Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 134: Trận chiến cuối cùng (thượng)

Trước Sau
Chương 144: Trận chiến cuối cùng (thượng)

* truyện chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh tìm và chỉ ra, xin cảm ơn*

-----------------

Mục Lê nhìn mọi người, phân tích: "Kỳ thực, cục diện này cũng không phải rất tệ."

Mọi người không rõ.

Mục Lê giải thích: "Với tính cách như vậy của Văn Chí Khâm, ông ta sẽ dùng tất cả tài nguyên cho mình, để cho mình đủ mạnh, cho nên ở bên cạnh ông ta, e rằng ngoại trừ Ngọc Tu, cũng không có tâm phúc gì. Bất kể là Chương Dục Kỵ, hay là những người nằm vùng khác ở Liên Bang, có lẽ phần nhiều chỉ là con rối bị ông ta thao túng, một khi Văn Chí Khâm rơi đài, những người này tự nhiên cũng là cây đổ bầy khỉ tan thôi, thậm chí ngược lại đá Văn Chí Khâm một cái."

Cố Thần vội vàng gật đầu: "Đúng, huống hồ bây giờ Tử Kim biến mất, ông ta không thể tiếp tục được cung cấp dược vật cùng thẻ Quỷ Tự, không tồn tại khả năng Đông Sơn tái khởi. Cho nên, chúng ta chỉ cần giải quyết Văn Chí Khâm, như vậy cuộc bạo loạn này cũng không thể kéo dài hơn, Liên Bang rất nhanh sẽ khôi phục lại yên bình."

Cố Thần nói xong, không thấy có ai nói tiếp, cho rằng phân tích của mình quá nông cạn, mọi người không thèm phản ứng.

"Cậu nói rất đúng." Quý lão nói. Quý lão dứt lời, những người khác, bao gồm cả các nguyên soái còn đang vô lực ngồi trên đất đều gật đầu.

Quý Nỗ Mân nhìn Văn Dịch Kế bên cạnh mắt đỏ không nói một lời: "Tôi biết cậu rất khó tiếp thu đại bá của cậu vậy mà là người như thế, kỳ thực chúng tôi cũng giống như vậy, ông ta ở trong lòng chúng ta là nguyên soái tốt, ở trong lòng các vị nguyên soái là đồng nghiệp tốt. Nhưng nếu sự thực như vậy, chúng ta càng nên tốn nhiều tâm tư nghĩ đối sách. Phân tích của Mục Lê và Cố Thần đều không sai, kỳ thực không cần sợ hãi cũng không cần hoang mang, thoạt nhìn thì cực khổ tầng tầng, nhưng chỉ cần đánh bại Văn Chí Khâm, tất cả vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết."

"Nhưng chúng ta bây giờ trên thực tế chỉ có năm sức chiến đấu, đại bá... Không, Văn Chí Khâm, ông ta hấp thu nhiều Tinh thần lực như vậy, tài nghệ của ông ta, khẳng định không chỉ như bề ngoài hiện ra. Mấy người Ma thẻ sư cấp tám, chín chúng ta, nếu đối phó với ông ta, e rằng căn bản không đủ nhìn." Văn Dịch Kế nói.

Mọi người trầm mặc, đây chính là một đề bài khó giải.

"Tâm ma." Mộ Dung Dịch bỗng nhiên mở miệng.

Mọi người nhìn hắn.

Mộ Dung Dịch nhìn về phía Mục Lê, đối phương hiếp khi giao tầm mắt với hắn, khiến Mộ Dung Dịch nói chuyện không khỏi có chút nói lắp.

Mộ Dung Dịch hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Tinh thần lực của Văn Chí Khâm cũng không phải thiên phú mà có, cũng không phải tu luyện cần cù và thật thà, mà là hấp thu Tinh thần lực từ rất nhiều Ma thẻ sư khác nhau, như vậy trình độ dung hợp những Tinh thần lực này của ông ta là bao nhiêu? Tinh thần lực mỗi người đều sự khác biệt, thuộc tính cũng không tương đồng, Văn Chí Khâm hấp thu nhiều như vậy, không thể không có bài xích. Đương nhiên loại bài xích này e rằng không đủ để tạp ra thương tổn thực chất gì với ông ta, nhưng có một điểm quan trọng khác, đó chính là tâm ma."

Mộ Dung Dịch ngừng một lát, tiếp tục nói: "Trong qua trình mọi người nâng cao Tinh thần lực có lẽ chưa từng gặp phải, nhưng tôi từng gặp phải."

Mộ Dung Dịch nói đến đây, tựa hồ nhớ lại cái gì, dùng lại vài giây. Ánh mắt Mục Lê thăm dò nhìn qua hắn, Mộ Dung Dịch lại lần đầu tiên tránh đi.

"Lúc tôi tốt nghiệp, vì xảy ra chút chuyện, cả người đều có chút điên cuồng. Khi đó nếu tôi dùng thẻ bài, luôn cảm giác Tinh thần lực bị phản phệ. Tôi tìm kiếm tư liệu, phát hiện tình huống như tôi cũng không phải là trường hợp đặc biệt, mấy người bị Tinh thần lực phản phệ đó thậm chí có bất ngờ bỏ mạng, đều từng trải qua đại bi đại hỉ."

"Nhân sinh trải qua quá nhiều sóng gió trập trùng, nếu không có tâm tình vững vàng, rất dễ dàng sinh ra tâm ma, có lúc chính người trong cuộc cũng không biết rằng mình đã có tâm ma. Một đời Văn Chí Khâm nhấp nhô như thế, người lại giỏi về tâm kế, lúc tâm ma ẩn núp bộc phát chưa chắc có thể khống chế được." Mộ Dung Dịch đại khái từng cảm thụ sâu sắc nỗi khổ của tâm ma, nói ra những lời này cả người đều có chút trầm xuống.

Quý lão gật đầu. "Tâm ma cũng được, xung đột Tinh thần lực cũng thế, chuyện trọng yếu nhất ngay bây giờ, vẫn là đi ra từ trong ảo cảnh."

Cái ảo cảnh này là Văn Chí Khâm dùng thẻ Quỷ Tự chế tạp, cường độ Tinh thần lực của Văn Chí Khâm sâu không lường được, bọn họ biết rõ đang ở trong ảo cảnh, nhưng căn bản không tìm được chỗ đột phá.

Cố Thần từ trong vòng tay lấy ra thẻ Gia Cát Lượng vừa mới dùng lúc trước, đưa cho Văn Dịch Kế.

Thẻ bài Gia Cát Lượng.

Mọi người đã quen với các loại thẻ bài kỳ quái của Cố Thần, ngược lại cũng không truy hỏi các chi tiết nhỏ. Quan sát kỹ năng thẻ bài một chút, Văn Dịch Kế do dự: "Kỹ năng này quả thật rất phù hợp, nhưng đây chỉ là một tấm thẻ bài sáu sao thôi mà?"

Quý lão đánh gãy hắn: "Không quan tâm là thẻ bài mấy sao, huống hồ thẻ bài của Cố Thần từ trước đến giờ luôn đặc thù, thẻ bài Nicolaus Copernicus trước đó không phải cũng hữu hiệu sao?"

Văn Dịch Kế gật đầu, phát động kỹ năng bốn của thẻ Gia Cát Lượng.

Hiểu Rõ Vạn Vật. Loại bỏ ngụy trang của kẻ địch, đồng thời có thể phá trừ trạng thái ảo cảnh, doanh trận phe mình thu được trạng thái thấy rõ, miễn dịch với công kích của sinh vật và thẻ bài huyễn trí.

Lão giả được triệu hoán ra giơ tay lên, tiếng nhạc vừa ra, cảnh sắc bốn phía trống trải ban đầu bắt đầu trở nên mơ hồ. Theo tiếng đàn càng lúc càng nhanh, phong cảnh bốn phía giống hình vẽ rơi xuống đất, vỡ nát.

Lại trở về hang động âm u ẩm ướt ban đầu.

Văn Chí Khâm đứng đối diện với mọi người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cố Thần.

"Quả nhiên, mày chính là Chế thẻ sư trong tiên đoán kia, quả thật là đặc biệt không giống người thường." Ngữ khí của Văn Chí Khâm mang theo thưởng thức, nhưng ngữ điệu này lại mang theo mạng nhện che ngợp bầu trời, quấn quanh lấy Cố Thần đến có chút nghẹt thở.

Nếu là lúc mới xuyên qua, gặp phải tình huống như thế, Cố Thần sẽ rất cốt khí đáp lại một câu "Đúng, ông mày chính là đã khai hỏa toàn bộ Vương Bá Khí." lúc nói những lời này còn phải có bối cảnh biển sao mênh mông.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Cố Thần không phải là không có cốt khí, chỉ là càng thành thục, không còn nghĩ đến một ít suy nghĩ hí kịch nữa. Cậu không trả lời Văn Chí Khâm, chỉ lui về sau một bước.

Mấy vị nguyên soái nhìn đồng nghiệp mấy ngày trước còn cùng họ kề vai chiến đấu, trong thần sắc vẫn còn sự không thể tin tưởng như trước. Người mà trước đây dưới cái nhìn của họ là cực kỳ vĩ đại, coi việc cứu vớt thiên hạ muôn dân làm nhiệm vụ của mình, vậy lại là một ma đầu gϊếŧ hại vô số đồng bào.

"Văn tướng quân, biển khổ không bờ biến, quay đầu là bờ." Mộ Dung tướng quân nhìn đông nghiệp vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, cuối cùng chỉ có thể khuyên một câu như vậy. Văn Chí Khâm còn lớn hơn ông mấy tuổi, nhiều năm như vậy bọn họ coi như là bạn thân, mà bây giờ ông mới phát hiện, ông căn bản không hiểu rõ ông ta.

Văn Chí Khâm cười lạnh một tiếng, không định đáp lại. Ông ném ra hai tấm thẻ bài, mặt đất vốn yên tĩnh nhất thời cát bay đá chạy, loại tiếng kêu dị thụ không cách nào phân biệt vang lên từ bốn phía.

Khói đặc cuồn cuộn tiêu tan, mọi người nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Hai con dị thú cấp mười Hoàng Long Surrey đứng ở phía trước.

(Ada: tên con dị thú này thiệt kỳ quái, làm tui cư tưởng dịch sai, kiểm tra đi kiểm tra lại...)

Tinh thần lực của Văn Chí Khâm dĩ nhiên đã mạnh đến mức có thể thoải mái triệu hoán ra hai tấm thẻ bài cấp mười, trong lòng mọi người không khỏi khiếp sợ.

Nhưng kinh hãi nhất không chỉ ở đây, phía sau hai con Hoàng Long Surrey, còn có một con quái vật trước đây chưa từng thấy. Thân thể cực kỳ khổng lồ, toàn thân đen kịt, da dẻ như vẩy cá nhưng lại càng dày cùng cứng rắn hơn, hai con mắt khổng lồ như cái chậu, che kín tơ máu lít nha lít nhít. Trên người có không biết bao nhiêu cái cánh hình thái, to nhỏ khác nhau.

"Đây là quái vật gì?" Cố Thần cảm thấy có chút buồn nôn, tất cả hình thái xấu xí trong phim kinh dị mà cậu trước khi xuyên qua nhìn thấy đều không bằng thế này.

Không ai trả lời, vì mọi người cũng chưa từng nhìn thấy.

"Vật cộng sinh Tinh thần lực của ông ta." Cuối cùng trả lời Cố Thần là Mục Lê.

"Trước luôn nói là Văn Chí Khâm không có vật cộng sinh Tinh thần lực, hóa ra là ẩn nấp. E rằng sát hại Bách Lân, chính là con quái vật này." Mục Lê nói.

Đôi mắt Văn Dịch Kế càng thêm biến đỏ như máu, tàn hại phụ thân, mưu hại người yêu, còn sát hại đồ đệ của hắn, hắn lại còn coi người này là chí thân.

"Có chủng vật ác tâm như vậy sao?" Cố Thần nhìn con quái vật kia, vẫn như cũ có chút buồn nôn, cho dù là dị thú tướng mạo xấu xí nhất trong sách dị thú, cũng không làm cho cậu có cảm giác buồn nôn như quái vật trước mắt này. Trong sách dị thú cậu từng xem, còn có cả sách tranh vật cộng sinh đặc thù của Bạch Thích, cũng không tìm thấy vật cộng sinh tương ứng.

"Đây chỉ sợ không phải là vật cộng sinh nguyên bản, cậu nhìn một đống cánh trên lưng nó, tôi đại khái có thể nhận ra vật cộng sinh tương ứng với mấy đôi cánh trong đó. Con quái vật này, chỉ sợ đã hấp thu hơn 100 loại vật cộng sinh Tinh thần lực mà sản sinh." Mục Lê phân tích.

Cố Thần một trận sởn cả tóc gáy. Phương thức tu luyện Tinh thần lực của Văn Chí Khâm đặc thù, cho nên ngay cả vật cộng sinh Tinh thần lực của đối phương ông ta cũng hấp thu? Quả thật không thể tha thứ.

Văn Chí Khâm không để cho mọi người tiếp tục nói chuyện, hai con Hoàng Long Surrey mở cái miệng máu ra, bay về hướng mọi người, tốc độ kinh người.

Mọi người cũng tỉnh táo lại, dồn dập gọi ra thẻ bài tốt nhất trong tay.

Trong nháy mắt, trong hang động xuất hiện một loạt vật cộng sinh cùng thẻ bài.

Vật cộng sinh của Văn Dịch Kế, Liệt Diệm Kỳ Lân dấy lên liệt hỏa hừng hực, đón đầu phóng về hướng Hoàng Long Surrey, trong không khí một trận điện quang hỏa thạch.



Hai con Hoàng Long Surrey dây dưa với Liệt Diệm Kỳ Lân, con quái vật không rõ lại thờ ơ không động, một bộ dáng lo lắng tai bay vạ gió, lui về sau hai bước, rời khỏi trọng tâm chiến đấu.

Quý lão gọi ra Hổ Vạn Kiếm Đâm, trên lưng hổ vạn cây gai nhọn hóa thành vạn kiếm quang, lao tới Hoàng Long Surrey.

Thừa dịp hai con Hoàng Long Surrey đang dây dưa với Liệt Diệm Kỳ Lân với Hổ Vạn Kiếm Đâm không thoát ra được, Mộ Dung Dịch gọi ra hai tấm Trầm Mê Điểu, bay về hướng cổ phe địch.

Trầm Mê Điểu là tồn tại có hình thể nhỏ nhắn nhất trong dị thú cấp chín, bộ lông mềm mại toàn thân lúc chiến đấu có thể hóa cứng, kể cả thân thể cũng hóa thành lưỡi dao sắc cắt vỡ áo giáp kẻ địch.

Hai con Trầm Mê Điểu bay thẳng đến Hoàng Long Surrey đang tập trung chiến đấu, cổ Hoàng Long Surrey phun ra dòng máu.

Hoàng Long Surrey gào thét về không trung một tiếng, muốn truy kích Trầm Mê Điểu. Hình thể Trầm Mê Điểu nhỏ nhẹ, tránh trái tránh phải, hơn nữa dưới sự điều khiển tinh chuẩn của Mộ Dung Dịch, Hoàng Long Surrey có chút đầu óc choáng váng, toàn bộ tình cảnh có một loại cảm giác náo loạn vui mắt.

Mọi người cũng không thư giãn, Liệt Diệm Kỳ Lân của Văn Dịch Kế, Hổ Vạn Kiếm Đâm của Quý lão, cùng vật cộng sinh Tinh thần lực của Mộ Dung Dịch là Báo Bay Tia Chớp đồng thời vòng tới phần lưng Hoàng Long Surrey, tập thể đối chiến bứt lên trước.

Một tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức đất đá vách động rào rào rơi xuống, Cố Thần bị bụi bặm đầy trời sặc đến ho khan, nhưng cậu cố gắng giãy giụa mở mắt, muốn nhìn rõ tình hình chiến đấu trước mắt.

Bụi bặm bay vào mắt cậu, nước mắt Cố Thần chảy ra, cảnh vật trước vặn vẹo thành một quang cảnh kỳ quái lạ lùng. Cố Thần dùng sức nháy mắt, chớp cho nước mắt trong hốc mắt rơi ra, mới nhìn thấy trước mắt là một bãi máu tung tóe chi cốt đứt đoạn.

Ngã xuống chính là Hoàng Long Surrey, bên bọn họ vẫn bình an vô sự.

Quý lão cùng Văn Dịch Kế đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ và Mộ Dung Dịch cũng là lần đầu phối hợp, lại không ngờ ăn ý đến vậy, cái danh Tài tử năm đó quả thực danh xứng với thực.

Hai người còn chưa kịp thư giãn một giây, thần kinh lập tức căng thẳng, bởi vì họ nghe thấy Văn Chí Khâm cách đó không xa phát ra một tiếng cười lạnh.

Quái vật không rõ luôn ngồi xổm một bên đứng lên.

Thẻ bài cùng vật cộng sinh của mọi người đều chắn trước mặt, làm xong chuẩn bị nghênh chiến.

Quanh thân quái vật không rõ nổi lên một đoàn khói đen, sau đó thân ảnh biến mất. Lúc mọi người ở đây cẩn thận từng tí một thăm dò vị trí quái vật sẽ tấn công, Mộ Dung Trác Thất hô to một tiếng: "Cẩn thận!"

Cố Thần còn chưa kịp phản ứng, liền thấy vật cộng sinh Tinh thần lực của Mộ Dung Trác Thất, Chích Hắc Long dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện trước mặt cậu, khôi phục kích thước nguyên bản từ tiểu Hắc Long da dẻ đen bóng, một thân hoa văn hỏa hồng, sau đó, Cố Thần trơ mắt nhìn Chích Hắc Long ngã xuống.

Cố Thần lúc này mới nhìn thấy, phía trước người Chích Hắc Long là con quái vật chắp vá kia.

Chích Hắc Long ngã trên mặt đất phát ra tiếng rêи ɾỉ đau khổ, tiểu Kim Long trong lòng Cố Thần vội vàng phun ra một quả cầu ánh sáng chữa trị, bao phủ lấy thân Chích Hắc Long.

Quái vật kia tựa hồ rất cố chấp với Cố Thần, không nhìn Chích Hắc Long đã ngã trên đất, tiếp tục vọt tới hướng Cố Thần.

Mục Lê đứng cạnh Cố Thần lập tức triệu hoán một tấm thẻ bài Thất Triền Diên Vĩ.

Thất Triền Diên Vĩ, dị thực cấp tám, bên trong nhụy hoa có mấy sợi dây leo là tồn tại khiến cho kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật.

Thất Triền Diên Vĩ từ trong nhụy hoa mở rộng kéo ra dây leo thật dài, cấp tốc quấn lấy tứ chi cùng phần lưng của quái vật không rõ, mấy người khác cũng phản ứng lại, vật cộng sinh Tinh thần lực cùng thẻ bài được triệu hoán ra đồng thời phát động kỹ năng đối với quái vật.

Quái vật chắp vá phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng lại không phải thống khổ, tựa như làn sóng công kích này chỉ là gãi ngứa. Trên lưng quái vật thò ra vài cái xúc tu màu đen to dài, xúc tu sền sệt, mỗi cái xúc tu đều có các lỗ nhỏ không ngừng mở ra đóng lại, trong lỗ nhỏ còn có vật lạ màu đen, khiến người vô cùng buồn nôn.

Xúc tu của quái vật chắp vá cùng quấn lấy dây leo của Thất Triền Diên Vĩ, chỉ một hiệp đấu, dây leo của Thất Triền Diên Vĩ liền bị xoắn thành bột phấn, chất lỏng sền sệt bên trong dây leo bay khắp nơi, một giọt vừa vặn rơi trên chóp mũi Cố Thần.

Cho dù là chất lỏng của dây leo, nhưng có một luồng mùi máu tanh không tan, Cố Thần muốn lau đi chất lỏng trên mũi, lại phát hiện không cách nào giơ tay lên.

Đối diện với cậu là quái vật khổng lồ, hai con mắt khủng bố quái vật khổng lồ kia đang theo dõi cậu, tựa như chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể làm cậu thất bại thảm hại.

Mục Lê lần thứ hai triệu hồi ra hai tấm Thất Triền Diên Vĩ, lúc quái vật chắp vá lần thứ hai muốn tấn công Cố Thần thì cuốn lấy đối phương, lần này khá hơn một chút, quái vật dùng chừng nửa phút mới giải quyết được Thất Triền Diên Vĩ.

Phút chốc mảnh vỡ thi thể của Thất Triền Diên Vĩ đánh vào mặt Cố Thần, cậu không dời thân đi được, ngay cả khí lực lui về sau cũng không có.

Trong đầu cậu giống như đang tuần hoàn phát lại hình ảnh tinh huyết vừa nãy, toàn bộ dạ dày như dời sông lấp biển. Cuộc chiến đấu này cậu cũng không cảm giác được nhiệt huyết, càng không có cảm xúc mãnh liệt, chỉ có như bây giờ, buồn nôn, khó chịu.

"Cố Thần, chạy về sau." Giọng nói Mộ Dung Trác Thất truyền đến.

Cố Thần nắm chặt nắm đấm, ám chỉ bản thân tỉnh táo lại. Cậu quay đầu, góc độ vừa vặn hướng Mục Lê. Thần sắc Mục Lê coi như trấn định, nhưng sắc mặt trắng bệch khiến Cố Thần biết, vừa nãy liên tục triệu hoán ba tấm Thất Triền Diên Vĩ, đã gây tổn thương rất lớn với y.

Lục Trầm Vụ Lân! Dã Man Chiến Tượng! Quái Lực Cự Đà! Kỹ Sĩ Hắc Ám!...

Văn Dịch Kế, Mộ Dung Dịch, Quý lão, Mộ Dung Trác Thất, thậm chí là Tăng Giang, Ma thẻ sư ở đây đều cầm trên tay thẻ bài Tinh thần lực của mình có thể đồng thời gánh vác, dồn dập triệu hồi ra, xúm lại quái vật chắp vá, dự định dùng chiến thuật quần công.

Cố Thần bị Mục Lê kéo về phía sau, ở cùng chỗ với nhóm nguyên soái còn ốm yếu cùng với mấy người Thiên Linh.

Nhóm nguyên soái nhìn vật cộng sinh Tinh thần lực của người từng là đồng nghiệp, thần sắc trên mặt hơi choáng.

Quý đại sư cũng bị cục diện chiến đấu chấn động đến có chút hoảng hốt, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, móc ra tất cả Thẻ Cửu Từ cùng Thẻ Tĩnh Tịch.

"Nhanh, đến giúp đỡ!"

Thiên Linh cùng Cố Thần rất nhanh phản ứng lại, triệu hoán ra thẻ bài trước giúp Ma thẻ sư bổ sung Tinh thần lực bị tiêu hao, tăng cường trạng thái chính diện.

Thẻ Cửu Từ cùng Thẻ Tĩnh Tịch có hiệu quả rõ rệt, tất cả mọi người đang chiến đấu ở phía trước cảm giác thân thể thoải mái hơn không ít.

"A, quả nhiên là thẻ bài rất thần kỳ." Văn Chí Khâm ở phía sau quái vật chắp vá nhìn chằm chằm Cố Thần.

Rõ ràng khoảng cách giữa hai người tương đối dài, Cố Thần lại có loại ảo giác đối phương ở ngay trước mặt, hàn ý bám đầy thân thể cậu.

Ánh mắt kia dừng lại trên người cậu, thật giống như con quái vật đang rình con mồi, cái lưỡi thật dài liếm ăn trên người Cố Thần.

Cố Thần cuối cùng cũng không có dũng khí đón nhận ánh mắt này, chỉ ra sức phát động Thẻ Cửu Từ trên tay, bổ sung Tinh thần lực cho Ma thẻ sư ở phía trước.

Lần này khác với lúc trước, từ Thẻ Cửu Từ mà Cố Thần phát động xuất hiện một quả bóng nước màu vàng, quả bóng nước rơi vào người Ma thẻ sư, rất nhiều vết thương trên người lấy tốc độ mắt thường thấy được khép lại.

"Quả thật là có chút tài năng, xem ra phải lãnh giáo thật tốt trình độ người bảo vệ của Liên Bang chúng ta một chút." Văn Chí Khâm ở xa xa vẻ mặt âm trầm nhìn Cố Thần.

Vừa dứt lời, thân thể quái vật kia bỗng nhiên biến hóa, phần lưng hình dạng vẩy cá bỗng nhiên nứt ra từng cái khe nhỏ, chảy ra chất lỏng màu đen.

Cố Thần nghĩ tới chẳng lẽ trời cao mở mắt, thần lực hiện thế chế phục con quái vật này, liền thấy trong khe nứt nhỏ kia hiện ra từng gương mặt một, từng gương mặt kia ngũ quan vặn vẹo dữ tợn, dày đặc chồng chất lên nhau, giống như địa ngục giữa trần gian.

Cố Thần lúc này cuối cùng cũng không khống chế nổi, nôn ra ngoài.

Mấy gương mặt đó cùng quái vật đồng thời mở miệng, từ trong trăm cái miệng thoát ra khí thể màu đen. Khí thể màu đen hội tụ thành một dòng lũ lớn, vọt về hướng Cố Thần.

"Cẩn thận!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mục Lê vừa nghỉ ngơi một trận phản ứng nhạy bén gọi ra một tấm thẻ kỹ năng Lá Chắn Không Khí, một bức tường không khí chặn lại cỗ khí thể màu đen kia, tránh cho Cố Thần cùng các Chế thẻ sư khác khỏi bị tập kích.

Cố Thần có phần sợ hãi không thôi: "Đây là tình huống gì."

Mục Lê thần sắc phẫn nộ: "Thực sự là khinh người quá đáng. Khí đen vừa nãy, chỉ là hỗn hợp của Tinh thần lực cùng oán niệm người chết."



Cố Thần mất mấy phút sau mới tiêu hóa được lời Mục Lê, cảm giác buồn nôn vừa đè xuống lại quay đầu trở lại.

Cho nên trăm gương mặt này, không phải tự con quái vật có, mà là từ hấp thu Tinh thần lực của rất nhiều người mới tiến hóa.

Vậy những thứ này không phải chính là oan hồn người bị hại sao? Trên người con quái vật kia chính là một tòa luyện ngục sống sờ sờ.

Ma thẻ sư đứng phía trước lần thứ hai phát động công kích với quái vật chắp vá, quái vật không tiếp tục nhắm vào Cố Thần, trăm gương mặt lần thứ hai há mồm, phun ra từng sợi khí đen, không dung hợp lại, mà biến thành từng đạo lửa màu đen rất có tính công kích.

Báo Bay Tia Chớp của Mộ Dung Dịch nhất thời thất thần, bị một đạo ngọn lửa đen va vào, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu thê thảm, ngay cả Mộ Dung Dịch cũng ôm đầu lui về sau hai bước, cả người trong phút chốc uể oải suy sụp.

Khí đen kia khiến mọi người khó có thể chống đỡ, cục diện thế lực ngang nhau ban đầu bắt đầu tan rã, mọi người chí có thể tê dại triệu hoán thẻ bài, mệt mỏi chống lại.

Mấy con vật cộng sinh Tinh thần lực cần cù chăm chỉ bảo toàn an toàn của chủ nhân, nhưng trạng thái cũng rất gay go.

Quý đại sư cùng Thiên Linh không ngừng gọi ra Thẻ Cửu Từ cùng Thẻ Tĩnh Tịch. Theo lý thuyết Thẻ Cửu Từ cùng Thẻ Tĩnh Tịch không tiêu hao Tinh thần lực, nhưng đại khái vì vận chuyển quá độ, hai người càng về sau triệu hoán thẻ bài không ngừng thất bại, tỷ lệ thành công càng ngày càng thấp.

Vẫn có thể ổn định bổ sung Tinh thần lực cho mọi người chỉ có Cố Thần, còn có tiểu Kim Long bên cạnh thỉnh thoảng phun ra quả cầu vàng có hiệu quả chữa trị trợ giúp vật cộng sinh Tinh thần lực chữa trị vết thương.

Theo thời gian trôi qua, Cố Thần bắt đầu cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, có lúc như thể cậu muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng dư quang khóe mắt quét đến Quý đại sư cùng Thiên Linh. Tỷ lệ triệu hoán thành công của hai người đã không còn tới một phần mười, trạng thái Tinh thần lực cũng rất tệ, nhưng hai người vẫn như cũ cứng rắn chống đỡ.

Mỗi người đều đã đến cực hạn, giúp họ chống đỡ chỉ là nghị lực ngoan cường.

Cố Thần cảm thấy đến cực hạn, bỗng nhiên đầu nổ vang một trận, Tinh thần lực toàn thân cuồn cuộn mà ra, lại lần nữa tỏa ra từ chân mày.

Cậu đột phá, cấp bảy. Vốn ở ngưỡng cửa khó khăn nhất từ Chế thẻ sư cấp trung đến Chế thẻ sư cấp cao, cứ như vậy vô thanh vô tức không chuẩn bị mà đột phá.

"Mày thật sự là một Chế thẻ sư rất đặc biệt, vậy mà còn lợi hại hơn Quý Nỗ Mân, có muốn cân nhắc đi với ta không, ta có thể mang mày đi chinh phục thế giới, trở thành kẻ thống trị."

Giọng nói Văn Chí Khâm từ đàng xa bay tới, mang theo mê hoặc.

Ý thức đã có chút tan rã, Cố Thần nở một nụ cười giễu cợt, đây có lẽ là lần đầu trên đời cậu lộ ra vẻ mặt như thế. Đừng nói cậu không có dã tâm với cái chuyện như chinh phục thế giới, cho dù dựa vào cuộc sống hơn hai mươi năm được tắm trong ánh sáng xã hội chủ nghĩa ưu tú, cậu cũng không cho phép bản thân có chút liên quan gì với loại ma quỷ đánh mất nhân tính này.

"Đừng hòng mơ tới." Cố Thần lần đầu tiên cảm thấy mình kiên cường như vậy.

Văn Chí Khâm lộ ra biểu tình có chút tiếc nuối. "Nếu không chiếm được, vậy thì mày chỉ có thể chết, ai bảo có cái lời tiên đoán buồn cười kia, giữ mày lại hậu hoạn vô cùng."

Mộ Dung Trác Thất đang chiến đấu với quái vật chắp vá mẫn cảm phát hiện Văn Chí Khâm không đúng, vội vàng thoát ly chiến đấu hướng về phía Cố Thần.

Trong phút chốc, trước người Cố Thần xuất hiên một con Hoàng Long Surrey, duỗi móng vuốt ra vung thẳng đập đến Cố Thần.

Chân Cố Thần như rót chì, căn bản không nhúc nhích được chút nào, cậu theo bản năng nhắm mắt lại.

Có chất lỏng sền sệt lần thứ hai rơi trên mặt cậu, không có đau đớn như trong tưởng tượng. Cố Thần mở mắt, lại trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

Mộ Dung Trác Thất chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt cậu, móng vuốt Hoàng Long Surrey xuyên qua bụng hắn.

Cố Thần chỉ cảm thấy hình ảnh dừng lại, tất cả bốn phía đều dần rời xa, chỉ còn gương mặt Mộ Dung Trác Thất đang dần dần khếch đại.

Phản ứng lại đầu tiên là Mục Lê, y cứng rắn gọi ra hai tấm Thất Triền Diên Vĩ, một tấm cuốn Cố Thần về bên người, một tấm dùng dây leo ngăn cản công kích lần thứ hai của Hoàng Long Surrey, đồng thời cuốn Mộ Dung Trác Thất trong vũng máu trở về.

Chích Hắc Long đang chiến đấu ở phía trước cảm nhận được dị thường của chủ nhân, phát ra một trận rêи ɾỉ, bay trở về từ phía trước.

Mọi người đang tác chiến với quái vật chắp vá phía trước lúc này mới chú ý tới dị thường phía sau, nhưng bọn họ cũng không có nhiều lực chú ý để phân tán, bởi vì quái vật chắp vá lần thứ hai khởi xướng làn sóng tiến công.

Mộ Dung Dịch thoát thân từ trong chiến đấu, trở lại phía sau, giằng co cùng Hoàng Long Surrey.

Cố Thần cảm giác trước mắt biến thành một bộ phim đen trắng không một tiếng động, cậu cái gì cũng không nghe thấy, toàn bộ hình ảnh ảm đạm mà thô ráp, không có sắc thái.

Cậu nhìn thấy Mục Lê ngồi xổm bên người Mộ Dung Trác Thất, kiểm tra cái gì, sau đó thần sắc chán chường lắc đầu.

Cậu nhìn thấy Quý đại sư cùng Thiên Linh nỗ lực gọi Thẻ Cửu Từ cùng Tinh Tế cho Mộ Dung, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

Cậu nhìn thấy Mộ Dung Trác Thất nằm trên đất, thâm tình nhìn cậu, cố gắng muốn cong khóe miệng, cho cậu một nụ cười ấm áp.

Cố Thần không biết phải làm gì.

Cậu có lẽ sẽ tiếp thu được cái chết của mình, có thể tiếp thu được cái chết của người lạ, nhưng cậu không thể nào tiếp thu được người thân yêu nhất của cậu rời cậu mà đi.

Tình thân, tình yêu, đó là thứ mà cậu hơn hai mươi năm sống ở trái đất mà chưa từng được cảm thụ, trời cao cho cậu cơ hội thưởng thức, bây giờ lại muốn cướp đoạt, cậu cảm thấy quá mức tàn nhẫn.

"Tiểu Kim Long, mày không phải có năng lực chữa trị sao, mày mau cứu cậu ấy đi." Cố Thần hoảng loạn luống cuống nâng tiểu Kim Long, lại quên mất năng lực của tiểu Kim Long chỉ nhằm vào vật cộng sinh Tinh thần lực cùng thẻ bài.

Chích Hắc Long bay về bên người Mộ Dung Trác Thất một lần nữa trở lại trạng thái tiểu Hắc Long, ngồi xổm ở bên người chủ nhân, giương cánh, gào thét với bầu trời.

Mục Lê mắt thấy Mộ Dung Trác Thất đã không thể cứu vãn, triệu hoán hai tấm Thất Triền Diên Vĩ bay thẳng đến trước mặt Hoàng Long Surrey.

Mộ Dung Trác Thất phát hiện Mục Lê dị thường, một bên khống chế thẻ bài Kỹ Sĩ Hắc Ám cùng vật cộng sinh Báo Bay Tia Chớp, một bên chạy vội đến bên người Mục Lê.

"Tỉnh táo lại đi, em như vậy sẽ phải chịu áp lực Tinh thần lực quá mức không chịu nổi mất."

Mục Lê nhìn hắn, không để ý, tiếp tục để Thất Triền Diên Vĩ sử dụng công kích quật liên tục, khiến Hoàng Long Surrey bại lui liên tục.

Mộ Dung Dịch lý giải tâm tình của Mục Lê, hắn cũng không dễ chịu hơn Mục Lê chút nào, đấy là em trai hắn. Nhưng việc đã đến nước này thì có thể làm gì, từ lúc bọn họ lên đảo, hay là từ lúc lựa chọn đến Duy Ma tinh, bọn họ đã làm xong chuẩn bị hi sinh.

Mộ Dung Dịch không khuyên giải Mục Lê nữa, hắn hiểu tính tình đối phương, cái người từ trong ra ngoài đều trơn bóng như ngọc, có lúc so với bất kỳ ai còn bướng bỉnh hơn.

Nếu không khuyên nổi, vậy thì trước mắt nhanh chóng giải Hoàng Long Surrey đi.

Ác chiến bên này Cố Thần không nhìn thấy, cậu vẫn như cũ đứng tại chỗ, hai mắt thất thần.

Cậu thấy màu sắc Chích Hắc Long bắt đầu nhạt dần.

Cố Thần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vạn vật mất màu, một luồng cảm giác sợ hãi lan tràn từ trong lòng đến tứ chi, lại từ tứ chi trở lại trong lòng.

"Đừng mà, đừng mà..." Cuối cùng, cậu chỉ có thể run rẩy, nhỏ giọng lẩm bẩm, tựa hồ lo lắng âm thanh lớn chút nữa, thì dự cảm không tốt trong lòng sẽ ứng nghiệm.

Sau đó cậu phát hiện tất cả chỉ là phí công, giống như chiếc lá còn sót lại bị gió thu lạnh lẽo thổi bay, bạn không thể nhặt nó lên rồi cắm lại trên cây, ngụy trang rằng vẫn còn giữa hè.

=

Ada: bạn Thất sẽ không chết được đâu, cái này thì có thể chắc chắn, cơ mà mọi người thử đoán bạn ý sẽ sống lại kiểu gì đi. Ai đọc rồi không được xì poi nha~

=

=

=

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau