Chương 78: Chung kết
Chương 88: Chung kết
--------------
Đổng Ngọc Dương sau khi trận đấu kết thúc thì thu thập một chút rồi dự định ra cổng trường.
"Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi." Hợp tác Trần Thiệu tay đút túi quần đứng ở trước mặt Đổng Ngọc Dương.
"Không cần, tôi đi mua chút đồ, tôi thích tự đi một mình." Giọng nói Đổng Ngọc Dương bình thản, không mang tâm tình gì.
Trần Thiệu nháy mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trong giọng nói có mấy phần sủng nịch: "Em vẫn luôn độc lập như vậy, được rồi, buổi tối nghỉ sớm một chút, trận chung kết ngày mai không nên quên nhé."
Đổng Ngọc Dương gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài, hắn có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của Trần Thiệu vẫn luôn đuổi theo sau hắn, Đổng Ngọc Dương kéo kéo khóe miệng, không khỏi cười lạnh.
Lúc khai giảng tình hợp tác, hắn vốn muốn đi tìm Mộ Dung Trác Thất, kết quả không biết Cố Thần làm thế nào lại câu được Mộ Dung Trác Thất đi, vậy mà lại sớm tổ đội. Lùi lại một bước hắn đi tìm Trần Thiệu, đối phương lúc mới đầu cũng không nguyện ý hợp tác với hắn, mà nhìn trúng mấy tân sinh thiên phú A lúc nhập học. Mãi đến tận khi hắn nói cho đối phương biết mình đã có thể chế tác thẻ bài năm sao, Trần Thiệu mới nửa tin nửa ngờ tổ đội với hắn.
Hai người từ khi bắt đầu hợp tác, Trần Thiệu đối với hắn từ hoài nghi ban đầu đến thưởng thức rồi ái mộ, hắn vẫn luôn nhìn thấy rõ, nghĩ tới đây hắn không khỏi cảm thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, nhưng cái mà họ yêu thích, chẳng qua là một người ưu tú, mà không phải bản thân hắn.
Đổng Ngọc Dương đi tới một cái thị trường cách học viện không xa, đi qua mấy con phố lớn tiếng người huyên náo, quẹo vào một cái hẻm nhỏ không có cửa hàng. Đi tới cuối hẻm, hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó trực tiếp đi vào một gian phòng.
Trong phòng có một người đang ngồi, đối phương nhìn thấy hắn đi vào, giương mắt nhìn một chút, tựa hồ hơi kinh ngạc, cuối cùng lại không nói gì. Đổng Ngọc Dương liếc mắt nhìn hắn ta, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn ta, đồng dạng không nói gì.
Chốc lát sau, cánh cửa của gian nhà bên trong mở ra, một nam nhân mang mặt nạ tiến vào. "Đổng Ngọc Dương, Bạch Tử Hạc." Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo.
Đổng Ngọc Dương gật gật đầu. Hắn rốt cuộc nhớ tới tại sao nam nhân lúc hắn mới tiến vào nhìn thấy có chút quen mắt, đối phương là Tam công tử của Bạch gia rất có danh vọng ở Trung Ương Tinh, Bạch Tử Hạc.
Nam nhân mang mặt nạ cho bọn hắn mỗi người một bình thuốc viên.
"Đây là thù lao tháng này của các cậu, sau này chỉ cần các cậu tiếp tục dốc sức vì ta, vậy chỗ tốt nhất định sẽ không ít." Ngay sau đó, nam nhân mang mặt nạ liền đưa cho họ một cái hộp. "Vật này, các cậu thả nó trong khu nuôi dạy dị thú trong học viện của các cậu."
Bạch Tử Hạc cau mày: "Vật này sẽ không tạo ra hậu quả xấu gì chứ? Phải biết rằng ký túc xá của chúng tôi cách khu dị thú không xa, nếu như tạo thành bạo động gì đó thì người đầu tiên gặp xui xẻo là chúng tôi." Bạch Tử Hạc là học sinh của Học viện Thần Hoàng, hắn có chút bận thuyệŧ này có thể loại hình thuốc làm cho dị thú nóng nảy gì đó hay không.
Nam nhân mang mặt nạ phát ra tiếng cười khẽ, biểu tình lại ẩn giấu dưới mặt nạ, làm cho hai người ở đây đều có chút run rẩy.
"Loại đồ vật cấp thấp như thuốc làm dị thú nóng nảy, ta còn không đến mức để các cậu đi đặt. Yên tâm đi, thứ này sẽ không gây nguy hiểm đến các cậu."
Đổng Ngọc Dương trong lòng nói thầm, lại không nói ra, trên mặt một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Đổng Ngọc Dương cùng Bạch Tử Hạc rời đi, từ cánh cửa phòng trong đi ra một người, khuôn mặt diễm lệ nam nữ không phân.
"Đại nhân, ngài cứ hào phóng đưa dược liệu quý giá nâng cao Tinh thần lực cho hai người kia thế sao?" Nam tử diễm lệ cau mày, tựa hồ có chút bất mãn.
Nam nhân mặt nạ hừ một tiếng, nam tử diễm lệ biết là hắn đang cười lạnh.
"Ngọc Tu cậu thông minh như vậy, cảm thấy ta sẽ đưa thuốc quý giá cho hai quân cờ không có tác dụng lớn sao? Mấy thứ đó chẳng qua là một ít thuốc tiêu hao Tinh thần lực sớm, dù trong vòng một hai năm có thể tăng trưởng như bay, nhưng vĩnh viễn không có cách nào đột phá cấp sáu, hơn nữa ngắn thì nửa năm, lâu thì hai năm, tác dụng phụ của thuốc này sẽ phát tác, nhẹ thì biến thành phế nhân không có Tinh thần lực, nặng thì chết. Chẳng qua giá trị lợi dụng của hai người này, cũng gần kết thúc rồi."
Nam tử diễm lệ tên Ngọc Tu gật đầu, lúc này mới phù hợp phong cách làm việc của đại nhân. "Nhưng mà, để cho hai học sinh đi đặt cái đó, là định làm gì vậy?"
Nam tử mặt nạ không nói gì, lâu đến lúc Ngọc Tu cho là chạm phải vảy ngược của đối phương, nam tử mặt nạ mới xa xôi mở miệng: "Ta đã chờ lâu rồi, hiện tại cũng là thời điểm kết thúc, ta đã không thể chờ đợi hưởng thụ Tinh thần lực tốt đẹp này nọ nữa. Hai cái hộp nhỏ này, coi như là lễ ra mắt ta đưa cho Liên Bang đi."
Trận chung kết Thi đấu hợp tác là Mộ Dung Trác Thất và Cố Thần đấu với Trần Thiệu và Đổng Ngọc Dương.
Vốn tất cả mọi người đều nhất trí coi trọng thực lực tuyệt đối của Mộ Dung Trác Thất, nhưng ngày hôm qua Đổng Ngọc Dương có thể chế ra thẻ bài cấp năm đỉnh cấp, hiện tại cục diện ngược lại có chút không rõ ràng nữa.
Trên khán đài.
Lâm Chi Chi chọc chọc Uất Trì Vũ ngồi bên cạnh một bộ bình chân như vại. "Anh nói bên nào sẽ thắng hả."
Uất Trì Vũ nhìn Mộ Dung Trác Thất hờ hững trên đài. "Tôi đương nhiên hi vọng tên khốn khiếp Mộ Dung Trác Thất kia có thể bị ném xuống Thần đàn, chẳng qua, chỉ Trần Thiệu, còn chưa đủ tư cách."
Lâm Chi Chi buồn bực: "Nhưng mà Đổng Ngọc Dương có thể chế tác thẻ bài năm sao đỉnh cấp, Cố Thần chỉ có thể tác thẻ bài bốn sao, cái chênh lệch này rất lớn đấy. Cho dù anh Mộ Dung có thể phát huy thẻ bài bốn sao ra năng lực của thẻ bài năm sao, nhưng Trần Thiệu cũng có thể điều động thẻ bài năm sao đỉnh cấp mà."
Uất Trì Vũ trầm mặc một chút, nhìn Đổng Ngọc Dương một mặt ngoan ngoãn hờ hững đứng phía sau Trần Thiệu. Thiếu niên này hai ngày vừa rồi đã trở thành nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn của trường, nhiệt độ trực tiếp vượt qua Cố Thần cùng Lâm Chi Chi chiếm lấy đầu đề lần trước, Uất Trì Vũ cũng không phải chưa từng nghe nói. Hắn vốn chỉ cảm thấy Cố Thần là một kỳ ba, trong thời gian ngắn đột phá Tinh thần lực cấp bốn đã phi thường kinh người, không ngờ tới Đổng Ngọc Dương này đồng dạng thiên phú không tốt, lại đã đột phá đến cấp năm đỉnh cấp, còn kinh người hơn Cố Thần.
Ngày hôm nay Đổng Ngọc Dương chế tác vẫn là Tinh Linh Thủy Mật, Cố Thần lại chế tác thẻ bài bốn sao nhập môn Trâu Lùn Dã Man cùng Chim Nhạn Thanh Thư, Cố Thần có chút ngượng ngùng đưa thẻ bài cho Mộ Dung Trác Thất, để cho một Ma thẻ sư cấp sau dùng thẻ bài bốn sao, Cố Thần có chút băn khoăn.
Mộ Dung Trác Thất nhìn thấu tâm tư của cậu, cười sờ sờ đầu cậu, sủng nịch trên mặt làm thế nào cũng không ngừng được.
Uất Trì Vũ ở trên khán đài sợ đến rớt cằm, lúc đầu quan hệ giữa Cố Thần và Mộ Dung Trác Thất thân mật như vậy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao loại thiếu niên có thuộc tính dưa ngốc thiên nhiên như Cố Thần thật sự dễ dàng khiến cho loại người ở thành phủ thâm trầm như họ có ấn tượng tốt. Nhưng bây giờ thấy dưa ngốc đáng yêu lại sắp bị sói xám phúc hắc hái mất, Uất Trì Vũ bỗng nhiên có chút khó chịu.
Khán giả trên khán đài cũng đều cả kinh không ngậm mồm vào được, rất nhiều bài đăng tin đồn trên diễn đàn được nhiều người góp náo nhiệt, mọi người cũng chỉ là đang thảo luận với thái độ hóng chuyện chém gió, cũng không có ai thực sự tin tưởng Mộ Dung Trác Thất sẽ ở cùng một chỗ với Cố Thần.
Đổng Ngọc Dương đứng cách đó không xa, nhìn hỗ động của hai người, trên mặt vẫn lãnh đạm như trước, nhưng căm ghét trong lòng lại sinh sôi.
Trần Thiệu chú ý tới biểu tình lạnh lùng của Đổng Ngọc Dương, nụ cười xán lạn nhìn hắn, hi vọng có thể cảm hóa thiếu niên này. "Anh sẽ cố gắng*! Nhìn xem anh chiến thắng trận thi đấu này!"
*加油nghĩa đen là "thêm dầu" nhưng trong ngữ cảnh bình thường thì dùng để cổ vũ, khuyến khích, có nghĩa là "cố gắng" "nỗ lực" "cố lên" các loại. Cảm ơn bạn Larr_Yunho giúp mình giải nghĩa cụm từ này.
Trần Thiệu rất rõ ràng thực lực của mình kém xa Mộ Dung Trác Thất, lúc đối kháng cuối kỳ hàng năm hoặc là luyện tập trên lớp, hắn đều cảm thấy khoảng cách chênh lệch với Mộ Dung Trác Thất thật lớn, hơn nữa loại chênh lệch này cũng không phải vì hắn cố gắng thì có thể thu nhỏ, trái lại càng ngày càng rõ ràng, Mộ Dung Trác Thất cũng không chỉ là thiên phú kinh người, tốc độ tiến bộ cũng khiến người hít khói.
Thế nhưng hiện tại không giống như vậy, Chế thẻ sư của đối phương chỉ có thể chế tác thẻ bài bốn sao, trình độ này đối với tân sinh mà nói thì đương nhiên rất chói mắt, nhưng người đứng phía sau mình là người có thể chế tác thẻ bài cấp năm đỉnh cấp, hơn nữa là thẻ bài nhân cách hóa. Hắn tin tưởng chênh lệch của thẻ bài có thể bù đắp chênh lệch thực lực của hắn với Mộ Dung Trác Thất.
Trần Thiệu nghĩ tới đây, vừa liếc mắt nhìn Đổng Ngọc Dương. Lúc mới đầu hắn căn bản không để ý đến tân sinh này, nhưng sau khi tiếp xúc, hắn càng ngày càng phát hiện ánh sáng trên người đối phương lại chói mắt như vậy, ý nghĩ muốn chiếm cứ một vị trí trong lòng đối phương càng ngày càng mãnh liệt.
Thi đấu bắt đầu.
Trần Thiệu triệu hoán ra Tinh Linh Thủy Mật, thần sắc tự nhiên đứng ở trên đài thi đấu. Mộ Dung Trác Thất gọi ra Chim Nhạn Thanh Thư, không tiếp tục gọi ra thẻ bài khác, chỉ để cho Chim Nhạn Thanh Thư đọ sức với Tinh Linh Thủy Mật.
Tuy rằng Tinh thần lực khống chế của Mộ Dung Trác Thất càng cao hơn, nhưng dù sao chênh lệch giữa thẻ bài cũng quá lớn, Chim Nhạn Thanh Thư rất nhanh liền rơi xuống hạ phong. Cố Thần có chút không rõ tại sao Mộ Dung Trác Thất lại không triệu hoán thẻ bài khác cùng chiến đấu, như vậy còn có thể có phần thắng.
Cố Thần đang nghĩ, liền thấy Mộ Dung Trác Thất triệu hoán ra Trâu Lùn Dã Man, nhưng lại không tiến công, mà tiếp tục triệu hoán ra Hoa Dạ Quang. Hoa Dạ Quang là thẻ bài hai sao, chính cả Cố Thần cũng không hiểu Mộ Dung Trác Thất bảo cậu chế tác thẻ bài có dụng ý gì, Hoa Dạ Quang cũng không có lực công kích gì, cho nên lúc này Mộ Dung Trác Thất triệu hoán nó ra trên sân thi đấu, Cố Thần cùng tất cả mọi người đều có cảm giác đầu tiên là —— lẽ nào cầm nhầm thẻ bài.
Khúc dạo đầu ngắn này cũng không hấp dẫn qua nhiều người chú ý, bao gồm cả đối thủ Trần Thiệu. Bởi vì Trâu Lùn Dã Man gia nhập chiến trường, toàn bộ cục diện bắt đầu cân bằng. Trần Thiệu thấy cục diện không thể đánh mở ra, gọi ra một tấm thẻ bài ba sao Gấu Lớn Hoang Dã.
Thẻ bài bao sao Trần Thiệu triệu hoán ra không đánh vỡ được cục diện, tình cảnh như trước giằng co không xong. Trần Thiệu đã không còn dư thừa Tinh thần lực để triệu hoán ra thẻ bài khác, cho nên hắn chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Mộ Dung Trác Thất khống chế sai lầm, dù sao Tinh Linh Thủy Mật vẫn có thể áp chế hai tấm thẻ bài bốn sao kia.
Ngay lúc Cố Thần cảm thấy đây sẽ là một hồi chiến đấu lâu dài, bỗng nhiên chú ý tới Tinh Linh Thủy Mật trên sân có chút không đúng lắm. Cậu nhìn xung quanh, hình như không ai phát hiện, bao gồm cả Trần Thiệu triệu hoán ra Tinh Linh Thủy Mật cũng vẫn như cũ một bộ dáng duy trì tập trung Tinh thần lực cao độ.
Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Cố Thần có chút buồn bực.
Nhưng không lâu sau Cố Thần liền biết đây không phải ảo giác của bản thân, bởi vì Tinh Linh Thủy Mật bỗng nhiên xuất hiện tình hình hỗn loạn, kỹ năng liên tiếp sai lầm, cảm giác phương hướng cũng mất khống chế lung ta lung tung.
"Chuyện gì vậy?" Trần Thiệu sợ hãi kêu lên. Thao tác của hắn cũng không có vấn đề gì, lượng Tinh thần lực của hắn dùng để khống chế một tấm thẻ bài cấp năm dù không nói là thừa sức nhưng cũng không có sai lầm gì, nhưng lúc này hắn cảm giác Tinh Linh Thủy Mật có chút mất khống chế, dưới một đòn tấn công Va chạm dã man của Trâu Lùn Dã Man liền bị đẩy tới bên ranh giới của sân đấu, sau đó là công kích của Chim Nhạn Thanh Thư, Tinh Linh Thủy Mật không chống đỡ nổi biến mất ở giữa không trung.
Trần Thiệu không thể tin được những thứ này, hiện tại Tinh Linh Thủy Mật đã chết, hắn đã không còn khí lực triệu hoán Tinh Linh Thủy Mật thêm lần nữa, không thể cứu vãn. Tuy rằng bất đắc dĩ, Trần Thiệu vẫn lựa chọn chịu thua.
Cố Thần từ phía sau một đường chạy chậm đến bên người Mộ Dung Trác Thất, có chút ngạc nhiên vừa rồi là xảy ra chuyện gì.
"Tôi trước đấy không phải gọi ra Hoa Dạ Quang sao?" Mộ Dung Trác Thất kiên nhẫn giải thích.
Cố Thần gật gật đầu.
"Hoa Dạ Quang có một kỹ năng, có thể tỏa ra phấn hoa hỗn loạn, bởi vì vào ban ngày Hoa Dạ Quang không dễ thấy, thể tích lại nhỏ, tôi liền thừa dịp lực chú ý của Tinh Linh Thủy Mật cùng Trần Thiệu đều đặt ở trên Trâu Lùn Dã Man cùng Chim Nhạn Thanh Thư, để cho Hoa Dạ Quang trốn ở phía sau Tinh Linh Thủy Mật phóng kỹ năng."
Cố Thần kinh ngạc, biểu thị hình như mình hoàn toàn không chú ý tới hướng đi sau đó của Hoa Dạ Quang.
"Hoa Dạ Quang chỉ có hai sao, phấn hoa hỗn loạn tỏa ra theo lý thuyết sẽ không có hiệu quả với Tinh Linh Thủy Mật năm sao đỉnh cấp. Nhưng vì trước đó Tinh Linh Thủy Mật đã xoay quanh cùng Chim Nhạn Thanh Thư hồi lâu, thể lực, sự nhạy bén cùng với sức đề kháng đều không phải ở trạng thái tốt nhất, hơn nữa bọn họ đều không để mắt tới sự tồn tại của Hoa Dạ Quang, cho nên Hoa Dạ Quang có thể ổn định kéo dài mà phóng kỹ năng. Tinh Linh Thủy Mật thời gian dài hít vào phấn hoa hỗn loạn, tích lũy tới trình độ nhất định sẽ sinh ra hiệu quả, đồng thời đối kháng kịch liệt kéo dài cũng làm cho hiệu quả tăng lên." Mộ Dung Trác Thất giảng giải tỉ mỉ cho Cố Thần.
Cố Thần hoàn toàn sùng bái với Mộ Dung Trác Thất. "Đây hoàn toàn chính là kế ngựa gỗ nè. Vậy nếu như Trần Thiệu chú ý tới tình huống trên sân đấu, có phải là cục diện sẽ thay đổi?"
Mộ Dung Trác Thất cười cười: "Nếu thực sự không được, tôi còn có thể triệu hoán tiểu Hắc Long mà. Mà kế ngựa gỗ là cái gì?" Mộ Dung Trác Thất hiếu kỳ.
Cố Thần vốn chỉ định nói qua loa cho xong, nhưng nghĩ tới Mộ Dung Trác Thất lúc giảng giải sự việc cho cậu đều luôn kiên nhẫn tường tận, dứt khoát giải thích cụ thể với Mộ Dung Trác Thất một chút: "Cái này cũng là câu chuyện tôi trước đây xem qua, có một quốc gia gọi là Troy, một quốc gia khác là Hy Lạp muốn đánh hạ Troy, nhưng mãi không có cách, vì vậy làm bộ lui binh, để lại một con ngựa gỗ trống rỗng khổng lồ. Quân phòng thủ của Troy không biết đây là kế, coi nó là chiến lợi phẩm đưa vào trong thành. Thời khắc trời tối người yên giấc, binh lính Hy Lạp trốn trong bụng ngựa gỗ mở cửa thành ra, trong ứng ngoài hợp, luân hãm thành Troy."
Mộ Dung Trác Thất gật gật đầu, tựa như cười mà không phải cười nhìn Cố Thần: "Câu chuyện này cũng là cậu tìm thấy ở trong sách?"
Mặt Cố Thần đỏ lên, lúc trước giảng về Tam Quốc thuận miệng chém ra chuyện tìm thấy trong sách, sau đó lúc giải thích về những văn hóa khác của Trái đất cũng phải cùng cái cớ vụng về bất kham này hả. Cố Thần biểu thị tâm tính thiện lương mệt quá, quả nhiên là một lời nói dối cuối cùng phải cùng hàng trăm lời nói dối làm cho toàn vẹn.
Mộ Dung Trác Thất nhìn mặt cậu đỏ lên cùng biểu tình xoắn xuýt, không khỏi cảm thấy đáng yêu, bàn tay nhẹ nhàng xoa hai cái trên má cậu, tràn đầy yêu thương nói. "Mỗi người đều có sự tình mình không muốn nói cho người khác, cậu không cần lo phải giải thích như thế nào với tôi, tất cả những gì cậu nói tôi đều tin hết."
Loại ngữ khí tương tự với thổ lộ và bầu không khí ám muội này làm cho Cố Thần càng đỏ mặt hơn. Cố Thần dùng sức lắc đầu sau đó quay người chạy đi. Mộ Dung Trác Thất nhìn thấy mình trêu chọc làm Cố Thần xấu hổ, tâm tình nhất thời tốt đẹp, hắn cảm thấy mình gần đây có thú vui ác, nhưng hắn rất hưởng thụ.
Kỳ thực vào thời điểm còn chưa nhận ra mình thích Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất đã từng điều tra Cố Thần, thân phận bối đơn giản mà hỏng bét, đối với việc tại sao thẻ bài cậu chế tác ra đặc thù như vậy, Mộ Dung Trác Thất mới đầu còn cho rằng cậu có thể có kỳ ngộ đặc thù gì đó.
Nhưng sau khi ở chung hắn mới biết những thứ này không phải hai chữ kỳ ngộ có thể khái quát, Cố Thần này, có lẽ căn bản không phải Cố Thần được điều tra trên tư liệu kia.
Như vậy thì sao chứ. Hắn yêu thích chính là Cố Thần hiện tại, lai lịch của cậu, quá khứ của cậu, chỉ cần Cố Thần không muốn nói, hắn cũng không muốn đi tìm hiểu, bởi vì hắn muốn, là tương lại được ở cùng với Cố Thần. Chỉ cần còn ở bên người, như vậy những thứ khác đều không quan trọng.
=
=
Ada: ặc... Cố Thần thật không có tự giác của người xuyên qua gì cả, mấy người ở bên cạnh ai cũng biết Cố Thần hiện tại không phải Cố Thần nguyên bản nữa rồi... cơ mà mình thích câu tuyên bố của Thất, giỏi hơn anh trai nhiều lắm.
=
=
=
--------------
Đổng Ngọc Dương sau khi trận đấu kết thúc thì thu thập một chút rồi dự định ra cổng trường.
"Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi." Hợp tác Trần Thiệu tay đút túi quần đứng ở trước mặt Đổng Ngọc Dương.
"Không cần, tôi đi mua chút đồ, tôi thích tự đi một mình." Giọng nói Đổng Ngọc Dương bình thản, không mang tâm tình gì.
Trần Thiệu nháy mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trong giọng nói có mấy phần sủng nịch: "Em vẫn luôn độc lập như vậy, được rồi, buổi tối nghỉ sớm một chút, trận chung kết ngày mai không nên quên nhé."
Đổng Ngọc Dương gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài, hắn có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của Trần Thiệu vẫn luôn đuổi theo sau hắn, Đổng Ngọc Dương kéo kéo khóe miệng, không khỏi cười lạnh.
Lúc khai giảng tình hợp tác, hắn vốn muốn đi tìm Mộ Dung Trác Thất, kết quả không biết Cố Thần làm thế nào lại câu được Mộ Dung Trác Thất đi, vậy mà lại sớm tổ đội. Lùi lại một bước hắn đi tìm Trần Thiệu, đối phương lúc mới đầu cũng không nguyện ý hợp tác với hắn, mà nhìn trúng mấy tân sinh thiên phú A lúc nhập học. Mãi đến tận khi hắn nói cho đối phương biết mình đã có thể chế tác thẻ bài năm sao, Trần Thiệu mới nửa tin nửa ngờ tổ đội với hắn.
Hai người từ khi bắt đầu hợp tác, Trần Thiệu đối với hắn từ hoài nghi ban đầu đến thưởng thức rồi ái mộ, hắn vẫn luôn nhìn thấy rõ, nghĩ tới đây hắn không khỏi cảm thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, nhưng cái mà họ yêu thích, chẳng qua là một người ưu tú, mà không phải bản thân hắn.
Đổng Ngọc Dương đi tới một cái thị trường cách học viện không xa, đi qua mấy con phố lớn tiếng người huyên náo, quẹo vào một cái hẻm nhỏ không có cửa hàng. Đi tới cuối hẻm, hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó trực tiếp đi vào một gian phòng.
Trong phòng có một người đang ngồi, đối phương nhìn thấy hắn đi vào, giương mắt nhìn một chút, tựa hồ hơi kinh ngạc, cuối cùng lại không nói gì. Đổng Ngọc Dương liếc mắt nhìn hắn ta, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn ta, đồng dạng không nói gì.
Chốc lát sau, cánh cửa của gian nhà bên trong mở ra, một nam nhân mang mặt nạ tiến vào. "Đổng Ngọc Dương, Bạch Tử Hạc." Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo.
Đổng Ngọc Dương gật gật đầu. Hắn rốt cuộc nhớ tới tại sao nam nhân lúc hắn mới tiến vào nhìn thấy có chút quen mắt, đối phương là Tam công tử của Bạch gia rất có danh vọng ở Trung Ương Tinh, Bạch Tử Hạc.
Nam nhân mang mặt nạ cho bọn hắn mỗi người một bình thuốc viên.
"Đây là thù lao tháng này của các cậu, sau này chỉ cần các cậu tiếp tục dốc sức vì ta, vậy chỗ tốt nhất định sẽ không ít." Ngay sau đó, nam nhân mang mặt nạ liền đưa cho họ một cái hộp. "Vật này, các cậu thả nó trong khu nuôi dạy dị thú trong học viện của các cậu."
Bạch Tử Hạc cau mày: "Vật này sẽ không tạo ra hậu quả xấu gì chứ? Phải biết rằng ký túc xá của chúng tôi cách khu dị thú không xa, nếu như tạo thành bạo động gì đó thì người đầu tiên gặp xui xẻo là chúng tôi." Bạch Tử Hạc là học sinh của Học viện Thần Hoàng, hắn có chút bận thuyệŧ này có thể loại hình thuốc làm cho dị thú nóng nảy gì đó hay không.
Nam nhân mang mặt nạ phát ra tiếng cười khẽ, biểu tình lại ẩn giấu dưới mặt nạ, làm cho hai người ở đây đều có chút run rẩy.
"Loại đồ vật cấp thấp như thuốc làm dị thú nóng nảy, ta còn không đến mức để các cậu đi đặt. Yên tâm đi, thứ này sẽ không gây nguy hiểm đến các cậu."
Đổng Ngọc Dương trong lòng nói thầm, lại không nói ra, trên mặt một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Đổng Ngọc Dương cùng Bạch Tử Hạc rời đi, từ cánh cửa phòng trong đi ra một người, khuôn mặt diễm lệ nam nữ không phân.
"Đại nhân, ngài cứ hào phóng đưa dược liệu quý giá nâng cao Tinh thần lực cho hai người kia thế sao?" Nam tử diễm lệ cau mày, tựa hồ có chút bất mãn.
Nam nhân mặt nạ hừ một tiếng, nam tử diễm lệ biết là hắn đang cười lạnh.
"Ngọc Tu cậu thông minh như vậy, cảm thấy ta sẽ đưa thuốc quý giá cho hai quân cờ không có tác dụng lớn sao? Mấy thứ đó chẳng qua là một ít thuốc tiêu hao Tinh thần lực sớm, dù trong vòng một hai năm có thể tăng trưởng như bay, nhưng vĩnh viễn không có cách nào đột phá cấp sáu, hơn nữa ngắn thì nửa năm, lâu thì hai năm, tác dụng phụ của thuốc này sẽ phát tác, nhẹ thì biến thành phế nhân không có Tinh thần lực, nặng thì chết. Chẳng qua giá trị lợi dụng của hai người này, cũng gần kết thúc rồi."
Nam tử diễm lệ tên Ngọc Tu gật đầu, lúc này mới phù hợp phong cách làm việc của đại nhân. "Nhưng mà, để cho hai học sinh đi đặt cái đó, là định làm gì vậy?"
Nam tử mặt nạ không nói gì, lâu đến lúc Ngọc Tu cho là chạm phải vảy ngược của đối phương, nam tử mặt nạ mới xa xôi mở miệng: "Ta đã chờ lâu rồi, hiện tại cũng là thời điểm kết thúc, ta đã không thể chờ đợi hưởng thụ Tinh thần lực tốt đẹp này nọ nữa. Hai cái hộp nhỏ này, coi như là lễ ra mắt ta đưa cho Liên Bang đi."
Trận chung kết Thi đấu hợp tác là Mộ Dung Trác Thất và Cố Thần đấu với Trần Thiệu và Đổng Ngọc Dương.
Vốn tất cả mọi người đều nhất trí coi trọng thực lực tuyệt đối của Mộ Dung Trác Thất, nhưng ngày hôm qua Đổng Ngọc Dương có thể chế ra thẻ bài cấp năm đỉnh cấp, hiện tại cục diện ngược lại có chút không rõ ràng nữa.
Trên khán đài.
Lâm Chi Chi chọc chọc Uất Trì Vũ ngồi bên cạnh một bộ bình chân như vại. "Anh nói bên nào sẽ thắng hả."
Uất Trì Vũ nhìn Mộ Dung Trác Thất hờ hững trên đài. "Tôi đương nhiên hi vọng tên khốn khiếp Mộ Dung Trác Thất kia có thể bị ném xuống Thần đàn, chẳng qua, chỉ Trần Thiệu, còn chưa đủ tư cách."
Lâm Chi Chi buồn bực: "Nhưng mà Đổng Ngọc Dương có thể chế tác thẻ bài năm sao đỉnh cấp, Cố Thần chỉ có thể tác thẻ bài bốn sao, cái chênh lệch này rất lớn đấy. Cho dù anh Mộ Dung có thể phát huy thẻ bài bốn sao ra năng lực của thẻ bài năm sao, nhưng Trần Thiệu cũng có thể điều động thẻ bài năm sao đỉnh cấp mà."
Uất Trì Vũ trầm mặc một chút, nhìn Đổng Ngọc Dương một mặt ngoan ngoãn hờ hững đứng phía sau Trần Thiệu. Thiếu niên này hai ngày vừa rồi đã trở thành nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn của trường, nhiệt độ trực tiếp vượt qua Cố Thần cùng Lâm Chi Chi chiếm lấy đầu đề lần trước, Uất Trì Vũ cũng không phải chưa từng nghe nói. Hắn vốn chỉ cảm thấy Cố Thần là một kỳ ba, trong thời gian ngắn đột phá Tinh thần lực cấp bốn đã phi thường kinh người, không ngờ tới Đổng Ngọc Dương này đồng dạng thiên phú không tốt, lại đã đột phá đến cấp năm đỉnh cấp, còn kinh người hơn Cố Thần.
Ngày hôm nay Đổng Ngọc Dương chế tác vẫn là Tinh Linh Thủy Mật, Cố Thần lại chế tác thẻ bài bốn sao nhập môn Trâu Lùn Dã Man cùng Chim Nhạn Thanh Thư, Cố Thần có chút ngượng ngùng đưa thẻ bài cho Mộ Dung Trác Thất, để cho một Ma thẻ sư cấp sau dùng thẻ bài bốn sao, Cố Thần có chút băn khoăn.
Mộ Dung Trác Thất nhìn thấu tâm tư của cậu, cười sờ sờ đầu cậu, sủng nịch trên mặt làm thế nào cũng không ngừng được.
Uất Trì Vũ ở trên khán đài sợ đến rớt cằm, lúc đầu quan hệ giữa Cố Thần và Mộ Dung Trác Thất thân mật như vậy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao loại thiếu niên có thuộc tính dưa ngốc thiên nhiên như Cố Thần thật sự dễ dàng khiến cho loại người ở thành phủ thâm trầm như họ có ấn tượng tốt. Nhưng bây giờ thấy dưa ngốc đáng yêu lại sắp bị sói xám phúc hắc hái mất, Uất Trì Vũ bỗng nhiên có chút khó chịu.
Khán giả trên khán đài cũng đều cả kinh không ngậm mồm vào được, rất nhiều bài đăng tin đồn trên diễn đàn được nhiều người góp náo nhiệt, mọi người cũng chỉ là đang thảo luận với thái độ hóng chuyện chém gió, cũng không có ai thực sự tin tưởng Mộ Dung Trác Thất sẽ ở cùng một chỗ với Cố Thần.
Đổng Ngọc Dương đứng cách đó không xa, nhìn hỗ động của hai người, trên mặt vẫn lãnh đạm như trước, nhưng căm ghét trong lòng lại sinh sôi.
Trần Thiệu chú ý tới biểu tình lạnh lùng của Đổng Ngọc Dương, nụ cười xán lạn nhìn hắn, hi vọng có thể cảm hóa thiếu niên này. "Anh sẽ cố gắng*! Nhìn xem anh chiến thắng trận thi đấu này!"
*加油nghĩa đen là "thêm dầu" nhưng trong ngữ cảnh bình thường thì dùng để cổ vũ, khuyến khích, có nghĩa là "cố gắng" "nỗ lực" "cố lên" các loại. Cảm ơn bạn Larr_Yunho giúp mình giải nghĩa cụm từ này.
Trần Thiệu rất rõ ràng thực lực của mình kém xa Mộ Dung Trác Thất, lúc đối kháng cuối kỳ hàng năm hoặc là luyện tập trên lớp, hắn đều cảm thấy khoảng cách chênh lệch với Mộ Dung Trác Thất thật lớn, hơn nữa loại chênh lệch này cũng không phải vì hắn cố gắng thì có thể thu nhỏ, trái lại càng ngày càng rõ ràng, Mộ Dung Trác Thất cũng không chỉ là thiên phú kinh người, tốc độ tiến bộ cũng khiến người hít khói.
Thế nhưng hiện tại không giống như vậy, Chế thẻ sư của đối phương chỉ có thể chế tác thẻ bài bốn sao, trình độ này đối với tân sinh mà nói thì đương nhiên rất chói mắt, nhưng người đứng phía sau mình là người có thể chế tác thẻ bài cấp năm đỉnh cấp, hơn nữa là thẻ bài nhân cách hóa. Hắn tin tưởng chênh lệch của thẻ bài có thể bù đắp chênh lệch thực lực của hắn với Mộ Dung Trác Thất.
Trần Thiệu nghĩ tới đây, vừa liếc mắt nhìn Đổng Ngọc Dương. Lúc mới đầu hắn căn bản không để ý đến tân sinh này, nhưng sau khi tiếp xúc, hắn càng ngày càng phát hiện ánh sáng trên người đối phương lại chói mắt như vậy, ý nghĩ muốn chiếm cứ một vị trí trong lòng đối phương càng ngày càng mãnh liệt.
Thi đấu bắt đầu.
Trần Thiệu triệu hoán ra Tinh Linh Thủy Mật, thần sắc tự nhiên đứng ở trên đài thi đấu. Mộ Dung Trác Thất gọi ra Chim Nhạn Thanh Thư, không tiếp tục gọi ra thẻ bài khác, chỉ để cho Chim Nhạn Thanh Thư đọ sức với Tinh Linh Thủy Mật.
Tuy rằng Tinh thần lực khống chế của Mộ Dung Trác Thất càng cao hơn, nhưng dù sao chênh lệch giữa thẻ bài cũng quá lớn, Chim Nhạn Thanh Thư rất nhanh liền rơi xuống hạ phong. Cố Thần có chút không rõ tại sao Mộ Dung Trác Thất lại không triệu hoán thẻ bài khác cùng chiến đấu, như vậy còn có thể có phần thắng.
Cố Thần đang nghĩ, liền thấy Mộ Dung Trác Thất triệu hoán ra Trâu Lùn Dã Man, nhưng lại không tiến công, mà tiếp tục triệu hoán ra Hoa Dạ Quang. Hoa Dạ Quang là thẻ bài hai sao, chính cả Cố Thần cũng không hiểu Mộ Dung Trác Thất bảo cậu chế tác thẻ bài có dụng ý gì, Hoa Dạ Quang cũng không có lực công kích gì, cho nên lúc này Mộ Dung Trác Thất triệu hoán nó ra trên sân thi đấu, Cố Thần cùng tất cả mọi người đều có cảm giác đầu tiên là —— lẽ nào cầm nhầm thẻ bài.
Khúc dạo đầu ngắn này cũng không hấp dẫn qua nhiều người chú ý, bao gồm cả đối thủ Trần Thiệu. Bởi vì Trâu Lùn Dã Man gia nhập chiến trường, toàn bộ cục diện bắt đầu cân bằng. Trần Thiệu thấy cục diện không thể đánh mở ra, gọi ra một tấm thẻ bài ba sao Gấu Lớn Hoang Dã.
Thẻ bài bao sao Trần Thiệu triệu hoán ra không đánh vỡ được cục diện, tình cảnh như trước giằng co không xong. Trần Thiệu đã không còn dư thừa Tinh thần lực để triệu hoán ra thẻ bài khác, cho nên hắn chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Mộ Dung Trác Thất khống chế sai lầm, dù sao Tinh Linh Thủy Mật vẫn có thể áp chế hai tấm thẻ bài bốn sao kia.
Ngay lúc Cố Thần cảm thấy đây sẽ là một hồi chiến đấu lâu dài, bỗng nhiên chú ý tới Tinh Linh Thủy Mật trên sân có chút không đúng lắm. Cậu nhìn xung quanh, hình như không ai phát hiện, bao gồm cả Trần Thiệu triệu hoán ra Tinh Linh Thủy Mật cũng vẫn như cũ một bộ dáng duy trì tập trung Tinh thần lực cao độ.
Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Cố Thần có chút buồn bực.
Nhưng không lâu sau Cố Thần liền biết đây không phải ảo giác của bản thân, bởi vì Tinh Linh Thủy Mật bỗng nhiên xuất hiện tình hình hỗn loạn, kỹ năng liên tiếp sai lầm, cảm giác phương hướng cũng mất khống chế lung ta lung tung.
"Chuyện gì vậy?" Trần Thiệu sợ hãi kêu lên. Thao tác của hắn cũng không có vấn đề gì, lượng Tinh thần lực của hắn dùng để khống chế một tấm thẻ bài cấp năm dù không nói là thừa sức nhưng cũng không có sai lầm gì, nhưng lúc này hắn cảm giác Tinh Linh Thủy Mật có chút mất khống chế, dưới một đòn tấn công Va chạm dã man của Trâu Lùn Dã Man liền bị đẩy tới bên ranh giới của sân đấu, sau đó là công kích của Chim Nhạn Thanh Thư, Tinh Linh Thủy Mật không chống đỡ nổi biến mất ở giữa không trung.
Trần Thiệu không thể tin được những thứ này, hiện tại Tinh Linh Thủy Mật đã chết, hắn đã không còn khí lực triệu hoán Tinh Linh Thủy Mật thêm lần nữa, không thể cứu vãn. Tuy rằng bất đắc dĩ, Trần Thiệu vẫn lựa chọn chịu thua.
Cố Thần từ phía sau một đường chạy chậm đến bên người Mộ Dung Trác Thất, có chút ngạc nhiên vừa rồi là xảy ra chuyện gì.
"Tôi trước đấy không phải gọi ra Hoa Dạ Quang sao?" Mộ Dung Trác Thất kiên nhẫn giải thích.
Cố Thần gật gật đầu.
"Hoa Dạ Quang có một kỹ năng, có thể tỏa ra phấn hoa hỗn loạn, bởi vì vào ban ngày Hoa Dạ Quang không dễ thấy, thể tích lại nhỏ, tôi liền thừa dịp lực chú ý của Tinh Linh Thủy Mật cùng Trần Thiệu đều đặt ở trên Trâu Lùn Dã Man cùng Chim Nhạn Thanh Thư, để cho Hoa Dạ Quang trốn ở phía sau Tinh Linh Thủy Mật phóng kỹ năng."
Cố Thần kinh ngạc, biểu thị hình như mình hoàn toàn không chú ý tới hướng đi sau đó của Hoa Dạ Quang.
"Hoa Dạ Quang chỉ có hai sao, phấn hoa hỗn loạn tỏa ra theo lý thuyết sẽ không có hiệu quả với Tinh Linh Thủy Mật năm sao đỉnh cấp. Nhưng vì trước đó Tinh Linh Thủy Mật đã xoay quanh cùng Chim Nhạn Thanh Thư hồi lâu, thể lực, sự nhạy bén cùng với sức đề kháng đều không phải ở trạng thái tốt nhất, hơn nữa bọn họ đều không để mắt tới sự tồn tại của Hoa Dạ Quang, cho nên Hoa Dạ Quang có thể ổn định kéo dài mà phóng kỹ năng. Tinh Linh Thủy Mật thời gian dài hít vào phấn hoa hỗn loạn, tích lũy tới trình độ nhất định sẽ sinh ra hiệu quả, đồng thời đối kháng kịch liệt kéo dài cũng làm cho hiệu quả tăng lên." Mộ Dung Trác Thất giảng giải tỉ mỉ cho Cố Thần.
Cố Thần hoàn toàn sùng bái với Mộ Dung Trác Thất. "Đây hoàn toàn chính là kế ngựa gỗ nè. Vậy nếu như Trần Thiệu chú ý tới tình huống trên sân đấu, có phải là cục diện sẽ thay đổi?"
Mộ Dung Trác Thất cười cười: "Nếu thực sự không được, tôi còn có thể triệu hoán tiểu Hắc Long mà. Mà kế ngựa gỗ là cái gì?" Mộ Dung Trác Thất hiếu kỳ.
Cố Thần vốn chỉ định nói qua loa cho xong, nhưng nghĩ tới Mộ Dung Trác Thất lúc giảng giải sự việc cho cậu đều luôn kiên nhẫn tường tận, dứt khoát giải thích cụ thể với Mộ Dung Trác Thất một chút: "Cái này cũng là câu chuyện tôi trước đây xem qua, có một quốc gia gọi là Troy, một quốc gia khác là Hy Lạp muốn đánh hạ Troy, nhưng mãi không có cách, vì vậy làm bộ lui binh, để lại một con ngựa gỗ trống rỗng khổng lồ. Quân phòng thủ của Troy không biết đây là kế, coi nó là chiến lợi phẩm đưa vào trong thành. Thời khắc trời tối người yên giấc, binh lính Hy Lạp trốn trong bụng ngựa gỗ mở cửa thành ra, trong ứng ngoài hợp, luân hãm thành Troy."
Mộ Dung Trác Thất gật gật đầu, tựa như cười mà không phải cười nhìn Cố Thần: "Câu chuyện này cũng là cậu tìm thấy ở trong sách?"
Mặt Cố Thần đỏ lên, lúc trước giảng về Tam Quốc thuận miệng chém ra chuyện tìm thấy trong sách, sau đó lúc giải thích về những văn hóa khác của Trái đất cũng phải cùng cái cớ vụng về bất kham này hả. Cố Thần biểu thị tâm tính thiện lương mệt quá, quả nhiên là một lời nói dối cuối cùng phải cùng hàng trăm lời nói dối làm cho toàn vẹn.
Mộ Dung Trác Thất nhìn mặt cậu đỏ lên cùng biểu tình xoắn xuýt, không khỏi cảm thấy đáng yêu, bàn tay nhẹ nhàng xoa hai cái trên má cậu, tràn đầy yêu thương nói. "Mỗi người đều có sự tình mình không muốn nói cho người khác, cậu không cần lo phải giải thích như thế nào với tôi, tất cả những gì cậu nói tôi đều tin hết."
Loại ngữ khí tương tự với thổ lộ và bầu không khí ám muội này làm cho Cố Thần càng đỏ mặt hơn. Cố Thần dùng sức lắc đầu sau đó quay người chạy đi. Mộ Dung Trác Thất nhìn thấy mình trêu chọc làm Cố Thần xấu hổ, tâm tình nhất thời tốt đẹp, hắn cảm thấy mình gần đây có thú vui ác, nhưng hắn rất hưởng thụ.
Kỳ thực vào thời điểm còn chưa nhận ra mình thích Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất đã từng điều tra Cố Thần, thân phận bối đơn giản mà hỏng bét, đối với việc tại sao thẻ bài cậu chế tác ra đặc thù như vậy, Mộ Dung Trác Thất mới đầu còn cho rằng cậu có thể có kỳ ngộ đặc thù gì đó.
Nhưng sau khi ở chung hắn mới biết những thứ này không phải hai chữ kỳ ngộ có thể khái quát, Cố Thần này, có lẽ căn bản không phải Cố Thần được điều tra trên tư liệu kia.
Như vậy thì sao chứ. Hắn yêu thích chính là Cố Thần hiện tại, lai lịch của cậu, quá khứ của cậu, chỉ cần Cố Thần không muốn nói, hắn cũng không muốn đi tìm hiểu, bởi vì hắn muốn, là tương lại được ở cùng với Cố Thần. Chỉ cần còn ở bên người, như vậy những thứ khác đều không quan trọng.
=
=
Ada: ặc... Cố Thần thật không có tự giác của người xuyên qua gì cả, mấy người ở bên cạnh ai cũng biết Cố Thần hiện tại không phải Cố Thần nguyên bản nữa rồi... cơ mà mình thích câu tuyên bố của Thất, giỏi hơn anh trai nhiều lắm.
=
=
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất