Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 51: Ta muốn ăn thịt!

Trước Sau
Giang Tiều bị trêu, không nhịn được, mở miệng nói: “Y Ân…” Một tiếng này, âm lực có đủ, nhưng chạm phải đôi con ngươi xanh biếc kia, nó lại đột nhiên yếu dần, đến cuối như còn mang theo một chút làm nũng…

“Ừ?”

Tay Y Ân vẫn không ngừng vân vê hai cái thù du có độ co dãn (?).

Thanh âm của hắn còn mị hoặc hơn so với ngày thường, làm Giang Tiều cảm thấy toàn thân tê ngứa, xương cốt rã rời… So với kháng nghị, càng nói không nên lời… Lời định nói ra biến thành: “… Nước… hơi lạnh, ngươi cho ta thêm một chút nước ấm đi?”

Y Ân đứng dậy, đổ nước nóng vào thùng gỗ, cảm thấy không chắc lắm bèn dò hỏi: “Như vậy được chưa?”

“Được… Á!”

Giang Tiều mới nói một câu đã hét lên, trong lòng ảo não vô cùng. Nguyên lai, trước đó nước đã lên tới bả vai, bây giờ Y Ân lại đổ thêm nửa thùng… độ cao bây giờ đã lên đến cổ, thùng gỗ trơn láng cộng thêm việc nước nâng thân thể của y lên… có chút mơ màng a~, hậu quả là… oạch!! cả người té nhào trong thùng, nước cứ thế mà chui tọt vào miệng…

Y Ân không ngờ chuyện này lại xảy ra, lập tức thăm dò thùng gỗ, “vớt” cái người kia ra.

Không biết là do tao (phát tình), hay là do ngấm nước, toàn thân Giang Tiều đỏ còn hơn tôm luộc, chật vật bảo trì động tác che chỗ đó.

Giang Tiều xấu hổ nhắm chặt hai mắt, hận không thể một đường ngất quách đi cho rồi, chỉ là y không được tốt số như vậy. Cảm giác thân thể được nâng lên, bắt đầu di chuyển, đoán là Y Ân đang mang y ra ngoài.

Lưng chạm tới phần da thú mềm mại, Giang Tiều càng khẩn trương. Hai mắt nhắm chặt nhưng y vẫn cảm nhận được, Y Ân đang khom người nhìn chăm chú toàn bộ thân thể mình. Ánh mắt áp bách đảo tới đảo lui, làm từng cái lỗ chân lông của y cũng căng thẳng.

Hơn một phút đồng hồ trôi qua,Y Ân không nhìn nữa. Sau đó… cũng không có hành động nào khác.

“……?”

Giang Tiều hơi thiếu kiên nhẫn, y hí mắt nhìn trộm… có chút buồn bực, y đã “bật đèn xanh” rồi, sao Y Ân lại xoay người đi?

Lò sưởi vẫn đang cháy tí tách nhưng Giang Tiều lại thấy thật lạnh.

Qua một lúc, lửa tình cũng chầm chậm tiêu tán. Hóa ra từ đó tới giờ mình tự lừa mình sao? Y nhịn không được muốn bỏ đi.

Sau đó thì sao? Tìm một nơi nào đó không người, đào một cái hố, rồi tự chôn luôn! Tự mình đa tình như vậy, thật mất mặt.

Bất chợp mắt cá chân y bị nắm chặt, một thứ gel lạnh buốt đặc dính chậm rãi bôi đều lên trên, Giang Tiều nhịn không được mở mắt ra.

Y Ân cầm trên tay một hũ dược cao màu xanh thoang thoãng mùi thuốc, lấy một ít bôi lên đầu gối Giang Tiều.

Cảm giác đau đớn truyền đến, lúc này Giang Tiều mới phát hiện, đầu gối và mắt cá chân của mình không biết từ lúc nào đã bị thương. Sau khi lau máu, vết thương vừa đỏ vừa sưng. Lúc nãy chắc do kích động quá mức, nên căn bản không thấy đau chút nào.

Sau đó những nơi bị sưng đỏ trên tay và cổ đều được Y Ân cẩn thận thoa cao thuốc lên…

Giang Tiều ngây ngốc nhìn, thật không ngờ Y Ân lại để ý tới mấy cái này. Đối với thú nhân giống đực mà nói, mấy vết thương nhỏ nhặt ngoài da chẳng đáng để vào mắt. Còn bôi dược cao gì gì đó lên, là chuyện bé xé ra to. Nhưng Y Ân lại làm như vậy làm Giang Tiều cảm động không thôi.

Điều này chứng tỏ Y Ân đã hiểu được Giang Tiều không chỉ đơn thuần là một giống đực nữa mà còn là người bầu bạn cần hắn quan tâm, chăm sóc, bảo vệ.

Khi các vết thương đều được bôi dược lên, Giang Tiều lại mong chờ… cũng nên đi vào vấn đề chính đi!?

Hơi thở ấm áp lướt qua mặt, hai cánh môi cực chuẩn kề sát, khẽ cọ xát bao trọn lấy nhau, hơi thở quen thuộc của đối phương tràn ngập, bình yên mà thỏa mãn.

Giang Tiều nhắm mắt, tùy ý để Y Ân làm chủ, càng lúc càng thở dốc, không tự chủ khẽ rên một tiếng. Một tiếng này, bao hàm nhiều nghĩa, là thoải mái, là thúc giục đối phương tiếp tục…

Đôi môi hé mở, lưỡi Y Ân lập tức thăm dò vào trong, lướt qua răng, như đang nghiên cứu kho tàng, đảo qua đảo lại, đến nơi tận cùng nhất, triền miên không dứt, quấn quýt không rời.



Đều là chuyện mới mẻ với cả hai, nên vẫn còn chút trúc trắc, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng động. Hai lưỡi chạm vào nhau, người tới ta đi, đẩy đẩy vào vào triền miên.

Y Ân dường như đang chơi rất vui, không làm thêm bất kì động tác nào khác. Cơ hồ như bao nhiêu kiên nhẫn từ trước đến giờ đều đặt hết lên Giang Tiều… mặc cho thân thể (của cả hai) đang trong tình trạng hết sức căng thẳng…

“Ưm……”

Giang Tiều có chút bất mãn, hừ một tiếng, tên này rốt cuộc muốn bo bo tới khi nào? Dứt khoát choàng hai tay lên cổ Y Ân, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, da thịt kề cận nhau chặt chẽ, vô ý chạm phải thù du trước ngực Y Ân.

Hậu quả là gì? Môi hôn như vũ bão liên tiếp vào trán mắt, miệng, cổ… Giang Tiều

Tuy động tác có chút thô lỗ, nhưng làm Giang Tiều thỏa mãn vô cùng. Vì so với nhẹ nhàng, y thích mãnh liệt một chút, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể tác động vào nội tâm khô cằn của y. Không phải y không muốn tỏ ra rụt rè, thẹn thùng, nhưng đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm rồi, thật sự quá lâu! Nên vì vậy, y cực kỳ nhiệt tình đáp lại Y Ân, đêm nay nhất định phải kết thúc cuộc đời xử nam hai mươi mấy năm còn nguyên tem, bắt đầu cuộc sống phu phu ngọt ngào, điềm mật.

Tiền hí xong rồi, tiếp theo thì làm gì?

Trong lúc Giang Tiều đang tận hưởng “hạnh phúc” không dễ gì có được thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đạp cửa dữ dội.

Hai người liếc nhìn nhau, đang muốn làm ngơ cái người phá đám kia thì nghe tiếng của Sâm song song với tiếng gõ cửa: “Giang Tiều, mở cửa.”

“……”

Đã hơn nửa đêm rồi, đi ngủ đi chứ, chạy tới đây làm cái gì?

“Mở cửa ra, ta đói bụng, đừng có quên ngươi đã hứa gì với ta!”

Giọng Sâm rất lớn, Giang Tiều dám cá, mấy nhà xung quanh đều nghe rõ. Đề phòng hắn nói bậy bạ gì đó, Giang Tiều đành phải đè lửa tình hừng hực xuống, lờ đi khuôn mặt đen như đít nồi của Y Ân, vội vã chạy đi mở cửa.

Theo hiểu biết của Giang Tiều thì Sâm cái gì cũng bất cần, không có khả năng nói ra giao dịch giữa hai người. Nhưng nếu tộc nhân mà biết chuyện y “dẫn sói vào nhà”, thì sẽ gây ra hậu quả không thể lường trước được… tục ngữ có câu, thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần mới khó, bây giờ cho dù y có hối hận vì đã chọc phải tên tham ăn này, thì đã không còn kịp nữa.

Cửa vừa mở, Giang Tiều thấy gương mặt Sâm không còn chút kiên nhẫn nào, đằng sau còn có Lôi, mà cái mặt kia, chẳng phải là đang hả hê sao? Hắn căn bản là đến xem kịch vui, ai bảo Y Ân đuổi hắn đi, còn phải ở cùng với tên khốn kiếp nào đó.

“Ta đói bụng.”

Sâm không hề khách khí, đi thẳng vào nhà, nhìn Giang Tiều chằm chằm, mặc kệ y phản ứng như thế nào, cứ lặp đi lặp lại một câu như vậy.

“…”

Giang Tiều im lặng, bữa cơm lúc nãy, chẳng phải ngươi ăn nhiều nhất sao? Chỉ mới mấy tiếng thôi mà, tại sao lại đói bụng nhanh như vậy? Thật là làm cho người ta phải suy nghĩ, dạ dày hắn rốt cuộc cấu tạo từ cái gì vậy?

“Ta muốn ăn thịt kho tàu.”

Tên nào đó, hoàn toàn không ý thức được mình đang quấy rầy người khác, còn mặt dày gọi món…

“Vậy tiện thể, nấu cho ta một ít nha.”

Lôi cười ha ha nói, xong tự động đi đến bên cạnh lò lửa, thuần thục nấu nước chuẩn bị pha trà.

Nếu như không nhìn tướng mạo mà nói, người ta sẽ thật sự sẽ nghĩ hai tên này rõ ràng có thói quen ăn khuya……

Giang Tiều bất đắc dĩ, y có dự cảm không lành, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, để hai tên tham ăn ở chung với nhau, nói không chừng sau này còn xuất hiện nhiều chuyện còn khoa trương hơn đêm nay.

“Không được làm.”

Y Ân mặt lạnh đi ra, vẻ mặt hung ác nhìn hai người kia, hàn khí quanh người bốc lên đáng sợ. Cho dù có là ai đi nữa, bị phá bĩnh giữa chừng, cũng sẽ khó chịu.



“Ngươi hứa rồi mà!”

Sâm không thèm để ý đến Y Ân, chỉ nhìn Giang Tiều rồi lặp lại câu nói đó.

“Vậy ta đi nấu…”

Giang Tiều khẩn cầu nhìn Y Ân, ra hiệu, hắn không nên gây xung đột với Sâm, sau đó xoay người đi đến phòng bếp.

Từ khi trông thấy toàn bộ quá trình Sâm làm thịt “sói”, Giang Tiều bắt đầu rung sợ bạo lực biến thái của hắn. Tuy trong lòng Giang Tiều, Y Ân luôn là người mạnh nhất, nhưng một khi hai người này đã muốn đánh nhau, ai thắng ai thua thực sự không chắc được. Nói gì thì nói, y cũng đã hứa rồi…

“Ai da~ hình như chúng ta tới không đúng lúc nha~!”

Lôi nhìn Y Ân đen mặt, rõ ràng là dục cầu bất mãn a! Trong lòng thầm cười trộm, cực cao hứng khi phá hư chuyện của hai người, ngoài miệng còn muốn trêu chọc thêm vài ba câu.

“…”

Sâm ngồi cạnh bàn, chẳng muốn để ý y, tên này thật đúng là thiện biến (mau thay đổi). Lúc vừa mới bước vào nhà Lôi, sắc mặt của y đã không tốt. Ban đêm, trong phòng chỉ có một cái giường lớn, nhưng Lôi cũng giành lấy, làm hắn phải tìm đại một nơi nào đó để ngủ… Như thế nào, đùng một cái chuyển mặt, còn cái gì mà “chúng ta”?? Bọn hắn thân thiết đến như vậy sao?

“……”

Cho dù trong lòng nổi bão, Y Ân vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hắn rất muốn ném hai tên gia hỏa mặt dày này ra ngoài, nhưng cái ánh mắt khẩn cầu kia của Giang Tiều lại ngăn trở hắn. Mà nói mới nhớ, hình như từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ cự tuyệt thỉnh cầu của Giang Tiều, dù đó có là lúc hai người ở riêng với nhau đi nữa.

Thấy không có người trả lời, Lôi sờ sờ mũi, hậm hực đi vào phòng bếp.

“Tiều, ta muốn…”

Lôi từ phía sau đi tới, nhìn thấy rõ ràng, phía sau cổ Giang Tiều có dấu hôn ngân, trong đầu lập tức trống rỗng.

Cho dù ban ngày, hai người này chính thức tuyên cáo mối quan hệ của bọn họ với mọi người, nhưng trong lòng của hắn luôn ôm ấp một tia hy vọng… Nhưng bây giờ nhìn dấu hôn loang lổ phía sau kia, dù có muốn trốn tránh cũng không thể.

Người luôn một mực quan tâm mình, đối tốt với mình, lại chân chân chính chính thuộc về người khác…

Tất cả giống như đang ầm ầm nổ tung trong đầu Lôi, hắn thích một người, từ khi bắt đầu đã theo đuổi không được, bây giờ thì vĩnh viễn mất đi người ta…

“Chờ một chút… Ngươi làm sao vậy?”

Giang Tiều nghỉ tay một chút, quay đầu nhìn sang thì kinh ngạc phát hiện vẻ mặt của người đứng chắn ở cửa ra vào kia cực kì tối tăm phiền muộn, bốn phía như bao phủ mây đen.

“Ta nói là, ngươi không cần làm phần của ta.”

Lôi vứt một câu như vậy rồi mơ mơ màng màng ra khỏi bếp, đi thẳng ra cửa.

“Ngươi thích nhất là thịt kho tàu mà, thật sự không muốn ăn sao?”

Giang Tiều không yên lòng chút nào, đuổi theo, nhìn bộ dạng Lôi giống như gặp phải đả kích gì lớn lắm…

Nhưng trả lời hắn chỉ là tiếng đóng cửa nối tiếp nhau.

Trong sảnh, Sâm híp mắt nhìn chằm chằm vào cái cửa vừa đóng, hắn phát hiện mình có một chút hứng thú với cái tên gia hỏa “thiện biến” này, có thể nói là có chút hiếu kỳ.

Nhớ lại màn tranh thịt kho tàu kịch liệt với Lôi ban nãy, hình như y cũng có nhiều điểm thú vị. Nhưng mà, tại sao vừa nãy còn hào hứng bừng bừng xem kịch vui, vừa vào phòng bếp một lát rồi lại giống như có chuyện gì ghê gớm đả kích vậy. Thậm chí còn chấp nhận buông tha cho món thịt khoái khẩu…

Mặc dù chỉ có chút hiếu kỳ, nhưng Sâm không hề nhận ra, từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chỉ có hứng thú với đồ ăn ngon, chưa bao giờ nảy sinh tâm tư với người khác bao giờ… thế mà hôm nay…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau