Chương 92: Say
Chương 102: Say
-----------------
Kỳ nghỉ nhỏ đột nhiên này bởi vì Mộ Dung Trác Thất biến về từ tiểu Hắc Long thành người, nên từ hình thức ba người chuyển thành hình thức bốn người.
Mục Lê trốn sau lưng Cố Thần đi tìm Mộ Dung Trác Thất nói chuyện một phen, Mộ Dung Trác Thất tự biết không gạt được người thoạt nhìn ôn lương tinh tế khiêm tốn kì thực lòng dạ sâu rộng, đơn giản cũng không che giấu nhiều, cẩn thận nói lại sự tình phát sinh ở rừng dị thú trong học viện, cùng với sự tình mình biến thành tiểu Hắc Long.
Mộ Dung Trác Thất sau khi nói xong, Mục Lê rơi vào trầm tư thật lâu, tựa hồ như nhớ lại cái gì đó.
"Cậu nói là, dị thú trong rừng dị thú của học viên, phát động công kích trái với thuộc tính của bản thân, cũng không có tình huống tự gϊếŧ lẫn nhau, mục tiêu chính xác công kích con người?"
"Đúng là như vậy, tôi mấy ngày này vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Nếu như nói là phát sinh tự nhiên, vậy thì quá gượng ép, có thể nói là do người gây ra, Liên Bang trước mắt đã biết loại thuốc có tác dụng nhất đối với dị thú, chính là Đan Tứ Hương bị cấm dùng mười hai năm trước. Nhưng cho dù là Đan Tứ Hương, dị thú sau khi hỗn loạn cũng sẽ không phân địch ta, lại càng không có mục tiêu chính xác như vậy." Mộ Dung Trác Thất nói.
Mục Lê không tiếp lời, tầm mắt nhìn về hướng xa xăm. Sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu thay đổi trở nên ám trầm, tựa hồ như đang ấp ủ một hồi mưa to gió lớn.
Lúc lâu sau, Mục Lê mới tiếp tục nói.
"Đứa nhỏ Cố Thần này, thiên phú rất đặc biệt, tương lại không cách nào đo lường, sau này nếu gặp phải ngọn gió khúc chiết nguy hiểm nào, cậu phải bảo vệ cậu ấy thật tốt, biết không?" Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu, điều này không cần Mục Lê nhắc nhở hắn cũng rất rõ ràng.
Từ lâu hắn đã nhận định Cố Thần, coi như Cố Thần còn đang do dự, nhưng sớm muộn gì, hắn tin tưởng đối phương cũng sẽ hiểu.
Hắn từ trước đến nay không phải bá đạo, nhưng nếu đặt trên người Cố Thần, hắn sẽ không lùi bước.
Ngược lại cái người Mục Lê này lại khiến trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc, không biết người này là xuất phát từ lập trường gì để nói những lời này. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, hắn mơ hồ nhận ra được, người này mặc dù là Ma thẻ sư, thế nhưng lại đối với việc chế thẻ lại hiểu rõ đến có chút sâu không lường được.
Mộ Dung Trác Thất cũng không đi tìm hiểu nhiều về vấn đề này, bởi vì hắn biết người này cũng sẽ không gây ra nguy hiểm gì đối với bọn họ. Hơn nữa rất nhanh, Mục Lê liền nhắc tới một vấn đề khác.
"Trước đấy Cố Thần làm được Thẻ Cửu Từ, cậu cũng nhìn thấy nhỉ?" Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu.
Lúc trước hắn lưu lại ba quyển sách phát hiện trong bí cảnh cho Cố Thần, ước nguyện ban đầu chỉ là hi vọng Cố Thần sau này khi đạt tới đẳng cấp Tinh thần lực cao thì có thể học tập, lại không nghĩ tới Cố Thần vậy mà lại có thể ở thời điểm Tinh thần lực cấp thấp, lĩnh ngộ được «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», đồng thời chế ra Thẻ Cửu Từ.
"Cái Thẻ Cửu Từ này, nếu như có thể công bố ra, tất nhiên sẽ thay đổi bố cục hiện tại. Có thể cấp tốc bổ sung Tinh thần lực Ma thẻ sư, như vậy bất kể là ở trên chiến trường hay là lúc đối mặt với dị thú, sức chiến đấu đều có thể bay liên tục." Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu, kỳ thực ngoại trừ Thẻ Cửu Từ, thẻ Hoa Đà mà Cố Thần tự chế cũng đồng dạng là tồn tại không khoa học. Chẳng qua bản thân thẻ bài nhân vật đã là hạn chế quá lớn, khó có thể phục chế. Nhưng mà Thẻ Cửu Từ thì khác, nó vừa bắt đầu đã bao hàm phạm vi là tất cả Chế thẻ sư hiện có, Thẻ Cửu Từ xuất hiện sẽ thay đổi toàn bộ hệ thống thẻ bài, thậm chí là cả thế giới.
"Cái «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» này, sớm muộn gì đều phải công bố trước toàn bộ liên bang, thứ này, thật sự không thích hợp giấu làm của riêng. Nhưng phải làm thế nào để đẩy ra trước Liên Bang, trong quá trình cũng phải bảo vệ Cố Thần an toàn như thế nào, điều này cũng đồng dạng phi thường trọng yếu." Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu tán thành.
Về sự tình mở rộng «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» này ra ngoài, hắn và Mục Lê đều nhất trí với suy nghĩ của Cố Thần, cũng sẽ không muốn đầu cơ kiếm lợi cái gì.
Loại đồ vật nghịch thiên như vậy nếu bị một người độc chiếm, vậy nhất định sẽ trở thành cái đích của mọi người. Mộ Dung gia mặc dù căn cơ sâu, nhưng cũng chưa chắc có thể ngăn lại được sự bao vây tứ phương.
Hơn nữa một khi Thẻ Cửu Từ được xuất bản, có thể kéo dài sức chiến đấu của rất nhiều người, cũng gián tiếp cứu vãn sinh mệnh nhiều người cùng hạnh phúc của rất nhiều gia đình, loại đồ vật lợi cho tạo hóa vạn thế này, hắn tất nhiên sẽ không bởi vì tư lợi của bản thân mà tàng tư.
Nhưng điều mà Mục Lê lo lắng, làm thế nào để đưa nó ra đúng thời cơ, làm sao đến không khiến người khác xúc phạm tới Cố Thần, cũng đồng dạng quan trọng.
Cố Thần có thể tác thẻ bài thành công, khả năng lớn là do tính đặc thù của Tinh thần lực của cậu.
Đừng hỏi tại sao Mộ Dung Trác Thất biết, tuy rằng khi đó sách là do Cố Thần cầm, nhưng hắn tin tưởng, với tính cách của anh trai, tuyệt đối đã sao chép lại từ lâu.
Bản sao chép tự nhiên không phải để mình tự xem, nhất định là để cho Chế thẻ sư trung thành đến chết với gia tộc học tập, nhưng đến nay vẫn không nghe thấy tiếng gió gì, có thể thấy được là do chưa thành công học tập.
Mấy Chế thẻ sư cấp cao đó đều chưa thành công, Cố Thần một Chế thẻ sư cấp bốn lại chế tác ra được, đến lúc đó Cố Thần sẽ bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.
"Cá nhân tôi có một suy nghĩ, cậu không ngại thì nghe thử xem có thể dùng hay không." Mục Lê đánh gãy suy nghĩ của Mộ Dung Trác Thất.
"Lần trước bí cảnh Chiêu Linh của Mộ Dung gia mở ra, ở trong Trung Ương Tinh cũng không phải bí mật gì, cũng không có cái biết cụ thể trong bí cảnh có thể chiếm được cái gì.
Cho nên Mộ Dung gia không ngại đẩy ra một buổi đấu giá, tạo thế cho Thẻ Cửu Từ, chỉ coi là phát hiện ra Thẻ Cửu Từ ở trong bí cảnh.
Đến lúc đó các thế lực lớn sẽ tận dụng hết khả năng mua lại thẻ bài để nghiên cứu, sau đó chờ một thời gian, một khi có những người khác nghiên cứu ra, liền để ra tin tức Mộ Dung gia cũng nghiên cứu ra thành quả.
Vào lúc này nữa đẩy ra «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», liền nói nó là phương pháp chế tác Thẻ Cửu Từ đã qua chỉnh lý, như vậy quyển sách này cũng không quá đột ngột.
Tôi lo lắng duy nhất chính là, đến cùng có bao nhiêu Chế thẻ sư có thể làm ra Thẻ Cửu Từ, chỉ sợ rằng cho dù là Chế thẻ sư cấp cao, quá trình này cũng khá khó khăn. Cố Thần... thật sự là một tồn tại hết sức đặc biệt."
Mộ Dung Trác Thất không ngờ tới Mục Lê muốn mượn buổi đấu giá của Mộ Dung gia để công bố thẻ bài này.
Nghĩ lại, cách này xác thực có thể thực hiện. Dù sao công bố Thẻ Cửu Từ so với trực tiếp công cố «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» gây ra sóng gió nhỏ hơn, thẻ bài đặc biệt phát hiện trong bí cảnh, so với phát hiện thư tịch nghịch thiên thì hợp lý hơn nhiều.
"Chuyện này, tôi sẽ thương lượng với anh trai một chút." Mộ Dung Trác Thất nói. Dù sao Thương hội Dịch Ly là sản nghiệp của anh trai, muốn ở trong buổi đấu giá của Thương hội Dịch Ly công bố Thẻ Cửu Từ, vẫn phải trưng cầu ý kiến của anh trai đã, chẳng qua lấy hiểu biết của hắn về anh trai, loại chuyện vừa có thể thu lợi vừa có thể tăng thêm danh tiếng này, bình thường sẽ không từ chối.
"Chuyện này, làm sớm vẫn tốt hơn muộn." Ngữ khí Mục Lê mang theo căn dặn, khiến Mộ Dung Trác Thất cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên người Mục Lê từ trước đến giờ vẫn mang theo khí chất không màng thế sự, có mấy phần giống với Cố Thần. Chẳng qua Cố Thần kia là thuần túy vô tâm, còn Mục Lê, lại giống như từ bỏ thế tục, siêu phàm thoát tục. Hiện tại lại quan tâm như vậy, nói chung có chút quái dị.
Mục Lê nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã không còn thấy được tia sáng sắc trời.
"Tôi có cảm giác, Liên Bang sắp không còn bình yên nữa."
Mộ Dung Trác Thất nói lời từ biệt cùng Mục Lê xong, trực tiếp trở lại đại trạch Mộ Dung gia, nói chuyện này lại với anh trai.
Mộ Dung Dịch cầm Thẻ Cửu Từ, nhìn mấy lần: "Thẻ bài này, là so Cố Thần làm đi?"
Mí mắt Mộ Dung Trác Thất giật giật, quả thật là anh trai sẽ không làm chuyện gì với Cố Thần, nhưng hắn vẫn mơ hồ có chút lo lắng.
Mộ Dung Dịch lại không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này, lại rất nhanh chuyển hướng câu chuyện sang làm thế nào để cử hành một buổi đấu giá thanh thế hùng vĩ.
Mộ Dung Trác Thất ngước mắt nhìn anh trai, trong lòng đột ngột nảy sinh chút nghi ngờ, dùng bản tính của anh trai, dù không lợi dụng tuyệt đối, thì cũng phải truy tìm căn nguyên.
Một bên khác.
Trong nhà trọ.
Cố Thần vùi ở trong phòng làm thẻ bài một ngày, đỡ thắt lưng mệt mỏi từ trong phòng đi ra.
Cậu cảm thấy gần đây Tinh thần lực của mình tăng lên rất nhanh, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được Tinh thần lực trong thân thể mình dâng trào lên giống như đại dương mênh mông, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Điều duy nhất làm cậu có chút không vui nho nhỏ chính là, gần đây tiểu Hắc Long không còn ở bên cạnh cậu.
Lúc Mộ Dung Trác Thất còn ở đây thì tốt, cậu còn có thể cùng tiểu Hắc Long hỗ động, Mộ Dung Trác Thất vừa đi, hắn liền phải mang tiểu Hắc Long đi.
Điều này làm cho Cố Thần cảm thấy buồn bực, chỉ cho là Mộ Dung Trác Thất không nỡ lưu tiểu Hắc Long lại.
Mộ Dung Trác Thất cũng có nỗi khổ không nói được. Vật cộng sinh Tinh thần lực dưới cấp chín vốn không thể rời khỏi người chủ nhân quá lâu, nếu như lúc đó mình lưu tiểu Hắc Long lại rồi rời đi, sau đó tiểu Hắc Long sẽ biến mất, Cố Thần bắt đầu đào bới căn nguyên, không phải là sự tình mình biến thành tiểu Hắc Long lúc trước sẽ bại lộ sao?
Cho nên Mộ Dung Trác Thất mỗi lần đều chỉ có thể chống lại công kích ánh mắt đáng thương của Cố Thần, mang tiểu Hắc Long đi.
Lúc Cố Thần ra khỏi phòng bóng đêm đã hạ xuống, trong đêm tối tựa hồ còn kèm theo mưa nhỏ.
Lúc này cậu mới phát hiện mình vậy mà ở trong phòng ngẩn ngơ một ngày, bụng cũng đói đến kêu ùng ục ùng ục, vội vàng đến nhà bếp, phát hiện mấy người Tăng Giang đã chừa lại cho cậu đồ ăn, vẫn còn nóng hôi hổi.
Cố Thần như hùm như sói ăn xong, đánh một tiếng ợ no nê, đang định về phòng tiếp tục trạch, mới phát hiện ở trong phòng khách hóa ra còn có người.
Mục Lê đang ngồi trên bệ cửa sổ, cửa sổ phòng khách là một cái cửa sổ được thiết kế bệ ngồi*, bên trên đặt rất nhiều chậu nhỏ, trong cửa sổ còn có rèm che chống muỗi, cho nên lúc đầu Cố Thần mới không chú ý tớ Mục Lê đang ngồi trên bệ cửa sổ.
*飘窗:cái này nói thiệt tui không biết nó gọi là gì trong tiếng Việt luôn... update: cảm ơn bạn @yamiryu735 đã góp ý nha~
.
Cố Thần quyết định đi qua chào hỏi, lại phát hiện ánh mắt đối phương trống rỗng, bên cạnh có hai, ba bình rượu.
Mục Lê tựa hồ phát hiện Cố Thần: "Đến uống một chén không?" Mục Lê mời.
Cố Thần vốn định từ chối, dù sao tửu lượng của cậu thật sự không được, nhưng nhìn đến bên trong thần sắc của đối phương tựa hồ có hơi mê man cùng u sầu, suy nghĩ một chút vẫn ngồi lên bệ cửa sổ, cũng rót cho mình một chén nhỏ.
"Không thích uống rượu?" Mục Lê cười hỏi.
Cố Thần lắc đầu: "Cũng không phải, rượu là thứ tốt, hôm nay có rượu hôm nay say, sầu của ngày mai đến mai lại sầu. Nhưng mà tửu lượng của tôi không tốt lắm, uống một chén xong ngày hôm sau sẽ rất phê."
Mục Lê không ngừng cười được, hai cái lúm đồng tiền trên má một sâu một nông không đối xứng.
Ngoài cửa sổ, đường phố khu dân cư nghèo rất quạnh quẽ, Cố Thần nhớ trước đây mình rất thích leo lên chỗ cao nhất của tòa nhà trong thành phố, quan sát toàn bộ thành phố, nhìn đèn đuốc rực rỡ.
Đáng tiếc khi đó hắn còn ở trong phòng cho thuê thành thị kết hợp với nông thôn, nhìn ra ngoài không phải là tường nhà người khác, thì chính là đường phố lầy lội.
"Hát một bài cho tôi nghe thử đi?" Mục Lê bỗng nhiên nói.
Cố Thần sững sờ, nhìn thấy ánh mắt đối phương đã càng ngày càng mơ hồ, nhìn bóng đêm, khẽ ngâm nga một ca khúc mình rất yêu thích kiếp trước.
"...Vì muốn làm một người có tâm thì định trước phải bi thương / mà tin không khổ không đau ở nơi khác / kéo dài sự rực rỡ của ngươi / bởi vì người đã từng yêu nhau từng vượt qua mới có thể trọn đời không quên / khi gió lại nổi lên lại cùng ngươi hát lên..."
"Rất êm tai, đây là bài hát gì, tôi làm sao chưa từng nghe tới." Trong âm thanh của Mục Lê đã mang theo men say.
"Là một bài hát của cố hương tôi." Cố Thần nói, đây là một bài hát lúc cậu rất thích khi còn ở trên trái đất.
"Cậu... rất đặc biệt." Mục Lê nói.
Trong lòng Cố Thần cả kinh, sợ rằng đối phương nhìn thấu cái gì, lại nhìn thấy thân thể đối phương vậy mà lắc lư hai cái, cứ như vậy mà ngủ mất.
Cố Thần dìu Mục Lê về phòng, sau đó trở lại phòng mình ngẩn người.
Cũng không biết có phải vì khí trời hay không, hoặc là nghĩ đến nghĩ đi, cậu bỗng nhiên có mấy phần buồn bực mất tập trung.
Cố Thần vỗ vỗ tường.
Bức tường này là mặt tường mỏng loại mới, không biết dùng loại vật liệu gì. Khi đó bọn họ cho thuê phòng, liền ngăn căn phòng còn lại thành hai gian, để lại gian có phòng tắm lại cho cậu.
"Buổi tối rồi cậu còn phát điên gì nữa đấy."
Tiếng gào của Tăng Giang xuyên thấu qua vách tường truyền đến.
Cố Thần nhìn chằm chằm vách tường, cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng tức giận của Tăng Giang trong một gian phòng khác.
"Chỉ là cảm thấy thời tiết không tốt, có chút buồn bực." Cố Thần lớn tiếng nói.
Bên kia tường trầm mặc chốc lát. Giọng nói Tăng Giang lần nữa truyền sang.
"Kẻ ngu si không phải không có phiền não hay sao?"
Cố Thần còn chưa tiếp lời, giọng nói Tăng Giang đã tiếp tục.
"Buồn bực chứ gì, trong bếp còn mấy phần điểm tâm ngọt, cậu đi lấy một phần mà ăn đi."
Cố Thần dựa lưng vào tường, cười khúc khích.
Nơi làm ta an tâm là quê hương ta. Vô luận ngày mai thế nào, ít nhất trên thế giới này, có người cho cậu một vị trí ở trong lòng, cậu không còn là người không ai lo lắng, không ai nhớ thương nữa rồi.
-
Tác giả có lời muốn nói: bài hát Cố Thần hát là «Yên Hoa Thang»(烟花烫) của Trương Quốc Vinh.
Tiểu kịch trường
Mộ Dung Trác Thất: này này này, tác giả cặn bã, tuyến tình yêu gần được rồi đấy, lại tiếp tục viết nữa sẽ làm sai CP.
Tác giả cặn bã: Có không ít thiên sứ nhỏ nói thích CP cùng nhau trưởng thành như Tăng Giang với Cố Thần
Thiên Linh: (vách cây đao dài bốn mươi mét đi vào) ngươi lặp lại lần nữa
Tác giả cặn bã: Ta cái gì cũng chưa nói hết
=
=
=
Ada: nhắc đến Thiên Linh, không biết mấy ngày vừa rồi Thiên Linh như thế nào nhỉ...
à cái lời bài hát ý tui dịch bừa đó... ai biết thì nhắc nhở nhẹ nhàng đừng ném đá tui...
=
=
-----------------
Kỳ nghỉ nhỏ đột nhiên này bởi vì Mộ Dung Trác Thất biến về từ tiểu Hắc Long thành người, nên từ hình thức ba người chuyển thành hình thức bốn người.
Mục Lê trốn sau lưng Cố Thần đi tìm Mộ Dung Trác Thất nói chuyện một phen, Mộ Dung Trác Thất tự biết không gạt được người thoạt nhìn ôn lương tinh tế khiêm tốn kì thực lòng dạ sâu rộng, đơn giản cũng không che giấu nhiều, cẩn thận nói lại sự tình phát sinh ở rừng dị thú trong học viện, cùng với sự tình mình biến thành tiểu Hắc Long.
Mộ Dung Trác Thất sau khi nói xong, Mục Lê rơi vào trầm tư thật lâu, tựa hồ như nhớ lại cái gì đó.
"Cậu nói là, dị thú trong rừng dị thú của học viên, phát động công kích trái với thuộc tính của bản thân, cũng không có tình huống tự gϊếŧ lẫn nhau, mục tiêu chính xác công kích con người?"
"Đúng là như vậy, tôi mấy ngày này vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Nếu như nói là phát sinh tự nhiên, vậy thì quá gượng ép, có thể nói là do người gây ra, Liên Bang trước mắt đã biết loại thuốc có tác dụng nhất đối với dị thú, chính là Đan Tứ Hương bị cấm dùng mười hai năm trước. Nhưng cho dù là Đan Tứ Hương, dị thú sau khi hỗn loạn cũng sẽ không phân địch ta, lại càng không có mục tiêu chính xác như vậy." Mộ Dung Trác Thất nói.
Mục Lê không tiếp lời, tầm mắt nhìn về hướng xa xăm. Sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu thay đổi trở nên ám trầm, tựa hồ như đang ấp ủ một hồi mưa to gió lớn.
Lúc lâu sau, Mục Lê mới tiếp tục nói.
"Đứa nhỏ Cố Thần này, thiên phú rất đặc biệt, tương lại không cách nào đo lường, sau này nếu gặp phải ngọn gió khúc chiết nguy hiểm nào, cậu phải bảo vệ cậu ấy thật tốt, biết không?" Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu, điều này không cần Mục Lê nhắc nhở hắn cũng rất rõ ràng.
Từ lâu hắn đã nhận định Cố Thần, coi như Cố Thần còn đang do dự, nhưng sớm muộn gì, hắn tin tưởng đối phương cũng sẽ hiểu.
Hắn từ trước đến nay không phải bá đạo, nhưng nếu đặt trên người Cố Thần, hắn sẽ không lùi bước.
Ngược lại cái người Mục Lê này lại khiến trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc, không biết người này là xuất phát từ lập trường gì để nói những lời này. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, hắn mơ hồ nhận ra được, người này mặc dù là Ma thẻ sư, thế nhưng lại đối với việc chế thẻ lại hiểu rõ đến có chút sâu không lường được.
Mộ Dung Trác Thất cũng không đi tìm hiểu nhiều về vấn đề này, bởi vì hắn biết người này cũng sẽ không gây ra nguy hiểm gì đối với bọn họ. Hơn nữa rất nhanh, Mục Lê liền nhắc tới một vấn đề khác.
"Trước đấy Cố Thần làm được Thẻ Cửu Từ, cậu cũng nhìn thấy nhỉ?" Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu.
Lúc trước hắn lưu lại ba quyển sách phát hiện trong bí cảnh cho Cố Thần, ước nguyện ban đầu chỉ là hi vọng Cố Thần sau này khi đạt tới đẳng cấp Tinh thần lực cao thì có thể học tập, lại không nghĩ tới Cố Thần vậy mà lại có thể ở thời điểm Tinh thần lực cấp thấp, lĩnh ngộ được «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», đồng thời chế ra Thẻ Cửu Từ.
"Cái Thẻ Cửu Từ này, nếu như có thể công bố ra, tất nhiên sẽ thay đổi bố cục hiện tại. Có thể cấp tốc bổ sung Tinh thần lực Ma thẻ sư, như vậy bất kể là ở trên chiến trường hay là lúc đối mặt với dị thú, sức chiến đấu đều có thể bay liên tục." Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu, kỳ thực ngoại trừ Thẻ Cửu Từ, thẻ Hoa Đà mà Cố Thần tự chế cũng đồng dạng là tồn tại không khoa học. Chẳng qua bản thân thẻ bài nhân vật đã là hạn chế quá lớn, khó có thể phục chế. Nhưng mà Thẻ Cửu Từ thì khác, nó vừa bắt đầu đã bao hàm phạm vi là tất cả Chế thẻ sư hiện có, Thẻ Cửu Từ xuất hiện sẽ thay đổi toàn bộ hệ thống thẻ bài, thậm chí là cả thế giới.
"Cái «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» này, sớm muộn gì đều phải công bố trước toàn bộ liên bang, thứ này, thật sự không thích hợp giấu làm của riêng. Nhưng phải làm thế nào để đẩy ra trước Liên Bang, trong quá trình cũng phải bảo vệ Cố Thần an toàn như thế nào, điều này cũng đồng dạng phi thường trọng yếu." Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu tán thành.
Về sự tình mở rộng «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» này ra ngoài, hắn và Mục Lê đều nhất trí với suy nghĩ của Cố Thần, cũng sẽ không muốn đầu cơ kiếm lợi cái gì.
Loại đồ vật nghịch thiên như vậy nếu bị một người độc chiếm, vậy nhất định sẽ trở thành cái đích của mọi người. Mộ Dung gia mặc dù căn cơ sâu, nhưng cũng chưa chắc có thể ngăn lại được sự bao vây tứ phương.
Hơn nữa một khi Thẻ Cửu Từ được xuất bản, có thể kéo dài sức chiến đấu của rất nhiều người, cũng gián tiếp cứu vãn sinh mệnh nhiều người cùng hạnh phúc của rất nhiều gia đình, loại đồ vật lợi cho tạo hóa vạn thế này, hắn tất nhiên sẽ không bởi vì tư lợi của bản thân mà tàng tư.
Nhưng điều mà Mục Lê lo lắng, làm thế nào để đưa nó ra đúng thời cơ, làm sao đến không khiến người khác xúc phạm tới Cố Thần, cũng đồng dạng quan trọng.
Cố Thần có thể tác thẻ bài thành công, khả năng lớn là do tính đặc thù của Tinh thần lực của cậu.
Đừng hỏi tại sao Mộ Dung Trác Thất biết, tuy rằng khi đó sách là do Cố Thần cầm, nhưng hắn tin tưởng, với tính cách của anh trai, tuyệt đối đã sao chép lại từ lâu.
Bản sao chép tự nhiên không phải để mình tự xem, nhất định là để cho Chế thẻ sư trung thành đến chết với gia tộc học tập, nhưng đến nay vẫn không nghe thấy tiếng gió gì, có thể thấy được là do chưa thành công học tập.
Mấy Chế thẻ sư cấp cao đó đều chưa thành công, Cố Thần một Chế thẻ sư cấp bốn lại chế tác ra được, đến lúc đó Cố Thần sẽ bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.
"Cá nhân tôi có một suy nghĩ, cậu không ngại thì nghe thử xem có thể dùng hay không." Mục Lê đánh gãy suy nghĩ của Mộ Dung Trác Thất.
"Lần trước bí cảnh Chiêu Linh của Mộ Dung gia mở ra, ở trong Trung Ương Tinh cũng không phải bí mật gì, cũng không có cái biết cụ thể trong bí cảnh có thể chiếm được cái gì.
Cho nên Mộ Dung gia không ngại đẩy ra một buổi đấu giá, tạo thế cho Thẻ Cửu Từ, chỉ coi là phát hiện ra Thẻ Cửu Từ ở trong bí cảnh.
Đến lúc đó các thế lực lớn sẽ tận dụng hết khả năng mua lại thẻ bài để nghiên cứu, sau đó chờ một thời gian, một khi có những người khác nghiên cứu ra, liền để ra tin tức Mộ Dung gia cũng nghiên cứu ra thành quả.
Vào lúc này nữa đẩy ra «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», liền nói nó là phương pháp chế tác Thẻ Cửu Từ đã qua chỉnh lý, như vậy quyển sách này cũng không quá đột ngột.
Tôi lo lắng duy nhất chính là, đến cùng có bao nhiêu Chế thẻ sư có thể làm ra Thẻ Cửu Từ, chỉ sợ rằng cho dù là Chế thẻ sư cấp cao, quá trình này cũng khá khó khăn. Cố Thần... thật sự là một tồn tại hết sức đặc biệt."
Mộ Dung Trác Thất không ngờ tới Mục Lê muốn mượn buổi đấu giá của Mộ Dung gia để công bố thẻ bài này.
Nghĩ lại, cách này xác thực có thể thực hiện. Dù sao công bố Thẻ Cửu Từ so với trực tiếp công cố «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» gây ra sóng gió nhỏ hơn, thẻ bài đặc biệt phát hiện trong bí cảnh, so với phát hiện thư tịch nghịch thiên thì hợp lý hơn nhiều.
"Chuyện này, tôi sẽ thương lượng với anh trai một chút." Mộ Dung Trác Thất nói. Dù sao Thương hội Dịch Ly là sản nghiệp của anh trai, muốn ở trong buổi đấu giá của Thương hội Dịch Ly công bố Thẻ Cửu Từ, vẫn phải trưng cầu ý kiến của anh trai đã, chẳng qua lấy hiểu biết của hắn về anh trai, loại chuyện vừa có thể thu lợi vừa có thể tăng thêm danh tiếng này, bình thường sẽ không từ chối.
"Chuyện này, làm sớm vẫn tốt hơn muộn." Ngữ khí Mục Lê mang theo căn dặn, khiến Mộ Dung Trác Thất cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên người Mục Lê từ trước đến giờ vẫn mang theo khí chất không màng thế sự, có mấy phần giống với Cố Thần. Chẳng qua Cố Thần kia là thuần túy vô tâm, còn Mục Lê, lại giống như từ bỏ thế tục, siêu phàm thoát tục. Hiện tại lại quan tâm như vậy, nói chung có chút quái dị.
Mục Lê nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã không còn thấy được tia sáng sắc trời.
"Tôi có cảm giác, Liên Bang sắp không còn bình yên nữa."
Mộ Dung Trác Thất nói lời từ biệt cùng Mục Lê xong, trực tiếp trở lại đại trạch Mộ Dung gia, nói chuyện này lại với anh trai.
Mộ Dung Dịch cầm Thẻ Cửu Từ, nhìn mấy lần: "Thẻ bài này, là so Cố Thần làm đi?"
Mí mắt Mộ Dung Trác Thất giật giật, quả thật là anh trai sẽ không làm chuyện gì với Cố Thần, nhưng hắn vẫn mơ hồ có chút lo lắng.
Mộ Dung Dịch lại không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này, lại rất nhanh chuyển hướng câu chuyện sang làm thế nào để cử hành một buổi đấu giá thanh thế hùng vĩ.
Mộ Dung Trác Thất ngước mắt nhìn anh trai, trong lòng đột ngột nảy sinh chút nghi ngờ, dùng bản tính của anh trai, dù không lợi dụng tuyệt đối, thì cũng phải truy tìm căn nguyên.
Một bên khác.
Trong nhà trọ.
Cố Thần vùi ở trong phòng làm thẻ bài một ngày, đỡ thắt lưng mệt mỏi từ trong phòng đi ra.
Cậu cảm thấy gần đây Tinh thần lực của mình tăng lên rất nhanh, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được Tinh thần lực trong thân thể mình dâng trào lên giống như đại dương mênh mông, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Điều duy nhất làm cậu có chút không vui nho nhỏ chính là, gần đây tiểu Hắc Long không còn ở bên cạnh cậu.
Lúc Mộ Dung Trác Thất còn ở đây thì tốt, cậu còn có thể cùng tiểu Hắc Long hỗ động, Mộ Dung Trác Thất vừa đi, hắn liền phải mang tiểu Hắc Long đi.
Điều này làm cho Cố Thần cảm thấy buồn bực, chỉ cho là Mộ Dung Trác Thất không nỡ lưu tiểu Hắc Long lại.
Mộ Dung Trác Thất cũng có nỗi khổ không nói được. Vật cộng sinh Tinh thần lực dưới cấp chín vốn không thể rời khỏi người chủ nhân quá lâu, nếu như lúc đó mình lưu tiểu Hắc Long lại rồi rời đi, sau đó tiểu Hắc Long sẽ biến mất, Cố Thần bắt đầu đào bới căn nguyên, không phải là sự tình mình biến thành tiểu Hắc Long lúc trước sẽ bại lộ sao?
Cho nên Mộ Dung Trác Thất mỗi lần đều chỉ có thể chống lại công kích ánh mắt đáng thương của Cố Thần, mang tiểu Hắc Long đi.
Lúc Cố Thần ra khỏi phòng bóng đêm đã hạ xuống, trong đêm tối tựa hồ còn kèm theo mưa nhỏ.
Lúc này cậu mới phát hiện mình vậy mà ở trong phòng ngẩn ngơ một ngày, bụng cũng đói đến kêu ùng ục ùng ục, vội vàng đến nhà bếp, phát hiện mấy người Tăng Giang đã chừa lại cho cậu đồ ăn, vẫn còn nóng hôi hổi.
Cố Thần như hùm như sói ăn xong, đánh một tiếng ợ no nê, đang định về phòng tiếp tục trạch, mới phát hiện ở trong phòng khách hóa ra còn có người.
Mục Lê đang ngồi trên bệ cửa sổ, cửa sổ phòng khách là một cái cửa sổ được thiết kế bệ ngồi*, bên trên đặt rất nhiều chậu nhỏ, trong cửa sổ còn có rèm che chống muỗi, cho nên lúc đầu Cố Thần mới không chú ý tớ Mục Lê đang ngồi trên bệ cửa sổ.
*飘窗:cái này nói thiệt tui không biết nó gọi là gì trong tiếng Việt luôn... update: cảm ơn bạn @yamiryu735 đã góp ý nha~
.
Cố Thần quyết định đi qua chào hỏi, lại phát hiện ánh mắt đối phương trống rỗng, bên cạnh có hai, ba bình rượu.
Mục Lê tựa hồ phát hiện Cố Thần: "Đến uống một chén không?" Mục Lê mời.
Cố Thần vốn định từ chối, dù sao tửu lượng của cậu thật sự không được, nhưng nhìn đến bên trong thần sắc của đối phương tựa hồ có hơi mê man cùng u sầu, suy nghĩ một chút vẫn ngồi lên bệ cửa sổ, cũng rót cho mình một chén nhỏ.
"Không thích uống rượu?" Mục Lê cười hỏi.
Cố Thần lắc đầu: "Cũng không phải, rượu là thứ tốt, hôm nay có rượu hôm nay say, sầu của ngày mai đến mai lại sầu. Nhưng mà tửu lượng của tôi không tốt lắm, uống một chén xong ngày hôm sau sẽ rất phê."
Mục Lê không ngừng cười được, hai cái lúm đồng tiền trên má một sâu một nông không đối xứng.
Ngoài cửa sổ, đường phố khu dân cư nghèo rất quạnh quẽ, Cố Thần nhớ trước đây mình rất thích leo lên chỗ cao nhất của tòa nhà trong thành phố, quan sát toàn bộ thành phố, nhìn đèn đuốc rực rỡ.
Đáng tiếc khi đó hắn còn ở trong phòng cho thuê thành thị kết hợp với nông thôn, nhìn ra ngoài không phải là tường nhà người khác, thì chính là đường phố lầy lội.
"Hát một bài cho tôi nghe thử đi?" Mục Lê bỗng nhiên nói.
Cố Thần sững sờ, nhìn thấy ánh mắt đối phương đã càng ngày càng mơ hồ, nhìn bóng đêm, khẽ ngâm nga một ca khúc mình rất yêu thích kiếp trước.
"...Vì muốn làm một người có tâm thì định trước phải bi thương / mà tin không khổ không đau ở nơi khác / kéo dài sự rực rỡ của ngươi / bởi vì người đã từng yêu nhau từng vượt qua mới có thể trọn đời không quên / khi gió lại nổi lên lại cùng ngươi hát lên..."
"Rất êm tai, đây là bài hát gì, tôi làm sao chưa từng nghe tới." Trong âm thanh của Mục Lê đã mang theo men say.
"Là một bài hát của cố hương tôi." Cố Thần nói, đây là một bài hát lúc cậu rất thích khi còn ở trên trái đất.
"Cậu... rất đặc biệt." Mục Lê nói.
Trong lòng Cố Thần cả kinh, sợ rằng đối phương nhìn thấu cái gì, lại nhìn thấy thân thể đối phương vậy mà lắc lư hai cái, cứ như vậy mà ngủ mất.
Cố Thần dìu Mục Lê về phòng, sau đó trở lại phòng mình ngẩn người.
Cũng không biết có phải vì khí trời hay không, hoặc là nghĩ đến nghĩ đi, cậu bỗng nhiên có mấy phần buồn bực mất tập trung.
Cố Thần vỗ vỗ tường.
Bức tường này là mặt tường mỏng loại mới, không biết dùng loại vật liệu gì. Khi đó bọn họ cho thuê phòng, liền ngăn căn phòng còn lại thành hai gian, để lại gian có phòng tắm lại cho cậu.
"Buổi tối rồi cậu còn phát điên gì nữa đấy."
Tiếng gào của Tăng Giang xuyên thấu qua vách tường truyền đến.
Cố Thần nhìn chằm chằm vách tường, cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng tức giận của Tăng Giang trong một gian phòng khác.
"Chỉ là cảm thấy thời tiết không tốt, có chút buồn bực." Cố Thần lớn tiếng nói.
Bên kia tường trầm mặc chốc lát. Giọng nói Tăng Giang lần nữa truyền sang.
"Kẻ ngu si không phải không có phiền não hay sao?"
Cố Thần còn chưa tiếp lời, giọng nói Tăng Giang đã tiếp tục.
"Buồn bực chứ gì, trong bếp còn mấy phần điểm tâm ngọt, cậu đi lấy một phần mà ăn đi."
Cố Thần dựa lưng vào tường, cười khúc khích.
Nơi làm ta an tâm là quê hương ta. Vô luận ngày mai thế nào, ít nhất trên thế giới này, có người cho cậu một vị trí ở trong lòng, cậu không còn là người không ai lo lắng, không ai nhớ thương nữa rồi.
-
Tác giả có lời muốn nói: bài hát Cố Thần hát là «Yên Hoa Thang»(烟花烫) của Trương Quốc Vinh.
Tiểu kịch trường
Mộ Dung Trác Thất: này này này, tác giả cặn bã, tuyến tình yêu gần được rồi đấy, lại tiếp tục viết nữa sẽ làm sai CP.
Tác giả cặn bã: Có không ít thiên sứ nhỏ nói thích CP cùng nhau trưởng thành như Tăng Giang với Cố Thần
Thiên Linh: (vách cây đao dài bốn mươi mét đi vào) ngươi lặp lại lần nữa
Tác giả cặn bã: Ta cái gì cũng chưa nói hết
=
=
=
Ada: nhắc đến Thiên Linh, không biết mấy ngày vừa rồi Thiên Linh như thế nào nhỉ...
à cái lời bài hát ý tui dịch bừa đó... ai biết thì nhắc nhở nhẹ nhàng đừng ném đá tui...
=
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất