Chương 135: Trận chiến cuối cùng (hạ)
Chương 145: Trận chiến cuối cùng (hạ)
* truyện chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh tìm và chỉ ra, xin cảm ơn*
------------------
Màu sắc Chích Hắc Long càng ngày càng nhạt, kể cả thân thể Mộ Dung Trác Thất cũng tựa hồ trở nên trong suốt.
Cuối cùng ngay cả thân thể Mộ Dung Trác Thất trên đất cũng biến mất, một đạo ánh sáng màu đen chợt lóe, trên mặt đất còn lại một con tiểu Hắc Long.
Màu sắc tiểu Hắc Long khôi phục lại màu sắc nguyên dạng, không giống màu trong suốt như ban nãy, nhưng tình trạng nó cực tệ, không cách nào đứng vững, nửa ngã trên đất.
Chú ý tới tình cảnh này còn Quý đại sư, Thiên Linh cùng mấy bị nguyên soái khác, bọn họ cũng là nghi hoặc đầy mặt, chưa từng nghe nói tới tình huống như thế.
Cố Thần đầu tiên là sững sờ một hồi, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, cậu lập tức bắt lấy.
Đúng rồi, là Thần Dung! Vật cộng sinh của Mộ Dung Trác Thất không phải là Chích Hắc Long, chỉ rất giống với Chích Hắc Long, mà là thuộc về vật cộng sinh đặc thù, Thần Dung.
Năng lực đặc thù của Thần Dung là có thể dung hợp với người triệu hoán.
(Ada: thêm tí thông tin ngoài lề, Thần Dung[神融]: Thần trong thần thánh, Dung trong dung môi, dung hợp. Cái tên nói lên tất cả...)
Cố Thần lúc này phản ứng nhanh hiếm có: "Bây giờ, tiểu Kim Long, nhanh, bây giờ có thể chữa trị cho cậu ấy rồi!"
Lần này không cần Cố Thần nhắc nhở, tiểu Kim Long đã vẫy cánh đến bên cạnh tiểu Hắc Long.
Bình thường hình thức ở chung của hai bạn rồng từ trước đến giờ luôn là tiểu Hắc Long chạy theo đuôi tiểu Kim Long, giờ khắc này tiểu Hắc Long không còn sức lực khóc lóc om sòm lăn lộn bán manh trước mặt đối phương, nó chỉ nửa nằm trên đất, ánh mắt bất lực nhìn tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long dùng cánh vuốt ve vết thương trên người tiểu Hắc Long một chút, hộc ra quả cầu ánh sáng chữa trị màu vàng. Quả cầu ánh sáng hòa tan như tuyết như nước, bao lấy tiểu Hắc Long, vết thương trên người tiểu Hắc Long lấy tốc độ mắt thường thấy được khép lại.
Qua hồi lâu, thân ảnh tiểu Hắc Long bắt đầu nhạt dần, Mộ Dung Trác Thất bị tách ra, ngồi trên đất.
Cố Thần ngồi xổm bên người Mộ Dung Trác Thất, ôm chặt lấy đối phương. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy giọng nói nghẹn ngào, đơn giản bỏ qua nói chuyện.
Mộ Dung Trác Thất vỗ vỗ lưng Cố Thần, lập tức đẩy đối phương ra, một lần nữa trở lại phía trước tham gia chiến cuộc.
Cố Thần nhìn thân ảnh chấp nhất của Mộ Dung Trác Thất phía trước, mất rồi có lại, cậu muốn cảm tạ trời cao.
Thế cuộc phía trước đã không thể lạc quan, vừa nãy Cố Thần đắm chìm trong sợ hãi cái chết của Mộ Dung Trác Thất, cũng ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả sự vật khác, hiện tại lực chú ý trở lại chiến trường, mới phát hiện thế cục đã nghiêng về một phía.
Quý lão cùng Mục Lê có thể được đã chỉ là đang cố gắng chống đỡ, Mộ Dung Dịch cùng Văn Dịch Kế hơi hơi tốt hơn, nhưng căn bản cũng đang miễn cũng tác chiến, trạng thái tốt nhất chính là Mộ Dung Trác Thất, hắn vừa mới khôi phục, Tinh thần lực coi như sung túc. Còn Tăng Giang, Tinh thần lực của hắn đã sớm tiêu hao gần như không còn, thể lực cũng không theo kịp, bị Thiên Linh trực tiếp kéo về, ngồi phía sau cùng mấy vị nguyên soái ốm yếu.
Toàn bộ hình ảnh chính là đang giải thích bốn chữ 'chó cậy gần nhà'.
Nếu như miễn cưỡng muốn tìm ra hi vọng trong này, đó chính là Văn Chí Khâm cùng con quái vật bá đạo hung tàn kia lúc này trạng thái cũng không còn vô địch như trước, sau nhiều lần giằng co như vậy, cũng bị hao tổn không ít.
Quý đại sư cùng Thiên Linh ở bên cạnh đã không còn sức dùng thẻ bài nữa, Cố Thần cảm giác Tinh thần lực của mình còn chưa tiêu hao hết, cậu tiếp tục móc Thẻ Cửu Từ ra, dự đình dựa vào chính mình.
Nhưng cục diện giằng co vẫn chưa mở ra, thậm chí người tinh tường đều nhìn ra, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ có thể bị tươi sống bắt chết. Văn Chí Khâm vẫn như cũ không hoảng hốt vội vã, giống như bọn họ đang đấu dế vậy.
Nhất định có biện pháp, nhất định có. Cố Thần nói trong lòng.
Quái vật chắp vá ở phía trước tựa hồ không muốn nô đùa với họ nữa, trăm gương mặt trên lưng đồng thời hộc ra khí đen. Khí đen trên không trung biến thành một đóa hoa màu đen khổng lồ, nặng nề trùng trùng điệp điệp.
Trong phút chốc, đóa hoa màu đen nổ tung, vô số cánh hoa như lưỡi dao sắc bén bay thẳng đến mọi người, Kỹ Sĩ Hắc Ám mà Mộ Dung Dịch triệu hoán né tránh không kịp, trực tiếp biến thành kỵ sĩ không đầu.
Cố Thần nhìn đóa hoa màu đen gợn sóng, bất giác nghĩ tới cái gì đó.
Đúng rồi! Ngũ Tinh Trận!
Cậu bỗng nhiên nhớ tới từng lật xem thử sách trận pháp vô danh.
Trong Ngũ Tinh Trận có một điều, khi trận pháp có thể phát động kỹ năng Ngũ Tinh Kim Mang, có 10% xác suất tạo ra hiệu quả một đòn gϊếŧ chết vật cộng sinh Tinh thần lực. Khi đó cậu còn phun tào yêu cầu trận pháp cao như thế, hiệu quả lại vô bổ như vậy.
Cố Thần móc ra vật phẩm trong vòng tay chứa đồ. Năm tấm thẻ bài nhân vật, trước đó cậu có làm ra ba tấm Lưu Quan Trương(Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi) còn chưa dùng, còn có một tấm Gia Cát Lượng đã dùng hai lần, cùng thẻ Hoa Đà sáu sao làm ra lúc ở trên phi thuyền định cho tiểu Ngộ tiếp tục đột phá.
Năm tấm thẻ bài nhân vật để khởi động trận pháp đã có, năm vị Ma thẻ sư cũng có, cậu cũng vừa đột phá cấp bảy, miễn cưỡng đi vào hàng ngũ Chế thẻ sư cấp cao.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu yêu cầu phát động. Cậu cũng không nhớ lần trước học có thành công không, nhưng trước mắt tạm thời nước đến chân mới nhảy là không thể, chỉ có thể trước thử một lần đã.
Cố Thần chạy đến phía trước, cầm năm tấm thẻ bài trong tay ném cho mọi người: "Mọi người mau triệu hoán thẻ bài trong tay."
Mấy người nhận được thẻ bài cũng không hỏi nhiều, trước mắt dù không phải chỉ một đường chết, nhưng cũng là tiền đồ hung hiểm, nếu có thể phản kích một cái, ít nhất cũng tốt hơn chờ chết.
Quý lão gọi ra thẻ bài Lưu Bị, một nam tử như ngọc, lưỡng nhĩ thùy kiên(hai dái tai xệ xuống vai, theo tướng học, đây là loại tai trường thọ quý cách), tay cầm thư hùng song kiếm, khí vũ hiên ngang.
Văn Dịch Kế gọi ra thẻ bài Gia Cát Lượng, người mặc áo choàng, tay cầm quạt lông, phiêu nhiên như tiên.
Mộ Dung Dịch gọi ra thẻ bài Trương Phi, đại hán hắc tráng râu hùm quai nón, báo thủ hoàn nhãn*, tay cầm xà mâu tám trượng, khí thế bàng bạc.
*豹头环眼: dùng để chỉ người có tướng mạo đầu nhỏ mắt to, ngoại hình đẹp và nam tính.
Mục Lê gọi ra thẻ bài Quan Vũ, nam tử mắt phượng, mày ngài, nhị xích trường nhiêm(râu dài hai xích~0.6 mét???), tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, quang minh lẫm liệt.
Mộ Dung Trác Thất gọi ra thẻ bài Hoa Đà, lão giả tay cầm sách Thanh Nanh đứng phía sau, từ mi thiện mục, thần sắc an tường.
Văn Chí Khâm thần sắc khẽ biến: "Thẻ bài nhân vật, ngược lại chưa từng nghe nói." Dứt lời, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Thần. "Lại cho mày một cơ hội, đi theo ta."
Cố Thần lần này ngay cả thần sắc quan tâm cũng không cho, ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm nhớ lại cảm giác lúc trước học Ngũ Tinh Trận.
Văn Chí Khâm cũng không tiếp tục yêu nhân tài, vừa phất tay là hai tấm Hoàng Long Surrey, lần này cả quái vật chắp vá cũng đồng thời bay về hướng mọi người.
Mọi người che ở trước người Cố Thần.
Ngoại trừ Mộ Dung Trác Thất cùng thẻ Hoa Đà, mấy người khác đều có chút xa lạ với thẻ bài, nhưng cái này cũng không trở ngại bọn họ phát động kỹ năng.
Kỹ năng Nấu Rượu Luận Anh Hùng, kỹ năng Uy Chấn Trường Phản, kỹ năng Hâm Rượu Trảm Hoa Hùng, kỹ năng Ma Phí Tán, kỹ năng Hỏa Thiêu Tân Dã, các loại kỹ năng pháp thuật kỹ năng vật lý thêm kỹ năng trạng thái tầng tầng lớp lớp, đè lên gộp lại trong không khí phát ra một đoàn rực rỡ.
Nhưng tuy kỹ năng xán lạn, hiệu quả lại không tốt, trước đó mấy người dùng thẻ bài tám, chín sao còn chỉ miễn cưỡng chống lại, hiện tại dùng thẻ bài sáu sao không nói là không đỡ nổi một đòn, nhưng cũng là lấy trứng chọi đá.
Mọi người ngược lại cũng không từ bỏ không dùng thẻ bài của Cố Thần, bởi vì hiện tại bọn họ đã tiêu hao quá nhiều Tinh thần lực, không còn Tinh thần lực chống đỡ triệu hoán thẻ bài mới, mà tỷ lệ sử dụng Thẻ Cửu Từ của Quý lão Thiên Linh đã thấp còn không tới một phần mười.
Bọn họ vừa sử dụng thẻ bài sáu sao của Cố Thần, vừa dùng vật cộng sinh Tinh thần lực đọ sức với quái vật chắp vá.
Mộ Dung Trác Thất liếc mắt nhìn Cố Thần ở phía sau đang nhắm mắt cố gắng, quyết định đánh cược một lần tiếp tục chống đỡ.
Đây là lần đầu Cố Thần chính thức phát động Ngũ Tinh Trận, cậu cảm giác Tinh thần lực của mình vào thời khắc ấy cấp tốc bị rút đi.
Tinh thần lực màu vàng trở nên vô biên cùng khinh bạc, phảng phất như sương mỏng buổi sáng, lan ra toàn bộ không gian.
Cố Thần cảm thấy có chút khó chịu, cậu cảm giác thân thể mình như lúc ở trong một trận sóng lớn mãnh liệt trập trùng lên xuống, lúc thì như bị chôn dưới đất chậm rãi nổi mốc.
Có khoảng khắc như thế, Cố Thần thật muốn bỏ qua. Cậu cảm giác ý thức của cậu đã không thuộc về cậu, cơ thể cậu cũng ở trong trạng thái ký quái, một nửa ở trong lửa cháy hừng hực nhiều lần quay nướng, một nửa ở trong đất trời đầy băng tuyết dày vò.
Màu sắc của Tinh thần lực màu vàng trong không khí bắt đầu trở nên sâu đậm, từ sương mù mỏng thành như mưa to trút nước, chiếu xuống năm tấm ma thẻ được triệu hoán ra.
Vào thời khắc ấy, Cố Thần cảm giác đầu bành trướng, giống như hoàn toàn tỉnh ngộ, cậu cảm giác trên hang động hắc ám có một tia sáng, xé mảnh vải đen gió thổi không lọt ấy, chiếu vào đỉnh đầu cậu. Tia sáng kia ấm áp sáng ngời, khiến lòng người vui sướng.
Ở phía trước mất, vũ khí ba người Lưu Quan Trương lập tức bay lên không trung, Thư Hùng Song Kiếm, Thanh Long Yển Nguyệt Đao, Xà Mâu tám trượng. Ở phía sau, quạt lông ngỗng của Khổng Minh, sách Thanh Nanh trong tay Hoa Đà cũng đảo quanh xung quanh, cuối cùng hòa hợp với Tinh thần lực màu vàng thành một vệt quang ảnh.
Quang ảnh phát ra ánh sáng chói mắt, hình ngũ tinh, bay thẳng đến quái vật chắp vá.
Văn Chí Khâm cười lạnh một tiếng, tựa hồ có hơi xem thường.
Hai cánh sau lưng quái vật chắp vá dựng thẳng lên, dự định trực tiếp đánh bay quang ảnh ngũ tinh đang bay tới. Nhưng không ngờ quanh ảnh năm sao trực tiếp xuyên thấu lưới phòng hộ nó phun ra, bay thẳng tới từng đôi cánh.
Những chiếc cánh nguyên bản dựng đứng kiên cố trong nháy mắt rơi xuống, như một đống bùn trộn quá nhiều nước vô lực rơi xuống, bao trùm trên người quái vật chắp vá.
Quái vật chắp vá phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, tiếng kêu vang vọng trong toàn bộ mê cung trong lòng đất. Cánh trên lưng quái vật chắp vá bóc ra, nhưng vết thương nơi bóc ra lại cực nhanh khép lại.
Ngũ quan quái vật trở nên vặn vẹo mà thảm đạm, bề ngoài vốn đã xấu xí cực điểm càng làm cho người ta sợ hãi. Nó tràn ngậm cừu hận nhìn chằm chằm Cố Thần, trăm gương mặt trên lưng lần thứ hai phun ra khí đen, khí đen hóa thành lưỡi dao sắc, phóng về hướng quanh ảnh ngũ tinh.
Hai chùm ánh sáng va chạm trong không trung, bất phân cao thấp, cuối cùng tung bay thành hai điểm tinh quang.
Sắc mặt Văn Chí Khâm tối lại, trực tiếp để Hoàng Long Surrey cùng quái vật đồng thời xung phong, không định tiếp tục chơi đùa cùng đám người kia.
Không ai chú ý tới, lúc này Cố Thần sắc mặt trắng bệnh, đôi môi trắng đến như bán nguyệt thảm đạm trong đêm. Tinh thần lực màu vàng vây quanh cậu, khiến bóng người cậu nhìn không rõ lắm.
Ngay trong nháy mắt ấy, Tinh thần lực trước trán Cố Thần biến thành hai trường long màu vàng, xoay quanh kêu gọi năm tấm thẻ bài phía trước. Năm nhân vật đồng thời biến mất, hóa thành hào quang, cuối cùng hòa hợp với hai trường long thành một quang ảnh ngũ tinh càng thêm chói mắt.
Chính là cảm giác này.
Ý thức đã bắt đầu mơ hồ, Cố Thần cảm thấy tìm được đúng phương hướng rồi, cậu tận dụng Tinh thần lực còn sót lại, đẩy quang ảnh ngũ tinh về hướng quái vật chắp vá và Hoàng Long Surrey.
"Không biết tự lượng sức mình." Văn Chí Khâm cười thật tùy ý, nhưng sau một khắc, tiếng cười của ông im bặt.
Quang ảnh ngũ tinh cùng quái vật chắp vá và Hoàng Long Surrey chạm vào nhau, Hoàng Long Surrey trực tiếp biến thành bột phấn, quái vật chắp vá cũng ngã xuống, chất lỏng sền sệt màu đen không ngừng từ trên lưng tuôn ra, trên đất hóa thành một vũng hắc thủy, vô cùng dọa người.
"Làm sao có thể?" Ánh mắt Văn Chí Khâm tràn ngập khó tin.
Mọi người cẩn thận phòng bị Văn Chí Khâm, lại thấy đối phương bỗng nhiên lảo đảo hai bước, mà lỗ chân lông sau người bốc lên từng sợi khí đen, con ngươi nhô ra.
Văn Chí Khâm tựa hồ không phát hiện ra tình huống khác thường của mình, lần thứ hai móc ra một tấm thẻ bài định triệu hoán, mới triệu hoán được một nửa, tất cả im bặt đi.
Khí đen bốc lên từ trên người Văn Chí Khâm hội tụ ở cổ ông, sau đó hóa thành một lưỡi dao sắc, thẳng tắp đâm vào yết hầu.
Đao khí đen nhìn như không có lực sát thương lại một lần xuyên thủng cổ, một cái lỗ máu càng dọa người.
Văn Chí Khâm giơ tay muốn che cổ, nhưng không ngờ lỗ chân lông bốc lên khí đen lại bắt đầu không ngừng chảy máu, Văn Chí Khâm còn muốn giãy giụa, đao khí đen vừa nãy hóa thành một cái dây thừng nhỏ, quấy chặt lấy cổ ông, chậm rãi kéo lên trên.
Toàn bộ hình ảnh quỷ dị đến kinh thế hãi tục.
Mọi người trơ mắt nhìn Văn Chí Khâm bị treo trên không trung, quơ tay chân vô lực tránh thoát.
Chỉ qua chốc lát, Văn Chí Khâm đã không còn động tĩnh nữa.
"Tình huống này là thế nào?" Tăng Giang còn chưa hồi thần.
Quý lão mở miệng: "Tinh thần lực của Văn Chí Khâm trên căn bản là ở trên người con quái vật kia, chúng ta đánh bại con quái vật, lực chiến đấu của ông ta trên căn bản cũng đã mất nửa cái mạng rồi."
Tiếp lời là Mục Lê: "Tinh thần lực của ông ta trên căn bản là hấp thu từ người khác, trong Tinh thần lực này, lại bao gồm oán hận của vô số nguyên chủ. Ông ta vốn năng lực cao siêu, tự nhiên không lo sợ gì, bây giờ sống dở chết dở không đè ép được oán niệm, tự nhiên sẽ bị cắn gϊếŧ."
"Tự mình làm bậy không thể sống." Mộ Dung Dịch tổng kết.
Nhìn Văn tướng quân từng danh dương tứ hải, trên thực tế là hung thủ của thảm án mười năm trước cứ như vậy ngã trong vũng máu, trong lòng nhiều người cũng không có giải thoát, những người bị Văn Chí Khâm sát hại hấp thu Tinh thần lực, mấy ngàn người trong viện nghiên cứu mười hai năm trước, vô số tướng sĩ học sinh chết đi trong sự kiện thủy triều dị thú mười năm trước, còn có không biết bao nhiêu người, bọn họ đều chết vì người trước mắt này, đằng sau người chết còn có nước mắt của bao nhiêu gia đình.
Mọi người một mảnh trầm mặc.
Văn Chí Khâm cứ như vậy ngã xuống, ông trợn tròn đôi mắt, một thảm trạng chết không nhắm mắt. Nhưng không có ai đồng tình với ông.
Cố Thần nhìn ánh mắt đối phương, bên trong phản chiếu chính mình, phản chiếu thế giới vấn đục này. Sau đó cậu thấy thế giới bên trong trở nên an lành, mà chính mình, dần dần thoát ra.
"Cố Thần!" Bỗng nhiên Mộ Dung Trác Thất kêu lên.
Mọi người lúc này mới chú ý tới tình hình Cố Thần không đúng. Trận chiến vừa rồi khiến mọi người kiệt sức từ lâu, mỗi người đều chỉ đang kiên cường chống đỡ, nhưng tình hình Cố Thần không giống như vậy, cậu co quắp ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thần sắc cực kỳ thống khổ.
Mộ Dung Trác Thất gắt gao nắm chặt tay cậu, như làm vậy có thể giảm bớt thống khổ của Cố Thần.
Mục Lê rất nhanh nhân ra điều gì, lấy ra máy kiểm tra nhỏ, cấp tốc quét trên người Cố Thần.
Tinh thần lực biểu hiện là 0.
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên phi thường khó coi, đối với Ma thẻ sư cùng Chế thẻ sư, Tinh thần lực biến thành 0, việc như vậy căn bản không có khả năng tồn tại.
Không ai nó ra miệng, nhưng Cố Thần lại hiểu. Cậu không nhận ra được sắc mặt của mọi người, cậu chỉ cảm giác được năng lượng trong thân thể đang nhanh chóng tiêu tan.
"Cậu bảo thế giới sau khi chết như thế nào?" Cố Thần hỏi Mộ Dung Trác Thất đang ôm cậu.
Mộ Dung Trác Thất nắm chặt tay cậu: "Không được nói bậy, cậu sẽ không sao, lập tức sẽ không sao."
Trong lòng Cố Thần khẽ cười, nhưng trên mặt không có khí lực bật cười, trong đầu không khỏi hiện lên các đoạn cầu kinh điển trong các loại phim tình cảm từng thấy trước khi xuyên. Ví dụ như các loại đoạn cầu trong kịch Quỳnh Đao, nam chính tan nát cõi lòng cùng nữ chính sinh ly tử biệt.
Cố Thần có thể cảm thấy tính mạng mình đang trôi đi, mặc dù không hề làm gì, tốc độ trôi đi cũng không chậm lại. Nếu đã như vậy, còn không bằng lạc quan một chút, thừa dịp hiện tại nói chuyện với người trước mắt nhiều một chút.
"Cậu còn nhớ tôi từng nói với cậu, tôi thích nhất Gia Cát Lượng không?" Cố Thần hỏi.
Mộ Dung Trác Thất biểu tình bi ai, không mở miệng, gật gật đầu.
"Cậu biết Gia Cát Lượng chết như thế nào không?" Giọng nói Cố Thần dần dần khàn đi.
"Gia Cát Lượng bệnh tình nguy kịch, tự biết mình mệnh không dài. Chúng tướng nhất trí thỉnh cầu, Gia Cát Lượng đáp ứng lấy thọ của mình, vì vậy đặt ở trong quân doanh "Thiết Đăng Thất Trản", nghe nói trong vòng bảy ngày bảy chiếc đèn bất diệt, mệnh có thể kéo dài. Không nghĩ tới lúc đại tướng Ngụy Duyên cuống quít đưa sổ vào, mang theo gió, thổi tắt một đèn, Khương Duy giận dữ, muốn gϊếŧ Ngụy Duyên, sau bị Gia Cát Lượng ngăn cản, cũng nói: "Đây cũng là thiên ý"..."
Kỳ thực cậu rất muốn kể lại cố sự Tam Quốc với Mộ Dung Trác Thất, nhưng đáng tiếc có lẽ không còn cơ hội này.
Mộ Dung Trác Thất lắc đầu, không muốn Cố Thần nói tiếp.
"Tôi trước đây cũng từng có giấc mộng cứu vớt thế giới, không nghĩ tới bây giờ vậy mà thực hiện được? Nhưng tôi phát hiện làm anh hùng thật mệt nha, vẫn là sống trong trời đất nho nhỏ của mình thoải mái tự tại hơn, mỗi ngày đọc sách chế thẻ, kiếm chút tiền, ăn điểm tâm cậu làm, sau đó rong chơi bốn biển, à đúng rồi, biệt thự lớn còn chưa mua."
Cố Thần có chút ghét bỏ chính mình, theo lý thuyết thời điểm như thế này cần phải biểu đạt lý tưởng hào hùng, nhưng cậu ngược lại đi mơ ước cuộc sống nhỏ.
Đổ máu vì nghĩa, hi sinh thần mình báo quốc là một loại cuộc sống, câu cá sông khói, an nhàn thoải mái cũng là một loại cuộc sống, cậu cảm thấy cậu vẫn thích hợp với loại thứ hai hơn.
"Được, sau khi tốt nghiệp chúng ta liền rong chơi bốn biển, ung dung tự tại, không làm anh hùng gì đấy nữa." Mộ Dung Trác Thất cam kết. Hắn từng mộng làm một người vĩ đại như phụ thân, nhưng sống cùng Cố Thần lâu như vậy, hắn bỗng nhiên cảm giác loại cuộc sống tiêu dao kia cũng rất hấp dẫn, quan trọng là, phải có người này bên cạnh.
Cố Thần nhìn Mộ Dung Trác Thất, rất muốn nói một ít lời cảm ơn phiến tình, nhưng cậu đã không còn khí lực mở miệng.
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức bắt đầu dần dần rời xa. Cậu cảm giác được lực từ cánh tay đang lấy cậu, trong hoảng hốt cậu nghe được tiếng khóc của Tăng Giang, còn Mục Lê la lên...
Bên ngoài Biển Vô Tận, đại bản doanh Liên Bang.
Biển máu bên ngoài đại bản doanh dần dần biến mất, lộ ra tầng tầng lớp lớp hài cốt, con người và dị thú chồng chất lên nhau, tản ra mùi tanh hôi.
"Hình như tiến công của dị thú đình chỉ?" Ma thẻ sư đứng trên tường cao tác chiến liên tục ba ngày do dự nói.
"Hóa ra không phải lỗi giác của tôi, tôi cũng cảm thấy như vậy." Một Ma thẻ sư khác lập tức tiếp lời.
"Mấy người nhìn kìa, có một vệt kim quang." Một Ma thẻ sư chỉ về hướng xa xa.
Mọi người ở đại bản doanh nhìn thấy, trên Biển Vô Tận, một vệt kim quang tản ra ở trên trời, tựa như làm tan rã một mảnh máu loãng, cùng với tuyệt vọng trong thiên địa.
=
Ada: trong từ khóa có HE! HE! HE!!! Điều quang trọng nói ba lần!!!
=
=
=
* truyện chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh tìm và chỉ ra, xin cảm ơn*
------------------
Màu sắc Chích Hắc Long càng ngày càng nhạt, kể cả thân thể Mộ Dung Trác Thất cũng tựa hồ trở nên trong suốt.
Cuối cùng ngay cả thân thể Mộ Dung Trác Thất trên đất cũng biến mất, một đạo ánh sáng màu đen chợt lóe, trên mặt đất còn lại một con tiểu Hắc Long.
Màu sắc tiểu Hắc Long khôi phục lại màu sắc nguyên dạng, không giống màu trong suốt như ban nãy, nhưng tình trạng nó cực tệ, không cách nào đứng vững, nửa ngã trên đất.
Chú ý tới tình cảnh này còn Quý đại sư, Thiên Linh cùng mấy bị nguyên soái khác, bọn họ cũng là nghi hoặc đầy mặt, chưa từng nghe nói tới tình huống như thế.
Cố Thần đầu tiên là sững sờ một hồi, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, cậu lập tức bắt lấy.
Đúng rồi, là Thần Dung! Vật cộng sinh của Mộ Dung Trác Thất không phải là Chích Hắc Long, chỉ rất giống với Chích Hắc Long, mà là thuộc về vật cộng sinh đặc thù, Thần Dung.
Năng lực đặc thù của Thần Dung là có thể dung hợp với người triệu hoán.
(Ada: thêm tí thông tin ngoài lề, Thần Dung[神融]: Thần trong thần thánh, Dung trong dung môi, dung hợp. Cái tên nói lên tất cả...)
Cố Thần lúc này phản ứng nhanh hiếm có: "Bây giờ, tiểu Kim Long, nhanh, bây giờ có thể chữa trị cho cậu ấy rồi!"
Lần này không cần Cố Thần nhắc nhở, tiểu Kim Long đã vẫy cánh đến bên cạnh tiểu Hắc Long.
Bình thường hình thức ở chung của hai bạn rồng từ trước đến giờ luôn là tiểu Hắc Long chạy theo đuôi tiểu Kim Long, giờ khắc này tiểu Hắc Long không còn sức lực khóc lóc om sòm lăn lộn bán manh trước mặt đối phương, nó chỉ nửa nằm trên đất, ánh mắt bất lực nhìn tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long dùng cánh vuốt ve vết thương trên người tiểu Hắc Long một chút, hộc ra quả cầu ánh sáng chữa trị màu vàng. Quả cầu ánh sáng hòa tan như tuyết như nước, bao lấy tiểu Hắc Long, vết thương trên người tiểu Hắc Long lấy tốc độ mắt thường thấy được khép lại.
Qua hồi lâu, thân ảnh tiểu Hắc Long bắt đầu nhạt dần, Mộ Dung Trác Thất bị tách ra, ngồi trên đất.
Cố Thần ngồi xổm bên người Mộ Dung Trác Thất, ôm chặt lấy đối phương. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy giọng nói nghẹn ngào, đơn giản bỏ qua nói chuyện.
Mộ Dung Trác Thất vỗ vỗ lưng Cố Thần, lập tức đẩy đối phương ra, một lần nữa trở lại phía trước tham gia chiến cuộc.
Cố Thần nhìn thân ảnh chấp nhất của Mộ Dung Trác Thất phía trước, mất rồi có lại, cậu muốn cảm tạ trời cao.
Thế cuộc phía trước đã không thể lạc quan, vừa nãy Cố Thần đắm chìm trong sợ hãi cái chết của Mộ Dung Trác Thất, cũng ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả sự vật khác, hiện tại lực chú ý trở lại chiến trường, mới phát hiện thế cục đã nghiêng về một phía.
Quý lão cùng Mục Lê có thể được đã chỉ là đang cố gắng chống đỡ, Mộ Dung Dịch cùng Văn Dịch Kế hơi hơi tốt hơn, nhưng căn bản cũng đang miễn cũng tác chiến, trạng thái tốt nhất chính là Mộ Dung Trác Thất, hắn vừa mới khôi phục, Tinh thần lực coi như sung túc. Còn Tăng Giang, Tinh thần lực của hắn đã sớm tiêu hao gần như không còn, thể lực cũng không theo kịp, bị Thiên Linh trực tiếp kéo về, ngồi phía sau cùng mấy vị nguyên soái ốm yếu.
Toàn bộ hình ảnh chính là đang giải thích bốn chữ 'chó cậy gần nhà'.
Nếu như miễn cưỡng muốn tìm ra hi vọng trong này, đó chính là Văn Chí Khâm cùng con quái vật bá đạo hung tàn kia lúc này trạng thái cũng không còn vô địch như trước, sau nhiều lần giằng co như vậy, cũng bị hao tổn không ít.
Quý đại sư cùng Thiên Linh ở bên cạnh đã không còn sức dùng thẻ bài nữa, Cố Thần cảm giác Tinh thần lực của mình còn chưa tiêu hao hết, cậu tiếp tục móc Thẻ Cửu Từ ra, dự đình dựa vào chính mình.
Nhưng cục diện giằng co vẫn chưa mở ra, thậm chí người tinh tường đều nhìn ra, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ có thể bị tươi sống bắt chết. Văn Chí Khâm vẫn như cũ không hoảng hốt vội vã, giống như bọn họ đang đấu dế vậy.
Nhất định có biện pháp, nhất định có. Cố Thần nói trong lòng.
Quái vật chắp vá ở phía trước tựa hồ không muốn nô đùa với họ nữa, trăm gương mặt trên lưng đồng thời hộc ra khí đen. Khí đen trên không trung biến thành một đóa hoa màu đen khổng lồ, nặng nề trùng trùng điệp điệp.
Trong phút chốc, đóa hoa màu đen nổ tung, vô số cánh hoa như lưỡi dao sắc bén bay thẳng đến mọi người, Kỹ Sĩ Hắc Ám mà Mộ Dung Dịch triệu hoán né tránh không kịp, trực tiếp biến thành kỵ sĩ không đầu.
Cố Thần nhìn đóa hoa màu đen gợn sóng, bất giác nghĩ tới cái gì đó.
Đúng rồi! Ngũ Tinh Trận!
Cậu bỗng nhiên nhớ tới từng lật xem thử sách trận pháp vô danh.
Trong Ngũ Tinh Trận có một điều, khi trận pháp có thể phát động kỹ năng Ngũ Tinh Kim Mang, có 10% xác suất tạo ra hiệu quả một đòn gϊếŧ chết vật cộng sinh Tinh thần lực. Khi đó cậu còn phun tào yêu cầu trận pháp cao như thế, hiệu quả lại vô bổ như vậy.
Cố Thần móc ra vật phẩm trong vòng tay chứa đồ. Năm tấm thẻ bài nhân vật, trước đó cậu có làm ra ba tấm Lưu Quan Trương(Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi) còn chưa dùng, còn có một tấm Gia Cát Lượng đã dùng hai lần, cùng thẻ Hoa Đà sáu sao làm ra lúc ở trên phi thuyền định cho tiểu Ngộ tiếp tục đột phá.
Năm tấm thẻ bài nhân vật để khởi động trận pháp đã có, năm vị Ma thẻ sư cũng có, cậu cũng vừa đột phá cấp bảy, miễn cưỡng đi vào hàng ngũ Chế thẻ sư cấp cao.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu yêu cầu phát động. Cậu cũng không nhớ lần trước học có thành công không, nhưng trước mắt tạm thời nước đến chân mới nhảy là không thể, chỉ có thể trước thử một lần đã.
Cố Thần chạy đến phía trước, cầm năm tấm thẻ bài trong tay ném cho mọi người: "Mọi người mau triệu hoán thẻ bài trong tay."
Mấy người nhận được thẻ bài cũng không hỏi nhiều, trước mắt dù không phải chỉ một đường chết, nhưng cũng là tiền đồ hung hiểm, nếu có thể phản kích một cái, ít nhất cũng tốt hơn chờ chết.
Quý lão gọi ra thẻ bài Lưu Bị, một nam tử như ngọc, lưỡng nhĩ thùy kiên(hai dái tai xệ xuống vai, theo tướng học, đây là loại tai trường thọ quý cách), tay cầm thư hùng song kiếm, khí vũ hiên ngang.
Văn Dịch Kế gọi ra thẻ bài Gia Cát Lượng, người mặc áo choàng, tay cầm quạt lông, phiêu nhiên như tiên.
Mộ Dung Dịch gọi ra thẻ bài Trương Phi, đại hán hắc tráng râu hùm quai nón, báo thủ hoàn nhãn*, tay cầm xà mâu tám trượng, khí thế bàng bạc.
*豹头环眼: dùng để chỉ người có tướng mạo đầu nhỏ mắt to, ngoại hình đẹp và nam tính.
Mục Lê gọi ra thẻ bài Quan Vũ, nam tử mắt phượng, mày ngài, nhị xích trường nhiêm(râu dài hai xích~0.6 mét???), tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, quang minh lẫm liệt.
Mộ Dung Trác Thất gọi ra thẻ bài Hoa Đà, lão giả tay cầm sách Thanh Nanh đứng phía sau, từ mi thiện mục, thần sắc an tường.
Văn Chí Khâm thần sắc khẽ biến: "Thẻ bài nhân vật, ngược lại chưa từng nghe nói." Dứt lời, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Thần. "Lại cho mày một cơ hội, đi theo ta."
Cố Thần lần này ngay cả thần sắc quan tâm cũng không cho, ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm nhớ lại cảm giác lúc trước học Ngũ Tinh Trận.
Văn Chí Khâm cũng không tiếp tục yêu nhân tài, vừa phất tay là hai tấm Hoàng Long Surrey, lần này cả quái vật chắp vá cũng đồng thời bay về hướng mọi người.
Mọi người che ở trước người Cố Thần.
Ngoại trừ Mộ Dung Trác Thất cùng thẻ Hoa Đà, mấy người khác đều có chút xa lạ với thẻ bài, nhưng cái này cũng không trở ngại bọn họ phát động kỹ năng.
Kỹ năng Nấu Rượu Luận Anh Hùng, kỹ năng Uy Chấn Trường Phản, kỹ năng Hâm Rượu Trảm Hoa Hùng, kỹ năng Ma Phí Tán, kỹ năng Hỏa Thiêu Tân Dã, các loại kỹ năng pháp thuật kỹ năng vật lý thêm kỹ năng trạng thái tầng tầng lớp lớp, đè lên gộp lại trong không khí phát ra một đoàn rực rỡ.
Nhưng tuy kỹ năng xán lạn, hiệu quả lại không tốt, trước đó mấy người dùng thẻ bài tám, chín sao còn chỉ miễn cưỡng chống lại, hiện tại dùng thẻ bài sáu sao không nói là không đỡ nổi một đòn, nhưng cũng là lấy trứng chọi đá.
Mọi người ngược lại cũng không từ bỏ không dùng thẻ bài của Cố Thần, bởi vì hiện tại bọn họ đã tiêu hao quá nhiều Tinh thần lực, không còn Tinh thần lực chống đỡ triệu hoán thẻ bài mới, mà tỷ lệ sử dụng Thẻ Cửu Từ của Quý lão Thiên Linh đã thấp còn không tới một phần mười.
Bọn họ vừa sử dụng thẻ bài sáu sao của Cố Thần, vừa dùng vật cộng sinh Tinh thần lực đọ sức với quái vật chắp vá.
Mộ Dung Trác Thất liếc mắt nhìn Cố Thần ở phía sau đang nhắm mắt cố gắng, quyết định đánh cược một lần tiếp tục chống đỡ.
Đây là lần đầu Cố Thần chính thức phát động Ngũ Tinh Trận, cậu cảm giác Tinh thần lực của mình vào thời khắc ấy cấp tốc bị rút đi.
Tinh thần lực màu vàng trở nên vô biên cùng khinh bạc, phảng phất như sương mỏng buổi sáng, lan ra toàn bộ không gian.
Cố Thần cảm thấy có chút khó chịu, cậu cảm giác thân thể mình như lúc ở trong một trận sóng lớn mãnh liệt trập trùng lên xuống, lúc thì như bị chôn dưới đất chậm rãi nổi mốc.
Có khoảng khắc như thế, Cố Thần thật muốn bỏ qua. Cậu cảm giác ý thức của cậu đã không thuộc về cậu, cơ thể cậu cũng ở trong trạng thái ký quái, một nửa ở trong lửa cháy hừng hực nhiều lần quay nướng, một nửa ở trong đất trời đầy băng tuyết dày vò.
Màu sắc của Tinh thần lực màu vàng trong không khí bắt đầu trở nên sâu đậm, từ sương mù mỏng thành như mưa to trút nước, chiếu xuống năm tấm ma thẻ được triệu hoán ra.
Vào thời khắc ấy, Cố Thần cảm giác đầu bành trướng, giống như hoàn toàn tỉnh ngộ, cậu cảm giác trên hang động hắc ám có một tia sáng, xé mảnh vải đen gió thổi không lọt ấy, chiếu vào đỉnh đầu cậu. Tia sáng kia ấm áp sáng ngời, khiến lòng người vui sướng.
Ở phía trước mất, vũ khí ba người Lưu Quan Trương lập tức bay lên không trung, Thư Hùng Song Kiếm, Thanh Long Yển Nguyệt Đao, Xà Mâu tám trượng. Ở phía sau, quạt lông ngỗng của Khổng Minh, sách Thanh Nanh trong tay Hoa Đà cũng đảo quanh xung quanh, cuối cùng hòa hợp với Tinh thần lực màu vàng thành một vệt quang ảnh.
Quang ảnh phát ra ánh sáng chói mắt, hình ngũ tinh, bay thẳng đến quái vật chắp vá.
Văn Chí Khâm cười lạnh một tiếng, tựa hồ có hơi xem thường.
Hai cánh sau lưng quái vật chắp vá dựng thẳng lên, dự định trực tiếp đánh bay quang ảnh ngũ tinh đang bay tới. Nhưng không ngờ quanh ảnh năm sao trực tiếp xuyên thấu lưới phòng hộ nó phun ra, bay thẳng tới từng đôi cánh.
Những chiếc cánh nguyên bản dựng đứng kiên cố trong nháy mắt rơi xuống, như một đống bùn trộn quá nhiều nước vô lực rơi xuống, bao trùm trên người quái vật chắp vá.
Quái vật chắp vá phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, tiếng kêu vang vọng trong toàn bộ mê cung trong lòng đất. Cánh trên lưng quái vật chắp vá bóc ra, nhưng vết thương nơi bóc ra lại cực nhanh khép lại.
Ngũ quan quái vật trở nên vặn vẹo mà thảm đạm, bề ngoài vốn đã xấu xí cực điểm càng làm cho người ta sợ hãi. Nó tràn ngậm cừu hận nhìn chằm chằm Cố Thần, trăm gương mặt trên lưng lần thứ hai phun ra khí đen, khí đen hóa thành lưỡi dao sắc, phóng về hướng quanh ảnh ngũ tinh.
Hai chùm ánh sáng va chạm trong không trung, bất phân cao thấp, cuối cùng tung bay thành hai điểm tinh quang.
Sắc mặt Văn Chí Khâm tối lại, trực tiếp để Hoàng Long Surrey cùng quái vật đồng thời xung phong, không định tiếp tục chơi đùa cùng đám người kia.
Không ai chú ý tới, lúc này Cố Thần sắc mặt trắng bệnh, đôi môi trắng đến như bán nguyệt thảm đạm trong đêm. Tinh thần lực màu vàng vây quanh cậu, khiến bóng người cậu nhìn không rõ lắm.
Ngay trong nháy mắt ấy, Tinh thần lực trước trán Cố Thần biến thành hai trường long màu vàng, xoay quanh kêu gọi năm tấm thẻ bài phía trước. Năm nhân vật đồng thời biến mất, hóa thành hào quang, cuối cùng hòa hợp với hai trường long thành một quang ảnh ngũ tinh càng thêm chói mắt.
Chính là cảm giác này.
Ý thức đã bắt đầu mơ hồ, Cố Thần cảm thấy tìm được đúng phương hướng rồi, cậu tận dụng Tinh thần lực còn sót lại, đẩy quang ảnh ngũ tinh về hướng quái vật chắp vá và Hoàng Long Surrey.
"Không biết tự lượng sức mình." Văn Chí Khâm cười thật tùy ý, nhưng sau một khắc, tiếng cười của ông im bặt.
Quang ảnh ngũ tinh cùng quái vật chắp vá và Hoàng Long Surrey chạm vào nhau, Hoàng Long Surrey trực tiếp biến thành bột phấn, quái vật chắp vá cũng ngã xuống, chất lỏng sền sệt màu đen không ngừng từ trên lưng tuôn ra, trên đất hóa thành một vũng hắc thủy, vô cùng dọa người.
"Làm sao có thể?" Ánh mắt Văn Chí Khâm tràn ngập khó tin.
Mọi người cẩn thận phòng bị Văn Chí Khâm, lại thấy đối phương bỗng nhiên lảo đảo hai bước, mà lỗ chân lông sau người bốc lên từng sợi khí đen, con ngươi nhô ra.
Văn Chí Khâm tựa hồ không phát hiện ra tình huống khác thường của mình, lần thứ hai móc ra một tấm thẻ bài định triệu hoán, mới triệu hoán được một nửa, tất cả im bặt đi.
Khí đen bốc lên từ trên người Văn Chí Khâm hội tụ ở cổ ông, sau đó hóa thành một lưỡi dao sắc, thẳng tắp đâm vào yết hầu.
Đao khí đen nhìn như không có lực sát thương lại một lần xuyên thủng cổ, một cái lỗ máu càng dọa người.
Văn Chí Khâm giơ tay muốn che cổ, nhưng không ngờ lỗ chân lông bốc lên khí đen lại bắt đầu không ngừng chảy máu, Văn Chí Khâm còn muốn giãy giụa, đao khí đen vừa nãy hóa thành một cái dây thừng nhỏ, quấy chặt lấy cổ ông, chậm rãi kéo lên trên.
Toàn bộ hình ảnh quỷ dị đến kinh thế hãi tục.
Mọi người trơ mắt nhìn Văn Chí Khâm bị treo trên không trung, quơ tay chân vô lực tránh thoát.
Chỉ qua chốc lát, Văn Chí Khâm đã không còn động tĩnh nữa.
"Tình huống này là thế nào?" Tăng Giang còn chưa hồi thần.
Quý lão mở miệng: "Tinh thần lực của Văn Chí Khâm trên căn bản là ở trên người con quái vật kia, chúng ta đánh bại con quái vật, lực chiến đấu của ông ta trên căn bản cũng đã mất nửa cái mạng rồi."
Tiếp lời là Mục Lê: "Tinh thần lực của ông ta trên căn bản là hấp thu từ người khác, trong Tinh thần lực này, lại bao gồm oán hận của vô số nguyên chủ. Ông ta vốn năng lực cao siêu, tự nhiên không lo sợ gì, bây giờ sống dở chết dở không đè ép được oán niệm, tự nhiên sẽ bị cắn gϊếŧ."
"Tự mình làm bậy không thể sống." Mộ Dung Dịch tổng kết.
Nhìn Văn tướng quân từng danh dương tứ hải, trên thực tế là hung thủ của thảm án mười năm trước cứ như vậy ngã trong vũng máu, trong lòng nhiều người cũng không có giải thoát, những người bị Văn Chí Khâm sát hại hấp thu Tinh thần lực, mấy ngàn người trong viện nghiên cứu mười hai năm trước, vô số tướng sĩ học sinh chết đi trong sự kiện thủy triều dị thú mười năm trước, còn có không biết bao nhiêu người, bọn họ đều chết vì người trước mắt này, đằng sau người chết còn có nước mắt của bao nhiêu gia đình.
Mọi người một mảnh trầm mặc.
Văn Chí Khâm cứ như vậy ngã xuống, ông trợn tròn đôi mắt, một thảm trạng chết không nhắm mắt. Nhưng không có ai đồng tình với ông.
Cố Thần nhìn ánh mắt đối phương, bên trong phản chiếu chính mình, phản chiếu thế giới vấn đục này. Sau đó cậu thấy thế giới bên trong trở nên an lành, mà chính mình, dần dần thoát ra.
"Cố Thần!" Bỗng nhiên Mộ Dung Trác Thất kêu lên.
Mọi người lúc này mới chú ý tới tình hình Cố Thần không đúng. Trận chiến vừa rồi khiến mọi người kiệt sức từ lâu, mỗi người đều chỉ đang kiên cường chống đỡ, nhưng tình hình Cố Thần không giống như vậy, cậu co quắp ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thần sắc cực kỳ thống khổ.
Mộ Dung Trác Thất gắt gao nắm chặt tay cậu, như làm vậy có thể giảm bớt thống khổ của Cố Thần.
Mục Lê rất nhanh nhân ra điều gì, lấy ra máy kiểm tra nhỏ, cấp tốc quét trên người Cố Thần.
Tinh thần lực biểu hiện là 0.
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên phi thường khó coi, đối với Ma thẻ sư cùng Chế thẻ sư, Tinh thần lực biến thành 0, việc như vậy căn bản không có khả năng tồn tại.
Không ai nó ra miệng, nhưng Cố Thần lại hiểu. Cậu không nhận ra được sắc mặt của mọi người, cậu chỉ cảm giác được năng lượng trong thân thể đang nhanh chóng tiêu tan.
"Cậu bảo thế giới sau khi chết như thế nào?" Cố Thần hỏi Mộ Dung Trác Thất đang ôm cậu.
Mộ Dung Trác Thất nắm chặt tay cậu: "Không được nói bậy, cậu sẽ không sao, lập tức sẽ không sao."
Trong lòng Cố Thần khẽ cười, nhưng trên mặt không có khí lực bật cười, trong đầu không khỏi hiện lên các đoạn cầu kinh điển trong các loại phim tình cảm từng thấy trước khi xuyên. Ví dụ như các loại đoạn cầu trong kịch Quỳnh Đao, nam chính tan nát cõi lòng cùng nữ chính sinh ly tử biệt.
Cố Thần có thể cảm thấy tính mạng mình đang trôi đi, mặc dù không hề làm gì, tốc độ trôi đi cũng không chậm lại. Nếu đã như vậy, còn không bằng lạc quan một chút, thừa dịp hiện tại nói chuyện với người trước mắt nhiều một chút.
"Cậu còn nhớ tôi từng nói với cậu, tôi thích nhất Gia Cát Lượng không?" Cố Thần hỏi.
Mộ Dung Trác Thất biểu tình bi ai, không mở miệng, gật gật đầu.
"Cậu biết Gia Cát Lượng chết như thế nào không?" Giọng nói Cố Thần dần dần khàn đi.
"Gia Cát Lượng bệnh tình nguy kịch, tự biết mình mệnh không dài. Chúng tướng nhất trí thỉnh cầu, Gia Cát Lượng đáp ứng lấy thọ của mình, vì vậy đặt ở trong quân doanh "Thiết Đăng Thất Trản", nghe nói trong vòng bảy ngày bảy chiếc đèn bất diệt, mệnh có thể kéo dài. Không nghĩ tới lúc đại tướng Ngụy Duyên cuống quít đưa sổ vào, mang theo gió, thổi tắt một đèn, Khương Duy giận dữ, muốn gϊếŧ Ngụy Duyên, sau bị Gia Cát Lượng ngăn cản, cũng nói: "Đây cũng là thiên ý"..."
Kỳ thực cậu rất muốn kể lại cố sự Tam Quốc với Mộ Dung Trác Thất, nhưng đáng tiếc có lẽ không còn cơ hội này.
Mộ Dung Trác Thất lắc đầu, không muốn Cố Thần nói tiếp.
"Tôi trước đây cũng từng có giấc mộng cứu vớt thế giới, không nghĩ tới bây giờ vậy mà thực hiện được? Nhưng tôi phát hiện làm anh hùng thật mệt nha, vẫn là sống trong trời đất nho nhỏ của mình thoải mái tự tại hơn, mỗi ngày đọc sách chế thẻ, kiếm chút tiền, ăn điểm tâm cậu làm, sau đó rong chơi bốn biển, à đúng rồi, biệt thự lớn còn chưa mua."
Cố Thần có chút ghét bỏ chính mình, theo lý thuyết thời điểm như thế này cần phải biểu đạt lý tưởng hào hùng, nhưng cậu ngược lại đi mơ ước cuộc sống nhỏ.
Đổ máu vì nghĩa, hi sinh thần mình báo quốc là một loại cuộc sống, câu cá sông khói, an nhàn thoải mái cũng là một loại cuộc sống, cậu cảm thấy cậu vẫn thích hợp với loại thứ hai hơn.
"Được, sau khi tốt nghiệp chúng ta liền rong chơi bốn biển, ung dung tự tại, không làm anh hùng gì đấy nữa." Mộ Dung Trác Thất cam kết. Hắn từng mộng làm một người vĩ đại như phụ thân, nhưng sống cùng Cố Thần lâu như vậy, hắn bỗng nhiên cảm giác loại cuộc sống tiêu dao kia cũng rất hấp dẫn, quan trọng là, phải có người này bên cạnh.
Cố Thần nhìn Mộ Dung Trác Thất, rất muốn nói một ít lời cảm ơn phiến tình, nhưng cậu đã không còn khí lực mở miệng.
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức bắt đầu dần dần rời xa. Cậu cảm giác được lực từ cánh tay đang lấy cậu, trong hoảng hốt cậu nghe được tiếng khóc của Tăng Giang, còn Mục Lê la lên...
Bên ngoài Biển Vô Tận, đại bản doanh Liên Bang.
Biển máu bên ngoài đại bản doanh dần dần biến mất, lộ ra tầng tầng lớp lớp hài cốt, con người và dị thú chồng chất lên nhau, tản ra mùi tanh hôi.
"Hình như tiến công của dị thú đình chỉ?" Ma thẻ sư đứng trên tường cao tác chiến liên tục ba ngày do dự nói.
"Hóa ra không phải lỗi giác của tôi, tôi cũng cảm thấy như vậy." Một Ma thẻ sư khác lập tức tiếp lời.
"Mấy người nhìn kìa, có một vệt kim quang." Một Ma thẻ sư chỉ về hướng xa xa.
Mọi người ở đại bản doanh nhìn thấy, trên Biển Vô Tận, một vệt kim quang tản ra ở trên trời, tựa như làm tan rã một mảnh máu loãng, cùng với tuyệt vọng trong thiên địa.
=
Ada: trong từ khóa có HE! HE! HE!!! Điều quang trọng nói ba lần!!!
=
=
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất