Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 73

Trước Sau
“Chuyện này có chút kỳ lạ.” Diên Thiệu Bách cũng có chút không nắm chắc được, “Trong tài liệu tìm kiếm di tích số một được đưa cho nói rằng di tích số một sẽ không có công kích, nhưng mà ta cũng không quá chắc chắn.”

Mạc Hoài Song  xoa xoa mũi, có chút ngượng ngùng. Nếu như không phải hắn bị tóm, Diên Thiệu Bách nhất định sẽ đêm công tác chuẩn bị làm đến không chút sơ hở nào, mà không phải như bây giờ đến lúc thì đi.

Diên Thiệu Bách sờ đầu hắn một cái, “Hai nhà khác phải có chuẩn bị, chúng ta chỉ cần mượn đường thôi.”

Mạc Hoài Song nhún vai một cái, nói cũng đúng.

Xe bọc thép liên tục đi hai ngày một đêm ở bờ phía nam, đến thời điểm có thể nhìn thấy di tích số một, đã là sáng sớm.

Di tích số một có hình kim tự tháp, an tĩnh đứng sững ở vùng đá trắng hoang vu, nhìn như một cái khoa học kĩ thuật bị người ta bỏ sai vào một cái xã hội nguyên thủy, hoàn toàn không thuộc về bốn phía xung quanh.

Ánh nắng ban mai hơi lộ ra, hào quang màu vàng óng chiếu vào hợp kim màu bạc trên thân tháp, chiết xạ ra hào quang đẹp mắt, toàn bộ thân tháp giống như kim loại, thoạt nhìn vô cùng xa hoa thần bí.

Di tích không cao, chỉ bằng một nửa tiêu chuẩn chiều cao của nam nhân, loại kiến trúc này rất khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến hầu hết bộ phận của nó chôn sâu vào trong lòng đất.

Nhìn thấy lối vào như vậy, trong lòng Mạc Hoài Song khẽ chuyển động, chọc chọc Diên Thiệu Bách, “Chờ chút khiến người bảo vệ xuất khẩu, chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ.”

Diên Thiệu Bách để ý điểm kỳ lạ, “Ôm cây đợi thỏ là cái gì?”

“Cái này sau này ta sẽ giải thích, ngươi xem,” Mạc Hoài Song khoa tay thủ độ cao của di tích số một, “Lối đi vào như vậy một lần không được mấy người, điều này cũng làm cho thời điểm mang ra ngoài cũng như vậy. Chúng ta chỉ cần lưu đủ người canh cửa ra, nhất định thu hoạch  không tồi. Đương nhiên nếu như người muốn vận dụng thạch giáp cấp chín, đồ vật bên trong đều là của chúng ta, thế nhưng ta lại cho rằng trước khi đá năng lượng cấp chín được xuất bản, có thể dùng ít đi một phần nào thì hay phần đó, dù sao sau này còn có tác dụng lớn hơn.”

Mạc Hoài Song liếc nhìn cái cổ Diên Thiệu Bách, trong quần áo là dây chuyền thạch giáp cấp chín. Theo như Mạc Hoài Song đánh giá, chỉ sợ thạch giáp tự mang năng lượng không nhiều lắm, nếu như bọn họ không thể phát hiện ra máu của độc giác thú cấp chín trong di tích, chỉ sợ sẽ phiền toái,

“Giống như ta đã nghĩ.” Diên Thiệu Bách khẽ mỉm cười.

Lập xong kế hoạch tác chiến bước đầu. Xe cũng dừng ở phạm vi ngoài di tích.

Đội hộ vệ Dư Kha đã sớm tới, bốn chiếc xe bọc thép buộc chặt xác độc giác thú cấp tám ở cuối đuôi, hiển nhiên là dùng để uy hiếp đồng loại của chúng nó.

Bởi vì không có cấp chín tọa trấn, những người bọn họ đều trải qua một trận chiến lớn, thoạt nhìn tình huống mỗi người cũng không phải quá tốt, một nhóm mười lăm người, cơ hồ trên quần áo mỗi người đều mang theo vết máu, sắc mặt cũng không quá khỏe mạnh, hẳn là sau khi cuộc chiến kết thúc đã dùng thuốc chữa trị. Mà loại thuốc này chỉ có công năng bổ máu chứ không khiến cho sắc mặt trở lại bình thường.

Nhìn thấy người của Cửu Bác, người của Dư Kha đề phòng đứng lại một chỗ, một bộ thời khắc chuẩn bị cùng bọn họ cá chết lưới rách.

Diên Thiệu Bách ngoảnh mặt làm ngơ đối với địch ý của bọn họ, trực tiếp chỉ huy người của mình đem xe bọc thép vây lại giống như người của Dư Kha, xác định địa bàn.

Mạc Hoài Song sợ lạnh, vùi mình ở trên xe, Diên Thiệu Bách giao phó xong chuyện  liền lên xe cùng hắn. Những người khác thì rất tự giác luân phiên canh gác, những người tạm thời không phải canh gác thì cố gắng chen chúc lên ba cái xe còn lại, không ai thiếu nhãn lực đến mức làm kỳ đà cản mũi.

“Ngươi nói xem tại sao bọn họ không đi vào trước?” Mạc Hoài Song chỉ chỉ đội họ vệ của Dư Kha, vô cùng không hiểu những hành vi ngốc nghếch này của đội hộ vệ.

Cái này thực sự rất có phong độ thân sĩ.

“Chắc là đợi người khác trải đường đi.” Diên Thiệu Bách liếc nhìn đội hộ vệ Dư Kha một cái, “Phòng hộ của di tích không giống như bình thường, tuy rằng trong tài liệu nói không có phòng hộ, nhưng thực sự như thế nào cũng không ai biết được, nếu như thực sự cần một số lượng lớn độc giác thú cấp một tiêu hao năng lượng, chuyện thăm dò di tích này còn cần phải bàn bạc kĩ càng.”



Mạc Hoài Song sờ sờ cằm, liếc mắt thăm dò về phía đội hộ vệ kia, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt không xácđịnh, cuối cùng hắn có chút lo lắng nhỏ giọng nói, “Ta có dự cảm không tốt.”

“Sao lại vậy?” Diên Thiệu Bách đem người kéo vào trong lồng ngực.

“Ngươi có nhớ lần trước ngươi nói với ta cái gì không?” Mạc Hoài Song mở miệng, “Chiến sĩ cấp tám không vượt quá mười lăm”

Sắc mặt Diên Thiệu Bách nghiêm túc hẳn lên, sự thực chứng minh phán đoán lần trước của  hắn là sai lầm.

“Ngươi có suy đoán mười lăm này nhất định là có đạo lý của ngươi, nhưng ngươi có nghĩ đến tại sao phủ thành chủ có thể xuất nhiều chiến sĩ cấp tám như vậy không?”

Mạc Hoài Song càng nói, trên khuôn mặt càng ngày càng u sầu, “Dư Kha không có thạch giáp vượt cấp, dưới tay hắn đều là cấp tám thực sự, nói cách khác hắn và chúng ta giống nhau, đem nơi này chính là nơi tăng cường thực lực của mình.”

“Công việc của chúng ta bận rộn, bị ép rất gắt, không có thời gian xem xét kĩ nơi này, nhưng Dư Kha không giống vậy, không biết hắn là cấp chín đã bao nhiêu năm, ngươi nói xem hắn đã xem xét kĩ bờ  phía nam này hay chưa?”

Mạc Hoài Song chỉ chỉ vào di tích số một, “Vật này dễ thấy như vậy, vừa nhìn liền phát hiện là kết quả của nền văn mình máy móc, ngươi nói xem hắn lại có thể không nghĩ được đây là cái gì?  Nói không chừng bên trong đã sớm trống rỗng, chúng ta chỉ thuần túy là làm không công.”

Mạc Hoài Song nói tới đây liền thở dài, “Nghĩ như vậy rất nhiều chuyện đều trở nên dễ hiểu, chỉ có di tích bị thăm dò qua mới “Sẽ không công kích” Dư Kha khẳng định là biết được ngươi sẽ đến, nếu như hắn  có chút coi trọng di tích số một, lại có thể để ngươi như vậy không quản, khiến cho chúng ta một nhà độc chiếm?”

Tay Diên Thiệu Bách xoa xoa mặt, trong lòng nhận định chín phần đối với lời giải thích của Mạc Hoài Song. Cũng là do gần đây hắn không đem tâm tư đặt lên vấn đề này, cho nên mới có nhiều sơ sót rõ ràng như vậy.

Mạc Hoài Song: “Nhưng ta không nghĩ ra được, nếu như bên trong không có đồ vật, tại sao Dư Kha còn muốn hi sinh nhiều chiến sĩ cấp tám như vậy để cướp được tiêu chuẩn này. Những chiến sĩ cấp tám này không phải là độc giác thú cấp tám, mỗi một người đều là bảo vật vô giá, bồi dưỡng cũng thực sự không hề dễ dàng.”

Coi như Dư Kha không để ý đến tài nguyên, thế nhưng tìm được một hạt giống tốt có thể thăng cấp đến cấp tám cũng là thiên khó vạn khó. Cái loại thiên phú này cũng giống như là hình kim tự tháp, càng đi lên càng ít. Vì vậy mà đối với di tích số một không quá quan trọng đối với hắn, chết nhiều chiến sĩ cấp tám như vậy,  buôn bán này có lợi sao?”

“Có thể là vì đánh lừa mọi người, có lẽ bên trong còn có đồ vật trọng yếu không lấy.’ Diên Thiệu Bách suy đoán.

Mạc Hoài Song thở dài, “Ta thật hi vọng là loại thứ hai, như vậy còn có thể uống ngụm canh.”

Nói xong Mạc Hoài Song đột nhiên ngồi thẳng, “Thạch giáp kia của ngươi không thể tùy tiện động, nếu như Dư Kha thực sự càn quét nơi này, máu cấp chín khẳng định là không còn – việc này… Phiền toái.”

Ánh mắt Diên Thiệu Bách nhìn chăm chú vào di tích số một, “Luôn sẽ có biện pháp.”

Mạc Hoài Song nỗ lực kéo kéo khóe miệng, để cho mình thoạt nhìn thoải mái hơn một chút, “Nói không chừng là ta tự hù dọa chính mình. Ngươi nghĩ xem, nếu như vì đánh lừa mọi người, sau khi có tiêu chuẩn tranh đoạt có thể thu tay lại, không cần thiết để chiến sĩ cấp tám đi tìm chết. Hơn nữa nếu như có đồ vật không lấy, bọn họ cũng có thể thừa dịp chúng ta chưa đến lấy đi mới đúng, không cần thiết ở lại đâu chờ chúng ta.”

Diên Thiệu Bách đưa tay sờ sờ đầu Mạc Hoài Song, không có đáp trả.

Hắn cảm thấy được mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản như vậy, nơi này khẳng định có điểm bọn họ muốn lộ ra hoặc là năm trong kế hoạch khuấy đảo thế giới.

Nhưng mà đến đâu hay đến đó, chân tướng cuối cùng sẽ rõ ràng.

Mặt trời đỏ dần dần nhô lên, mãi đến tận khi mặt trời cao đến đỉnh, người của thánh giáo vẫn chưa thấy xuất hiện.

Đội trưởng đội hộ vệ mới nhận chức liếc mắt nhìn mặt trời, đứng dậy hướng về chỗ Diên Thiệu Bách.



Diên Thiệu Bách thấy thế xuống xe.

Trưởng đội hộ vệ, “Diên đoàn trưởng, đã qua thời gian ước định.”

Ý tứ là không chờ thánh giáo. Trong nhận thức của đội hộ vệ, lúc này không tới chẳng khắc nào đã chết ở trên đường.

Diên Thiệu Bách ngoài cười nhưng trong không cười, “Không biết chín tiêu chuẩn còn dư lại làm sao chia đây?”

Trưởng đội hộ vệ cười khan hai tiếng, xoay người rời đi.

Một chiến sĩ cấp tám hỏi hắn tiêu chuẩn chia thế nào, thực sự là chuyên cười lớn nhất thiên hạ. Tình huống hiện nay, Diên Thiệu Bách muốn lấy máy cái, ai có thể ngăn được hắn sao?”

Cũng may, lần hành động lần này của bọn họ không phải là cùng Cửu Bác tranh đoạt đồ vật, nếu không những người bọn họ không ai có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!

Sau khi trưởng đội hộ vệ trở về, lập tức sai người ném một thi thể độc giác thú đến phạm vi công kích dự đoán của di tích số một.

Kết quả không có chuyện gì xảy ra.

Trưởng đội hộ vệ đợi một lúc không thấy động tĩnh, cuối cùng cắn răng, tự mình đi đến trước đem thi thể độc giác thú ôm trở về.

Thời điểm trở về trên mặt biểu lộ như trút được gánh nặng.

Mạc Hoài Song từ động tác đầu tiên của đội hộ vệ đều không rời mắt khỏi hắn, giống như muốn dựa vào nét mặt của hắn suy ra một chút điều gì đó, cuối cùng hắn phát hiện nếu như không phải vị này diễn quá tốt, như vậy chỉ có thể là suy đoán của mình đã sai rồi.

Thời điểm trưởng đội hộ vệ xách thi thể ra do dự cùng giãy dụa không giống như là lừa gạt, kinh hỉ lúc sống sót trở về càng giống như phát ra từ nội tâm.

Mạc Hoài Song quay đầu liếc  nhìn Diên Thiệu Bách một cái, hắn không hiểu được đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

Diên Thiệu Bách động viên hướng về phía hắn gật đầu một cái, ý bảo hắn bình tĩnh đừng nóng.

Sau khi đội hộ vệ thành chủ hoàn thành lần thăm dò đầu tiên, liền lui về một bên, dùng hành động thực tế nói cho Diên Thiệu Bách  —— nên đến các ngươi.

Diên Thiệu Bách hướng về phía Vu Thấu gật đầu một cái, thi thể độc giác thú cấp tám liền bị vứt ở nơi gần di tích hơn.

Hoàn toàn không có cái gì phát sinh.

Vu Thấu thấy thế, trực tiếp phụ thân thạch giáp định đem thi thể xách trở về.

Diên Thiệu Bách đưa tay ngăn cản, tự mình phụ thân thạch giáp đi tới.

Tâm Mạc Hoài Song liền nhấc lên tới cuống họng, hai tay vô ý thức nắm thành quyền, hô hấp cũng quên mất, dù cho đã suy đoán di tích số một sẽ không có công kích, thế nhưng mấy chuyện suy đoán này làm sao chính xác như vậy.

Hắn thật sự sợ có cái vạn nhất, nếu như thật là như vậy, thật như vậy, Mạc Hoài Song cảm thấy chỉ sợ mình sẽ làm ra hành động mất trí nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau