm thật sau màn, Chương Dục Kỵ tội lỗi chồng chất, làm người líu lưỡi. Mộ Dung Nguyên ngay vào ngày đầu tiên sau khi phiên tòa thẩm vấn Chương Dục Kỵ kết thúc liền trở về, Văn Chí Khâm thì ở lại mấy ngày, vốn định hai ngày tới trở về, không ngờ lại bạo phát ra sự kiện thủy triều dị thú. Vì vậy kế hoạch trở về đổi thành đi Duy Ma tinh trợ giúp.
"Ngày mai sẽ xuất phát sao?" Cố Thần cảm thấy bất an với an bài đột ngột như vậy.
Quý lão nhìn Cố Thần, có chút không đành lòng. Ông thống hận nhất là người khiến cho học sinh ra chiến trường, quyết định hoang đường mười năm trước của Liên Bang đã làm cho ông căn hận đến nay.
Thế nhưng Cố Thần không giống như vậy, cuộc chiến này cần cậu, dù cậu không phải người cứu vớt Liên Bang trong tiên đoán, thẻ bài chỉ cậu chế ra mới có thể đấu lại trong cuộc chiến này cũng ắt không thể thiếu.
Cho tới bây giờ, Chế thẻ sư có thể chế ra Thẻ Cửu Từ trong Liên Bang cũng chỉ có lác đác mấy người, mà có thể chế ra Thẻ Tĩnh Tịch, trước mắt chỉ có Quý Nỗ Mân cùng Cố Thần, bàn về chất lượng thẻ bài, Cố Thần e rằng còn vượt qua Quý Nỗ Mân.
Cuộc chiến này cần hai loại thẻ bài này, sợ rằng dù mấy người Cố Thần ngày đêm không ngừng nghỉ chế thẻ, cũng không đuổi kịp tốc độ tiêu hao trên chiến trường, còn phải đợi Cố Thần ở Trung Ương Tinh chế tác thẻ bài xong rồi lại vận chuyển đến Duy Ma tinh, việc này cũng không hợp với thực tế.
"Tôi cũng đi, lần cuối cùng Bắc Điều Kỳ liên lạc với tôi, nói với tôi hắn đang ở Duy Ma tinh." Mục Lê nói.
Mục Lê vừa dứt lời, câu "Không thể" của Mộ Dung Dịch cũng đã bật thốt.
Mọi người nhìn về đôi mắt đã đỏ lên của Mộ Dung Dịch, trong lòng hiểu rõ.
Mộ Dung Dịch nhìn Mục Lê chỉ cách hắn có một khoảng, hắn đã mất đi y mười nằm, thật vật vả tìm về, có lẽ bọn họ đời này cũng sẽ không có kết quả gì, nhưng hắn vẫn không thể chịu đừng một lần nữa mất đi y.
Mục Lê không để ý đến hắn, tựa hồ cũng không định đáp lại, trong ánh mắt viết đầy 'ý kiến của hắn không liên quan gì đến tôi'.
"Tôi cũng đi." Nhận ra ý kiến của mình không có ý nghĩa gì trong mắt Mục Lê, Mộ Dung Dịch nói. Lần này hắn sẽ không lại để cho y một thân một mình chịu đựng mưa gió này đó nữa.
Cuối cùng, cha con Quý gia, anh em Mộ Dung, Cố Thần, Văn Dịch Kế cùng Thiên Linh đều quyết định cùng đi.
Ngụy Ninh bởi vì sự kiện Chương Dục Kỵ còn chưa kết thúc điều tra, không cách nào dời khỏi Trung Ương Tinh, đồng thời còn phải chăm sóc tiểu Ngộ, liền lưu lại Văn gia.
Buổi họp nhỏ kết thúc, mọi người trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho việc xuất phát ngày hôm sau.
"Tôi muốn về nhà một chuyến." Cố Thần bỗng nhiên nói.
Mấy ngày này Cố Thần cùng Quý đại sư đều ở lại nhà Văn Dịch Kế, một mặt là vì có thể nghiên cứu thẻ bài tốt hơn với Quý đại sư, mặt khác cũng là vì bảo vệ an toàn cho Cố Thần.
Mộ Dung Trác Thất đoán được bảy tám phần suy nghĩ của Cố Thần, không ngăn cậu, mở miệng nói: "Tôi đưa cậu ấy đi, nhất định sẽ trả cậu ấy lại an toàn."
Mục Lê cũng biểu thị đồng thời cùng đi.
Văn Dịch Kế không đoán được suy nghĩ của Cố Thần, chỉ nói một câu: "Về sớm một chút, sáng mai liền xuất phát."
Trên đường về nhà, Cố Thần dị thường trầm mặc.
Mộ Dung Trác Thất cũng không nói chuyện, cầm lấy tay Cố Thần, mười ngón quấn quýt, hy vọng có thể cho cậu thêm dũng khí.
Trung Ương Tinh về đêm phi thường an lành, cũng không bị triều cường dị thú ở Duy Ma tinh ảnh hưởng. Đèn đuốc phồn hoa này nọ từ xa xa rơi vào trong mắt Cố Thần, chẳng biết vì sao, bỗng nhiên có một loại thê lương khó giải thích được.
Cố Thần trở lại phòng trọ đã lâu không về, cũng không tính cho thuê lại phòng, dù sao bây giờ nó hiện tại đang ở dưới danh nghĩa Mục Lê.
Cố Thần nhìn từ dưới lầu đi lên, nhà của bọn họ rất đặc biệt, liếc mắt một cái có thể nhận ra. Cửa sổ từ được tu sửa, một đống cây xanh được Mục Lê chăm sóc um tùm tầng tầng lớp lớp, còn sắp lan tràn lên vách tường. Cố Thần đột nhiên cảm thấy, không mua biệt thự lớn cũng chẳng sao, chỉ cần không có chiến tranh, không chết chóc, bọn họ cùng sinh sống trong hòa bình, cho dù là phòng nhỏ, chỉ cần người mình yêu thương đều ở bên người, vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.
"Làm sao vậy, sao không đi lên?" Mục Lê nhìn Cố Thần đang sững sờ.
Cố Thần lắc đầu, áp chế xúc động muốn rơi lệ, bước nhanh tới phía trước.
Người mở cửa là Tăng Giang.
Bởi vì triều cường dị thú bạo phát, tuy rằng Trung Ương Tinh cũng không bị ảnh hưởng, nhưng học viện vẫn cho nghỉ học một ngày.
Tăng Giang không ở lại ký túc xá học viện, mà về phòng trọ. Mấy ngày gần đây hắn gần như không gặp được Cố Thần, chỉ biết Cố Thần cùng Mục Lê đang điều tra sự việc, nhưng sau khi Chương Dục Kỵ xuống ngựa vẫn không thấy hai người, điều này làm Tăng Giang có chút bận tâm.
"Cậu cuối cùng cũng biết đường về, tôi còn tưởng rằng cậu ở bên ngoài chơi điên luôn rồi." Tăng Giang vẫn là bộ dáng lẫm lẫm liệt liệt. "Về rất đúng lúc, tôi vừa vặn làm xong cơm tối, cậu cái tên này thật biết chọn thời gian."
Tăng Giang nói muốn đóng cửa, mới chú ý tới Mộ Dung Trác Thất cùng Mục Lê ở phía sau.
"Hình như bữa tối hơi ít, tôi lại làm thêm hai thứ." Tăng Giang nói, bước nhanh về nhà bếp.
Cố Thần ngồi yên trước bàn ăn, nhìn Tăng Giang đang bận rộn trong phòng bếp.
Cậu nhớ tới những ngày tháng khi mới tới thế giới này, dường như cũng như vậy, cậu mỗi ngày trông mong Tăng Giang rồi nhảy vào ăn, còn Tăng Giang thì mỗi lần đều ghét bỏ cậu một chút rồi lại làm canh cho cậu. Năm tháng trải qua ở Lam Tinh có lẽ khổ hơn một chút, nhưng lại khiến người dư vị bất ngờ.
Chốc lát sau, một thức ăn hương sắc đầy đủ làm xong. Trù nghệ của Tăng Giang kỳ thật không sánh bằng Mục Lê, cũng không bằng Mộ Dung Trác Thất, nhưng hai người đều phi thường cổ động, chỉ có Cố Thần từ trước đến giờ không bao giờ 'nhất tâm nhị dụng' trong giờ ăn lại ăn miếng có miếng không.
"Cậu làm sao thế? Giảm béo? Không phải vì Duy Ma tinh bị triều cường dị thú chứ? Làm sao, còn đi lên lộ tuyến lo nước thương dân hả? Cái đấy không thích hợp với tên ngu si như cậu đâu." Tăng Giang trong miệng quở trách, lại gắp mấy đũa thức ăn vào trong bát Cố Thần.
"Giang Giang, ngày mai tôi định đi Duy Ma tinh, cùng Mộ Dung còn có Mục Lê." Cố Thần sợ hãi mở miệng.
Phòng khách nhất thời một mảnh im lặng.
Tăng Giang ánh mắt sắc bén nhìn Cố Thần, nhìn thấy Cố Thần căn bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.
"Chỉ cậu, đi làm gì? Đi thêm phiền à?" Tăng Giang tức giận nói.
Trầm mặc thật lâu.
"Cậu nghiêm túc à?"
Cố Thần dừng lại một chút, gật đầu.
"Không được!"
Không có ngữ điệu cứng rắn, giống như ngày thường Cố Thần luôn muốn ăn vụng trong lúc Tăng Giang nấu cơm bị cự tuyệt. Nhưng Cố Thần từ trong câu phủ định đơn giản này nghe được hàm chứa ý tứ không chấp nhận từ chối.
Cố Thần nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Tăng Giang đột nhiên thả bát đũa trong tay xuống, không nói với Cố Thần, mà nhìn về hướng Mộ Dung Trác Thất.
"Cậu liền cứ như vậy để cậu ta đi chịu chết như thế hả?"
Mộ Dung Trác Thất dùng ngữ khí trịnh trọng, giống như đang tuyên thệ "Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để tiểu Thần chịu chút thương tổn nào."
Tăng Giang không nói nữa, quay người rầu rĩ trở về phòng.
"Mấy người chờ tôi một chút." Cố Thần nói, cũng đi theo tiến vào phòng Tăng Giang.
Tăng Giang chôn mình trong ổ chăn, tựa hồ không muốn để ý đến Cố Thần.
"Giang Giang." Cố Thần ôn nhu nhẹ nhàng nói.
"Giang Giang."
"Giang Giang." Cố Thần lại gọi hai tiếng.
Lúc này Tăng Giang rốt cục có phản ứng, hắn ngồi dậy từ trên giường, sững sờ nhìn Cố Thần. "Đừng đi, được không?"
Cố Thần nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Là một trạch nam dùng việc mua được biệt thự là lý tưởng nhân sinh đồng thời đã thực hiện được, cậu gần như không có chút mong đợi gì với việc như tràn đầy nhiệt huyết 'tinh trung báo quốc' này. Nhưng khi cậu phát hiện, nếu quả thật có rất nhiều người cần đến cậu, nếu như việc cậu làm có thể cứu càng nhiều người hơn, vậy cậu sẽ chọn gánh vác phần trách nhiệm ấy.
Nhìn thấy Cố Thần trầm mặc như vậy, Tăng Giang xoay người, mặt hướng cửa sổ.
Ngoài cửa sổ chính là bóng đêm dày đặc, mái tóc đỏ kia của Tăng Giang dung hợp với bóng đêm, có một loại mùi vị ẩn nhẫn.
"Cố Thần."
"Hả?"
"Tôi đã không thể chịu đựng thêm, trơ mắt để một người rời đi, lại không biết có phải là lần cuối hay không?"
Âm thanh Tăng Giang có chút nghẹn ngào, nói rất nhẹ, nhẹ tựa như sắp bị gió đêm ngoài cửa sổ thổi đi.
Thế nhưng Cố Thần nghe rất rõ ràng, cậu biết Tăng Giang đang nghĩ đến một Cố Thần khác.
Hai người trầm mặc.
Ngay thời điểm Cố Thần xoắn xuýt không biết phải nói cái gì, Tăng Giang quay người sang.
Ánh mắt như sao của hắn lại một lần nữa trở nên sáng ngời, đi tới trước người Cố Thần, nhìn chằm chằm Cố Thần nửa ngày, mở miệng: "Tôi đi cùng cậu."
Ơ?
Cố Thần nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Làm sao? Tên ngốc cậu còn có thể đi, tôi còn không được đi?" Ngữ điệu của Tăng Giang lại trở về như ngày thường.
"Nhưng mà ở nơi nguy hiểm như thế..." Cố Thần do dự.
"Tên chiến đấu 'năm tra' cậu còn nói nguy hiểm với tôi?" Tăng Giang lườm một cái. "Ngược lại cũng chỉ là làm việc ở hậu cần, không lên tiền tuyến, không sao hết." Đây là Tăng Giang đang an ủi Cố Thần.
Cố Thần thành công bị thuyết phục, nhất thời cảm thấy an bài này kỳ thực không tệ lắm.
Ngày hôm sau, một nhóm chín người ngồi trên phi thuyền của Văn Chí Khâm, xuất phát về hướng Duy Ma tinh.
Cố Thần nhìn phong cảnh ngoài phi thuyền.
Vũ trụ mênh mông, ánh sáng lóa mắt.
Mộ Dung Trác Thất bưng một bát cháo loãng tới cho Cố Thần: "Đang nhìn gì thế?"
Cố Thần lắc đầu, không nói gì.
Cậu nhớ tới lần trước ngồi trên phi thuyền, từ Lam Tinh đến Trung Ương Tinh. Chớp mắt một cái, một năm trôi qua rồi.
Lần trước lúc cậu và Tăng Giang đến Trung Ương Tinh, Tăng Giang là ôm tâm thái 'đập nồi dìm thuyền' liều chết đến cùng, cậu là ôm tâm thái Tăng Giang nói gì chính là cái đó.
Không nghĩ tới thời gian một năm qua đi, rời khỏi Trung Ương Tinh, bọn họ lại là vì lý do cứu vớt muôn dân Liên Bang.
Mộ Dung Trác Thất không thích bộ dáng này của Cố Thần.
"Đây là phi thuyền quân dung, tốc độ nhanh hơn phi thuyền phổ thông nhiều, chúng ta đại khái khoảng hai ngày sau là có thể đến Duy Ma tinh."
Cố Thần gật đầu, cậu nhìn thấy chiến báo trong tin tức tiền tuyến mới nhất hôm nay, chỉ là tranh ảnh cũng đủ để cậu nhìn thấy mà giật mình, cậu thật không dám tưởng tượng cảnh tượng khi thực sự gặp phải thì như thế nào.
Mộ Dung Trác Thất xoa xoa tóc cậu, nhẹ nhàng ôm tiểu trạch nam. "Đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên."
Cố Thần gật đầu.
Trong đêm đầu tiên lên phi thuyền, đại bá của Văn Dịch Kế, tướng quân Quân Mười Sáu Liên Bang, Văn Chí Khâm mời tiệc bọn họ.
Văn Chí Khâm cùng Văn Dịch Kế lớn lên không giống nhau chút nào, theo như Văn Dịch Kế nói, đó là vì mình giống mẹ. Văn Dịch Kế trông tương đối phong lưu phóng khoáng, mà Văn Chí Khâm rõ ràng rất chính khí, tướng mạo thoáng bình thản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất có khí thế.
Dạ tiệc trên phi thuyền không phong phú chủng loại như ở trên Trung Ương Tinh, chẳng qua cũng đủ để Cố Thần vùi đầu khổ ăn.
(Ada: ặc ăn nhiều quá cũng khổ hả...)
Văn Chí Khâm nhìn Cố Thần: "Tôi từng nghe Dịch Kế nói về cậu, một Chế thẻ sư phi thường có thiên phú."
Nguyên soái Liên Bang bỗng nhiên mở lời nói chuyện với mình, tiểu trạch nam lập tức khẩn trương đến ném mất thìa canh, hai tay khép lại đặt trên đùi.
Cố Thần đến nay vẫn không quen được người khác khen, trước khi xuyên qua thì miễn cưỡng có thể được khen là 'Tính tình trẻ con thuần lương', trong này có chút không uyển chuyển chính là có chút ngu dốt.
Cố Thần lắc đầu không nói, không biết trả lời thế nào.
Văn Chí Khâm so với Mộ Dung Nguyên lớn tuổi hơn một chút, màu tóc có chút xám trắng, nhưng tóc tai xử lý tỉ mỉ cẩn thận. Ông vẻ mặt thân thiết nhìn mọi người, thoạt nhìn yêu thương tiểu bối bao nhiêu.
Chẳng qua uy danh của Văn Chí Khâm còn ở đó, mọi người ngược lại cũng không thật sự 'chủ khách cùng vui', mỗi người đều có chút gò bó, chỉ là Văn tướng quân vào lúc này thỉnh thoảng đàm luận vài chuyện lý thú.
Người đầu tiên nói chuyện với Văn tướng quân là Mục Lê, điều này làm cho anh em Mộ Dung bọn họ có chút bất ngờ.
"Ngưỡng mộ đại danh Văn tướng quân đã lâu, nghe nói năm đó Văn tướng quân vì Liên Bang, chủ động đi gϊếŧ giặc bảo vệ vùng đất hoang vu nhất, tiểu bối lòng sinh bội phục." Mục Lê nói.
Khu vực quản hạt của Quân Mười Sáu Liên Bang, được tính là tinh vực hoang vu nhất, nghèo khó nhất, có khu vực dị thú hoạt động chiếm lớn nhất Liên Bang. Khối tinh vực này còn có mấy hành tinh chuyên môn dùng để giam giữ phạm nhân lưu vong của Liên Bang, có thể nói là khu vực bẩn loạn kém nhất ở Liên Bang.
Cố Thần vừa ăn cơm, vừa than thở trong lòng, loại cảm xúc này, thật sự là một người chỉ muốn ngày tháng sinh sống vui vẻ như cậu không thể so sánh được.
Văn Chí Khâm đối với lời khen như vậy cũng rất dễ chịu, cười vung vung tay: "Đây có, trách nhiệm dù sao cũng phải có người gánh, đều là vì phân lực cho Liên Bang."
Cảm giác muốn ăn của Thiên Linh không nhiều lắm, nhìn Tăng Giang ở bên cạnh cũng không nguyện ý phản ứng anh, lại liếc nhìn Mộ Dung Trác Thất đang đưa đĩa rau cho Cố Thần, trong lòng có chút đắng chát.
(Ada: ai bảo anh không dứt khoát, kiên định thổ lộ đi~~)
"Nói đến, Cố Thần cậu có thể lấy Văn tướng quân làm chuẩn, Văn tướng quân lại chính là tồn tại cố gắng dốc lòng hơn cậu nhiều lắm." Thiên Linh nhìn Cố Thần, nói.
Cố Thần trước mắt đối với tri thức về lĩnh vực cao tầng Liên Bang còn nằm trong cái phạm trù nguyên soái Mộ Dung kia, đối với Văn Chí Khâm còn chưa hiểu biết sâu gì.
Mộ Dung Trác Thất nhìn cậu lộ ra vẻ mê man, thấp giọng giải thích cho cậu.
Văn Chí Khâm lúc sinh có thiên phú không tốt lắm, điều này làm cho Văn Chí Khâm có chút bước đi khó khăn trong Văn gia, bởi vì Văn gia là gia tộc được xưng danh thiên phú cao. Đặc biệt là sau khi em trai ông, cũng chính là phụ thân của Văn Dịch Kế sinh ra, tình cảnh Văn Chí Khâm liền càng gay go.
Chẳng qua Văn Chí Khâm là một người rất có bản tính, ông một lần nào đó rèn luyện ở tinh cầu lề sách, nhân họa đắc phúc, Tinh thần lực đạt được đột phá, từ đó tiến bộ càng thần tốc, thời điểm trung niên liền đạt tới đỉnh điểm Ma thẻ sư cấp mười.
Văn Chí Khâm cùng Văn gia quan hệ cũng không tốt, đại khái cũng là do lúc sinh bị lạnh nhạt, chẳng qua đối với đứa cháu của mình lại rất thương yêu. Sau đó Văn Chí Khâm chủ động sinh đi gϊếŧ giặc, quản lý tinh vực tệ nhất Liên Bang, nhiều năm như vậy vẫn luôn hết phận sự trông coi, một lần liền được ca tụng.
Cố Thần gật đầu, nhìn vị Văn tướng quân chủ vị, trong lòng liền có nhiều thêm mấy phần kính ý.
(Ada: thuyết âm mưu... liệu có khi nào...)
"Tiểu Thần trước đây thiên phú cũng không tốt sao?" Văn Chí Khâm tựa hồ khá có hứng thú.
"Đâu chỉ không tốt, quả thật là rối tinh rối mù." Thiên Linh xem thường.
Thiên Linh còn muốn nói gì đó, lại bị Mục Lê mạnh mẽ đánh gãy. "Văn tướng quân là Ma thẻ sư cấp mười, không biết vật cộng sinh của Văn tướng quân trông như thế nào."
Mộ Dung Dịch vẫn luôn cúi đầu ăn cơm dừng lại một chút, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Mục Lê không giống người có hứng thú với chuyện như vậy.
"Đại bá tôi không có vật cộng sinh Tinh thần lực." Người nói chuyện chính là Văn Dịch Kế đang đi vào, hắn cuối cùng cũng kết thúc trò chuyện ân ái 'tiểu biệt thắng tân hôn' với Ngụy Ninh, nhớ lại phải tới ăn cơm tối.
"Đúng vậy, cũng không phải mỗi Ma thẻ sư Chế thẻ sư cấp cao đều sẽ có vật cộng sinh Tinh thần lực, Kỳ Lân Liệt Diễm của tiểu Văn rất uy phong, nhưng đáng tiếc tôi không có." Văn Chí Khâm tiếc nuối lắc đầu.
Mục Lê vẻ mặt áy náy, không nói lời nào nữa.
Có Văn Dịch Kế đến, không khí toàn bộ bàn ăn sinh động lên, ngay cả Cố Thần nguyên bản không am hiểu những trường hợp như này cũng nhịn không được dung nhập vào trong đó.
Sau khi ăn xong.
Cố Thần đi đưa cơm cho Quý Nỗ Mân, đại sư trầm mê với việc chế tác Thẻ Cửu Từ cùng Thẻ Tĩnh Tịch, từ sau khi tiến vào phi thuyền liền vẫn luôn duy trì trạng thái 'đại môn không ra cổng trong không bước' 'mất ăn mất ngủ'.
Cố Thần sắp xếp thức ăn xong, ngay tại thời điểm Quý đại sư định tóm lấy cậu thảo luận về thẻ bài thì vội vàng lui ra. Thực sự không phải cậu không muốn thảo luận với Quý đại sư, mà là Quý đại sư vừa bắt đầu thảo luận thì thật sự có thể 'thiên hoang địa lão' không dứt, Cố Thần vốn vì ở trên phi thuyền mà thân thể không thoải mái, thật sự không chịu được loại giày vò này.
Cố Thần lúc về phòng phát hiện Mục Lê đứng ở chỗ đi ra, ngẩn người đối diện với vũ trụ mênh mông bên ngoài.
Cố Thần nhô đầu ra, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, cũng không nhìn thấy cảnh sắc gì đáng ngạc nhiên.
"Tôi đang nghĩ, đến cùng sẽ là ai chứ?" Mục Lê bỗng nhiên mở miệng.
Cố Thần liếc nhìn xung quanh, không có ai khác, Mục Lê là đang nói chuyện với mình hả?
Mục Lê liếc mắt nhìn Cố Thần đang nhìn đông nhìn tây, lắc đầu: "Tôi vẫn cảm thấy, người có thể điều khiển trận âm mưu này, hẳn là một nhân vật thượng tầng Liên Bang."
Cố Thần kỳ thực tán thành ý nghĩ của Mục Lê, nhưng mỗi nhân sĩ khả nghi trước đó bọn họ đã điều tra, bao quát cả Mộ Dung tướng quân cùng Văn tướng quân, nhưng căn bản không có chứng cứ cùng manh mối.
"Cậu còn nhớ cái chết của Bách Lân không?" Mục Lê bỗng nhiên mở miệng.
Cố Thần gật đầu, cậu làm sao có thể không nhớ rõ, mặc dù cậu và Bách Lân không có tiếp xúc gì, nhưng một người ngày hôm trước còn sống sờ sờ đảo mắt một cái bị gϊếŧ hại, mình vừa mở tủ lạnh ra liền nhìn thấy thi thể đối phương, loại xúc động kia cũng không phải dễ dàng xóa bỏ.
"Bách Lân là bị vật cộng sinh Tinh thần lực gϊếŧ chết, dùng năng lực Bách Lân, toàn bộ Liên Bang người có thể làm được, kỳ thực không nhiều." Mục Lê nhàn nhạt nói.
Cố Thần chợt nhớ tới lúc ăn cơm tối, Mục Lê đột nhiên hỏi chuyện về vật cộng sinh của Văn tướng quân, hóa ra Mục Lê từ đầu đến cuối còn chưa từ bỏ việc tìm điểm đột phá từ trên người nguyên soái Liên Bang.
Hai người đều không nói gì nữa, đồng thời nhìn ra ngoài phi thuyền.
Ngoài cửa sổ đen kịt một màu, dường như bao trùm lên tầng giấy nhiễm mực vẽ. Phi thuyền đang đi qua khu vực không có tinh thể, không nhìn thấy ánh sáng, cũng không có cảm giác tiến lên. Chỉ có thân tàu nhẹ nhàng lay động đang nói cho họ biết, bọn họ đang đi tới mục đích xuất phát.
=
Ada: thuyết âm mưu đê~~ ai có ý kiến gì không~~~
=
=
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất